Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Ngôi nhà gỗ đơn giản với những đồ nội thất cơ bản - giường, tủ, bàn ghế được làm từ gỗ thô. Không có tivi, không có máy lạnh, chỉ có một chiếc radio cũ và một số sách. Nhà bếp được trang bị bếp củi và những dụng cụ nấu ăn đơn giản.

Nam và Khánh đứng lúng túng trong căn phòng dành cho họ. Hai chiếc giường đơn được đặt cách nhau bởi một chiếc tủ nhỏ. Cửa sổ nhìn ra vườn rau và chuồng gà.

"Em có thể ngủ gần cửa sổ," Nam lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Khánh gật đầu, không nói gì, bắt đầu đặt túi đồ của mình lên chiếc giường gần cửa sổ.

"Khánh này," Nam tiếp tục, giọng nhẹ nhàng. "Anh biết việc này không dễ dàng với em. Nếu em thực sự không thoải mái, anh có thể nói chuyện với đạo diễn..."

"Không sao đâu," Khánh cuối cùng cũng lên tiếng. "Chúng ta là người lớn. Chúng ta có thể xử lý việc này một cách chuyên nghiệp."

Nam gật đầu, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng với phản ứng lạnh nhạt của Khánh. "Ừ, chuyên nghiệp," anh lặp lại, cố giữ giọng bình thường.

---

Buổi quay hình đầu tiên diễn ra dưới tán cây lớn phía trước nhà. Đạo diễn giải thích rằng mỗi ngày sẽ có những nhiệm vụ khác nhau - từ chăm sóc vườn rau, cho gà ăn, đến làm bánh, nấu ăn, hay sửa chữa nhỏ trong nhà.

"Mỗi sáng, các anh sẽ nhận được danh sách công việc của ngày," đạo diễn nói. "Và hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên là: dọn dẹp chuồng gà và nhặt trứng!"

Tăng Phúc rên lên: "Trời ơi, em chưa bao giờ dọn chuồng gà cả!"

"Đó chính là lý do chúng ta có chương trình này," Rhymastic vỗ vai Phúc, cười. "Để trải nghiệm cuộc sống thật."

Họ được chia thành hai nhóm: Rhymastic, Jun và Tăng Phúc phụ trách thu hoạch rau trong vườn để chuẩn bị bữa tối. Nam và Khánh phụ trách chuồng gà.

"Tại sao lại là chuồng gà chứ?" Khánh thì thầm khi họ tiến về phía chuồng gà.

Nam cười nhẹ: "Có lẽ đạo diễn nghĩ rằng đây là cách để chúng ta... vỡ băng."

Khánh không thể không bật cười trước câu nói đùa của Nam. Đó là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại nhau, Nam thấy nụ cười thật sự của Khánh.

Chuồng gà hóa ra là một thử thách lớn hơn họ tưởng. Mùi hôi, tiếng gà quang quác và công việc dọn dẹp bẩn thỉu khiến cả hai nhanh chóng quên đi sự căng thẳng giữa họ, thay vào đó là làm việc cùng nhau để hoàn thành nhiệm vụ.

"Cái này... khủng khiếp hơn em tưởng nhiều," Khánh thú nhận, mặt nhăn nhó khi xúc phân gà.

Nam cũng không khá hơn, anh đang cố gắng bắt những con gà để kiểm tra sức khỏe theo hướng dẫn. "Ai bảo gà dễ bắt chứ? Chúng nhanh như điện ấy!"

Khánh bật cười khi thấy Nam chạy lòng vòng, cố gắng bắt một con gà mái đang chạy trốn. "Anh trông như đang nhảy múa vậy!"

"Ít nhất anh còn làm em cười được," Nam đáp lại, cũng cười theo.

Trong khoảnh khắc đó, sự căng thẳng giữa họ dường như tan biến. Họ chỉ là hai người đang cùng nhau làm một công việc khó khăn, chia sẻ tiếng cười và sự vụng về.

Sau hai giờ làm việc chăm chỉ, họ hoàn thành nhiệm vụ. Quần áo bẩn, mồ hôi nhễ nhại, nhưng chuồng gà đã sạch sẽ và họ thu được một rổ trứng tươi.

"Chúng ta làm được rồi!" Khánh reo lên, giơ cao rổ trứng.

Nam gật đầu, mỉm cười: "Đội làm việc tốt đấy."

Họ nhìn nhau, và trong một khoảnh khắc, có một sự kết nối - không phải sự căng thẳng hay né tránh như trước, mà là sự đồng cảm và chia sẻ của hai người vừa cùng nhau vượt qua một thử thách.

---

Buổi tối, cả nhóm quây quần bên bếp lửa, thưởng thức bữa tối đơn giản từ rau vườn và trứng gà. Không có điện thoại, không có TV, họ trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện.

"Ngày đầu tiên thế nào?" Rhymastic hỏi, nhìn quanh.

"Tuyệt vời!" Tăng Phúc hào hứng đáp. "Em không ngờ mình có thể trồng được rau. Mặc dù tay em giờ đầy chai rồi."

Jun mỉm cười: "Ngày mai sẽ còn nhiều việc hơn đấy. Đào đất, làm luống mới..."

"Còn hai đứa thì sao?" Rhymastic quay sang Nam và Khánh. "Chuồng gà thế nào?"

Nam và Khánh nhìn nhau, rồi bật cười cùng lúc.

"Thú vị... theo một cách rất đặc biệt," Nam đáp, vẫn cười.

"Em không bao giờ nghĩ mình sẽ phải đuổi bắt gà và xúc phân cả ngày," Khánh thêm vào. "Nhưng không tệ như em tưởng."

Jun quan sát họ với ánh mắt tinh tế, nhận ra sự thay đổi trong cách họ tương tác. Không còn sự căng thẳng rõ rệt như trước, thay vào đó là một sự thoải mái nhẹ nhàng bắt đầu hình thành.

"Ngày mai chúng ta sẽ đổi công việc," đạo diễn thông báo. "Nam và Khánh sẽ phụ trách vườn rau. Jun, Phúc và Rhymastic sẽ xây dựng một chuồng mới cho đàn vịt sắp được chuyển đến."

Mọi người gật đầu, mệt mỏi nhưng hài lòng với ngày đầu tiên. Sau bữa tối, họ tụ tập quanh đống lửa nhỏ bên ngoài, ngắm sao và trò chuyện thêm một lúc trước khi về phòng nghỉ ngơi.

---

Trong phòng ngủ của họ, Nam và Khánh chuẩn bị đi ngủ trong sự im lặng nhẹ nhàng hơn so với trước đó. Không còn sự căng thẳng dữ dội, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa được nói ra.

"Ngày đầu tiên không tệ nhỉ?" Nam lên tiếng khi họ đã nằm trên giường của mình.

"Ừ," Khánh đáp, giọng mềm hơn so với những ngày qua. "Mệt nhưng... vui."

Im lặng một lúc, rồi Nam nói nhỏ: "Khánh này, anh muốn cảm ơn em."

"Vì điều gì?" Khánh ngạc nhiên.

"Vì đã không làm mọi thứ trở nên khó khăn. Anh biết việc phải ở chung phòng với anh không dễ dàng với em."

Khánh im lặng một lúc, rồi thở dài: "Có lẽ... đây là điều chúng ta cần. Để học cách ở bên nhau một cách... bình thường."

Nam nhìn lên trần nhà gỗ trong bóng tối, trái tim anh đập mạnh hơn một chút: "Anh hy vọng vậy, Khánh à. Anh thực sự hy vọng vậy."

Bên ngoài cửa sổ, tiếng dế kêu và gió thổi qua lá cây tạo nên bản nhạc của đêm hè. Trong căn phòng nhỏ, Nam và Khánh, mỗi người nằm trên giường của mình, dần chìm vào giấc ngủ, với một cảm giác nhẹ nhõm rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, họ có thể bắt đầu hàn gắn những mảnh vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com