Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGÀY MAI EM CÓ THỂ GẶP ANH KHÔNG? - Những điều nhỏ xíu xiu

Kỳ nghỉ hè tôi ở nhờ nhà bạn thân.

Buổi tối đầu tiên, tôi đã "thấy sạch" anh trai đẹp trai của cô ấy.

Ban đầu tôi hy vọng mình có thể thoát khỏi chuyện này, nhưng điều tôi không ngờ là Kỳ An thực sự đã phải lòng tôi?

1.

Nghỉ hè đại học, bởi vì nhà tôi ở nơi khác, lại không muốn trở về, cho nên tôi tạm trú ở nhà bạn thân.

Ngày đầu tiên dọn đến nhà cô ấy, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã chủ động làm rất nhiều việc nhà.

Một ngày trôi qua, tôi rất mệt mỏi. Buổi tối sau khi tắm xong, tôi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi đang ngủ, có người vào phòng tôi mà không bật đèn, nhưng "leng keng leng keng" tạo ra rất nhiều tiếng động.

Tôi tưởng là bạn mình, cũng không nghĩ nhiều. Một lúc sau, người đó leo lên chiếc giường nơi tôi đang ngủ và nằm xuống bên trái tôi. Tôi lật người lại, cũng rất tự nhiên đặt tay lên eo "cô ấy".

Lạ nha, eo bạn thân tôi lại săn chắc như vậy?

Nghĩ tới đây, tay của ta không thành thật lại sờ hai cái - - cơ bụng!

Wow, bạn thân của tôi có cơ bụng!?

Tôi nhắm mắt lại, mơ hồ nghe thấy người trước mặt hừ nhẹ, ê có cái gì sai sai nha.

Này, này, này rõ ràng là giọng nói của một người đàn ông!

Tôi đột nhiên mở to mắt, người kia chắc cũng cảm nhận được có gì đó không đúng ở đây, đồng thời quay sang.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Đứng hình mất 5s. Không thể tin được.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai chúng tôi nằm trên một cái giường trừng mắt trừng một hồi, tôi kịp phản ứng, đây không phải là anh trai của bạn thân tôi, Kỳ An sao?

Tôi còn nhớ hồi trước tôi hay đến nhà bạn thân chơi, thỉnh thoảng lại gặp anh ấy, anh ấy có khuôn mặt dễ thương baby, đuôi mắt "hồ ly" nhướn lên, sống mũi thẳng tắp. Anh ấy cao hơn tôi một cái đầu.

Chậc!!!

Đẹp điên đi được.

Tôi bật dậy một cái, Kỳ An cũng nhanh chóng ngồi dậy.

Tôi chạy ra cửa bật đèn, Kỳ An chắc là muốn ngăn tôi lại nhưng muộn rồi thưa anh.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Tôi phát hiện ra rằng Kỳ An, một chàng trai trẻ, đẹp trai và đầy triển vọng, vừa mới tốt nghiệp, hơn tôi hai tuổi, đang "khỏa thân" ! ! ! !

Anh ấy xuống giường, đứng dưới đất, vội vàng mặc quần áo. Khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng sữa và cơ bụng 8 múi, nếu nhìn xuống dưới sẽ thấy...

Tôi, một người cô đơn 20 tuổi, tôi chưa bao giờ thấy cảnh "hương diễm" khiến người ta phụt máu mũi như này!

Có nên xét kỹ hơn? (Phì phì phì)

Kỳ An thấy tôi bất động nhìn chằm chằm vào anh ấy, trên mặt anh ấy hiện lên vệt đỏ kỳ lạ, sau đó anh ấy ném áo qua che luôn đầu tôi.

Tôi ngay lập tức hiểu rằng là một "cô gái thuần khiết và xinh đẹp", tôi nên hét thật to vào lúc này, nên tôi chuẩn bị hét lên đây.

Khi tôi vừa mở miệng thốt ra một câu đồng dao, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, wow, không ai khác, người bạn thân nhất của tôi, cô ấy hình như đang tìm tôi.

Tôi chợt im bặt, tiếng "A" nghẹn lại trong cổ họng. Cô ấy nhìn tôi rồi anh trai mình một lúc, lộ ra vẻ mặt rõ ràng, rồi khi tôi muốn nói, cô ấy bịt miệng tôi và kéo tôi ra khỏi hiện trường nhanh chóng, nhanh đến mức tôi muốn mang cô ấy đi chạy 100 mét "Thế vận hội" được luôn.

Nội tâm Kỳ An: May mà mình mặc quần áo nhanh, nếu không ngay cả em gái mình cũng sẽ nhìn thấy hết mất.

Tôi đang ngồi trên giường của người bạn thân nhất với đôi mắt đờ đẫn: người bạn thân nhất của tôi đang ngồi trước mặt tôi với nụ cười nham hiểm.

Tôi đắm chìm trong khung cảnh vừa rồi và hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Cuối cùng khi tôi "tỉnh" lại, điều đầu tiên tôi làm là tra hỏi người bạn yêu quí của của mình, người đã chỉ cho tôi biết vị trí của phòng khách.

Tôi nham hiểm nhìn cô ấy, "Kỳ Du, chuyện gì vậy? Không phải mày nói phòng khách không có ai sao?"

Kỳ Du tỏ vẻ ngây thơ, "Tao thực sự không biết, mày đi nhầm phòng."

Tôi;? ? ?

"Chính mày nói, phòng dành cho khách ở phía bên trái của tầng hai."

Kỳ Du: ...

Cô ấy dẫn tôi ra khỏi phòng và chỉ về phía cửa bên trái phòng anh trai cô, có một căn phòng có chữ "WC" cong queo được viết bằng bút dạ.

"Mày xem đi."

Tôi sửng sốt, không, không, không, đây không phải là nhà vệ sinh sao?

Tôi bước tới và mở cửa.

Đó thực sự là một căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp.

Tôi cần một liểu giảm đau ngay tại chỗ.

Tôi quay đầu lại, rất khó hiểu: "Vậy tại sao trên cửa lại có "WC"???

Tôi có thể thấy Kỳ Du lúc này đang khó khăn lắm mới nhịn được cười.

"Phụt, ...đó là anh tao hồi nhỏ viết để lừa tao, hahaha..."

Tôi: *beep*.

Chuyện gì xảy ra khi chuyển đến nhà người khác rồi "nhìn sạch" con trai họ và tưởng luôn phòng khách là nhà vệ sinh?

Cảm ơn lời mời, tôi còn chút mặt mũi nào nữa!!!

"Nói... có chuyện gì xảy ra với mày vậy? Anh tao có thói quen ngủ khỏa thân ~"

Kỳ Du ranh mãnh hỏi tôi khi cô ấy trở về phòng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Tôi đỏ mặt nghĩ về cảnh vừa rồi.

"Yo yo yo đỏ mặt kìa! Có người đỏ mặt kìa. Nhất định đã xảy ra chuyện gì! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói nhanh cho tao biết đi."

Tôi kìm nén không chịu nói.

Đầu Kỳ Du nhảy số kì quái, "Không, không, không, không thể nhanh như thế này được ..."

Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì nhanh nhanh chóng chóng bịt miệng cô ấy lại.

Kỳ Du mơ hồ nói: "Hừm, anh tao không "nhanh" như vậy phải không? Bình thường nhìn anh ấy cũng khoẻ mạnh mà."

Tôi bất lực, nghĩ đến điều đó, tôi không cần phải giấu cô ấy, thật lòng trả lời: "Mày đừng nghĩ nhiều, tao chỉ "chạm" vào cơ bụng của anh ấy thôi."

"Wooo, anh tao vẫn còn cơ bụng!?"


Kỳ An: ?

Tôi gật đầu và nghĩ đến điều gì đó... Khụ khụ, ... xấu hổ đến nỗi lấy chăn che mặt lại.

Kỳ Du nhìn thấy cảnh này, cười đến nối ngã lăn xuống giường.

Kỳ Du: Khóe miệng tôi đã "sánh vai" với ánh nắng.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

2.

Sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau tôi thức dậy và đi xuống cầu thang với hai quầng thâm đen to dưới mắt.

Sau màn chào hỏi, chú dì Kỳ nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của tôi liền hỏi có chuyện gì.

Có thể nói rằng việc nhìn "thấy hết" của con trai họ khiến tôi phấn khích đến mức không thể ngủ được không nhỉ?

Rõ ràng là không rồi. Nên tôi mỉm cười nói: "Không sao đâu, con chỉ hơi lạ giường thôi ạ."

Tôi ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu không nói gì.

Đừng hỏi, huhu, là vì Kỳ An đang ngồi đối diện với tôi và nhìn tôi cười nửa miệng.

Tại sao anh ấy vẫn ở đây?! Anh ấy không có việc làm à? Tại sao vẫn còn ở đây?

Da đầu tôi tê dại vì bị nhìn chằm chằm, nên tôi rất chậm ngẩng đầu lên và thành thật nói: "Chào anh Kỳ An."

Kỳ An nheo mắt, ngáp dài và chậm rãi trả lời: "Chào em, Lâm Âm."

Xong rồi, tôi chắc chắn xong rồi. Đôi mắt của Kỳ An rõ ràng là ăn thịt đồng loại rồi, o o o o o...

Kỳ Dù: Tất cả là nhờ chữ "WC" viết trên cửa khi còn nhỏ của mình.

Vâng, tôi cảm ơn!

Sau khi ăn sáng và bày tỏ lòng biết ơn với chú và dì, tôi nhanh chóng chui vào phòng, vùi mình dưới chăn đóng vai đà điểu.

Trong những ngày tiếp theo, ngoại trừ việc ăn uống, Kỳ An xuất hiện ở bất cứ nơi nào đều không có dấu vết của tôi, Lâm Âm.

Nếu vô tình gặp phải tôi, tôi cũng sẽ nhanh chóng cúi đầu "lướt" đi.

Không hiểu sao Kỳ An, một người đang đi làm lại rảnh rỗi đến vậy.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Nhưng như người ta vẫn nói, "kẻ ác thường gây họa".

恶人多作怪 [Èrén duō zuòguài] - ÁC NHÂN ĐA TÁ QUÁI ( kẻ ác thường gây họa)

Vào đêm thứ ba khi tôi đang trốn Kỳ An, Kỳ Du kéo tôi chơi game, lại còn cho rằng tôi là "gà mờ" nên đã nhờ anh trai Kỳ An, người vẫn là một vị "vương giả" dù không làm gì, ra tay.

Tôi: ...

Tôi cực kỳ không tình nguyện bị Kỳ Du kéo vào phòng anh ấy, bất lực ngồi trên giường của anh, vô tình ngẩng đầu lên nhìn Kỳ An, liền đổ mồ hôi lạnh.

Làm sao bây giờ, làm sao thoát thân, online chờ, rất gấp!!!

Sau khi chơi được vài ván, Kỳ Du bỗng nhiên kêu lên muốn đi toilet, bắt chúng tôi "xếp hàng" chờ.

Lúc ấy tôi chỉ vừa mới có chút cảm giác chơi (người mới không xứng đáng sao? Mọi người đều bình đẳng, được không!), Và tôi quên mất rằng tôi sắp ở một mình với Kỳ An, nên tôi đã mời anh ấy một cách phấn khích.

Đột nhiên ánh sáng trước mặt dần tối sầm lại, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ An đang nhìn tôi cực kỳ gần.

Chậc, chậc, chậc, không thể không thừa nhận, làn da của Kỳ An thực sự rất đẹp, gần như mặt đối mặt như này mà thậm chí không thể nhìn thấy bất kỳ lỗ chân lông nào.

Nghĩ tới đây, tay nhanh hơn não, khi tôi kịp phản ứng thì tay tôi đã nhéo vào mặt anh rồi.

Không khí đang ngưng tụ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Hahaha...tay em có thể có suy nghĩ riêng của nó..."

Má ơi, gi*t tôi đi! Tôi thà bị gi*t còn hơn ch*t vì sự ngu ngốc của chính mình!

Tôi nhanh chóng rút tay lại, định bỏ chạy trong khi Kỳ An chưa phản ứng, nhưng tôi vừa ra khỏi giường, một tay đã kéo tôi lại.

Tôi sắp khóc nhưng không có nước mắt nên thấp giọng cầu xin sự thương xót: "Ồ...Anh ơi, em sai rồi, em không cố ý đâu."

Kỳ An đặt tay lên eo tôi, xoa nhẹ, "Sao vậy? Âm Âm."

"Em không nên nhéo mặt anh." Tôi mặc kệ bàn tay đặt trên eo mình đang làm gì đó.

"Chỉ cái này thôi? Còn gì nữa không?"

Tôi nhìn anh với đôi mắt mở to và bối rối. Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ An sắc mặt tái nhợt, nhưng bàn tay đặt trên eo tôi lại âm thầm tăng cường độ xoa bóp, tôi giữ chặt lại, mỉm cười nhẹ giọng: "Còn nữa...và em cũng không nên nhìn vào anh khi ấy!"

Cảm giác như một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai trước mặt tôi. Kỳ An mỉm cười nhướng mày trái, dùng tay xoa mạnh hơn, "Thân hình của tôi thế nào?"

"Được, được, rất tốt! Đi thi thể hình còn được!" Tôi cảm thấy như mình đang bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

"..."

Kỳ An cuối cùng cũng buông eo tôi ra, anh đặt hai tay lên hai bên trái phải của tôi, thì thầm vào tai tôi: "Nhớ kỹ, sau này đừng trốn, tôi không ăn thịt người."

Giọng nói của anh ấy trong trẻo, mềm mại và hơi khàn, cơ thể tôi gần như mềm nhũn ra.

Không thể nào lại vô vọng đến vậy.

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Ngoài ra, đừng dùng kính ngữ khi nói chuyện với tôi."

Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh và gật đầu, nhưng trong lòng tôi đã bùng nổ tâm trạng hỗn loạn.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Kỳ An đang trêu chọc tôi phải không? Có hay không! Trời ạ, anh ấy không thích tôi chứ!

Mặc dù tôi "xinh đẹp, có tài, có tiền", thích tôi là chuyện bình thường, nhưng! Anh ấy là anh trai của bạn thân nhất của tôi! Có một cảm giác "loạn luân" không thể giải thích được...

Khi tôi đang suy nghĩ, Kỳ An đối diện tôi chợt mỉm cười nhẹ.

"Sao, sao vậy?"

"Không sao, chỉ là... em đang đỏ mặt."

Đôi mắt của Kỳ An nheo lại và đánh giá tôi.

! ! ! ! !

Thật sự là mất hết liêm sỉ! Không phải chỉ là dựa sát một chút thôi sao?

Bởi vì Kỳ An đẹp trai quá, ch*t tiệt. Bị một người đàn ông đẹp trai như vậy nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy mặt mình nóng đến mức muốn bốc khói.

May mắn thay, Kỳ Du đi vệ sinh trở lại, tôi nhanh chóng đẩy Kỳ An ra, ngồi thẳng dậy.

Kỳ Du (với ánh mắt nghi ngờ): "Em có làm phiền hai người không?"

Sau khi chơi thêm vài ván nữa thì thấy cũng đã muộn nên tôi đi tắm trước.

Tôi lại trằn trọc mãi, nhưng Kỳ Du lại ngủ ngon lành với "giọt lệ rơi từ khoé miệng".

Tôi mở to hai mắt, mãi đến tận đêm khuya tôi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Ngày hôm sau.

"Lâm Âm!! Dậy đi! Gần đến giờ ăn trưa rồi!"

Kỳ Du rất có năng lực. Tôi nằm trên giường muốn khóc không ra nước mắt.

Khi tôi lười biếng đứng dậy và phải mất ít nhất hai mươi phút sau khi tôi tắm rửa xong, tôi nhấc điện thoại lên và nhìn đồng hồ, 7:01 sáng.

"Kỳ Du!!!!!!!!! Mày chưa xong với tao đâu!"

Kỳ Du đang nhắn tin chào buổi sáng với bạn trai trên WeChat, đang trò chuyện sôi nổi, bị giọng nói của tôi làm giật mình. Nhảy lên, "Mày đang hét cái quái gì vậy?"

Tôi nhe răng đến gần cô ấy, "Nhìn xem mấy giờ rồi, đồ lừa đảo, mới có bảy giờ mà mày gọi ăn trưa??? Mày có biết tao đi ngủ lúc mấy giờ không?"

Cô ấy mỉm cười "Này này này, hôm nay không có chuyện gì sao~"

"Chuyện gì?" Tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.

"Đương nhiên là đi dạo phố! Gần đây mày áp lực quá lớn rồi! Nào, ra ngoài và thư giãn đi."

Quả thực, tôi đang bận cập nhật các bài viết trên XQ. Mặc dù tôi cảm thấy rất thành công nhưng tôi gần như mất bình tĩnh để làm cho bài viết trở nên hài hước và sinh động, đầu tôi sắp hói rồi.

Nhưng tôi vẫn còn một số nghi ngờ.

"Mày mà tốt như vậy á?"

"Tất nhiên rồi~"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ồ, Kỳ Du không gây chuyện vẫn là tốt nhất.

......

Mới là lạ a a a a!

Tôi nhìn Kỳ An, người đang đứng bên trái tôi đợi tàu điện ngầm với chúng tôi, với vẻ mặt thờ ơ.

Tôi đúng là ngốc khi dễ dàng tin vào lời nói của Kỳ Du. Tôi cứng ngắc quay đầu về phía Kỳ Du ở bên phải, "Ý mày là sao?"

"Có ý gì?"

"Chậc...sao anh mày cũng ở đây? Anh ấy không đi làm à?" Tôi hạ giọng và nháy mắt với Kỳ Du.

"Ồ ~ mày hỏi anh tao tại sao đi cùng chúng ta đi ~" Giọng Kỳ Du lớn đến mức có thể to hơn cả tiếng tàu điện ngầm.

Tôi:...

Kỳ An:...

"Hehe, tự hỏi anh ấy đi."

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.


Tôi quay đầu lại, "cùng chân cùng tay" lên tàu. Quả nhiên là kỳ nghỉ hè, chúng tôi tình cờ bắt kịp giờ cao điểm, tàu điện ngầm lại đông đúc, sau khi ba người đứng qua hai điểm dừng, lượng người cuối cùng cũng bắt đầu giảm xuống.

Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một chỗ ngồi chỉ vừa đủ chỗ cho hai người. Một mình Kỳ Du cũng sắp chiếm hết rồi.

Tôi: Xin hãy "tự trọng".

Kỳ An ngồi xuống chỗ trống còn lại của hàng ghế, sau đó anh ấy và Kỷ Du đồng thời ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên dòng chữ: "Còn em/mày thì sao?"

Tôi đè nén ý nghĩ điên cuồng muốn mắng Kỳ Du, mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, "Không sao đâu, không sao đâu, em đứng là được rồi."

Còn chín điểm dừng nữa. Đã đến đích rồi, sao vẫn muốn dừng? Tôi thực sự không thể đối mặt với khuôn mặt đáng bị đánh của Kỳ Du và khuôn mặt đẹp trai của Kỳ An, vì vậy tôi nắm lấy tay vịn và quay lưng về phía họ.

Một ga khác đến, bỗng nhiên có nhiều người hơn, tôi bị đẩy đến trước mặt Kỳ An, nhưng cố chấp, tôi vẫn quay lưng lại với anh!

Người bên cạnh chen chúc, tôi mất thăng bằng vì không có tay vịn, bỗng có một bàn tay to lớn vòng qua eo tôi từ phía sau, nhẹ nhàng kéo tôi lại, tôi ngồi lên đùi ai đó.

Ừ, đoán đúng rồi, đó là đôi chân của Kỳ An.

"Cảm ơn..." Tôi cố gắng đứng dậy lần nữa, Kỳ An vòng tay còn lại quanh eo tôi.

"Ngồi yên." Lần đầu tiên trong hôm nay tôi nghe được giọng của Kỳ An, vẫn như tối qua. Đêm qua... tôi lại không khỏi đỏ mặt. Sau đó, tôi lại giãy giụa thêm mấy lần nữa, Kỷ An đặt tay lên eo tôi không cho tôi đứng dậy, cuối cùng tôi đành đành nhượng bộ, để anh ôm tôi.

Ánh mắt của Kỳ Du ở bên cạnh khiến tôi gần như phát hỏa. Chờ một chút, hình như cô ấy đang lén lút chụp ảnh. Tôi vặn người định giật lấy điện thoại của Kỳ Du, nhưng Kỳ An đột nhiên kéo tôi lại, bây giờ thì tốt rồi, cả người tôi nằm trọn trong vòng tay anh.

"Đừng cử động, ngoan."

Tôi đi/ên cuồng gật đầu.

Tôi: Tôi chưa bao giờ cảm thấy việc đi tàu điện ngầm lại giày vò đến thế...

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau đến trung tâm thương mại, mua vài chiếc váy bồng bềnh siêu đẹp mắt. Chúng tôi còn đi chơi điện tử nữa, gắp được một đống gấu siêu dễ thương, rồi còn đi xem phim.

Đúng vậy, bạn lại đoán đúng rồi, váy và vé xem phim đều do Kỳ An trả, gấu bông cũng là anh ấy gắp. Bao gồm cả mấy túi đồ trang sức Bulinbulin trong tay anh ấy, cũng chỉ là tôi tuỳ ý khen "đẹp", "đáng yêu".

Đây là kiểu bá đạo tổng tài trong truyền thuyết à....

Buổi chiều xem phim, tôi không khỏi nghĩ đến hiệu ứng đồng cảm của phim quá tốt, mê mẩn đến mức không để ý rằng Kỳ Du đã lẻn đi từ bao giờ.

Khi bộ phim kết thúc, tôi dụi đôi mắt sưng tấy vì khóc, vẻ mặt khó tin: "Kỳ Du đâu?"

Kỳ An tỏ ra thờ ơ, "Con bé nói có việc phải đi trước rồi."

Thực sự là có việc đi trước à... Thế thì cũng không cần phải xách cả túi lớn túi nhỏ đi luôn à.

Tôi thở dài trong im lặng, thực sự đấy.

Có ngốc thì cũng nhìn ra được cô ấy đang cố kết tôi và anh trai cô ấy lại với nhau.

Không thể phủ nhận, Kỳ An, chắc là cũng có chút hứng thú với tôi, nhưng nói không chừng chỉ là vì tôi nhìn thấy hết của anh ấy nên có chút khác biệt.

Tôi cũng không chắc. Nhưng điều tôi chắc chắn là nếu Kỳ An tỏ tình với tôi thì tôi nhất định sẽ đồng ý! Rốt cuộc ai mà không thích trai đẹp chứ?

Sau khi ăn tối với Kỳ An trong im lặng, chúng tôi bắt tàu điện ngầm thẳng về nhà.

Từ ga tàu điện ngầm đến tận cửa nhà, Kỳ An vẫn im lặng, người đàn ông này quả thực rất ít nói... Tôi thầm nghĩ.

Lúc đó đã tới cửa nhà Kỳ An, đang lấy chìa khóa mở cửa, tra chìa khóa vào ổ khóa thì đột nhiên dừng lại.

Tôi:?

Kỳ An quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi: (đã bắt đầu run rẩy)

"Em sợ tôi lắm à?" Anh ấy dường như muốn đưa tay ra chạm vào đầu tôi, nhưng tôi vô thức né tránh.

"Không, không, chỉ là anh...Anh Kỳ An, hành động của anh quá đột ngột."

Tôi cười lớn, di chuyển đến chiếc chìa khóa, đưa tay vặn chìa khóa, và cố mở cửa...

Kỳ An đứng ở phía sau tôi không nói gì, đúng lúc tôi đang định mở cửa thì anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang xoay chìa khóa của tôi. <

! ! ! Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, ngươi đang làm cái gì vậy!

Sau đó anh cúi đầu vùi vào hõm cổ tôi, xoa xoa, trầm giọng nói chỉ có hai chúng tôi nghe rõ: "Lâm Âm, em đừng sợ tôi. Em sợ tôi thì sao ở bên cạnh tôi được đây?"

WOW, làm tôi bối rối rồi. Tôi run rẩy hỏi: "Anh ơi, ý anh là gì?"

"Tôi thích em."

Người tốt, tôi chỉ gọi anh ấy là người tốt.

Buổi chiều tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó thì buổi tối thì anh ấy tỏ tình với tôi. Nhưng nên làm gì với tình huống này bây giờ?
Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.


Vì vậy tôi nhẹ nhàng "Anh..."

Giọng của Kỳ An đã hơi khàn khàn, "Đừng gọi tôi là anh trai, tôi không phải là anh trai em."

...

Im lặng là vàng,

Tôi không biết đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng anh ấy đã bảo tôi đừng gọi anh ấy là anh trai.

"Vâng."

Kỳ An đột nhiên ngẩng đầu, siết chặt vòng tay, "Vâng cái gì?"

"Không phải anh bảo đừng gọi anh là anh trai à?"

"Hết rồi?" Anh có vẻ hơi thất vọng.

"Còn gì nữa không? Tôi thích em, em thậm chí không đáp lại lời tỏ tình của tôi?"

Tôi choáng váng, vâng...

Nhưng tôi nên nói gì đây? Có vẻ hơi thô nếu đồng ý trực tiếp không (tham vọng cao cả vào buổi chiều đã đi đâu?) Nên tôi nghĩ, đừng nhìn vào, đây chỉ là vài chữ cái đơn giản nhưng chúng bao hàm tất cả những suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc đó.

Thực ra, vào lúc đó, tôi thậm chí còn nghĩ đến tên của đứa con tương lai của chúng tôi luôn rồi. Nhưng tôi có thể nói trực tiếp được không?

Rõ ràng là không, bởi vì tôi rất dè dặt~

Thật nực cười! Thật đấy!

Vì vậy tôi quay đầu lại và nói một cách nghiêm túc: "Em biết rồi. Mặc dù anh thực sự rất đẹp trai nhưng em hy vọng chúng ta có thể thân thiết trong một thời gian và dành thời gian cho nhau, được không anh? ... Kỳ An?"

Kỳ An do dự một lúc rồi cười lớn, ôm tôi từ phía sau: "Được rồi, dù sao cũng có nhiều thời gian nên em cứ thong thả nhé."

WOW, lão cáo già này sao có thể vậy chứ!

Nói xong, anh đẩy cửa, thay giày rồi bước vào phòng mà không thèm ngoảnh lại.

Tôi: Meow meow meow? Tỏ tình rồi bỏ chạy? Tôi đứng ở cửa một lúc rồi chợt nhớ ra vừa rồi tai Kỳ An đỏ bừng...

Thì ra anh ấy ngượng ngùng, Pock, lại có chút đáng yêu?

Kỳ An: Cô gái tôi thích quá dễ thương thì phải làm sao?

3.
Tắm xong, tôi trở về phòng, lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra và bắt đầu sấy tóc.

Ngoài những tương tác ngọt ngào với Kỳ An những ngày này, về lời tỏ tình của anh ấy, tôi có nên xem xét kỹ hơn những suy nghĩ của mình về anh ấy không?

Tôi thích anh ấy không?

Tất nhiên là tôi thích rồi. Vâng, sao lại có thể không thích những anh chàng đẹp trai chứ?

Nhưng suy cho cùng thì anh ấy cũng mới tốt nghiệp đại học, không biết công việc của anh ấy có ổn định hay không, còn tôi sau kỳ nghỉ hè mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, chúng tôi có thể kiên trì được bao lâu nếu ở trong tình trạng yêu xa như vậy?

Liệu tôi có trở thành vật cản cho anh ấy không?

Hơn nữa, chỉ mới mấy ngày gần đây tôi mới thực sự quen anh ấy, chúng tôi chưa biết rõ về nhau, giữa chúng tôi gần như có một khoảng trống. Đây là nguyên nhân chính khiến tôi không đồng ý, tuy tôi chưa gặp nhưng ít nhất tôi cũng thấy người khác!

Đúng vậy, "chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy". Nên tôi hiểu rất rõ rằng nếu hai người muốn ở bên nhau lâu dài thì điều cần thiết là phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện của nhau.

Huh... tình yêu phiền phức quá à...

Đầu óc tôi rối bời, tôi vò đầu.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh Tôi khó chịu quá!"

Mà này? Hả, tại sao Kỳ An lại thích tôi? Tuy rằng tôi thường xuyên tới nhà Kỳ Du chơi, nhưng cũng mới gặp anh ấy có mấy lần?

Tôi sẽ không bao giờ nói những điều như "xét cho cùng thì tôi cũng quá bình thường." được.

Tôi là một nàng tiên nổi bật giữa đám đông hahahahahaha...

"Ahem!" (Tôi nghẹn ngào, ch*t tiệt.)

Hỏi Kỳ Du thì sao? Dù sao cô ấy cũng rất nhiệt tình như vậy, có lẽ cô ấy biết điều gì đó.

Tôi nhìn Kỳ Du với đôi mắt sáng ngời, cô ấy đang ngồi trên giường vui vẻ nói chuyện với bạn trai nhỏ, anh một câu, em một câu qua lại, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

Tôi: (Nắm chặt tay) "Kỳ Du. Hứ!"

Tôi ngắt lời giữa chừng, Kỷ Du ngẩng đầu lên một cách vô cảm "Mày đang làm gì vậy? Không thấy tao đang nói chuyện với bảo bối à?"

"Nói xem, chị em hay bạn trai quan trọng hơn?"

"..."

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu" Nếu mày không nói cho tao biết, tao sẽ ngủ trong phòng anh trai mày. Nếu có chuyện gì, tao sẽ nói với anh Kỳ An rằng mày nhờ tao làm!"

Kỳ An: Chào mừng, nồng nhiệt chào đón.

Kỳ Du bị đánh bại, "Được rồi, được rồi, em là người quan trọng nhất, Âm Âm bé nhỏ ~" (Amiuoi)

"Ơ ~"

Vui vẻ một lúc, tôi nghiêm túc nói; "Ờ, ừ, để tao kể cho mày nghe chuyện này. Mày chỉ cần bình tĩnh và tin tao thôi!"


"Gì đấy, thần bí như vậy, rào trước đón sau! Nào, nói đi."

"Chỉ là... Hôm nay anh mày đã tỏ tình với tao."

"Tao đi đây! Bla Bla" Kỳ Du lớn tiếng chửi rủa, tôi nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại.

"Ồh, oh, tao đã bảo mày bình tĩnh, bình tĩnh mà!"

Kỳ Du hít một hơi thật sâu.

"Nào nào, nói chi tiết cho tao biết, khi nào, ở đâu và cụ thể là anh ấy đã nói gì, nhanh lên."

...

Kỳ Du nghe lời giải thích chi tiết của tôi. Khuôn mặt kiểu: "trải đời".

"Anh ấy rất có năng lực. Tao cố gắng đưa hai người đến với nhau không là gì cả."

Tôi trợn mắt nhìn Kỳ Du, "Mày vẫn còn dám nói như vậy."

"Còn mày thì sao? Sao mày không đồng ý? Anh trai tao đẹp trai có đẹp trai, dáng người có dáng người, vậy không có lý do gì để không "chấp nhận" anh ấy với một "nhan cẩu" như mày."

Nhan cẩu (颜狗): kiểu người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

Mặt tôi kiểu muốn đánh cô ấy một trận nhưng cô ấy nói gì cũng đúng.

"Mặc dù tao là "nhan cẩu" nhưng là "nhan cẩu" có nguyên tắc! Tao thậm chí còn không biết tại sao anh mày lại thích tao ấy. Tao không biết tình cảm của mình dành cho anh ấy, vậy làm sao tao có thể tùy tiện đồng ý ở bên anh ấy được?"

"Ai ui, không tệ nha, rất có tâm."

"Nàoooooo!"

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Sau khi trêu chọc, Kỳ Du im lặng trong một khoảnh khắc và cô ấy nói với tôi một cách nghiêm túc.

"Âm Âm, tao hiểu mày đang lo lắng điều gì, nhưng với tư cách là bạn thân nhất của mày. Bạn thân ơi, tin tao đi, anh trai tao thực sự rất tốt, công việc ổn định, rất đáng để tin tưởng."

Tôi chợt im lặng.

"Còn tại sao anh tao lại thích mày... tao ít nhiều cũng biết."

"Nói nhanh điiiii!"

"Mày đến nhà tao chơi lần trước. Đó là lần đầu tiên mày gặp anh tao."

Tôi rơi vào ký ức...

Mùa hè năm ngoái, tôi đến nhà Kỳ Du để xem con mèo mới của cô ấy, và tôi tình cờ gặp Kỳ An đang chơi với con mèo...

Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn mở toang, ánh nắng chiếu vào một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa vuốt ve mèo, tôi chưa từng gặp anh ấy bao giờ, đột nhiên choáng váng.

Đẹp trai v~...

Anh ấy liếc nhìn tôi một lúc lâu, trên môi nở một nụ cười, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.

"Bạn ơi, nước bọt của bạn sắp chảy ra khắp sàn nhà của tôi rồi."

Ừ, ừ, ừ?

Tôi vội cúi đầu che miệng lại, không có nước bọt...

Nhưng sẽ xấu hổ lắm nếu bị phát hiện mê trai...

Tôi lại ngẩng đầu lên và phát hiện anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm, tôi đột nhiên cảm thấy má mình nóng bừng, liền đưa tay ra quạt: "Hahahaha, hôm nay nắng chói quá, có chút nóng.

Anh ấy cúi đầu tiếp tục vuốt ve con mèo của mình. Sau đó lúc ăn cơm, Kỳ Du giới thiệu chúng tôi với nhau. Tôi cúi đầu vừa ăn vừa chăm chú nghe tên anh, Kỳ ... An sao? Nghe hay quá đi.

"Này, này! Âm Âm? Mày đang nghe tao nói không? "

Giọng nói của Kỳ Du đưa tôi trở lại thực tế, "A, xin lỗi, tao mất tập trung. Mày
nói gì."

"Hừm, lời hay chỉ nói một lần, tao không muốn nói nữa." Kỳ Du quay đầu sang một bên.

"Được rồi, Oà, nói lại lần nữa đi~"

"Khịt mũi!"

"Ngày mai tao bao trà sữa nhé?"

"Chốt kèo!"

"...èo mày có lập trường tý đi?"

"Mày còn muốn nghe không!?"

"Này, này, này, vâng, vâng, Tiền bối Du, xin hãy chỉ giáo. "Tôi lập tức bắt đầu bóp chân Kỳ Du.

"Vậy thì đừng phân tâm nữa. Sau đó, sau khi mày về, anh tao đột nhiên tìm đến tao rồi hỏi thông tin cá nhân của mày."

"Hả? Tại sao?" Tôi cảm thấy bối rối.

"Đúng, lúc đó tao thấy rất kỳ. Sau đó tao hỏi anh ấy tại sao đột nhiên lại quan tâm đến mày, anh ấy nói..."

"Anh ấy nói gì vậy?" Tay tôi ngừng bóp chân.

"Ahem, anh ấy nói, bởi vì dáng mày đẹp."

? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Nghĩ theo cách này, có vẻ như lần đó tôi đang mặc một chiếc váy ngắn có thắt lưng...

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Vậy là Kỳ An quan tâm đến tôi vì anh ấy "mê" tôi!?

Này KỳAn, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấu được anh rồi!

Kỳ An: ???

Kỳ Du nhìn thấy tôi chợt tức giận, cảm thấy bối rối, "Âm Âm mày sao vậy?"

"Không sao đâu! Tao chỉ nghĩ đàn ông chỉ thì ra suy nghĩ bằng phần dưới mà thôi!"

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

4.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, tôi và Kỳ An không liên quan gì đến nhau, nhưng không thể chịu nổi Kỳ Du tạo ra rất nhiều không gian cho tôi và anh ấy.

Kỳ Du: Anh ơi, em chỉ có thể giúp anh bấy nhiêu thôi, khi xong việc nhớ đãi em trà sữa nhé.

Dần dần khoảng cách giữa tôi và Kỳ An dường như ngày càng gần hơn, tôi phát hiện ra anh ấy thực chất là một người rất vô liêm sỉ. Nhưng hình như tôi chưa thực sự thích anh ấy, tôi chỉ cảm thấy thoải mái khi ở bên anh ấy.

Tôi: Tôi không ngờ rằng với tư cách là "nhan cẩu", tôi lại có thể tự chủ như vậy.

Ngày tháng trôi qua chậm rãi như vậy, một đêm nọ, Kỳ Du đột nhiên thần bí đưa tôi ra ban công nhà cô ấy. Tôi đang thắc mắc, sau khi ngước mắt lên, tôi hít một hơi thật sâu và ngây ngất cả người.

Là Kỳ An, tay cầm hai cây pháo bông đang thắp sáng. Trông anh mềm mại và trong veo dưới màn đêm, pháo trong tay anh sáng chói.

Tôi nín thở và từng bước tiến lại gần anh ấy. Kỳ An đưa một cái cho tôi và nhìn tôi mỉm cười.

Hiện tại đã cấm pháo, không biết anh ấy đã tìm kiếm những cây pháo bông này bao lâu rồi.

"Kỳ An..."

"Thế nào, cảm động không? Em có kiểu yêu tôi ch*t đi không?"

...

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Thực sự không thể đặt kỳ vọng cao vào lão "hồ ly" này.

Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu hãnh của anh không nói nên lời,

"Em không có chút cảm động nào cả." Kỳ An không khỏi bật cười.

Tôi cầm cây pháo bông lấp lánh đến mép ban công và nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Những ánh đèn neon nhấp nháy, xe cộ tấp nập, tiếng cười của những người xung quanh như dòng suối trong trẻo, dịu dàng và đẹp đẽ.

Vào một khoảnh khắc đẹp như vậy, tôi chợt nhớ đến điều Kỳ Du đã nói với tôi trước đây, "Lúc đầu anh ấy quan tâm đến "vẻ bề ngoài" của tôi", là tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Cười đủ rồi, Kỳ An đến bên tôi, anh nhìn cảnh đêm náo nhiệt với giọng nói ngọt ngào;

"Mùa hè sắp qua rồi."

Tôi gật đầu, "Nhưng trời vẫn nóng quá."

"Ừ."

"Nóng như vậy, liệu có thể biến chúng ta thành một tình yêu nồng cháy không?" Anh quay đầu lại nhìn tôi, không ngờ rằng tôi cũng đang nhìn anh. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong mắt Kỳ An hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, tôi có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập điên cuồng.

Chúng tôi nhìn nhau như thế rất lâu và tôi cũng không mở miệng nói chuyện. Có lẽ cảm nhận được sự xấu hổ của tôi, Kỳ An cong môi ra vẻ hiểu ý, sờ sờ đầu tôi, "Không sao đâu, em không thích anh cũng không sao."

Giọng điệu của anh rất thấp. Tôi không khỏi bật cười, gỡ bàn tay đang gây rắc rối trên đầu tôi ra, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, những ngón tay chúng tôi đan vào nhau.

Đến lượt Kỳ An sửng sốt. Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh.

"Đợi một chút, em phải suy nghĩ đã."

Bởi vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc này là việc anh ấy, hồ ly này, thích tôi và tỏ tình với tôi vì vẻ bề ngoài của tôi! Ch*t tiệt!

Đôi mắt Kỳ An khẽ động đậy.

"Nếu anh không đợi nổi, cũng không sao." Tôi mỉm cười với chính mình.

"Em sẽ không..."

"Anh chờ em." Anh ấy nhíu mày nói. "Bạn học Âm Âm, chú ý, em đã vướng vào anh rồi." Một nụ cười nở trên môi anh ấy, nội tâm pháo hoa nở rộ.

Tôi mở miệng định nói gì đó, Kỳ An lên tiếng trước, cười tinh quái: "Em không chạy được đâu."

Anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lòng bàn tay tôi cũng ướt đẫm. Căng thẳng như vậy sao?

Tôi không nhịn được cười: "Vậy em thử xem?" Kỳ An nghe vậy, cúi đầu cười nói: "Đừng nghĩ." Anh lùi về phía sau một bước, nửa người chìm trong bóng tối, không rõ nét mặt.

"????"

Đột nhiên có một lực nào đó kéo tôi về phía trước, tôi trực tiếp ngã vào vòng tay của Kỳ An, chưa kịp phản ứng thì một hơi thở nóng hổi đã ập xuống trước.

Phản ứng đầu tiên là anh ấy rất thơm...

???

Kỳ An nói: "Hôn trước đánh dấu, đề phòng em trốn mất."

Kỳ Du, âm thầm dùng điện thoại di động trong bóng tối ghi lại mọi chuyện: Này này này này này, hey hey hey.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

5.
Chớp mắt đã phải trở lại trường.

Tôi là sinh viên năm thứ hai tại một trường đại học C ở địa phương.

Kỳ An bay đi bay về vì công việc. Mặc dù chúng tôi chưa chính thức bên nhau nhưng tôi dành phần lớn thời gian mỗi ngày để trò chuyện với anh ấy ngoại trừ trong lớp.

Trong khoảng thời gian này, tôi nhận ra sâu sắc tính chiếm hữu ghen tuông của anh ấy như thế nào.

Tôi không được phép tiếp xúc quá nhiều với những chàng trai khác.

Tôi không được phép về ký túc xá quá muộn vào ban đêm.

Tôi không được phép phân tâm khi trò chuyện với anh ấy.

...

Không vừa ý liền ghen tị, "Giấm Sơn Tây"!

山西老陈醋 [Shānxī lǎo chéncù] [SƠN TÂY LÃO TRẦN THỐ]- Là một trong bốn loại giấm nổi tiếng ở Trung Quốc. (Giấm ở đây là ghen)

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Nhưng đôi khi anh ấy lại làm nũng với tôi, tôi tự hỏi sao anh ấy có thể dễ thương đến thế?

Cảm giác như một con cáo già đã biến thành một con chó sữa. Nhưng đã lâu rồi tôi không gặp anh, dù sao cũng hơn hai tháng kể từ đầu năm học tôi chưa thấy anh về dù chỉ một lần.

Vậy thực ra tôi có thể kiêu ngạo hơn một chút được không?

Ngày tháng trôi qua chậm rãi như thế, chiều dài và độ dày của ống tay áo cũng dần dần tăng lên. Dường như giữa tôi và Kỳ An chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có vẻ là như vậy?

"Kỳ An." Tôi nằm trên bàn lớp, xem ảnh cây bạch quả chuyển màu từ xanh sang vàng trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên khi đọc tên người yêu của tôi. Sau giờ học, Kỳ Du đưa tôi đến căng tin để ăn, đột nhiên có người ngăn tôi lại.

Tôi nhìn quanh và thấy một chàng trai có khuôn mặt và đôi tai đỏ bừng đang nhìn tôi.

"Cậu đang tìm tôi à?" Chàng trai gật đầu, một giọng nói lắp bắp vang lên.

"Tiền bối, em là Giang Cảnh Thâm, là sinh viên năm nhất, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em đã thích chị rồi, chị có thể ở bên em được không?" Giang Cảnh Thâm cúi đầu thật sâu trước tôi và đưa cho tôi thứ gì đó bằng cả hai tay.

? ? ?

Tình huống gì đây? Tỏ tỉnh??

Hay tha cho tôi, mấy tân sinh viên này mạnh dạn quá phải không?

Tôi ngập ngừng đưa tay ra rồi rút lại, không dám nhận.

Nỗi sợ thứ nhất là thư tình.

Nỗi sợ thứ hai là tín vật tình yêu

Nỗi sợ thứ ba là Kỳ An đang ở xa tận chân trời kia.

Giọng nói của cậu ấy khá to, thu hút tất cả học sinh xung quanh, ngoài những lời xì xào bàn tán, còn có rất nhiều lời cổ vũ khiến tôi phải đồng ý.

Đừng hỏi, vấn đề là Giang Cảnh Thâm là sinh viên năm nhất, thực sự rất xuất sắc.

Đặc biệt là "ngực".

Thoạt nhìn có vẻ giống kiểu nguyên thuỷ.

Thấy tôi hồi lâu không trả lời, cún con này ngẩng đầu lên nhìn tôi háo hức, thè lưỡi ra, tôi thấy tiếc cho biểu cảm này.

Tôi không thể nhịn được... à, không, ý tôi là tôi khát quá. Tại sao lại dễ khát nước trong thời tiết ch*t tiệt này?

Kỳ An: anh khuyên em nên cẩn thận.

Tôi: huhuhu.

Tôi đã suy nghĩ kỹ và so sánh Giang Cảnh Thâm và Kỳ An. Chà, hóa ra con cáo già trưởng thành và có khả năng quyến rũ người khác lại là người tôi yêu thích.

Cho nên, đồng ý là không thể, dù sao ở nhà cũng đã có một con rồi. Nếu anh ấy cho rằng tôi đang quậy phá bên ngoài, chẳng phải tôi sẽ ch*t thảm sao?

Dah, Dah, tôi không thể để chuyện này xảy ra được.

Tôi chỉ có thể để con chó sữa tuột khỏi miệng mình...

Woo woo woo...

Sau một hồi đắn đo, tôi vẫn đưa tay nhận lấy thứ cậu ấy đưa cho, dù thế nào cũng là thành ý của người khác nên tôi cũng không thể làm khác được phải không? Khi Giang Cảnh Thâm ấy, cậu mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên tôi nói: "Xin lỗi, tôi đã có người tôi rất thích rồi. Cậu là một người rất tốt, cậu sẽ gặp được người mà mình thích tốt hơn, giỏi hơn tôi."

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, những sinh viên kia cũng ngừng gây ồn ào.

Tôi bất lực nhìn ánh sáng trong mắt cậu ấy mờ đi và dần dần biến thành nước mắt. "Người đó có phải là người mà chị rất thích không?"

Tôi gật đầu nặng nề, và một nụ cười xuất hiện trên môi tôi trước khi tôi kịp nhận ra.

"Anh ấy là người phải làm điều đó!"

...

Kỳ Du trong đám đông: Oh yo yo yo, mày đang nói về anh tao à?

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

6.

Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi luôn có thể nghĩ đến cái tên đó trong đầu và cảm thấy hơi chán. Từ khi nào mà tôi lại nhớ một người nhiều đến vậy?

Thành phố A.

"Này Lão Kỷ, anh đang vội đi đâu vậy?" Giang Từ bối rối hỏi. Kỳ An mím môi nhưng không nói gì, chỉ đẩy nhanh tốc độ lau tay. Điện thoại di động trên bàn lại sáng lên.

Là tài khoản WeChat của Kỳ Du: [Anh ơi! Nếu anh không quay lại, người phụ nữ của anh sẽ bị bắt đi mất đấy!] Kèm theo là hình ảnh một chàng trai mặt đỏ bừng đang nói điều gì đó với một cô gái.

Đó có phải là tỏ tình không? Chắc hẳn đó là một lời tỏ tình phải không?

Kỳ An càng nghĩ càng lo lắng, không khỏi nhấc điện thoại lên và xem lại những bức ảnh.

Cô gái một tay che miệng, sửng sốt, hình như có chút... lại có chút vui mừng?

"Vui mừng...?" Các đầu ngón tay của Kỳ An trở nên trắng bệch, anh cảm thấy bối rối vô cùng. "Cô ấy vẫn chưa đồng ý ở bên tôi, tức là cô ấy có quyền lựa chọn người khác."

[Nhưng cô ấy đã đồng ý và hứa sẽ không ở bên ai khác.] Tâm trí Kỳ An tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.

Được gọi là "Một trăm cách để một cô gái tôi thích rời xa tôi" Anh muốn hỏi rõ ràng nhưng lại không dám.

Kỳ An tìm tài khoản WeChat của em gái mình: [Cô ấy có đồng ý không?]

Kỳ Du trả lời ngay lập tức: Dù sao thì đồ cũng đã được nhận rồi.

Trái tim anh đập mạnh mẽ. Dường như có thứ gì đó đang sụp đổ.

Kỳ An dừng một chút, lập tức trả lời: [Anh sẽ quay về ngay.]

Kỳ Du: [Ok!]

Sau đó anh ấy gửi cho tôi một địa chỉ. Đó không phải là địa chỉ của trường học, sau khi vào đại học, tôi và Kỳ Du thuê một căn nhà bên ngoài vì không muốn gặp rắc rối. Mặc dù là đi thuê nhưng chi phí sinh hoạt hàng tháng, tiền thuê nhà, tiền điện nước đều do chúng tôi kiếm được bằng công việc bán thời gian! Tiền kiếm được bằng xương máu!

Kỳ An lo hết chuyện này đến chuyện khác vội vàng lên máy bay đến thành phố C.

Anh nhìn đồng hồ: 12h35 trưa.

[Đợi anh nhé, Âm Âm.]

Kỳ Du: Tôi quả thực là một "tiểu thiên sứ".

Nghĩ nghĩ, cô ấy nhìn tôi nằm trên giường, "Ôi, sao mày còn ngủ? Mau dậy đi!"

Tôi vội ngồi dậy, "Sao vậy? Tao nhớ buổi chiều tao đâu có tiết học?"

"Tao không quan tâm, mày lập tức gội đầu, chăm sóc da và trang điểm ngay bây giờ!"

"Mày đang làm gì vậy? Cũng không phải đi gặp người yêu."

Nói đến người yêu của mình...

Hehe, tôi không khỏi cúi đầu cười khúc khích.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Kỳ Du: Tôi vừa xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

"Tao không quan tâm, mày đi nhanh đi. Hôm nay tao có hẹn. Mày đi cùng tao."

"Ai?"

"Nào, đừng hỏi, mày không biết anh ấy. Anh ấy là một doanh nhân rất quyền lực."

Mắt tôi đột nhiên sáng lên. Tôi thực sự cần các chuyên gia hướng dẫn tôi về hướng đi trong tương lai. "Thật sao? Đi ngay đi ngay!"

Trước khi đi gội đầu, tôi không nhịn được ôm Kỳ Du, cắn hai miếng liền nói: "Bảo bối, sao "em" ngoan thế ~"

Kỳ Du cười bình tĩnh. "Mày sẽ phải cảm ơn tao nhiều hơn."

Năm giờ chiều, tôi đang ngồi trong quán cà phê dưới nhà, gọn gàng và sạch sẽ, lặng lẽ cùng Kỳ Du chờ đợi sự xuất hiện của người bí ẩn.

Đột nhiên, điện thoại di động của Kỳ Du vang lên, cô ấy vội vàng kiểm tra.

Có phải người đó không?

Tôi cũng muốn xem nhưng Kỳ Du lại né tránh.

Tôi: ahuhuhu "Anh" không còn yêu "em" nữa.

Cô ấy liếc nhìn tin nhắn, nhếch môi, trong mắt loé lên bốn phần xảo quyệt, năm phần kiêu ngạo, một phần thầm vui.

Sau đó cô ấy nói với tôi: "Oà, bạn trai tao nhắn. Tao phải đi. Mày có thể đợi ở đây một lát được không?"

Cô ấy đứng dậy cầm túi xách của mình lên chuẩn bị rời đi.

Tôi gật đầu, nhìn cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình và tiếp tục chờ đợi.

Kỳ Du đi xuống tầng dưới và ngay lập tức nhìn thấy anh trai Kỳ An.

Kỳ Du: E hèm!!!! Hơi hốc hác nhưng vẫn đẹp trai.

Kỳ Du vỗ vai anh, "Ở quán cà phê phía trước, em đặc biệt yêu cầu cô ấy ăn mặc cẩn thận. Nhớ mời em ăn cơm đấy!"

Kỳ An gật đầu và chỉnh lại quần áo, lo lắng đi về phía quán cà phê. Anh bước vào quán cà phê và vẫy tay với người phục vụ đang chào đón mình.

Anh ấy ngay lập tức tìm thấy tôi giữa đám đông, bước từng bước về phía tôi và ngồi xuống đối diện tôi.

Lúc này tôi đang chơi game vui vẻ, ngẩng đầu nhìn thấy có người đi tới, tôi như sôi lên từ đầu đến chân.

Là Kỳ An.

Tôi vẫn "không có tiền đồ" như ngày nào, mắt tôi đỏ hoe ngay khi nhìn thấy anh.

Anh ấy nói trước, với giọng rất trang trọng, "Em đã đồng ý với cậu ta chưa?"

Tôi: ??

Cái gì?

Kỳ An lấy bức ảnh ra cho tôi xem, chỉ nhìn một cái là tôi đã hiểu. Đây là một trò lừa đảo, Kỳ Du ch*t tiệt, mày đã nói dối tao là một doanh nhân cao cấp.

Khi Kỳ An nhìn thấy tôi không nói chuyện, tim anh đập thình thịch, vẻ mặt u ám.

Anh ấy chắc chắn đã hiểu lầm, cũng không biết Kỳ Du đã nói gì với anh ấy, để anh chạy từ thành phố A đến đây.

Tôi không để ý trả lời anh mà hỏi: "Sao anh lại đến đây? Còn công việc thì sao?"

Kỳ An không trả lời, dùng ánh mắt cáo quyến rũ nhìn tôi chằm chằm. Một lúc lâu sau, anh như nín thở, đứng dậy lao ra khỏi quán cà phê.

Tôi: ????

Tôi lập tước đuổi theo anh, nhưng đã không thấy bóng dáng anh.

Anh là người của tàu điện ngầm à? Sao chạy nhanh như vậy?

Tôi lập tức gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không bắt máy, tôi gọi lại cho anh ấy nhưng vẫn không bắt máy. Tôi gọi liên tiếp hơn chục cuộc mà không nhận được câu trả lời.

Tôi đã gửi cho anh ấy hàng chục tin nhắn WeChat nhưng không có hồi âm.

Xong rồi, xong rồi, không biết anh giận cái gì, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình đã đi quá xa. Phải làm gì, phải làm gì đây, tôi lo lắng đến mức sắp khóc.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Lúc này, Kỳ Du đã gọi cho tôi: "Chắc anh ấy chưa về thành phố A, nhanh đi tìm anh ấy đi!"

Tôi cũng không thèm mắng cô ấy, ngay lập tức bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Kỳ Du và nói chuyện với cô ấy chia nhau bắt đầu tìm kiếm Kỳ An.

Tôi: Kịch bản kiểu gì thế này? Không phải là tôi vì tình mà đau lòng muốn anh ấy đến tìm tôi sao!

Cuối cùng vào khoảng 10 giờ tối, tôi tìm thấy anh ấy ở quán bar. Nói chính xác thì đó là một Kỳ An say xỉn, một Kỳ An suy đồi mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi tìm thấy chìa khóa xe trong túi của anh ấy và cùng với người phục dỡ anh ấy lên xe.

Tôi ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Thật ra thì tôi cũng không biết vì tôi mới lấy bằng lái xe. Nếu...

Tôi: Mercedez Benz thật sự là một chiếc xe tốt. Hôm nay "mày" có thể trả lại nguyên vẹn cho chủ của "mày" hay không? Phải xem vận may của mày.

Trên đường đi, tôi đã lái xe gần như với tốc độ rùa bò.

Kỳ An tựa hồ cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không hề nôn mửa, chỉ lẩm bẩm vài câu, lật đi lật lại.

Sau khi đỗ xe, tôi cố gắng đọc khẩu hình miếng của anh ấy, "Lâm...Âm, Lâm...Âm..."

Lâm Âm, tên tôi. Tôi ngồi vào ghế sau, phải tốn rất nhiều công sức đỡ Kỳ An ngồi dậy, tôi đóng cửa xe lại, ngồi cạnh anh, tựa đầu anh vào vai tôi.

Trong mấy giờ tìm anh, tôi đã hiểu nguyên nhân khiến anh tức giận, thực ra anh sợ tôi bỏ đi, sợ tôi không thực hiện lời hứa.

Tôi cúi đầu cười khổ, đồ ngốc, sao chuyện này có thể xảy ra được?

"Kỳ An, anh biết đấy, em không phải là người dễ thay đổi. Có một số điều em chỉ dám nói trong lúc anh say như vậy."

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Kỳ An. "Kỳ nghỉ hè đã qua ba tháng rồi. Người khác nói thời gian tươi mới là ba tháng. Đã ba tháng rồi, anh vẫn chưa chán em, còn về gặp em chỉ vì chuyện nhỏ như vậy."

Tôi cúi đầu và hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của anh ấy.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

"Em không có quan hệ gì với cậu ta. Đừng nghe Kỳ Du nói bậy. Em lập tức từ chối cậu ta và nói với cậu ta rằng 'Tôi có người trong lòng.' Người này chính là anh, Kỳ An."

Tôi thầm thở dài và nói tiếp, "Kỳ An, nếu bây giờ anh tỉnh lại thì tốt quá. Ước gì em có thể nói cho anh biết ngay bây giờ. Enh thích anh, chúng ta đi cùng nhau nhé!!!"

Tôi cúi đầu nhìn Kỳ An, đôi mắt cáo quyến rũ đó đang nhắm nghiền, hai má đỏ bừng đầy dục vọng. Anh ấy trông quá hấp dẫn, kể cả khi say bất tỉnh vẫn đẹp như vậy, tôi hơi đỏ mặt và quay đi.

Đột nhiên một bàn tay lớn kéo đầu tôi, tôi không khỏi hét lên. Giây tiếp theo, một nụ hôn cuồng nhiệt quét qua tôi, Kỷ An một tay đặt sau gáy, tay kia ôm lấy eo tôi, hôn tôi say đắm và điên cuồng.

Tôi kinh ngạc trong giây lát, lão cáo già này không hề say!?

Nhưng tôi không đẩy anh ra mà thay vào đó tôi vòng tay ôm lấy anh. Cảm nhận được người trước mặt rõ ràng đang không tập trung, anh dần dần hôn sâu hơn, có mùi rượu. Rượu tràn ngập tâm trí anh, thậm chí tôi còn có cảm giác như say.

Tay anh bắt đầu mò mẫm, vô thức, quần áo của tôi bị đẩy lên quá ngực mà tôi không hề hay biết, tôi rên rỉ, giọng ngọt ngào đến mức mặt tôi đỏ bừng.

Gió mùa thu xào xạc ngoài xe, bên trong ấm áp.

Tôi đã ngăn hành động tiếp theo của anh. Cuối cùng anh ấy cũng dừng nụ hôn dài và nhìn tôi bằng ánh mắt thèm muốn, tôi mặc quần áo từng chút một dưới ánh mắt cháy bỏng như vậy.

Tôi mở cửa xe mà không nghĩ rằng mặt mình sẽ đỏ bừng từ mặt đến cổ rồi đến tai.

Tất cả chúng ta cần bình tĩnh vào lúc này.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Kỳ An kéo tôi lại, nhướng mày, trầm giọng nói: "Em vừa nói gì thế?"

Khi nghĩ rằng anh đã nghe thấy tất cả những lời rõ ràng mình vừa nói, tôi đột nhiên cảm thấy thậm chí còn đỏ hơn.

Tôi đứng ngoài xe kéo Kỳ An ra ngoài.

Đã gần mười một giờ tối.

Tôi đứng cách anh ấy một khoảng. Những cơn gió thổi qua làm tôi bớt nóng, thỉnh thoảng những chiếc lá vàng rực từ trên cao bay xuống.

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình và nhìn vào đôi mắt biết cười của Kỳ An.

Tôi nói: "Em nói, ngày mai em có thể gặp anh không?" ~

7.
Kỳ An và tôi nắm tay nhau đi dạo. Ai mà biết tại sao tôi vẫn đi ra ngoài giữa đêm, gió lạnh thế này... Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn anh, và anh có vẻ rất vui vẻ, khoé miệng hay đuôi lông mày đều treo nụ cười.

Hình như tôi cũng rất vui, cả hai chúng ta đều vui vì cùng một lý do sao?

Có lẽ vậy, hì hì.

Tay tôi cầm lâu có chút nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi và ẩm ướt và không thoải mái lắm.

Tôi đã cố gắng thoát ra để tản nhiệt nhưng không thành công. Tôi quay đầu lại thì thấy Kỷ An đang nhìn tôi với vẻ mặt bất bình, khóe mắt cáo thường hếch lên giờ đã cụp xuống, đáng yêu quá!

Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Con chó sữa An của tôi lại xuất hiện, "Thanh xuân của tôi đã trở lại"!

爷青回: (ngôn ngữ mạng) – [Yé qīng huí] [GIA THANH HỒI] ("Thanh xuân của tôi đã trở lại")

Tôi rất muốn vuốt ve con chó lớn...

Tôi khó chịu quay mặt đi, "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh phải hỏi em ấy, em muốn làm gì? Em không muốn nắm tay anh?"

Tôi ho hai tiếng và nói rất nghiêm túc: "Lòng bàn tay em ra mồ hôi, nên cứ... buông ra cho tản nhiệt đi."

Tại sao giọng điệu này nũng nịu quá vây! Tôi không khỏi cau mày. Kỳ An kéo tôi vào lòng, cúi đầu hôn tôi.

"Không."

Anh ấy vô cùng nghiêm túc gằn từng chữ: "Nóng hơn nữa cũng không được, nóng đến mức tan chảy cũng không thể buông ra."

Tôi vùi mình vào vòng tay anh mà không nói một lời.

"Khi Kỳ Du cho anh xem bức ảnh đó, cả trái tim anh như bị treo lên ấy."

Tim tôi khẽ rung động.

"Lòng anh bất an", đây là lần đầu tiên anh dùng từ này với chính mình. Vì vậy, bây giờ anh cuối cùng cũng có thể ôm em thật chặt, quay đầu lại là có thể nhìn thấy em. Em không biết anh hạnh phúc đến thế nào đâu."

Nói đến đây, tôi nghĩ đến lần anh ấy mất bình tĩnh làm tôi ghé thăm hầu hết các quán bar trong khu vực này, cuối cùng anh ấy giả vờ say gạt tôi.

Chậc, lão cáo già này, tức quá đi.

Vì thế tôi đã rất dũng cảm đẩy anh ấy ra. Khuôn mặt của Kỳ An trong nháy mắt tối sầm lại, vẻ mặt có chút đáng sợ.

Tôi nhắm mắt làm ngơ và hỏi thẳng anh ấy: "Tại sao anh lại gạt em?"

Anh sửng sốt một lúc, có lẽ là vì không ngờ tôi lại hỏi điều này. Có lẽ vì nhẹ nhõm, anh muốn ôm tôi lần nữa nhưng tôi quay sang một bên để tránh.

Ôi trời ơi, tôi thật dũng cảm!

Giây tiếp theo anh ôm mặt tôi hôn tôi, dù tôi có đánh anh đẩy thế nào anh cũng không chịu buông tôi ra, mãi đến khi tôi gần như kiệt sức anh mới chịu buông tôi ra.

Ngay khi tôi buông tay ra, cơ thể tôi mềm nhũn. Anh tóm lấy tôi.

"Anh đang làm cái gì vậy? Còn ở bên ngoài..."

"Anh không thể làm gì, nhìn em chỉ muốn hôn thôi."

Tôi nghẹn ngào.

"Thật ra thì anh uống khá tốt, nhưng khi nhìn thấy em đến, anh không biết phải đối mặt với em thế nào nên chỉ đành giả vờ say."Anh gãi mặt. bày tỏ sự bối rối của mình.

Tôi: "Hừ" một tiếng, "người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân".

大人不计小人过 [ dàrén bùjì xiǎo rénguò] - ĐẠI NHÂN BẤT KẾ TIỂU NHÂN QUÁ (Người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân)

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Nhưng tôi cũng có lỗi vì đã không nhận ra điều gì đó không ổn ở anh ấy. Vì thế tôi rúc vào vòng tay anh ấy. Kỳ An nuốt khan.

Thấy trời đã khuya nên tôi muốn về nhà.

"Kỳ An, muộn quá rồi, em phải về."

Chậc, chậc, chậc, sao những lời này nghe giống như bạn trai đến nhà vào lúc nửa đêm, yêu đương vụng trộm vậy.

Ôi ngại quá~

Anh cúi xuống nhìn mắt tôi, "Tối nay đừng về, ở lại với anh, được không?"

! ! ! !

Việc này tiến triển nhanh quá phải không?

Tôi muốn từ chối nhưng Kỳ An chớp mắt nhìn tôi.

Một cảm giác ấm áp lan từ cổ tôi trở lên.

KHÔNG! Tôi là một người phụ nữ có nguyên tắc, làm sao có thể tùy tiện đồng ý với yêu cầu như vậy? Ngay cả Kỳ An cũng không được! Nên tôi không biết lấy đâu ra sức mạnh để dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, trong khi anh vẫn còn đang bối rối, tôi chạy vào tiểu khu mà không thèm ngoảnh lại.

"Nghĩ hay lắm!"

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Sau đêm đó, tôi và Kỳ An chính thức ở bên nhau.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, Kỳ Du giống như mình đột nhiên trở nên giàu có, mỗi ngày đều có trà sữa và đồ ăn nhẹ không giới hạn.

Trời ơi, chẳng phải đang được ông chủ giàu có nào đó "bao nuôi" chứ? Tôi ngay lập tức hình dung ra trong đầu hình ảnh ông chủ mập mạp, bụng phệ, miệng ngậm điếu thuốc, đeo dây chuyền vàng to tướng, mỉm cười "hehehehe" với Kỳ Du.

Ơ - Tôi lắc đầu điên cuồng, không, không, không, bạn thân của tôi đẹp quá, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Nếu cô ấy bị ép buộc thì sao? Không, tôi phải hỏi rõ ràng. Tôi lập tức chạy đến phòng khách hỏi Kỳ Du đang ngồi trên ghế sofa xem phim truyền hình và ăn hạt dưa.
...

Chậc, hôm nay wifi trong bệnh viện không hoạt động tốt.

8.
Thời gian trôi rất nhanh, tôi sắp tốt nghiệp, nhiều công ty niêm yết nổi tiếng đã bí mật gửi lời mời cho tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ gia nhập Công ty Kỳ An sau khi tốt nghiệp, vì những lý do cụ thể À... hehe, như mọi người biết đấy.

Kỳ An và những người bạn của anh ấy đã chọn khởi nghiệp kinh doanh riêng sau khi tốt nghiệp và hiện tại họ đã đạt được những tiến bộ đáng kể, công ty tuy chưa lớn lắm nhưng đang bùng nổ và tương lai tươi sáng.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Tất cả chúng ta đều trở nên tốt hơn, đó là điều tuyệt vời nhất.

Tuy nhiên, một khi người nổi bật sẽ dễ dàng thu hút sự ghen tuông và vận đào hoa.

Tôi thắc mắc, tại sao mình luôn bị ghen tị, việc thực tập của tôi bị mục tiêu này điều nọ ảnh hưởng đến? Còn Kỳ An chỉ thu hút đối tác lãng mạn?

Đây có phải là một loại phép thuật nào đó không?

Tôi không cho phép chuyện tình công sở trong công ty (vì tôi là vợ sếp) nên quan hệ giữa tôi và anh ấy giống như chuyện ngầm, mỗi lần gặp nhau ở công ty giống như gặp mật vụ.

Nhưng hình như tôi thích lắm, trời ơi, ở với cáo già lâu ngày mà sở thích của tôi lại biến thái đến thế. Đó là lý do tại sao Kỳ An không có ứng cử viên nữ nào bên ngoài nên anh ấy rất được yêu thích. "Hoa đào" trên đầu tôi còn nhiều hơn cả phần tóc thưa thớt của tôi, và chúng đều tỏa ra hương thơm.

Kỳ An có nhiều "hoa đào" là chuyện bình thường, anh ấy có thể kiềm bản thân rất tốt, tôi nên tin tưởng anh ấy. Mỗi lần nhìn thấy các cô gái vây quanh anh, tôi luôn tự an ủi mình như thế này.

Kỳ thực, Kỳ An thực sự không cần tôi lo lắng về chuyện này, anh ấy thực sự có khả năng kiểm soát gần như hoàn hảo. Cho đến một ngày tôi nhìn thấy một cô gái trong phòng trà, nhưng cô ấy rất ngọt ngào và dễ thương, giây trước cô ấy còn phàn nàn về khối lượng công việc nặng nề và không có cuộc sống riêng tư. Giây tiếp theo tôi thấy Kỳ An xuất hiện, tôi đứng hình. Anh được chào đón bằng một "nụ cười".

Nó khiến tôi chết lặng, thật đáng tiếc nếu không sử dụng kỹ thuật "đổi mặt" này.

Tôi đang uống trà hứng thú xem Kỳ An sẽ đáp lại như thế nào, nhưng thực ra anh ấy lại mỉm cười dịu dàng và có chút âu yếm với cô gái kia!

Cười!! Còn dịu dàng? Còn nuông chiều?

Tôi đang cười anh đó anh ơi, anh không thấy bạn gái thật của mình ở đây sao?! Tôi chợt cảm thấy từ "NGUY HIỂM" viết hoa giáng xuống đầu, tôi nhìn xuống bản thân và thấy mình tuy không tệ nhưng cũng chẳng đáng kể gì so với cô gái đó. Cảm giác như có tiếng chuông báo động vang lên.

Tôi tức quá, phải làm sao? Chẳng lẽ nếu tôi chạy tới mắng anh ấy thì mọi người trong công ty sẽ biết tôi và anh ấy yêu đương sao?

Rõ ràng là không thể. Nhưng tôi có thể sử dụng chút âm. Không phải ở đó có nhiều hoa đào và chất lượng cao sao?

Vì vậy tôi đã đồng ý với anh chàng giàu có và đẹp trai đang theo đuổi tôi điên cuồng gần đây.

...

Được rồi được rồi, để tôi nói thật nhé, là mẹ của Kỳ Du đã tìm cho cô ấy đối tượng, dĩ nhiên cô ấy không muốn đi và đã cầu xin tôi thế chỗ cô ấy.

Đừng hỏi tại sao tôi lại đồng ý dù đã có bạn trai, đó không phải là tôi đồng ý mà chính là một tháng uống trà sữa mà tôi đã hứa trước đây!

Tất cả là lỗi của tôi!

Nhưng lúc đó là Kỳ An cũng sốt ruột.

Hừm, Kỳ An, cứ xem đi.

Sau giờ làm việc vào buổi tối, lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi không đợi anh ấy mà cố ý chờ anh ấy xuống nhà, canh đúng thời điểm để anh ấy có thể nhìn tôi lên xe của một chàng trai khác.

Hahahahaha, bây giờ chắc đang hoảng loạn lắm phải không? Tôi bắt đầu đếm ngược - năm, bốn, ba, hai...

Quả nhiên, Kỳ An gọi điện, tôi bình tĩnh trả lời, trước câu hỏi vội vàng của anh, tôi cảm thấy bình tĩnh lại, thậm chí còn muốn cười: "Không có gì, tối nay em sẽ đi ăn đồ Pháp với một người bạn. Cũng không đợi anh. Em xin lỗi vì đã quên nói với anh. Anh sẽ không trách em, đúng không anh?"

Tôi dường như bên kia điện thoại có thể cảm nhận được sự thất vọng nhưng khi nghiến răng nghiến lợi, tôi quyết liệt cúp máy, quay người lại tiếp tục nói cười với "đối tượng xem mắt" của mình.

Xin lỗi, "em trai", chị tin chúng ta vẫn có thể là bạn.

...

"Em biết không? Tôi không đòi hỏi nhiều lắm. Chỉ cần sau khi kết hôn em đừng ra ngoài làm việc và chỉ ở nhà chăm sóc con cái là được." Người đàn ông đối diện đang nói một cách hùng hồn, tôi chợt nghẹn ngào khi nghe điều này.

???? Sau khi kết hôn?? Chăm sóc bọn trẻ??

Anh tưởng tôi đang hẹn hò với anh sao? Tôi duyên dáng dùng khăn giấy lau miệng, "Thưa anh, hình như anh đã hiểu lầm điều gì đó phải không? Chúng ta vừa ăn bữa cơm đầu tiên, cuộc sống sau kết hôn đâu ra vậy?"

"Tôi hiểu rồi, em đã đồng ý lời mời của anh, không phải liền yêu anh sao? Đừng lo lắng, nếu em đồng ý đi cùng anh tối nay, anh sẽ đưa em đến biệt thự anh vừa mua gần đây ở."

Anh ta vươn "móng vuốt" ra, nhẹ nhàng chạm vào tay tôi trên bàn. "Anh sẽ không đối xử tệ với em đâu, em yêu."

Nếu là người qua đường, chắc có thể thấy rằng khuôn mặt tôi lúc này rất cứng đờ, với một nụ cười yếu ớt. Bề ngoài mỉm cười, MMP bên trong.

MMP (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ* M* MÀY".

"Anh à, tôi đã nói cho anh rằng tôi có bạn trai chưa?"

"Cái gì? Có bạn trai còn đi xem mắt?" Người đàn ông đối diện rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng tôi càng ngạc nhiên hơn, điều đáng ngạc nhiên là anh ấy thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

"Không sao đâu. Có bạn trai cũng không sao. Anh ấy có đẹp trai như tôi không? Anh ấy có giàu như tôi không? Quan trọng hơn là... anh ấy chắc chắn sẽ không thể hoàn toàn thỏa mãn được em như anh."

Khóe miệng anh ta cong lên thành một nụ cười dâm đãng và tà ác, khiến tôi không khỏi muốn nôn khi ngồi đối diện anh.

Bạn trai tôi đẹp trai hơn anh rất nhiều! Anh ấy tự kiếm tiền và giỏi hơn anh vô số lần! Anh đang so sánh điều gì với anh ấy? Sự tự tin?

Nhưng tôi đã nhịn, tôi vẫn cố gắng nói: "Không, ý tôi là, cuộc hẹn hò mù quáng này không phải là ý định của tôi. Tôi và bạn trai có mối quan hệ ổn định và không có gì khiến tôi không hài lòng. Tôi xin lỗi vì gây ra sự hiểu lầm cho anh."

Liệu có đủ khách quan không? Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi là một người phục vụ khách hàng.

"Này, này, này, em yêu, đừng cứng rắn như vậy. Tối nay anh sẽ cho em một khoảng thời gian vui vẻ và quên đi lão già vô dụng của em."

Nào! Anh ta có thể chịu đựng được không? Tôi nhịn không được, anh mắng tôi cũng không sao, nhưng anh ta lại mắng Kỳ An quý giá của tôi!

Chà, vì không nghe lời người khác nói nên hãy để tôi yên.

"Thật sao? Vậy bữa tối nay...là của anh à?" Tôi đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.

Người đàn ông mập mạp này khá vui vẻ, "Tất nhiên, tôi sao không thể mời cục cưng nhỏ của mình được chứ?"

Này, tôi nổi da gà rồi.

Ch*t tiệt. Khi lớn lên, tôi đã từng thấy những người không biết xấu hổ, mặt nhiều dầu hơn anh ta, nhưng đây là lần đầu tiên một người không biết xấu hổ lại tự tin như vậy. Ồ, con vật thân dưới này thực sự đã mang lại cho tôi rất nhiều trải nghiệm.

Trong lòng mắng xong, tôi thấy thoải mái hơn nhiều, tôi sẽ không mắng anh ấy trực tiếp, dù sao thì tôi cũng dè dặt như vậy phải không? (Gật đầu với tôi).

Tôi hít một hơi dài, ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh." Nói xong, tôi đứng dậy, cầm túi xách đi về phía WC. Tôi có thực sự đang đi vệ sinh không? Sao có thể như vậy được? Tôi có phải là người trung thực như vậy không? Hehehehehehe (cười nhếch mép) ... Nếu dám lợi dụng tôi thì phải trả thêm tiền!

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Khi đang chuẩn bị bước vào phòng WC, tôi bất ngờ thực hiện động tác xoay 360° đẹp mắt rồi đi thẳng đến quầy gọi món trong ánh mắt sửng sốt và ghen tị của những người phục vụ đi ngang qua.

"Này người đẹp! Hãy thêm một miếng bít tết đắt nhất của nhà hàng vào bàn 7. Để đầu bếp quyết định xem nó hiếm đến mức nào nhé." Tôi thản nhiên đặt tay lên quầy.

Cô nàng ở quầy chỉ mất 0,3 giây từ ngơ ngác chuyển sang phản ứng rất nhanh và ghi lại, không tệ, tôi khen ngợi cô ấy.

"Ồ... Lấy thêm một chai rượu vang đắt tiền nhất đi. Nhớ rằng, nó phải là loại đắt nhất." Tôi nói thêm với bà chủ quầy rất vui vẻ, có đơn hàng lớn thì ai mà không vui?

"Được rồi, thưa cô, tổng số hóa đơn là... Tôi có thể tặng cô một bộ dịch vụ violin đặc biệt trị giá năm 1998. Cô nghĩ bây giờ cô có thể lên được không?"

Tôi liếc nhìn hóa đơn trên 10.000 tệ, ngượng ngùng cười: "Nào, làm ngay bây giờ đi. Hơn nữa chúng tôi sẽ trả giá gốc cho dịch vụ này trị giá 1998 tệ. Ngoài ra, tất cả hóa đơn ở đây tối nay sẽ do quý ông đi cùng tôi thanh toán. Hôm nay anh ấy rất vui. Tôi mong mọi người có thể thư giãn. Ăn uống thoải mái theo ý minh."

Vừa nói xong, tôi hình như nhìn thấy ánh mắt của cô nương ở quầy sáng lên. Để biết thêm chi tiết, vui lòng tham khảo ngoại hình của Tôn Ngộ Không khi lần đầu phát "hoả nhãn kim tinh".

火眼金睛 [huǒyǎnjīnjīng ] (HOẢ NHÃN KIM TÌNH) Tây Du Ký chương thứ bảy viết rằng Tôn Ngộ Không bị đưa vào lò Bát Quái để rèn luyện, đôi mắt đỏ ngầu do khói của lò nung được gọi là mắt lửa và mắt vàng, có thể phân biệt được các loại yêu quái, quái vật, có thể nhìn thấu vạn vật.



Được rồi, cũng sắp xong rồi, tôi hài lòng gật đầu, vỗ tay chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, vì lương tâm, cuối cùng tôi đã nhờ người phụ nữ ở quầy giúp tôi nói lời tạm biệt với "kẻ lừa đảo" sắp phải đối mặt với một hóa đơn cao ngất ngưởng.

Đúng vậy, tôi thực sự là người nhân từ và chính trực.

Tôi tự giơ ngón tay cái lên trong đầu.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

9.


[16+]

Khi ở trên tàu điện ngầm, tôi nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi trên khuôn mặt người đàn ông "béo ngậy" mà cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mục đích đã đạt được. Tôi không biết Kỳ An đang nghĩ gì, nhưng anh ấy thậm chí còn không gọi cho tôi. Tôi...

Ôi, tôi không còn tình yêu nữa, trời ơi tình cảm đã phai nhạt, huhu.

À, hiện tại tôi đang ở với Kỳ An, đừng hỏi, nhưng người bạn "tuyệt vời" Kỳ Du này mấy tháng trước đã bỏ trốn cùng bạn trai rồi bỏ rơi tôi. Sau đó Kỳ An cưỡng chế đưa tôi về sống cùng, dù tôi biết anh ấy có ý tốt nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ...

Nhưng! Dù tôi và anh ấy sống chung dưới một mái nhà nhưng chúng tôi vẫn có mối quan hệ trong sáng giữa bạn trai và bạn gái!

Kỳ An và tôi, tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra, ai biết tại sao lại thành ra thế này?

Vừa đi vừa nghĩ, tôi đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy người trong nhà liền chảy máu mũi, ôi choáng váng.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Kỳ An chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, với làn da trắng sữa + cơ bụng tám múi rõ ràng + yết hầu lăn lên xuống khi uống nước + những giọt nước vẫn đọng trên người sau khi tắm xong = Anh ấy đang quyến rũ tôi!

"Em đã về rồi." Ngay cả giọng nói trầm ấm của anh lúc này cũng nghe rất gợi tình! Điều này có thể được dung thứ? Nếu chịu đựng lâu hơn nữa, tôi sẽ trở thành một "Lsp" vô ích!

Lsp老色批 /lǎo sè pī/ : kẻ háo sắc

"Haha, vâng."

Tại sao giọng tôi lại khàn?

Tôi nuốt khan, xoay người đóng cửa lại. Không, không, tôi phải bình tĩnh lại. Tôi cần đi tắm trước. Đi tắm đi. Thế nên tôi nhanh chóng quay trở lại phòng, nhặt bộ đồ ngủ và đi thẳng vào phòng tắm.

Kỳ An nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của tôi cùng tiếng nước chảy ào ào sau khi tôi vào phòng tắm, cuối cùng anh không khỏi chậm rãi gõ một hàng dấu chấm hỏi trong đầu.

Nội tâm Kỳ An: "Tại sao cô ấy không vồ lấy? Nếu cô ấy không vồ lấy tôi, làm sao tôi có thể thuận theo dòng chảy mà "nấu cơm chín với cơm chưa chín" như Kỳ Du nói?" ("gạo nấu thành cơm")

Anh nhấc điện thoại lên, mở WeChat và tìm em gái mình: [Chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy vào phòng tắm mà không nói gì? Không phải em nói chỉ cần anh quyến rũ cô ấy là cô ấy sẽ vồ lấy anh sao?]

Đợi mấy phút vẫn không thấy trả lời, Kỳ An tắt điện thoại, mặt đầy vết đen bước vào phòng, ngồi trên giường mím môi không nói một lời.

Lúc này tôi vừa tắm xong, đang lau người, khi tôi nhặt bộ đồ ngủ lên chuẩn bị mặc vào, tôi mới phát hiện có gì đó không ổn, à, cái này, cái này, cái này, cái này, không phải... Đây không phải là bộ đồ ngủ Kỳ Du đưa cho tôi vào tháng trước sao?

Thiết kế xuyên thấu, lớp lụa mỏng màu đen, lớp vải gần như không che được thứ gì...ah, tôi chỉ muốn ch*t thôi!

Ai biết được tôi cảm thấy thế nào khi nhìn thấy "món quà" này, dù sao như cô ấy đã nói, tôi là phụ nữ phi giới tính... Kỳ Du, mày biết quá nhiều rồi!


Đợi đã, tôi lạc đề rồi, ưu tiên bây giờ là làm cách nào để thoát ra? Gọi Kỳ An lấy giúp? Một bộ đồ ngủ màu hồng Death Barbie khác được Kỳ Du tặng tôi vào tháng trước cũng đang nằm trong tủ. Nhưng tôi không thể khỏa thân đi ra ngoài...

Được rồi, tôi nghiến răng, mặc "giẻ rách" đáng xấu hổ và rón rén ra khỏi phòng tắm. Chắc bây giờ Kỳ An vẫn đang ở trong phòng khách phải không? Không phải anh ấy thường phải giải quyết công việc vào thời gian này sao? Vậy thì vào phòng lấy đồ ngủ trong lúc anh ấy không chú ý!!

Tôi bước thẳng vào phòng ngủ, chỉ để lại một loạt dư ảnh tàn nhẫn. Sau khi vào phòng, tôi nhanh chóng khóa cửa lại không cho Kỳ An vào.

Huh...Tôi thở dài, bước đến tủ quần áo và tìm bộ đồ ngủ. Mặc dù rất muốn "ngủ" với Kỳ An nhưng lại không thể làm như vậy, phải dựa vào sức hấp dẫn của bản thân mới thu phục được anh ấy, làm sao có thể dựa vào phúc lành của thứ bên ngoài này!?

Đó chẳng phải là một điều rất đúng đắn sao?!

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

A, cuối cùng cũng tìm được, tôi quay người lại với bộ đồ ngủ đang định thay, lúc quay lại đã nhìn thấy Kỳ An đang ngồi trên giường. Đôi mắt anh mở to, tai đỏ bừng và chảy máu mũi, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, người đang mặc "quần áo", với vẻ mặt không thể tin được.

Gọi là người tốt, tại sao mất mặt kiểu này luôn xảy ra với tôi!

社死 [shè sǐ] XÃ TỬ (quê (xấu mặt, mất mặt trước mọi người; độn thổ;làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch trước công chúng)

Sao hôm nay anh ấy không làm việc ở phòng khách! Có độc! Tôi quay người chạy về phía cửa. M* kiếp, nếu biết trước tôi không khóa cửa thì lúc này cửa không thể mở được, nếu tôi phá cửa thì sẽ thế nào.

Tôi còn đang giãy giụa thì một bàn tay to lớn vươn ra chặn lấy eo tôi, kéo tôi lại rồi rơi vào một vòng tay ấm áp. Tôi cố vùng ra, không ngừng vặn vẹo, Kỳ An sắc mặt tối sầm, anh ôm tôi đè xuống giường.

"Kỳ ... An! Buông em ra!"

"Đừng cử động." Yết hầu của Kỳ An lăn xuống, anh cúi xuống và trao cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon khác với thường lệ, một nụ hôn với hơi thở nặng nề, da thịt chạm vào nhau, dần dần trở nên nóng bức.

"Âm Âm, em mặc bộ váy này là vì anh phải không?" Kỳ An ngừng hôn tôi, tay anh bắt đầu di chuyển khắp cơ thể tôi, tôi không khỏi ậm ừ.

Nếu là tôi bình thường, lúc này tôi đã chán ghét chính mình đến mức không nói nên lời, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí tôi tràn ngập dục vọng, mọi sự chú ý của tôi đều tập trung vào bàn tay đang lộn xộn trên cơ thể của tôi.

Làm sao tôi vẫn có thể nghĩ về nó? Nghĩ nhiều như vậy.

"Không? Cái đó dành cho ai? Tối nay là đàn ông à? Âm Âm, em là của anh, em chỉ có thể mặc chúng cho anh thôi, hiểu không?" Kỳ An có vẻ tức giận, lực đè lên người tôi, ấn xuống hôn tôi, không cho tôi cơ hội nói lời nào.

Không biết chúng tôi hôn nhau bao lâu, tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đôi mắt vốn trong trẻo tràn đầy dục vọng, khóe mắt đỏ bừng, tay không ngừng cử động, làn da anh "đi" qua cũng bốc cháy. Nó sẽ thiêu chết tôi.

"Không...Kỳ An, hãy nghe em nói..." Mắt tôi mờ đi trước hành vi của anh ấy, lời nói của tôi đứt đoạn.

"Kỳ An... để em xuống trước." Tôi duy trì lý trí yếu ớt muốn đẩy anh ra, tay tôi vừa chạm vào ngực anh đã bị giữ lại, dẫn xuống.

「!!」

Nóng quá! Tôi muốn vùng ra, nhưng tay tôi lại bị lòng bàn tay của Kỳ An giữ chặt, đang bao bọc lấy tay tôi. Kỳ An nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, trên môi nở một nụ cười đắc ý.

Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn và trầm vang lên bên tai tôi, mang theo chút dỗ dành.

"Có lớn không?"

Người đàn ông này đang nói cái gì vậy! Đây có phải là thứ mà một đứa trẻ như tôi có thể nghe được không?

Tôi nghiêng đầu không chịu lên tiếng, nhưng ngược lại Kỳ An lại mỉm cười, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Ngoan nào, giọng của em là hay nhất, giúp anh với, Âm Âm."

Tôi nhắm mắt lại cam chịu để anh di chuyển...

Không biết đã bao lâu, nhưng lâu đến nỗi tay tôi tê dại, Kỳ An không phải... đã lâu như vậy rồi sao? Tay tôi gần như vô dụng rồi!

Khoảng năm phút sau, Kỳ An cuối cùng cũng ngân nga vào tai và ôm tôi thở hổn hển.

"Đến đây là xong rồi, phải không anh?"

Tôi cố gắng ngồi dậy và tắm rửa, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng Kỳ An đột nhiên cứng người sau khi nghe lời nói của tôi, và vẻ mặt u ám đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy.

?! Chuyện gì đã xảy ra thế!

Anh kiềm chế tôi, mảnh vải trên người tôi lập tức bị xé sạch, tôi kêu lên, lập tức hiểu anh định làm gì. Kỳ An nắm lấy cả hai tay tôi và ấn chúng xuống chiếc giường phía trên đầu tôi.

"Còn rất sớm, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."

"Em yêu, em ổn không?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, tôi nhìn Kỳ An với khuôn mặt nóng bừng. Anh ấy không ngừng thở dốc, đôi má ửng hồng, đôi mắt hoa đào đầy khao khát - và "khao khát em".

"Ừm..." Bàn tay đặt trên eo tôi chợt bối rối, tôi không khỏi ậm ừ.

"Âm Âm, sao em có thể "đào ngũ" vào lúc này?" Anh nheo mắt lại gần tôi, tôi
lập tức cảm nhận được hơi nóng bao quanh mình.

"Trả lời nhanh nhé, được không em yêu?" Tôi cắn môi bối rối, ngượng ngùng quay mặt đi và gật đầu. Ai lại không thèm muốn một khuôn mặt và thân hình như vậy? Dù sao thì tôi cũng tham lam.

Một đêm, Kỳ An làm đi làm lại ở nhiều tư thế khác nhau, tôi như một con búp bê mềm mại bị anh đùa giỡn. Mỗi lần tôi buồn ngủ đến sắp ngủ quên, anh lại bước tới đỡ tôi dậy. Cuối cùng trời bắt đầu tờ mờ sáng và cuối cùng anh ấy cũng để tôi yên.

Tôi hối hận, cho dù anh ấy có nhìn thấy bộ đồ màu hồng Death Barbie, tôi cũng không nên mặc một mảnh "giẻ rách" kia rồi đi ra!

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Một buổi sáng, tôi thức dậy và khóc nức nở với Kỳ An, "Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu em chưa tốt nghiệp đại học, sao anh có thể làm được điều này..."

Nụ cười của Kỳ An không chạm đến đáy mặt, anh vươn đôi tay mảnh khảnh nhéo mặt tôi, "Âm Âm nói dối, rõ ràng là đã lớn như vậy rồi."

Hiển nhiên là hiểu ý anh, tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Hồi lâu tôi chỉ có thể nói là "không biết xấu hổ", nhưng "thủ phạm" lại cười ngặt nghẽo.

Những ngày không xấu hổ, không cáu kỉnh trôi qua, tôi mệt "như c h ó" đi làm và mệt "như c h ó "khi về đến nhà.

Woooooooooooo, thật là một ngày...!

Cuối cùng! Đã đến kỳ kinh nguyệt của tôi! "Bà dì" của tôi, "người" luôn làm tổn thương tôi, lần này lại cực kỳ tốt bụng.

Tối về nhà, tôi tắm xong ngồi trên giường, mặc chiếc váy ngủ có dây buộc ren mới mua.

Hehehehehe, đã đến lúc tra tấn Kỳ An rồi!

Không lâu sau, Kỳ An cũng tắm xong, bước vào phòng nhìn thấy tôi đang ngồi trên giường đầy quyến rũ, rõ ràng là anh ấy dừng lại, sau đó lên giường dùng tay kéo tôi lại bên cạnh.

Này này này này anh ấy không nhịn được nữa rồi, dáng người của tôi đẹp thật đấy, cố lên! Khi anh không thể tự chủ được, tôi sẽ nói với anh rằng "dì" tôi đang ở đây và sẽ khiến anh vô cùng đau đớn!!!! kkkk

Thật ngạc nhiên, Kỳ An ngừng cử động sau khi ôm tôi. Nghe tiếng thở đều đặn của anh, tôi rất ngạc nhiên.

Cái quái gì vậy? "Anh Kỳ An ~ Hôm nay..." Tôi vùng ra khỏi vòng tay anh, quay người lại và ngọt ngào nói.

"Đừng gây rắc rối, không phải hôm nay." Kỳ An kéo tôi lại vào vòng tay anh.

"Sao vậy~ Anh chẳng lẽ không còn..."

? ? ?

"Hôm nay em đang trong kỳ, em an phận một chút." Kỳ An kéo chăn đắp thật chặt cho chúng tôi, sau đó đưa tay lấy thứ gì đó trên bàn cạnh giường ngủ, nhét vào chăn rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của tôi.

Đó là túi sưởi.

Tôi đột nhiên mất giọng và mắt tôi nóng bừng. "Kỳ An..."

Chắc là vì nghe thấy tiếng tôi khóc, Kỳ An dừng lại, đột nhiên bối rối, "Sao vậy? Âm Âm, sao em lại khóc? Bụng em có đau không?"

Tôi lắc đầu, anh ấy luống cuống hỏi: "Có phải là túi sưởi làm em bỏng không?"

Anh nhanh chóng lấy túi sưởi ra, đặt tay lên đó, một lúc sau anh đặt bàn tay đã được túi sưởi làm ấm lên vùng bụng dưới của tôi, xoa thật cẩn thận và chậm rãi, như thể anh đang xoa bóp bảo vệ một số kho báu quý giá.

Có chỗ nào đó trong lòng tôi nóng bừng, tôi không cầm được nước mắt.

Kỳ An lại hoảng hốt, nhưng giọng nói rất dịu dàng, "Còn nóng không? Sao em càng khóc dữ dội hơn vậy?"

Tôi chỉ vào vị trí của trái tim mình, anh ấy nắm lấy tay tôi và kiên nhẫn nói, tôi hỏi: "Tim em có thấy khó chịu không?"

Tôi vừa rơi nước mắt vừa cười, "...Nóng quá."

"Nóng à? Trái tim nóng?" Sự lo lắng trong mắt Kỳ An gần như dâng trào. Tôi gật đầu và vòng tay qua cổ anh ấy.

"Kỳ An, cảm ơn anh vì đã yêu em."

Sau đó tôi hôn anh ấy. Kỳ An ban đầu sửng sốt, sự dịu dàng và vui sướng dần dần tan chảy trong khóe mắt anh, sau đó anh vòng tay qua eo tôi, dần dần hôn sâu hơn.

Một lúc sau, tôi vùng ra khỏi vòng tay Kỳ An, thở dốc, toàn thân mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy có vật gì đang "đẩy" tôi.

"Kỳ An..." Ôi, giọng tôi cũng quá nũng nịu đi.

"Đừng nói nữa, ngủ đi." Kỳ An quay lưng về phía tôi và hít một hơi thật sâu.

"Kỳ An?" Tôi thận trọng hỏi, vòng tay quanh eo anh, nhưng anh đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi.

"Nếu em cử quậy lần nữa, anh sẽ không quan tâm đến cơ thể em đâu."

!!! Được rồi, tôi sẽ rời đi ngay. Tôi lập tức lui sang bên kia giường, im lặng như gà, cơn buồn ngủ dần ập đến, tôi có một giấc ngủ ngon.

Đang ngủ, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài và tiếng nước tí tách từ phòng tắm.

Kỳ An, em thực sự rất yêu anh.

Bản quyền thuộc về tác giả. Những điều nhỏ xíu xiu chuyển ngữ phi thương mại để đọc, vui lòng không Re-up.

Ngoại truyện

Tôi là Kỳ An, bạn trai của Lâm Âm và là chồng tương lai của cô ấy.

Cô ấy vừa uống nước xong và đã ngủ. Tôi thấy cô ấy đọc đi đọc lại bài viết này trong hai ngày qua, lẩm bẩm những câu như "Mời bạn cập nhật lại" nên tò mò vào xem.

Không ngờ cô ấy lại viết nên câu chuyện của chúng tôi. Tôi mừng vì cô ấy nhớ mọi chuyện giữa chúng tôi rất rõ ràng. Gần đây công ty rất bận rộn, khối lượng công việc cũng tương đối nặng nề, tôi sợ cô ấy không có thời gian viết nữa nên để tôi kết thúc nhé.

Lâm Âm, công chúa của anh, thực ra khi em hỏi anh đêm đó, "Ngày mai anh có thể gặp em không?", anh đã nghĩ về điều đó rồi.

Mỗi ngày mai của em, anh đều mong em sẽ ở bên cạnh anh.

"Sống ch*t cùng nhau, chắp tay đi tới đầu bạc". Đây là kết thúc câu chuyện của chúng tôi.

Gọi cô ấy là công chúa không phải là chủ ý của tôi nhưng cô ấy rất thích, khi nhìn thấy vào sáng mai, cô ấy chắc chắn sẽ lao vào vòng tay tôi vừa khóc vừa cười.

Không có cách nào khác, ai bảo tôi yêu cô ấy nhiều đến thế.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu