Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CÓ CÂU TRUYỆN TRẢ THÙ NÀO NGỌT NGÀO KHÔNG? - Ổ của mèo


*Văn án

Sau khi thi đại học, tôi đi giao đồ ăn, vô tình giao đến nhà hoa khôi, lại còn đụng phải "nam thần của tôi" và tỏ tình với cô ấy.

Hoa khôi của trường nói với tôi rằng đừng buồn, có những chàng trai tốt hơn đang đợi tôi ở trường cao đẳng.

Không, tôi có điểm 728, tôi có thể vào bất kì trường đại học nào mà tôi muốn.

1.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đi giao đồ ăn để kiếm tiền sinh hoạt, và vô tình giao đến biệt thự của hoa khôi.

Có người bên trong, và hầu như tất cả học sinh trong lớp đều ở đây.

Đại sảnh được rải đầy những cánh hoa, và nhiều ngọn nến được đặt thành hình trái tim khổng lồ, "nam thần Chu Tử Cẩn của tôi" quỳ một chân, cầm chiếc nhẫn kim cương trên tay và trìu mến nhìn hoa khôi của trường Vu Dịch.

Vu Dịch cười hi vọng, hai má ửng hồng.

Nhưng sự xuất hiện của tôi đã làm gián đoạn buổi lễ lãng mạn.

Cả lớp nhìn sang, chết lặng.

Tôi cũng hơi bối rối, lớp này toàn là bạn học của tôi, Chu Tử Cẩn vẫn là người tôi từng ngưỡng mộ.

Vu Dịch chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Giao hàng tới rồi, nhưng sao người giao hàng này nhìn quen quen?" .

"Bành Thiến!" Rất nhiều học sinh kêu lên, thần sắc trở nên vi diệu, không nhịn được cười ra tiếng.

Chu Tử Cẩn cau mày, nhìn tôi không hài lòng nhưng cũng không nói gì.

Vu Dịch vẫy tay với tôi: "Thiến Thiến, mau vào đi, chúng tôi còn gọi bánh ngọt và thịt nướng, mọi người ở lại ăn cùng nhau."

Cô ấy rất dịu dàng và nhiệt tình, nhưng tôi có thể thấy rõ nét tự mãn trên khóe miệng của cô ấy không che giấu được.

Tôi nói không, hôm nay có rất nhiều đơn đặt hàng, vì vậy tôi sẽ phải giao một vài đơn hàng nữa.

Các bạn học phá lên cười.

2.

Vu Dịch đi tới hỏi tôi: "A, mình bỏ qua mấy câu lệnh, mọi người tập hợp lại ước lượng điểm, giáo viên đã đăng đáp án trong nhóm rồi, cậu xem chưa?"

Tôi đã xem nó từ lâu và ước tính số điểm.

Điểm của tôi là khoảng 728. Nếu phần tiếng Trung có thể đạt điểm cao, điểm có thể cao hơn.

"Tôi đã ước tính rồi."

Tôi trả lời, đặt đồ ăn mang đi xuống và không làm phiền chuyện tình lãng mạn của họ.

"Cậu ước tính bao nhiêu điểm? Cậu có thể vào một trường đại học tốt hơn không?"

Một số học sinh cười một cách kỳ lạ, khiến tiếng cười càng lớn hơn.

Đôi má nghiêm túc của Chu Tử Cẩn cũng buông xuống, thích thú.

Vu Dịch quay lại và nhổ: "Đừng cười, các cậu thật phiền phức, Thiến Thiến làm việc chăm chỉ như vậy, cậu ấy có thể là một quả bom và được nhận vào Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh. Hơn nữa, các trường cao đẳng có gì sai? Cao đẳng cũng có rất nhiều các chàng trai xuất sắc, Thiến Thiến không nên đổ lỗi cho tôi vì đã cướp đi Tử Cẩn.

"Hahaha!"

Bây giờ, tất cả các bạn học đều không thể nhịn được nữa, và họ sắp cười thành tiếng.

Tôi không nói nên lời,các bạn có thể để tôi lặng lẽ giao đồ ăn rồi về được không?

Họ chê cười tôi là chuyện bình thường, dù sao điểm của tôi vẫn luôn đứng cuối, và tôi đã vượt qua điểm cuối.

Nhưng có một lý do tại sao tôi đứng cuối danh sách, tôi đã đỗ lớp một vào năm thứ nhất của trường trung học, nhưng tôi đã bị chặn trong nhà vệ sinh và bị đánh gãy tay, bên kia nói rằng tôi là một người nghèo có tư cách gì đứng đầu trong kỳ thi!

Từ đó tôi biết lòng người rất nguy hiểm, chưa bao giờ dám làm bài thi quá tốt, mỗi lần đi thi tôi chỉ giả vờ, cho đến khi thi đại học, tôi hoàn toàn bùng nổ, tôi muốn cho mọi người một phen hú hồn.

728 điểm, quyết thắng!

Tôi không muốn giải thích bất cứ điều gì với những bạn học này, họ đã không biết bao nhiêu lần cười nhạo tôi.

Tôi đã nói rằng kiếm tiền là quan trọng, và tôi sẽ rời đi.

Tôi quay người bỏ đi, Vu Dịch kéo tôi lại nói: "Đừng, tôi còn chưa ăn bánh, lần này tôi và Chu Tử Cẩn ước tính điểm trên 690. Chúng tôi dự định vào Đại học Thanh Hoa Cùng nhau, vậy tại sao cậu không ở lại để chúc mừng?"

"Châu Tử Cẩn là chàng trai cậu thích, cậu không vui cho anh ấy sao?"

Những gì Vu Dịch nói thật kinh tởm.

Tôi rất thích Châu Tử Cẩn, khi còn là học sinh năm nhất cấp ba, tôi đã nhìn thấy cậu ấy cứu một con mèo trên đường, và tôi ngay lập tức bị khuôn mặt góc cạnh của chàng trai dưới ánh mặt trời mê hoặc.

Hơn nữa chúng tôi là bạn cùng lớp nên tự nhiên thân thiết với cậu ấy, lâu dần bên ngoài đồn đại rằng tôi là chó liếm của Chu Tử Cẩn.

Chu Tử Cẩn xấu hổ nên dần xa lánh tôi, không nói chuyện nữa.

Từ lúc đó tôi cũng không thích cậu ta nữa, cậu ta cũng chỉ như vậy không hơn cũng không kém.

"Chúc các cậu dài lâu, nhất định phải khoá chặt cậu ấy."

Thật tâm chúc phúc cho đôi nam nữ chó má này.

Vu Dịch cười đến tận mang tai không thể ngậm miệng, và cuối cùng cũng để tôi đi.

Tôi đi ra ngoài, lên xe máy và rời đi.

Nhưng Châu Tử Cẩn đã bước ra với vẻ mặt ủ rũ để tiễn tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, cậu ta thản nhiên nói:

"Học lại đi, cậu từng là học sinh giỏi, có nền tảng, nếu không học lại cậu sẽ làm người giao hàng cả đời."

"Cảm ơn."

Tôi bình tĩnh nói.

Chu Tử Cẩn nói thêm: "Tôi có thiện ý thuyết phục cậu vì trước đây chúng ta từng làm bạn. Đừng nghĩ rằng tôi có hứng thú với cậu. Tôi không thể ở bên cậu."

What đờ heo?

Cậu ấy vẫn sợ tôi hiểu lầm? Tôi cười lắc đầu nói:

"Tôi đã không thích cậu từ lâu rồi, cậu đừng tự mình đa tình nữa."

Chu Tử Cẩn sắc mặt tối sầm lại.

Vu Dịch chạy ra vẫy tay: "Thiến Thiến đi chậm thôi, ngày mai sẽ có điểm, nhớ quay lại trường học, mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, sau đó đi liên hoan nhé."

Tôi ra về, đi giao hơn chục đơn hàng, xoa xoa đôi vai đau nhức rồi trở về phòng trọ.

Quê tôi ở một vùng nông thôn, tôi đến thuê nhà trong kỳ nghỉ hè, tính làm công việc giao đồ ăn trong hai tháng để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.

Mệt mỏi, nhưng đáng giá.

Ngay khi tôi chuẩn bị đi lên lầu thì có hai tiếng bíp, một chiếc Benz hách dịch chạy tới khiến tôi giật mình.

Tôi nghĩ ai đó sẽ đánh tôi, nhưng hóa ra đó là bố tôi. Quần áo của bố tôi đơn điệu, và đôi giày da của ông phủ đầy bụi, dù nhìn thế nào cũng không hài hòa. "Con gái, chiếc xe mới của bố thế nào? Nó tuyệt chứ?" Bố tôi chạy như điên.

Tôi sửng sốt: "Bố, bố không phải đi thành phố bên cạnh nuôi heo sao? Sao đột nhiên lại lái xe?" .

Bố tôi quanh năm không về, ông ở thành phố bên cạnh nuôi lợn được năm năm rồi, thỉnh thoảng nghe bà nội nói ông ấy chết vì thua lỗ, tôi cứ nghĩ ông ấy rất nghèo.

"Bán 10.000 con lợn, kiếm được mấy chục triệu, mua nhà ở Bắc Kinh. Nhà ở Bắc Kinh thực sự rất khó mua. May mắn thay, bố có bạn bè ở Bắc Kinh" Bố tôi bắt đầu khoe khoang.

