Chương 8
Đứng trước cửa phòng Viện Trưởng. Lâm Tịch Nguyệt không rỏ là đang mang tư vị gì, sắp tới bản thân sẻ đối mặt với Quân Ngạo Triết bằng thái độ làm sao để không làm anh ta tổn thương càng cho Hầu Tiểu Muội đừng vì mình mà lo lắng.
- Trường Khoa Lâm, cô đến rồi.
-Thiệu Phong. - Tịch Nguyệt nhìn thấy Thiệu Phong bước tới đối diện .Nam nhân trước mặt chỉ cao bằng Tịch Nguyệt, thân hình tuy không mình hạt sương mai những lại rất thon thả, làn da đặc biệt nổi bật trắng mịn, gương mặt cao ráo đẹp đẽ so với con gái càng ưa nhìn hơn.
- Anh định tự thay băng cho Anh ta?- Bất chợt Tịch Nguyệt liếc thấy trên tay Thiệu Phong đang cầm khay dụng cụ y tế chuyên dùng để thay băng cho vết mổ sau phẫu thuật.
- Tôi thật sự mong được vậy, tiếc là tôi không rành về y thuật- Thiệu Phong tươi cười nói, tiến đến gỏ cửa phòng ít phút sau bên trong tiếng của Quân Ngạo Triết âm trầm phát ra.
- Vào đi
Thiệu Phòng là người đi trước mở cửa, Tịch Nguyệt chỉ đơn giản theo sau cùng vào trong .
- Trưởng Khoa Lâm đến rồi- Bước vào Thiệu Phong liền lên tiếng thông báo.
Lâm Tịch Nguyệt chỉ nhìn thấy Quân Ngạo Triết đơn giản đồng phục bệnh nhân của bệnh viện màu xanh lá cây nhạt, ngoài ra quần áo cho các bác sỉ tiến vào phòng phẫu thuật là màu xanh dương, y tá điều dưỡng là màu hồng phân biệt y tá hồng nhạt, điều dưỡng hồng đậm. Lao công dọn dẹp vệ sinh đơn giản màu vàng .
- Em đến thì giúp anh thay băng sạch đi- Không có nhìn qua Tịch Nguyệt, ánh mắt anh ta chỉ đang châm chú vào hồ sơ công văn trước mặt, thế nhưng ngữ khí ôn hòa đó không phãi với ai cũng được anh dành tặng. Thiệu Phong theo Quân Ngạo Triết từ rất sớm cho nên cậu có thế hiểu rỏ Tiểu Thư Lâm rất được lòng của Quân Ngạo Triết .
- Y tá phụ trách của anh đâu ?- Tịch Nguyệt bước đến sau khi nhận khay y tế từ trong tay của Thiệu Phong.
- Đuổi rồi.- Đơn giản đáp lại 1 câu.
- Anh quá khó rồi.- Tịch Nguyệt đặt khay lên bàn , khéo léo quan sát vết băng gạt trên ngực Trái anh ta. .
Quân Ngạo Triết không tiếp tục nói nửa mà tập trung vào công việc , một bên Tịch Nguyệt cũng vì thế chuyên tâm không dài dòng nửa trực tiếp giúp Ngạo Triết thay đổi băng mới.
10 phút trôi qua rốt cuộc Quân Ngạo Triết cũng xong.Trao văn kiện cho Thiệu Phong dặn dò cậu ta vài câu, lúc này Thiếu Phong rời đi cùng là lúc Tịch Nguyệt hoàn thành mọi việc.
- Mọi chuyện là thế nào?- Ngạo Triết thản nhiên hỏi.
- Anh muốn nói gì ?
- người khác có thể không hiểu em, nhưng anh sao lại không biết người camera ghi lại tuy không rỏ mặt nhưng anh nhìn là nhận ra em ngay.- Quân Ngạo Triết lạnh nhạt giãi đáp.
-Không nghĩ anh lại rỏ em vậy- Tịch Nguyệt nhàn hạ .
- anh không biết tại sao người trầm lặng , tính tình tỉ mỉ thấu đáo như em đột nhiên lại hành động thiếu suy nghỉ, lí do đằng sau đó dựa theo tính cách của em hẳn sẻ không chịu nói ra, anh không ép em.Đổi lại anh hi vọng em như trước đây cách xa Hầu Tiểu Muội - Ngữ khí trầm ổn, nhưng Tịch Nguyệt nghe qua có thể thấy được một tia cảnh cáo trong đấy.
Không khí rơi vào trầm lặng Tịch Nguyệt còn đang nghĩ nên tiếp tục nói những gì thì cánh cửa đột nhiên bị mở tung người bước vào chính là Từ Kim Sa.
Vừa đi vào đã thấy Lâm Tịch Nguyệt đang cùng Quân Ngạo Triết ngồi với nhau liền làm cho Từ Kim Sa triệt để giận dử, bản thân cho rằng là Tiểu Thư của cả Từ Gia há lại thua kém loại người không có gia cảnh chống lưng như Lâm Tịch Nguyệt . vì vậy tức giận ập đến, vương tay muốn tát Lâm Tịch Nguyệt .
