Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#27: Cá tháng Tư








Lần đầu tiên tôi nói dối em, cũng là lần cuối cùng tôi lừa dối em. Tôi thề, tôi chưa từng muốn che dấu chuyện gì với em nhưng lần này...

"Tôi chỉ vừa mới gặp phải những dấu hiệu này thôi mà bác sĩ!" tôi cố gắng phản bác lại vị bác sĩ đang ngồi trước mặt tôi

Cách đây vài giây, họ vừa thông báo với tôi một chuyện động trời. Rằng tôi sẽ phải chống chọi với một căn bệnh, một căn bệnh mà không thể chữa khỏi. Nói là không thể chữa khỏi nhưng thực ra rằng là chưa có thuốc chữa.

"Tôi rất tiếc" vị ấy nói "Nhưng tôi muốn anh giúp bệnh viện chúng tôi cũng như tương lai những người bệnh nhân mắc bệnh giống anh sắp tới có được không?"

"Ý bác là...?" tôi dè chừng hỏi

"Anh có thể ở lại bệnh viện để theo dõi sức khoẻ đồng thời bọn tôi sẽ nghiên cứu căn bệnh lạ này của anh"

"Tôi sẽ được gì?"

"Anh muốn gì?"

Tôi mím môi, Obito tôi đây thì muốn gì đây chứ. Thứ tôi muốn chỉ đơn giản có thể sống đến đầu bạc với người tôi yêu - Kakashi.

"Không, tôi không cần gì hết" tôi lại lắc đầu

"Vậy anh có đồng ý giúp chúng tôi nghiên cứu căn bệnh lạ của anh được chứ? Để đề phòng sau này nếu có bệnh nhân giống anh thì bọn tôi đã có thuốc cứu"

Tôi nhìn vị bác sĩ này và hỏi: "Thế tôi nên nói với người nhà của mình sao giờ đây?"

"Cứ nói với họ rằng anh đi nhập ngũ"

"Họ sẽ tin sao?"

"Bọn tôi sẽ giúp"

Cầm trên tay tờ giấy chẩn đoán bệnh của tôi mà không khỏi bật cười.

Họ và tên: Uchiha Obito
Tuổi: 27
Chẩn đoán: Chưa rõ

Dù cười nhưng tôi có cảm giác tim mình đau nhói, cảm giác như cả thế giới sụp đổ vậy. À không, thế giới của tôi chưa sụp đổ, thế giới của tôi đang ở nhà và chờ tôi về. Tôi sẽ không để em ấy sụp đổ, tôi sẽ không hé nửa lời về căn bệnh của mình và nghe theo lời dặn của bác sĩ.

Từng bước chân nặng nề không hồi kết của tôi cuối cùng cũng đã lết được về nhà.

Em ấy nở nụ cười rặng rỡ, mùi hương của sự ấm áp, mùi hương của sự nhẹ nhõm bao bọc lấy tôi. Tôi tự hỏi trong đầu: Ước gì kiếp sau tôi cũng được gặp em.

"Anh làm sao thế?" Kakashi tròn mắt nhìn tôi bởi tôi cứ nhìn chăm chăm em mà chẳng chịu vào nhà

"Ồ, không" tôi lắc đầu và vô thức lặp lại câu nói "Không, không"

"Vậy thì vào nhà thôi" em ấy nheo mắt đầy nghi ngờ nhưng vẫn chịu bỏ qua cho hành động kì lạ của tôi

Tôi hơi chậm chạp treo áo khoác của mình và cởi đôi giày ra, đầu tôi ong ong khó chịu vô cùng. Tôi vẫn có tỏ ra như không có chuyện gì để em không suy nghĩ nhiều.

"Anh tắm đi rồi xuống ăn" em ấy vào trong bếp và nói vọng ra

"Ừ..." tôi đáp

Chân tôi đi hơi khập khiễng, đầu tôi cúi xuống vì chóng mặt. Tôi cố gắng từng bước để tới chỗ nhà tắm.

Cơ thể tôi từ lúc nào mà đã gầy đi trông thấy. Tôi chậc lưỡi một tiếng, đi đến chiếc gương và cạo râu.

Có lẽ tôi bất cẩn, làm rớt con dao cạo khiến mảnh dao rơi ra và tôi tay không cầm lên. Khỏi nói cũng biết tay tôi bị xước một đường, máu rơi từng giọt xuống bồn rửa mặt. Tôi rửa đi vết thương và bất ngờ thay rằng tôi không cảm thấy đau. Từ nhỏ tới lớn tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mỗi đau. Giờ lớn lên tôi lại sợ mất em, bởi mất em sẽ khiến tôi đau.

"Tay anh bị làm sao thế? Ban nãy em không thấy vết thương này" Kakashi lo lắng khi thấy tay tôi dán băng cá nhân

"Không sao đâu, ban nãy anh lỡ làm rơi lưỡi dao của con dao cạo râu"

"Thật chứ? Anh có đau không?"

Em ấy biết rõ rằng tôi sợ và ghét bị đau nhất trên đời nên hỏi tôi câu ấy, tôi chỉ hơi ngơ ra rồi lắc đầu cười mỉm.

"Có, có đau"

Khoảnh khắc này bọn tôi lặng đi, em nhìn vết thương tôi với đôi mắt xót xa còn tôi nhìn em với ánh mắt đau lòng. Tôi đã lừa em, tôi không đau. Tôi gần như mất đi mọi cảm giác khi bị tác động vật lí đến. Kể cả những cái chạm của em, tôi cũng chẳng thể cảm nhận.

"Em này" tôi gọi em

Kakashi ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt trìu mến.

"Em hôn anh một cái có được không?"

Kakashi bật cười, có lẽ là do mặt tôi hài quá chăng. Em ấy hôn lên mái tóc tôi, hai bên mặt tôi nhưng tôi vẫn không cảm nhận được gì, tôi không nói cho em biết về cảm giác của tôi.

"Một lần nữa, được không?"

"Trời ạ" lần này em ấy đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi tôi

Nhưng những gì tôi có thể cảm nhận được giống như không khí, hệt như chẳng có gì. Tôi tiếc nuối tới nỗi bĩu môi nhẹ, em tưởng tôi đang làm nũng nên búng trán tôi. Ngày trước tôi không thích hành động này của em bởi nó làm tôi đau thế ấy lần này tôi muốn em làm lại lần nữa, làm đến trăm lần để tôi được cảm nhận cái đau đáng yêu ấy.

Cá tháng Tư, hôm nay là ngày Cá tháng Tư nên tôi nói dối em là điều được chấp nhận, tôi nghĩ thế.

"Anh sẽ đi nhập ngũ" tôi nói

"Gì cơ?" em ấy ngay lập tức quay phắt lại nhìn tôi với đôi mắt hoang mang

"Đừng nhìn anh kiểu đó"

"Tại sao anh lại nhập ngũ? Anh định bỏ em sao?"

"Không, em sao đấy? Anh sẽ không bỏ em" tôi nói dối

"Nhưng sao anh lại muốn nhập ngũ?"

"Anh muốn thế, chỉ thế thôi" tôi lại nói dối

"Nhưng nó rất lâu đó? Anh và em sẽ phải chia xa rất lâu đó! Đã thế nếu nhập ngũ cũng không thể nào bảo đảm được an toàn, anh suy nghĩ lại đi! Chúng ta sẽ không thể ở cạnh nhau nữa"

"Không đồ ngốc, dù anh có biền thành một làn gió thì anh vẫn sẽ ở bên em" lần này tôi nói thật đấy

"Em ghét anh!"

"Này!"

Tôi vội vã đứng dậy chạy theo sau em khi em đi thẳng lên lầu, tôi biết em đang giận, giận tôi lắm. Nhưng tôi muốn em như này trước khi tôi đi, để trong lòng đỡ hơn. Tôi chỉ nhìn theo em từ xa và nở nụ cười mãn nguyện. Tôi thấy em đang trốn trong căn phòng làm việc, tôi nhẹ nhàng vào trong phòng ngủ để dọn đồ.

Tôi vừa sắp xếp đồ vừa cố gắng áp tai vào tường để nghe động tĩnh của em ở phòng bên. Ở bên kia chẳng có tiếng động gì, tôi hơi lo lắng, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Cả đời này tôi có nhiệm vụ là bảo vệ em. Và giờ tôi đang bảo vệ em khỏi tôi.

"Anh đi nhé" tôi gõ nhẹ vào cảnh cửa, em không trả lời tôi

Tôi lại cười trong vô thức và rời đi. Em ghét tôi cũng tốt bởi nếu tôi có ra sao thì em sẽ không đau khổ.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho vị bác sĩ kia để đến đón tôi, tôi không thể đi nỗi nữa rồi. Hô hấp tôi yếu đi trông thấy. Môi tôi tái nhợt đi vì thở yếu.

Nếu họ không tới nhanh chắc tôi sẽ chết ở ngoài đây mất.














Thực sự, tình trạng tôi rất tệ.

Tôi còn không nhớ lần cuối mình được gặp em là khi nào, cứ ngỡ như trăm năm. Chẳng biết giờ này em đang làm gì, nơi đâu và có người mới hay chưa.

Có khi em còn chẳng biết tôi đang nằm ở đây, đếm từng ngày còn lại.

"Obito, có người muốn tìm cậu"

Đôi mắt tôi đang nhắm nghiền thì sau khi nghe đến câu nói mà tôi luôn chờ đợi suốt nửa năm qua xuất hiện.

Tôi cố gắng xoay cổ của mình hướng về phía cánh cửa.

"Kakashi?" tôi mấp máy

"Không, là tớ, Rin" người con gái mặc lên mình một bộ váy màu xanh xinh đẹp ngồi xuống cạnh tôi "Kakashi không biết chuyện này"

Cách đây vài tháng, bác sĩ bắt tôi phải khai ra tên người thân nhưng giờ bố mẹ tôi mất, sống với bà thì bà cũng đã ngã bệnh qua đời từ lâu. Cuộc đời tôi còn mỗi em là người tôi coi như cả thế giới, tôi không muốn khai em nên đã nói với bác sĩ là Rin với vai trò là em gái.

"Cậu- ý em là anh định không nói cho Kakashi biết à?" thấy vị bác sĩ kia đang có mặt ở đây nên Rin cũng thay đổi cách xưng hô cho tròn vai

"Đương nhiên là không, có chết anh cũng sẽ không nói và em cũng đừng nói với cậu ấy bất cứ điều gì" tôi nói trong khổ sở "Bất cứ điều gì, rõ không đấy?"

Rin cố gắng nuốt nước mắt xuống, đợi tới lúc bác sĩ và y tá ra ngoài hết thì bật khóc.

"Biết rồi" Rin nhìn tôi với gương mặt kèm theo hàng nước mắt chảy dài "Cuộc đời cậu được xoay quanh bởi rất nhiều người mà giờ cậu phải chịu cảnh cô đơn không người đưa tiễn"

"Cậu đừng nói thế, tớ không cô đơn, tớ vẫn còn cậu là bạn"

"Rõ là cậu vẫn muốn cậu ấy đến tiễn mình đi"

"Nhưng như thế sẽ khiến Kakashi khóc rất nhiều"

Tôi cười mỉm với cô bạn, bàn tay lạnh toát của tôi chạm nhẹ lên gương mặt của Rin và nói:

"Cậu hứa với tớ nhé? Rằng cậu sẽ không nói tớ đã xảy ra chuyện gì, rằng đây sẽ là bí mật giữa hai chúng ta"

Ngày xưa, giữa Obito và Rin cũng có một bí mật, bí mật ấy là tình cảm của cậu giành cho Kakashi, sau này lớn lên đủ can đảm cậu cũng đã tỏ tình đồng thởi gạt bỏ chữ bí mật nhưng bí mật lần này giữa hai người sẽ là bí mật mãi mãi không ai biết ngoại trừ họ.

"Tớ hứa"

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com