Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bà Mối Xinh Đẹp Nhất - Cầm Kì Thi Họa Không Có Toán

Sau mười năm chịu đựng bạo hành. Mẹ tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm quyết định ly hôn.


Nhân viên tại Cục Dân Chính lại mỉm cười và nói rằng: "Xin lỗi! Hôm nay máy in bị hỏng!"

Trong những năm tiếp theo, mẹ tôi đã dẫn tôi đến đó không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối vì những lý do khác nhau:

"Xin lỗi! Hôm nay không có internet!"

"Thật trùng hợp hôm nay máy in lại hỏng.

...

Sau một trận đòn nặng nề mẹ tôi đã quyết định kết thúc cuộc đời mình.

Nhưng cô nhân viên đó lại đạt được danh hiệu "Bà Mối Xinh Đẹp Nhất" nhờ hành động ngăn cản các cặp vợ chồng ly hôn trong hơn mười năm. Đồng thời đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.

Sau này khi cô ta kéo người chồng bạo hành của mình đến Cục Dân Chính để nộp đơn ly hôn với khuôn mặt sưng phù. Tôi mỉm cười bất lực: "Trùng hợp thật, hôm nay máy in lại hỏng rồi.

1.

Trong văn phòng, Tô Quyên thấp giọng xin lỗi người phụ nữ trước mặt: "Xin lỗi 2 người, thật trùng hợp, máy in hôm nay bị hỏng, tạm thời không sửa được, hôm khác quay lại nhé?"

Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói chuyện thì người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô đi về phía cửa, vừa đi vừa chửi: "Tối ngày đòi ly hôn, cô chỉ biết làm quá lên, đi về liền, thật xấu hổ!"

Tô Quyên nhìn hai vợ chồng đó rời đi, sau đó trào phúng nói: "Phụ nữ thời nay hở cái là đòi ly hôn, thật biết ra vẻ."

Nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn của chị ta, tôi kìm nén cơn tức giận, khen ngợi chị ta với vẻ ngưỡng mộ: "Chị Tô, chị thật tuyệt vời, chị đúng là bà mối xinh đẹp nhất ở đây."

Chị ta vuốt tóc đầy kiêu hãnh: "Đó là do tôi đã hòa giải được bao nhiêu gia đình đấy."

"Chị Tô, nếu có người phụ nữ nào đó đến ly hôn do bị chồng bạo hành thì sao?" Tôi giả vờ tò mò hỏi. Chị ta tỏ vẻ khinh thường: "Ồ, lý do bạo lực gia đình không phải là vì người vợ không làm hài lòng người đàn ông của mình sao. Họ khóc lóc đòi ly hôn vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi sẽ không để họ đạt được mong muốn của mình".

Tôi mỉm cười rồi quay lại với công việc của mình.

Lúc này, một cô gái tức giận khác đến xin ly hôn, theo sát là một chàng trai luôn thừa nhận lỗi lầm của mình và cố gắng ngăn cản cô.

"Xin lỗi cô Hà, hôm nay mạng của chúng tôi không hoạt động nên chúng tôi không thể xử lý đơn cho cô được."

Tô Quyên tiễn hai vợ chồng đi như thường lệ và nhướng mày tự hào với tôi.

Tôi cưỡng lại ý muốn tát chị ta và giơ ngón tay cái lên với vẻ ngưỡng mộ.

Sau khi tan sở, tôi tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường, lướt vòng bạn bè của Tô Quyên mười phút trước.

Trên màn hình, Tô Quyên cầm một tấm giấy chứng nhận màu đỏ và mỉm cười rạng rỡ, kèm theo dòng chữ: Tôi sẽ bảo vệ gia đình của bạn.

Bốn chữ màu đỏ "Đẹp Nhất Hồng Nương" (Tối Mỹ Hồng Nương) trên tấm giấy chứng nhận khiến tôi đỏ mắt. Dần dần, bốn chữ này chồng lên vết máu đỏ tươi vào ngày mẹ tôi qua đời.

Ngày mẹ mất, tôi đang vui vẻ chạy về nhà với tấm bằng.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy mẹ tôi nằm trên vũng máu, bà nắm chặt tờ đơn ly hôn trong tay, yếu ớt mỉm cười với tôi: "Nhan Nhan, sống tốt nhé."
Tôi lấy tờ đơn đầy máu từ tay mẹ ra, không khỏi nghĩ rằng nếu mẹ tôi ly hôn thành công, bà sẽ không rời xa tôi.

Ba ngày trước, mẹ lại đưa tôi đến văn phòng đăng ký ly hôn, trước cửa sổ là cùng một người phụ nữ với nụ cười đạo đức giả.

"Xin chào, hôm nay chúng tôi có thể làm thủ tục ly hôn được không?" Mẹ tôi lòng đầy hy vọng hỏi chi ta.

Cô chế nhạo: "Sao bà lại đến nữa? Internet hỏng rồi, không làm được."

Khi mẹ tôi thất vọng dắt tôi ra khỏi đó, tôi nghe thấy tiếng chị ta cười khẩy: "Chị ơi, một tháng chị tới 10 lần. Nếu có thời gian như thế này thì chị ráng phục vụ người đàn ông của chị cho tốt đi, để không bị đánh mỗi ngày."

Mẹ tôi dừng một chút, rồi chậm chạp ra khỏi Cục Dân Chính.

Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn bức tường, ảnh của cô ấy được dán ở bên cạnh, phía trên có dòng chữ màu đỏ:

"Xin chúc mừng nhân viên Tô Quyên của chúng ta đã được trao danh hiệu Bà Mối Xinh Đẹp nhất"

Khi chúng tôi về đến nhà, ba tôi đã đợi chúng tôi ở cửa với một chai rượu.

Giây tiếp theo, mẹ tôi bị túm tóc lôi vào nhà, hồi lâu mẹ với cái mũi bầm tím, mặt mũi đầy máu, ôm lấy tôi nói: "Mẹ xin lỗi." , Nhan Nhan, mẹ không thể chịu đựng được nữa."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Tô Quyên trên màn hình, đầu tôi như muốn nổ tung, tôi nhíu mày, tắt điện thoại và tự nhủ, không cần gấp.

2.

