Chương 6
"Trương bộ khoái chán ghét Lục Trà sao?" Hứa Lục Trà cắn môi dưới, vẻ mặt yếu ớt, hắn cúi đầu, lã chã chực khóc.
Nhưng hắn đợi mãi mà không thấy đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, người kia đã đi xa.
Hứa Lục Trà xấu hổ đạp chân bàn, vẫn chưa hết giận, hắn quét hộp cơm trên bàn xuống đất.
Tử Y bị dọa liền đứng lên: "Công tử, chú ý hình tượng."
Hứa Lục Trà nhìn mọi người chung quanh đã bắt đầu chú ý động tĩnh bên này, hắn miễn cưỡng nén tức giận, thay đổi thành bộ mặt ủy khuất vạn phần.
Hắn dùng khăn tay lau lau nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn người đi đường 4 phía xung quanh, sau đó đứng lên, che mặt khóc .
Trương Mông trở lại nha môn, không dừng một khắc đã chạy đến phòng bếp nấu cơm.
Kim Nguyệt như bình thường tiến đến giúp nàng, giúp nàng rửa đồ ăn.
"Trương Mông, hôm nay đại nhân tâm tình dường như không tốt."
"À." Trương Mông tay thái thịt, tùy ý đáp một tiếng.
"Tôi nghe nói là bởi vì chị của đại nhân muốn tới Vân Thành bức đại nhân thành thân , cậu biết đó, đại nhân ở kinh thành đã có vị hôn phu."
"Thành thân là chuyện tốt, đại nhân tại sao lại không vui. Chẳng lẽ đại nhân không thích vị hôn phu của nàng?" Trương Mông ném thịt ném vào trong nồi.
Kim Nguyệt lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết ."
Làm xong thức ăn, Trương Mông liền gõ vang chuông ăn cơm, phủ nha môn người người ào ào chạy đến phòng bếp.
"Trương Mông, đợi tí nữa đại nhân tới , cậu chú ý một chút, đừng có lại chọc giận nàng, nàng hôm nay giống như thuốc nổ vậy, động một tí là phát hỏa." Kim Nguyệt vừa bưng cơm, vừa nói.
Trương Mông sau khi nghe xong, cũng có chút bất an: "Nếu không tôi bưng đồ ăn trở về phòng ăn, đại nhân thời gian qua nhìn tôi không vừa mắt, tôi cho dù chú ý như thế nào, đều không được nàng để tâm."
"Đừng, nếu cậu bưng cơm vào phòng ăn, đại nhân nhất định sẽ nói cậu là cái đồ phản nghịch, không hòa đồng với mọi người. Tốt nhất cậu nên yên lặng ăn cơm, cái gì cũng không nói."
Trương Mông rất tán thành, vì vậy, lúc ăn cơm, nàng cùng với Kim Nguyệt ngồi ở bàn ăn trong góc khuất, một câu cũng không nói.
Trong lúc đó, đại nhân ánh mắt vô tình hay hữu ý quét qua Trương Mông bên này, Trương Mông mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tùy ý nàng nhìn, cũng không để ý đến nàng.
Chờ ăn cơm xong, Trương Mông đang muốn rửa chén, Chung Hoặc gọi nàng lại.
"Trương Mông, đi theo ta một chuyến."
Cái gì nên đến dù tránh né như thế nào cũng chạy không thoát. Kim Nguyệt nhìn Trương Mông một cách đồng cảm, Trương Mông hướng nàng ra bảy vẻ mặt đau khổ, sau đó ngoan ngoãn theo sát Chung Hoặc rời khỏi phòng bếp.
"Đại nhân, người tìm ta có chuyện gì không?"
Trương Mông đi theo Chung Hoặc đến hậu viện, thấy Chung Hoặc liên tục cúi đầu không nói lời nào, Trương Mông nhịn không được hỏi.
Chung Hoặc nắm chặt quyền, có chút khẩn trương mở miệng: "Trương Mông, ngươi đối với chuyện ta thành thân, có ý kiến gì không."
"Chuyện tốt, đến lúc đó nhất định phải mời chúng ta uống rượu mừng."
Chung Hoặc mặt tối sầm, cắn răng nói: "Bổn quan mời ai cũng sẽ không mời ngươi!"
Trương Mông: "Đại nhân..."
Chung Hoặc xoay người, không muốn nhìn nàng: "Trương Mông, ta quả nhiên chán ghét ngươi. Thôi , ngươi đi xuống đi."
Trương Mông đối với Chung Hoặc tâm tình thay đổi thất thường cơ bản là đã miễn nhiễm, nhưng vẫn bị hai chữ "chán ghét" làm thương tâm, nàng ủy khuất gật gật đầu, trả lời: "Vậy ta đi trước ."
Chung Hoặc không có phản ứng, Trương Mông xoay người liền rời đi.
Đi được một đoạn, nàng chợt nhớ tới túi thơm trong tay áo, liền xoay người: "Đại nhân! Hứa công tử..."
Chung Hoặc vội vàng cuống quýt dời đi ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú: "Làm cái gì!" Giọng điệu xấu hổ.
Trương Mông gấp rút móc ra trong tay áo túi thơm, bước nhanh đến trước mặt nàng, đem túi thơm đưa cho nàng: "Cái này là Hứa công tử bảo ta giao cho người."
"Bổn quan không cần!" Chung Hoặc đánh rơi túi thơm trên mặt đất.
Trương Mông ngưng một cái, nàng ngồi xổm người xuống, đem túi thơm nhặt lên: "Đại nhân nếu không cần, vậy để ta trả lại cho Hứa công tử đi."
Nàng đem túi thơm cất trong tay áo: "Vậy ta đi trước."
Chung Hoặc bình tĩnh trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nén được tâm tình của chính mình: "Đi thì đi đi, không cần phải cố ý giải thích rõ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bổn quan sẽ để ý?"
"Đại, đại nhân..." Trương Mông bị dọa.
Chung Hoặc quay đầu: "Muốn đi thì đi, Bổn quan không thèm để ý!"
"A." Trương Mông vừa định đi, Chung Hoặc giữ cánh tay nàng lại.
"Đại nhân?"
Nàng quả thật là một chút cũng không để ý sao. Chung Hoặc nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng chán nản buông tay ra.
"Ta sắp thành thân, là nữ hoàng ban hôn."
Trương Mông nói: "Chúc mừng! Đại nhân nhất định sẽ hạnh phúc ."
Chung Hoặc giơ tay lên vỗ đầuTrương Mông, muốn tức giận nhưng không tức giận được: "Ngươi vì sao lúc nào cũng ngốc như thế."
"A?"
"Ta để cho ngươi nấu cơm, ngươi cũng nấu, ta để cho ngươi quét xí, ngươi cũng quét... Cho dù ta không cho ngươi nghỉ phép, ngươi cũng yên lặng chấp nhận... Chẳng lẽ ngươi không biết cự tuyệt sao."
"Đại nhân..." Ta có cự tuyệt rồi ...
"Lúc nào cũng vậy, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi cũng làm, căn bản là không suy nghĩ. Vì ta ngăn đao, vì ta thử độc, vì ta tuyên truyền chính sách mới, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt."
"Nha môn có thời điểm nghèo khó, ngươi còn ngày ngày ra ngoài chuyển hàng kiếm tiền, đồ gì tốt đều cho ta..."
"Đại nhân, ta đây là..."
"Nếu như ngươi có thể vì chính mình mưu tính một chút, Bổn quan còn không đến mức..."
"Đại nhân!" Chung Hoặc liên tục nói không ngừng, Trương Mông nghĩ chen miệng vào cũng không được, chỉ phải lên giọng, thấy Chung Hoặc cuối cùng cũng dừng chuyện, nàng mới mở miệng nói: "Ta vì đại nhân làm việc là có lỗi sao? Vì đại nhân làm việc không phải là đương nhiên sao? Đại nhân là quan tốt, ta cảm thấy những chuyện mình làm đều đáng giá. Không chỉ ta mà bên trong nha môn tất cả mọi người nguyện ý vì đại nhân đầu rơi máu chảy."
Chung Hoặc nhìn Trương Mông, môi đóng đóng mở mở, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là thở dài một hơi.
Nàng cảm giác mình tựa như đứa ngốc, vẫn một mình hát kịch, còn người kia thì không hề có tâm ý như vậy.
"Trương Mông, ta quả nhiên là chán ghét ngươi." Chung Hoặc thấp giọng nói.
"Trương Mông, đại nhân lại nói gì với cậu thế?" Thấy Trương Mông trở lại phòng bếp, Kim Nguyệt gấp rút hỏi.
"Chỉ là lại một lần nữa nhấn mạnh, nàng chán ghét tôi."
Kim Nguyệt đồng cảm vỗ vỗ vai nàng.
Hai ngày sau, chị Chung Hoặc là Chung Linh đến phủ nha môn, nàng còn dẫn theo một nam nhân tướng mạo xinh đẹp, ưu nhã dịu dàng, Trương Mông liên tục bận việc ở phòng bếp nghe Kim Nguyệt nói giỡn, nam nhan này đúng là hôn phu của Chung Hoặc, tên là Quý Minh.
"Đại nhân thực có diễm phúc, Quý công tử lớn lên thập phần xinh đẹp, tôi thấy hắn so với Hứa Lục Trà còn đẹp hơn." Kim Nguyệt ngồi xổm bên cạnh Trương Mông nói.
Trương Mông đang ở rửa rau, nghe vậy liền trả lời: "Vậy đại nhân nhìn thấy vị hôn phu của nàng, chắc là rất cao hứng."
"Không đâu." Kim Nguyệt lắc đầu, "Đại nhân sắc mặt khó coi vô cùng, cảm giác như Quý công tử là ôn dịch vậy."
"Đại nhân lúc nào cũng là cổ cổ quái quái , chắc nàng đang thẹn thùng." Trương Mông suy đoán.
"Ai biết được." Kim Nguyệt nhún vai, "Sau này, Quý công tử sẽ ở đây , nghe nói Quý công tử thân kiều nhục quý, đối với thức ăn có chút kén chọn, lúc nấu cơm cậu vẫn nên làm riêng cho hắn đi."
"Làm riêng?"
"Đó là đương nhiên, dựa vào tính tình đại nhân, nhất định sẽ bạc đãi Quý công tử, chúng ta làm thuộc hạ, nhất định phải vì đại nhân giải nạn. Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, là Chung Linh tiểu thư phân phó tôi bảo cậu làm ."
Kỳ thật tài nấu nướng của Trương Mông cũng không tệ lắm, ở thời hiện đại, nàng ở riêng, thường xuyên xuống bếp. Mà đến nơi này, thời điểm ở cùng Dương Tình, cũng là Trương Mông xuống bếp.
Cho nên, cho dù Quý Minh có kén chọn, thì Trương Mông vẫn có lòng tin là mình làm thức ăn tốt.
Buổi sáng hôm nay nàng đi tuần phố, đi một chuyến thành tây, mặc dù nàng vẫn không thấy Dương Tình, nhưng nàng ở trên núi hái một chút nấm mới, nàng nấu nấm rất tốt, nàng nghĩ, để Quý công tử ăn nấm đi.
Sau khi nấu ăn xong, Kim Nguyệt gõ chuông, mọi người ào ào hướng phòng bếp mà tới.
Trương Mông cố ý đưa thức ăn của Qúy Minh công tử cho Minh Nguyệt: "Cậu mang cho Qúy công tử đi. Đợi lát nữa tôi còn muốn ra ngoài tuần phố."
Trương Mông cầm vài cái bánh bao, liền mang bội đao ra cửa.
"Công tử, hai ngày nay vì sao không tìm Trương bộ khoái ?" Tử Y ngồi trên băng ghế, nhàm chán bày tường rào trên bàn cờ bạch tử.
Hứa Lục Trà mặc trên người một bộ quần áo màu xanh lỏng lỏng lẻo lẻo, xương quai xanh xinh đẹp cùng đậu đỏ trước ngực như ẩn như hiện. Hắn ngồi trên giường mềm, dựa lưng vào giường, chân thon dài duỗi thẳng, một tay cầm chén trà, một tay khoác lên đầu gối. Tư thế phong tình không kiềm chế được.
"Tìm nàng làm chi?" Hứa Lục Trà khinh thường hỏi, ruồi nhỏ nghịch ngợm xinh đẹp nơi đuôi mắt.
Tử Y đẩy tường rào bạch tử trên tay ngã: "Công tử không phải đã nói muốn lợi dụng nàng để đến gần Chung đại nhân sao? Hơn nữa, Chung đại nhân kia không có một chút tin tức, cũng không biết nàng có đem túi thơm giao cho Chung đại nhân không."
Hứa Lục Trà ném ly trà xuống: "Tử Y, ta không vội, ngươi vội cái gì."
"Công tử... Tử Y chỉ là lo lắng cho người."
Hứa Lục Trà ngón tay thon dài nghịch mái tóc: "Đợi thêm hai ngày nữa hãy đi. Ta Hứa Lục Trà há có thể gấp gáp nịnh nọt người khác?"
Nhưng nghĩ đến cái mặt Trương Mông nhiều lần khinh thường sự bày tỏ của mình, Hứa Lục Trà khẽ cuộn chặt ngón tay.
Chờ hắn thu phục Chung Hoặc xong, hắn sẽ làm cho nàng đẹp mặt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, Hứa Lục Trà bảo Tử Y ra ngoài nhìn một chút.
Rất nhanh, Tử Y đã về.
"Công tử, là lão gia tới , người nhanh mặc quần áo tử tế, nếu không lão gia lại nói."
Hứa Lục Trà không kiên nhẫn ngồi thẳng người, khép lại tà áo.
Tử Y nhanh chóng giúp Hứa Lục Trà sửa sang lại đầu tóc, trang phục. Chờ Hứa Lục Trà ngồi vào chỗ của mình, Hứa lão gia đã đến cửa.
Hứa lão gia, tên là Trần Việt, là Hứa Hồng chính phu. Từ tám năm trước khi Hứa Hồng cùng tạp dịch làm ra chuyện hoang đường sau đó sinh hạ Hứa Lục Trà, Hứa Lục Trà và cha hắn, Cung Mê liền ngay lập tức trở thành cái gai trong mắt Trânf Việt.
Mặc dù Hứa Hồng đã cảnh cáo, ông ta không dám trực diện đối đầu với Hứa Lục Trà, nhưng ở trong bóng tối, ông ta âm thầm ngáng chân Hứa Lục Trà.
Hơn nữa hôn nhân đại sự của nam nhân đều do cha quyết định, Hứa Lục Trà không thể nào biết được Trần Việt sẽ đem hắn hứa gả cho loại nữ nhân như thế nào.
Hứa Lục Trà gấp gáp tìm cho mình chỗ dựa vững chắc, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì điều này.
Trần Việt mặt không cảm xúc đi vào: "Quả nhiên vừa vào đến nơi đã cảm thấy chán ghét, trên người mày có loại mùi không biết xấu hổ y hệt cha mày."
Hứa Lục Trà cười lạnh: "Nhưng nữ nhân lại thích loại mùi này, loại khiing khí trầm lặng của nam nhân vừa già vừa xấu như ông, vứt xuống bên đường, đến tên ăn mày cũng không thèm liếc mắt nhìn."
Trần Việt nắm chặt nắm đấm: "Mày chỉ biết dùng thân thể dơ bẩn để đi câu dẫn nữ nhân mà thôi. Đừng cho là tao không biết rõ gần đây mày đang làm cái gì. Tao nghĩ Chung Hoặc đại nhân ngàn vạn lần không thể vừa ý cái loại tiện chủng như mày."
"Biết đâu đến lúc, tôi còn sợ ông phải quỳ gối nhịnh nọt trước mặt cái loại tiện chủng như tôi đấy, vừa nghĩ tới bị người như ông quỳ, tôi đã cảm thấy chán ghét."
Trần Việt cười lạnh: "Đừng mơ nữa, Chung Hoặc đại người đã có vị hôn phu, vị hôn phu của nàng là con nuôi đương kim thừa tướng, thân phận cao quý, dung mạo thanh tú, tiện chủng như mày sao có thể so sánh?"
Hứa Lục Trà bỗng dưng nắm chặt quả đấm, chỉ là trên mặt không có bất kỳ gợn sóng.
Mà Tử Y kinh ngạc trợn to mắt, Chung đại nhân dĩ nhiên là có vị hôn phu .
Trần Việt không thấy được vẻ mặt thất thố của Hứa Lục Trà, trong lòng tức giận: "Qua mười ngày nữa, mày cũng đến sinh nhật mười tám tuổi, tao thân là Hứa gia chủ phu, sẽ tìm cho mày một người vợ tốt, mày yên tâm, tao nhất định sẽ tìm thật tốt." Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói. Nói xong, Trần Việt phẩy tay áo bỏ đi.
"Công tử..." Tử Y luống cuống xem khuôn mặt lạnh như băng của Hứa Lục Trà.
Hứa Lục Trà giơ tay lên, tự rót cho mình một chén trà: "Đặc biệt đến nói chuyện Chung Hoặc để làm ta mất mặt, thật đúng là tác phong của ông ta."
"Công tử, người chẳng lẽ không gấp sao? Hiện tại Chung đại nhân không đáng tin cậy, qua mười ngày nữa, lão gia sẽ đem người đến."
Hứa Lục Trà lạnh nhạt nói: "Tử Y, có cái gì mà gấp, không phải là còn có mười ngày sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com