Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự trả thù của người vợ- Hũ Mật Ngọt

Tháng mười một, vào một buổi tối trong chuyến công tác của tôi, chồng gửi một tấm ảnh sau khi tắm cho tôi. Trong ảnh, anh đang cở/i tr/ần nửa thân trên và đứng trước gương ở bồn rửa mặt.


Anh khoe th/ân th/ể với tôi, nhưng tôi lại tinh mắt phát hiện, chiếc lọ nhỏ màu đen của tôi đã bị thay đổi vị trí, từ trên kệ để đồ chuyển xuống bên dưới.

Một người đàn ông như anh dùng đồ dưỡng da của nữ làm gì?

Tôi nghi ngờ trong nhà có phụ nữ, nhưng lúc đó không thể về được, cũng không muốn đá/nh rắn động cỏ. Vả lại, lỡ như tôi đoán sai thì sao?

Giữa tháng mười hai, tôi lại đi công tác, nhưng tôi cố ý về sớm hơn dự kiến. Thấy anh không có nhà nên tôi đã gọi cho anh, anh nói đang ở quán 3 với đám bạn. Tôi trực tiếp đi đến quán 3 mà chúng tôi thường tới.

Anh quả thực đang ở cùng với đám bạn, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đám bạn đang hò reo cổ vũ anh và "em gái" của anh ôm hôn nhau.

Đứng ở cửa ra vào, nghe thấy bọn họ lớn tiếng hò reo, tôi tức đến run người, các tế bào đều đang gà/o th/ét:

Xông qua đó, xông qua đó! Đá/nh chớt đám khốn nạn này!

<Chương 1>

Tháng mười một, vào một buổi tối trong chuyến công tác của tôi, chồng gửi một tấm ảnh sau khi tắm cho tôi. Trong ảnh, anh đang c/ởi tr/ần nửa thân trên và đứng trước gương ở bồn rửa mặt.

Anh khoe thân thể với tôi, nhưng tôi lại tinh mắt phát hiện, chiếc lọ nhỏ màu đen của tôi đã bị thay đổi vị trí, từ trên kệ để đồ chuyển xuống bên dưới.

Một người đàn ông như anh dùng đồ dưỡng da của nữ làm gì?

Tôi nghi ngờ trong nhà có phụ nữ, nhưng lúc đó không thể về được, cũng không muốn đá/nh rắn động cỏ. Vả lại, lỡ như tôi đoán sai thì sao?

Giữa tháng mười hai, tôi lại đi công tác, nhưng tôi cố ý về sớm hơn dự kiến. Thấy anh không có nhà nên tôi đã gọi cho anh, anh nói đang ở quán 3 với đám bạn. Tôi trực tiếp đi đến quán 3 mà chúng tôi thường tới.

Anh quả thực đang ở cùng với đám bạn, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đám bạn đang hò reo cổ vũ anh và "em gái" của anh ôm hôn nhau.

Đứng ở cửa ra vào, nghe thấy bọn họ lớn tiếng hò reo, tôi tứ/c đến run người, các tế bào đều đang gào thét:

Xông qua đó, xông qua đó! Đá/nh ch/ết đám kh/ốn nạ/n này!

-------

Chồng của tôi tên là Trương Địch, là mối tình đầu của tôi.

Tôi không phải người con gái quá xinh đẹp, trước khi quen Trương Địch, chưa từng có ai theo đuổi tôi.

Năm đó khi Trương Địch theo đuổi tôi, ngoài mặt tôi là người giữ kẽ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng phấn khích, chỉ giả vờ do dự một đêm đã đồng ý rồi.

Anh cũng không phải là một người quá đẹp trai.

Tôi tưởng xấu một chút sẽ an toàn, sẽ không lăng nhăng ở bên ngoài.

Tôi toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, tôi biết anh có một bạch nguyệt quang là mối tình đầu của anh, tôi từng xem qua ảnh, quả thực xinh đẹp hơn tôi.

Chính là người mà anh đang ôm hôn.

Hơn một năm qua, bạch nguyệt quang và bạn trai thứ n của cô ta chia tay, cô ta đều kiếm Trương Địch khóc lóc.

Trương Địch cái đồ dự bị ngàn năm này, ngày nào cũng mời ăn mời uống để an ủi cô ta. Tuy trong lòng tôi khó chịu nhưng Trương Địch luôn thề thốt, kêu tôi tin tưởng nhân phẩm của anh, nói bạch nguyệt quang bây giờ chỉ là "em gái" của anh.

Bạch nguyệt quang còn ghê gớm hơn, một tiếng chị dâu hai tiếng cũng chị dâu, lúc thì ngưỡng mộ tài hoa của tôi, lúc thì khen tôi là tinh anh trong nghề, lúc thì nói tôi có phương pháp dạy chồng, nói Trương Địch đối xử với tôi tốt như thế nào...

Liên tục nói lời tâng bốc, khen đến mức tôi cho rằng là thật.

Thêm nữa, bạch nguyệt quang thật sự xinh đẹp, đứng cùng với Trương Địch như là một đóa hoa tươi cắm trên bãi ph/ân trâu. Dần dần, tôi không còn phòng bị với bọn họ.

Lúc đăng ký kết hôn vào tháng trước, bạch nguyệt quang còn đặc biệt mời chúng tôi ăn cơm, chúc chúng tôi răng long đầu bạc, nói chuyện may mắn nhất chính là thông qua Trương Địch quen biết người chị dâu này như tôi!

Vậy bây giờ...

Đây là chuyện gì?!

Sau khi tôi bình tĩnh lại liền lấy điện thoại ra, "tách tách tách" chụp lại cảnh tượng bọn họ ôm hôn nhau.

Mọi chuyện đều cần có chứng cứ, cho dù có ly hôn, cho dù cần phải ra tòa, ai yêu cầu người đó đưa chứng cứ, tôi phải trình ra.

Từ quán 3 này bước ra, tôi đi đến quán 3 kế bên, tìm một vị trí có thể nhìn thấy cửa bên này, gọi một ly whisky thêm đá.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, đôi cẩu nam nữ đó ôm nhau lên cùng một chiếc xe taxi, tôi theo đuôi ở phía sau, lại nhìn thấy bọn họ về nơi ở của tôi và Trương Địch!

Đây là ngôi nhà chúng tôi đặc biệt mua để kết hôn, vừa dọn vào chưa tới nửa năm.

Đây quả thật là một sự nh/ục nhã với tôi!

Tôi ngồi trong taxi, móng tay gh/im sâu vào trong th/ịt, mặt trừng đến phát đ/au, trong đầu toàn là cảnh tượng xông lên đá/nh người phụ nữ đê tiện đó, hoặc là bắt gian tại giường...

Nhưng mà, lý trí nói với tôi:

Lúc này mà vào đá/nh ghen, kết quả không ngoài dự đoán sẽ đơn giản là ly hôn, không có chút tổn h/ại với bọn họ, thậm chí có khả năng, hai người này liên hợp lại đá/nh tôi một trận!

Thời bây giờ bản tin thời sự đưa tin, vợ đi bắt gian, chồng cùng với bồ nhí đá/nh vợ còn ít hay sao?

"Cô ơi, cô xuống xe không?"

"Không".

Tôi nói với tài xế tên của một khách sạn gần đó, tôi cần suy nghĩ cẩn thận bước tiếp theo phải làm gì, điểm yếu của bọn họ là gì.

-------
<Chương 2>

Mấy phút sau, Trương Địch gọi đến.

Tôi nhìn thấy trên điện thoại hiển thị hai chữ "ông xã", nhớ lại vali lúc về còn để ở phòng khách, nhanh chóng xoa mặt, hít một hơi sâu, rồi mới nghe điện thoại.

"Vợ à, em đang ở đâu? Có phải về rồi không? Anh mới từ quán 3 về, uống nhiều rồi." Tiếng của anh toàn là sự mệt mỏi, giả vờ rất giống.

"Em về tòa soạn rồi, chuyên đề có chút vấn đề, tất cả mọi người đều đang tăng ca, không biết làm tới mấy giờ!" Tôi nhịn buồn n/ôn, giọng nói bực tức, "Thôi, không nói với anh nữa, phiền ch/ết đi được! Công việc này có thôi đi không!"

"Vậy em làm việc trước đi, anh đợi em." Trương Địch cúp máy.

Tôi cười lạnh.

Đợi tôi? Đợi như thế nào? Lăn giường với bạch nguyệt quang đợi tôi sao? Chuyện như này, lúc trước đã xảy ra mấy lần rồi?

Vừa nãy khi bọn họ vào nhà, nhìn thấy vali bị dọa sợ rồi chứ!

Căn nhà tôi mua, dựa vào gì mà người ngủ khách sạn lại là tôi! Tất cả uất ức tôi phải chịu hôm nay, bọn họ đều phải trả lại gấp đôi!

Trong đêm khuya, tôi hoàn toàn mất ngủ, nằm tính kế...

------

Buổi sáng ngày thứ hai, tôi đang rửa mặt.

Trương Địch gọi cho tôi, sến súa hỏi tôi đã xong việc chưa? Nói thương tôi, yêu tôi, kêu tôi sau khi xong việc mau chóng về nhà nghỉ ngơi.

Tôi nhìn gương trợn tròn mắt, ngứa miệng muốn hỏi anh: "Ga giường đã giặt sạch sẽ chưa? Nhà đã thông gió chưa? Còn mùi không?" Sau khi nhịn xuống trả lời, "Vừa xong, ăn bữa sáng cùng với đồng nghiệp xong thì về."

Mười giờ sáng, tôi về lại tiểu khu.

Việc đầu tiên không phải về nhà, mà là đến phòng quản lý tiểu khu.

Tôi nói dối trong nhà mất đồ, yêu cầu xem camera tầng lầu của chúng tôi. Cô bé phòng quản lý biết tôi, dẫn tôi đến phòng camera, còn đặc biệt giao cho tôi một cái máy tính.

Buổi tối ngày đầu tiên tôi đã liệt kê ra thời gian công tác trong vòng nửa năm gần nhất, ngồi trước máy tính tìm theo từng mốc thời gian.

Hai người đó, quả thật không cần mặt mũi, mỗi lần còn chưa vào nhà đã bắt đầu ôm hôn nhau. Thời gian lưu trữ camera của tiểu khu là ba tháng, trong khoảng thời gian ba tháng, tôi tìm được bốn đoạn video bọn họ ôm hôn nhau vào nhà.

Mẹ nó, muốn làm thì ra ngoài làm!

Tôi nhân lúc không ai chú ý, nhanh chóng dùng usb copy mấy đoạn đó lại.

Việc thứ hai mới là về nhà.

Chiến trường được dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ nào có thể mở đều đã mở ra hết, trong thùng rác một chút rác cũng không có.

Vali của tôi đã được dọn dẹp xong, quần áo dơ để vào trong máy giặt, quần áo sạch treo vào trong tủ áo.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến mọi thứ vào tối hôm qua, e rằng tôi vẫn còn tin đã tìm được người đàn ông thực sự yêu thương, chăm sóc mình.

Tôi ngồi trên sô pha, tiện tay cầm ipad để ở trên tay dựa, mở wechat.

Người đàn ông này, bởi vì thích chơi game (liên quân), nên wechat thường xuyên trong trạng thái đăng nhập.

Tôi xem lịch sử trò chuyện của anh và bạch nguyệt quang trước.

Xóa cũng không sạch sẽ, nhưng rất thông minh, trong từ ngữ không có bất kỳ sự ám muội, cũng chỉ là thời gian địa chỉ hẹn ăn cơm bình thường, với lại toàn bộ đều có mặt tôi.

Tôi hừ lạnh, mở mục [tôi] - [chi phí] - [ví tiền] - [thanh toán], thế nhưng cẩn thận mấy cũng sơ sót, trên mỗi khoản chi tiêu từ wechat đều rõ ràng.

Phát hồng bao là chuyện thường ngày, lớn nhỏ đều có.

Sau đó là khách sạn, nhìn thời gian và địa điểm chắc là phòng tính giờ, tiệm đồ chơi tì/nh d*c, không biết mua gì, còn có rất nhiều chi tiêu như trung tâm thương mại, tiệm hoa, tiệm đồ ngọt...

Hai người này, cũng rất thường xuyên đấy.

Tôi không chụp màn hình, mà là dùng điện thoại chụp hình, tránh để lại dấu tích trên ipad.

Sau đó mới mở ứng dụng cổ phiếu.

Tôi là phóng viên kinh tế, quen rất nhiều ông lớn trong giới, mấy năm nay theo bọn họ kiếm không ít tiền, đặc biệt là cổ phiếu.

Trương Địch chơi cổ phiếu đều là tận tay tôi chỉ dẫn.

Mật khẩu tài khoản của anh cũng là tôi xin, anh không đổi mật khẩu, thuận tiện để tôi thỉnh thoảng giúp anh xem xét, tôi mở dòng tiền ra, quay một đoạn video.

Tuy tôi và anh chưa tổ chức hôn lễ, nhưng trên pháp luật, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.

Tôi không ham tiền của anh, nhưng tôi cũng không muốn tiền của tôi bị anh mưu tính! Tài sản trước hôn nhân thì dễ nói, tài sản sau hôn nhân trong nửa năm nay thì thật sự chưa chắc.

Có hai nguồn tiền thì khác nhau rồi, chúng tôi tự quản lý tiền bạc, thu nhập đa phần của anh từ cổ phiếu. Mặt khác, đơn thanh toán trên wechat hiển thị rất rõ ràng, đều sử dụng trên người của bạch nguyệt quang!

Nói đến thì tức cười, tôi và anh ở cùng nhau hai năm, chi tiêu sinh hoạt chung cơ bản đều là tiền của tôi.

Tôi không phải loại con gái có bạn trai rồi thì phải để bạn trai nuôi, nhà tôi giáo dục:

[Phụ nữ phải độc lập kinh tế, trong hôn nhân mới có tiếng nói.]

Mà cuộc sống thực tế, nhiều khi là:

[Đàn ông tiêu tiền với người nào thì sẽ yêu người đó nhiều chút, vì khi đàn ông thương tiền thì cũng sẽ thương phụ nữ.]

<Chương 3>

Ba giờ chiều, Trương Địch gọi điện cho tôi.

Một là hỏi tôi nghỉ ngơi chưa, hai là hẹn tôi buổi tối ra ngoài ăn cơm, nói là tôi đi công tác và tăng ca cực khổ rồi, muốn đền bù lại.

"Còn có ai nữa?" Tôi giả vờ tiện thể hỏi.

"Hôm qua mới uống rư/ợu cùng với đám bạn, hôm nay không gọi bọn họ nữa." Trương Địch suy nghĩ một chút, "Chu Nguyệt nói lâu rồi chưa gặp em, hay là để anh hỏi cô ấy?"

Chu Nguyệt chính là bạch nguyệt quang.

"Được, vừa hay em có mua đồ lưu niệm muốn đưa cho cô ấy." Tôi cười nói, "anh không được nói trước, nếu không thì không còn bất ngờ nữa!"

Trương Địch đồng ý ngay, hỏi tôi sao không mua quà cho anh ấy?

Trong lòng tôi khinh bỉ, ý cười bên môi không giảm: "Đương nhiên có rồi, buổi tối đưa cho anh! Là món anh thích."

Trương Địch ở bên kia điện thoại hôn vài cái.

Lúc trước tôi rất thích những hành động thân mật nho nhỏ này, bây giờ chỉ cảm thấy buồn n/ôn.

Trương Địch kêu tôi nghỉ ngơi thêm chút nữa, tối gặp.

Sao tôi dám nghỉ ngơi? Lử/a gi/ận trong lòng s/ôi sùng sục khiến mỗi tế bào trong cơ thể đều nóng lên.

Tôi đứng dậy, gọi điện thoại cho bạn thân làm việc ở sở công an trước, vài ba câu đem đầu đuôi sự việc kể lại hết, tôi cần máy nghe lén, hỏi cô ấy ngoại trừ taobao còn có thể mua ở đâu, cần ngay lập tức.

Cô ấy nói là chợ điện tử, cũng cho tôi tên của một cửa hàng.

Tôi cảm ơn một tiếng.

"Này" bạn thân gọi tôi lại: "Thắng Nam, chị phải nhắc nhở em, chuyện nghe lén là phạm pháp, dùng cách này để lấy chứng cứ, tòa án sẽ không đồng ý."

"Em biết rồi đó, một khi bị bắt, theo pháp luật trị an, sẽ bị giam giữ dưới năm ngày hoặc là phạt dưới năm trăm tệ, nếu nặng thì là hình sự rồi." Tôi nói, "Yên tâm, sẽ không phát tán, càng không ng/u tới mức lấy làm chứng cứ, em sẽ cẩn thận để không bị phát hiện, em chỉ muốn xem Trương Địch rốt cuộc là người hay là quỷ!"

Bạn thân lại nhắc nhở tôi lần nữa: phạt tiền là chuyện nhỏ, để lại tiền án mới là chuyện lớn

Tôi ừm một tiếng, nhanh chóng tắm rửa, thay đồ, trang điểm...

-------

Nơi ăn lẩu là tiệm mà chúng tôi thường ăn.

Tôi tặng một cây son hãng A cho bạch nguyệt quang, cùng với một cây son dưỡng thủ công, máy nghe lén được đặt dưới đáy phía trong của cây son dưỡng thủ công.

Bạch nguyệt quang ôm lấy cánh tay của tôi, lắc lư, khen tôi một loạt nào là làm việc giỏi, không những biết chơi cổ phiếu, mà còn khéo tay, ngay cả son dưỡng cũng biết làm.

Còn về cây son của hãng A, cô ta rõ ràng thích hơn, đôi mắt lấp lánh, nói vừa hết màu son này, khen tôi hết lời.

Trương Địch ở bên cạnh nhìn, giả vờ ghen nói, tôi đối với bạch nguyệt quang còn tốt hơn với anh.

"Đó là điều đương nhiên, em đẹp hơn anh mà!" Bạch nguyệt quang nũng nịu liếc anh một cái, "Nếu như chị Thắng Nam là con trai, chắc chắn sẽ chủ động theo đuổi chị ấy!"

Trương Địch cười gọi món, ở trên menu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tôi liếc nhìn vài cái.

Nói sao đây?

Rất nhiều chi tiết, khi một người tin tưởng một người khác, sẽ không phát hiện, nhưng khi niềm tin sụp đổ, mỗi chi tiết đều đáng ngờ.

Khi Trương Địch gọi món, trước tiên là gọi món bạch nguyệt quang thích, sau đó là anh thích, cuối cùng mới là món tôi thích.

Tôi thầm mắng bản thân lúc trước ngốc, sự tồn tại như này của bạch nguyệt quang, căn bản là không nên dễ dàng mất cảnh giác.

Ăn lẩu được một nửa, Trương Địch và bạch nguyệt quang lần lượt hỏi tôi, lần này đi công tác có thu hoạch gì? Sắp đến năm mới, có cổ phiếu nào tốt có thể giới thiệu?

Đây là chủ đề thường ngày, mỗi lần cùng ăn cơm với đám người bọn họ, chuyện nói nhiều nhất chính là cổ phiếu, thường là tôi kêu bọn họ mua gì, bọn họ sẽ mua cái đó, cơ bản đều có thể lời.

Lần này, tôi không ngay lập tức trả lời.

Tôi nói cần phải nghiên cứu kỹ một chút, mua loại thường và hòa vốn không có ý nghĩa, phải tìm loại phiếu lớn, kiếm một số tiền lời to.

Hai người đó cười vui vẻ.

Tôi cũng đang cười.

Tôi không phải thiện nam tín nữ, đừng mong sau khi cắm sừng tôi, còn giúp bọn họ kiếm tiền!

----------

<Chương 4>

Món đồ tôi tặng cho Trương Địch là một ví tiền của nhà L, mắc gấp hai lần chiếc ví lúc trước của anh.

"Anh tưởng em chỉ nhớ đến Chu Nguyệt, thấy em đối xử với em ấy còn tốt hơn anh." Trương Địch ngồi bên cạnh tôi, vui vẻ để các loại thẻ từ trong vĩ cũ sang ví mới.

"Sao có thể chứ?" Tôi bổ cam, trong lòng nghĩ co/n m/ẹ nó lúc trước mình thật sự ng/u, trên miệng cười, "Còn không phải vì mặt mũi của anh, nói thẳng ra, cũng là muốn ra mặt cho anh. Em chính là muốn nói cho cô ấy biết, không có cô ấy, anh vẫn sống tốt, hơn nữa còn có thể tốt hơn."

Trương Địch ngồi ở sau tôi một chút, tôi có thể cảm nhận rõ là anh đang nhìn tôi.

Nếu như lúc trước, tôi sẽ cho rằng anh lại bị cảm động bởi tôi, còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy tức cười.

Chắc trong lòng anh nghĩ tôi là kẻ ngốc!

Trên đời này sao có nhiều "cảm động" và "bị cảm động" thế, hầu hết khi chúng ta cho rằng "cảm động" đều chỉ là "tự cảm động."

"Thắng Nam, em đối xử với anh tốt thật!" Anh ôm tôi từ phía sau.

Trong lòng tôi chán nản, cảm thấy buồn nô/n, b/ẩn th/ỉu.

Tôi không phải là người ưa sạch sẽ, trước khi hẹn hò anh có bao nhiêu phụ nữ cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ chúng tôi là vợ chồng, anh còn ở ngoài làm điều d/ơ b/ẩn, khiến cho tôi cảm thấy ki/nh tở/m.

Tôi chia nửa trái cam mới cắt xong cho anh, thôi thúc anh ăn xong rồi đi tắm.

Có thể anh hiểu lầm rồi, vài ba miếng đã ăn xong trái cam, biểu thị "lập tức tắm rửa thơm tho, phục vụ cho bà xã". Tôi cười, chậm rãi ăn hết nửa trái cam còn lại, sau đó đem máy nghe lén đã chuẩn bị từ trước nhét vào trong ví tiền.

Trong ví tiền bây giờ, ngoại trừ giấy chứng minh thư hay dùng, thẻ bảo hiểm thỉnh thoảng dùng, các loại thẻ khác, thẻ ngân hàng cũng được, thẻ VIP cũng mặc kệ, một năm dùng không tới hai lần, căn bản chỉ là trưng.

Tôi không lo anh sẽ phát hiện, cho dù phát hiện thì không nhận là được. Hơn nữa, tôi chỉ định nghe lén vài ngày, đợi khi máy nghe lén hết pin rồi, tìm một cơ hội tiện thể vứt đi là được.

------

Phần mềm của máy nghe lén không ở điện thoại thường dùng của tôi.

Ngày đầu tiên khi mua máy nghe lén, tôi thuận tiện mua luôn một cái điện thoại secondhand, giao hàng đến tòa soạn, người nhận là tôi.

Tôi khi đó nằm mơ cũng không ngờ đến —

Khoảnh khắc lắp máy nghe lén giống như đẩy ngã quân cờ domino đầu tiên, sau đó, mỗi quân cờ đổ xuống, đều dẫn lối mở ra chiếc hộp pandora.

Sự xấu xa của con người, giống như con rồng ở dưới vực sâu.

Hàng được giao tới trước cửa tòa soạn, tôi lấy điện thoại ra, không đợi được đến khi lên văn phòng, đeo tai nghe lên.

Điều ngoài ý muốn là bạch nguyệt quang còn có bạn trai, điều trùng hợp là, tối hôm qua, cô ta đến chỗ bạn trai, tặng lại cây son dưỡng tôi tặng cô ta cho bạn trai.

Sau đó là một đoạn "ưm..a", khi nghỉ ngơi có trò chuyện.

Bạch nguyệt quang hỏi bạn trai khi nào dẫn cô ta về nhà, giận dỗi vì chưa từng gặp bạn bè của bạn trai.

Bạn trai thản nhiên trả lời: "Trong nhà sẽ không đồng ý." Nói bạch nguyệt quang không xứng với anh ta, còn nói gia cảnh giống như anh ta, nhất định phải tìm một người một đăng hộ đối.

Tôi cười khinh bỉ.

Nữ thần được Trương Địch nâng ở trên tay, trong mắt thiếu gia nhà giàu, cũng chỉ là một người phụ nữ không ra được ánh sáng.

Máy nghe lén có định vị, tôi liếc nhìn vị trí trên điện thoại, đối phương ở trong một tiểu khu cao cấp rất có tiếng trong thành phố của tôi, người ở đó không giàu thì cũng có tiếng.

Bạch nguyệt quang khóc thút thít: "Anh xem em là gì? Bạn giường sao? Em toàn tâm toàn ý với anh, không ngờ anh là người như vậy! Em muốn chia tay!"

Thiếu gia nhanh chóng dỗ dành: "Bây giờ là thời kỳ khởi nghiệp, người ngoài nhìn vào trông có vẻ giàu sang, nhưng thực ra thu nhập một năm không quá trăm nghìn, so với doanh nghiệp của gia tộc, không đáng nhắc đến."

Còn nói đợi sự nghiệp phất lên, bạch nguyệt quang sẽ là người phụ nữ duy nhất cùng đồng cam cộng khổ, muốn tặng một chiếc Maserati làm sính lễ.

Maserati!

Tôi thừa nhận, tôi ghen tị rồi, trên đời mọi người đều yêu thích trà xanh.

"Công ty đó của anh, khi nào mới làm nên chuyện?" Bạch nguyệt quang nũng nịu hỏi.

"Sắp rồi sắp rồi, đợi thời cơ. Thời cơ đến rồi, heo cũng có thể bay lên trời!" Thiếu gia thân mật nói, sau đó là nói một đống mộng tưởng về tương lai.

Một từ chính: Blockchain

Trùng hợp thay, bởi vì bitcoin, tôi có tìm hiểu blockchain, cũng phỏng vấn qua các công ty blockchain trong nước, hiểu được ít nhiều. Phát ngôn đó của thiếu gia chẳng những không có giá trị, cũng không có ưu thế cạnh tranh, thậm chí còn có chỗ chưa hiểu đúng về khái niệm tà/i chí/nh, tí/n dụ/ng.

Tôi nghi ngờ bạch nguyệt quang bị lừ/a rồi.

Cậu ấm cô chiêu trong thời đại này gia đình thường xem trọng giáo dục, bất kể là học thức hay kiến thức thường thức đều hơn người bình thường khá nhiều, khả năng khởi nghiệp trong lĩnh vực không phải sở trưởng thật sự rất thấp.

<Chương 5>

Son dưỡng để lại chỗ thiếu gia, máy nghe lén cũng để lại ở đó.

Tôi chuyển đường dây qua phía Trương Địch, anh vừa lên xe đã gọi cho bạch nguyệt quang.

Kết nối bluetooth với xe.

Tôi nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.

"Xấu ch/ết đi được, mỗi sáng thức dậy đều bị hù một cái, cứ tưởng nằm kế bên một con ma! Nguyệt Nhi, chồng của em mỗi ngày đều phải trông đợi vào em rửa mắt giúp mới có thể nói chuyện... Đợi chút nữa anh sẽ thưởng cho em đàng hoàng!"

"Vậy buổi chiều chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ?" Bạch nguyệt quang cười cười, "nghĩ đến tiền của người đàn bà x/ấu xí đó, còn có tận mấy căn nhà, ngoan, anh nhịn thêm chút nữa...lát nữa em sẽ thưởng cho anh!"

Trương Địch ừm một tiếng, giọng nói trêu chọc: "Em biết anh thích gì mà."

Giọng nói õng ẹo của bạch nguyệt quang sắp chảy nước: "Biết rồi...Đáng ghét lắm..."

Hai người cứ trêu chọc nhau.

Ngọn lử/a ở trong lòng tôi, giống như núi lử/a vậy, đi/ên cu/ồng ch/áy lên! Mắt cũng đa/u đến chịu không nổi.

Đây chính là người đàn ông tôi sắp cưới...

Một tiếng hai tiếng cứ mụ dạ xoa, còn tự xưng là chồng của người khác.

Thời khắc này lòng tự trọng của tôi bị người khác vứt vào trong bùn, chà xát hết lần này đến lần khác.

-------

Tôi gọi điện cho bạn thân làm ở sở công an, mấy phút sau, cô ấy đã gõ cửa phòng làm việc của tôi.

Sau khi mở cửa, cô ấy bị dọa sợ một cái: "Sao mắt của em lại đỏ đến như vậy? ....Trương Địch lại làm sao nữa à?"

Tôi đưa tai nghe cho cô ấy, chỉnh đoạn nói chuyện trên xe.

Cô ấy cũng tứ/c gi/ận giống như tôi vậy, mắng một hơi "Đồ kh/ốn n/ạn, r/ác rư/ởi, tra nam", hỏi tôi tính làm như thế nào?

Làm thế nào?

Chuyện này không chỉ đơn giản là "ngoại tình trong hôn nhân", "chê tôi xấu" nữa, Trương Địch biểu thị rõ là chỉ sống chung mấy năm, bạch nguyệt quang càng là trực tiếp nhắc nhở anh, vì tiền và căn nhà.

Cũng chính là nói:

Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ chỉ là một cuộc mưu tính!

Nhà của tôi! Tiền của tôi! Năng lực chơi cổ phiếu của tôi! Thậm chí là tài sản của bố mẹ tôi!

Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, chúng tôi ở dưới quê có ba căn nhà, hai căn trong đó đều là đứng tên tôi, mấy căn nhà mà bọn họ nói, có lẽ là bao gồm cả hai căn này!

Tôi nhìn chằm chằm bạn thân lớn hơn tôi mấy tuổi, một lúc sau cắn răng nói: "Chị, giúp em!"

-------

<Chương 6>

Mắt của tôi tức đến xung huyế/t, tròng mắt gần như không nhìn thấy, thật sự vô cùng đáng sợ.

Tôi chạy đến bệ/nh viện lấy khá nhiều th/uốc, sau đó thuận lý thành chương trở thành người bệ/nh, không thực hiện nhiệm vụ của vợ, mỗi đêm đều ngủ quay lưng lại với anh.

Trương Địch đỡ nhìn thấy mặt tôi, nhưng anh lại là người có nhu cầu cao, buổi tối không được giải quyết, mỗi ngày đều phải tìm bạch nguyệt quang.

Bạch nguyệt quang rất bận, một mình phải đáp ứng hai người đàn ông.

Ngủ cùng không phải là vấn đề, điều thực sự phiền phức, chính là cô ta phải nỗ lực để bản thân xứng với thiếu gia nhà giàu.

Cô ta thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền.

Cô ta không chỉ một lần hỏi Trương Địch cũng như hỏi tôi, chừng nào mới có thể tìm được cổ phiếu tốt, tốt nhất là ngày nào cũng tăng.

Cô ta muốn trước khi qua năm mới có thể kiếm được một số tiền lớn, đầu tư vào công ty của thiếu gia, sau đó nhân lúc năm mới, trở thành đối tác hợp tác, cũng trở thành bạn gái, cùng với thiếu gia về ra mắt phụ huynh.

Đương nhiên, những lời này không thể nói cho Trương Địch nghe.

Phiên bản mà cô ta nói cho Trương Địch nghe là:

Vừa nghĩ đến Trương Địch kết hôn cùng tôi thì đ/au lòng... Cô ta muốn kiếm một số tiền lớn, không thể vì tiền mà ủy khuất bản thân... Muốn Trương Địch ly hôn sớm một chút, để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận bên nhau.

Trương Địch rất cảm động, buổi chiều hôm đó không đi làm, ở trong khách sạn lăn giường với bạch nguyệt quang, còn gọi điện cho tôi, nói buổi tối phải tăng ca đến rất trễ mới về.

Tôi cười khinh bỉ.

Trong mấy người bọn họ, người bận nhất là thiếu gia.

Cậu ta chính là trap boy thực thụ, ngoại trừ Chu Nguyệt, còn có mấy bạn gái ABCD nữa.

Cậu ta thông minh hơn Trương Địch.

Thiết lập hình tượng cao cao tại thượng: thiếu gia nhà giàu, doanh nghiệp gia tộc, tinh anh trong ngành. Ở nhà lầu chạy xe sang, nói chuyện như rót mật vào tai, còn dám mạnh dạn chi tiền. Tôi nghe được ở trong máy nghe lén, quà mỗi lần tặng, không phải đồ dưỡng da cao cấp thì cũng là túi hàng hiệu xa xỉ.

Gần đây, tất cả các bạn gái của cậu ta đều có chung một mục tiêu: Năm mới đi ra mắt phụ huynh.

Nhưng đáng tiếc, thời điểm bất lợi!

Thiếu gia có khi muốn mở rộng quy mô công ty, khi lại là công ty bị trốn thuế hay sai thuế bị điều tra, khi lại nói là dự tính đầu tư đất đai... Nói chung, nguồn vốn không linh hoạt, lúc này nếu như dắt bạn gái về nhà, nhất định sẽ bị người khác dèm pha.

Các bạn gái của cậu ta có người đề xuất đầu tư vào công ty, trở thành cổ đông, có người thì trực tiếp mượn tiền cho thiếu gia. Thiếu gia hứa với tất cả những người phụ nữ có ý định đưa tiền cho cậu ta, năm mới dắt bọn họ về nhà, dù cho có bao khó khăn cũng phải ở bên nhau!

Tôi và bạn thân nhìn nhau, cùng nhau lên tiếng nói ba chữ:

Ki/lling pig.

-------

Ki/lling pig là tên của một tập đoàn lừ/a đ/ảo tự đặt cho mình.

Các cô gái là heo, việc thiết lập hình tượng và tình yêu chính là thức ăn cho heo, quá trình yêu đương chính là quá trình nuôi heo, sau đó lừ/a gạt tiền tài, chính là gi/ết heo.

Thiếu gia định gi/ết hết cả đàn heo này.

Phản ứng đầu tiên của tôi và bạn thân chính là báo cảnh sát, tôi làm trong nghề phóng viên bao năm, đặc biệt cô ấy còn làm việc trong sở cảnh sát, luôn chính nghĩa hơn những người khác.

Phản ứng thứ hai mới là, chúng tôi có thể l/ợi dụ/ng thiếu gia để b/áo th/ù bạch nguyệt quang và Trương Địch.

Chọn A hay là chọn B, tôi và bạn thân rơi vào cảnh khó chọn.

Giống như một kỳ tiết mục của "Chuyện ly kỳ" có nói: "Viện bảo tàng mỹ thuật bị ch/áy, một bức tranh nổi tiếng và một con mèo, chỉ có thể cứu một, bạn sẽ chọn gì?"

Bức tranh nổi tiếng như là tiếng khóc ở xa, những thứ đó chúng ta không thấy được. Nạn nhân bị lừa chính là tiếng khóc ở xa.

Mèo là tiếng than khóc ở gần, cuộc tình mà tôi bị ứ/c h/iếp, lòng tự tôn bị chà đạp qua lại ở dưới đất chính là tiếng than khóc ở gần.

Cuối cùng chúng tôi lựa chọn ích kỷ, thiết kế từ đầu lại các bước trả thù, cùng với diệt Ki/lling pig trở thành mấu chốt quan trọng trong kế hoạch này.

Tôi thề, cả đời này, tôi chưa từng làm qua một việc sảng khoái như vậy!

<Chương 7>

Bởi vì "cười người hôm trước, hôm sau người cười".

Tôi tận tâm lựa chọn năm loại cổ phiếu đường ngắn, đề xuất cho Trương Địch và bạch nguyệt quang, sau đó ở trước mặt họ, đầu tư hết toàn bộ số tiền ở trong tài khoản vào đó.

"Chị dâu, chị nhiều tiền thật đó!" Bạch nguyệt quang nhìn tiền trong tài khoản của tôi, hai mắt đều ánh lên sự ngưỡng mộ, "em biết chị sớm hơn thì tốt rồi."

"Biết chị sớm cũng không có tác dụng!" Tôi cười hì hì nói, "khi vừa mới biết mua cổ phiếu, chị lỗ tới tiền túi cũng không còn! Nếu như lúc đó em theo chị, chắc hẳn ngày nào cũng than thở, cũng là hai năm nay hoàn cảnh tốt lên chút, chị mới kiếm được chút đỉnh."

"Lúc trước gọi là đóng học phí!" Cánh tay của Trương Địch đặt lên vai tôi, đắc ý mà nói, "Kỳ đầu căn nhà của bọn anh, chính là tiền mà Thắng Nam chơi cổ phiếu có được."

Tôi cười khiêm tốn, sau đó nhắc nhở bọn họ: đừng có để lâu quá, kiếm được 20-30% thì buông, đừng để đến năm mới.

Hai người gật đầu như gà mổ thóc, đặc biệt là bạch nguyệt quang, đôi mắt đó đã sáng lại càng sáng hơn.

Đối với cô ta mà nói, thời gian vừa đúng lúc.

Tôi nhân cơ hội này, biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với nhan sắc của bạch nguyệt quang, nói cô ta vừa đẹp lại vừa thông minh, sau này chắc chắn có thể gả vào nhà giàu.

"Nhà giàu khó biết mấy!" Trong ánh mắt của bạch nguyệt quang có chút đắc ý, bộ dạng chắc chắn câu được cá lớn.

"Hơn nữa, gả vào nhà giàu, sao sung sướng bằng tự mình trở thành người giàu?" Bạch nguyệt quang nhìn Trương Địch một cái, tiếp tục nói, "Như chị dâu vậy mới tốt, anh Địch cưới được chị thật sự rất có phúc."

Tôi lắc đầu, "Loại như chị, ngay cả đẳng cấp trung lưu chị cũng không so được." Sau đó nói cho cô ta nghe vài câu chuyện về cô gái nhà bình thường được gả vào nhà giàu.

Căn nhà rất nhiều người phấn đấu cả đời mới mua được, cái túi rất nhiều người phân vân rất lâu vẫn không nỡ mua, đối với nhà giàu mà nói, cũng chỉ là sự khác biệt giữa thích và không thích, căn bản không cần tính toán, bọn họ không mẫn cảm với tiền.

Bạch nguyệt quang tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Điểm yếu lớn nhất của cô ta chính là tiền, còn điểm yếu lớn nhất của tôi chính là thiếu sự yêu thương.

Tôi nói với cô ta, khi tìm bạn trai nhất định phải mở to mắt, một khi đã gặp được người tốt, nhất định phải biết giữ cho thật chặt.

Bạch nguyệt quang đang mơ tưởng về cuộc sống tương lai, trong mắt đều ánh sáng của sự kiên định, khóe môi của Trương Địch rõ ràng trề xuống, vì để che giấu cảm xúc nên đã gọi một chai bia.

"Nói những thứ này để làm gì?" Trương Địch nhịn không được, khuỷu tay đụng tôi một cái.

"Đây không phải quan tâm cho em gái của anh sao?" Tôi liếc nhìn anh một cái.

"Hôm qua chị mới nghe nói, một bạn học thời cấp ba của chị, lớp A5, trông cũng khá bình thường, lên đại học kiếm được một người bạn trai có gia đình làm kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp, anh ta kinh doanh, cô ấy cũng đầu tư theo, bây giờ rất giàu đó! Lớp bọn họ gặp mặt, tất cả chi phí đều là một mình cô ấy trả hết. Nghe nói chạy chiếc Porsche Cayenne, còn nói đây là chiếc rẻ nhất trong nhà họ."

Vốn dĩ trong lòng bạch nguyệt quang đã có sẵn hạt giống muốn gả vào nhà giàu, tôi nói những điều này chẳng qua chỉ là bón phân, tưới nước cho nó mà thôi."

"Đó là do mắt nhìn của người ta tốt, biết đầu tư!" Trương Địch nói.

"Đó cũng là tìm một người bạn trai tốt trước, mưa dầm thấm lâu, so với bọn em thì đã có nhiều cơ hội tốt hơn rồi!" Tôi phản bác.

Trương Địch nói không lại tôi, chỉ biết lầm bầm trong miệng: "Suốt ngày chỉ biết tiền!"

Tôi mím mím môi, nhìn anh cười: "Ôi, em chỉ là nói chơi thôi mà, ngưỡng mộ cuộc sống của những người có tiền. Nguyệt Nhi, tiền chỉ đứng thứ hai, dịu dàng chu đáo mới là quan trọng nhất. Em nhìn anh Địch của em cũng không tồi, sau này em phải dựa theo nhân phẩm của anh ấy mà tìm, không sai được."

Bạch nguyệt quang cười, nhìn tôi, rồi lại nhìn Trương Địch.

Tôi đoán trong lòng cô ta nhất định đang cười nhạo tôi, một người đàn ông dăm ba bữa lại hẹn hò với cô ta, sao có thể tốt với tôi được? Tất cả những thứ gọi là dịu dàng chu đáo đều là giả hết.

Đây là câu nói mà tôi muốn gửi đến cô ta: Người bình thường cũng sẽ ngoại tình, chi bằng tìm một người giàu có!

-------

<Chương 8>

Năm 2015, sau hàng loạt n/ạn cổ phiếu xảy ra, thị trường cổ phiếu trong nước dần dần trở nên tốt hơn.

Đến năm 2019, thị trường cổ phiếu đã vô cùng sôi động, đặc biệt là sau dị/ch bệ/nh, tình hình lại càng tốt hơn.

Mấy loại tôi lựa cũng quả thực rất biết "nghe lời", mấy ngày liền đều tăng tốt hơn cả những loại lớn.

Tôi giữ hơn một tuần thì lần lượt buông, trước khi buông còn đặc biệt nói một tiếng với bạch nguyệt quang và Trương Địch: Đừng tham lam, nhanh chóng buông đi, gần đây có lẽ sẽ điều chỉnh đó.

Hai con người đó, khi mua thì nghe tôi, bây giờ kiếm nhiều rồi sao mà nỡ bán được? Đặc biệt là bạch nguyệt quang, cô ta đang kiếm vốn để gả vào nhà giàu, cũng đang kiếm vốn để đầu tư vào doanh nghiệp của bạn trai.

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng hối thúc Trương Địch bán cổ phiếu đi.

Hai con người đó gọi vô số cuộc điện thoại, thậm chí còn bắt đầu đi học phân tích biểu đồ cổ phiếu, cuối cùng sau khi đỏ liên tục ba ngày, vừa báo oán vừa hối hận buông hết tất cả cổ phiếu.

Rất tốt.

Buông hết tất cả cổ phiếu, vừa hay là lúc tiền mặt trên tay nhiều nhất.

"Chị dâu, hỏi chị một chuyện, chị có tìm hiểu blockchain không?" Chu Nguyệt gọi cho tôi.

"Không tìm hiểu sâu lắm." Tôi trả lời, "chỉ biết là rất lợi hại, em biết bitcoin không? Nguyên tố quan trọng nhất của bitcoin chính là blockchain, em rảnh thì có thể tìm hiểu chút, sao thế?"

"Em có một người bạn đang làm cái này." Chu Nguyệt nói, "nghe nói kiếm được rất nhiều, nói sẽ là thị trường tiếp theo."

"Người bạn này của em rất lợi hại! Đây phải là cao thủ hàng đầu của ngành tài chính!" Tôi cười nói, "nếu như có cơ hội, giới thiệu cho chị biết, để chị cũng có thể nhờ vả đôi việc!"

"Ôi, em có người bạn lợi hại như vậy, sau này vấn đề về tài chính hỏi anh ta là được rồi! Trước mặt những người lợi hại như vậy, chị chỉ là nghiệp dư mà thôi. Còn có, nếu như em có cơ hội, xin anh ta dẫn theo em đi kiếm tiền."

Chu Nguyệt đùn đẩy nói: "Cũng không phải thân lắm!"

Tôi cười cười, dù sao cũng m/óc vào rất sâu rồi, không tiếp tục chủ đề này nữa, rất thích hợp với hình tượng "không thích miễn cưỡng người khác" của tôi.

-------

Máy nghe lén phía bên thiếu gia sớm đã không còn pin, còn cái ở bóp tiền của Trương Địch, tôi có lén sạc qua một lần. Hoạt động của bạch nguyệt quang và phú nhị đại tôi không rõ, nhưng tôi lại rất rõ động thái của Trương Địch và bạch nguyệt quang.

Bạch nguyệt quang viện lý do nhà cô sửa nhà, mượn Trương Địch hai mươi nghìn, nói nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, lãi suất 2%.

Nhà cô của cô ta ở kế bên khu du lịch, có đất, muốn xây nhà rộng ra, sau đó cải tạo thành nhà nghỉ.

Ban đầu Trương Địch hơi do dự, nhưng đọ không lại sự nũng nịu và phân tích chậm rãi của bạch nguyệt quang.

Lý do của bạch nguyệt quang rất đầy đủ:

Thứ nhất, một tháng 2% lãi suất, một năm sẽ là 24% lãi suất, rất cao rồi, quan trong là người quen, không sợ nguy hiểm!

Thứ hai, không cần nghe lời dèm pha của người khác, để người khác nói là dựa vào phụ nữ kiếm tiền.

Thứ ba, cô ta cũng đã đầu tư mười lăm vạn, đã đem tất cả tiền tiết kiệm quăng vào đó.

Thứ tư, "nếu như mụ xấu xí phát hiện ra chuyện chúng ta, anh thử nghĩ xem, cô ta còn giúp anh kiếm tiền không? Anh lại không biết chơi cổ phiếu, cô ta tuỳ tiện vạch một cái bẫy, anh đã thua đến ói m/áu!"

Thứ năm, "đợi khi anh ly hôn, anh chính là đàn ông đã từng có vợ, đến lúc đó, cho dù anh có được nhà và xe của mụ xấu xí đó, anh cảm thấy nhà em sẽ đồng ý? Cô em và ba em quan hệ tốt, bây giờ anh giúp nhà cô em một lần, sau này mới có người nói lời tốt cho anh"...

Tôi không biết điều nào của bạch nguyệt quang lay động được anh, nhưng tôi biết Trương Địch đề ra một yêu cầu: "Sau này, khi chồng em nhớ em, em phải lập tức đến!"

Trong máy nghe lén rất nhanh truyền đến tiếng "ưm ưm a a", tôi tháo tai nghe ra, loại âm thanh này nghe nhiều rồi, khá là phiền.

Đêm đó, nhân lúc Trương Địch đi tắm, tôi lấy máy nghe lén trong bóp tiền của anh ra, vứt vào bồn cầu của nhà vệ sinh khác, "soạt" cái dội đi.

Thứ này tuy dùng thì tiện, nhưng suy cho cùng cũng là bo/m hẹn giờ.

-------

<Chương 9>

Trước tết vài ngày, thị trường cổ phiếu náo loạn một phen, ra sức xông tới.

Tôi đưa mắt nhìn, một mảng toàn màu xanh.

Tôi hối thúc Trương Địch và đám bạn của anh mua hết, đám bạn của anh kiếm tiền rất vui vẻ, một tiếng cũng chị Thắng Nam muôn năm hai tiếng cũng chị Thắng Nam muôn năm.

Trương Địch vừa giả vờ nói với tôi: "Mua rồi, mua rồi" vừa lén lút lộ ra biểu cảm đ/au kh/ổ, tôi giả vờ không nhìn thấy, còn ngày ngày cho anh xem biểu đồ cổ phiếu, cảm khái lời dữ lắm!

Tôi đoán rằng anh đã đem tiền đưa cho bạch nguyệt quang, liều muốn đăng nhập vào tài khoản của anh xem thử.

Trùng hợp thật, mật khẩu đổi rồi!

Đây là đề phòng tôi, không muốn cho tôi biết là hết tiền rồi.

Tôi giả vờ không biết, ngày nào cũng vui vẻ bàn bạc với công ty tổ chức hôn lễ về các chi tiết trong hôn lễ.

"Chồng, anh cảm thấy một máy quay phim có đủ không?" Tôi chau mày, giả vờ không vừa lòng, "ở dưới sân khấu có dựng một máy quay, tuy là có thể theo chúng ta quay, nhưng hình ảnh của ba mẹ và các khách mời sẽ rất ít."

"Chắc chắn là không đủ!" Trương Địch lập tức nói, "Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, ít nhất là hai cái!"

"Em cũng cảm thấy như vậy!" Tôi nói, "Phù rể đẹp trai và phù dâu xinh gái của chúng ta cũng phải lên hình chứ!"

Ba người phù rể là bạn của anh, ba người phù dâu một người là bạch nguyệt quang, còn hai người còn lại là bạn ở dưới quê của tôi.

Bạn thân làm ở sở công an thì giúp tôi điều phối hiện trường.

Mọi thứ đã chuẩn bị bắt đầu.

Hôm ngày cưới.

Từ trang điểm đến đón dâu dâu rồi lại đến khách sạn, trình tự một chút cũng không lo/ạn.

Mẹ tôi vừa khóc vừa cười, khi nói tôi lớn rồi, cuối cùng cũng gả đi rồi, khi lại ra sức dặn dò Trương Địch, sau này phải đối xử tốt với tôi.

Trương Địch vâng dạ: "Mẹ, mẹ yên tâm nhé!"

Bố mẹ của Trương Địch cũng nói với bố mẹ của tôi: "Ông thông gia, bà thông gia. Thắng Nam gả đến nhà chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ đối xử với con bé như con gái ruột, sau này nếu như Trương Địch có lỗi với con bé, chúng tôi sẽ đá/nh gã/y chân của nó!"

Tôi nắm lấy tay của mẹ, ở trước mặt bố mẹ Trương Địch nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con người của Trương Địch trung thực, đối với con cũng rất tốt."

Bố mẹ hai bên cũng rất vui vẻ.

------

Các khách mời cũng lần lượt đến.

Tôi và Trương Địch đứng ở cửa lớn đón khách, khi sắp đến mười hai giờ, tôi mượn cớ phải dặm lại lớp trang điểm nên rời khỏi sảnh khách sạn, sau đó trốn vào nhà vệ sinh, ngồi ở bên bồn cầu đợi.

Mọi thứ đều đã sắp xếp xong.

Năm phút sau, bạn thân "trùng hợp" đi ra tìm tôi, nhìn thấy tôi không ở đó, liền kêu bạch nguyệt quang đến phòng nghỉ tìm tôi.

Bộ đồ phù dâu đó của bạch nguyệt quang, lúc trước đã được chúng tôi chỉnh sửa một chút, công dụng che đậy của n/ội y bên trong không phải quá tốt, nơi lồng ng/ực hiện ra có chút trống.

Cả buổi sáng, thỉnh thoảng cô ta lại phải chỉnh sửa đôi chút, khuôn ng/ực đẹp chính là ưu điểm lớn nhất của cô ta.

Cô ta đeo một dây chuyền kim cương, sau mỗi lần chỉnh sửa, khe ng/ực của cô ta vô cùng mê người, Trương Địch liếc nhìn ng/ực của cô ta tận mấy lần.

Lúc này cô ta đến phòng nghỉ, nhất định lại phải điều chỉnh áo ng/ực, theo như độ tự luyến của cô ta, trăm phần trăm sẽ không ngừng lặp đi lặp lại ngắm nhìn bản thân trong gương.

Thêm mấy phút sau, nghi thức của hôn lễ sắp bắt đầu, không cần bạn thân ra tay, cũng sẽ có người gọi Trương Địch đi tìm tôi.

Bạn thân gọi thợ quay phim lén lút đi theo quay, liên kết với màn hình lớn trong sảnh tiệc để xem như hậu trường...

12 giờ 8 phút tôi nhận được tin nhắn của bạn thân, ba chữ:

"Đến sảnh lớn."

<Chương 10>

Tôi biết cá đã cắn câu rồi, lại là một trong hai phương án chúng tôi chuẩn bị cần nhiều may mắn nhất, nhưng hiệu quả tốt nhất.

Hội trường hôn lễ cho một máy chiếu, video phát trong tiệc ở sảnh chính là ảnh cưới của tôi và Trương Địch.

Lúc này, trên máy chiếu là hình ảnh hai người đang hôn nhau nhiệt tình.

Người đàn ông quay lưng lại với máy quay, nhưng từ sau lưng và trang phục mà nhìn, đây quả thực là chú rể nam chính của bữa tiệc, khuôn mặt của nữ chính bị che mất, chỉ lộ ra một góc váy màu trắng.

Tất cả mọi người đều cho rằng là cô dâu, đều nhìn chằm chằm màn hình, người dẫn chương trình chủ động hỏi khách mời: "Chú rể đã chờ đợi không được mà hôn cô dâu rồi, chúng ta có cần cắt ngang bọn họ không? Hay là mời người đi..."

Lời của anh ta còn chưa nói hết, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa ra vào của sảnh tiệc.

Các khách mời nhìn thấy biểu cảm như gặp ma của người dẫn chương trình, lần lượt theo anh ta nhìn về hướng của tôi.

Một ánh sáng chiếu qua phía tôi, bạn thân đứng ở bên cạnh điều chỉnh đèn.

Tôi trừng to mắt, kinh ngạc nhìn về phía màn hình.

Theo như kịch bản, tôi còn nên rơi nước mắt, nhưng thật sự tôi khóc không ra, cảnh tượng đó bản thân đã tự suy nghĩ qua rất nhiều lần.

Ngoại trừ dĩ nhiên, vẫn là dĩ nhiên.

Cơ thể của tôi lảo đảo, thợ quay phim không biết chuyện xảy ra ở bên này, máy quay vẫn không ngừng quay, mười giây sau, khuôn mặt của hai người đã hiện ra ở trên màn hình.

Đôi mắt của Chu Nguyệt mê man, cùng với Trương Địch hôn nhau đến không nỡ rời khỏi, tay của Trương Địch để ở trước ng/ực Chu Nguyệt, lộ ra một mảng màu trắng lớn.

"Sao lại là hai người?" Thợ quay phim rất bất ngờ.

Lúc này hai người mới hoàn hồn lại, bạch nguyệt quang hét lên một tiếng, đẩy máy quay phim ra ngoài, máy quay chuyển động kịch liệt, tiếp đến chính là ba mẹ của Trương Địch xông vào.

Trong hình ảnh rung lắc, mẹ của Trương Địch t/át một cái vào mặt của bạch nguyệt quang, mắ/ng ch/ửi: "Đồ lă/ng lo/àn!"

Ba của Trương Địch vô cùng t/ức gi/ận, đ/á liên tục về phía Trương Địch.

Trong phòng lo/ạn xạ hết cả lên, màn hình nhanh chóng tối đen.

Sảnh tiệc lớn như vậy lại im lặng như tờ, có người đang quay phim, có người thì đồng cảm nhìn cô.

-------

<Chương 11>

Tôi hít vào một hơi, diễn tròn vai lấy hết can đảm, nhấc váy đi về phía phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ.

"C/on m/ẹ nó, mày làm một con người đi" Ba Trương Địch đ/á một cái qua đó, "bạch" một cái vào chân của Trương Địch, âm thanh đó, tôi nghe cũng cảm thấy đ/au.

"Một cô gái tốt như Thắng Nam, mày làm như vậy có công bằng với nó không? Mặt mũi của ba mẹ mày bị mày làm cho mất hết rồi!"

Trương Địch kêu la đa/u đớ/n, khuôn mặt hoảng hốt, cứ liên tục nói là Chu Nguyệt dụ dỗ anh.

Còn Chu Nguyệt thì đầu óc rối bời, ngồi dưới đất khóc thút thít, trên mặt chỗ đen chỗ trắng, là lớp trang điểm bị nhoè.

Tôi đứng ở trước cửa.

"Quá khó coi rồi!" Tôi chau mày, nhìn Trương Địch, "Cho dù anh không quan tâm đến mặt mũi của tôi, cũng phải nghĩ đến ba mẹ anh chứ! Nhiều bạn bè họ hàng đều đang nhìn như vậy, thật sự có thể tìm niềm vui kích thích sao? Ly hôn đi, ngày tháng này không còn cách nào sống nữa!"

Bố mẹ Trương Địch muốn khuyên ngăn, muốn đ/á Trương Địch mạnh hơn, một người bắt đầu giơ tay lên đá/nh thêm vài cái vào mặt của bạch nguyệt quang, chạy đến trước mặt tôi, nói sau này Trương Địch không dám nữa đâu.

Tôi không lên tiếng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đa/u lòng, nói đúng hơn là cảm thấy đáng thương nhìn Trương Địch.

Tôi hiểu anh.

Quả nhiên, mấy giây sau, anh cứng rắn lên: "Ly hôn thì ly hôn! Cô ngoại trừ kiếm được vài đồng tiền thối, thì còn biết làm gì? Đợi cục dân chính làm việc, tôi lập tức sẽ ly hôn! Ra đi trắng tay! Không cần một đồng tiền thối của Lý Thắng Nam cô!"

Trong lúc nói, anh đi đến trước mặt Chu Nguyệt, ôm lấy Chu Nguyệt, tuyên bố đây mới là tình yêu cả đời của anh!

Lúc này, những người bạn luôn đứng ở ngoài cửa xem náo nhiệt lên—

"Địch Tử, chuyện này mày quá đáng rồi nhé!"

"Bình thường mày ở ngoài chơi, nhưng anh em bọn tao nhắm mắt bỏ qua! Hội trường hôn lễ, mày muốn chị Thắng Nam sau này phải đối mặt với người khác như thế nào? Còn không nhanh xin lỗi, chị Thắng Nam sẽ tha thứ cho mày!"

"Đúng vậy! Còn nữa, đừng có nói ra đi trắng tay nghe hay vậy! Mày và chị Thắng Nam hẹn hò với nhau mấy năm nay, có lần nào ra ngoài ăn cơm uống rư/ợu không phải là chị ấy trả tiền?"

"Hai năm nay, chị ấy dẫn theo bọn tao chơi cổ phiếu kiếm được bao nhiêu tiền! Căn nhà đó của mày, bất kể là nhà hay là gia dụng, đều là chị Thắng Nam mua phải không? Tiền của mày đều dùng hết lên người phụ nữ này rồi!"

"Con người không thể không có lương tâm!"

Mấy người này vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của tôi.

Tôi nhanh chóng hiểu ngay, đều là kết quả của việc mất cân đối lợi ích, trước năm mới tôi kêu bọn họ thả tất cả cổ phiếu trong tay đi, nói năm sau tài chính có thể tăng, bọn họ sợ đến lúc đó không có quân sư, sau năm mới kiếm không được tiền nữa, nhanh chóng lấy lòng tôi.

Sắc mặt của bố mẹ Trương Địch càng khó coi hơn, "con dâu kiếm tiền cho con trai dùng" loại chuyện này, ở trong nhà nói chút còn được, một khi bị người ngoài nói ra, thì vô cùng mất mặt rồi!

"Đồ vô dụng! Sao tao có thể sinh ra một thằng nghiệt chủng như vậy vậy?" Ba của Trương Địch lắc đầu, nếu không còn mặt mũi nào để xin quay lại, cũng lặng lẽ cho phép Trương Địch rời đi.

Một màn kịch hay, sao có thể kết thúc nhanh như vậy được.

Ánh mắt của tôi hướng về phía bạn thân, cô ấy nháy mắt một cái, tỏ ý đã nhận được.

Mấy giây sau, trong đám người có người kêu lớn:

"Trời đất, ai đưa đoạn phim ban nãy đưa lên douyin rồi?"

<Chương 12>

Một màn kịch hay, sao có thể kết thúc nhanh như vậy được.

Ánh mắt của tôi hướng về phía bạn thân, cô ấy nháy mắt một cái, tỏ ý đã nhận được.

Mấy giây sau, trong đám người có người kêu lớn:

"Trời đất, ai đưa đoạn phim ban nãy đưa lên douyin rồi?"

Mọi người lần lượt lấy điện thoại ra, sau khi tìm thấy đoạn phim, ai ai cũng trợn tròn mắt bất ngờ, nhỏ tiếng nghị luận:

"Lượng người xem quá khủng bố! Tăng nhanh quá đi mất!"

"Đều là ch/ửi bới... Quả thật đáng cười!"

"Sắp muốn lên bảng tìm kiếm xu hướng rồi sao?"

"Sắp nổi rồi! Người phụ nữ này, sau này ai còn dám lấy cô ta?"...

Trương Địch không có phản ứng quá lớn, chỉ giống như con rùa rúc đầu, không lên tiếng, nửa người đứng phía sau bạch nguyệt quang, với tư thế bảo vệ.

Nhưng mà, dường như bạch nguyệt quang không quá cần sự bảo vệ của anh, khi vừa nghe thấy "sau này ai còn dám lấy cô ta", đẩy Trương Địch ra, xông vào trong đám người giật một cái điện thoại đang phát đoạn phim qua.

Chỉ nhìn một cái, sắc mặt của cô còn trắng hơn vừa nãy, hoả/ng lo/ạn lui về sau một bước, trong ánh mắt đều là sự khủng hoảng.

Đoạn phim đó, là từ góc độ sảnh tiệc quay, có nội dung trên màn hình lớn, cũng có phản ứng của cô dâu và các khách mời.

Chỉ là...

Lượng người xem là ha/ck, bình luận cũng là ha/ck, tôi đã sử dụng chút tiền.

Quan trọng là bình luận, câu nào cũng là dẫn dắt dư luận.

Có người mắng gian phu dâm phụ, có người nói cô gái đó là bạn gái cũ của bản thân, đặt tiền lên hàng đầu, ai có tiền theo người đó.

Còn có bình luận đặt các biểu cảm kinh ngạc ở phía sau, "Trời đất! Đó chẳng phải là Nguyệt gì đó sao? Bạn của tôi mấy ngày trước còn nói muốn dẫn cô ta về ra mắt gia đình nữa! Sao bây giờ lại có người đàn ông khác rồi?!"

"Nguyệt Nhi!" Trương Địch hét lớn.

Chu Nguyệt dường như không nghe thấy, sau khi lùi lại mấy bước, hu/ng d/ữ trừng mắt nhìn Trương Địch một cái, hấp ta hấp tấp lấy điện thoại ra, đi đến trong góc của phòng: "Lâm thiếu, em là Nguyệt Nhi, đoạn phim đó trên mạng, em có thể giải thích... Là em bị cưỡ/ng é/p... Em chỉ quen biết với cô dâu, không quen chú rể... Anh giải thích với bác trai bác gái với! Em không phải loại người đó."

Lần này đến sắc mặt của Trương Địch thay đổi lớn, anh không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Nguyệt.

Mọi người ở xung quanh, lúc trước còn có vài phần biểu cảm "xảy ra chuyện rồi", bây giờ đều hoàn toàn ngồi xem kịch hay:

Ngày tổ chức hôn lễ chú rể cắm sừng cô dâu, vừa tuyên bố phù dâu là tình yêu cả một đời, lập tức bị vả mặt, phù dâu vậy mà lại có vị hôn phu!

"...Khi nào anh dẫn em về?... Cái gì? Đợi thông báo?... Vậy hơn bốn mươi nghìn đó của em đâu? Em không đầu tư nữa.... Alô, Lâm thiếu! Lâm thiếu!"

Chu Nguyệt suy sụp ngồi xuống đất, kêu gào trong đi/ên lo/ạn.

Trương Địch xông qua đó, hai tay nắm lấy vai của Chu Nguyệt, hai mắt đỏ ngầu: "Cái gì hơn bốn mươi nghìn?! Cô không phải nói là để cho dì hai của cô sửa nhà sao? Lâm thiếu vừa nãy là người nào?"

Đám bạn của Trương Địch cũng vây quanh đến, lần lượt hỏi tiền đâu?

Tiền đâu?

Sau đó, đám bạn của Trương Địch báo cảnh sát.

Một buổi hôn lễ đàng hoàng, cuối cùng lại kết thúc bằng việc cảnh sát đến.

Chu Nguyệt, Trương Địch, còn có đám bạn của Trương Địch cùng nhau đến sở cảnh sát để cho lời khai.

Ba mẹ Trương Địch ở lại khách sạn để giải quyết những việc còn lại, một là trả tiền đãi tiệc, tiền cho công ty tổ chức lễ cưới, hai là trả lại tiền mừng cho các khách mời.

-------

<Chương 13>

Giấc mơ gả vào nhà giàu của bạch nguyệt quang tan thành mây khói rồi.

Số tiền n/ợ trong vụ án lên tới bốn mươi tám nghìn, ngoại trừ hai mươi nghìn của Trương Địch và mười lăm nghìn của cô ta, còn có năm nghìn do bạn trai cũ mượn cho cô ta, cùng với tám nghìn do đám bạn của Trương Địch gộp lại cho mượn.

Trương Địch ở sở cảnh sát muốn động tay đá/nh bạch nguyệt quang, may mà có cảnh sát ngăn cản lại, mới không ra tay mạnh.

Bạch nguyệt quang và tiền, đương nhiên vẫn là tiền quan trọng hơn một chút.

Đám bạn của Trương Địch ngay chạng vạng tối hôm đó đã chạy đến kiếm tôi, ai ai cũng ở trước mặt rồi, mắng chửi Trương Địch và bạch nguyệt quang, sau đó hỏi tôi, chuyện quản lý tài sản sau này phải làm sao?

Tôi trả lời: "Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, mua ngân quỹ đi, sau năm mới thường sẽ có một mở đầu tốt đẹp."

Đám người đó vui vẻ đều đi mua ngân quỹ hết."

-----

Tiền thực sự rất quan trọng.

Ngày ly hôn, Trương Địch mặc kệ mặt mũi, cầm một bó hoa hồng ở trước cửa của đại sảnh cục dân chính quỳ một chân, xin quay lại.

"Thắng Nam, ban đầu là anh bị mê hoặc! Người anh thật sự yêu là em! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?'

"Anh biết sai rồi! Em cho anh một cơ hội, anh dùng cả đời để bù đắp cho em!"

Sau khi tôi quả quyết từ chối, anh đứng dậy, bắt đầu nói chuyện tiền bạc.

"Lý Thắng Nam, sinh lễ ban đầu, nhà tôi đưa cho nhà cô ba nghìn, cô phải trả lại cho tôi!"

"Xin lỗi, không trả." Hai tay tôi nhét vào trong túi quần, "Anh có thể khởi kiện, là anh ngoại tình trước, với lại tôi có đầy đủ bằng chứng, chứng minh anh lừ/a g/ạt trong hôn nhân."

Trương Địch cắn răng, sau khi điền vào đơn ly hôn, đến lúc can thiệp vào việc phân chia tài sản, anh lại đề ra nhà có một phần của anh ta, dù sao sau hôn nhân có một thời gian là cùng nhau chu cấp hàng tháng.

Tôi cười lạnh lùng, xoẹt xoẹt viết lên giấy "Nhà tất cả quy về phía nữ, không có tài sản chung nào khác", sau đó ký tên vào.

"Tôi vẫn là câu nói đó, anh có thể kiện, nhưng tôi nhắc nhở anh, khả năng thắng kiện của anh là 0, phí kiện tụng cũng là tiền."

Trương Địch bất lực kí tên vào đó, xem như đã ly hôn xong.

Sau đó.

Công việc của Trương Địch mất rồi.

Bởi vì đoạn phim đó thật sự nổi lên, đúng vào ngày cưới lại ngoại tình, toàn bộ công ty của anh đều nhìn thấy.

Nhân sự của công ty kiếm anh nói chuyện, hy vọng anh có thể chủ động từ chức.

Bạch nguyệt quang lại càng bị trên mạng chửi đến không dám ra ngoài, công việc cũng bị mất giống vậy.

Còn về phía đám bạn của Trương Địch, hứ, tất cả những người chơi cổ phiếu hay là mua ngân quỹ, sau mùa xuân năm 2021 không có mở đầu tốt đẹp, cả đám người l/ỗ đến kêu đất than trời.

Sau đó—

Tôi nghe nói Trương Địch vô cùng hối hận, ngày nào cũng mượn rư/ợu giải sầu, sau khi chia tay với bạch nguyệt quang, ngày nào cũng lầm bầm đây nào phải là bạch nguyệt, rõ ràng chính là cơm trắng thì có, còn là cơm trắng người khác ăn thừa để lại...

Tôi cười, trong lòng chỉ có hai chữ:

Đáng đời!

-Hết- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #zhihu