Tôi càng bối rối hơn: "10.000 con lợn? Mua nhà ở Bắc Kinh?"

"Đúng vậy, trang trại lợn hiện đại của chúng ta cuối cùng cũng đi đúng hướng. Sản lượng lợn hàng năm đã vượt quá 100.000 con. Bố và con có thể được coi là sự tự hào của tổ tiên ."

Bố tôi rất phấn khởi nói tiếp: "Bố nghe bà nói con có thể vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh nên bố lập tức đến Bắc Kinh mua cho con một căn nhà. Bố đã đối xử tệ bạc với con bao nhiêu năm nay. Bố xin lỗi con!"

Tôi đã bị choáng váng, phải không?

Tôi không còn là sinh viên nghèo đi giao đồ ăn nữa, tôi là công chúa nhỏ nhà giàu?

"Con gái, đến, đến, ba mua cho con rất nhiều quà, xem con có thích không." Bố nhớ tới quà trong cốp xe, vội vàng mở ra cho tôi xem.

Tôi chết lặng khi thấy có quá nhiều quà. Nào Chanel , nào Givenchy, Gucci... từ son môi đến quần áo, từ giày dép đến nước hoa, chất đống như ruột già lợn.

Là con gái, tôi đương nhiên yêu cái đẹp, tôi không khỏi hạnh phúc.

Tôi đã đi thử chúng mà không nói một lời nào, nhưng sau một giờ loay hoay, trông tôi không có gì thay đổi mất.

Tôi trông vẫn ổn hơn trong bộ đồng phục, nhưng tôi chưa bao giờ biết ăn mặc và trang điểm, tôi không biết phải làm gì với những thương hiệu lớn này, và tôi không biết làm thế nào để phù hợp với chúng.

Bố tôi cũng nghiêm túc nói rằng tôi trông vẫn ổn trong bộ đồng phục học sinh.

Tôi chán nản, có nhiều quà quá, chẳng có cái nào hợp với tôi cả?

" Mà này, còn có một chiếc đồng hồ khác, ta đi tìm cho con."

Bố tôi sực nhớ có quà nên vội vàng đi tìm và đưa nó cho tôi.

Khi hộp quà được mở ra, một chiếc đồng hồ màu hồng trắng lọt vào tầm mắt, ngay lập tức đập vào mắt tôi.

Tôi chưa bao giờ thích đeo đồng hồ vì nó không thoải mái khi đeo.

Nhưng khi tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ này, tôi đã không thể chờ đợi để chộp lấy nó và đeo nó lên tay.

Nó quá đẹp, mặt số, con trỏ và dây đeo, không có gì khó coi cả!

"Bố không biết con thích hãng nào, vì vậy bố tình cờ mua nó."

Tôi hỏi nó bao nhiêu tiền, bố nói không đắt, 150.000 nhân dân tệ.

Chết tiệt.

Với một chiếc đồng hồ, trái tim tôi tràn đầy niềm vui và tôi không quan tâm đến những món quà khác.

Tôi đã vui vẻ cả đêm, và khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn WeChat từ Vu Dịch: "Thiến Thiến ơi, đến trường nhanh lên, hôm nay cậu không thể bỏ lỡ điểm và buổi chụp ảnh tốt nghiệp được."

Cô ấy nóng lòng muốn thấy tôi tự biến mình thành kẻ ngốc.

Về lý thuyết mà nói, tôi chắc chỉ đạt được hai hoặc ba trăm điểm trong bài kiểm tra, và sẽ là một trò cười nếu tôi đi.
Tôi cười thầm, không giả vờ nữa, chị đây đã quyết định ngả bài.
Em gái tôi không chỉ có 728 điểm mà còn có tiền!
4.
Tôi muốn bố chở tôi đi học trên một chiếc xe Benz lớn, nhưng ông ấy ngáy rất to khi ngủ, có vẻ như ông ấy đã kiệt sức sau khi đến Bắc Kinh để mua căn nhà.

Tôi ngừng hành hạ ông ấy, chọn một chiếc xe đạp điện và đi đến trường.

Hôm nay tôi mặc đồng phục học sinh, tôi không thể nhịn được, tôi thực sự không biết làm thế nào để kết hợp những món đồ xa xỉ đó, và đồng phục trường của tôi là sạch sẽ nhất.

Tôi cũng đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, và tôi không muốn cởi nó ra, nó thật đẹp!

Khi tôi đến cổng trường, có rất nhiều xe ô tô sang trọng. Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp, bố mẹ đã cho con đi học nên xe sang là chuyện đương nhiên.

Hiếm có ai đi xe điện đến đây như tôi. Tôi vừa đỗ xe máy, một chiếc Panamera đậu bên cạnh, Vu Dịch mở cửa sổ nhìn thấy, không giấu được nụ cười:

"Thật trùng hợp, Thiến Thiến cũng ở đây."

Tôi gật đầu, không muốn nói chuyện với cô ấy nhiều, tôi đang vội đi tiểu.

Sau khi đi vệ sinh, tôi quay trở lại lớp học, và các học sinh trong lớp về cơ bản đều ở đó.

Vu Dịch đang ngồi ở hàng ghế đầu, trò chuyện và cười đùa với Chu Tử Cẩn, trong khi các bạn học gần đó vây quanh họ và trò chuyện.

Tôi vừa đi vào, Đường nhìn sang, rất nhiều người cười ồ lên.

Đúng lúc tôi đang thắc mắc thì một cô gái lạnh lùng nói: "Có người bất hiếu thật, thà đi xe máy vào đây còn hơn để người nhà lái máy cày, sợ mất mặt phải không?"

Tôi hiểu ngay là Vu Dịch đã kể với mọi người chuyện tôi đi xe điện.

Còn cái gọi là máy kéo thực ra là xe cũ của bố tôi, mỗi lần chạy là kêu ầm ầm và nhả khói đen.

Bố tôi đã từng tiễn tôi một lần, và cả trường cười ồ lên.

"Bố tôi đang ngủ, tôi không cần ông đưa tiễn." Tôi không nói nên lời.

"Con gái thi đại học rồi, bố mẹ còn ngủ được sao? Cười chết đi được." Lại có người nói.

Tôi cũng không thèm để ý, sao những người này giống như miếng dán da chó vậy.

Tôi chỉ đơn giản là bỏ qua chuyện này và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Lúc này, Vu Dịch cố ý lớn tiếng hỏi Chu Tử Cẩn: "Tử Kim, tối hôm qua đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh văn phòng tuyển sinh có gọi điện thoại cho anh không?"

Những lời này rất trọng yếu, lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.

Chu Tử Cẩn cười nhạt: "Đúng vậy, cả hai người đều đậu, thầy ấy nói với tôi rằng tôi được 693 điểm trong bài kiểm tra."

"Oa!" Cả lớp sôi trào.

Vu Dịch bĩu môi và nói: "Tôi đã được 691 điểm trong bài kiểm tra. Đại học Thanh Hoa đã gọi cho mình vào nửa đêm hôm qua và đánh thức mình. Cả đêm mình không ngủ ngon."

Đúng là diễn kịch tốt!

Lớp học càng trở nên sôi nổi hơn, Chu Tử Cẩn và Vu Dịch chắc chắn trở thành tâm điểm chú ý.

Tôi nghĩ về chuyện đó, tại sao Thanh Bắc không gọi cho tôi? Tôi đã trượt kỳ thi? Không thể nào!

5.

Cả lớp sôi nổi, Vu Dịch vẫn giả vờ bị oan, cô ấy duỗi cổ tay ra nói: "Bố mình đã rất vui mừng, sáng sớm đã đi mua quà cho mình. Chiếc đồng hồ Cartier này được bố mình tặng đó."

"Chà, đẹp quá!" Các sinh viên kinh ngạc.

Chu Tử Cẩn tò mò: "Vu Dịch, cái đồng hồ này bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều, cũng gần bằng bộ đồ của tôi 30.000 NDT." Vu Dịch khiêm tốn nói.

Cả lớp lại một lần nữa phấn khích, toàn thân Vu Dịch đáng giá 60.000 nhân dân tệ!

Quá giàu.

"Hôm nay mình đi chụp ảnh tốt nghiệp nên ăn mặc chỉnh tề hơn, không thể mặc đồng phục học sinh đến đây đúng không?" Vu Dịch cười nói.

Ngay khi cô ấy nói điều này, nhiều người nhìn tôi. Bởi vì tôi là người duy nhất mặc đồng phục học sinh.

Tôi cũng thường mặc đồng phục học sinh nên mọi người đều coi đó là điều hiển nhiên, nhưng bây giờ Vu Dịch nhắc nhở mọi người thì mọi người mới nhận ra rằng tôi không nên mặc đồng phục học sinh.

"Bành Thiến, cậu vẫn mặc đồng phục khi chụp ảnh tốt nghiệp à? Nhà cậu nghèo như vậy sao?" Một nam sinh mắng tôi.

"Đúng vậy, tôi thực sự không thích cậu!"

"Oh no, tôi mặc đồng phục thì có gì sai? Đồng phục trường hợp với tôi lắm! Tôi có thể mặc bất cứ thứ gì tôi thích, phải không?" Tôi khịt mũi và chải tóc cho bản thân.

Thật là khó chịu! Rất nhiều bạn học của tôi đã khó chịu vì tôi, và một cô gái có đôi mắt sắc sảo đột nhiên nói: " Bành Thiến cũng đeo đồng hồ, giống như của Vu Dịch! .

Chiếc Cartier của Vu Dịch quả thực có chút giống với chiếc Vacheron Constantin của tôi, màu sắc không tệ, hình dáng cũng có phần giống. Nhưng các chi tiết là khác xa.

Tôi đã giấu đồng hồ vào ống tay áo để họ không nhìn thấy, để không làm phiền tôi nữa.

Nhưng Vu Dịch nhướng mày, đi tới và nói: " Thiến Thiến, cho mình xem đi, cậu không giao đồ ăn mà lấy đồng hồ của người khác phải không?"

"Haha!" Các bạn học trong lớp cười ngả nghiêng

"Bố tôi đưa nó cho tôi."

Tôi miễn cưỡng trả lời.

Vu Dịch trực tiếp, kéo tay áo của tôi và nhìn: "Nó khá mới, trông rất đẹp, và nó có thể có giá vài trăm tệ."

30.000 của Vu Dịch và của tôi là vài trăm, thực sự là thiên nga và con cóc.

"Đây là Vacheron Constantin, 150.000 nhân dân tệ."

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tại sao cậu ta lại luôn ra vẻ như vậy?

Vu Dịch sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, các học sinh lại cười chết mất.

Chu Tử Cẩn thờ ơ nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ chán nản khó tả, anh ấy ghét những cô gái mồm miệng thâm độc như tôi.

"Để tôi nhận dạng đã. Nhà tôi có một cửa hàng đồng hồ. Tôi vừa nhìn thấy đồng hồ của Vu Dịch liền biết là hàng thật." Một nam sinh đi tới.

Tôi mặc kệ cậu ta, 150,000 là 150,000!

Anh ta là một học sinh kém nhất trong lớp, nhưng nhà giàu nên cậu ta vẫn rất nổi tiếng. Mọi người la ó và yêu cầu cậu ta nhận dạng. Vu Dịch đứng đó với nụ cười trên môi.

Tôi không quan tâm, tôi đưa tay ra.

Nam sinh nhìn kỹ hơn, nhưng nụ cười ban đầu đã biến mất. Cậu ta nhíu mày chụp mấy tấm ảnh, nói gửi cho mấy người thợ trong cửa hàng.

Một lúc sau, người thợ đáp. "Nữ thần Vacheron Constantin, đồng hồ nữ phiên bản giới hạn của Trung Quốc" nam sinh sau khi đọc câu trả lời của người thợ thủ công với vẻ mặt không tự nhiên.

Cả lớp im lặng, và khuôn mặt của Vu Dịch trở nên tái nhợt trong một lúc: "Không thể nào? Có thật là Vacheron Constantin không?"

"Đúng vậy" Cậu ta gãi đầu và bực bội bỏ đi.

Khuôn mặt Chu Tử Cẩn sững sờ trong giây lát, cậu không nói gì chỉ cúi đầu quẹt điện thoại.

Vu Dịch không đi cũng không rời, cho nên tôi đành phải nhìn cô ấy và nói: "Sao vậy? Sao không đi ở đây canh gác?"

Vu Dịch bực bội về chỗ ngồi của cô ấy. Không khí trong lớp im ắng đến khó hiểu.

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm đến và phấn khích hét lên: "Có kết quả rồi, xem đi!"

Vu Dịch lập tức mỉm cười và liếc lại tôi, với vẻ mặt như muốn nói: Vacheron Constantin cái rắm vào được Đại học Thanh Hoa mới là có năng lực!

6.

Vu Dịch lại có động lực, cô ấy không thể chịu được sự áp đảo của tôi.

Các sinh viên cũng lần lượt kiểm tra điểm của mình và điện thoại di động của họ liên tục trượt.

Tôi cũng lấy điện thoại di động ra kiểm tra, nhập số ứng viên thì bị kẹt! Điện thoại này tôi dùng được ba năm rồi, lúc đầu mua với giá 800 tệ, lần này bố tôi vào lại vội vàng và không có thời gian để thay nó cho tôi.

Tôi đã thử nhiều lần, nhưng tôi bị kẹt ở giao diện cuối cùng.

Và các học sinh lần lượt kiểm tra kết quả, một số nhảy cao ba thước, và một số tỏ vẻ thất vọng.

Vu Dịch và Chu Tử Cẩn quen nhau, họ cùng nhau kiểm tra và cả hai đều phát hiện ra. "Quả nhiên là 691 điểm, đứng thứ 89 toàn tỉnh."

Vu Dịch đắc ý quay đầu lại nhìn tôi. Chu Tử Cẩn khẽ mỉm cười, hắn cao hơn hai điểm, đại khái là xếp hạng cao hơn.

Các bạn học bắt đầu nịnh hót, nhưng tôi vẫn bị mắc kẹt.

"Thiến Thiến, cậu tìm được chưa? Mình giúp cậu tìm."

Vu Dịch cầm lấy điện thoại đi tới, theo sau là rất nhiều học sinh, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả họ đều muốn thấy tôi trở thành trò cười. Xem tôi có thể vào trường đại học nào.

Tôi nói rằng điện thoại bị kẹt quá và tôi không thể vào được.

Các sinh viên lại cười muốn chết, Vu Dịch liếc nhìn cổ tay tôi: "Tôi có thể mua một chiếc Vacheron Constantin 150.000, nhưng không đủ tiền mua một chiếc điện thoại di động tốt? Để mình xem, chiếc đồng hồ này có thực sự là của cậu."

Mọi người đều đồng ý, họ thực sự không muốn chấp nhận việc tôi đột nhiên có tiền.

Tôi chán nghe, quá lười để quan tâm đến họ.

Vu Dịch ân cần đưa điện thoại di động: " Thiến Thiến, dùng của mình kiểm tra đi, của mình không kẹt."

Cũng được, tôi đang hồi hộp xem mình có được 728 điểm không.

Dưới sự chú ý của cả lớp, tôi nhập số báo danh, nhưng bên ngoài hành lang lại náo loạn, rất nhiều sinh viên đến chụp ảnh tốt nghiệp đều chạy ra ngoài.

Học sinh trong lớp cũng nhìn thấy, chỉ có một người hét lên: "Xe của đài truyền hình, chà, phỏng vấn tới rồi!"

Vu Dịch vui mừng khôn xiết, vừa nhận lại điện thoại liền chạy ra ngoài, không quên gọi Chu Tử Cẩn: "Tử Cẩn, đến nhanh lên!" , đó có phải là đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn các sinh viên được nhận vào Thanh Bắc!"

Vu Dịch thích phù phiếm và sẽ không bỏ lỡ cơ hội được chụp ảnh.

Chu Tử Cẩn cũng đi theo, các học sinh cũng đi theo, hâm mộ: "Kim đồng ngọc nữ cùng nhau phỏng vấn, phỏng chừng sẽ nổi danh trên MXH."

Khóe miệng tôi giật giật, cái quái gì vậy, tôi có thể kiểm tra điểm của mình trước không?



Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp nên có rất nhiều học sinh, lúc này đại đa số đều đã xuống lầu.

Hai chiếc xe cỡ trung đỗ ở bãi đất trống, hơn chục nhân viên đang chuẩn bị đạo cụ phỏng vấn, máy quay lớn nhỏ đều đã sắp xếp xong, bọn họ hưng phấn như trúng số vậy.

Tôi tự hỏi liệu họ có ở đây để phỏng vấn tôi không, vì vậy tôi cũng chen lên phía trước và đụng phải Vu Dịch. Cô ấy đang chỉnh lại tóc và cổ áo, khi tôi chạm vào cô ấy, cô ấy lập tức nổi điên, nhưng vẫn mỉm cười: "Thiến Thiến à, đài truyền hình tới phỏng vấn cậu đúng không? Người cuối cùng cũng là người đầu tiên mà."

"Ha ha ha!" Rất nhiều bạn học ở phụ cận phá lên cười, Chu Tử Cẩn cũng cười đến lộ cả lúm đồng tiền.

Vừa cười, người của đài truyền hình đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm máy quay chạy đến đây.

Vu Dịch không thèm phải quan tâm tôi nữa, cô ấy đi lên phía trước nở một nụ cười ngọt ngào chào hỏi: "Xin chào, các phóng viên truyền hình, mọi người đã vất vả rồi."

Người phụ nữ cầm huy hiệu công tác cười đáp lại: "Xin chào, hiệu trưởng có ở đây không? Chúng tôi đã hẹn thực hiện một cuộc phỏng vấn với anh ấy.」

"Phỏng vấn hiệu trưởng? Không phải phỏng vấn thí sinh thi đại học sao?"Vu Dịch có chút thất vọng.

"Cùng nhau phỏng vấn, trường học của bạn rất lợi hại,có thiên tài... Tôi xem tên là gì, vội vàng quên mất."

Cô gái hưng phấn lấy điện thoại di động ra xem tên. Vu Dịch lại vui vẻ, nghiêng người về phía trước hỏi: "Là Chu Tử Cẩn? Hay là Vu Dịch?" Với số điểm của họ, quả thực có thể tiếp nhận phỏng vấn những năm trước, vì vậy Yu Yi rất tự tin.

Cô ấy sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn bất cứ lúc nào, và cô ấy đã chải lại tóc tai ở đâu đó.

"Không, không... Ồ, tôi nhìn thấy rồi, Bành Thiến!" Cô gái ngẩng đầu vui mừng nói, giống như sấm sét trên mặt đất, để cho tất cả mọi người đầu óc ong ong.

Hoàn toàn sững sờ! Người phụ nữ liếc nhìn chúng tôi và tiếp tục vui mừng: "Bành Thiến có ở đó không? Hãy đến đây nhanh lên."

Vu Dịch bị sốc, mắt mở to, quai hàm suýt rớt ra vì kinh ngạc. Chu Tử Cẩn cũng ở bên cạnh, sửng sốt một chút, không tự chủ được ồ lên một tiếng.

Các bạn học của tôi lại càng sững sờ, tất cả đều náo loạn và đồng loạt nhìn tôi.

Tôi khẽ mỉm cười, xem ra đúng là 728 điểm, đài truyền hình đã tìm đến tôi.

"Tôi đến rồi." Tôi đi ra, người phụ nữ cùng với các phóng viên vây quanh tôi, từng người một bắt tay với tôi, không khỏi vui mừng khôn xiết.

Vu Dịch trượt chân và suýt ngã, nhưng may mắn thay Chu Tử Cẩn đã đỡ cô dậy.

"Không thể. . . tuyệt đối không thể!" Vu Dịch toát mồ hôi hột, đột nhiên hét lớn: "Các người làm sai sao? Các người là đài truyền hình thành phố, không thể phỏng vấn nhầm người. Cô ta đang làm cái gì!"

"Đúng vậy, chẳng lẽ cô ấy là quán quân thành phố sao? Tôi thi được 693 điểm, lẽ ra tôi phải đứng đầu thành phố!" Chu Tử Cẩn cũng nói, khoảng cách quá lớn khiến anh không thể giữ bình tĩnh.

Đài truyền hình hơi sững sờ, người phụ nữ cau mày nói: "Chúng tôi không phải đến từ đài truyền hình thành phố, mà đến từ đài truyền hình tỉnh. Bành Thiến đạt 729 điểm, đứng đầu tỉnh, chúng tôi lái xe cả đêm để phỏng vấn Cô ấy. Nếu bạn muốn được phỏng vấn, bạn có thể liên hệ với đài truyền hình địa phương.

"Cái gì?" Chu Tử Cẩn giật mình đến mức ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt tái nhợt ngay lập tức. Chu Tử Cẩn toàn thân run rẩy, giống như một xác chết.

8.

Mọi người đều sửng sốt, dù là quen bạn lớp tôi hay học sinh lớp khác, họ đều khiếp sợ trước số điểm 729. Điểm cao nhất của thành phố chúng ta những năm trước chỉ là 695 điểm, nhưng năm nay đột ngột lên tới 729 điểm!

Tôi rất hài lòng, đúng như mong đợi.

"Sinh viên Bành Thiến, chúng ta hãy giải quyết ổn thỏa cho cậu và bắt đầu buổi phỏng vấn chính thức nhé?"

Người phụ nữ phớt lờ người ngoài và nhìn tôi với ánh mắt rực lửa. Tôi là thông tin đầu tay.

"Chờ đã! Cô nhầm rồi, Bành Thiển nhà nghèo như vậy, mua không nổi sách bài tập, còn phải đi giao đồ ăn, làm sao có thể đạt được 729 điểm!"

Vu Dịch run rẩy đứng dậy, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.

Người phụ nữ vỗ tay: "Thật tốt, Học sinh nghèo vượt khó còn thú vị hơn!"

"Không... cô ấy... cô ấy thường là người cuối bảng, không được 300 điểm. Làm thế nào cô ấy có thể đạt được số điểm 729!" Vu Dịch bực tức.

Nữ nhân lại vỗ tay một cái: "Cái này cũng tốt, không nên ức hiếp thanh niên nghèo, rất hấp dẫn!"

Vu Dịch suýt chút nữa tức chết.

Lúc này hiệu trưởng đến, ông ấy rất phấn khích, còn có ba bốn người trông rất trang nghiêm.

Mọi người vây xem, Vu Dịch vui mừng khôn xiết, lập tức đi tới trước mặt ông ta: "Hiệu trưởng, em thực sự nghi ngờ đài truyền hình làm sai, Bành Thiến làm sao có thể là quán quân cấp tỉnh!"

Hiệu trưởng mất mặt: "Tại sao em lại phạm sai lầm? Đây là vinh dự của trường chúng ta, đừng nói nhảm!"

"Không... Nếu cô ấy là quán quân cấp tỉnh, tại sao Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh lại không gọi cho cô ấy! Đại học Thanh Hoa bắt giữ em vào nửa đêm qua. Tỉnh dậy, em nhận được cuộc gọi ! " Vu Dịch bắt gặp một điểm mù.

Chu Tử Cẩn cũng gật đầu: "Đúng vậy, Bành Thiến không thể không nhận cuộc gọi với số điểm cao như vậy. Chắc chắn cô ấy đã lầm!"

"Không sai, Bành Thiển đạt 729 điểm, em ấy là Quảng Phủ đệ nhất học sĩ, chúng ta đích thân đến thăm trường học của bạn, chúng ta đã cùng hiệu trưởng nói qua, đang muốn cùng Bành Thiển trò chuyện." -người đàn ông mặc vest bên cạnh hiệu trưởng lên tiếng.

Anh ấy đeo kính và rất mọt sách.

" Ông là ai?" Vu Dịch sắc mặt càng thêm khó coi, bờ môi bắt đầu run rẩy.

"Văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa, chúng tôi đã từng đến quê hương của Bành Thiến trước đó và bà của em ấy nói rằng Bành Thiến đang ở trường." Người đàn ông trung niên cười giải thích.

Vu Dịch sắc mặt tái nhợt, đứng không vững.

Chu Tử Cẩn đỡ cô nhìn cô, vẻ mặt sợ hãi, giống như hai người vừa lên giường liền biết là anh em ruột.

9.

Tôi đã được phỏng vấn. Hiệu trưởng và nhiều lãnh đạo đã đến, chụp với tôi hàng chục bức ảnh và không ngừng khen ngợi tôi trước ống kính, ghi thêm công lao cho tôi.

Nhiều sinh viên vỗ tay chúc mừng, nhưng nhóm bạn học 4 năm của tôi đều đang như đi đưa tang, không nói được một lời nào.

Vu Dịch và Chu Tử Cẩn vội vàng quay lại phòng học, vì họ không còn mặt mũi ở lại đây.

Sau khi kỹ thuật viên phỏng vấn xong, tôi chậm rãi trở về phòng giảng dạy, chờ chụp ảnh tốt nghiệp.

Các bạn học đều đã trở lại, tất cả đều rất im lặng, có người xì xào bàn tán, thỉnh thoảng nhìn lén tôi.

Cuối cùng, Vu Dịch đã phá vỡ sự yên tĩnh lạ thường này.

Cậu ta đột nhiên đứng dậy, vỗ tay nói: "Các bạn học, đã biết hết điểm, nên chuẩn bị cho bữa tiệc chia tay rồi. Mình đề xuất đi du lịch Bắc Kinh, và mình sẽ trả tiền cho việc đó!"

"What? Thật sao?" Các bạn học đột nhiên trở nên có động lực.

Sắc mặt Vu Dịch thật ra rất tệ, nhưng cô vẫn cố gắng vui vẻ: ""Đương nhiên là thật, đi leo Vạn Lý Trường Thành, mình cũng có thể nhìn nhà mới của mình."

"Vu Dịch, em có nhà ở Bắc Kinh sao?" Chu Tử Cẩn ngẩng đầu, sắc mặt như người chết thở phào nhẹ nhõm.

"Của chú em. Ông ấy trị giá hơn 50 triệu nhân dân tệ. Ông ấy sống ở đường vành đai thứ ba của Bắc Kinh. Ông ấy có một căn nhà trống rất lớn. Ông ấy bảo em sống trong đó. Dù sao thì em cũng sẽ học tại Đại học Thanh Hoa."

Vu Dịch càng nói càng hăng: "Hình như cái gọi là chung cư Thiên Trạch Đài, giá trung bình là 120.000 nhân dân tệ."

"Mẹ kiếp!"

Cả lớp đều bị sốc.

Khu chung cư Bắc Kinh với đơn giá 120 triệu NDT gần như là một thiên đường, và không thể mơ tới nó!

"Ồ, không sao, nó khá nhỏ, 160 mét vuông, mọi người đi cùng nhau có thể sẽ đông đúc." Vu Dịch tiếp tục nói, khuôn mặt cô ấy đã hồng hào trở lại.

Tôi chớp mắt, Thiên Trạch Đài? Đó không phải là nơi bố tôi mua nhà sao?
Ông ấy đặc biệt nói chuyện với tôi vào đêm qua, nói rằng những ngôi nhà ở Bắc Kinh rất đẹp, tôi không thể hiểu được những điều cốt lõi và sự khách biệt giữa những lời mà ông ấy nói.

Điều duy nhất tôi hiểu là ngôi nhà rộng 255 mét vuông, là một tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây, có hai tầng, giá hơn 40 triệu NDT, giá trung bình là hơn 120 triệu NDT.

Bố tôi vốn định mua một căn biệt thự, nhưng biệt thự đều ở ngoại thành, ông tìm rất lâu mới tìm được một khu đô thị chuyên bán những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, khu này rất cũ nhưng nhà thì rất mới . Công trình nhỏ mang phong cách phương Tây tương đương với phiên bản biệt thự thu nhỏ.

"Trời ơi, 160m2 là 19,2 triệu. Đi thôi. Cả lớp đi xem biệt thự là cái gì!"

Mọi người sắp chia tay, và chuyến đi Bắc Kinh này là tuyệt nhất, nơi chúng tôi có thể đến thăm các biệt thự.

Sau đó, Vu Dịch giả vờ ngạc nhiên và nói: "Ồ, chỉ nói về ngôi nhà, tôi quên mất nhà quán quân cấp tỉnh của chúng ta. Tôi nghĩ nhà trường và Phòng Giáo dục sẽ thưởng cho Bành Thiến. Bành Thiến có triển vọng như vậy, có lẽ sẽ thưởng một triệu là không thể thiếu ."

Vu Dịch mỉm cười tự hào và nhìn tôi.Cả lớp rơi vào im lặng, và mọi người nhìn sang với những biểu cảm khác nhau.

Họ vẫn còn thành kiến với tôi, nhưng tôi đã vô địch tỉnh khiến họ sợ hãi

Cuối cùng cô gái khịt mũi: "Một triệu cũng không mua nổi nhà vệ sinh ở Bắc Kinh, giải nhất tỉnh thì sao? Chẳng qua là điểm cao mà thôi. Điểm đại học chẳng là gì cả?"

"Chỉ là lúc trước ta nhìn thấy một quán quân tỉnh tốt nghiệp cũng chỉ đi bán thịt heo, điểm số thật sự không có gì, cậu cũng đừng quá thần thoại hóa."

Tôi bật cười, phong thần quá nhỉ?

Nếu cậu ta là quán quân tỉnh, chắc đã hạnh phúc đến mức muốn tan chảy tại chỗ

Tôi thi đậu điểm cao cũng là sai à?

"À, vâng, vâng, đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng vô ích. Sau này tôi cũng sẽ bán thịt lợn." Dù sao thì tôi cũng có thể bán thịt lợn, gia đình tôi điều hành một trang trại lợn.

Vu Dịch nhịn cười, cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Cô ấy chỉ muốn các bạn cùng lớp vẫn coi thường tôi.

"Được, được, mặc dù có người sinh ra ở vạch đích, có người sinh ra làm trâu ngựa! Nhưng thế gian bất định, ta và ngươi đều là hắc mã."

Vu Dịch yêu cầu mọi người ngừng nói chuyện nhưng ám chỉ bản thân đã ở vạch đích rồi. Và tôi cũng chỉ là một con bò con ngựa.

Các bạn cùng lớp cười ầm lên.

Tôi hờ hững nhún vai: "À, ừ, ừ, tôi không đi Bắc Kinh nữa, mong các bạn đi chơi vui vẻ."

Tôi thật sự không muốn quan tâm bọn họ, bọn họ đều não tàn như nhau .

Tôi dửng dưng nhún vai: "À, ừ, ừ, tôi không đi Bắc Kinh nữa, chúc mọi người đi chơi vui vẻ".

Tôi thực sự không muốn đụ họ, họ có vấn đề với bộ não của họ

" Cậu không đi thì chúng ta làm sao vui được? Đệ nhất tỉnh không cho tôi thể diện sao?" Vu Dịch vén tóc cô lên, cười ngọt ngào.

"Thiến Thiến à, cậu phải đi, có lẽ chúng ta sẽ cựu sinh viên trong tương lai, tôi sẽ đưa cậu đến Bắc Kinh để làm quen trước. Thật tốt khi được nhìn ra thế giới."

10.

Vu Dịch không thể để tôi không đi, nếu không sao có thể khoe khoang biệt thự của cô ấy đẹp đến mức nào?

Chu Tử Cẩn cũng nói: Quán quân chưa từng đi thành phố lớn, đi học hỏi cũng tốt, bằng không chỉ là chăm chỉ học tập, ngay cả quần áo cũng không có, sẽ không có nam sinh nào thích."

Lại thêm một trận cười nhạo.

Tôi thực sự tức giận, Chu Tử Cẩn đang nói về cái gì vớ vẩn vậy? Được rồi, biệt thự phải không? Tôi cũng sẽ đi xem biệt thự của gia đình tôi!

"Được, đi thì đi ngày mai đón tôi." Tôi đồng ý.

"Vâng, tôi rất vinh dự được trở thành tài xế của nhà vô địch cấp tỉnh." Vu Dịch ưu nhã cúi đầu, bắt chước một quý ông phương Tây, và mọi người lại cười.

"Vậy đó. Quyết định vậy. Ngày mai chúng ta xuất phát và đi tàu cao tốc. Thiến Thiến, nhớ đừng mặc đồng phục học sinh." Vu Dịch tỏ ra tốt bụng nhắc nhở tôi khiến càng có nhiều tiếng cười kỳ lạ trong lớp.

Bọn họ bị Dư Dịch dắt mũi, tôi rõ ràng là phượng hoàng vàng bay lên cành, nhưng sau khi bị Dư Dịch thao túng, lại trở thành gà quê trong thôn.

Định kiến này cũng đã ăn sâu vào xương tủy. Bọn họ có hiểu ý nghĩa vàng của quán quân tỉnh không!

Chụp ảnh tốt nghiệp xong tôi lại trở về nhà thuê
Bố tôi đã đợi tôi rất lâu, khi tôi quay lại, ông ôm tôi: "Con gái bố là thiên nga , 729 điểm, 729 điểm!" Ông ấy đã biết tôi là người nổi tiếng rồi.

Trong lòng tôi cũng khá phấn khích, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu nên tôi bình tĩnh hơn bố rất nhiều. "Bố, ngày mai con đi Bắc Kinh, các bạn học đãi con." Tôi nói ra kế hoạch của mình.

Bố tôi vỗ ngực, lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho tôi:
"Đi, đi, tùy thích quẹt cái thẻ này, trong đó 300 vạn ."

"Đây là thẻ gì? Có thể quẹt 300 vạn sao?"

Tôi sửng sốt, nhìn con rồng vàng nằm trên tấm thẻ, tôi cảm thấy không chân thực.

"Thẻ tín dụng tối cao toàn cầu mà Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc mời bố đăng ký, chính là thẻ Dragon. Bố nghe nói thẻ tín dụng của một số người có thể lên tới 800 vạn, chỉ là bố không đủ giàu."

Tôi không khách khí, tôi trở nên giàu có rồi haha.

"Nhân tiện, đây là chìa khóa của ngôi nhà ở Bắc Kinh. Con hãy mang theo tấm thẻ nhỏ này. Khi đến dinh thự số 12 ở chung cư Thiên Trạch Đài, con chỉ cần quẹt một cái là có thể mở cửa." Một tấm thiệp nhỏ, chỉ bằng một phần ba lòng bàn tay, tuy lớn nhưng toàn thân bằng kim loại, trên đó có hoa văn đẹp mắt và trang nhã.

Tôi cũng chấp nhận, giờ tôi có tiền và nhà.

Tung hoa tung hoa chúc mừng tôi đi.

11

Ngày hôm sau, tôi vẫn còn đang ngủ nướng, và tiếng bíp đã đánh thức tôi dậy. Bố tôi về quê tối qua nên không thể bóp còi được.

Tôi cúi người qua cửa sổ và nhìn thấy một chiếc Panamera đậu ở tầng dưới, Vu Dịch vẫy tay với tôi với nụ cười trên môi, và Chu Tử Cẩn đang đứng bên cạnh cậu ta.

"Thiến Thiến ơi, đi thôi, tài xế của mình sẽ đưa chúng ta đến nhà ga tàu."

Vu Dịch ra hiệu cho tôi nhanh lên. Tôi đoán cậu ta không thể chờ đợi thêm nữa để có thể huênh hoang khoe khoang với tôi.

Kết quả thi đại học của cậu ta bị tôi nghiền nát, và cậu ta phải dùng nhà ở Bắc Kinh để tìm lại vị thế của mình.

Tôi chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản và đi xuống nhà.

Vu Dịch cười tủm tỉm: "Mặc dù không phải đồng phục học sinh, nhưng cũng quá xuề xòa phải không?"

Chu Tử Cẩn liếc tôi một cái, có chút chán nản nhìn đi chỗ khác. Cậu ta thích những cô gái sành điệu, như Vu Dịch. "Đi thôi, mặc cái gì cũng như nhau."

Ta không muốn lãng phí thời gian ở đây, tôi cũng đi xem nhà của mình.

Chiếc xe khởi hành và lao đến nhà ga đường sắt cao tốc. Khi chúng tôi đến nhà ga đường sắt cao tốc, các sinh viên cũng đã đến và tụ tập rất vui vẻ. Có người hỏi Vu Dịch: "Thưa ngài, chúng tôi nhiều người như vậy, chúng tôi cần rất nhiều tiền, ngài có đủ tiền không?"

Vư Dịch rút ra một tấm thẻ ngân hàng như có phép màu, toàn thân màu đen, có màu trắng Các ký tự tiếng Trung và tiếng Anh trên đó. Mọi người đều kinh ngạc nhìn và hỏi đó là thẻ gì.

Vu Dịch liếc nhìn tôi và giải thích với một nụ cười trên khóe miệng: "Thẻ bảo thạch của Ngân hàng Guangfa °, còn được gọi là Thẻ Rhinestone, giới hạn là 200.000, chúng ta có đủ dùng không?"

"Mẹ kiếp, 200.000 ?" Ngay cả thẻ tín dụng cũng hiếm, huống hồ là thẻ bảo thạch hạn mức 200,000.

Anh chàng mở cửa hàng đồng hồ tại nhà khen ngợi: "Bảo Thạch không dễ kiếm. Nghe nói có rất nhiều quyền lợi. Kênh VIP tại sân bay, hỗ trợ bên đường 24/24 và bảo hiểm y tế hàng triệu đồng thật tuyệt vời !"Các sinh viên thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi họ nghe nó.

Chu Tử Cẩn cũng vui vẻ khoe khoang: "Vợ tôi giàu thật đấy." Vu Dịch cười khúc khích, sự phù phiếm của cô rất thỏa mãn.

Tôi không quan tâm, thẻ này là quá bình thường.

Cuối cùng, Vu Dịch cố ý tìm lỗi: " Thiến Thiến à, nhà giàu ở các thành phố lớn đều dùng thẻ tín dụng, nếu có thời gian thì cậu nên đăng ký một cái, dù sao cậu cũng là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên cậu không thể mất mặt."

Mọi người lại phá lên cười. Tôi trực tiếp lấy thẻ rồng mà bố tôi đưa cho tôi và nói rằng tôi đã có nó.

Các sinh viên sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thẻ Dragon một cách nghi ngờ, họ chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

Vu Dịch chưa từng thấy bao giờ, bạn học ở cửa hàng đồng hồ nhìn kỹ một chút, lắc đầu cười nhạo: "Loại thẻ này tôi chưa từng thấy bao giờ, chẳng lẽ là mua trên Taobao sao? Giống như mấy chiếc chìa khóa xe hơi sang trọng."

"Hahaha!" các bạn học lại cười lớn.

Ta cũng tin chắc, xem ra cấp độ thẻ dragon quá cao, rất nhiều người có tiền đều có thể không biết, huống chi là đám học sinh này?

Được rồi, tôi quá lười để nói những điều vô nghĩa.

Xuất phát

12. Khi tôi đến gần Bắc Kinh, tôi đi vệ sinh, nhưng tôi đụng phải Chu Tử Cẩn, người vừa đi ra, tôi không may đụng phải anh ấy.

Tôi thầm thở dài xui xẻo, Chu Tử Cẩn còn tệ hơn, vẻ mặt ủ rũ nói: "Bành Thiến, cậu đang tạo cơ hội gặp gỡ sao? Nhân lúc xung quanh không có ai, tôi cũng đã nói với cậu rằng cho dù cậu có đứng số một trong Kỳ thi đại học, tôi cũng không thích cậu."

"Phụ nữ không cần quyền thế, quan trọng là phải xinh đẹp dịu dàng, nếu không, điểm cao bao nhiêu cũng không có đàn ông thích!" ?

What?

Cậu ta đang nói cái quái gì vây

Đang tìm chết à?

Tôi rất muốn tát cậu ta một cái, nhưng Chu Tử Cẩn đã quay người bỏ đi, như thể anh ta rất cao thượng.

Huyết áp của tôi tăng vọt, tại sao trước đây tôi không để ý Chu Tử Cẩn lại ảo tưởng sức mạnh nặng đến như vậy.

Nửa giờ sau, tàu cao tốc tiến vào Bắc Kinh.

Chúng tôi lại đổi xe và cuối cùng cũng đến gần Thiên Trạch Đài.

Nhìn phố xá sang trọng, nhà cao tầng xa gần mà phải thở dài, thủ đô ơi là thủ đô.

Ngôi biệt thự nhỏ của tôi ở trong khu vực này, điều đó cho thấy nó có giá trị như thế nào.

"Sắp đến rồi, chúng ta quét xe đạp điện, đạp xe đến đó, ngắm cảnh dọc đường đi."

Vu Dịch rất vui, cuối cùng cô cũng có thể khoe căn biệt thự của mình.

Mọi người lần lượt tìm xe điện và đổ xô đến Thiên Trạch Đài.

Vu Dịch và Chu Tử Cẩn đi cùng một chiếc xe ở phía trước, trẻ trung và lãng mạn, thu hút vô số ánh mắt trên đường đi.

Sau đó, cả hai người họ lơ đễnh và đâm vào một chiếc Bentley đang đi ở góc phố, và ngã sml.

Cười chết mất, thật là một cú ngã tuyệt đẹp!

Các bạn học hoảng sợ, Vu Dịch và Chu Tử Cẩn cũng không biết làm sao.

Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng to tướng xuống xe Bentley, mở miệng chửi: "Mày không có mắt à? Đuôi xe của tao bị mày làm móp mất!"

Nhưng Vu Dịch không muốn mất mặt nên đã dũng cảm nói: "Sao ông lại hung dữ như vậy? cũng không phải tôi không đủ khả năng trả."

"Bentley đặt biệt của tao, cú va chạm này ít nhất cần 300,000 tệ, mày làm sao trả!" Đại hán đòi 300,000 tệ, có chút uy hiếp.

Các học sinh đều lo lắng, nhưng không ai dám lên tiếng.

Chu Tử Cẩn không dám nói lời nào.

Dư Dịch gia cảnh không tệ, cho nên cô vẫn có chút tự tin, lấy ra thẻ bảo thạch nói: " Ông nhìn xem đây là cái gì, thẻ tín dụng của tôi cơ hồ đủ để bồi thường cho ông, ông có thể có chút phẩm chất không?

Người đàn ông lớn cười khi nhìn thấy nó. Ông ấy quay lại xe, chộp lấy một cái túi, và từ trong đó là một đống thẻ tín dụng. "Kim cương giả Guangfa, phải không? Tôi cũng có màu trắng cổ điển của Ngân hàng Thương gia Trung Quốc, màu trắng thanh toán của Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, 0001 của Ngân hàng Trung Quốc và bản chất của Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc.!" đại hán ngay lập tức khiến Vu Dịch chết lặng.

Vu Dịch chết lặng, không còn tự tin nữa, toát mồ hôi vì xấu hổ và sợ hãi.

"Không phải nói bồi thường sao? Bồi thường hay không? Bằng không tôi báo cảnh sát!" Đại hán hừ lạnh một tiếng, dựa vào xe châm một điếu thuốc.

Không ai dám nói gì, mọi người đều hoảng sợ.

Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi suy nghĩ một lúc, nếu người đàn ông này thực sự gọi cảnh sát, tôi sẽ không trì hoãn việc lấy nhà chứ? Tôi đã kiệt sức sau khi đi tàu cao tốc lâu như vậy và tôi không muốn đến đồn cảnh sát nữa.
"Tôi sẽ trả." Tôi bước lên.

13

. Tôi sẽ trả tiền trước, sau đó nhờ các bạn cùng lớp chuyển lại, hoặc nhờ Vu Dịch và Chu Tử Cẩn chuyển tiền cho tôi.

Mọi người nhìn tôi và nghĩ rằng tôi thật ngu ngốc.

Nhưng Vu Dịch và Chu Tử Cẩn rất muốn tôi nổi bật, và vẻ mặt của họ đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. "Cô ấy trả tiền, cô ấy là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh chúng tôi, và cô ấy có rất nhiều tiền thưởng." Vu Dịch chỉ vào tôi.

Đại hán nhìn xem, cười lạnh nói: "Tao còn là quán quân quốc gia , mày đang nhảm nói cái gì? Tao chỉ muốn tiền!"

Tôi rút tấm thẻ từ trong túi ra.

"Hỏng rồi, cậu ấy mua từ Taobao về dùng thật đấy!" Nam sinh cửa hàng đồng hồ nhỏ giọng phàn nàn, đám học sinh á khẩu.

Vu Dịch thực sự đã cười, bởi vì cậu ta nghĩ rằng tôi lại tự biến mình thành kẻ ngốc

Nhưng mà, đại hán sắc mặt lại thay đổi, hắn cầm lấy thẻ rồng nhìn kỹ, sờ sờ trên đó dòng chữ, nặn ra một nụ cười: "Tiểu muội muội, cái này là của ngươi sao?"

" Đúng vậy, bố tôi cho tôi tiền tiêu vặt. "Tôi nói sự thật.

Vẻ mặt ông ta trở nên tâng bốc, ông ta gật đầu liên tục: "Bố cô đối với cô rất tốt... cho nên, chỉ cần thêm WeChat, tôi sẽ nói chuyện với bố cô về việc bồi thường. Xe của tôi là xe cũ và có bảo hiểm. Thực ra cũng không cần trả nhiều, chỉ cần phong bao đỏ là được." người đàn ông mỉm cười dịu dàng.

Tôi đưa cho ông ấy số điện thoại của bố tôi và nhờ ông ấy tự thêm vào. Ông mừng rỡ, vẫy tay chào tôi rồi phóng xe đi.

Tôi rút lại tấm thẻ và quay lại thì thấy cả lớp như hóa đá, đứa nào cũng như ngỗng.

Vu Dịch vẫn đang cầm tấm thẻ thạch anh của mình, nhãn cầu của cậu ta sắp rơi ra ngoài và khuôn mặt cậu ta càng tái nhợt hơn.

Cổ họng Chu Tử Cẩn mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng ngay cả rắm cũng không thể đánh.

14.

Cả lớp hơi uể oải. Tôi lên xe: "Đi đi, không nắng à?" Họ phản ứng, nhưng họ vẫn im lặng, như thể cùng đi dự đám ma.

Vu Dịch bỗng: "Bành Thiến, thẻ của cậu làn thẻ gì?"

"Thẻ rồng."

"Tín dụng có bao nhiêu?"

"Ba triệu."

Vẻ mặt của Vu Dịch thoải mái hơn: "Mới có ba triệu. Tôi nghe nói bạn của chú tôi có năm triệu, nhưng ba triệu cũng khá ấn tượng. Bạn có thể mua 25 mét vuông ở Thiên Trạch Đài."

"Vu Dịch, sau khi chúng ta tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, chúng ta cũng có khả năng đăng ký loại thẻ tín dụng này." Chu Tử Cẩn nói thêm, đúng là quá tự tin vào bản thân.

"Không ngờ nhà Bành Thiến có chút tiền, nhưng còn không bằng chú của Vu Nghị, nhà của ồn ấy khoảng 20 triệu tệ, còn cậy chỉ có 3 triệu tệ." Một cô gái tức giận nói.

Tôi cười, ba triệu của tôi là hạn mức thẻ tín dụng. Với tài sản 20 triệu nhân dân tệ, bạn có thể nhận được thẻ rồng 3 triệu nhân dân tệ không?

Cậu bạn cửa hàng đồng hồ thúc giục. "Ừ, nhìn biệt thự, nhìn biệt thự đi!" Bọn họ đối với biệt thự còn tràn đầy hâm mộ.

Một nhóm người lại lên đường, cuối cùng cũng đến cổng Thiên Trạch Đài.

Bên trong lớn và sang trọng đến mức bạn không thể nhìn thấy bên cạnh. Những tòa nhà cao tầng đó cũng có đầy đủ các đặc điểm, với một loại độc đoán như một thanh kiếm sắc bén, và khu vườn của cộng đồng có thể là một danh lam thắng cảnh.

Vu Dịch lấy ra một tấm thẻ, gõ nhẹ rồi mở cửa. Đập ngay vào mắt chúng tôi là một căn biệt thự sáng sủa, sang trọng, màn hình, vách tivi, bể cá... tạo cho người ta cảm giác như một căn biệt thự.

"Đẹp quá!" Mọi người chen chúc nhau vừa đi vào vừa trầm trồ. Khuôn mặt của Vu Dịch đầy phấn khích, và sự phù phiếm của cô ấy cuối cùng đã được thoả mãn.

Tôi cũng vào xem, ngắm nghía khắp nơi, tôi thấy thật là đẹp, biệt thự ở Bắc Kinh chỉ có khác. "Thiến Thiến , nhà tôi đẹp không?" Vu Dịch lại trừng mắt nhìn tôi.

"Đúng vậy, nó khác với nhà ở thương mại ở quê chúng tôi." Tôi không keo kiệt với lời khen của mình.

Vu Dịch thậm chí còn tự hào hơn, nắm tay Chu Tử Cẩn và nghĩ về tương lai: "Tử Cẩn sau này chúng ta sẽ sống ở đây và học tại Đại học Thanh Hoa cùng nhau." Chu Tử Cẩn vuốt tóc cô và liên tục nói đồng ý.

Ở phía bên kia ban công, một nhóm các cô gái bắt đầu chụp ảnh, nhưng thay vì chụp bên trong, họ lại chụp ở tầng dưới.

"Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây bên kia đẹp quá, là biệt thự sao?" Một cô gái không ngừng xuýt xoa. Tôi nghiêng người nhìn, mắt sáng lên, thật là một tòa nhà kiểu phương Tây nhỏ xinh. Cộng đồng này rất lớn, một bên là nhà ở thương mại, một bên là những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, các tòa nhà nối tiếp nhau, tường ngoài là màu trắng tinh khiết, toàn bộ trông giống như một thế giới cổ tích.

"Có thể nói là một căn biệt thự nhỏ. Đài Thiên Trạch có lịch sử nhiều năm, năm đó cho phép xây dựng những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, nhưng bây giờ thì không cho phép, cho nên đó là những biệt thự cao cấp đơn độc. Tôi nghe chú của tôi nói vậy rằng đơn giá là hơn 180.000." Vu Dịch tự hào giải thích.

"Mẹ kiếp, 180,000!" Mọi người kinh hãi. Đây là cái gì giá cao ngất trời a?"

"Thật đáng sợ, chúng ta có thể đi Tiểu Dương Lâu chụp ảnh không?"

"Không sao, dù sao cũng ở cùng một khu." Vu Nghị đoán.

"Chúng ta cũng đi chụp ảnh, dù sao sau này cũng sẽ ở khu này."

Một nhóm người lập tức hùng hổ lên đường, đi thẳng đến Tiêu Dương Lâu.

Tôi choáng váng vì không ai để ý đến sự tồn tại của tôi.

15. Tôi không quan tâm đến họ, vì vậy tôi chỉ đơn giản là rời đội và đi tìm tòa nhà nhỏ phía tây của mình.

Sau khi tìm kiếm trong một thời gian dài, cuối cùng tôi đã tìm thấy nó. Ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây của tôi rộng 255 mét vuông, có hai tầng và một sân nhỏ, nhưng nó quá nhỏ so với một biệt thự. Nhưng tôi thích lắm, dù sân có nhỏ đến mấy cũng trồng được vài cọng hành lá để ăn.

Tôi dùng thẻ quẹt cửa để đi vào, thuận lợi về đến nhà!Căn nhà nhỏ phía tây đã được sửa sang lại, bên trong sang trọng hơn nhà của chú Vu Dịch rất nhiều.

Tôi đã nhìn thấy và chạm vào mọi nơi, và tôi rất vui mừng, tôi đặc biệt thích cầu thang xoắn ốc, cảm giác rất cao.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào lộn xộn, có người hét lên: "Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này thật đẹp, tôi đến đây để chụp ảnh nhé "

Là giọng nói của Vu Dịch. Các bạn học đều đi vào đây. Tôi ra ngoài nhìn một chút, Vu Dịch đang đứng ở cổng sân nhà tôi, làm điệu bộ nghiêng đầu, ngọt ngào nhìn máy ảnh, Chu Tử Cẩn và một số bạn học giúp cô ấy chụp ảnh. Nhưng ngay khi tôi bước ra, họ đã ngừng chụp ảnh và vô cùng sửng sốt. Chu Tử Cẩn kinh ngạc nhìn tôi, nhưng không phản ứng gì.

"Sao anh không chụp? Nhanh lên, cười đến đau cả mặt rồi." Vu Dịch xoa xoa mặt không hài lòng nói. Không ai chú ý đến cô ấy.

Tôi dựa vào cửa ngáp một cái: "Muốn lấy gì thì lấy, tôi không ngại." Vu Dịch kinh ngạc quay đầu lại, cậu ta ngẩn người khi nhìn thấy tôi.

Sau đó, cậu ta hét lên: "Bành Thiến, cậu đang làm gì ở đây? Cậu trèo qua tường? Cẩn thận chủ nhà sẽ giết cậu!"

Chu Tử Cẩn tỉnh táo lại và mắng, "Mau ra ngoài, leo vào nhà người ta tìm chết à!"

Tất cả đều tưởng tôi trèo tường vào.

"Đây là nhà của tôi, sao tôi phải trèo tường nào đây?" Tôi không nói nên lời.

" Nhà của cậu? Ha ha, cậu nói bậy bạ cái gì?" Dư Dịch cười lớn.

Các học bạn bắt đầu cười ha ha, có người đề nghị: "Đi thôi, để cho cậu ta bị đánh chết!"

"Được, đi thôi, mặc kệ cậu ta!" Mọi người cũng không thèm để ý liệu tôi sẽ bị đánh chết hay không.

Tôi tặc lưỡi, bước ra ngoài và đóng cửa sân lại.

"Còn dám từ bên trong mở cửa cho người khác, nhanh lên, đừng để chủ nhân phát hiện." Vu Dịch không dám chụp ảnh, sợ bị liên lụy. Mọi người liền vội vàng rời đi.

"Chờ đã, tôi để quên điện thoại di động." Tôi nhớ tới một chuyện, lúc trước quá kích động đi vào, quên đem điện thoại di động đặt ở trên sô pha.

"Cậu đúng là đồ đê tiện, còn muốn vào nữa à?" Vu Dịch mắng tôi.

"Để cậu ta tự mình đi vào đi, chúng ta đi mau." Mọi người không dám ở lại lâu.

Tôi không nói gì, rút thẻ ra gõ một cái, tiện tay mở cổng bước vào sân.

"A?" Mọi người đều khó hiểu.

Tôi lại mở cửa biệt thự, đi vào lấy lại điện thoại, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. "Được rồi, tôi đói bụng, Vu Dịch mời tôi ăn tối được không?" Tôi nhìn Vu Dịch.

Tất cả các chi phí của chúng tôi đều do Vu Dịch chịu. Vu Dịch sững người tại chỗ, không thể tin được nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay tôi, rồi nhìn vào cổng. Chu Tử Cẩn sắc mặt tái nhợt, có lẽ là choáng váng. Những học sinh còn lại lại bắt đầu đi đưa tang, đứa nào không biết thì tưởng mẹ ai đã mất.

16.

Nửa tiếng sau đám tang, chúng tôi ngồi trong một căn phòng lớn của khách sạn năm sao. Cả lớp ngồi ngơ ngác, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, rồi lại lén nhìn tôi. Không ai nói gì.

Tôi tự hỏi đây có phải là bí mật hay không?

Cậu bạn nhà bán đồng hồ cuối cùng cũng thất thần, nở một nụ cười ngượng ngùng và khúm núm: "Ừm... Bành Thiến, nhà cậu làm nghề gì? Nghe nói đó là một trang trại chăn nuôi lợn?"

"Đúng vậy, bố tôi nuôi lợn."

"Có bao nhiêu con lợn?"

"Tôi không biết, có thể xuất 100.000 con lợn một năm." Đó là tất cả những gì tôi biết.

"Mẹ kiếp!" Cậu bạn đồng hồ đứng lên, "Một trăm vạn heo, đây ít nhất là 30 doanh nghiệp tỉnh, sau khi tốt nghiệp tôi cũng từng nghĩ nuôi heo, cho nên mới biết đến!"

"Top 30 ....." Mọi người đều sửng sốt.

Vu Dịch hất tay, giả bộ cúi đầu uống trà. Chu Tử Cẩn nhìn chằm chằm điện thoại, ngón tay trượt đi.

"Tôi không biết mạnh như thế nào, và bố tôi đã không nói với tôi."

Tôi chờ đợi bữa ăn của mình, tôi sắp chết đói rồi.

Cậu bạn cửa hàng đồng hồ trợn tròn mắt, bưng tách trà lên nói: "Bành Thiến, dù sao tôi cũng không biết học, sao không để tôi làm việc trong công ty của cậu, tôi thích nuôi lợn. "

"Gia đình cậu không bán đồng hồ sao?"

"Hừ, tôi không thích, mỗi ngày đều bị người nhà khống chế, nuôi heo còn có tự do hơn."Anh chàng đẹp trai thực sự muốn nuôi lợn. Tôi nói cũng được , tôi sẽ hỏi bố tôi khi tôi quay lại. Cậu bạn lập tức thay rượu bằng trà, uống một hơi cạn sạch, không giống học sinh trung học.

Thấy vậy, những người còn lại cũng làm theo và hết lời khen ngợi tôi. "Thiến Thiến thật lợi hại, nhà của cậu ấy rất giàu có, hơn nữa cậu ấy còn là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đây gọi là gì? Câu ấy sinh ra ở vạch đích!"

"Vạch đích là vì cậu mà thành!"

Mọi người nói càng lúc càng thái quá.

17.

Tôi cười không nói gì.

Lúc này Vu Dịch đột nhiên đứng lên, chúng tôi đều nhìn về phía cô, cô thở ra một hơi, gượng cười nói: "Chú muốn gặp tôi, vậy tôi đi trước, các cậu còn định tới nhà tôi xem không? Mọi người vừa rồi chưa kịp nhìn kĩ.

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn nơi khác, nhưng không ai đáp lại.

Dư Dịch môi run run, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể kéo Chu Tử Cẩn: "Tử Cẩn, đi thôi, em không khỏe, anh đưa em trở về đi."

Chu Tử Cẩn vô thức hất tay nàng ra, hai má khô khốc, cố nặn ra một nụ cười với tôi: Thiến Thiến, Cậu sẽ đến Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa? Cậu đã cho họ câu trả lời chưa?"

"Cậu và Vu Dịch đều ở Thanh Hoa, tôi không quấy rầy, tôi đi Đại học Bắc Kinh." Tôi thản nhiên nói.

Chu Tử Cẩn ngượng ngùng, xấu hổ cười: "Muốn quấy rầy cái gì? Tôi với Vu Dịch không phải một đôi, chỉ là ngươi cứ đồn thổi mà thôi."

Các học sinh đều la ó, Chu Tử Cẩn lần này quá vô liêm sỉ.

Vu Dịch tức đến suýt chết, tất cả lửa giận hoàn toàn bùng phát: "Chu Tử Cẩn, anh có ý gì? Cho nên anh yêu một người nuôi heo?"

"Không phải tình yêu, mà là tình bạn!" Chu Tử Cẩn không hài lòng nhìn Vu Dịch, "Cô quá ngu xuẩn, mỗi ngày thích phù phiếm, thật ghê tởm."

"Anh... đồ khốn!" Vu Dịch tức giận đến cầm tách trà đánh Chu Tử Cẩn.

Chu Tử Cẩn mất cảnh giác và bị đánh đến chảy máu. Các mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà.

Tôi sửng sốt, Vu Dịch này từng là công chúa sao?

Các sinh viên cũng rất sợ hãi và không biết phải làm gì. Vu Dịch tiếp tục mắng: "Chu Tử Cẩn, ta thật là mù, ngươi thật đúng là không ra gì!"

Chu Tử Cẩn che đầu, cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cậu ta cũng nổi giận, liếc nhìn các bạn cùng lớp rồi mắng Vu Dịch: "Mày là đồ khốn nạn, mày là con đĩ trà xanh, ngay từ đầu mày là đứa bắt nạt Thiến Thiến, ngày nào mày cũng giả vờ tốt bụng. Mày thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người không thể nhìn thấu?"

"Mày ... mày" Vu Dịch lấy một tách trà khác và ném nó vào Chu Tử Cẩn.

Chu Tử Cẩn lần này đã chuẩn bị sẵn, và với một cú tát trái tay, tách trà đã đập vào mũi Vu Dịch khiến mũi cậu ta chảy máu đầm đìa.

Vu Dịch như biến thành một con chuột chù ngay tại chỗ, lao vào Chu Tử Cẩn và bắt đầu chiến đấu.

Tôi chết lặng, cảnh này cháy quá.

Cả hai anh đánh tôi và tôi kéo anh, lăn ra đất và tiếp tục quấn lấy nhau.

Nhiều sinh viên lấy điện thoại ra chụp ảnh không nỡ bỏ lỡ.

Khi người phục vụ đến và kéo hai người họ đi, Vu Dịch đầu tóc rối bù và máu me đầy mặt, trong khi tóc của Chu Tử Cẩn bị xé toạc rất nhiều khiến anh ta phải nghiến răng chịu đựng.

Cuối cùng cảnh sát đến và đưa hai người đi.

Các bạn học nhìn nhau thất thần, và không còn lựa chọn nào khác ngoài rời đi.

Tôi chán nản đến mức không còn cách nào khác là tìm một quán ăn ven đường để tự nuôi sống mình.

Khi tôi no nê, tôi phát hiện ra rằng diễn đàn ở quê tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn với tiêu đề bắt mắt: Hai sinh viên Thanh Hoa ở thành phố này đã đánh nhau và biến mình thành kẻ ngốc!Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là cuộc chiến giữa Vu Dịch và Chu Tử Cẩn.

Trong thời đại Internet, mọi thứ đều nhanh chóng, ước tính có một số sinh viên đã tải nó lên Khoảnh khắc, sau đó nó đã được lan truyền.

Tôi đã nhấp vào và xem qua, video đầy đủ đã có sẵn, mức độ phổ biến giảm mạnh và các bình luận tăng vọt.

"Trời ơi, đây là Vu Dịch và Chu Tử Cẩn từ trường trung học số 1.Thật xấu hổ!"

"Bọn trẻ bây giờ bị sao vậy? Đây có phải là phẩm chất của học sinh Thanh Hoa không?"

"Đề nghị nhà trường xử lý nghiêm. Đây là nỗi nhục của cả thành phố chúng ta!"

Sự nổi tiếng ở địa phương đã mất, xét cho cùng, sinh viên Thanh Hoa luôn là vinh quang, nhưng Chu Tử Cẩn và Vu Dịch lại lao vào đánh nhau như hai con chuột.

Đoạn video Vu Dịch và Chu Tử Cẩn đánh nhau ngày càng được lan truyền rộng rãi, dù sao hai sinh viên Thanh Hoa làm chuyện như vậy cũng quá chướng mắt.

Sau khi diễn đàn trở nên phổ biến, Douyin cũng trở nên phổ biến, tình hình ngày càng lớn hơn.

Vào ngày thứ hai, tôi thực sự thấy một mục liên quan trên tìm kiếm nóng trên Weibo: học Thanh Hoa thừa nhận sinh viên đánh nhau#

Đang là mùa thi đại học, và tìm kiếm nóng này nhanh chóng lên hotsearch. Tôi vào và thấy có hàng chục nghìn bình luận, ai cũng sốc.

Sau đó, Thanh Hoa cũng phản hồi, nói rằng họ đang liên lạc với nhà trường để hủy bỏ tư cách nhập học của hai sinh viên được nhận.

Tôi rất muốn cười, cuộc sống này đầy thăng trầm, ai có thể ngờ rằng sau khi đánh nhau, tư cách nhập học sẽ bị mất.

Thật đáng tiếc và thông cảm.

Là bạn học cũ của Vu Dịch và Chu Tử Cẩn, tôi vẫn muốn bày tỏ sự quan tâm của mình.

Tôi đã chuyển tiếp tuyên bố của Thanh Hoa và đăng ba từ: Tốt lắm!

_____the end___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu