Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐỒNG CƯ MẬT HỮU - Tuyết Đầu Mùa


Trong lúc giúp chủ nhà đang phát sốt thay quần áo, tôi đã để mắt đến cơ bụng tám múi của anh ấy.

Anh ấy ngủ ngon lành như vậy, chỉ chạm nhẹ một chút... Chắc là không bị phát hiện đâu (●'◡'●)!

Tay tôi vô thức tiếp cận mục tiêu nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi lại bắt gặp khuôn mặt cười như không cười của anh ấy.

"Thế nào, em còn thích không ?"

1.

Bởi vì không thể chịu đựng được sự lo lắng của người cha già, Giản Nan cuối cùng cũng đã đồng ý chuyển đến sống cùng con trai người đồng đội cũ mà cha cô đã vào sinh ra tử cùng.

Giản Nan là một bác sĩ, cô bị phía trên điều chuyển công tác nên được phân công làm việc tại bệnh viện Thành phố A trong một năm.

Cha cô lo lắng việc cô sống một mình ở nơi đất khách quê người sẽ không an toàn nên đã nhờ người đồng đội cũ và con trai của ông ấy, cũng làm việc ở thành phố A, giúp đỡ và chăm sóc cô.

Giản Nam nhìn người cha già bận rộn đi tới đi lui, tuy rằng cô cảm thấy những lo lắng của ông thật vô nghĩa vì cô cũng không còn là một đứa trẻ nữa rồi.

Nhưng cha cô nhất quyết nói, người kia sẽ giống như người anh trai bình thường hơn cô tám tuổi vậy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người em gái là cô. Cuối cùng, Giản Nam cũng không thể cưỡng lại ý tốt của cha mình nên đã chấp nhận thỏa hiệp.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết người đàn ông đã mở cửa cho cô sao lại có thể là anh ấy chứ! ?

Chu Yến nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nhướng mày nói: "Mời vào."

Lúc này Giản Nam chỉ muốn ôm hành lý bỏ chạy mà thôi.

Đối tượng tình một đêm tháng trước của cô hóa ra lại là chủ nhà!

Giản Nam không bao giờ có thể tưởng tượng được bản thân lại gặp phải tình tiết m á u chó như vậy.

Nhà của Chu Yến không tính là lớn, có ba phòng ngủ và một phòng khách, căn hộ sáng sủa sang trọng nhưng thoáng mát, phong cách trang trí toát lên vẻ lạnh lùng.

Chà, xem ra nó rất giống với phong cách của chủ nhân nó đấy.

Giản Nam chuyển vào phòng ngủ phụ dành cho khách, một căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi Giản Nam xách vali vào phòng, cô cũng không có ý định đi ra khỏi phòng ngó nghiêng.

Bởi vì cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Chu Yến.

Giản Nam cảm thấy ông trời đặc biệt thích trêu đùa cô, một tháng trước, tên bạn trai đã hẹn hò được ba năm của cô đã lừa dối cô, hắn ta cùng với người được gọi là bạn thân của cô đã gian díu với nhau sau lưng cô không lâu trước đây.

Tâm tình không có cách nào để giải tỏa, người em họ thân thiết của cô đã nói với cô rằng người duy nhất có thể giải tỏa nỗi buồn của cô chỉ có Đỗ Khang* mà thôi.

*Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc. Ông được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.

Vì vậy, Giản Nam đã nghe theo lời khuyên của cô ấy, đi đến quán bar để giải tỏa nỗi buồn. Không ngờ sau khi say rượu cô lại vô tình ngủ với một người đàn ông.

Lần đầu tiên của một cô gái 27 tuổi được giao cho một người đàn ông xa lạ, bạn hỏi Giản Nam xem có hối hận hay không ?

Giản Nam khi tỉnh lại có chút hối hận, nhưng sau khi quay lại nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông nằm cạnh, cô mới nhận ra mình không hề thiệt thòi chút nào.

Cô xuống khỏi giường, thu dọn đồ đạc, vắt chân bỏ chạy.

Giản Nam đang lờ mờ không biết Chu Yến giả vờ không nhận ra cô, hay là anh thật sự không nhớ ra cô chính là người phụ nữ đã ngủ với vào anh tháng trước.

Nhưng thấy anh hành động rất bình tĩnh, Giản Nam lại tự an ủi mình, cô đoán khả năng 50%, là hôm đó anh say quá.

Đến khi cô tỉnh dậy, anh vẫn đang ngủ, có lẽ anh thực sự không biết khuôn mặt cô hình dạng ra sao nữa ấy.

Nghĩ tới đây, Giản Nam rốt cục cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Khi Chu Yến gõ cửa hỏi cô có muốn ăn tối cùng không, cô đã suy nghĩ, quyết định ăn tối cùng anh.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong một năm này, họ sẽ sống chung một mái nhà, vì thế giữ mối quan hệ tốt với nhau cũng không phải là ý tưởng tệ gì.

Giản Nam, người ban đầu chỉ muốn làm một bữa tối đơn giản, đã hoàn toàn bị chinh phục bởi kỹ năng nấu nướng của Chu Yến.

Ngay khi cô đang than thở tại sao tạo Hóa lại bất công như vậy, cô lại bị Chu Yến ném cho một miếng giẻ.

Anh nói: "Rửa bát đi."

Tuy rằng Giản Nam không thích rửa bát nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy miếng giẻ.

Xét cho cùng, đã ăn của người khác thì phải trả ơn.

Nhưng sau khi cô làm vỡ liên tiếp ba cái bát, Chu Yến cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đẩy cô ra khỏi bếp.

Đem cô đến phòng khách ngồi.

Giản Nam không phải là người ngốc.

Không phải cô không muốn rửa bát, mà là cô - một bác sĩ, thực sự không biết rửa bát.

Giản Nam đột nhiên hiểu được dụng tâm của người cha già...

2.

Sau khi Giản Nam chính thức đi làm, cô ấy trở nên bận rộn hơn, số ngày cô và Chu Yến gặp nhau cũng dần dần ít đi.

Cô nghe bố kể rằng Chu Yến đã tốt nghiệp một trường đại học ở thành phố A, bắt đầu kinh doanh ở đây sau khi lấy bằng tiến sĩ, sự nghiệp của anh hiện tại khá tốt.

Giản Nam thường xuyên nhìn thấy anh ấy nói chuyện điện thoại trong thư phòng, làm việc đến tận đêm, đôi khi cô thức dậy vào nửa đêm để uống nước, cô vẫn còn nhìn thấy đèn sáng trong phòng làm việc.

Giản Nam bắt đầu có ấn tượng khác về anh, ít nhất anh không còn là hình ảnh một kẻ thất nghiệp hay đến quán bar để tìm kiếm con mồi.

Tuy nhiên, cả hai đều không làm phiền cuộc sống của đối phương quá nhiều, hơn nữa, Giản Nam cũng thường xuyên trực ca đêm nên họ có rất ít có cơ hội gặp nhau.

Cho đến một ngày, khi Giản Nam chuẩn bị đi ngủ, anh đột nhiên gõ cửa hỏi cô có thuốc cảm không.

Giản Nam sửng sốt mấy giây, nhìn thấy mặt anh đang đỏ bừng, cô không khỏi đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán anh.

Anh bị sốt rồi.

Cô quay lại, đi đến ngăn kéo tìm nhiệt kế, bảo anh về phòng nằm trong khi cô vào phòng tìm thuốc.

Nhưng khi cô tìm thấy nhiệt kế, lục lọi hộp thuốc để lấy thuốc thì phát hiện anh vẫn đứng đó bất động.

Giản Nam nhận ra rằng anh có vẻ nghiêm trọng hơn là cô nghĩ.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tới chỗ anh, đưa tay đỡ lấy anh, đưa anh về phòng. Anh di chuyển rất hợp tác.

Vào phòng, Giản Nam lại đỡ anh nằm xuống, sau đó đi vào bếp rót nước ấm, nhìn anh uống thuốc.

Sau khi Chu Yến uống thuốc, tác dụng của thuốc nhanh chóng xuất hiện, Giản Nam thấy mắt anh dần nhắm lại, hình như anh đã ngủ nên định đứng dậy rời đi.

Chu Yến đột nhiên mở mắt vào lúc cô đóng cửa rời đi, rồi nhanh chóng nhắm lại khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Giản Nam vẫn lo lắng, không biết là vì công việc đặc thù hay với tư cách là bạn cùng nhà, cô lo lắng nửa đêm anh lại lên cơn sốt, vì vậy cô sẽ ở lại

Quả nhiên, Chu Yến lại trở sốt vào ban đêm, sau khi Giản Nam chăm sóc cho anh, đột nhiên cô cảm thấy buồn ngủ, tựa vào mép giường.

Khi Chu Yến tỉnh dậy, bầu trời đã hơi sáng.

Tối qua anh đã uống thuốc, một lúc sau thì ra mồ hôi, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh nhớ tối qua đã sang phòng Giản Nam mượn thuốc cảm, cũng nhớ cô đã đích thân chăm sóc anh suốt nửa đêm.

Nhớ đến lòng bàn tay man mát của cô áp vào trán anh, anh chợt cảm thấy tâm trạng bối rối, có chút lưu luyến.

Tay anh danh sang bên cạnh, vô tình chạm vào một vật gì đó mềm mềm.

Nhìn sang bên cạnh, quả thực cô đang tựa vào mép giường ngủ.

Giản Nam chưa bao giờ ngủ sâu đến vậy, có lẽ vì đến tận hơn bốn giờ sáng mới được ngủ, nên lần này cô ngủ rất sâu. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng của bản thân, cô cảm thấy hơi mơ hồ.

Cô nhớ rõ ràng cô đã không quay về phòng mình từ đêm hôm qua.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, là Chu Yến đã bế cô về phòng.

Mùi thơm quá!

Mùi thơm của thức ăn lọt qua khe cửa chưa đóng chặt, khiến Giản Nam tỉnh táo lại một chút.

Chu Yến đang làm bữa sáng cho hai người. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Nam từ trong phòng đi ra, giơ đĩa trong tay về phía cô nói: "Đến đây ăn sáng đi."

Giản Nam nói "Ah", sau đó lặng lẽ cầm nĩa lên ăn.

Giản Nam tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn, dù sao đêm qua cô cũng vì anh mà thức trắng một đêm, may mắn hôm nay là ngày nghỉ của cô.

"Cảm ơn vì đêm hôm qua."

Chu Yến đột nhiên nói.

Giản Nam ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không có việc gì đâu." Ánh mắt trong suốt bình tĩnh, khiến Chu Yến không khỏi có chút nản lòng.

3.

Giản Nam có chút bất ngờ khi gặp Chu Yến ở bệnh viện.

Chu Yến cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Giản Nam, anh không ngờ rằng bệnh viện nơi cô làm việc lại gần công ty anh đến vậy.

Người đến chữa bệnh là một nhân viên của công ty Chu Yến, anh ta nói rằng anh ta vô tình bị một chiếc ô tô tông ngay trước cửa công ty, với tư cách là ông chủ, Chu Yến đã tình cờ đi ngang qua, tự mình đưa anh ta đến bệnh viện. .

May mắn là anh ta chỉ bị xương mắt cá chân.

Khi Chu Yến đến, Giản Nam tình cờ được nghỉ giữa cuộc họp, cô nhìn anh chạy tới chạy lui, đăng ký rồi nộp viện phí.

Thì ra anh là một ông chủ thân thiện với mọi người.

Kể từ đó, ấn tượng của cô về anh càng trở nên tốt hơn vài phần.

Vào buổi trưa, Chu Yến đột nhiên đến gặp cô. Giản Nam vừa mới ở trong văn phòng viết báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô không khỏi nhếch mép, nói: "Anh đang tìm em à ?"

"Ừ, anh đang định tìm em đòi được mời cơm."

Giản Nam không hiểu lý do của anh lắm, anh mỉm cười nói tiếp: "Anh nghe nói đồ ăn ở căng tin bệnh viện của em rất ngon, không biết anh có vinh dự được em mời không ?"

Giản Nam phì cười với bộ dạng vô lại của anh , cầm thẻ ăn, đứng dậy nhìn anh : "Đi thôi, nay em sẽ đãi anh một bữa thật thịnh soạn!"

Mối quan hệ giữa hai người dường như đang phát triển từ bạn cùng phòng thành bạn bè mà không hề hay biết.

Mối quan hệ bạn bè đó sẽ rất bền vững nếu không có một ngày anh say rượu đè cô xuống ghế sofa, nhìn cô, thì thầm bằng chất giọng cực kỳ quyến rũ:

"Anh vẫn nhớ rõ đêm đó."

Giản Nam vẫn cho rằng đêm đó anh không hề biết đó là cô, mà chính cô vẫn giả vờ như mình cũng không nhớ gì cả.

Ngay lúc đó, cô chợt nổi giận, dùng sức đẩy anh ra, đứng dậy, quay về phòng và khóa cửa lại.

Khoảnh khắc cô khóa cửa, một cảm giác chua chát xông lên mắt cô, cô dùng hết sức đè nén nó lại.

Sau đó, cô nghe thấy anh lao vào nhà vệ sinh nôn mửa rất lâu ở ngoài cửa, hồi lâu, cô không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài, nhịn không được mở cửa bước ra.

Đúng như dự đoán, anh nằm nửa người trên thành bồn cầu, bất tỉnh nhân sự.

Giản Nam bỗng nghĩ đến lời cha mình nói: Việc anh tự mình khởi nghiệp ở thành phố A không hề dễ dàng gì, anh ấy không đòi hỏi bất cứ sự trợ giúp gì từ gia đình mà chỉ dựa vào số tiền tích cóp khi còn học đại học, cần mẫn đưa một công ty nhỏ bé trở nên lớn mạnh với hơn nghìn người.

Giản Nam tuy rằng rất tức giận nhưng vẫn không thể thấy c h ế t mà không cứu được.

Tất nhiên, anh sẽ không thể ch ế t nếu chỉ ngủ trong nhà vệ sinh cả một đêm, nhưng nếu anh bị bệnh thì các nhân viên trong công ty của anh ấy sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều.

Mà thôi, cô cứ coi như đang làm một việc làm tốt cho thế giới này đi.

Giản Nam một bên tự an ủi bản thân mình, một bên dùng sức kéo Chu Yến lên giường của anh.

Giản Nam không ngờ rằng nhìn anh trông gầy thế nhưng lại nặng đến vậy.

Cô nhìn thấy một vết bẩn trên cổ áo sơ mi của anh, biết anh là một bệnh nhân mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cô đứng ở bên giường nhìn anh một lúc, rồi nhanh tay cởi áo anh ra.

Thì ra anh không gầy như tưởng tượng, chỉ là khi anh hay mặc quần áo khiến bản thân mình trông gầy đi thôi, khi cởi đồ ra mới thấy cơ bắp anh hiện lên.

Cô nhìn chằm chằm cơ bụng tám múi của anh một lúc, chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong khách sạn tối hôm đó, thực sự cảm thấy có chút hối hận. Ngoại trừ ký ức lúc quyến rũ anh, những chuyện còn lại tại sao cô lại không thể nhớ được chứ.

Cảm giác sờ cơ bụng 8 múi hẳn là rất tuyệt phải không ?

Giản Nam vô thức nuốt nước bọt, lập tức nhận ra lúc này mình quả nhiên bị sắc dụ làm mờ mắt, thầm mắng bản thân thật không có tiền đồ.

Rõ ràng là cô vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy đó!

Cô giậm chân một cái rồi quay người, đi lấy khăn lau người cho anh.

"Ừm."

Ngay lúc Giản Nam đang lấy khăn lau ngực cho anh, Chu Yến đột nhiên r ê n rỉ một tiếng, cô lập tức dừng lại ngay.

Rõ ràng là cô đã lau rất nhẹ rồi mà.

Mặc dù cô không phủ nhận việc thèm muốn cơ bụng tám múi đẹp đẽ của anh, nhưng cô cũng là người rất có nguyên tắc đó ?

Cô không bao giờ lợi dụng người khác!

Trừ khi chính chủ nhân của nó là người chủ động!

Đúng vậy, chính chủ thật sự đã trực tiếp ấn tay cô vào cơ bụng tám múi của anh!


4.

"Em có thích không?"

Ngay lúc Giản Nam đang cân nhắc có nên hất bàn tay to lớn của mình ra khỏi người anh hay không, Chu Yến đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt anh ấy trong veo, thậm chí còn thấy tỉnh táo hơn bình thường .

"Anh!"

Giản Nam cảm thấy khó chịu khi bị trêu đùa, cô đ á n h mạnh vào mu bàn tay anh, anh kêu lên một tiếng đau nhưng vẫn không chịu buông ra.

"Buông tay!"

Giản Nan giận dữ nhìn anh, vẻ mặt đầy tức giận. Chu Yến hưởng thụ cảm giác được quan tâm, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

"Anh có biết anh đang làm gì không ?" Mặt của Giản Nam bắt đầu nóng lên từ khi anh nhìn cô như vậy.

"Em đã nói rằng sờ rất s ư ớ ng mà."

Sờ cơ bụng 8 múi có s ư ớ ng không ?

Rất s ư ớ ng.

Thật sự là rất s ư ớ ng đấy!

Giản Nam đột nhiên cứng đờ, anh thực sự...

Ba chữ này giống như cái công tắc bật lên ký ức vậy, tất cả ký ức về đêm đó như thủy triều ùa về trong Giản Nam.

Đêm đó quả nhiên là cô đã chủ động quyến rũ Chu Yến.

Chu Yến ban đầu tựa hồ vẫn còn kiềm chế bản thân, anh cũng đã đẩy cô ra, nhưng cô nhất quyết không chịu buông ra, bám chặt lấy anh như bạch tuộc, ngay cả nút áo sơ mi của anh cũng bị cô thô bạo x é to ạc.

Trong mắt Giản Nam đêm đó, hành động đẩy ra của Chu Yến giống như sự chống cự nửa vời, có phần nghênh đón.

Giản Nam đêm đó đã nằm trên bộ ngực rắn chắc của anh, l i ế m cơ bụng tám múi của anh như một chiếc đùi gà thơm ngon vậy.

Tuy nhiên, Giản Nam vẫn nhớ rằng cuối cùng anh đã chuyển từ phòng thủ sang t ấ n công cô mà...

Hành động của anh đêm đó không thể nói là nhẹ nhàng được, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì mình đã rất vui sư ớ ng mà sa vào đêm đó.

Nhớ tới đây, Giản Nam đỏ cả mặt, cô đột nhiên đứng dậy, lại quên mất tay mình vẫn bị ai đó nắm chặt, theo quán tính, cơ thể cô lập tức ngã về phía trước.

"Hmm!"

"A!"

Hai cơ thể nặng nề chồng lên nhau.

Giản Nam kinh hãi ngẩng đầu lên, đầu đập chính xác vào mũi của Chu Yến, điều này càng tăng thêm đau đớn cho Chu Yến, người vừa trở thành tấm đệm.

"Tôi xin lỗi..."

Nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của Chu Yến ấn vào sống mũi có vẻ đau đớn của anh, Giản Nam đột nhiên bối rối, động tác nhanh hơn não, duỗi tay ra.

Cô đưa tay ra sờ mũi anh, xem thử anh có bị thương không.

Khuôn mặt đầy sự quan tâm khiến Chu Yến cảm thấy dễ chịu hơn.

Tối nay, vì giải quyết công việc , anh đã bị lừa uống rất nhiều rượu, về đến nhà nhìn thấy cô, anh chợt muốn ôm cô.

Cô không biết, nhưng cô chính là liều thuốc hữu hiệu nhất đối với anh.

Vì thế anh đã giả say.

Vốn dĩ anh chỉ muốn đến gần cô, nhưng khi ôm cô, anh đột nhiên cảm thấy có chút không bất mãn.

Về đêm hôm đó, anh không muốn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ nữa.

Anh buông cô ra, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt cô, thú nhận với cô rằng anh vẫn còn nhớ về đêm đó.

Đúng như dự đoán, cô đã rất tức giận.

Phản ứng của cô đúng như những gì anh dự đoán, nhìn thấy cô với vẻ mặt nghiêm nghị, cô đẩy anh ra, định trở về phòng.

Anh rất khó chịu, có lẽ ngay từ đầu anh không nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu lúc đó anh giả vờ như không nhớ gì, anh sợ giây tiếp theo cô sẽ xách túi bỏ chạy.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, thấy cô thực sự không muốn nhắc lại chuyện xảy ra đêm đó, anh đành phải phối hợp hết sức với màn trình diễn của cô.

Đó là lỗi của anh, là anh đã không cầm lòng được.

May mắn thay, cô tuy vẻ ngoài rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại là một cô nàng rất dễ mềm lòng.

"Tôi không sao cả."

Chu Yến cong môi, dùng bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô thật chặt, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên môi cô.

Cô lo lắng cho anh đến mức như vậy, khiến anh không thể nào không cảm động được.

Giản Nam choáng váng trước hành động đột ngột của anh. Cô không biết lúc đó não mình đã chập mạch chỗ nào, trong đầu chỉ nghĩ làm sao không để anh chiếm được ưu thế, vì vậy cô cúi đầu, trực tiếp đáp lại nụ hôn của anh.

Khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, rõ ràng cả hai đều sững sờ.

Mấy giây sau, Giản Nam tỉnh dậy trước, vội vàng đứng dậy. Tuy nhiên, Chu Yến đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy eo cô, sau đó xoay người đè cô xuống.

Bầu không khí mơ hồ bao trùm giữa hai người, Giản Nam có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Chu Yến đang trở nên dồn dập hơn.

Tim cô cũng đập loạn xạ.

Anh, anh ấy sẽ không nghiêm túc, đúng không ?

Giản Nam bối rối trong giây lát, nhưng không thể phủ nhận rằng lúc này cô thực sự bị Chu Yến mê hoặc rồi...

5.

Quả nhiên, kẻ gây ra tai họa không bao giờ phân biệt nam nữ cả.

Giản Nam chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, trèo xuống giường của Chu Yến, bên cạnh đã sớm không thấy anh, cô bước ra khỏi phòng để tìm anh, nhưng cũng thất vọng không kém.

Anh rời đi mà không hề nói với cô một câu...

Giản Nam bắt đầu nghi ngờ rằng những lời "thích" anh nói với cô trên giường tối qua chỉ là lời nói dối để dỗ dành bản thân cô tự nguyện ngủ với anh mà thôi.

Mà thôi, trong một xã hội mà nam nữ được tự do, không phải chính cô đêm qua cũng rất hưởng thụ mà phải không ?

Tại sao cô phải lo lắng về việc mình có tình cảm với anh hay không, chỉ tổ tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình mà thôi.

Mối quan hệ đổ vỡ nửa năm trước đã dạy cho cô một bài học từ lâu không phải sao ?

Giản Nam tự an ủi bản thân, không còn bận tâm đến những cảm xúc mờ mịt không xác định rõ nữa.

Công việc hiện tại ở bệnh viện vẫn còn bận rộn, Giản Nam bận rộn phẫu thuật và khám bệnh, khi cô đột nhiên dừng lại, cô chợt phát hiện Chu Yến đã nửa tháng không về nhà rồi.

Giản Nam vốn dĩ không phải là người thích suy nghĩ lung tung, mà Chu Yến suốt nửa tháng liền biến mất không nói một lời, không khỏi khiến cô khó có thể không suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ anh sợ cô quấy rầy, nên không dám quay lại ?

Nhưng anh biết rõ cô không phải là một người như vậy, nếu không ngay sau đêm đầu tiên gặp nhau, cô đã tự nhiên quấn lấy anh rồi.

Giản Nam lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho anh, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào tên anh trong danh bạ hồi lâu, cô đành bỏ cuộc.

Lạc Chu, một đồng nghiệp cùng khoa, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Giản, cô không sao chứ ?"

Giản Nam định thần lại và mỉm cười: "Không có việc gì đâu."

"Vậy là tốt rồi. Nhân tiện, tối nay khoa chúng ta sẽ liên hoan. Bác sĩ Giản, cô có muốn đi cùng chúng tôi không ?"

Lạc Chu có thể thấy rằng Giản Nam sẽ không nói cho anh biết chuyện gì đang khiến cô bận tâm , cho nên anh cũng không hỏi tiếp mà chỉ nhắc cô nhớ đến bữa tiệc tối nay của khoa họ.

Giản Nam chưa bao giờ thích tham gia các cuộc vui, nhưng buổi liên hoan tối nay là để tiễn một bác sĩ sắp trở về đơn vị công tác ban đầu sau thời gian được điều chuyển, vì vậy cô cũng không nên trở nên khác thường được.

Có lẽ cô cũng có thể xin lời khuyên từ các vị tiền bối, xem liệu cô có thể được chuyển về đơn vị ban đầu càng sớm càng tốt hay không.

Sau tất cả, cô không thể chuyển ra ngoài bây giờ, cha cô ấy chắc chắn sẽ tò mò tìm ra nguyên nhân.

Cách tốt nhất để tránh sự xấu hổ giữa hai người là cô rời khỏi thành phố A.

Buổi tối, Giản Nam cùng nhóm đến nhà hàng đã đặt trước. Trong khi tiền bối ra ngoài rửa tay, Giản Nam rời khỏi bàn, đi theo cô ấy hỏi làm thế nào để có thể chuyển về đơn vị ban đầu.

Các tiền bối không hề quá ngạc nhiên, dù sao họ cũng đã rời bỏ nơi quen thuộc để đến đây làm việc, cuối cùng họ vẫn phải quay về nơi mình quen thuộc mà thôi. Việc một số người muốn rời đi sớm hơn là điều hợp lý.

Sau khi Giản Nam nghe lời khuyên của tiền bối, cô càng quyết tâm chuyển về.

Nhưng cô không ngờ vừa quay người đã đụng phải Chu Yến.

Khuôn mặt anh điềm tĩnh, nhìn cô bằng ánh mắt không rõ ràng, có phần trầm xuống.

Giản Nam vô thứclùi lại vài bước, cô không chắc liệu anh có nghe thấy những gì cô vừa nói với tiền bối hay không.

"Em muốn rời đi ?"

Chu Yến không cho cô cơ hội trốn thoát, anh đi đến trước mặt cô vài bước, thấy anh đến gần, Giản Nam lùi về phía bức tường. Cuối cùng cô đã bị giam lại giữa anh và bức tường tường

"Cái đó..."

Giản Nam bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, ngước nhìn anh, lắp bắp nói.

Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy áy náy nữa, anh im lặng biến mất hơn nửa tháng, người tức giận đáng lẽ phải là cô mới phải chứ ?

Sau này cô nghĩ lại, có lẽ lúc đó cô đã yêu anh mất rồi.

Vì vậy, cô sẽ đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của anh , dù anh đang vui hay tức giận.

6.

"Không phải anh đã bảo em ở nhà đợi anh về sao ?"

Chu Yến đột nhiên thở dài.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó là đáp án của tình yêu mà anh đã mưu đồ từ rất lâu rồi.

Anh đã cho cô quá nhiều thời gian nhưng cô vẫn cứ giả ngốc, vì thế anh mới ch ọ c thủng tầng giấy này.

Giản Nam đến bây giờ mới nghĩ rằng không phải ngẫu nhiên mà anh xuất hiện trong quán bar vào đêm đó, nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Anh đang từ thành phố A trở về thành phố B để thăm bố thì tình cờ gặp bố Giản đang ở trong nhà uống trà và trò chuyện với bố anh.

Cha Giản có vẻ lo lắng, ông đề cập đến việc con gái yêu của ông vừa mới chia tay, cô hay đến quán bar thư giãn cũng là điều dễ hiểu mà thôi, nhưng ông thực sự có chút lo lắng cho sự an toàn của cô.

Khi nghe đến tên Giản Nam, một số ký ức cũ bỗng nhiên xuất hiện, lớn dần trong lòng Chu Yến. Anh chào hai người cha rồi vội vã bước ra cửa.

Anh biết thành phố B có vô số quán bar, nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm, ba giờ sau, cuối cùng anh cũng tìm được Giản Nam.

Cô đã lớn lên rất nhiều, xinh đẹp hơn so với lần đầu anh nhìn thấy, tuy đã lâu không gặp nhưng anh chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn nhận ra cô.

Có lẽ đối với một số người, bởi vì tâm trí họ đã khắc sâu hình bóng của một ai đó, nên dù thời gian có khắc nghiệt đến đâu, họ cũng có thể dễ dàng gặp nhau ngay giữa biển người bao la.

Cô ấy mang vẻ mặt say mê, đôi mắt vốn long lanh giờ đã không còn ánh sáng, giống như một vũng nước đọng.

Trái tim anh đau quá.

Anh đến gần cô, hỏi cô có phải là Giản Nam không, cô gật đầu cười ngốc nghếch và hỏi anh có phải muốn bắt chuyện với cô không.

Anh cười khổ, đưa tay giật lấy ly rượu từ tay cô.

Mặc dù cô chẳng bao giờ nhớ đến anh, nhưng anh đã thực sự nhớ đến hình bóng cô trong lòng hơn mười năm rồi.

Năm đó cô ấy chắc chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.

Đây là lần đầu tiên anh cùng bố đến nhà cô để chúc Tết, tâm trạng cô lúc đó không vui vì bị mẹ ép mỗi ngày tập piano. Hôm đó, cô ngồi trong phòng piano chơi đàn suốt buổi chiều, bĩu môi tập kể cả khi bố cô gọi cô ra đón khách, cô cũng không chịu nói một lời.

Nhưng khi cô chơi đàn, một chút qua loa cũng không có, tuy trong lòng có chút bức tực, sắc mặt khó chịu nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến chất lượng tiếng đàn mà cô đánh ra.

Anh và bố đang ngồi ở phòng khách tầng một nhà cô trò chuyện, anh đã bị tiếng đàn piano ở tầng hai thu hút. Lấy cớ đi wc, anh đã đi theo tiếng đàn kia.

Anh đã yêu một cô gái ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Có lẽ là vì bởi vì anh không hề che giấu sự xuất hiện, cũng có thể là vì anh không muốn giấu, sau khi bài hát kết thúc, cô gái vẫn chú ý đến anh đang đứng ở cửa.

Đôi mắt cô tròn xoe, sáng ngời, cô khẽ liếc nhìn anh rồi nhìn cây đàn.

Khi hai người gặp lại nhau sau mười năm, cô thực sự không nhận ra anh một chút nào.

Chu Yến không biết tại sao mình lại bị thu hút bởi một cô bé chỉ mới mười bảy tuổi, có lẽ bởi vì bản nhạc cô chơi đi chơi lại ngày hôm đó là bản nhạc mà mẹ anh yêu thích nhất trong suốt cuộc đời.

Anh vừa tốt nghiệp tiến sĩ năm đó, phân vân giữa thành phố A và thành phố B. Sau đó, anh chọn rời xa thành phố B, cách xa cô.

Có lẽ, thoáng nhìn lại năm ấy, có lẽ anh chỉ ngạc nhiên trước tài năng của cô vì nhớ đến mẹ của mình, bởi bản nhạc yêu thích của bà đã được cô phác họa một cách đẹp đẽ nhất .

Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ như vậy.

Anh cố tình tránh mọi khả năng hai người gặp nhau, cha anh từng bối rối không hiểu tại sao con trai ông lại đột nhiên từ chối cùng ông đến nhà đồng đội để chúc mừng năm mới.

Tuy nhiên, khi nghe tin cô đã chia tay, anh phải chấp nhận sự thật rằng anh không thể nào không nhớ đến cô, anh càng lo lắng cô sẽ gặp được tình yêu mới trong quán bar và anh không bao giờ có thể gặp lại cô một lần nào nữa.

Hơn mười năm , anh gặp lại cô trong một quán bar, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con đã mờ đi trong ký ức, thân hình phụ nữ trưởng thành thấp thoáng dưới chiếc váy ngắn, anh đã tự dặn bản thân: cô là em gái anh, cô là em gái anh, cô ấy là em gái... Nhưng khi cô ôm lấy anh, anh đã vất bỏ hết tất cả nguyên tắc, anh đã đáp lại cô!

Bố cô nói rằng ông hy vọng anh có thể giúp đỡ chăm sóc cô khi cô được phân công làm việc ở thành phố A. Anh đã vui mừng khôn xiết. Có lẽ số phận đã an bài sẵn rồi, dù bọn họ chỉ hai đường thẳng đã giao nhau từ lâu.

Cô chọn cách quên đi những gì xảy ra đêm đó, còn anh sợ anh nói ra sẽ khiến cô sợ hãi nên đã hợp tác với cô, giả vờ đây là lần đầu họ gặp nhau.

Nhưng đó là người mà anh quan tâm nhớ nhung bấy lâu nay, sao chỉ có thể là bạn cùng phòng chỉ nhìn nhau mỗi khi tan làm và ăn tối chứ, điều này khiến Chu Yến càng đau khổ hơn.

Rượu đã trở thành chất xúc tác tốt nhất cho cả hai.

7.

"Cái gì, anh ở nhà chờ cái gì cơ ?"

Giản Nam có chút bối rối, vì áp lực từ anh quá mạnh mẽ nên cô không thể nói rõ ràng.

"Sáng hôm đó anh có để lại cho em một tờ giấy."

Chu Yến nhìn cô, thấy sự nghi ngờ trong mắt cô ngày càng nhiều, liền tiếp tục giải thích: "Sáng hôm đó anh phải đi công tác đột xuất, còn em thì vẫn chưa ngủ dậy, anh đã để lại cho em một tờ giấy bảo em đợi anh ở nhà vài ngày, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng với nhau sau khi anh đi công tác về nhé."

Thì ra là vậy. Giản Nam rũ mi mắt xuống, cô có phải đã hiểu lầm anh không ?

Sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, cô không thấy anh, anh lại không để lại một lời nào, vì thế, tâm trí cô như trống rỗng, ngẩn ngơ mất nhiều ngày, trở nên lo được lo mất.

Thế nhưng——

"Tôi không nhìn thấy tờ giấy cả." Không biết vì lý do gì, Giản Nam tin rằng Chu Yến không nói dối, nhưng cô quả thực chưa từng nhìn thấy tờ giấy mà anh nhắc đến, vì thế mới xảy ra hiểu lầm như vậy.

"Anh đặt nó ở trên bàn trong phòng ăn." Chu Yến cũng có chút mất bình tĩnh.

Hai người nhìn nhau rồi quyết định đi về nhà.

Sau khi tìm kiếm kỹ càng, cuối cùng cả hai cũng tìm thấy tờ giấy Chu Yến để lại hơn nửa tháng trước dưới ghế sofa trong phòng khách.

Giản Nam suy nghĩ hồi lâu, có lẽ hôm đó cô ngủ dậy lại không thấy anh, tâm trạng không được tốt, cũng không có ý định vào bếp tìm đồ ăn như thường lệ, vì thế cô không nhìn thấy tin nhắn anh để lại cho cô. Khi cô tan làm về, tờ giấy nhắn cũng không biết vì sao lại không ở chỗ cũ.

Có lẽ do chiều hôm đó mưa to, gió lại lớn, cô không đóng cửa sổ kỹ nên mới để cơn gió kia lọt vào .

"Vậy em có còn muốn rời đi nữa không ?"

Chu Yến đột nhiên nghiêng người về phía trước, ôm lấy Giản Nam đang ngồi trên ghế sofa cầm tờ giấy sững sờ được một lúc rồi.

Tiếp xúc anh với khoảng cách gần như thế, thân thể Giản Nam có chút cứng ngắc, Chu Yến cũng nhận ra điều đó, nhưng anh chỉ là không chịu buông tay, tham lam sự gần gũi giữa hai người họ lúc này.

Giản Nam không đẩy anh ra, điều đó có nghĩa là cô không phải là không có bất kỳ tình cảm nào với anh. Nhận thức được điều này khiến tâm trạng của Chu Yến đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lúc ở trong nhà hàng, nghe thấy cô nói muốn rời đi, có trời mới biết anh phải kiềm chế đến mức nào để không xuất hiện trước mặt cô trong lúc cô đang nói chuyện với vị đồng nghiệp kia chứ.

"Tôi, suy nghĩ một chút." Một lúc lâu sau, cô ngơ ngác trả lời, đầu còn đang tựa trên vai Chu Yến.

Nội dung tờ giấy đúng như những gì anh nói, hóa ra cô thực sự đã hiểu lầm anh.

Trên thực tế, Chu Yến đáp ứng mọi tiêu chí chọn bạn đời của cô, anh ấy rất cao, có khuôn mặt như được Nữ Oa tạc, giọng nói trầm ấm êm tai, là một người yêu thích những thanh âm, Giản Nam khó có thể cưỡng lại sức hút của anh.

"Được, anh đợi em." Chu Yến siết chặt vòng tay, ôm lấy cô, chỉ cần cô không từ chối, giữa bọn họ sẽ không có gì ngăn cản được.

Cả hai dường như đã cẩn thận hơn, cũng hòa hợp trở lại những người bạn cùng phòng trước đây.

Tuy nhiên, Giản Nam vẫn nhận thấy có điều gì đó không ổn. Ví dụ như Chu Yến thỉnh thoảng lại bị ốm, anh sẽ hỏi mượn cô thuốc vào đêm khuya, cũng sẽ trơ tráo nhờ cô đến khám cho anh.

Giản Nam biết anh đang trêu chọc cô nên đã nhiều lần từ chối anh với vẻ mặt lạnh lùng, ngày hôm sau cô lại nguôi giận khi biết anh chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon.

Chu Yến đến bệnh viện thường xuyên hơn, thời gian trôi qua, mọi người trong bệnh viện đều nhận thấy có gì đó không ổn.

Trưởng khoa nhìn Giản Nam một cách trìu mến: "Có phải bệnh nhân kia theo đuổi cô phải không?

Mặt Giản Nam hơi nóng lên, do dự một chút, không biết làm thế nào để trả lời. Trưởng khoa cũng là người từng trải, liếc nhìn Chu Yến lại xuất hiện ở cửa, vỗ vỗ vai Giản Nam: "Phí đăng ký cũng không hề rẻ đâu, đừng để người ta lãng phí tiền."

Giản Nam sắc mặt nhuộm đỏ, xấu hổ cúi đầu.

Sau khi Chu Yến đi vào, nhìn thấy sắc mặt Giản Nam có gì đó không ổn, liền lo lắng nói: "Sao vậy em?"

Giản Nam trừng mắt nhìn anh: "Lần sau anh đừng đăng ký nữa, lãng phí nhân lực của bệnh viện chúng tôi ."

Chu Yến dừng lại rồi thận trọng nói: "Lần này anh có thể ăn tối với em được không ?"

Giản Nam nhìn vẻ mặt tủi thân của anh, cũng không thể liên tưởng được người lần trước miêu tả có chút nào giống anh hay không ... Cấp dưới được anh đưa đến bệnh viện miêu tả anh là người rất cao ngạo, không thể với tới được, giờ đây lại nhẹ nhàng, thận trọng khi nói chuyện với cô.

8.

Khi Hạ Băng tới nhà chơi, Giản Nam lần đầu tiên cảm thấy có nguy cơ.

Hạ Băng là bạn cùng lớp đại học của Chu Yến và cũng là đối tác kinh doanh của nhau, cô ấy có khí chất tốt, lại trang điểm rất đẹp.

Cô ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Giản Nam, cô ấy nắm lấy vai Chu Yến để thay giày, nói xin chào với cô: "Em là Giản Nam phải không ? Chu Yến luôn nhắc đến em với chúng tôi, cuối cùng chị cũng gặp được em rồi."

Giản Nam đứng ở cửa ra vào, nhìn hai người đứng cạnh nhau, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Hạ Băng cũng rất cao, thậm chí về chiều cao còn ngang bằng với Chu Yến, lại hơn cô rất nhiều vì cô thấp hơn anh tận một cái đầu.

Nhưng cô vẫn khách khí, Giản Nam cười với Hạ Băng rồi vào bếp pha hai tách trà. Nhưng khi cô bưng trà ra, hai người đã đi vào thư phòng, cửa thư phòng hé mở, đúng lúc một tràng cười vang lên.

Giản Nam đứng ở cửa thư phòng một lúc rồi giơ tay gõ cửa.

Chu Yến hơi ngạc nhiên khi thấy cô bưng trà bước vào.

Giản Nam trừng mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hài lòng trước sự nghi ngờ trong mắt anh, cô vẫn biết pha trà mà. Chu Yến đón nhận ánh mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên.

Thấy Giản Nam đi vào, Hạ Băng cuối cùng cũng đứng thẳng người, gần như dựa vào người Chu Yến, nhìn Giản Nam: "Giản Nam, em thật là tốt bụng, Chu Yến lại có thể có một người em gái như em, chị thực sự không biết cậu ấy đã tu luyện được bao nhiêu để có được may mắn như vậy!"

Em gái ?

Tốt bụng ?

Cô bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.

Giản Nam đặt tách trà trước mặt hai người, liếc nhìn Chu Yến, thấy anh có vẻ như muốn nói gì, liền quay mặt đi, lạnh lùng đáp: "Không có gì, dù sao thì anh trai tôi cũng đã cung cấp cho tôi một nơi ở miễn phí như vậy mà."

Nói xong, cô quay người lại, tiện tay đóng cửa lại cho họ.

Hừm, đồ đàn ông đáng ghét!

Sau khi trở về phòng, Giản Nam đọc cuốn sách cô đã muốn mua từ lâu, cuối cùng cũng mua được, lật qua vài trang, lại thấy nhàm chán, cuối cùng thở dài đặt cuốn sách xuống.

Giản Nam đột nhiên hối hận vì đã đóng cửa lại, ít nhất cô còn có thể nghe được hai người kia nói chuyện gì, giờ cửa đã đóng lại, cô không nhìn cũng không nghe thấy gì.

Chu Yến bị thu hút bởi tiếng nổ lách tách ngoài cửa phòng.

Vừa bước vào bếp, anh đã thấy Giản Nam đang cầm một con d a o làm bếp, lưỡng lự nhìn con cá nằm trên thớt.

"Em đang làm gì vậy ?"

Chu Yến thích thú với vẻ mặt của cô. Anh bước tới, cầm lấy con dao làm bếp từ tay cô, cởi chiếc tạp dề rất tự nhiên, chiếc tạp dề đang buộc trên người cô nhẹ nhàng được cầm sang một bên: "Anh sẽ làm."

Giản Nam im lặng lui ra.

Không thể phủ nhận rằng cô đã giở trò.

Ngoài cha cô, Chu Yến là người duy nhất cô nấu ăn cho.

Ý định của Hạ Băng rất rõ ràng, Giản Nam cũng không phải ngu ngốc, nhưng Chu Yến, một người tên thẳng nam, nói rằng anh đang theo đuổi cô tại khắp mọi nơi, nhưng anh lại phạm phải điều cấm kỵ nhất đối với phụ nữ ? Không biết anh nghĩ gì nữa...

Chu Yến đang tập trung nấu nướng, không nhận thấy sự biến đổi trong lòng Giản Nam.

Giản Nam đứng sang một bên nhìn anh thái với cắt. Hoá ra người đàn ông khi nghiêm túc nấu ăn lại đẹp trai đến vậy. Trước đây Chu Yến luôn chuẩn bị đồ ăn rồi mới gọi cô ra ăn, đây dường như là lần đầu tiên Giản Nam nhìn anh nấu ăn.

Giản Nam không khỏi thở dài, Chu Yến chỉ là một đầu bếp năm sao chậm trễ khởi nghiệp mà thôi.

"A Yến của chúng ta nấu ăn rất giỏi phải không ?"

Giọng Hạ Băng vang lên sau lưng hai người, Giản Nam quay lại nhìn cô ta.

Làm sao cô có thể diễn tả được vẻ mặt của Hạ Băng lúc này chứ ? Nếu Giản Nam không biết rõ Chu Yến, chắc chắn cô còn tưởng rằng Hạ Băng đang phát tán cẩu lương cho cô ấy.

Chúng ta ?

A Yến ?

Giản Nam phải thừa nhận rằng câu nói ngắn gọn của Hạ Băng đã khiến cô thực sự lo lắng đấy.

9.

Ăn tối xong, Hạ Băng nán lại một lúc, nhìn thấy Chu Yến đang xắn tay áo rửa bát, cũng không có ý định tiếp tục công việc hay muốn bắt chuyện với cô ta, cuối cùng cũng tức giận rời đi.

Giản Nam dựa vào khung cửa bếp nhìn Chu Yến đang rửa chén, muốn hỏi xem cô có thể giúp gì không, nhưng sau đó cô nhớ tới ba cái bát đã bị vỡ trước đó, nên liền quyết định im lặng.

"Sao vậy ?"

Rửa bát xong, Chu Yến quay người lại, thấy Giản Nam đang đứng trầm tư, anh bước tới xoa lên đỉnh đầu cô.

Giản Nam im lặng, kéo bàn tay anh đang đặt trên đầu cô xuống, nhìn vào mắt anh nói: "Hạ Băng thích anh phải không ?"

Anh không ngời cô lại hỏi thẳng như vậy, Chu Yến sửng sốt một lúc, một lúc sau anh mới trả lời: "Ừ, nhưng anh chỉ thích em thôi. Em biết rõ mà."

Ánh mắt anh vô cùng nóng, Giản Nam cảm thấy có chút xấu hổ vì anh, nhưng cô nhớ ra vẫn còn chuyện cần hỏi nên cô cố gắng bình tĩnh lại.

"Khụ." Giản Nam hắng giọng.

Chu Yến cao đến mức Giản Nam phải ngẩng đầu lên nhìn anh, có lẽ Chu Yến cũng sợ cô vất vả nên cúi xuống, chu đáo đến mức Giản Nam không chịu nổi.

"Ừm... anh biết rõ Hạ Băng thích anh, nhưng anh vẫn đưa cô ta về nhà, anh..." Nói đến đây, Giản Nam dừng lại rồi nói tiếp: "Anh có biết hành động của anh rất giống một kẻ cặn bã không ?"

Giản Nam không muốn yêu một kẻ cặn bã nữa.

Chu Yến đang nghe lời của Giản Nam với vẻ mặt nghiêm túc, cho đến khi anh nghe thấy câu cuối cùng thì đột nhiên bật cười.

Giản Nam lập tức đen mặt, cười cái r ắ m nhà anh!

Cô nghe thấy giọng nói vô liêm sỉ của anh ta:"Em ghen tị à ?"

Hả, ghen tị á ?

Giản Nam trừng mắt nhìn Chu Yến, cúi đầu, gay gắt nói: "Không phải!"

Nhưng cô biết rất rõ, nếu Chu Yến thực sự bị người phụ nữ khác cướp đi, cô nhất định sẽ rất buồn.

Chu Yến nhìn cô, trong lòng làm sao có thể không biết rõ được chứ.

Cô vẫn chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm của mười năm trước mà thôi.

"Hạ Băng và anh là cộng sự và đã phải làm việc cùng nhau rất nhiều lần, nhưng chuyện xảy ra hôm nay là một trường hợp đặc biệt. Anh sẽ không bao giờ để cô ta đến nhà chúng ta nữa."

Nếu anh sớm biết cô sẽ quan tâm như vậy, không đời nào anh lại đồng ý với yêu cầu hôm nay cho Hạ Băng đến nhà xem tài liệu.

Chu Yến mỉm cười, dang tay ôm cô vào lòng, cẩn thận giải thích với cô.

Nhà của chúng ta ư ?

Giản Nam sắc mặt nóng bừng, không thể phủ nhận, cái cụm từ "Nhà của chúng ta" là phương thức hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì khác.

Trong khoảng thời gian này, cô ngày càng chắc chắn rằng Chu Yến rất thích cô, và cô cũng dần rơi vào sự tiếng công dịu dàng cũng rất vô lại của anh.

Chu Yến thỏa mãn tất cả những điều kiện cô tưởng tượng về nửa kia trong tương lai.

Những ngày qua, cô tận hưởng tất cả sự nỗ lực cùng với sự yêu thích của anh, cô đắm chìm trong đó và trở nên có chút đãng trí. Sự xuất hiện của Hạ Băng đột nhiên vang lên cảnh báo trong lòng cô.

"Vậy em yêu, thời gian thử việc của anh đã kết thúc chưa ?"

Chu Yến nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sáng.

Đúng vậy, họ đã thỏa thuận một cái hiệp ước sau vụ việc lần trước, là sẽ thử đến với nhau xem. Tuy nhiên, Giản Nam đề xuất rằng nên ấn định thời gian thử việc ba tháng cho thời gian "thử" này, sau ba tháng sẽ quyết định trở thành anh chuyển lên chính thức hay chấm dứt tại đây.

Chu Yến vừa nghe được những lời này, đương nhiên không vui, nhưng đồng thời cũng hiểu được sự lo lắng của Giản Nam, tôn trọng mong muốn của cô.

Giản Nam biết mình là người rất cố chấp, tính khí có hơi thất thường, yêu nhau ai lại trải qua thời gian thử thách chứ ? Thế nhưng một đoạn tình cảm của cô đã thất bại thảm hại, đã để lại di chứng cho cô, giống như "Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng" vậy.

Thật ra khi cô nhắc đến cụm từ "thời gian thử việc" trước mặt Chu Yến, cô rất lo lắng, cô cũng sợ Chu Yến sẽ quay đầu lại không để ý đến cô nữa.

Nhưng dù sao cô cũng sẽ làm vậy thôi, cô nghĩ, chính mình đang ỷ vào sự yêu thích của Chu Yến dành cho mình.

"Được rồi, bạn trai."

10.

Tết năm nay, con trai ông cuối cùng không còn về nhà một mình đón Tết nữa.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ cái đuôi nhỏ sau lưng con trai mình, cha Chu không khỏi rùng mình.

Cái này, cái này... con trai ông có phải đang b ắ t cóc con gái của chiến hữu cũ ở quê nhà phải không ?

Làm sao ông có thể giải thích điều này với một ông già rất yêu thương con gái mình được chứ ?

Rõ ràng mấy ngày trước, chiến hữu cũ còn thấy ông còn đang lo lắng cho chuyện hôn nhân của con trai mình, còn nói sẽ giới thiệu bạn đời cho con trai mình. Sau một thời gian, con trai ông thực sự đã bắt cóc con gái ông ấy và đưa cô về nhà mình.

Sợ thì có làm sao chứ, dù sao cha của Chu cũng thực sự thích Giản Nam.

Giản Nam cũng là đứa trẻ mà ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nếu không phải vì sự chênh lệch tuổi tác giữa con trai ông và cô, ông hẳn đã muốn toàn tâm toàn ý cho hôn sự của hai người.

Cuối cùng thì ông cũng không thể làm được gì rồi.

Rốt cuộc, trong mắt thế giới này, hai đứa trẻ không thể xứng đôi vì sự chênh lệch tuổi tác này.

Hơn nữa, người đồng đội cũ này rất yêu quý con gái mình, việc chấp nhận một người con rể có tuổi tác lớn hơn con gái tận tám tuổi là điều thực sự khó xảy ra.

"Con trai, con và Nam Nam có thực sự nghiêm túc không ?"

Sau khi Giản Nam trở về nhà, cha Chu không nhịn được hỏi về con trai ông và Giản Nam. Chu Yến được cha một tay nuôi dưỡng lớn lên, anh cùng cha mìnhcó quan hệ rất tốt, anh chưa từng giấu cha một chuyện gì cả.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, cha Chu nhận ra rằng mọi thứ đều đã là số phận.

Vì hạnh phúc của con trai, cha Chu quyết định rằng ngay cả khi người đồng đội cũ ch ĩ a súng vào mình, ông vẫn sẽ chiến đấu đến cùng.

Điều mà cả nhà Chu và con trai ông đều không ngờ tới là ngay Giản Nam vừa về đến nhà, cô đã kể rõ mọi chuyện với bố mẹ mình, điều đó đã khiến ông Chu và con trai vừa mới tới cửa đã bị từ chối.

Hai cha con nhà Chu bị từ chối, ở ngoài cửa nhìn nhau nhưng không chịu bỏ cuộc. Chờ khoảng nửa tiếng, Giản Nam đã đi tới mở cửa cho bọn họ.

Sau khi vào nhà, Chu Yến ngăn lại tâm trạng háo hức của cha mình, đi theo bố mẹ Giản vào phòng làm việc.

Giản Nam đang định đi theo thì bị ánh mắt của bố cô ngăn lại, đành phải ở lại phòng khách với ba Chu chờ đợi.

Cuộc trò chuyện giữa bố mẹ Giản và Chu Yến kéo dài ba tiếng đồng hồ.

Sau khi ba người bước ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt bình tĩnh dị thường, không thể biết được kết quả của cuộc trò chuyện là tốt hay xấu. Tuy nhiên, cuối cùng bố mẹ nhà Giản cũng cho phép ông Chu và con trai ăn tối cùng gia đình họ.

Kết quả có vẻ tốt hơn mong đợi của cô, Giản Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay truyền đến một luồng hơi ấm quen thuộc, Chu Yến lặng lẽ nắm lấy bàn tay giấu sau lưng cô.

Sau bữa tối, cha Giản cuối cùng cũng bỏ vẻ mặt ủ rũ và kéo cha Chu đi: "Muốn chơi một ván không ?"

Cha Chu nghe thấy điều này, không khỏi hào hứng nói: "Nào, chúng ta đi thôi. Đi chơi cờ thôi!"

Giản Nam bị mẹ đẩy ra khỏi nhà, bà bảo cô và Chu Yến xuống lầu đi sắm tết, cho Chu Yến làm quen với điều kiện xung quanh trước.

Giản Nam sắc mặt âm trầm, lúc cô thổ lộ mình yêu Chu Yến, hai người họ dù muốn cũng không chịu đồng ý, bây giờ lại giống như không thể chờ để tiễn cô ấy đi vậy. Chẳng phải nó quá là khác biệt vậy ? !

Chu Yến đã nói chuyện gì với bố mẹ mình nhỉ ? Giản Nam thậm chí càng ngày càng tò mò hơn.

"Anh và bố mẹ em đã nói cái quái gì vậy ?"

Ở tầng dưới của khu dân cư, hai người nắm tay nhau đang đi trên con đường lát đá xanh, Giản Nam dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn Chu Yến.

"Anh đã xin bố mẹ em đồng ý gả em cho anh, cuối cùng họ cũng đã đồng ý." Chu Yến mỉm cười, nhận ra ngón tay cô đã lạnh cóng, nên anh nắm lấy hai tay cô cho vào áo khoác để giữ ấm.

"Ai đồng ý gả cho anh vậy..."

Nghe được từ kết hôn, Giản Nam nhất thời ngượng ngùng, cúi đầu không nhìn anh nữa. Tại sao anh lại ấm áp đến vậy ? Giản Nam nghĩ thời tiết thực sự quá lạnh nên cô rúc vào trong ngực anh.

"Em ấy, chính là thích giở trò." Chu Yến bất đắc dĩ cười cười, trước khi anh và cô trở về thành phố B, anh đã cầu hôn, cô rõ ràng đã đồng ý.

"Vậy thì anh cũng không thể không biết xấu hổ! Thẳng thắn nói cho em biết, anh đã nói gì với bố mẹ em vậy ?"

Giản Nam tự nhiên không tin tưởng bố mẹ cô lại đồng ý dễ dàng như vậy. Chắc chắn là Chu Yến đã hứa với họ chuyện gì đó rồi.

"Anh đã hứa với họ rằng anh sẽ chuyển trụ sở công ty đến thành phố B, không để họ phải chịu cảnh nhớ con gái. Ngoài ra, anh cũng bày tỏ anh không chỉ mới thích em trong một năm vừa rồi mà anh đã thích bạn từ rất lâu rồi."

"Chuyển đến thành phố B ? Còn các nhân viên ở thành phố A thì sao ?"

Chu Yến không ngờ rằng trong câu nói của mình rõ ràng có điều quan trọng hơn, nhưng Giản Nam lại chỉ chú ý đến cái này.

"Công ty ở thành phố A sẽ tiếp tục tồn tại, nhưng trụ sở chính sẽ được chuyển đến thành phố B. Anh dự định xây một khu văn phòng lớn hơn ở thành phố B."

"Ồ." Giản Nam cảm thấy nhẹ nhõm. Đợi đã, anh vừa nói gì vậy nhỉ ? Anh đã thích cô ấy từ lâu rồi phải không ? Rất lâu là bao lâu chứ ? Họ đã từng gặp nhau ở quán bar phải không ?

"Anh vừa nói... anh bắt đầu thích em từ khi nào cơ ?"

"Lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy em ở nhà của em."

"Nhà em ? Là khi nào vậy chứ ? "

Giản Nam bối rối, cô thực sự không thể nhớ được. Nói chính xác hơn, cô không hề có ấn tượng gì với Chu Yến trước khi gặp anh ở quán bar.

"Anh biết rõ em sẽ không nhớ được anh."

Chu Yến nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng cũng không tiếp tục nói ra câu trả lời.

"Mau nói cho em biết đi, là khi nào vậy chứ?" Giản Nam bị Chu Yến trreeu đùa đến nỗi tay cũng không còn giữ ấm nổi nữa, liền đưa tay ôm lấy mặt anh hỏi.

Dưới ánh trăng, cô đẹp đến mê người, Chu Yến không nhịn được cúi đầu hôn cô, vuốt ve cô. Một lúc lâu sau, anh thì thầm điều gì đó vào tai của Giản Nam, tai Giản Nam lập tức đỏ bừng.

Ánh trăng vẫn đẹp như mọi khi, bắt đầu từ đêm nay nó sẽ còn đẹp hơn nữa.

(Hoàn toàn văn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu