DIÊM VƯƠNG ĐẠI NHÂN KHÔNG DỄ CHỌC - Cá Voi Không Biết Bay
VĂN ÁN
Sau khi bình luận trêu chọc người trai đẹp thứ 108, tôi bất ngờ ch.ết đi.
Diêm Vương kết án nhốt tôi vào tầng mười tám địa ngục.
Quỷ sai nhắc nhở tôi.
Đều đã trêu chọc 108 người rồi, thêm một Diêm Vương nữa cũng chẳng hề hấn gì.
Ý tưởng hay.
Ngay trong đêm đó tôi chuồn lên giường của Diêm Vương.
4.
"Sờ đủ chưa?"
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp làm tôi giật mình.
Tôi vội muốn chạy vào bờ.
"Mẹ ơi! Cứu con, có ma."
Chưa kịp bước được hai bước, gáy tôi bị tóm kéo lùi lại.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
Đây...
Là Kỷ Tế Nam.
Không đúng, hắn là Diêm Vương.
Khi nhìn thấy đó là hắn, tôi lập tức cảm thấy thoải mái.
May mắn không phải là tên qua đường thiếu chân thiếu tay nào đó.
Nhan sắc này thậm chí còn không mặc quần áo, không có bất kỳ uy hiếp gì với tôi cả.
He he he.
Kỷ Tế Nam ghé sát vào tai tôi: "Có chắc là không có uy hiếp gì không?"
Hơi thở của hắn phả vào tai tôi, tôi cảm thấy tê dại.
Thì ra Diêm Vương cũng cần thở.
Trọng điểm là hắn có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi?
Tôi hít vài hơi, đảm bảo hơi thở của mình trong lành.
Không để hắn kịp đề phòng, tôi bất ngờ quay đầu lại hôn thật nhanh lên đôi môi mỏng của hắn.
Đôi môi của hắn lạnh như băng.
Bà cô tôi đây cuối cùng cũng có tiến bộ rồi đấy, mới chết không lâu mà đã hôn được đàn ông rồi.
Kỷ Tế Nam sửng sốt một lát, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sau đó chuyển sang tức giận.
Trước khi hắn kịp nói chuyện, tôi đã đẩy hắn ra rồi hét lên.
"Bớ người ta, cứu với, Diêm Vương đại nhân dục cầu bất mãn muốn giết người kìa."
Kỷ Tế Nam, "..."
Một lúc sau, bên ngoài suối nước nóng có mấy con quỷ tiến đến nhưng bị Kỷ Tế Nam chặn lại.
Tôi hẵng còn đang vui thầm.
Kỷ Tế Nam xua tay, tôi trong nháy mắt mặc quần áo vào, bị trói gô ném vào cung điện.
Kỷ Tế Nam nhìn tôi, nắm đấm cứng lại, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Khuôn mặt trắng như tuyết đó khiến người ta cảm thấy yêu mến.
Chưa đợi hắn mở miệng, tôi đã vội đáp: "Diêm Vương đại nhân, tôi biết trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của đàn ông."
"Ngài yên tâm, Tống Khanh Khanh tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngài đến cùng."
"Hiện tại tất cả quỷ hồn trong địa phủ đều biết chúng ta có quan hệ gần gũi, tôi sẽ không bạc đãi với ngài đâu."
Nói xong, tôi nháy mắt với Kỷ Tế Nam hai cái.
Kỷ Tế Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tống Khanh Khanh, cô thật dũng cảm."
"Đại nhân, vừa rồi là do tôi không cẩn thận hôn ngài, tôi thấy trong mắt ngài có lửa, cho rằng ngài không thỏa mãn dục vọng là chuyện bình thường."
Kỷ Tế Nam cười lạnh: "Được lắm, ta thấy ngươi chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Vừa dứt lời, anh quỷ dẫn đường đột nhiên xuất hiện kề một con dao lớn vào cổ tôi.
? ? ?
Anh quỷ dẫn đường nháy mắt với tôi mấy cái.
Tôi lập tức hiểu ra, người khập khiễng quỳ xuống.
"Diêm Vương đại nhân, tiểu nữ biết sai rồi, tiểu nữ không nên sờ cơ bụng của ngài, không nên cưỡng hôn ngài."
Anh quỷ dẫn đường, "..."
Kỷ Tế Nam nghiến răng nghiến lợi: "Đưa Tống Thu Thu xuống địa ngục tầng thứ mười tám ngay lập tức."
Tôi?
Tầng thứ mười tám... địa ngục?
"Đại nhân oan uổng quá, ngài không thể công báo tư thù như vậy. Oan uổng người tốt."
Anh quỷ dẫn đường cuối cùng nhịn không được, thận trọng nói: "Đại nhân, bây giờ tiểu nhân thấy sắc mặt Tống Thu Thu khác thường, thoạt nhìn không giống kẻ đáng chết, có phải là..."
Tôi kích động gật đầu như gà mổ thóc nhìn anh quỷ dẫn đường, anh ta tiếp tục nói.
Kỷ Tế Nam cười tà mị, "Tống Thu Thu tuổi thọ chưa tàn vốn có thể hoàn dương."
"Nhưng cô ta làm chuyện phi lễ như vậy với bổn vương, tội ác tày trời. Để phòng ngừa sau khi hoàn dương cô ta vẫn tiếp tục đi quấy rối nam nhân khác như vậy nữa, tốt hơn hết là nên giam lại dưới địa ngục mãi mãi."
Lời này của Kỷ Tế Nam khiến tôi tìm được kẽ hở.
Tôi lập tức thề sau khi hoàn dương tuyệt đối sẽ không hôn nam nhân khác.
"Nếu hôn người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét đánh trúng."
Sau khi được tôi đảm bảo nhiều lần, vẻ mặt Kỷ Tế Nam dịu đi rất nhiều.
Hắn ngoắc tay gọi tôi.
Tôi tung tăng đi qua đó.
"Đại nhân ngài còn phân phó gì không ạ?"
Kỷ Tế Nam duỗi những ngón tay thon dài ra, nâng cằm tôi lên.
"Tống Thu Thu, nhớ kỹ lời của cô."
5.
Lần nữa tỉnh lại là khi tôi đang nằm trên giường, miệng lưỡi khô khốc.
Tôi nhớ lại lời của Kỷ Tế Nam, tự véo mình một cái, đau đớn tru lên.
Có phải tôi nằm mơ đi một chuyến dạo quanh điện Diêm Vương không?
Nhưng cảm giác này quá đỗi chân thực.
Tôi không biết mình đã chết bao lâu rồi mới sống lại, bụng ọc ọc kêu đói, đang định gọi đồ ăn mang đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa, tôi nhìn thấy đàn em Mạnh Nghị đang đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng.
"Đàn chị, chị không sao chứ?"
Mạnh Nghị là đàn em cùng trường, cũng cùng một câu lạc bộ với tôi. Bình thường tiếp xúc cũng nhiều, quan hệ khá tốt.
Cậu ta rất đẹp trai, ngày thường có không ít cô gái theo đuổi, tôi đã giúp chuyển thư tình cho cậu ta mấy lần.
Tôi cười haha, "Không sao cả, sao cậu lại đến đây?"
"Đàn chị, chị đã một tuần không đến công ty thực tập làm việc rồi, bọn họ không liên lạc được với chị nên đã tìm tới trường học."
"Hả?"
Đã một tuần trôi qua rồi.
Tôi ho hai tiếng, "À... gần đây tôi thấy không khỏe, quên mất xin nghỉ phép, thật ngại quá làm phiền cậu phải đi một chuyến."
Sau khi nói chuyện với Mạnh Nghị, tôi nhanh chóng gọi điện cho tổ trưởng của công ty thực tập, nói dối mình phải phẫu thuật nhỏ mới thoát được.
Mạnh Nghị thấy tôi không thoải mái nên chủ động ở lại nấu cơm cho tôi.
Tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, hình như cậu ta quan tâm quá độ rồi nhỉ.
Buổi tối cậu ta gửi tin nhắn tới, nói cả tuần nay đều không thấy bóng dáng tôi đâu nên lo lắng muốn ch.ết, qua bao trắc trở mới hỏi được địa chỉ nhà của tôi.
"Đàn chị, có lẽ em quan tâm chị nhiều hơn em nghĩ."
Tôi đỏ mặt nhìn tin nhắn gửi đến, đây có phải là tỏ tình không?
Không phải chứ.
Ch.ết một lần nên vận đào hoa bùng phát rồi ư?
Vậy...
Trực tiếp...
Ch.ết thêm mấy lần nữa?
Trước khi đầu tôi nóng lên, tôi tự nhéo mạnh người mình.
Phủi phủi cái mồm cái miệng đen đủi.
Lập tức đứng dậy tập thể dục, thầm nói: "Đàn ông là chó, đàn ông là chó, gặp đàn ông thì thành chó".
Sau khi cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn nhiều, tôi nhanh chóng đi tắm.
Tắm rửa xong, tôi che điện thoại lại, nghiêm túc trả lời Mạnh Nghị.
"Cảm ơn đàn em đã quan tâm, nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Đừng nhìn những lần tôi tán tỉnh trai đẹp trên mạng nhiều lần mà hiểu lầm, tôi tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà trì hoãn công việc.
Não yêu đương phắn đê.
6.
Sau khi đến công ty làm việc, vì tôi nghỉ làm một tuần nên đống việc tồn của tôi nhiều muốn mạng.
Tổ trưởng yêu cầu tôi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai.
Nói rằng ngày mai Kỷ tổng sẽ tham dự, không thể xảy ra sai sót gì.
"Tổ trưởng, Kỷ tổng nào?"
"Chủ tịch công ty, cô nói xem Kỷ tổng nào?"
Khi nào một ông chủ lớn như chủ tịch công ty sẽ đến chi nhánh của chúng tôi để họp vậy?
Được rồi, người làm công, hồn làm công, tổ trưởng nói gì thì là cái đó.
Mãi mới sống được đến lúc tan sở, tôi vừa ra ngoài đã gặp phải Mạnh Nghị.
Cậu ta đến đón tôi tan làm, điều này khiến tôi hơi xấu hổ.
Chị em ơi giúp tôi với!
Không lẽ chỉ có mình tôi như vậy hả, bình thường dù có yêu thích như nào, đến khi trai đẹp lại gần thì cả người lại cảm thấy khó chịu.
Tôi đưa tay ra, nói: "Mạnh Nghị, tôi xin lỗi, tôi vẫn chưa muốn..."
"Đàn chị." Mạnh Nghị đột nhiên ngắt lời.
"Ơ hả?"
"Em sẽ không làm phiền công việc của chị, chúng mình cứ xem như đang ở trường đi, đến đón chị vừa hay rèn luyện thân thể."
"Ừm... được thôi."
Mạnh Nghị đưa tôi về đến nhà thì trời đã tối, cậu ta muốn lên uống cốc nước nhưng bị tôi từ chối với lý do tôi buồn ngủ.
Cậu ta thở dài, "Đàn chị, em cũng không ăn th/ịt ng/ười."
Tôi bị cậu ta chọc cười, "Nhưng tôi ăn, cậu đừng lên vẫn là tốt nhất."
Vừa dứt lời, ánh mắt Mạnh Nghị dần nóng lên: "Đàn chị..."
Tôi, "..."
Ý tôi không phải thế, ahhhh.
Không đợi tôi giải thích, Mạnh Nghị chậm rãi tiến tới, đôi chân tôi run rẩy yếu ớt dựa vào tường.
Còn chưa kịp đẩy Mạnh Nghị ra.
Một tiếng sét lớn đánh vào cái cây bên cạnh tôi, sau đó là một trận mưa lớn.
Mạnh Nghị liên tục lau nước mưa trên mặt.
Không biết tại sao, mưa dù to nhưng luôn có cảm giác như có một chùm mưa đặc biệt trút xuống người cậu ta, từ trên đầu rơi xuống như vòi nước.
Kết quả ngay cả lời nói cũng không nói được, có lẽ bởi vì quá xấu hổ, Mạnh Nghị lắc đầu, tức giận bỏ đi.
Tôi cảm thấy lạnh, định lên lầu để tắm.
Đột nhiên tôi nhớ đến lời thề mà tôi đã lập với Kỷ Tế Nam khi ở Điện Diêm Vương.
"Nếu hôn người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét đánh trúng."
Không phải chứ...
Thiêng thế cơ à?
Vì để kiểm chứng ý tưởng này, ngày hôm sau tôi đã đến công ty, ra tay với con trai của tổ trưởng.
Con trai Đậu Phụ của tổ trưởng năm nay 3 tuổi, thứ bảy đến công ty tăng ca cùng anh ta, đứa trẻ này là sự lựa chọn hoàn hảo của tôi.
Tôi đi xuống lầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đậu Phụ, không nhịn được nhéo mặt nó mấy cái.
"Đậu Phụ, dì hôn hôn." Tôi nói rồi hôn lên má Đậu Phụ.
Còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy một tiếng động lớn, tôi chỉ cảm thấy có gì đó cháy khét rồi, Đậu Phụ nhìn tôi cười lớn.