- Từ Kim Sa , cô đừng có không biết nặng nhẹ, dám ở trước mặt tôi đánh người của Tôi.- Cổ Tay Kim Sa bị Quân Ngạo Triết chụp được trên không siết chặt . Làm Từ Kim Sa đau đến say xẩm mặt mày .Ánh mắt anh ta tràn ngập sát khí cũng làm cho Kim Sa hoảng sợ.
- Anh ..Buông tay ra- Từ Kim Sa đau đớn giọng run lên.
- cô đừng cho rằng tôi không dám đánh phụ nữ.-nói rồi hất mạnh tay làm Từ Kim Sa lão đảo suýt ngã nhào xuống đất.
Kim Sa trưng ra tia nhìn oán độc nhìn về hướng Lâm Tịch Nguyệt , rồi nhìn xuống cỗ tay bị Quân Ngạo Triết nắm đến bầm tím .
- Quân Ngạo Triết anh vì cô ta mà làm vậy với em, anh nên rỏ ràng cô ta chính là người đánh tài xế của em, nhất định em sẻ kiện, để cho cô ta từ nay thân bại danh liệt không còn mặt mũi ở trong ngành y này nửa - Từ Kim Sa nghiến răng nói
- Chỉ dựa vào một đoạn Camera lờ mờ còn không có thấy rỏ mặt lại cho rằng đó là Người trong Thế Gia tôi làm sao? Nếu vậy thì chưa đủ, trừ khi Từ Tiểu Thư đưa ra thêm bằng chứng , nếu không liền lập tức rời khỏi.- Quân Ngạo Triết nhếch môi , vừa nói tay vừa đốt lên một điếu thuốc hút, thong dong rít một hơi.
- Anh...Em sẻ nói Ông anh vì người phủ nữ khác đối xử tệ bạc với em.- Kim Sa uy hiếp
- Đừng đem ông ta ra đây. Lập tức cút .- Giọng nói lạnh lẽo không có một chút hơi ấm nào.Quân Ngạo Triết hận nhất là ai đem ông của anh ra nói chuyện với anh, Từ Kim Sa nói ra khác nào trực tiếp xé mở nổi hận trong anh.Dứt khoát lôi xệch Từ Kim Sa ném thẳng ra khỏi Phòng,còn không cho đối phương kịp phản ứng thì đã đóng sầm cửa lại
- Anh không nên tức giận - Quân Ngạo Triết đóng cửa xong Lâm Tịch Nguyệt nãy giờ thủy chung từ khi Từ Kim Sa xuất hiện vẫn một mực im lặng cho đến bây giờ mới lên tiếng .
- Em không hiểu đâu. Có anh ở đây cô ta sẻ không làm gì được em. Chuyện bên phía báo chí anh sẻ kêu Thiệu Phong thay em giãi quyết ổn thỏa - Anh xoay người lại nhìn Lâm Tịch Nguyệt , cố nén tâm tư không vui nhẹ nhàng nói. Sau đó đưa tay định chạm vào mặt Lâm Tịch Nguyệt Nhưng lại bị Tịch Nguyệt làm như vô tình tránh né mới cúi người thu dọn đồ đạc lúc nãy còn đang vứt lung tung xếp gọn gàng vào lại khay , hành động đột ngột đó của Lâm Tịch Nguyệt làm cho Quân Ngạo Triết có chút sửng sốt, trước nay Tịch Nguyệt vốn không như vậy, mặc dù khi anh làm vậy Tịch Nguyệt không quá hào hứng nhưng cũng sẻ không cự tuyệt rỏ ràng như vậy. Nghĩ đến đây sắc mặt của anh chợt lạnh lẽo..
- Em còn có ca phẫu thuật lúc 1h. Cho nên đi trước đây- Tịch Nguyệt làm như không nhận ra biến hóa trên gương mặt của Quân Ngạo Triết bình thản cầm khay y tế lên nhẹ giọng đáp.
- Ừm, hai ngày nửa anh sẻ chọn em và một số bác sỉ khác cùng đi thăm khám tự thiện, nơi đó là vùng sâu vùng xa em nên chuẩn bị kỉ càng để bảo vệ sức khỏe.
- Em biết rồi. Anh nghĩ ngơi đi.
Tịch Nguyệt dứt lời liền mở cửa rời đi.Bóng lưng Tịch Nguyệt khuất sau cánh cửa chỉ còn lại Quân Ngạo Triết lạnh lùng như ẫn như hiện suy nghĩ gì đấy không rỏ
.
.
Bạch Nại có chút ngoài ý muốn. Ngày đầu đi làm đã xui xẻo gặp lúc xe đột nhiên giở chứng bất đắc dĩ phãi gởi sửa , bản thân thì bắt taxi. Rời khỏi xưởng sửa chửa Bạch Nại đang đứng trên đường đợi đón Taxi.
- Hử, lại là cô ta, trái đất tròn cứ cho mình gặp nữ nhân kia lần nửa - Tâm Bình đậu xe đợi đổ xăng, chợt thấy bên kia đường Bạch Nại đang loay quay đợi Taxi. Sắc mặt Tâm Bình sa sầm khẽ hử lạnh 1cái. Chính là do nữ nhân đó làm Tâm Bình tức giận mới nãy sinh suy nghĩ vẽ bậy kia rồi suýt chút mang họa , còn không biết sau đó Tiểu Muội có bị liên lụy không nửa.
