Chương 87. Anh Lãng, cứu em với!
Thời tiết mùa hè thay đổi vô cùng dữ dội, vốn là một buổi chiều trời nắng chói chang nhưng trong nháy mắt đã chuyển sang một khung cảnh khác.
Những đám mây đen khổng lồ che khuất mặt trời, bầu trời trở thành một mảng tối đen như thể màn đêm đã buông xuống trước thời hạn.
Nghĩa trang vắng tanh, cả bãi đậu xe chỉ còn lại chiếc xe của Tạ Lãng, giống như một chiếc thuyền đơn độc trong cơn sóng thần.
Tạ Lãng ngồi một mình trên ghế lái, nhìn mưa gió dữ dội ập đến, đập vào cửa sổ kính.
Vừa rồi anh đã nhìn thấy thư ký Lý đến đón cô Vương đi.
Anh phải đảm bảo rằng cô Vương được an toàn,
nhưng vẫn từ chối tiếp tục nói chuyện với bà ấy.
Dáng vẻ bướng bỉnh, ủ rũ này giống như một đứa trẻ đang vô cùng tức giận nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tạ Lãng thực sự không hiểu tại sao mình lại tức giận đến thế, nếu thật sự chỉ cảm thấy bà ấy đang nói nhảm, có lẽ anh cũng không cần phải như thế này.
Không nói được nên càng uất ức, càng tức giận, trong người như có ngọn lửa muốn đốt cháy bản thân.
Anh quay đầu lại, thấy cốc trà sữa vẫn còn ở trong tay, bèn vô thức cầm lên uống một ngụm.
Ngọt quá.
Tạ Lãng chưa bao giờ thích đồ ngọt, nhưng lúc này, vị ngọt đến phát ngấy kia lại khiến anh có chút tĩnh tâm.
Trà đào Oolong kem sữa, đây là cốc trà sữa Tiểu Dã đã bỏ tiền ra mua cho anh——
Bây giờ Tiểu Dã... đang làm gì nhỉ? Có chơi cùng chú chó con không? Cơn cảm lạnh của em ấy đã đỡ hơn chưa?
Lúc anh đang nghĩ đến Lê Giang Dã, tinh thần có chút xao động, có lẽ đây là lúc Tạ Lãng cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng thư thái nhất, anh còn chưa kịp nhận ra thì đã nở một nụ cười rất nhạt.
Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại di động dồn dập ập đến lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, là thư ký Trương đang gọi đến.
"Giám đốc Tạ, anh, anh..." Thư ký Trương lắp bắp hỏi, trong giọng nói hiện lên sự hốt hoảng hiếm thấy: "Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở nghĩa trang." Tạ Lãng cầm vô lăng, thấp giọng hỏi: "Cậu lấy được báo cáo chưa?"
"Tôi lấy được rồi!" Thư ký Trương trả lời, nhưng lại không nói tiếp, điều này hoàn toàn không giống anh ta, một người thường ngày rất lanh lợi.
"Sau đó thì sao?" Sự khác thường mơ hồ của thư ký Trương khiến Tạ Lãng cảm nhận được điều gì đó: "Bác sĩ nói thế nào?"
Anh nghĩ, có lẽ đã tra ra cái gì rồi, anh cũng bị di truyền bệnh thận đa nang. Điều này tuy rằng nghe có vẻ rất chán chường, nhưng cũng không sao, lúc đi kiểm tra anh đã chấp nhận khả năng này rồi, hoặc có lẽ là...
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc khiến Tạ Lãng khẽ nhíu mày, thúc giục: "Cậu làm sao thế?"
Nhưng thư ký Trương lại nói: "Hay là tôi đi tìm anh nhé? Gặp mặt rồi..."
"Trương Triết," Tạ Lãng trực tiếp ngắt lời anh ta, dùng sức nói: "Cậu nói đi!"
"Vâng, vâng! Trên báo cáo cho thấy tất cả các chỉ số của anh đều bình thường, anh không mắc bệnh thận đa nang, không mắc bệnh tiểu đường và cũng không mắc các bệnh có thể di truyền này. Nhưng..."
Rõ ràng đều là tin tốt, nhưng giọng điệu của thư ký Trương lại không thể nghe ra chút nhẹ nhõm nào.
Tạ Lãng biết rất rõ, anh ta còn chưa nói hết.
Thư ký Trương nói đến đây, âm cuối có chút run rẩy, anh ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn khẽ nói: "Giám đốc Tạ, bác sĩ nói anh không thể mắc những bệnh di truyền này, bởi vì từ xét nghiệm gien cho thấy anh hoàn toàn không có quan hệ cha con với ông Thượng Quan."
"Giám đốc Tạ..."
"Giám đốc Tạ? Giám đốc Tạ?"
Thư ký Trương hỏi đi hỏi lại, nhưng sau đó lại hoảng hốt nhận ra rằng điện thoại ở đầu dây bên kia đột nhiên chuyển sang tín hiệu bận vì đã cúp máy.
...
Khi Lê Diễn Thành mở mắt ra lần nữa, trong một lúc, anh ta cảm thấy mọi thứ trước mắt dường như đang rung chuyển, thậm chí đã quên mất mình đang ở đâu trong giây lát.
"Nào," Anh ta nghe thấy một giọng nói, khẽ sững sờ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Du Bình đang cầm khăn mặt ngâm trong nước lạnh, sau đó vắt khô rồi nhẹ nhàng lau vết thương trên trán cho anh ta: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?"
"Shhh, ông..." Lê Diễn Thành cảm nhận được cơn đau từ vết thương truyền đến, anh ta lập tức nhớ ra vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, sau đó sợ tới mức cả người chợt lùi về phía sau, lúc này mới ý thức được mình đã được người khác khiêng lên ngồi vào ghế dựa, anh ta nhìn ra xung quanh, chỉ có mỗi mình và Du Bình trong phòng ngủ, bèn hoảng sợ hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Du Bình nhìn anh ta, lập tức hiểu ra những nghi ngờ của người trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Bà Tạ và ông Tạ đang nói chuyện trong phòng khách, hai người kia... ra ngoài có việc. Cậu Lê, cậu may mắn lắm... lúc cậu mới ngất xỉu, ông Tạ đã đọc được cuộc trò chuyện giữa cậu và Tạ Lãng trên Wechat nên đã dấy lên nghi ngờ, ông ấy cảm thấy rằng người trong bức ảnh kia có thể không phải là cậu."
"Cái gì?" Lê Diễn Thành lập tức sửng sốt, thanh âm run run: "Thế, thế..."
Thấy vẻ mặt của anh ta, Du Bình liền ghé sát vào, nhẹ giọng hỏi: "Cậu Lê, người trong bức ảnh kia, thật sự là em trai của cậu sao?"
Lê Diễn Thành lúc này đã thực sự nhớ ra.
Trên thực tế, vừa rồi khi nằm dưới sàn nhà anh ta cũng không hoàn toàn bất tỉnh mà giống như là đang bị chấn động bởi áp lực, thế nên qua vài phút sau, cũng loáng thoáng nghe thấy được một phần cuộc đối thoại giữa Tạ Giác và Tạ Dao.
"Bọn họ, bọn họ đi tìm... em trai tôi sao?" Anh ta không kìm được ngẩng đầu hỏi.
"Ừ!" Du Bình khẽ mỉm cười: "Cho nên tôi mới nói, cậu Lê, cậu may mắn thật đấy!"
Đối với ông ta mà nói, nếu thật sự đoán sai người trong bức ảnh là ai, chắc là sẽ bị tính thành không đủ năng lực làm việc.
Nhưng tâm trạng của ông ta có vẻ khá tốt, thật ra vừa rồi lúc Lê Diễn Thành nằm trên sàn nhà, cũng chính là ông ta đã nói với Tạ Dao: "Phải xử lý vết thương cho người này, để xảy ra chết người ở Hoài Đình thì cũng không hay chút nào!", sau khi nói như vậy, mới nhận được sự cho phép đỡ Lê Diễn Thành ngồi lên chiếc ghế tựa trong phòng ngủ này.
Có lẽ là bởi vì ông ta đã từng nhìn thấy Lê Diễn Thành trên TV, nhưng chưa từng cùng anh ta tiếp xúc gần như bây giờ, thế nên mới cảm thấy việc quan sát người đàn ông xinh đẹp trước mặt này rất thú vị.
Giống như giờ phút này, rõ ràng ông ta đã nói cho Lê Diễn Thành một tin vui, nhưng đối phương lại lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng hốt cùng thất thần.
"Tôi..."
Lê Diễn Thành chỉ cảm thấy trong lòng rối rắm.
Anh ta hoảng hốt khi nghĩ rằng thứ không xác định, bí ẩn, giống như định mệnh mà bản thân cảm thấy vừa rồi thực sự tồn tại.
Bọn họ đã biết đó là Lê Giang Dã.
Anh ta rõ ràng là không dám nói ra, nhưng bọn họ vẫn biết, cho nên cũng không làm khó dễ Lê Diễn Thành nữa, đây chẳng phải là chứng minh điều kia thật sự tồn tại hay sao?
Lê Diễn Thành nợ Lê Giang Dã, nên đã không nói ra tên của cậu, anh ta đã làm một việc đúng đắn——
Chính vì vậy mà số phận đã ưu ái anh ta trong một thời gian ngắn.
Lê Diễn Thành hít một hơi thật sâu, khi anh ta quyết định bắt đầu tin tưởng, đó thực sự là một trải nghiệm đáng sợ nhưng lại có phần giải thoát.
Trong những khoảnh khắc tăm tối, chỉ cần làm theo chỉ dẫn sẽ không đi đến đường cùng.
Anh ta thực sự cảm thấy rằng mình sẽ được ban phước.
"Tôi muốn... uống rượu."
Lê Diễn thành ngẩng đầu nhìn Du Bình, lẩm bẩm: "Có thể rót cho tôi chút rượu được không? Hay là thuốc cũng được, Adderall, biết chứ?"
Sắc mặt anh ta vô cùng tái nhợt, trên trán vẫn còn được che lại bởi một cái khăn mặt, bộ dáng vừa kinh ngạc vừa khẩn trương có chút xinh xắn khiến Du Bình lại nở nụ cười, thậm chí còn ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: "Cậu Lê, cậu đừng làm khó tôi, muốn uống chút nước không?"
Lê Diễn Thành cũng ngừng xin xỏ, anh ta yên lặng quay đầu nhìn ra cơn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, sau đó lại giống như đang chìm trong những suy nghĩ, khi ấy vẻ mặt của anh ta thậm chí còn có chút bình tĩnh.
Căn phòng của Hoài Đình vô hình trung được chia thành hai không gian.
Trong phòng khách, Tạ Giác cùng Tạ Dao đang đứng song song cạnh cửa sổ sát đất, sau khi đã im lặng không biết bao lâu, Tạ Dao vẫn là người lên tiếng trước: "Anh, em không hiểu... vì sao, lại là một người đàn ông?"
Giọng nói của bà ấy mặc dù rất nhỏ, nhưng trong giọng điệu vẫn có thể nghe ra được sự thống khổ cùng hoang mang: "Rõ ràng em đã cố gắng hết sức, cố gắng cho nó một gia đình bình thường, nuôi nấng nó, dạy bảo nó, nói cho nó biết cái gì đúng, cái gì sai, nhưng tại sao vẫn như vậy? Tại sao nó vẫn trở thành một người không bình thường?"
Tạ Giác không nói gì, ngón tay tái nhợt theo bản năng duỗi về phía bả vai, lại ý thức được chú vẹt xám Úc của mình không có ở đây, vì vậy có chút cô đơn dừng lại ở nơi ấy: "Để xem thế nào đã, cũng chưa biết giữa hai người họ rốt cuộc là ai?"
Ông ấy khẽ nói đến đây, lại cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nhẹ giọng nói: "Em Dao, anh ra ngoài nghe điện thoại."
"Anh, là Lê Diễn Thành hay Lê Giang Dã cũng được, tóm lại cũng chỉ là một trong hai người đó." Tạ Dao dường như không nghe thấy những lời kia, ngược lại còn nói với sau lưng Tạ Giác: "Nếu như còn không làm rõ được, em cũng không muốn quan tâm nữa, em sẽ bắt cả hai đứa nó đều phải trả giá!"
Mấy phút sau, chỉ nghe một tiếng sấm sét "đùng" một tiếng vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Tạ Dao nghĩ rằng Tạ Giác đã trở lại, nhưng khi bà ấy quay đầu, chỉ trông thấy hai người đàn ông cao lớn đang đẩy một chàng trai mảnh khảnh tiến vào——
...
Lê Giang Dã cũng ở trong trạng thái cực kỳ choáng váng, cho đến khi bị ấn ngồi trên ghế sofa với hai tay bị trói sau lưng.
Bị bắt cóc, đây là tình huống Lê Giang Dã hoàn toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình, huống chi là phải xử lý như thế nào, dọc đường đi cậu cũng cố gắng phản kháng, cũng đã thử hỏi han nhưng không có tác dụng gì, bây giờ chỉ còn lại cảm giác kinh ngạc hoảng hốt theo bản năng.
Cảm giác thảng thốt này lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Dao, Lê Giang Dã ngơ ngác nhìn người phụ nữ đã có tuổi đang ngồi đối diện với mình: "Cô Tạ? Sao lại là cô? Vì, vì sao?"
Mà một giây sau, cậu còn nhìn thấy Lê Diễn Thành đang dùng khăn che trán, sắc mặt tái nhợt được Du Bình đưa ra khỏi phòng ngủ.
Toàn bộ đầu óc của Lê Giang Dã đột nhiên trống rỗng, cậu hoàn toàn không thể hiểu được đây là loại tình huống khó tin nào.
"Anh...? Sao anh lại ở đây?"
Lê Diễn Thành bị ấn xuống ngồi bên cạnh Lê Giang Dã, anh ta cũng không trả lời, Lê Giang Dã bây giờ giống hệt như anh ta vừa rồi, đợi một lát là sẽ hiểu thôi.
Mà hai người đàn ông lúc trước đang khống chế Lê Giang Dã, đã một lần nữa lại đứng sau ghế sô pha, một bên trái một bên phải.
"Lê Giang Dã," Tạ Dao ngồi xuống với khuôn mặt không cảm xúc, bà ấy ném chồng ảnh trước đó đã để trên bàn nước, thậm chí có vài tấm còn rơi trên đùi Lê Giang Dã: "Cậu nhìn những bức ảnh này đi—— Người trong bức ảnh, rốt cuộc là cậu hay là anh trai của cậu?"
"Đây..."
Khi nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của lối vào bệnh viện, cổ họng của Lê Giang Dã đột nhiên có chút khô khốc, đại khái cậu đã hiểu ra—— tất cả những điều này đều là do mối quan hệ của mình và Tạ Lãng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người trong bức ảnh chính là cậu, nhưng...
Lê Giang Dã cũng khó hiểu, vì sao anh trai lại không nói thẳng luôn đó là cậu?
Đây là lý do tại sao cậu lại do dự trong giây lát.
Khi Lê Giang Dã cúi đầu nhìn vào bức ảnh, Lê Diễn Thành cũng cúi đầu theo.
Nhưng thật ra anh ta không nhìn vào bức ảnh kia, mà là nhìn chiếc điện thoại của mình đang bị đè dưới đống ảnh, màn hình vẫn mở, trên đó có cửa sổ trò chuyện giữa anh ta và Tạ Lãng.
"Là ai?"
Làn da củaTạ Dao tái nhợt và giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Lê Giang Dã quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy vết thương lớn trên trán vừa mới được che lại bằng chiếc khăn mặt được Lê Diễn Thành khẽ vén ra một chút ——
Anh trai bị thương, anh ấy không nói đó là cậu sao?
Trong lòng cậu không thể kiểm soát nổi sự run rẩy này.
"Nghe cho rõ đây, tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi!" Tạ Dao hít sâu một hơi, gằn từng chữ hỏi: "Là cậu? Hay là cậu ta?"
Cùng với những câu hỏi ngày càng ngắn gọn của bà ấy, bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt.
Bất cứ ai cũng có thể dự đoán rằng sau khi trả lời câu hỏi này, sẽ có một người phải đối mặt với một kết cục rất khủng khiếp.
"Là cháu!"
Lê Giang Dã không thể do dự nữa, cậu ngẩng đầu lên nói: "Cô, người trong bức ảnh kia là cháu, người hôn anh Lãng cũng là cháu, không phải là anh trai của cháu."
Sắc mặt của cậu rất thẳng thắn, giọng điệu cũng rất kiên quyết, không có chỗ cho sự cứu vãn nào.
Lê Giang Dã lập tức dừng lại, dùng một giọng rất nhỏ để nói: "Cô thả anh cháu ra đi, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy cả."
"Đúng thật là cậu..." Tạ Dao lắc đầu, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang bị trói hai tay nhưng vẫn dám đối mặt với mình, bỗng nhiên bà ấy nhớ ra đã từng gặp cậu tại lễ tang của ông Thượng Quan.
Chính là cậu đã ở bên Tạ Lãng, đáng lẽ ra bà ấy phải biết, phải biết từ sớm mới đúng.
"Cậu và con trai tôi, rốt cuộc là có quan hệ gì..."
Bà ấy đang hỏi giữa chừng thì dừng lại, trong mắt Tạ Dao mơ hồ hiện lên một tia máu tàn ác, không chỉ là sự tức giận, thậm chí còn có một sự căm thù khiến bà ấy phải đứng bật dậy.
Bằng một ánh mắt ra hiệu, hai người kia đã lôi Lê Giang Dã đang bị trói ra sau lưng và trực tiếp đè cậu xuống sàn nhà——
"Lê Giang Dã... cậu là một vũ công ba lê đúng không?"
Sắc mặt Tạ Dao âm trầm, chậm rãi nói.
Ngay khi bà ấy hỏi câu này, một trong những người đàn ông cao lớn đã giơ cây gậy đánh gôn trên tay và đánh mạnh vào bắp chân phải của Lê Giang Dã.
"Aaa...!!!"
Hai mắt cậu lập tức đỏ bừng, nước mắt tự chảy ra không sao kiềm chế nổi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt lưng.
Cả người Lê Giang Dã run rẩy, nói không thành lời.
Cậu chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như thế này, chưa từng có, đau đớn kịch liệt từ trong da thịt truyền đến tận xương, trong lúc nhất thời, thậm chí còn mơ hồ cảm giác được xương cốt của mình nứt ra.
Tính cách chàng trai này ngoan cường, từ nhỏ đã học múa nên cũng không ít lần gặp phải va chạm, nhưng bây giờ đây không phải chỉ là nỗi đau mà người bình thường sẽ phải trải qua trong cuộc đời.
Bên kia đầy ác ý, hoàn toàn là muốn nhằm vào đánh gãy chân cậu.
"Hai người... đã từng quan hệ chưa?"
Lần này, Tạ Dao đã hỏi thẳng ra câu hỏi mà mình quan tâm và lo sợ nhất.
Đây chắc chắn là một câu hỏi chết người.
Lê Giang Dã biết, bất kể là mình có trả lời hay không thì bản thân đã được định sẵn bằng một kết cục khủng khiếp——
Liệu cậu, cậu có chết ở đây không?
Vào khoảnh khắc bản năng cảm thấy sợ hãi tột độ, cậu nghĩ đến Tạ Lãng.
Thật kỳ lạ, vào một thời điểm thảm khốc như vậy, người ta có thể nghĩ đến một điều gì đó hoàn toàn không liên quan.
Lê Giang Dã nhớ lại dáng vẻ mình và Tạ Lãng khỏa thân nằm trên giường tại căn nhà ở khu chung cư Trạm Giang.
Tạ Lãng bật bật lửa lên và châm thuốc cho cậu, sau đó hai người họ quấn quýt hôn nhau trong ánh lửa.
Sấm sét ầm ầm bên ngoài cửa sổ, bầu trời u ám tựa màn đêm bao phủ, dường như toàn bộ tầng mây đen kịt kia sẽ giáng xuống thế giới này bất cứ lúc nào.
Cũng chính vào lúc này, Lê Diễn Thành đang ngồi trên sô pha đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thật... Thật sự không có rượu sao?"
Anh ta cầu xin, "Tôi cần, thực sự cần lắm... làm ơn đi!"
"Cậu ta bị sao vậy!!!"
Tạ Dao vốn đã căng thẳng thần kinh giờ phút này đột nhiên trở nên kích động, bà ấy làm sao có thể chịu đựng được tại thời khắc mấu chốt nhất lại có người chen ngang vào như thế này, vì vậy liền tức giận gầm lên một tiếng: "Du Bình!"
Du Bình giật cả mình, lúc này cũng chẳng còn cách nào khác là thẳng tay tát Lê Diễn Thành một cái rồi quát lên: "Câm miệng!"
Lê Diễn Thành toàn thân run rẩy, lộ ra vẻ mặt đầy nước mắt.
Giờ khắc này, anh ta quả thực mềm nhũn như một tấm giẻ lau, bởi vì trước đó dùng khăn che đi vết thương, tay không bị trói cho nên đã ngã xuống sô pha, khóc òa lên: "Tôi thật sự rất cần rượu, thuốc cũng được... nếu không có sẽ chết mất, thật sự không chịu nổi nữa đâu..."
Anh ta giống như đang bị co giật, chân tay dường như hơi co lại, nhưng vẫn đang khóc lóc đòi rượu.
Trạng thái xấu hổ tột độ đó xấu xí đến mức khiến mọi người sững sờ trong giây lát.
Hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bởi vì trước đây Lê Diễn Thành cũng đã từng ngất đi như vậy, nên Du Bình thực ra có phần lo lắng, ông ta vô thức nhìn về phía Tạ Dao, nhẹ giọng nói: "Đã nghiện rồi thì đều như vậy cả, bà Tạ, cậu ta không khống chế được nữa, lúc nãy ở bên trong cũng từng xin tôi một lần!"
Tạ Dao vốn đã căng thẳng tột độ, hiện tại lại càng bực dọc đến cực điểm, bà ấy gắt giọng nói: "Mẹ kiếp, đi lấy rượu cho cậu ta, đưa cậu ta cút đi!"
"Vâng, vâng!"
Du Bình gật gật đầu, ông ta quay người lại nhanh chóng lấy một chai rượu từ trong tủ lạnh ra, khi đang cúi xuống tìm một chiếc ly thì Lê Diễn Thành lại đột nhiên nhổm người dậy, cầm chai rượu lên và đập "chuang" một cái vào đầu Du Bình.
Anh ta không biết đã cầm điện thoại trên bàn nước của mình từ lúc nào, sau khi đánh Du Bình xong bèn bật dậy định chạy một mạch vào phòng ngủ.
Lê Diễn Thành vốn muốn tranh thủ lúc Du Bình gần mình nhất ngã xuống, sẽ xông vào căn phòng cách đó vài bước để nhốt mình lại và gọi điện thoại, nhưng không ngờ là một kẻ liều mạng như Du Bình lại rất ngoan cường, đầu bê bết máu nhưng vẫn loạng choạng lao thẳng về phía anh ta.
Giây phút ấy, Lê Diễn thành gần như bùng nổ tất cả trí tuệ của bản thân, một giây trước khi bị bổ nhào đến, anh ta đã gọi vào số điện thoại của Tạ Lãng thông qua cửa sổ trò chuyện trên Wechat đã được mở ra trước đó.
Phản ứng của Du Bình có thể nói là nhanh chóng đến mức kinh người, lúc ném Lê Diễn Thành xuống sàn nhà đã kịp bịt miệng anh ta lại.
"Ư ư..." Lê Diễn Thành không thể phát ra bất cứ âm thành nào, lúc bị đè xuống đất, anh ta nghiêng đầu sang một bên, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại đang mở màn hình, đưa mắt nhìn Lê Giang Dã cũng đang bị ấn xuống sàn nhà trong tuyệt vọng.
Giờ khắc đó, ánh mắt của anh em họ đang nhìn vào nhau.
Trán của Lê Giang Dã đầy mồ hôi lạnh, trong khi trán của Lê Diễn Thành phủ đầy vảy khô của vết thương.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm, lại dường như đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Lê Giang Dã bất ngờ nhớ lại cảnh họ chơi với nhau hồi còn nhỏ——
"Tiểu Dã, anh sẽ ra hiệu bằng mắt cho em rồi em chuyền bóng ngay đi nhé, đã biết chưa?"
"Ra hiệu kiểu gì?"
"Thì là ánh mắt như thế này này," thiếu niên Lê Diễn Thành nhìn cậu chằm chằm, ngay cả khóe mắt cũng đang dùng sức, hỏi: "Đã hiểu chưa?"
"... Sao cơ? Là cái kiểu anh lườm em đó á?" Nhóc con Lê Giang Dã dùng cái giọng non nớt hỏi ngược lại.
Tại thời điểm quan trọng đó, Lê Giang Dã đột nhiên hiểu ra.
A... đó là ánh mắt ấy.
Cuộc gọi trên Wechat được quay số ngay tại giây tiếp theo và cậu đã cố gắng hết sức, gần như ép không khí ra khỏi phổi và hét toáng lên: "Anh Lãng—— cứu em với!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com