Đầu tôi choáng váng, tôi bị mùi khét hun không chịu nổi, tổ trưởng nhìn tôi bảo tôi vào nhà vệ sinh xử lý ngay, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Tôi không hiểu sự tình vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mái tóc đen dài thẳng tắp được tôi chăm sóc cẩn thận bị thay thế bởi mái tóc xoăn tít thò lò.
Đến lớp trang điểm cũng biến thành trang điểm khói.
Móe nó chứ...
Quả đấm tay cứng rồi.
Hôn đứa nhóc 3 tuổi cũng không được?
Kỷ Tế Nam, anh không xong với tôi đâu.
Tôi gầm lên trong lòng mắng tên khốn nạn Kỷ Tế Nam.
Âm thầm quyết tâm đừng để tôi gặp lại hắn nữa.
Tôi lấy lại tâm trạng, buộc tóc lên, dặm thêm tý phấn hồng rồi vào phòng họp chuẩn bị tài liệu.
"Kỷ Tế Nam, khốn nạn, khốn nạn, Kỷ Tế Nam."
Khi tôi đang viết nguệch ngoạc những lời chửi rủa trên tờ giấy nháp trong phòng họp, trước mặt tôi hiện ra một bàn tay trắng nõn mảnh dẻ gõ hai lần lên bàn.
Tôi ngẩng đầu lên, Kỷ Tế Nam với khuôn mặt tuấn tú nhìn tôi: "Vị đồng nghiệp này, tên của tôi có đắc tội cô không?"
Khuôn mặt giống hệt nhau.
Đến tên cũng y như đúc.
Đây rõ ràng là Diêm Vương, hắn đúng là to gan lớn mật lẻn tận vào công ty của tôi.
Đây là nhân gian, tôi mới cóc thèm sợ anh.
Tôi tức giận đập bàn rồi nhảy dựng lên, chưa kịp phát cáu.
Tổ trưởng vẻ mặt ân cần niềm nở chạy tới: "Kỷ tổng, anh đến rồi, tôi còn đang bảo ra cổng lớn đón anh đây."
Kỷ tổng?
Tổ trưởng nhìn bộ dạng muốn đánh người của tôi liền ho khan hai cái, "Tiểu Tống, còn không nhanh đi rót trà cho Kỷ tổng?"
Tôi lập tức nuốt lại lời muốn chửi, lau mặt cười nói: "Thì ra là Kỷ tổng, khó trách anh lại tư thái bất phàm, anh tuấn uy phong, khí phách hiên ngang, tuấn tú lịch sự như vậy."
Tổ trưởng, "..."
Tôi miệng cười mà tâm lạnh, tên này không hổ là Diêm Vương, vậy mà còn là ông chủ lớn trên nhân gian của tôi.
Mặt mũi của kim chủ ba ba tôi vẫn phải nể ba phần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mái tóc xoăn tít thò lò kia làm tôi vẫn không nhịn được muốn chửi mắng.
Tự thuyết phục bản thân, hôm nay hắn cũng chỉ đến công ty chi nhánh họp một cái thôi, một tổng tài lớn như Kỷ Nam Tế đến chiều là sẽ phắn đi ngay, khi đấy là chẳng ai gặp lại ai cả.
Tôi đại nhân có đại lượng, bao dung nhẫn lại tý có hà gì.
Tôi để trà đặt trước mặt Kỷ Tế Nam, tổ trưởng vẫn đang kiên nhẫn nghe Kỷ Tế Nam nói.
Kỷ Tế Nam bỗng nhiên đổi chủ đề, "Tổ trưởng Trương, cô bé này khá thú vị đấy, vừa rồi tôi bảo anh điều động một thư ký về trụ sở huấn luyện, tôi thấy chọn cô ấy đi."
Tổ trưởng nghe vậy hưng phấn đứng dậy, "Kỷ tổng không hổ là anh, Tiểu Tống là người giỏi nhất trong nhóm thực tập sinh của chúng tôi. Không giấu gì anh, lúc riêng tư cô ấy luôn gọi tôi là sư phụ đấy."
"Vậy sao?"
"Đó là tất nhiên."
Tôi, "..."
Suốt cuộc họp tâm trạng tôi đều rất mờ mịt, tôi thực sự không muốn đi theo Kỷ Tế Nam, có trời mới biết hắn sẽ dùng cách nào để hành hạ tôi.
Mái tóc xoăn đó tôi thậm chí dùng cả lược để chải mà vẫn không thẳng ra.
Huhuhu.
7.
Mãi mới đợi đến cuộc họp kết thúc.
Kỷ Tế Nam còn nói sẽ mời mọi người đi ăn tối.
Tôi viện cớ đau bụng trốn về nhà.
Tổ trưởng nhìn ra tôi không bình thường, "Tiểu Tống, cô nói thật anh Trương nghe, cô và Kỷ tổng có chuyện gì đó..."
Tôi giả vờ rất xấu hổ: "Tổ trưởng, nói thật với anh, Kỷ tổng... có vẻ thích tôi, cho nên muốn tôi làm thư ký của anh ta. Chuyện này giống như nhét cừu vào miệng hổ vậy, tôi không muốn bị chơi quy tắc ngầm."
Tổ trưởng Trương nhìn tôi, vẻ mặt anh ta chuyển từ ngạc nhiên sang bình tĩnh, rồi anh ấy bắt đầu cười.
"Ha ha ha, Tiểu Tống..."
"Kỷ tổng thích cô sao?"
"Làm sao có thể? Anh ta đâu có mù?"
"Kỷ tổng tuổi còn trẻ mà tài sản đã mấy chục tỷ, còn đẹp hơn cả các minh tinh nam. Anh ta thích cô, anh ta mưu tính gì?"
Tôi, "..."
Lòng tự trọng của tôi bị đả kích nghiêm trọng.
Ba phút sau.
Sau khi tôi nhận ra tổ trưởng nói cũng không sai, thế giới quan đột nhiên sáng tỏ.
Tôi nỗ lực phấn đấu như vậy không phải vì tiền sao?
Mà Kỷ Tế Nam vừa đẹp trai lại vừa có tiền, mấu chốt là hắn còn độc thân.
Hắn còn có thể từng giây từng phút bảo vệ cái mạng nhỏ của tôi, biết đâu ôm được cái đùi to này, kiếp sau tôi còn sầu đầu thai làm chi nữa.
Tôi đúng là đồ thông minh mà.
Buổi tối trở về thay một chiếc váy ngắn gợi cảm, trang điểm, chỉ là cái mái tóc xoăn tít này của tôi thì hết cách rồi, đến thợ cắt tóc cũng bất lực.
Chải mãi vẫn không thẳng.
Xem ra muốn cởi chuông vẫn phải tìm người buộc chuông.
Kỷ Tế Nam, tôi đến đây.
Khi tôi bước vào phòng bao với chiếc váy ngắn và bộ tóc xoăn tít, mặt tổ trưởng đỏ bừng.
Ăn cơm xong, anh ta nói với tôi, "Tiểu Tống, cả đời tôi chưa bao giờ xấu hổ như vậy. Đến tổng bộ đừng nói với ai cô là đồ đệ của tôi."
Đầu tôi mơ hồ.
Tổ trưởng khuyên tôi vào nhà vệ sinh xem thử.
Tôi lập tức điên mất.
Trang điểm của tôi lại biến thành trang điểm khói đậm, kết hợp với mái tóc xoăn do tiệm hớt tóc chỉnh sửa lại, giống hệt với mấy người đi ngược lại với thời đại vậy.
Rõ ràng cái đầu này lúc ra khỏi tiệm cắt tóc không có vấn đề gì, nhất định là Kỷ Tế Nam giở trò.
Tôi vội vàng quay lại phòng bao, Kỷ Tế Nam đã ngà ngà say, tổ trưởng đang giúp khiêng hắn ra ngoài, "Tiểu Tống, nhanh giúp tôi một chút, chúng ta cùng đưa Kỷ tổng về khách sạn."
Khuôn mặt say rượu Kỷ Tế Nam đỏ bừng, đôi lông mày đẹp dịu dàng nhìn tôi, hàng mi dài run rẩy khiến tim tôi lỡ nhịp.
Tôi lắc đầu, nâng cánh tay của Kỷ Tế Nam lên, cùng tổ trưởng hai bên trái phải khiêng hắn ra ngoài.
Tổ trưởng nói bữa tối đã kết thúc, Kỷ tổng có chuyện muốn nói riêng với anh ta nên đã để những người khác về trước.
Ai ngờ được anh ta lại nổi cơn hưng phấn nâng ly mời Kỷ tổng hai ly, hắn uống xong là say ngay lập tức.
Kỷ Tế Nam rất cao, nhìn bằng mắt thì khoảng 1m87. Tôi cùng với tổ trưởng không dễ gì mới có thể kéo hắn suốt chặng đường về khách sạn.
Tổ trưởng đã đặt cho hắn căn phòng tổng thống sang trọng nhất khách sạn, chúng tôi ném Kỷ Tế Nam lên giường.
Tổ trưởng đang bận lấy nước rửa mặt giúp hắn, nhờ tôi rót nước.
Một lúc sau, tổ trưởng nghe điện thoại, anh ta lo lắng quay sang tôi nói: "Ối!! Tiểu Tống, vợ tôi vừa gọi điện. Đậu Phụ bị sốt phải vào bệnh viện, tôi phải đến đó."
"Cô biết đấy, chị dâu cô nhát lắm, tôi phải đến đó trước, Kỷ tổng thì làm phiền cô nhé, lau mặt rồi cho anh ấy uống chút nước."
"Không sao đâu, tổ trưởng anh đi nhanh đi. Đậu Phụ quan trọng hơn, anh cứ yên tâm giao Kỷ tổng cho tôi."
Tổ trưởng nghe xong vội vàng bước ra ngoài, chưa đi được hai bước đã lùi lại, "Tiểu Tống, em không được chiếm tiện nghi của Kỷ tổng đâu đấy, anh ấy còn chưa yêu đương bao giờ."
Tôi, "? ? ?"
Sau khi tổ trưởng rời đi, tôi lấy khăn lau mặt cho Kỷ Tế Nam, hắn lại không thành thật mà kéo cà vạt.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng kéo tới lui trên chiếc cà vạt, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Nếu không phải tôi đã từng nhìn qua nhiều nam nhân thì với bộ dáng như này, người bình thường ai mà chịu nổi.
Tôi cúi xuống giúp hắn cởi cà vạt, không biết tên Diêm Vương này đã sống được bao nhiêu năm mà khả năng uống rượu lại kém đến vậy.
Kỷ Tế Nam ngơ ngác nắm lấy tay tôi, "Khanh Khanh..."
Hôn hôn?
* Tên nữ chính qingqing và từ hôn qinqin có cách đọc gần với nhau.
Ôi đù, say rồi vẫn còn đòi muốn hôn.
Tôi nhanh chóng cởi cà vạt, áo khoác rồi đưa nước cho hắn.
Vừa đắp chăn cho hắn xong, hắn lại loạng choạng đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Kỷ tổng, anh cẩn thận ngã đấy." Tôi đưa tay định giúp hắn nhưng bị hắn kéo ngược lại ngã xuống đất.
Hắn nặng nề đè lên người tôi, tôi nhăn mặt vì đau.
Giây tiếp theo, Kỷ Tế Nam ôm lấy mặt tôi, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, "Khanh Khanh."
Lại đòi hôn?
"Kỷ tổng... ưm."
Hắn dám cưỡng hôn tôi?
Nụ hôn của Kỷ Tế Nam khác với nụ hôn ngày hôm đó tôi hôn hắn, lần này môi hắn nóng bỏng đến mức như muốn đốt cháy tôi.
Đã đến mức này rồi, trừ việc đẩy hắn ra, điều tôi muốn làm nhất là lấy điện thoại ra chụp lại rồi đưa cho tổ trưởng Trương.
Rốt cuộc là ai đang ghẹo ai chứ hả?
Bị trêu ghẹo rõ ràng là tôi cơ mà.
Chết tiệt.
Không biết qua bao lâu, bàn tay đẩy ra của tôi tê dại, miệng như mất hết cảm giác, Kỷ Tế Nam đành quyến luyến buông tôi ra rồi ngủ thiếp đi.
Tóc của tôi đột nhiên trở về bộ dáng xưa.
Tóc đen dài thẳng là dễ chịu nhất.
8.
Về đến nhà thì trời đã gần sáng, một đêm không ngủ, tôi chống đỡ đôi mắt quầng thâm to và cái miệng sưng vù như xúc xích đến công ty thu dọn đồ đạc.
Chiều nay tôi phải bay đến trụ sở chính cùng Kỷ Tế Nam.
Tổ trưởng Trương còn đặc biệt đến tiễn tôi.
Anh ta nói với tôi Đậu Phụ đã giảm sốt rồi.
"Nhưng mà, Tiểu Tống, miệng của cô... và cả quầng thâm dưới mắt cô nữa."
Anh ta nói xong liền cảm thấy giật mình, kéo tôi đến phòng trà công ty, sau khi xác định xung quanh không có ai, anh ấy mới hạ giọng nói: "Tối qua cô chẳng lẽ thật sự cưỡng ép Kỷ tổng đấy à?"
Tôi đau lòng nói: "Anh Trương, tổ trưởng Trương, em thật sự không có chạm vào anh ta."
"Vậy miệng cô bị sao vậy?"
Tôi cười như không cười, ""Tôi bị chó cắn, dù gì đi nữa tôi cũng không có chạm vào Kỷ Tế Nam."
Chính hắn là người chủ động chạm vào tôi.
Tổ trưởng Trương bán tín bán nghi, chắc cũng không có bằng chứng gì nên chỉ nói, "Con chó đó ra tay, à không, ra miệng ác đấy, cô nhớ tiêm phòng bệnh dại nhé."
Tôi không tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với tổ trưởng nữa.
Mang theo sự dặn dò và trách nhiệm nặng nề của anh ta, tôi chuẩn bị lên tỉnh lỵ để bắt đầu kiếp sống thư ký của mình.
Khi đến sân bay, sao lại nói Kỷ Tế Nam giống như chó hả.
Hắn nhàn nhã ngồi ở đại sảnh, khẩu trang kính râm không thiếu thứ gì cả.
Tôi dưới sự sắp xếp của hắn ta đã mệt bở hơi.
Cả buổi chiều đều phải chạy qua chạy lại mấy nơi để lấy đồ cho hắn, vội quá đến nỗi quên cả đeo khẩu trang kính râm cho mình.
Tôi mang theo cái miệng như sưng xúc xích rêu rao khắp nơi, không chút thể diện.
Dưới con mắt của mọi người, tôi vẫn phải bỏ tiền ra mua khẩu trang ở cửa hàng để che đậy sự xấu hổ của mình.
Sau khi máy bay hạ cánh, Kỷ Tế Nam đưa tôi đến một căn hộ lớn có view sông lớn.
Hắn đẩy vali vào phòng ngủ chính, để lại một câu lạnh lùng.
"Tống Khanh Khanh, từ nay về sau cô sẽ sống ở đây. Tòa nhà bên cạnh chính là công ty."
Sống ở đây?
Tôi thấy diện tích của ngôi nhà này ít nhất là 300 mét vuông, kính chạm đất từ trần đến sàn lớn cho tầm nhìn bao quát ra dòng sông.
Phong cảnh khá đẹp, có cửa sổ lớn, mà tôi cũng không có chứng sợ độ cao.
Tôi không khỏi than thở, sống lâu tốt đấy chứ, ít nhất là rất giàu có.
Tôi đuổi theo hắn vào phòng, cười lấy lòng: "Kỷ tổng, tôi ngủ ở đâu vậy?"
Dường như mọi thứ ở đây đều như thông nhau, chỉ có một căn phòng duy nhất là phòng ngủ chính và một phòng tắm ngoại cỡ.
Kỷ Tế Nam nhàn nhạt chỉ vào tôi rồi chỉ vào ghế sofa.
Tôi, "..."
Tôi bảo mà, làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống rồi nó chui tọt vào miệng tôi đâu.
Sofa thì sofa.
Tôi giữ vững cười định đi tắm, có hai phòng vệ sinh, tôi dùng phòng vệ sinh bên ngoài còn hắn dùng phòng chính trong phòng ngủ.
Tắm xong thật thoải mái, tôi trải chăn bông lên sofa rồi bắt đầu mua một chiếc tủ quần áo nhỏ trên mạng.
Lúc ăn tối, tôi nhìn thấy Kỷ Tế Nam sau khi tắm rửa đã tháo khẩu trang ra, miệng cũng không hề sưng tấy.
Tôi hoài nghi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi đưa tay lên chạm vào nó.
Chẳng lẽ mọi chuyện đêm đó chỉ là một giấc mơ?
Hồi tưởng lại nụ hôn rực lửa đó, má tôi nóng bừng.
Gặp quỷ rồi.
Kỷ Tế Nam nhướng mắt, nắm lấy cổ tay tôi: "Tống Khanh Khanh, cô chỉ là thư ký của tôi, không phải thư ký theo sát người tôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Tế Nam, trêu chọc: "Đại nhân, hai ta không phải có duyên ba kiếp rồi chứ?"
"Hoặc là anh đã thầm yêu tôi từ lâu nên đến nhân gian để theo đuổi tôi."
"Hay là anh làm nhiều điều như vậy tất cả đều vì tôi? Trước khi cưỡng hôn tôi còn nói muốn hôn, thực tế là đang gọi Khanh Khanh trong Tống Khanh Khanh?"
Trong đầu tôi lật lại tất cả những bộ tiểu thuyết mà tôi từng đọc, phân tích những hành động mà Diêm Vương đại nhân Kỷ Tế Nam đã làm ra.
Ngoại trừ việc hắn thích tôi thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do gì khác.
Kỷ Tế Nam thay vì tức giận lại mỉm cười, hắn nắm tay tôi chặt hơn một chút.
"Em vẫn thông minh như vậy, Khanh Khanh."
9.
Tôi choáng váng, nhìn thấy quang cảnh xung quanh chúng tôi dần dần biến mất, hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, Trung Hoa Dân Quốc hay thời cổ đại đều có.
Kỷ Tế Nam đưa tôi dừng lại ở một trạch viện cổ kính.
Trong sân có một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cô gái này trông rất giống tôi.
Một lão phụ nhân bước tới với vẻ mặt nhăn nhó.
"Tiểu thư, cuộc hôn nhân của người và thái tử đã được quyết định rồi, người cũng đừng buồn quá, người và tướng quân đã định sẵn là hữu duyên vô phận."
Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái mờ dần.
Khung cảnh lại chuyển sang trong phòng, cô gái thu dọn hành lý chuẩn bị trèo tường bỏ nhà ra đi.
Cô nương đó di chuyển gọn gàng, trèo lên tường, nhảy lên ngựa, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối ban ngày.
Nàng ta phi như bay, sau khi ra khỏi thành, một người đàn ông đứng thẳng đang đợi ở ngoài thành, khi tôi đến gần nhìn thì phát hiện người đàn ông này thì hóa ra chính là Mạnh Nghị.
Đây là chuyện tình tay ba máu chó gì vậy?
Trong sự bàng hoàng của tôi, nàng ta xuống ngựa, lao nhanh vào vòng tay của Mạnh Nghị, bọn họ không kiềm được hôn nhau một cách mất kiểm soát.
Tôi nhìn Kỷ Tế Nam mặt không biểu cảm ở bên cạnh, kiễng chân lên, đưa tay che mắt hắn lại.
"Ôi trời, anh có hiểu lịch sự không đấy? Tiết mục này không phù hợp với trẻ em."
Kỷ Tế Nam như mất hồn nhìn tôi một cái, cảnh tượng lại chuyển đến chiến trường.
Mạnh Nghị vì tiền đồ của bản thân phản bội nàng ta, dẫn đến việc nàng ấy trúng tên rồi chết.
Một thiếu niên mặc đồ sáng chói cưỡi ngựa hung hãn lao về phía cậu ta, đôi mắt đỏ bừng, hét lên gọi Khanh Khanh.
Tướng quân phía sau cố gắng ngăn cản hắn, "Thái tử điện hạ, Tống cô nương đã chết rồi, ngài ngàn vạn không được rơi vào bẫy giặc."
Chàng thiếu niên trẻ ngước mắt lên, sát ý tràn ngập trong mắt, bộ dạng chàng ấy trông giống hệt Kỷ Tế Nam.
Tôi hiểu rồi.
Ở thế kỷ này, Kỷ Tế Nam yêu Tống Khanh Khanh, Tống Khanh Khanh và Mạnh Nghị yêu nhau.
Kết quả Mạnh Nghị là một tên cặn bã, phụ lòng Tống Khanh Khanh, thậm chí còn hại chết nàng ấy.
Kỷ Tế Nam là người luôn yêu sâu sắc, sẵn sàng trả bất cứ giá nào cho Tống Khanh Khanh.
Đáng tiếc là Tống Khanh Khanh đã chết.
Kỷ Tế Nam như nam phụ đầy thâm tình, chàng canh giữ phần mộ của nàng ấy đến hết cuộc đời.
Tôi nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng có chút khó chịu.
Kỷ Tế Nam giơ tay, chúng tôi lại trở lại căn phòng lớn đó.
Tôi bình tĩnh lại.
Giọng nói dễ nghe của Kỷ Tế Nam trở nên nghiêm túc, "Khanh Khanh, tôi rất muốn nói chuyện từ từ với em nhưng sự xuất hiện của Mạnh Nghị khiến tôi nhận ra thời gian của mình không còn nhiều nữa."
"Tôi không thích Mạnh Nghị."
Kỷ Tế Nam sửng sốt: "Cái gì?"
"Tôi nói tôi không thích Mạnh Nghị, cũng sẽ không thích cậu ta."
"Tôi thừa nhận là tôi rất tán thưởng Mạnh Nghị, nhưng ngoại hình dáng người như cậu ấy tôi gặp qua không phải một trăm thì cũng tám mươi rồi."
Sắc mặt Kỷ Tế Nam vừa xanh vừa trắng.
Có lẽ hắn không biết mình nên vui hay buồn.
Kỷ Tế Nam trầm mặc một lát, hạ giọng nói: "Ý của em là em đã yêu tên đàn ông khác, hơn nữa còn tận tám mươi một trăm người?"
"Tôi đang nói đến việc tán thưởng, giống như tôi thích những nhân vật trong sách vậy, nhưng tôi sẽ không kết hôn với cậu ta, cũng sẽ không hôn cậu ta."
Kỷ Tế Nam khó hiểu nhìn tôi, nói tiếp.
"Không quan trọng nữa, em không thích Mạnh Nghị là được rồi."
Tôi rất ngạc nhiên, đuổi theo Kỷ Tế Nam để hỏi nguyên nhân.
Hắn nói với tôi, đây là kiếp thứ chín hắn tìm tôi.
Lần nào hắn cũng tìm được tôi sau Mạnh Nghị, cho dù rất lâu sau, bánh xe định mệnh giống như đã trói buộc hắn và tôi lại với nhau, cuối cùng cũng sẽ tương ngộ.
Kỷ Tế Nam đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng Tống Khanh Khanh vẫn luôn chọn Mạnh Nghị.
Ở kiếp thứ bảy, Kỷ Tế Nam cũng cho Tống Khanh Khanh xem những vòng nhân quả này.
Nhưng trải qua đủ loại trải nghiệm, mặc dù cảm thấy có lỗi với Kỷ Tế Nam nhưng Tống Khanh Khanh vẫn chọn Mạnh Nghị, dù đã từng bị phản bội nhưng cô ấy chỉ cảm thấy mình phải trân trọng duyên phận được gặp lại Mạnh Nghị này.
Tôi nghe xong lời này trong lòng chỉ cảm thấy tức giận, đây không phải là não yêu đương điển hình thì là gì, chẳng trách tôi hết lần này đến lần khác bị đám đàn ông cặn bã lừa gạt.
Thực muốn mắng cô ấy!
Đáng tiếc rằng đó là kiếp trước, kiếp trước trước, kiếp trước trước nữa của tôi.
Cứu với.
Cuộc đời chị đây chưa bao giờ cạn lời như này.
"Haiz!"
Tôi nói với Kỷ Tế Nam, tôi hứa bảo đảm sẽ không yêu Mạnh Nghị.
Kỷ Tế Nam đưa tay ra, chậm rãi ôm lấy tôi, thì thầm vào tai tôi, "Khanh Khanh."
Mặc dù tôi cũng sẽ không yêu hắn, nhưng giữa hắn và Mạnh Nghị tôi chắc chắn sẽ chọn hắn, cả nhan sắc lẫn ngoại hình đều hợp gu tôi.
Cộng thêm chuyện cả đời này tôi một lòng chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, tình yêu gì đó đợi đến khi nào kiếm được tiền thì yêu.
10.
Kỷ Tế Nam nhìn tôi, kéo dài âm cuối.
"Tống Thu Thu, tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần công ty cho em."
Lòng tôi run rẩy: "Đáng giá bao nhiêu?"
"Tập đoàn này ước tính trị giá 50 tỷ, nếu như em thích những kiểu tập đoàn này, tôi còn có rất nhiều." Kỷ Tế Nam nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi.
Tôi gần như đứng tim vì những lời này.
Ai chịu nổi chứ trời ạ!
50 tỷ!
Tôi dự tính phung phí tiêu tiền như nước.
Tôi kích động đưa Kỷ Tế Nam đi mua sắm.
Một tấm thẻ quét mãi không hết, ô tô sang, biệt thự, trang sức, hàng xa xỉ, tôi mua đến nỗi mềm cả tay.
Nhưng Kỷ Tế Nam lại có vẻ không vui.
Tôi quay lại thì thấy hôm nay hắn mặc áo phông trắng, dưới ánh sáng làn da trắng như ngọc, nhưng đôi mắt đẹp lại ẩn chứa một tia lãnh đạm.
Tôi chỉ lo vui vẻ cười.
Tôi luôn nghĩ cách để làm hắn vui.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đến trụ sở chính đã được nửa năm, bình thường tôi sẽ cùng đến công ty với Kỷ Tế Nam điểm danh, học được rất nhiều phương pháp quản lý công ty, tôi còn được tham gia các cuộc họp quan trọng, đưa ra ý kiến của mình để mọi người cùng nhau thảo luận.
Cảm giác làm nữ nhân viên công sở này thật sự rất tuyệt vời, mặc dù Kỷ Tế Nam đã đưa cho tôi rất nhiều tiền.
Nhưng tôi không bao giờ muốn ngừng học hỏi.
Cho dù là Kỷ Tế Nam đưa ra bước đệm cho tôi, tôi vẫn muốn cố gắng tiến xa hơn.
Tôi không thấy thoải mái khi dựa dẫm vào ai cả, thậm chí 50 tỷ cũng không.
Từ nhỏ tôi đã hiểu được một điều, chỉ có dựa vào bản thân mới là chân lý.
Vào những ngày nghỉ cuối tuần, Kỷ Tế Nam cùng tôi đi tham quan toàn bộ khu vui chơi của thành phố.
Đôi khi tôi nhờ hắn đưa tôi xuống địa phủ để chọc anh quỷ dẫn đường.
Niềm vui khi sống cùng nhau nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều.
Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cha không mẹ, người trong trại trẻ mồ côi đều nói tôi có bản tính yếu đuối.
Sau khi thi vào đại học, tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi tất cả những điều này bằng cách học cách hòa đồng với người khác, học cách giao tiếp và học cách hướng ngoại.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu một ai trong đời.
Cho dù Kỷ Tế Nam đã làm tất cả những điều này nhưng tôi vẫn chưa bao giờ có cảm giác mình yêu hắn.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng hắn là người tôi thích nhất trên đời này, vượt xa cả Mạnh Nghị.
Ban ngày chúng tôi vẫn ổn, nhưng ban đêm Kỷ Tế Nam luôn gặp ác mộng, hắn mơ đến việc tôi sẽ rời đi.
Tôi đang cân nhắc việc tổ chức lễ cầu hôn, băn khoăn không biết có nên xin luôn giấy chứng nhận kết hôn để hắn yên tâm hay không.
Kỷ Tế Nam ôm tôi từ phía sau, dịu dàng nhưng kiên quyết, "Tống Thu Thu, thứ làm anh yên tâm chưa bao giờ là giấy chứng nhận kết hôn cả, mà là em."
Tim tôi đập mạnh vì lời nói của hắn, đây là lần thứ hai rồi.
Lần đầu tiên là khi hắn say rượu chớp chớp hàng mi nói ra.
Lần tiếp theo là bây giờ.
Tôi nhìn hắn rồi kiễng chân hôn hắn, lần này tôi thực sự muốn hôn hắn.
Khi tình yêu đã đến mức sâu thẳm, tôi cởi cúc áo của Kỷ Tế Nam, hắn yếu ớt vùi đầu vào cổ tôi: "Tống Thu Thu, xin lỗi em."
"Thật sự xin lỗi."
Tôi mơ màng, "Cái gì?"
Đang lúc tôi chuẩn bị ôm Kỷ Tế Nam muốn tiếp tục thì hắn bỗng nhiên biến mất trong không khí.
11.
Tôi lại cứng rồi...
Là đấm tay cứng rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào không khí: "Kỷ Tế Nam, tên khốn kiếp nhà anh."
Tôi tức giận đến mức phải tắm nước lạnh ba lần mới lôi lại được lý trí về.
Đang nghĩ muốn đợi Kỷ Tế Nam về rồi dạy cho hắn một bài học thì đợi đến lại là Mạnh Nghị, cậu ta cầm một mặt dây chuyền bằng ngọc, hoảng sợ lao vào nhà.
Cậu ta kích động ôm lấy vai tôi: "Khanh Khanh, là Kỷ Tế Nam giấu chị phải không?"
Tôi đau đớn cau mày, dùng sức đẩy Mạnh Nghị ra: "Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân."
Đôi mắt Mạnh Nghị đỏ hoe, nước mắt nặng nề tuôn rơi.
"Em biết hết tất cả rồi Khanh Khanh. Chuyện quá khứ là em có lỗi với chị, nhưng em yêu chị là thật lòng. Trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng em cũng đã hiểu ra, kiếp này cho dù là tiền tài hay quyền lực, không có điều gì có thế khiến em rời ra chị."
Tôi nghe mà ngứa tai đến mức ra cả bệnh xấu hổ rồi.
"Mạnh Nghị, tôi biết trước đó tôi và cậu đã trải qua những gì, nhưng tôi của hiện tại, Tống Khanh Khanh, không thích cậu một chút nào cả, một tý cảm giác nào cũng không có."
Khuôn mặt trắng nõn của Mạnh Nghị sửng sốt, cậu ta hít một hơi thật sâu nói tiếp, "Em biết rồi, là Kỷ Tế Nam đã rút đi tơ tình của chị đúng không, hắn ta giả thành em đi lừa gạt tình cảm của chị."
Tơ tình?
Mạnh Nghị đã hứa với tôi, chỉ cần tôi cùng cậu ta đi tìm lại tơ tình đã mất, tôi nhất định sẽ yêu cậu ta và nhìn thấu bản chất thật sự của Kỷ Tế Nam.
Kiếp này chính Kỷ Tế Nam đã ngăn cản Mạnh Nghị đầu thai, khiến cho cậu ta kém tôi một tuổi.
Hắn còn rút đi tơ tình và ký ức về Mạnh Nghị của tôi.
Mấy kiếp trước, Mạnh Nghị và tôi đều khôi phục lại ký ức ở năm mười tám tuổi, kiên quyết tìm kiếm nhau.
Nghe đến đây tôi thực sự muốn chửi rủa, cốt truyện này ai thiết kế đấy hả?
Mạnh Nghị kiếp trước chính là một tên cặn bã, đổi thành tôi thì tôi cũng chẳng thèm nhìn cậu ta một cái.
Tôi kìm nén cơn tức giận, đồng ý đi cùng Mạnh Nghị.
Tôi muốn xem xem một sợi tơ tình cỏn con còn có thể làm gì được tôi.
Chủ yếu là trong lòng tôi lo lắng Kỷ Tế Nam sẽ cho rằng tôi ở bên hắn là vì tôi không có tơ tình.
Mạnh Nghị sai người làm phép, khắp nơi xin tín vật, một loạt thao tác hung dữ như hổ.
Càng nhìn tôi càng thấy cậu ta như tên ngốc vậy.
Thậm chí, tình chị em khóa trên khóa dưới cũng hoàn toàn tan biến.
Vào một đêm trăng tròn, dưới sự điều khiển của một vài đại sư, một sợi tóc mọc ra từ mặt đất, không đúng, đó là sợi tơ tình.
Sợi tơ tình từ lòng bàn tay đi vào cơ thể tôi, khiến da đầu tôi tê dại, đầu đau nhức.
Những ký ức đã mất đó như bươm bướm bật ra khỏi kén, tôi thấy mấy kiếp mình đều mất mạng vì Mạnh Nghị, nhưng cậu ta lại được thăng chức tiến chức, phát tài phát lộc, tôi tức hận không thể một quyền đập ch.ết cậu ta.
Mà Kỷ Tế Nam đã chờ đợi ngàn năm, cứ trăm năm sẽ bị tôi làm bị thương một lần.
Cho đến khi hắn lấy đi tơ tình của tôi và phong ấn ký ức của Mạnh Nghị.
Ngay cả cái chết giả của tôi cũng là do một tay hắn sắp đặt.
Những gì hắn làm đều là nhằm mục đích thay đổi vận mệnh của tôi, điều này trái với ý trời.
Vì chuyện này, Thiên Đế đã phế đi một nửa tu vi của hắn, từ Thái tử thiên giới bắt nhốt xuống địa ngục.
Mười năm trước hắn bắt đầu làm Diêm Vương tạm thời, làm việc thiện lấy công chuộc tội.
Hắn ngày ngày đều phải chịu đựng nỗi đau khoét xương mà suối nước nóng dưới địa phủ là nơi chữa bệnh của hắn.
Hơi thở của tôi dần trở nên nặng nề hơn, cảm giác ngột ngạt dần xâm chiếm, tôi hít một hơi thật sâu, khuôn mặt của Kỷ Tế Nam không ngừng hiện lên trong đầu tôi, tim đập thình thịch.
Đây là lần thứ ba rồi.
Tôi hít một hơi, hét lên với Mạnh Nghị.
Mạnh Nghị vừa đến vừa ôm tôi vừa lau nước mắt: "Khanh Khanh thật xin lỗi, em đến muộn rồi."
Không để cậu ta tiếp tục tự mình cảm động, tôi xua tay tát cậu ta một cái thật mạnh.
Cái tát này là cái giá mà cậu ta phải trả cho kiếp trước khiến tôi chết thảm, tôi còn nhớ rất rõ cảm giác đau đớn khi bị vạn tiễn xuyên tim cùng với cảm giác ngộp thở khi chết đuối.
Từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu tôi.
"Mạnh Nghị, trước khi tôi nhớ lại tôi chỉ cảm thấy cậu thật xa lạ, bây giờ tôi thấy cậu đúng là ghê tởm."
Mạnh Nghị ôm mặt khó tin, cố gắng ngụy biện, "Khanh Khanh chị biết mà, em của bây giờ là em. Ở một góc độ nào đó, Mạnh Nghị và Tống Khanh Khanh trong mấy kiếp trước không phải chị và em hiện giờ. Chị phải tin tưởng em, em của kiếp này tuyệt đối sẽ không phụ lòng chị."
Tôi cười khẩy, Mạnh Nghị hết lần này đến lần khác dựa vào lời nói tương tự như cậu ta sẽ không còn là Mạnh Nghị của kiếp trước nữa để khiến Tống Khanh Khanh tin tưởng mình.
Hãy để Tống Khanh Khanh sống ở hiện tại và không bao giờ tin vào quá khứ không thể chạm tới kia nữa.
Mạnh Nghị cố nắm lấy tay tôi nhưng tôi hất tay ra.
"Cút xéo."
Chửi xong tôi quay người lên xe, lái được một quãng ngắn, tôi lại quay lại nói, "Còn nữa Mạnh Nghị, kiếp này tôi vẫn phải cảm ơn cậu, nếu không tôi đã không phát hiện ra mình đã yêu Kỷ Tế Nam từ lâu rồi."
12.
Mạnh Nghị còn chưa kịp nói gì, tôi đã giẫm ga phóng vụt đi.
Tôi đang gấp muốn ch.ết.
Tên ngốc Kỷ Tế Nam này đi xuống địa phủ rồi, vừa rồi trong trí nhớ của tôi, sắc mặt hắn tái nhợt nằm trên giường.
Nhưng làm sao một người sống như tôi có thể xuống địa phủ được chứ?
Đúng rồi.
Ch/ết rồi không phải là có thể xuống được sao.
Dù sao chết đi cũng sẽ xuống địa ngục, có Kỷ Tế Nam ở đó, có cái gì mà rôi phải sợ chứ.
Cược một phen xem sao.
Tôi nhấn ga cho xe lái đến bên rìa vách đá.
Tôi bước xuống xe, mở rộng tay nhìn vào khoảng không đen sì không đáy.
Trong lòng tôi thầm niệm, Kỷ Tế Nam, tôi đến đây.
Tôi kiễng chân lên, nghiêng người về phía trước rồi đột ngột lùi bước lại.
Kỷ Tế Nam không có xuất hiện.
Tôi đã thử đi thử lại hàng chục lần nhưng cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, trái tim tôi run lên.
Vừa bước ra ngoài vách đá một chân liền bị người khác ôm eo nhấc lên.
Đó là cái ôm ấm áp mà tôi quen thuộc.
Tôi mở mắt ra nhìn Kỷ Tế Nam, hắn mặc một bộ quần áo ngủ vải sa tanh, mái tóc đen dài như lụa, khuôn mặt tái nhợt không che giấu được vẻ tuấn tú.
Hắn yếu ớt nói: "Tống Thu Thu, em đúng là không sợ đau, dám từ độ cao như vậy nhảy xuống."
Tôi nhìn Kỷ Tế Nam, khụt khịt mũi: "Có phải là anh đoán trước là em không dám nhảy phải không?"
Kỷ Tế Nam thở dài: "Từ trước đến nay em vẫn luôn sợ độ cao."
Tôi nhìn hắn mà cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.
Tôi trượt xuống người hắn rồi kéo hắn đến bệnh viện, buộc hắn phải ở lại đó một tháng.
Không biết tại sao, sức khỏe của Kỷ Tế Nam so với một tháng trước đã tốt hơn nhiều.
Chỉ là hắn cứ hỏi đi hỏi lại tôi.
Nếu kiếp này tôi chọn hắn thì kiếp sau liệu có còn chọn Mạnh Nghị nữa không?
Tôi bực mình ném hắn lên giường, động tác thành thạo khiến hắn trở thành của tôi.
Sau đó, tôi hôn lên môi Kỷ Tế Nam không nỡ buông ra.
"Kỷ Tế Nam, em nói cho anh biết, dù kiếp này hay kiếp sau, đời đời kiếp kiếp em chỉ muốn Kỷ Tế Nam anh thôi."
"Chỉ muốn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com