Sau khi đổ đầy xăng xong Tâm Bình cho xe chạy qua đường , hướng đến nơi Bạch Nại đang đứng.
- Này ! - Tâm Bình hạ kính xe xuống nhìn Bạch Nại.
- Có chuyện gì? cô là ai?- Bạch Nại khó hiểu, từ dưng ở đâu đột ngột xuất hiện một chiếc AuDi màu đỏ rượu đậu xịch trước mặt còn chưa kịp hiểu đã thấy kính xe hạ xuống một nữ nhân xa lạ dùng ánh mắt hằng hộc kêu Bạch Nại.
- Cô không biết tôi mà dám gọi tôi là bé con sao? - Tâm Bình nhớ lại dạo trước càng thêm bực bội, thái độ đối với Bạch Nại thêm khó chịu.
- Uầy, Có hiểu lầm ở đây chăng, Tôi còn không biết cô là ai đấy, sao mà gọi cô thế được . - Bạch Nại khỗ sở đáp, thú thật là Bạch Nại không có ấn tượng đã gặp qua cô gái này , mà lại bị cô ta chất vấn.
- Cô không nhớ 2 ngày trước trước Trung Tâm Mua sắm cô đã nhặt hộ dùm một người cái nón .- Tâm Bịch bực dọc kể lại.
- A, Cô chính là bé gái mặc đầm hoa dễ thương đó à - Bạch Nại ngẫng ra vài giây rồi mới sực nhớ quả thật có việc đó.
- Hử. Ai là bé gái dễ thương, tôi đã 26t rồi đấy
- Chỉ là vô tình thôi mà cô nhớ kỉ vậy luôn đó, sống mà đễ ý mấy điều nhỏ nhặt vậy không khỗ hả?- Bạch Nại cười .
- Cô ...- Tâm Bình nghẹn họng.Tức quá không biết làm gì lại mở cửa xe bước ra muốn cũng nữ nhân đáng ghét này ăn thua đủ
- Tức giận vậy là muốn đánh tôi sao?.
- Tôi mà thèm đánh cô.
- Không sao lại bước ra khỏi xe vậy.
Khi Bạch Nại vừa dứt thì đằng sau chớp mắt có một nam một nữ đi đến trái phãi hai bên , người bên trái đột nhiên rút một con dao ra, hàn quang lóe lên hướng Bạch Nại lao tới, vào thời khắc này trùng hợp ma xui quỷ khiến thế nào Tâm Bình mới từ trong xe bước ra áng ngay bên trái Bạch Nại . Con dao ngoài ý muốn cắm vào người Tâm Bình
Tâm Bình bất ngờ bị đâm ,lập tức một cơn đau nhói từ phía sau hông làm cả người Tâm Bình lảo đão ngã ngang .Bạch Nại Hoảng hồn đở lấy Tâm Bình , vừa xoay lại hai người kia biết đâm nhầm nhanh chóng bỏ chạy.
- Cô...- Bạch Nại hết hồn hết vía, tay chạm ngay hông của Tâm Bình máu tuông ra xối xã . Chỉ thấy Tâm Bình sau khi hét lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Bạch Nại rất phiền muộn càng thêm kinh hãi, họa vô đơn chí lại bị người ta canh đâm , nhưng không đâm trúng mình mà lại kéo theo cô gái nọ bị vã lây..Bạch Nại sau vài giây hoảng loạn cũng lấy lại được bình tỉnh mau chóng đem Tâm Bình vào xe của cô ta, rồi đi vào ghế lái xe đi thẳng đến Thế Gia.
Sau khi ra khỏi phòng Viện Trưởng . Tịch Nguyệt nhìn đồng hồ cũng gần 12h, chỉ còn 1 tiếng là đến ca phẫu thuật của mình , đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước có uống trà do Tiểu Muội pha thấy rất ngon, muốn lần nửa uống trà do em ấy pha cho nên quyết định đến phòng của Hầu Tiểu Muội.
Chỉ là trên đường đi Tịch Nguyệt lại thấy Mộc Giao trợ lí của mình vội vã chạy trên hành lang
- Có chuyện gì?- Tịch Nguyệt kéo tay Mộc Giao lại hỏi.
- Trưởng Khoa, cô đây rồi tôi đang định tìm cô, chúng ta có một ca cấp cứu bệnh nhân là bị dao đâm .- Mộc Giao thấy Lâm Tịch Nguyệt liền mau chóng nói
- Hồ sơ?- Tịch Nguyệt hỏi. Mộc Giao để cho hơi thở ổn định lại một chút mới đem thông tin đưa Tịch Nguyệt.
- Bệnh Nhân là Nhị Tiểu Thư Hầu Gia, Hầu Tâm Bình- Mộc Giao nói
- Gì Chứ ?.Là Tâm Bình - Nghe qua Tên của Hầu Tâm Bình đột nhiên Tịch Nguyệt tâm trạng đang trầm ổn trở nên gấp rút lo lắng , không kịp xem hết thông tin hiện trạng đã nhanh chóng chạy đên phòng tiếp nhận bệnh nhân cấp cứu.
Lâm Tịch Nguyệt chạy đến đã thấy Hầu Tiểu Muội đang nhìn chằm chằm vào Bạch Nại.Ánh mắt đó của Tiểu Muội làm cho Tịch Nguyệt có chút sợ hãi. Biết rằng Tâm Bình xảy ra chuyện tâm trạng em ấy không được tốt , nhưng vì sao lại dùng ánh mắt chán ghét thù hằn với Bạch Nại, bản thân Tịch Nguyệt từng quen biết với Bạch Nại ngoài tính cách kêu ngạo coi bản thân là nhất thì cũng không có làm ra loại sự tình gì quá đáng.
- Tại sao tôi có thể quên, nếu chị tôi có chuyện gì tôi sẻ không bỏ qua cho cô đâu- Tiểu Muội lạnh lùng nói, trong lòng cô rất là hối hận, bản thân là tác giả vốn có thể ngăn chặn tất cả nhưng lại sơ suất quên mất chuyện Tâm Bình sau đấy chính thức đối mặt với Bạch Nại còn xui xẻo hứng 1 dao vào hông.Mặc dù không chết nhưng ...Nghĩ đến đó Sắc mặt cô càng thêm lạnh lẽo.
- Tiểu Muội em bình tỉnh lại, nếu không chị sẻ không cho em đứng ca- Hầu Kim Huyền bên cạnh cảm nhận tâm trạng em gái thay đổi, so với Tiểu Muội thì Kim Huyền còn lo cho Tâm Bình hơn nửa, nhưng đứng trên cương vị là một Viện Phó thì càng phãi đễ bản thân tỉnh táo nhất mới có thể giãi quyết mọi chuyện, mà tình trạng xúc động của Tiểu Muội bây giờ không thích hợp bước vào phòng phẫu thuật. Cho nên Kim Huyền mới gọi Bác sỉ Trần đến, vốn dĩ định điều Lâm Tịch Nguyệt nhưng cô ta có lịch mỗ lúc 1 giờ .
- Chị , em không sao - Tiểu Muội gấp rút, tuyệt đối không để Trần Thiên Tuệ đứng ca , vốn dĩ không nghiêm trọng nhưng Trần Thiên Tuệ phẫu thuật đã xãy ra việc ngoại ý muốn, cô không thể thấy trước kết quả mà vẫn để nó xảy ra, đang lúc cực kì lo lắng thì không nghĩ lại nhìn thấy Lâm Tịch Nguyệt , ngay cả Hầu Kim Huyền cũng ngạc nhiên , mặc dù có thông báo cho Trợ Lí Mộc Giao hỏi qua ý Lâm Tịch Nguyệt có muốn đổi ca cho Trần Thiên Tuệ để đáp ứng phẫu thuật ca của Tâm Bình không , vì dù sao tay nghề và kinh nghiệm của Cô ta hơn hẳn các Bác Sỉ khác ,nhưng không nghĩ cô ta sẻ đồng ý, nên mới gọi thêm bác sỉ Trần đến dự phòng .
- đúng rồi còn có Trưởng Khoa Lâm - Tiểu Muội vừa thấy chị ta liền lập tức chạy đến bất kể mọi ánh mắt ngạc nhiên còn đang đỗ về phía cô, nhanh chóng cầm lấy tay Lâm Tịch Nguyệt .
- Chị, đổi ca cho bác sỉ Trần đi..-Tiểu Muội nắm chặt cỗ tay Lâm Tịch Nguyệt, cô nhớ rỏ Hầu Kim Huyền rất muốn chị ấy đứng ca cho Tâm Bình nhưng kết quả theo nguyên tác cô không muốn để nhân vật nữ chính có liên quan đến nhà họ Hầu cho nên đã không có cho Lâm Tịch Nguyệt đồng ý. Bây giờ cô rất là hối hận, vì sao lại để Tịch Nguyệt cự tuyệt , sao lại đối xử tàn nhẫn với Hầu Tâm Bình như vậy, càng tuyệt đối không có chuyện nữ phụ Hầu Tiểu Muội vì Tâm Bình mà cầu Xin, vốn dĩ ban đầu nữ Phụ Tiểu Muội đã rất ghét các chị của mình, nhưng từ khi bản thân là Tiểu Muội cảm nhận tình yêu thương của Tâm Bình , cô luyến tiếc chị ấy, có ra sao cũng là xứng đáng.
Ánh mắt Hầu Tiểu Muội nhìn Lâm Tịch Nguyệt rất mềm mại, xen lẫn tia cầu xin..van nài khiến nội tâm Lâm Tịch Nguyệt đột nhiên dãy dụa, có cảm giác nếu như bản thân cự tuyệt , sau này nhất định vô cùng hối hận, thậm chí nãy sinh suy nghĩ sẻ mãi mãi mất em ấy. Lâm Tịch Nguyệt lần tiên thấy sợ hải, không quản bằng mọi giá lần này phãi phẫu thuật cho Hầu Tầm Bình , chẳng qua ngoài vì Tiểu Muội còn là vì một chuyện riêng của Tịch Nguyệt , thật ra ban đầu Tịch Nguyệt không có ý định tiếp nhận , chỉ đơn giản lo lắng muốn xem người nhận ca là ai, liệu có thể giải quyết ỗn thỏa hay không thôi, không ngờ đến rồi tận mắt chứng kiến Hầu Tiểu Muội so với Tịch Nguyệt tưởng tưởng càng lo lắng cho Tâm Bình hơ, thế mà nhiều người nói Hầu Tiểu Muội đối xử với hai chị của mình rất lạnh nhạt.
- Trưởng Khoa Hầu xúc động quá rồi. Chẳng lẻ cô không tin tưởng vào bác sỉ Trần- Nhất định Tịch Nguyệt sẻ tiếp nhận, nhưng mà nhanh chóng đáp ứng thì sẻ dễ gây mích lòng với Trần Thiên Tuệ, dù sao cũng phãi do Thiên Tuệ Chịu đổi đã.
- Nhất định phãi là Trưởng Khoa Lâm- Tiểu Muội quả quyết.
- Cô coi thường tôi sao , trưởng khoa Hầu- Trần Thiên Tuệ bị Hầu Tiểu Muội trước mặt nhiều người đòi chỉ định bác sỉ khác , đúng là không chừa cho Thiên Tuệ một chút mặt mũi nào.
- Tôi chỉ muốn trưởng khoa Lâm , cô đổi ca với chị ấy đi thôi- Tiểu Muội lạnh lùng đáp
- Cô. ...- Thiên Tuệ giận dử định nói lại thì Một bàn tay từ đằng sau kéo Thiên Tuệ ra.
- xem như nễ mặt tôi, đỗi ca được chứ?- Tịch Nguyệt ôn tồn đáp.
- Ngay cả chị cũng vậy sao?- Thiên Tuệ sửng sốt.
- Không phãi, Tôi chỉ đang đặt an nguy của bệnh nhân lên hàng đầu, thay gì chúng ta ở đây cãi vã thì chẳng được ích lợi gì, cô thừa biết Trưởng Khoa Hầu dù sao cũng là người nhà bệnh nhân, cô ta có quyền chị đỉnh bác sỉ mà cô ta mong muốn sẻ phẫu thuật cho người bệnh, đấy không liên quan đến vấn đề so bì ai hơn ai đâu.- Tịch Nguyệt giải đáp.
- Hử, xem như chị nói đúng , Cứ vậy đi chị đem bệnh án chị đang phụ trách ra đây - Thiên Tuệ xưa nay rất tôn trọng Tịch Nguyệt cho nên càng cảm thấy chị ta nói cũng không có sai, cho nên thái độ đã hòa hoãn lại, sau khi Mộc Giao đem bệnh án đưa cho Thiên Tuệ , thì bị Thiên Tuệ cầm lấy nhìn một cái rồi mang đi
Khi Thiên Tuệ đi rồi cùng là lúc Phòng phẫu Thuật đã chuẩn bị gần xong. Lâm Tịch Nguyệt mở hồ sơ tình trạng thương tích của Hầu Tâm Bình ra xem một lượt , lúc này Hầu Tiểu Muội mới đi tới .
- Tránh đừng để Xuất Huyết vùng trung tâm thần kinh, nếu máu trào ngược cần phãi hút máu trước , rồi mới khâu lại,tuyệt đối không được hạ kim gần thần kinh cột sống.- Tiểu Muội dặn dò.
- Em nghĩ tôi sẻ hạ kim mà không một chút suy nghĩ?- Tịch Nguyệt có chút không vui, đồng ý là em ấy vì quá lo lắng cho chị mình mà sốt ruột thế nhưng không nghĩ điều đó sẻ làm Tịch Nguyệt buồn sao.Em ấy không thật sự tin tưởng mình
-Xin lỗi, tôi là không có ý đó, nếu không tin chị thì đã không nhất quyết đòi chị phụ trách- Thấy Tịch Nguyệt vì cô nói ra mấy lời đó có chút không vui, cô liền khéo léo nắm lấy tay Tịch Nguyệt, ánh mắt nhìn Lâm Tịch Nguyệt chàn đầy tình cảm..
- Ngoan, tôi sẻ nhớ lời em dặn, Hầu Tâm Bình là người thân của em. Vì em tôi sẻ mang chị em an toàn trở lại- Nhận ra ánh mắt của Tiểu Muội , Tịch Nguyệt dùng tay còn lại đặt lên đầu Tiểu Muội xoa nhẹ nhàng như đang an ủi ...
Dứt lời Tịch Nguyệt rời khỏi Tiểu Muội đi vào phòng thay đồ rồi mau chóng khữ trùng toàn thân , sau đó vào phòng phẫu thuật. Ánh đèn chuyển sang màu đỏ sáng rực báo hiệu ca phẫu thuật đả bắt đầu.
Tiểu Muội không có nói chuyện chỉ ngẫng đầu nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ rực yên lặng chờ đợi. Vì mãi nhìn đèn phẫu thuật cho nên Tiêu Muội không có hay biết Hầu Kim Huyền đang lặng lẽ dựa lưng vào tường đối diện phòng phẫu Thuật vẫn đang quan sát sau lưng Tiểu Muội.
Tuy rằng rất lo lắng cho Tâm Bình. Nhưng Kim Huyền càng quan tâm Hầu Tiểu Muội , mặc dù đã khéo che giấu nhưng Kim Huyền có thể nhận ra thái độ của Lâm Tịch Nguyệt đối với em gái của mình không giống như bình thường , Lâm Tịch Nguyệt lạnh lùng kia mà lại có thể xoa đầu Tiểu Muội để an ủi em ấy sao?
Riêng Bạch Nại, nãy giờ im lặng không có nói tiếng nào nhưng Bạch Nại lờ mờ có thể đón được điều gì đó hay ho lắm..
5 Tiếng đồng hồ trôi qua dài như hàng thế kỷ rốt cuộc đèn phẫu thuật đỏ rực cũng tắt, Tiểu Muội trước tiên trừng mắt liếc Bạch Nại một cái rồi mới chạy đến trước cửa phòng , cánh cửa vừa mở Lâm Tịch Nguyệt dáng vẻ mệt mỏi nhẹ nhàng cho tay kéo khấu trang xuống còn chưa kịp nghĩ ngơi đã thấy Hầu Tiểu Muội đứng trước mình từ lúc nào, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Muội đôi mắt mong chờ, bộ dạng Tiểu Muội hiện tại làm cho Tịch Nguyệt có chút chịu không nổi bất giác nãy sinh suy nghĩ kì lạ , nếu đổi lại là bản thân mình nằm bên trong em ấy có vì vậy mà hiện ra lo lắng như đối với Hầu Tâm Bình không , thật có chút tò mò.
- Như thế nào rồi - Tiểu Muội thấy Tịch Nguyệt vẫn một mực quan sát cô không có nói gì, lập tức sốt ruột trực tiếp hỏi.
- Ca phẫu Thuật rất thành công, không còn gì phãi lo nửa, nhưng mà...- Tịch Nguyệt tháo khẫu trang y tế ra nhẹ giọng đáp. Chỉ là trong câu nói có chút ấp úng.
- Nhưng mà làm sao, chị mau nói đi- Tiểu Muội bị chị ta dọa sắp chết rồi.
Tịch Nguyệt không có trả lời hướng đến nơi Bạch Nại đang đứng như có điều suy nghĩ.Bạch Nại quen biết Tịch Nguyệt lâu cho nên nhìn qua cũng có thể biết Tịch Nguyệt là đang muốn nói gì.
- Thôi được rồi, Sau khi đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng hồi sức sau phẫu Thuật thì cho người mang bệnh án sang . - Bạch Nại thản nhiên đáp.
- Không được- Tiểu Muội chen ngang. Khi biết Lâm Tịch Nguyệt muốn giao Tâm Bình lại cho Bạch Nại phụ trách.
- Em cũng là một bác sỉ, em phãi hiểu vết thương là nằm ngay trung tâm thần kinh cột sống, cho dù Trưởng Khoa Lâm đã khâu lại vết thương nhưng không tránh khỏi sẻ động chạm không nhỏ đến hệ thần kinh , giao cho Trưởng Khoa Thần Kinh mới của bệnh viện theo dõi đi.- Kim Huyền là người nắm rỏ tình trạng sức khỏe của Tâm Bình. Thân là Viện Phó Kim Huyền không vì vấn đề riêng tư làm ảnh hưởng sức khỏe của Hầu Tâm Bình. Càng huống hồ Cô ta phãi là người hoàn toàn chịu trách nhiệm cho sự việc lần này.
- Chị.....- Tiểu Muội không muốn. Cô không mong muốn Bạch Nại này còn liên quan đến Tâm Bình nửa.
- Trường Khoa Lâm cũng mệt rồi mau về nghĩ ngơi , còn em lập tức về phòng làm việc của em đi , chuyện ở đây bàn giao cho Trưởng Khoa Bạch - Kim Huyền lạnh giọng ra lệnh.
- Tiểu Muội đi thôi- Lâm Tịch Nguyệt nhìn Tiểu Muội , rồi khẽ lắc đầu ý muốn Tiểu Muội không cần tiếp tục trèo kéo thêm . Tiểu Muội trừng mắt nhìn Bạch Nại rồi hậm hực xoay người rời đi. Sau đó Lâm Tịch Nguyệt mệt mõi củng bỏ đi
Lúc này chỉ còn Kim Huyền và Bạch Nại.
- viện Phí tất cả do cô chi trả, em tôi mà có chuyễn biến xấu thì đừng mong sống yên với tôi- Kim Huyền lạnh lùng nói kèm theo tia cảnh cáo .
- Tất nhiên, dù sao cô ta vì tôi mà chịu oan một dao, tôi phãi có trách nhiệm .- Bạch Nại bình tỉnh đáp.
- Cô tốt nhất là nên như vậy- Kim Huyền nói xong liền bỏ đi...Chỉ còn lại Bạch Nại nhìn các y tá đang đẫy Tâm Bình rời khỏi phòng phẫu thuật di chuyển đến phòng hồi sức sau khi mỗ...
.
.
Tiểu Muội hậm hực trong lòng cực kì ai oán không biết nên phát tiết ở đâu thì bắt gặp Thiệu Phong từ hướng đối diện đi ngược lại. Bổng dưng nội tâm Cô đánh bộp một cái, làm sao cô lại quên mất còn có nhân vật Thiệu Phong, Cậu ta được cô tạo dựng để làm hint với Quân Ngạo Triết , nếu nói Quan Tiểu Trạch có tưởng tiểu thụ thì Thiệu Phong càng hoàn mỹ hơn gấp trăm lần . Bây giờ cô không thể để Lâm Tịch Nguyệt tiếp xúc nhiều với Quân Ngạo Triết, nữ chính là người mà cô thích đương nhiên sẻ không để mấy cái nam nhân theo sau nữ chủ quấn lấy. Vừa hay cô còn đang lo lắng xem nên làm sao tách Tịch Nguyệt khỏi bọn họ thì lại nhìn thấy Thiệu Phong một ý nghỉ táo bạo bổng dưng xuất hiện trong đầu cô, nhưng lập tức bị cô xua đi, đâu phãi bản thân cô muốn là được , cần phãi tùy vào tâm tình của Quân Ngạo Triết, chẳng lẻ cô còn không biết tính cách nam chủ đáng sợ cở nào, rỏ ràng không phãi loại nam nhân có thể dễ dàng để cho người khác tính kế.
- Tôi định tìm cô, gặp được TK Hầu ở đây thì quá tốt rồi- Thiệu Phong lên tiếng cắt đứt suy nghĩ vớ vẫn của Tiểu Muội.
- Mỗi lần tôi gặp anh điều là loại chuyện liên quan nên nam nhân kia, anh ta lại muốn cái gì nửa thế ?- Tiểu Muội lạnh nhạt.
- Không có gì to tát, muốn nhờ cô kí cho Sếp Tổng , đồng thời cũng là Viện Trưởng một tờ giấy xác nhận xuất viện- vừa nói Cậu vừa tươi cười nhìn Tiểu Muội.
- Không phải đã có TK Lâm sao? - Cô đặt nghi vấn.
- Tình huống có chút đặc biệt , do hai TK cùng đứng ca vì thế bắt buộc phãi có chữ ký xác nhận của 2người.- Thiệu Phong đáp.
- Bao giờ anh ta xuất viện- Tiểu Muội hỏi, vì đây là công việc cho nên không thể từ chối ,
- Bây giờ đi được chứ ?
- A, ..k thành vấn đề .- Tiểu Muội phát hiện so với Nguyên tác thì thời gian Quân Ngạo Triết xuất hiện so ra sớm hơn 2 ngày. Điều này khiến cho cô khá bất ngờ
Quân Ngạo Triết Xuất viện, Hầu Tiểu Muội phãi làm giấy xuất viện cho anh ta. Quân Ngạo Triết nhận tờ giấy xác nhận từ trong tay cô nhìn chằm chằm vào phần chữ kí, cho dù một người có biến đổi khác lạ từ thói quen đến cuộc sống nhiều đến mấy thì chữ ký nhất thời không dễ dàng thay đổi . Thế nhưng chữ ký này rỏ ràng mặc dù là cố gắng phỏng theo nhưng nếu nhìn kỉ sẻ dễ dàng phát hiện . Kể từ dạo tỉnh dậy đối mặt với thái độ cư xử khác hoàn toàn lúc trước của Hầu Tiểu Muội đối với anh càng làm anh thêm nghi ngờ đúng hay không nữ nhân đó chính là Hầu Tiểu Muội mà anh từng quen biết.
- Nhìn gì mà nhìn, anh chưa thấy mĩ nữ bao giờ a, trước đây nếu anh thất thời một chút thì đâu phãi khỗ sở vậy , chỉ tiếc khi anh có lòng thì tôi lại chết tâm rồi.- Nhận ra ánh mắt quan sát cô vô cùng thâm thúy của Quân Ngạo Triết bất giác làm nội tâm cô không khỏi nãy sinh ớn lạnh một trận
- ....Cô là ai?- Rất lâu sau Quân Ngạo Triết mới mở miệng .
- Thoát chết một lần liền đần luôn rồi hả, người khác nghe được không khéo lại nghĩ anh thần kinh có vấn đề đây.
- Hử, Tôi hỏi lại một lần nửa, cô là ai?- Quân Ngạo Triết tiếp tục hỏi lại, đối với mấy lời nói vô lại , mọc đầy gai gốc của Tiểu Muội dường như đã không còn quá để ý, kể từ dạo mới tỉnh lại sau phẫu thuật anh cũng hiểu Hầu Tiểu Muội đã khác trước .
- Anh là có bệnh rồi, tôi đương nhiên là tôi , là Hầu Tiểu Muội- Cô có chút mờ mịt lên tiếng trả lời , âm thầm suy nghĩ chẳng lẻ anh ta đón được chuyện gì rồi , nhưng làm sao mà anh ta có thể nghĩ cô cho dù không phãi Hầu Tiểu Muội thật sự, thì Quân Ngạo Triết tuyệt đối sẻ không có khã năng nhận thức đây đơn giản chỉ là một quyển sách, cô lại còn là Tác Giả bị xuyên qua , đương nhiên không rồi. Cứ cho anh ta nghi ngờ , không có bằng chứng thì làm gì được cô.
Quân Ngạo Triết cau mày, anh không nghỉ nữ nhân này lại kiên định vậy, chỉ là trước mặt anh có là Hầu Tiểu Muội thật hay chính là giả dạng lừa dối mọi người thì cũng chẳng ảnh hưởng tới anh, chỉ cần không dây dưa với những người mà anh quan tâm thì chuyện của Hầu Tiểu Muội anh mặc kệ.
Rốt cuộc Quân Ngạo Triết xuất viện, người đến gặp anh là Quan Tiểu Trạch. Vừa tới gần Phòng Của Quân Ngạo Triết liền thấy Hầu Tiểu Muội từ bên trong đi ra. Hắn khẽ hừ lạnh, vì sao luôn để hắn gặp phãi đồ đáng ghét Hầu Tiểu Muội kia .
ngay lúc Tiểu Muội đi ngang qua .Quan Tiểu Trạch Không kìm chế được vội mở miệng mĩa mai
- TK Hầu dạo gần đây hình như rất thích lấy Tiếng Thơm bên giới Truyền Thông, mới mấy ngày trước còn đọc báo thấy được " Phế Vật hay Thiên Tài" khiến người khác chưa kịp thích ứng thì sáng nay phát sinh" Bác Sỉ Thế Gia lí luận sắc bén đáp trả Phóng Viên".Chậc, thật là bội phục .- Quan Tiểu Trạch Giễu cợt ...
Bước chân Hầu Tiểu Muội đang đi đột nhiên nghe thấy Nam nhân cặn bả khó ưa Quan Tiểu Trạch còn không biết nông sâu, lần trước bị cô chỉnh rồi mà chưa rút ra được bài học nào hay sao? Không nghỉ trên đời này lại có loại Đàn Ông não ngắn vậy luôn, ..khoan, Sao cô lại quên mất bản thân quá thiếu suy nghĩ lại tạo ra Quan Tiểu Trạch, đã vậy còn ưu ái xếp anh ta vào hàng Nam phụ của nữ Chủ, tên đó xứng với Lâm Tịch Nguyệt sao,
- Sao Thế, mới vài ngày không gặp. miệng lưỡi lợi hại của cô biến đâu rồi?- Thấy Tiểu Muội không có đáp lại , mà chỉ một mực nhìn chằm chằm vào hắn, từ lạnh nhạt biến hóa thành biễu cảm chán nãn cuối cùng là Khinh Thường ..
- Lần trước đơn giản nói anh hợp với Quân Ngạo Triết, không nghỉ vậy mà liền sự thật ?- Tiểu Muội làm ra biểu cảm đang rất thưởng thức.
- Hử, mở miệng nói không sợ cắn lưỡi chính mình à, tới nhận thức giới tính cũng không xong.- Quan Tiểu Trạch nghiến răng , hắn làm sao quên chuyện Hầu Tiểu Muội dám nói hắn có dáng vẻ Tiểu Thụ còn gán ghép lung tung với Quân Ngạo Triết.
- Ấy, đừng có tức giận, đã không may mang dáng vẻ Tiểu Thụ mà giờ giận dử lên càng giống Tạc Mao Mỹ Thụ .Chẳng qua Quân Ngạo Triết căn bản không có chút tình cảm nào với anh, đáng tiếc, thật đáng tiếc - Tiểu Muội cười nói , dám có ý châm chọc cô sao, nếu đã muốn thì cô sẻ cho anh ta nếm mùi bị châm chọc là như thế nào
- Cô ..- Quan Tiểu Trạch tức ngẹn họng trân chối , mặt đen như đáy nồi "Tạc Mao mỹ Thụ" là đang nói hắn sao? những đại từ ở trong miệng người phụ nữ này phun ra chắc chắn chẳng nễ nang ai. Hắn bi ai nhận ra muốn cùng nữ nhân này đấu khẩu vốn không có cơ hội thắng , cuối cùng chỉ chuốt thêm buồn bực , nghỉ xong Quan Tiểu Trạch cau mày một cái trực tiếp rời đi.
Đang hết sức cao hứng vì chọc cho Quan Tiểu Trạch kia tức chết bỏ đi thì nhìn thấy ba Thực Tập Sinh bên khoa cô xuất hiện từ lúc nào, trong số đó có một cô gái tóc cắt búp bê, gương mặt bầu bỉnh đáng yêu nhìn qua tuổi tầm 20 vừa bước đến liền nhìn cô không dời, thấy thế cô xoay sang mới biết ánh mắt đó chưa từng rời khỏi cô . Khi bị Tiểu Muội phát hiện nhìn đến thì đỏ mặt cúi đầu . Cô không phãi đại nam nhân cô ta thẹng thùng làm cái gì.
Bổng nhiên điện thoại Hầu Tiểu Muội reo lên .Thấy được người gọi là Lâm Tịch Nguyệt khóe môi cô câu lên nụ cười .
- Mới tách ra chưa lâu đã nhớ tôi rồi sao?.Tiểu Muội nói.
- Nói không có ai đó lại giận ?- Tịch Nguyệt đáp.
- Tôi xấu tính vậy hả ?- Tiểu Muội đáp.
- Đến Phòng Lưu Trử , tôi đợi em ở đó .
- Ok, xong việc tôi sẻ đến.- Tiểu Muội nhìn sang ba người trước mặt , rồi mới trả lời Tịch Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com