Tôi đến đây sáu tháng trước, ngày đầu tiên, lãnh đạo dẫn tôi đến gặp Tô Quyên và nhờ cchị ta dẫn dắt tôi.

"Thạch Nhan, đi mua đồ uống cho tôi trước." Tô Quyên ngạo nghễ liếc nhìn tôi một cái, sau đó vặn eo đi đến phòng giám đốc.

Một cô gái đi tới vỗ nhẹ vào vai tôi: "Đi theo Tô Quyên, tự cầu đa phúc!"

"Tôi không đồng ý với những gì cô nói. Chị ấy là bà mối xinh đẹp nhất." Ngay lập tức, có một đồng nghiệp bật cười nham hiểm.

"Loại danh hiệu tổn hại âm đức này chúng tôi từ chối nhận, làm sao có thể vui trên sự đau khổ của người khác!"

Khi anh ta nói điều này, mọi người đồng loạt cười.
Những ngày sau đó, tôi bận rộn làm theo những sai bảo khác nhau của Tô Quyên mỗi ngày.

Một tháng sau, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thẳng vào mặt tôi và bày tỏ ý định một cách thần bí là muốn dạy cho tôi kinh nghiệm tìm chỗ đứng ở nơi làm việc.

Ngoài mặt tôi tỏ ra tôn trọng nhưng trong lòng lại giễu cợt: "Cứ khoe đi. Chẳng bao lâu nữa, danh hiệu khiến chị tự hào như vậy sẽ đẩy chị xuống vực sâu."

Sau đó, Tô Quyên thường chia sẻ những câu chuyện thành công của chị ta với tôi, và tôi tỏ ra hết sức ngưỡng mộ, trong mắt chị ta, tôi là fan trung thành của chị ta trong đơn vị.

Hôm nay chị ta hào hứng nhờ tôi giúp chị ta nghĩ câu trả lời cho buổi phỏng vấn, tôi khó hiểu nhìn chị ta, còn chị ta kiêu hãnh nhìn quanh văn phòng: "Thứ sáu tuần này, đài truyền hình thành phố sẽ đến chỗ chúng ta phỏng vấn."

"Chị Tô, chúng ta sẽ được quay phim sao?" Tôi hào hứng hỏi chị ta.

Chị ta chọc mạnh vào trán tôi: "Em đang nghĩ gì vậy? Bộ em cũng là bà mối xinh đẹp nhất à?"

Sau khi dặn tôi viết bài phỏng vấn cẩn thận, chị ta chạy ra báo tin vui cho người thân, bạn bè.

Nhìn thấy chị ta đi ra ngoài, một đồng nghiệp trong cơ quan tức giận nói: "Sao chị ấy lại toàn được đồ tốt nhỉ?"

"Cứ chờ xem, không phải không báo, mà là chưa báo."

Thấy ánh mắt của tôi đang dán chặt vào người đồng nghiệp vừa nói, một đồng nghiệp khác kéo mạnh cô ấy, lặng lẽ liếc nhìn tôi: "Đừng nói nữa, có người trừng mắt với cô kìa!"

"Hừ, tôi không sợ cô đâu, đồ nịnh nọt."

Tôi thản nhiên mỉm cười, ngồi xuống, mở tài liệu ra và bắt đầu soạn lời cho cuộc phỏng vấn.

Cuối cùng cũng đến lúc thể hiện, còn không để Tô Quyên ăn đủ sao?


3.

Sáng thứ sáu, Tô Quyên với lớp trang điểm tinh tế và đôi giày cao gót đến gặp tôi để lấy kịch bản phỏng vấn mà tôi đã soạn.

"Viết rất hay, từ nay về sau cô có thể đứng ngang hàng với chị Tô tôi!" Tô Quyên đại khái lướt qua, mỉm cười hài lòng.

Tôi giả vờ vui mừng rồi quay người đi bố trí địa điểm phỏng vấn.

Trước ống kính, Tô Quyên đang tươi cười được các phóng viên phỏng vấn.
"Làm thế nào cô có được danh hiệu bà mối xinh đẹp nhất?"

"Tôi cũng không làm gì cả, tôi chỉ nói vài lời nói dối tử tế để bảo vệ hạnh phúc của hơn chục gia đình."

"Cô đã làm điều đó theo cách cụ thể nào?"

Đối mặt nữ phóng viên hướng dẫn từng bước, Tô Quyên ở trước ống kính đĩnh đạc mà nói:

"Khi gặp người đến xin ly hôn, tôi nói với họ rằng mạng bị hỏng hoặc máy in bị hỏng, tôi bảo họ quay lại sau".

"Hầu hết các cặp đôi sau khi về nhà sẽ làm lành và hòa thuận như cũ".

"Cô đã bao giờ gặp người đến đây lần thứ hai chưa?"

"Tại sao không? Tôi sẽ nói với họ rằng không thể sửa chữa trong một ngày và họ thường sẽ bỏ cuộc sau vài lần."

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của tôi, Tô Quyên tiếp tục khoe: "Dựa vào lời nói dối đẹp đẽ của tôi, đơn vị chúng tôi có tỷ lệ ly hôn thấp nhất thành phố trong mấy năm qua".

Cuộc phỏng vấn một lúc sau mới kết thúc, sau khi phóng viên rời đi, Tô Quyên vặn eo đi vào phòng giám đốc.

Tôi và các đồng nghiệp chăm chỉ dọn dẹp địa điểm phỏng vấn.

Mười phút sau, chủ nhiệm Lý Minh vẻ mặt hài lòng đi ra, vỗ tay: "Mọi người dừng việc đang làm lại đi, để tôi thông báo một chuyện, tuần sau tôi sẽ đến đơn vị khác. Trước biểu hiện xuất sắc của đồng chí Tô Quyên. Cô ấy sẽ được bổ nhiệm vào vị trí của tôi."

Giữa những âm thanh ngạc nhiên, Tô Quyên nắm lấy tay Lý Minh và rời đi.

Tối hôm đó, Tô Quyên đăng một bức ảnh mình đang được phỏng vấn với dòng chữ: "Chúc một ngày tốt lành, tuần sau chủ nhiệm Tô sẽ nhậm chức."

Là fan trung thành nhất của chị ta, tôi ngay lập tức like bài viết.

Một lúc sau, chấm đỏ nhỏ trên điện thoại sáng lên, trang tin nhắn mở ra, tràn ngập những lời khen ngợi việc thăng chức của Tô Quyên và những câu trả lời đầy tự mãn của Tô Quyên.

Không khó để tưởng tượng Tô Quyên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình với khuôn mặt đắc thắng.

Tôi nhìn vào email báo đã được gửi thành công và mỉm cười bình luận: "Cuối tuần vui vẻ" gửi Tô Quyên.

Vào thứ Hai, văn phòng tràn ngập sự oán giận khi họ chờ đợi Tô Quyên nhậm chức.

Nhưng cho đến buổi trưa, Tô Quyên vẫn không xuất hiện ở đơn vị làm việc, Lý Minh vội vàng tiếp quản công việc, vẻ mặt lo lắng, tôi hỏi có nên đến nhà Tô Quyên tìm chị ta không.
Lý Minh sốt ruột vẫy tay với tôi, giục tôi đi nhanh.

Trên đường đi, tôi nhắn tin cho Tô Quyên, hỏi chị ta tại sao không đến làm việc, quả nhiên chị ta không trả lời.

Khi tôi đến khu tập thể nơi Tô Quyên ở, vừa ra khỏi thang máy, từ hành lang truyền đến một tiếng chửi rủa lớn của một người đàn ông: "Con khốn này, nếu mày dám cắm sừng tao, tao sẽ đánh chết mày. "

Những tiếng chửi rủa lớn xen lẫn những tiếng kêu yếu ớt và cầu xin: "Làm ơn, làm ơn, đừng đánh nữa."

Trong lúc nhất thời, tôi không biết phải làm sao, lúc này người hàng xóm bên cạnh đi ra, nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa, cô ấy thấp giọng phàn nàn với tôi: "Đã hai ngày rồi không ngừng." ... Tôi nghe nói người phụ nữ này và ông chủ ở đơn vị có gian díu ".

Vừa dứt lời, cô ta vội vàng rời đi.

Tôi đứng ngoài cửa, nghe tiếng kêu rất quen thuộc, lúc đó tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một lúc sau, tôi chỉnh lại vẻ mặt và bấm chuông cửa.

Một người đàn ông có nước da ngăm đen mở cửa và trầm giọng hỏi tôi đang tìm ai.

"Chị Tô hôm nay không đi làm, chủ nhiệm Lý bảo tôi đến xem." Tôi trầm giọng đáp, vừa nhìn vào phòng vừa nói.

Một giây tiếp theo, Tô Quyên nhìn tôi, mừng rỡ hét lên: "Thạch Nhan, mau vào cởi trói cho chị."

Chỉ thấy Tô Quyên với hai tay bị trói sau lưng, ngồi sụp xuống ghế sofa, mũi bị bầm tím, mặt sưng tấy và khóe miệng có vết máu.

Tôi bịt miệng giả vờ sợ hãi, phớt lờ tiếng la hét của chị ta, quay người chạy về phía lối vào thang máy.

Vài giây sau, cánh cửa bị đóng sầm lại kèm theo giọng nói không cam lòng của Tô Quyên.

Chẳng mấy chốc, có tiếng chửi rủa của đàn ông và tiếng khóc khe khẽ của phụ nữ.

Không biết qua bao lâu, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng khóc của Tô Quyên.

4.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quyên đeo kính râm và đeo khẩu trang xuất hiện trước cửa đơn vị.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng của chị ta đều tò mò vây quanh chị ta để hỏi tại sao hôm qua chị ta không đến làm việc.

Chị ta đáp lại với vẻ mặt ngượng ngùng: "Không có gì đâu. Tôi sơ ý bị thương nhẹ. Mọi người đi làm nhanh đi. Sao lại quanh quẩn ở đây?"

Nhìn thấy chị ta ra vẻ lãnh đạo, mọi người quay trở lại nơi làm việc của mình với vẻ mặt hậm hực.

Lúc này, người đàn ông với vẻ mặt không mấy thiện cảm mà tôi nhìn thấy ngày hôm qua cũng đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy anh ta, Tô Quyên co rúm người lại và vô thức lùi lại một bước.

Sau đó anh ta lo lắng nhìn xung quanh, và cuối cùng ánh mắt anh ta nhìn vào tôi.

Chị ta nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi, lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi, lo lắng thúc giục: "Mau lên, tôi muốn ly hôn."

Tôi lấy nó với vẻ mặt vui tươi và đọc nó một cách chậm rãi.

Thấy tôi đang bình tĩnh nhìn tờ giấy mà không có động thái gì tiếp theo, chị ta lo lắng tiến lại gần và trừng mắt nhìn tôi: "Cô đang đọc cái gì vậy? Làm ơn nhanh giùm tôi đi!"

Tôi chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã ngồi sang một bên mỉm cười: "Sao em lại lo lắng thế? Nếu không phải em đưa căn nhà cho anh thì anh đã "chăm sóc" cho em tốt hơn rồi."

Tô Quyên cúi đầu tội lỗi và chỉ có thể nhìn tôi cầu xin.

Tôi nhìn tờ giấy ly hôn trên tay, trong đó ghi rằng căn nhà thuộc về người đàn ông Tôn Thành.
.
"Chị Tô, có chuyện gì không thể giải quyết được, tại sao chị lại phải đến giai đoạn ly hôn?" Tôi tha thiết khuyên nhủ chị ta.

Chị ta rõ ràng đang lo lắng và giận dữ mắng tôi: "Cô quản nhiều như vậy làm gì? Hãy nhanh chóng hoàn thành các thủ tục cho tôi."

Tôi tiếp tục thuyết phục chị ta, cố gắng hết sức: "Chị Tô, chị chỉ là đang giận dữ thôi, thà phá bỏ mười ngôi chùa còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân, chị bà mối xinh đẹp nhất? Chị hiểu mà, đúng không?"

Vô thức, giọng nói ngày càng to hơn, đồng nghiệp ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Bọn họ đều che miệng cười nói vang vọng: "Đúng vậy, chị Tô, có cái gì không thể chung sống được mà nhất định phải ly hôn!"

Tô Quyên không nói nên lời khi nghe mọi người chế nhạo, chị ta rõ ràng rất tức giận nhưng không thể phản bác.

Một lúc sau, chị ta nghiến răng nói với tôi: "Tôi muốn làm thủ tục ly hôn. Xin hãy giúp tôi làm thủ tục càng sớm càng tốt".

Thấy cô sắp phun lửa, tôi cười khẩy, giả vờ lắc máy in, sau đó xòe tay cười: "Thật trùng hợp, máy in lại hỏng rồi, chị Tô, hôm khác chị lại quay lại nhé!"

"Được rồi, cô đang muốn giễu cợt tôi phải không?" Chị ta đứng dậy và chỉ vào tôi một cách giận dữ.

Tôi bất lực xòe tay: "Chị Tô, thật là oan uổng quá, máy in của chúng ta ngày nào cũng hỏng, không lẽ chị không biết."

Thấy tôi đang chế nhạo chị ta, Tô Quyên tức giận giơ lòng bàn tay lên chuẩn bị lao vào.

Cô còn chưa kịp bước vào, chồng cô là Tôn Thành đã nắm lấy cổ tay đang giơ lên ​​của cô, cười nham hiểm: "Tôi nghĩ hôm nay không thể làm được. Về nhà đi!"

Nghe Tôn Thành nói như vậy, Tô Quyên không khỏi run rẩy, tự lẩm bẩm: "Không, tôi sẽ không quay về."

Đột nhiên, chị ta như điên chạy đến bên cửa sổ bên cạnh và hét lên với đồng nghiệp bên trong: "Cô làm cho tôi".

Đồng nghiệp bên trong tên là Trương Nguyệt, cô ấy thường được Tô Quyên ra lệnh làm mọi việc.

Tôi thấy cô ấy mỉm cười khi lấy thông tin của Tô Quyên từ tay tôi và bật máy tính.

Lúc này, các đồng nghiệp nhìn Trương Nguyệt với vẻ khó hiểu, nhưng Tô Quyên thấy thả lỏng hơn, rồi chị ta giận dữ nhìn tôi.

Chị ta ngồi trên chiếc ghế trước mặt tôi và đe dọa tôi một cách điên cuồng: "Tốt lắm, Thạch Nhan, tôi sẽ nhớ đến cô. Từ giờ trở đi cô sẽ tôi sẽ khiến cô cảm thấy khổ sở."

Tôi cười khinh thường: "Vậy tôi sẽ đợi."

Trước khi chị ta kịp nổi cơn thịnh nộ, lời nói của Trương Nguyệt đã khiến chị ta rơi vào hầm băng.

Trương Nguyệt nhanh chóng bấm bàn phím vài lần, thở dài, sau đó đưa tài liệu trả cho Tô Quyên với vẻ mặt áy náy: "Ồ, thật trùng hợp, mạng bị hỏng."

Tôn Thành lần này không nhịn được mà bật cười.

Tô Quyên tiếp nhận tài liệu với đôi mắt trống rỗng, mở miệng nhưng không thể nói được.

Chị tacố gắng tìm người sẵn sàng giúp đỡ chị ta làm các thủ tục, nhưng mọi người chỉ chỉ vào chị ta và mỉm cười, ánh mắt đầy khinh miệt.

Cuối cùng Tô Quyên bị Tôn Thành kéo đi.


5.

Đã một tuần trôi qua, Tô Quyên vẫn chưa đến đơn vị lấy một lần.

Trong khoảng thời gian này, khi mọi người nói về sắc mặt của Tô Quyên ngày đó, đều rất thỏa mãn.

Trương Nguyệt nhẹ nhàng hỏi tôi vì sao đột nhiên thay đổi tính tình, tôi cười không trả lời.
Mọi người đều vui vẻ ngoại trừ chủ nhiệm Lý.

Có người nặc danh báo cáo rằng anh ta và Tô Quyên có quan hệ không phù hợp nơi công sở, hiện Lý Minh và Tô Quyên tạm thời bị cách chức và đang bị điều tra.

Mọi người đang bàn tán về việc ai đã làm việc tốt, Tô Quyên xuất hiện ở cửa với cái mũi và khuôn mặt bầm tím.

Chị ta dường như rất sợ hãi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thấy Tôn Thành không đi theo, chị ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất lực ngồi bệt xuống đất khóc thút thít.

Chị ta khóc một lúc, không có ai đến đỡ chị ta dậy nên xấu hổ đứng lên.

Chị ta đến thẳng chỗ tôi, mỉm cười và hỏi liệu hôm nay tôi có thể làm thủ tục ly hôn được không.

Với vẻ mặt thờ ơ, tôi trả lời cô ta giống như những gì cô ta đã nói với mẹ tôi: "Sao cô lại đến nữa? Internet hỏng rồi, không làm được."

Chị ta cúi đầu, đột nhiên trực tiếp quỳ xuống đất, hai tay níu chặt quần áo của tôi, trên mặt nghẹn ngào nước mắt: "Cầu xin em, làm thủ tục ly hôn cho chị nhé, chồng chị ngày nào cũng đánh chị, chị không thể chịu đựng được nữa."

Tôi hoảng hốt định đỡ chị ta dậy nhưng chị ta vẫn quỳ ở đó và liên tục nhắc lại:

"Làm ơn đi, chị đã đến đây mấy lần rồi, lần nào mạng hỏng, máy in hỏng, chồng chị ngày nào cũng đánh chị, chị thật sự không chịu nổi nữa."

Nhìn thấy chị ta khóc lóc van xin, tôi có chút không hiểu, chị ta đang nói cái gì vậy, chuyện gì đã xảy ra nhiều?

Thấy chị ta cứ quỳ không chịu đứng dậy, Trương Nguyệt vội vàng đi tới cùng tôi đỡ Tô Quyên.

Chưa kịp chạm vào Tô Quyên, Tô Quyên đã nhanh chóng đứng dậy, lau nước mắt, nhìn tôi thật sâu, quay người mở cửa đi ra ngoài.

6.

Ngày hôm sau, khi tôi còn đang ngủ, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tôi ngơ ngác nhấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của Trương Nguyệt truyền vào tai tôi: "Nham Nham, cô đã bị dân mạng chui rua, xin đừng ra ngoài."

Tôi đã không hiểu gì cho đến khi nhấp vào video Trương Nguyệt chia sẻ với tôi.

Trong video, một người phụ nữ rưng rưng nước mắt, bất lực quỳ xuống đất cầu xin nhân viên trước mặt giúp làm thủ tục ly hôn nhưng nhân viên chỉ lạnh lùng nói: "Sao cô lại đến nữa? Internet hỏng rồi, không làm được."

Đoạn video được gửi từ góc độ camera giám sát, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ quỳ trên mặt đất, nhưng khuôn mặt của nhân viên thờ ơ thì rất rõ ràng, và bảng tên trên ngực anh ta có chữ "Thạch Nham" .

Tôi lướt qua phần bình luận và không ngạc nhiên khi tất cả họ đều mắng tôi.

"Loại người này không đáng sống."

"Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy đã phải lấy bao nhiêu can đảm để ly hôn".

"Cô gái này tên Thạch Nham, các anh em, tôi trước tiên mắng nàng một chút, coi như biểu thị tôn trọng."

"Tôi và cô ấy là bạn cùng lớp, gia đình cô ấy sống ở tiểu khu Thanh Hòe ở phía tây thành phố."

Tim tôi run lên khi xem video, chỉ trong vài giờ sau khi phát hành, hàng chục triệu người đã xem video, thông tin danh tính và địa chỉ nhà của tôi đã bị lộ và được chuyển tiếp rộng rãi trong khu vực bình luận.

"Nham Nham, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô làm chứng." Giọng nói thận trọng của Trương Nguyệt truyền vào tai cô.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giải tỏa suy nghĩ của mình và bình tĩnh nhờ Trương Nguyệt giúp tôi chú ý xem ai đã phát tán camera giám sát.

Trương Nguyệt liên tục dặn dò tôi không được ra ngoài và cúp điện thoại, còn tôi thì ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Trong vài phút nói chuyện điện thoại với Trương Nguyệt, tôi đã nhận được hàng trăm tin nhắn, tất cả đều là những lời lăng mạ tôi điên cuồng, điều nghiêm trọng nhất là sau khi họ phát hiện ra mẹ tôi tự tử do bạo lực gia đình, họ thậm chí còn mắng bà ấy đáng phải chịu.

Lúc này, Trương Nguyệt lại gửi cho tôi một đoạn video khác, trong video, một đám người tụ tập trước cửa đơn vị, điên cuồng kêu gọi tôi ra ngoài, ai nấy đều tỏ ra tức giận.

Sau đó, Trương Nguyệt gửi tin nhắn thoại: "Thạch Nham, cô đừng đi làm..."

Đột nhiên, trước cửa vang lên một âm thanh, tim tôi chợt run lên, tôi lặng lẽ đến gần, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra qua mắt mèo.

Trước cửa là một người đàn ông lạ mặt, anh ta chật vật nhấc chiếc xô lên, giây tiếp theo, tầm nhìn mờ đi, tôi giật mình suýt hét lên.

Một lúc lâu sau, tôi mở cửa ra thì phát hiện phía trước cửa được quét một lớp sơn đỏ, ở giữa có hai dòng chữ màu đỏ tươi - Đi chết đi.

Khi đầu óc tôi trống rỗng, điện thoại của tôi sáng lên, ảnh đại diện của Tô Quyên hiện lên: "Cô có thích món quà tôi tặng không?."

Tôi ngồi bệt xuống đất cố gắng bình tĩnh lại và trả lời chị ta: "Tôi cũng có quà."

Chị ta chỉ nghĩ tôi vịt chết cái mỏ còn cứng và đáp lại bằng vẻ mặt khiêu khích.

Vào ban đêm, Trương Nguyệt đến nhà tôi.

Nhìn thấy cánh cửa màu đỏ, cô ngạc nhiên hét lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Thật đáng sợ."

Tôi bất lực mỉm cười đón cô ấy vào. Vừa bước vào cửa, Trương Nguyệt đã giận dữ chửi bới: "Thật không biết xấu hổ. Tôi đến đơn vị để hỏi. Tối qua có người nhìn thấy Tô Quyên đến đó, chị ta nhất định đến đây để lấy video giám sát."

"Tôi chỉ thấy lạ là ngày hôm qua chị ta đột nhiên tỏ ra yếu đuối quỳ xuống, hóa ra là một màn kịch lớn!"

Sau khi trút hết cơn giận, cô ấy lo lắng nắm tay tôi: "Nham Nham, giờ cô phải làm sao đây?"
Tôi nắm tay cô ấy và nói: "Đừng lo lắng, Tô Quyên sẽ không quậy được bao lâu nữa đâu."


7.

Vấn đề tiếp tục leo thang, chỉ trong ba ngày, tôi đã nhận được vô số tin nhắn lăng mạ, thậm chí có người còn đưa ra lời đe dọa giết tôi.

Mặc dù tôi vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt Trương Nguyệt lại tràn đầy lo lắng, tôi bảo cô ấy gần đây đừng đến gặp tôi để bảo vệ bản thân, vì có người đã nổi điên tìm đồng nghiệp của tôi.
Những ngày này tôi bị kẹt ở nhà nhưng hề không nhàn rỗi, tôi lấy thông tin thu thập được và bắt đầu liên lạc với từng người phụ nữ đã bị Tô Quyên từ chối thủ tục ly hôn vì nhiều lý do.

Một tuần sau, tôi lập danh sách hàng trăm người, trong đó có những người đã chấp nhận số phận sau khi bị chị ta từ chối, một số kiên trì và cuối cùng đã thành công, và một số giống như mẹ tôi, đã chống cự vô ích và cuối cùng chọn cách kết thúc cuộc đời mình.

Nhìn danh sách trong tay, tôi tức giận siết chặt nắm đấm, đối với Tô Quyên mà nói chỉ là một câu nói, nhưng đối với những người phụ nữ tìm cách phản kháng trong hôn nhân, Tô Quyên lại là một kẻ sát nhân.

Khi tôi đang sắp xếp thông tin và chuẩn bị tặng Tô Quyên một món quà lớn, Tô Quyên đã đăng một đoạn video quay cảnh cô ấy cầu xin tôi trên mạng.

Trong video, Tô Quyên đầu tóc rối bù, xung quanh mắt và môi mơ hồ có dấu hiệu bị đánh, chị ta hướng về ống kính với giọng chân thành:

"Xin chào mọi người, tôi là đương sự bị nhân viên từ chối khi nộp đơn xin ly hôn. Chuyện này đã thu hút sự chú ý và thảo luận của mọi người, đặc biệt là Thạch Nham, người đã bị rất nhiều người mắng mỏ. Tôi xin mọi người đừng đối xử với cô ấy như vậy." Cô ấy có lẽ có ý tốt muốn tôi dễ dàng tránh việc ly hôn, dù bị chồng bạo hành đã lâu nhưng hôm đó tôi quá xúc động nên đã trực tiếp đến đơn vị làm việc. quỳ dưới đất cầu xin cô ấy, hành động của tôi cũng không có cân nhắc, mong chuyện này kết thúc ở đây, xin mắng cô ấy nữa."

Video của Tô Quyên ngay khi ra mắt đã nhanh chóng đứng đầu Hotsearch, cuộc thảo luận lên một tầm cao mới, nhiều tài khoản self-media đã nhìn thấy độ phổ biến của sự việc và đã retweet lại.

Vốn dĩ mấy ngày nay chuyện này đã hạ nhiệt, nhưng video mới của Tô Quyên lại đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió, cư dân mạng mắng tôi tâm địa ngoan độc và thương hại Tô Quyên:

"Chị này thật đáng thương, cuối cùng chị ấy đã vất vả ly hôn nhưng lại bị ngăn cản nhiều lần."

"Tôi không thể tưởng tượng được nó phải bất lực đến mức nào."

"Cô ấy vẫn cầu xin cho nhân viên đó như thế này, thật là một người tốt bụng!"

"Up, loại người này nhất định sẽ bị quả báo."

Tôi bị tấn công bởi những lời chửi rủa không ngớt, điện thoại di động của tôi liên tục đổ chuông từ sáng đến tối, khi tôi nhấn nút trả lời, những lời chửi rủa ác độc sẽ vang vọng bên tai tôi, tôi không còn cách nào khác là phải tắt máy.

Tôi hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, tự nhủ rằng đây chỉ là tạm thời, khi sự thật lộ ra, Tô Quyên sẽ còn phải chịu nhục nhã hơn thế này.

Nhưng một ngày sau khi Tô Quyên đăng video, tôi nhìn thấy một bức ảnh đen trắng của mẹ tôi bên cửa sổ, ai đó đã làm một tấm biểu ngữ và treo nó ở một khu vực trống trong tiểu khu với nội dung: "Mẹ của cô đã tự sát. Cô định ép người khác xuống với bà ấy à?"

Trong phút chốc, một ngọn lửa bùng lên trong cổ họng, tôi tức giận đi xuống kéo biểu ngữ xuống và lớn tiếng hỏi đám đông xung quanh: "Ai đã làm việc này?"

Một người đàn ông bên cạnh cười mỉa mai: "Dám làm chuyện như vậy mà còn dám hỏi?"

Mọi người xung quanh liền chỉ trích tôi, thậm chí có người đàn ông còn tính đánh tôi, lợi dụng lúc hỗn loạn, tôi bỏ chạy.

Khóa cửa lại, tôi thở hổn hển và bật điện thoại lên xem ai đã đăng hình người mẹ đã khuất của tôi lên.

Vừa mở điện thoại lên, tôi đã nhận được tin nhắn từ người cha khốn nạn của mình: "Con gái, con có còn ảnh của mẹ không? Đã bao năm rồi mà ba vẫn nhớ mẹ".

Tôi nhổ một ngụm, sau khi mẹ tôi qua đời, ông ấy không kiềm chế được, suốt ngày đi sòng bạc và đánh tôi khi say rượu.

Sau này, tôi vừa học vừa làm, kiên trì học hết đại học.

Sau khi tốt nghiệp, tôi thuê nhà và không bao giờ liên lạc với ông ta, ông ta thỉnh thoảng xin tiền tôi, bây giờ lại giả vờ trìu mến và xin ảnh mẹ tôi, chắc chắn có chuyện gì mờ ám.

Khi tôi đang trầm tư, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên, da đầu tôi vô thức căng lên, tiếng nhạc chuông dồn dập mấy ngày nay đã khiến tôi ám ảnh.

Trên màn hình hiện lên chữ "Tô Quyên", tôi nghiến răng nghiến lợi nhấn nút trả lời: "Thế nào, thấy ảnh của mẹ có phải cảm giác thật thân thiết không?"

Lúc này tôi mới nhận ra đó là tác phẩm của chị ta, thấy tôi im lặng, chị ta mỉm cười nói: "Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được bức ảnh này, ba cô đã nhận của tôi rất nhiều tiền mới đưa cho tôi."

Tôi lập tức nghiến răng nghiến lợi, biết tại sao bố đột nhiên nhớ mẹ, hóa ra là để kím tiền!

"Thạch Nham, cô chơi một ván cờ lớn, tôi mới biết ngươi cố ý tiếp cận tôi. Cô còn gửi đoạn video của tôi và Lý Minh cho Tôn Thành, chính là để trả thù cho bà mẹ vắn số của cô, haha. Hiện tại để bà ta tận mắt chứng kiến cô bị ta hủy hoại như thế nào!" Tô Quyên nói xong cúp điện thoại.
Tôi lưu lại lịch sử cuộc gọi với vẻ mặt lạnh lùng, rồi cắt ảnh mẹ cất vào ngăn kéo, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của mẹ, tôi biết mình không thể nhịn được nữa.

8.

Một tuần sau khi video lời cầu xin của Tô Quyên được tung ra, đài truyền hình địa phương đã phát sóng một chương trình.

Chủ đề là "Gặp gỡ bà mối xinh đẹp nhất và lắng nghe câu chuyện của cô ấy"

Tô Quyên cười rạng rỡ trong chương trình: "Khi gặp người đến xin ly hôn, tôi nói với họ rằng mạng bị hỏng hoặc máy in bị hỏng, tôi bảo họ quay lại sau".

"Tại sao không? Tôi sẽ nói với họ rằng không thể sửa chữa trong một ngày và họ thường sẽ bỏ cuộc sau vài lần."

"Tôi đã đạt được danh hiệu bà mối xinh đẹp nhất nhờ giúp được nhiều gia đình hàn gắn. Tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai."

Sau khi chương trình lên sóng, nó nhanh chóng trở thành chủ đề nóng, phần bình luận nhanh chóng được cư dân mạng xâm chiếm:

"Này, sao cô không nhìn xem cô đang nói gì vậy?"

"Em ổn chứ, em gái? Em có vẻ khá tự hào."

"Tôi biết cô ấy. Hàng xóm của tôi muốn ly hôn nhưng cô ấy từ chối hết lần này đến lần khác với nhiều lý do."

"Mày thật sự đáng chết!"

"Trời đất ơi, đây có phải là người phụ nữ trong video đó không? Mọi người quỳ xuống cầu xin nhưng cô ấy vẫn không làm."

Ngay sau đó, đã có người nói người trong video với Tô Quyên, nhưng ngay khi bình luận này được đăng tải đã bị chỉ trích:

"Bạn có thể nhìn rõ được không? Người này tên là Tô Quyên, còn người trong video tên là Thạch Nham."

Chẳng bao lâu, một số cư dân mạng đã nhận ra sự việc không hề đơn giản: "Trời ạ, nghĩ đến chuyện đó thật kinh hoàng. Trong video, Tô Quyên đã quỳ xuống đất cầu xin nhân viên hãy làm thủ tục ly hôn cho cô ấy. Cách đây vài ngày, cô ấy còn quỳ xuống đất cầu xin nhân viên ly hôn." thậm chí còn đăng video yêu cầu mọi người đừng mắng mỏ nhân viên đó nữa, kết quả là cô ấy đã làm việc này hơn chục năm và được bình chọn là bà mối xinh đẹp nhất".

"Không, mấy ngày trước tôi đã mắng nhân viên đó, người bị hại lại chính là thủ phạm."

Trong cuộc thảo luận sôi nổi của nhiều cư dân mạng, thông tin của Tô Quyên cũng được tiết lộ, ngày càng có nhiều người nói rằng đã bị chị ta dẫn dắt.

Giữa cuộc tranh luận nảy lửa, một phóng viên với hàng trăm nghìn người theo dõi đã đăng một bài blog, cho rằng cách đây 5 năm mẹ cô đã làm thủ tục ly hôn vài lần nhưng nhân viên lúc đó thường xuyên lấy lý do rằng máy in bị hỏng hoặc mạng bị hỏng. Hậu quả là mẹ cô bị thương nặng do bị ba cô bạo hành và qua đời.

Cuối video, cô tiết lộ tên của nhân viên lúc đó là Tô Quyên, người được mệnh danh là "bà mối xinh đẹp nhất".

Đoạn video này vừa ra mắt, Tô Quyên đã bị mọi người la mắng, đòi đánh, thậm chí có người còn bắt đầu phát sóng trực tiếp, ngày nào cũng đứng canh cửa chờ chị ta ra ngoài.

Hai ngày sau, Tô Quyên lặng lẽ đi ra ngoài, đội mũ và đeo khẩu trang với vẻ mặt lo lắng, chị ta vốn tưởng rằng sẽ không có người chú ý đến mình, nhưng vừa rời khỏi cộng đồng, chị ta đã bị người đang theo dõi phát hiện. cô vội chạy vào nhà.

Chuyện này kéo dài mấy ngày, liên tục có các tài khoản lần lượt đăng tải trải nghiệm của bản thân, phần lớn đều bị chồng bạo hành, cuối cùng họ lấy hết can đảm để nộp đơn ly hôn nhưng lại bị từ chối hết lần này đến lần khác chỉ có thể ở trong vũng bùn càng lún càng sâu.

Khi chuyện còn chưa kết thúc, chồng của Tô Quyên cũng đứng ra lên tiếng, cho rằng Tô Quyen đã lừa dối anh trong thời gian hôn nhân và anh đã đệ đơn ly hôn với Tô Quyên thông qua tòa án.

Trong lúc nhất thời, Tô Quyên trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, ngay cả đơn vị của chị ta cũng đã sớm đưa ra tuyên bố, nói rằng Tô Quyên có quan hệ không đúng đắn với một nam lãnh đạo trong quá trình làm việc và cả hai đều đã bị sa thải.

Diễn biến xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người, phần bình luận của Tô Quyên mấy ngày trước còn đầy đau lòng, nhưng bây giờ phần bình luận lại đơn giản trống rỗng.

Nhiều cư dân mạng đã để lại tin nhắn yêu cầu chị ta phản hồi nhưng chị ta sợ hãi đến mức khóa tài khoản chỉ trong một đêm.

Tôi cười nhạo sự ngây thơ của chị ta, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu chị ta khóa tài khoản? Khi mọi người hoàn toàn phẫn nộ, nhiều cơ quan truyền thông đã nhận được một đoạn video vào đêm khuya.

Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông lớn tung ra nội dung video, trong video có một người phụ nữ đến xin ly hôn, sau khi bị Tô Quyên quanh co, chán nản đi ra ngoài, Tô Quyên dựa vào ghế , há miệng đầy khinh thường: "Phụ nữ thời nay hở cái là đòi ly hôn, thật biết ra vẻ."

"Chị Tô, nếu có người phụ nữ nào đó đến ly hôn do bị chồng bạo hành thì sao?"

Nửa khuôn mặt của tôi cũng lộ ra, trong video cũng có thẻ tên Thạch Nham.

Tô Quyên trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Ồ, lý do bạo lực gia đình không phải là vì người vợ không làm hài lòng người đàn ông của mình sao. Họ khóc lóc đòi ly hôn vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi sẽ không để họ đạt được mong muốn của mình".

Ngay sau khi đoạn video được tung ra, công kích dành cho Tô Quyên đã lên đến đỉnh điểm, thông tin cá nhân và địa chỉ nhà của chị ta tiếp tục bị lộ.

Lúc này, tôi đang đứng cách khu nhà Tô Quyên không xa, đếm thời gian để gọi điện thoại cho chị ta.

"Thạch Nham, cô còn muốn thế nào?" Tô Quyên điên cuồng gầm lên.

Tôi nhếch môi cười khúc khích: "Chị Tô, chị yên tâm, em vẫn còn quà cho chị a?"

Giây tiếp theo, tiếng hét của Tô Quyên từ trong ống nghe truyền đến: "Cô nhét cái gì vào?"

Tôi không nói gì, lặng lẽ lắng nghe phản ứng của Tô Quyên, một tiếng "rầm" vang lên, điện thoại trong tay Tô Quyên rơi xuống đất, tôi hài lòng cúp điện thoại.

Lúc này, Tô Quyên đang nhìn bức ảnh đen trắng của mình trên mặt đất, không khỏi run rẩy.

9.

Một ngày sau, tôi sắp xếp lại tất cả thông tin trong tay và kiên định bước vào đồn cảnh sát.

"Cô Thạch, nếu chỉ vì Tô Quyên không chịu làm thủ tục ly hôn cho mẹ cô thì chúng tôi không thể kết án cô ta được." Viên cảnh sát trước mặt nghiêm túc nói với tôi.

"Tôi biết điều tôi muốn tố cáo Tô Quyên là ác ý xuyên tạc sự thật, cấu kết với người khác xúc phạm quyền và danh dự của tôi."

"Ngoài ra, tôi muốn kiện ba tôi vì tội cố ý đánh mẹ tôi khiến bà bị gãy xương nhiều chỗ." Tôi bình tĩnh lấy ra một túi hồ sơ.

Tất cả đều là bằng chứng mà tôi tìm thấy gần đây, sau khi đoạn video Tô Quyên quỳ gối bị lộ, tôi đã tiến hành một cuộc điều tra bí mật và cuối cùng phát hiện ra rằng tài khoản tiết lộ đoạn video đã bị Tô Quyên mua chuộc, thậm chí còn bắt đầu kích động tôi một cách thô bạo và ác ý. Cố tình in ảnh mẹ và kéo biểu ngữ đều là việc làm của Tô Quyên.

Bằng chứng về bạo lực gia đình của cha tôi là nhờ phóng viên Trương Văn Văn, người đầu tiên vạch trần Tô Quyên.

Giống như tôi, mẹ cô ấy cũng đệ đơn ly hôn vì bạo lực gia đình, nhưng Tô Quyên cũng tìm cách trốn tránh và mẹ cô ấy đã bị ba cô ấy đánh chết.

Nhưng cha cô đã thuê luật sư và cuối cùng chỉ bị kết án ba năm vì gia đình tranh cãi.

Và cô ấy trở thành phóng viên vì mối hận thù sâu sắc, trong sáu tháng qua, chúng tôi vẫn giữ liên lạc và quyết định phỏng vấn Tô Quyên sau khi thảo luận chung.

Cuộc phỏng vấn lẽ ra sẽ được phát sóng một tháng sau đó nhưng đã được phát sóng sớm do Tô Quyên đã vu khống tôi.
Cô ấy đã giúp tôi tìm kiếm bằng chứng bạo lực gia đình của ba tôi, và cuối cùng cô ấy vô tình phát hiện ra một đoạn video giám sát từ mười năm trước gần nhà tôi trong một cuộc phỏng vấn ở đồn cảnh sát.

Ban đầu, video là bằng chứng về cuộc đánh nhau giữa hai người đàn ông lạ mặt, nhưng cô thấy ba tôi đang đá mẹ tôi ở một bên video.

Trong ảnh, ba đá thật mạnh vào bụng mẹ, một cú đá là chưa đủ, khi mẹ đang co ro dưới đất vì đau đớn, ông ta đá thêm hai cú nữa.

Ngày hôm đó, mẹ tôi run rẩy không về nhà cho đến tận tối, tôi sợ đến mức khóc khi nhìn thấy máu ở miệng mẹ, tôi chạy sang nhà dì bên cạnh nhờ dì đưa mẹ tôi đến bệnh viện. bệnh viện.

Thứ được giao cho cảnh sát không chỉ có đoạn video mà còn có danh sách kiểm tra từ bệnh viện mà mẹ tôi đến ngày hôm đó, trong đó có chẩn đoán rõ ràng của bác sĩ rằng mẹ tôi bị gãy nhiều xương trên khắp cơ thể.

Cảnh sát xem xét từng bằng chứng một và cuối cùng đưa cho tôi biên bản báo cáo, tôi run rẩy ký tên.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, ánh nắng chiếu vào má, cô ấy bước tới ôm chặt tôi: "Đừng lo, tôi đã tìm được luật sư giỏi nhất rồi, tôi đảm bảo kẻ bạo hành gia đình và Tô Quyên sẽ ngồi tù đến sông cạn đá mòn."

Cảm nhận được hơi ấm, tôi nặng nề gật đầu.

Ngày tòa tuyên án, tôi và Trương Văn Văn nắm tay nhau thật chặt, khi nghe tin ba tôi bị kết án mười năm tù vì tội cố ý gây thương tích, nước mắt lập tức rơi xuống tay tôi, tôi quay lại thì thấy cô ấy đang lau nước mắt. Cô ấy đưa tay đưa tay mỉm cười lau nước mắt, nhẹ nhàng nói:

"Thật tốt."

Tôi biết cô ấy cũng đã bù đắp được những tiếc nuối ẩn sâu trong lòng.

Về phần Tô Quyên, tuy chỉ bị buộc phải bồi thường cho tôi 100.000 nhân dân tệ tiền tổn thất tinh thần nhưng chị ta phải đối mặt với một điều còn đáng sợ hơn cả việc phải vào tù vì phải chấp nhận sự phán xét của công chúng và mãi mãi sống trong sự phẫn nộ của mọi người.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, khi tôi và Trương Văn Văn tay trong tay bước ra khỏi cửa tòa án, chúng tôi thoáng thấy Tô Quyên bước ra ngoài một cách cô đơn.

Chị ta vừa bước xuống cầu thang thì bị hai người vô tình tạt nước vào người chị ta, khi chị ta hoảng sợ bỏ chạy, hai người đó đã nói sau lưng cô: "Đáng đời"

Trương Văn Văn và tôi nhìn nhau và mỉm cười, bởi vì cả hai chúng tôi đều biết rằng sau này mỗi ngày Tô Quyên đều chật vật giống như ngày hôm nay.

Sau khi vẫy tay tạm biệt Trương Văn Văn, tôi nhìn lên bầu trời và dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ, tôi nghĩ đã đến lúc phải sống một cuộc sống tốt đẹp.

The End. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu