Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Bỏ quên thế giới






"Ah..!" hắn khẽ rít lên, ngực phải Obito cứ thỉnh thoảng lại nhói lên một cơn đau tới khó thở "Mad-Madara"

Trong khoảng không vô tận, chẳng có tiếng đáp lại. Obito nắm chặt góc tấm chăn, nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là Madara bảo chỉ cần hấp thụ tế bào của Senju Hashirama xong thì hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và các vết thương bên ngoài da thịt lẫn sâu trong tâm hồn đều sẽ được chữa lạnh, vậy mà bây giờ nó lại đau, rất đau như này.

"Nhóc mới gọi ta à?" bỗng dưng giữa không gian có một hình bóng lấp ló trong bóng tối thều thào hỏi

"Tôi đau quá!" hắn ôm ngực mình đáp lại

"Là do ngươi đang tự làm mình đau đấy thôi" Madara trả lời

Ý của lão ta, Obito không tài nào hiểu, lão nói thế là sao?

"Ý ông là sao?" Obito nhễu nhão mồ hôi đang rơi như suối

"Vừa nãy ta có nói ngươi không được nghĩ tới hay suy nghĩ gì nhiều sao, rõ là ngươi đang tự mình tương tư ai đó rồi lại tự làm đau chính bản thân mình" Madara từ tốn đáp "Là do ngươi tự làm đau chính bản thân ngươi, ngốc"

Hắn có đang suy nghĩ hay tương tư ai đó sao? Thật sự...đầu óc Obito..hắn tự cảm nhận rằng đầu óc hắn rỗng tuếch, chẳng nhớ được gì hay ngẫm nghĩ được gì. Thoáng chốc, trước mắt hắn hiện ra dung mạo một người con trai vừa quen vừa lạ, người con trai ấy tặng Obito một nụ cười thật xinh đẹp, thật rạng rỡ, bên trong thân tâm hắn liền cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi mấy tháng nay.

"Kakashi.."

Con ngươi hắn yếu ớt thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ.


***


Bề mặt da Obito dường như cảm nhận được làn gió Tây Nam thổi nhẹ qua. Ngón tay trỏ hắn khẽ động đậy.

Đôi mắt hắn từ từ mở ra nhìn ngắm khung cảnh chung quanh, đây chính là phía dưới gốc cây mà anh và hắn đã cùng nhau ngả lưng nghỉ ngơi lúc Obito quay về Konoha thăm Kakashi.

Bên trái là thân ảnh người mà hắn yêu đang nhắm mắt hưởng thụ từng đợt gió bay ngang qua.

Hắn không nói lời nào, vô thức giơ bàn tay mình ra che đi tia ánh nắng mắt trời đang chiếu xuống người Kakashi khiến anh ngựa quậy khó chịu.

"Cảm ơn cậu" anh thủ thỉ

Nụ cười trên môi hắn dần xuất hiện, cảm giác yên bình mà hắn đang cảm nhận được chỉ có mỗi Kakashi mới có thể đem lại. Nơi có anh là yên bình..

"Cậu sẽ làm gì khi tớ không có ở đây?" Obito hỏi, bàn tay hắn mân mê đôi gò má lấp ló đằng sau chiếc vải bịt kín nửa khuôn mặt

"Cậu định đi sao?" anh hỏi ngược lại

"Chẳng phải chuyện này tớ đã bàn từ lúc tớ vừa về rồi mà" hắn đáp

"Nhưng mà-" anh ngập ngừng "Tớ không muốn cậu đi" vì tớ quá yêu cậu rồi

"Tớ cũng không muốn đi, nhưng hoàn cảnh không cho phép, Bakashi ạ" hắn vỗ nhẹ vào má anh

Kakashi xoay sang nhìn hắn đầy tiếc nuối, anh chủ động nhích vào trong lòng hắn, khuôn ngực cứng cỏi của hắn chính là điểm tựa tinh thần của anh ngay lúc này. Từng nhịp thở đều đều của cả hai hoà vào cùng tiếng lá cây.

Kakashi giống như thuốc phiện vậy, khi đã hút vào rồi thì cứ mãi cứ mãi mân mê, say đắm tới nổi không dứt ra được. Anh giống như một mùi hương nước hoa thơm ngát mà hắn yêu thích, chỉ muốn hít lấy hít để. Dẫu cả hai không nỡ rời xa nhau, nhưng biết phải làm thế nào đây khi khoảnh khắc này chẳng kéo dài được bao lâu.

"Tớ yêu cậu" đây lần thứ hai hắn thổ lộ với anh tính từ lúc cả hai cùng nhau chạy vào rừng chơi

"..." chẳng có tiếng đáp lại


Obito dần mở đôi mắt của mình ra, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, hắn vẫn đang nằm trong hang và đang cấy ghép tế bào Senju Hashirama.

Một tay cậu nắm chặt, cảm giác hụt hẫng cứ bao trùm lấy.

"Ngươi..yêu thằng nhóc đó....vậy ngươi có sẵn sàng vì nó mà càn quét những người mà nó từng phải xả thân mình để cứu bọn họ không?"

"..."

"Có không?"

"Có.."

Vì Kakashi, Obito nguyện bỏ quên thế giới để mang lại hạnh phúc và bảo vệ anh cả đời. Vì anh mà hắn sẵn sàng làm tất cả, nếu Obito thề hẹn rằng sẽ diệt hết những bọn người đã khiến anh phải đau khổ, hắn cũng sẽ nằm trong số đó.

Mặc kệ, đã tính toán kĩ lưỡng trước rồi cơ mà, hắn, duy nhất một mình hắn sẽ ôm hết tất cả mọi đau buồn lẫn tổn thương của Kakashi theo bên mình cho đến khi rời xa cõi đời mà thôi.

Tình yêu hắn giành cho anh lớn lao hơn bao giờ hết, mặc cho anh có cảm thấu được hay không hắn vẫn sẽ yêu anh. Bỏ quên thế giới đằng sau, tay trong tay, ở nơi cuối chân trời hắn cùng anh sẽ mãi tay trong tay dẫn dắt đời nhau đi theo con đường mà cả hai lựa chọn. Bản thân hắn tựa như một kẻ điên bị tình yêu là cho lu mờ đường lối về, trong mắt hắn chỉ có mỗi người hắn yêu, người hắn cần bảo vệ cũng chỉ có mỗi người hắn yêu.

"Ta biết mà" vừa dứt câu, Madara đã biến mất, lão ta cũng từng nếm trải mùi vị khi người mình thương và mình trái ngược tư tưởng với nhau, người kia muốn người đó và lão cùng nhau lãnh đạo và gánh vác cả một ngôi làng hùng mạnh còn lão chỉ muốn lão và người đó cùng nhau tìm kiếm một nơi thật yên bình rồi sống qua ngày nhờ tình yêu của cả hai

Cảm giác đau xót và cả hụt hẫng, lão đều từng trải. Nhóc con, muốn trưởng thành thì nên thử nếm mùi vị này ít nhất một lần.

Trái tim của Obito hiện giờ không biết nên miêu tả ra sao nữa, hắn cảm thấy..lòng mình nao nức muốn thực hiện kế hoạch mà hắn đã vạch ra trước đó. Nụ cười hắn lần nữa cong lên.

Sớm thôi, hắn và anh sẽ lại gặp nhau thêm lần nữa, chỉ mong anh vẫn còn có thể chờ hắn.


"Đừng chờ tớ nữa.."

Một câu nói ngu xuẩn do từ chính miệng hắn thốt ra. Nhưng nếu anh có người khác thật thì cũng không sao, chỉ hơi đau lòng một tí thôi.

Ban nãy, thực sự chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ màu hồng mà hắn luôn ao ước thành hiện thực.

Nếu bà nội còn sống không biết bà có chấp nhận Obito không nhỉ? Trong kí ức của hắn, bà lúc nào cũng hay đi vòng vòng gần khu nhà để đi giao lưu với hàng xóm, dù bà hiền thì hiền thật nhưng thỉnh thoảng cái ngắt tai của bà cũng khiến cho hắn phải rùng mình mỗi khi nhớ tới.

Bà luôn là một trong những kí ức đặc biệt mà Obito luôn khắc ghi mãi.

Chắc chắn một điều rằng, bà vẫn sẽ luôn đón nhận hắn, dù hắn có là gì, làm gì bà vẫn sẽ luôn chấp nhận Obito. Kakashi cũng giống như bà vậy, là người rộng lượng và cũng rất yêu thương hắn.

"Thiệt là.." hắn than thở với chính bản thân mình, đương không lại nghĩ tới câu nói tào lao kia khiến hắn tức tới nỗi giãy nãy lên

Trên người hắn mặc mỗi chiếc áo thun rẻ bèo cùng một cái quần thể thao ngắn trên cả đầu gối.

Nhìn Obito chẳng khác nào mấy học sinh sinh viên nghèo chỉ có mỗi một bộ đồ mặc đi mặc lại hoài cả. Mặt hắn vẫn úp xuống cái gối cứng đơ, hai chân hắn giơ lên, động tác yoga thể dục này nghe bảo rất tốt cho sức khoẻ nên hắn học theo cho người dẻo dai tí xíu.

Trên chiếc kệ chứa đầy đồ đạc, ở nơi cao nhất có một bức tranh nho nhỏ đã bị xé mất mảng trên chỉ chừa lại còn mỗi ba gương mặt trẻ con non nớt. Nụ cười của trẻ con luôn là nụ cười tươi tắn nhất.

Thôi tập động tác "ốc sên" đi, hắn từ từ tiến lại cầm lấy bức tranh ấy. Đôi lông mày Obito nhíu lại một tí, ước gì mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu nhỉ? Nếu Rin không chết đi trên tay Kakashi, nếu lão Minato kịp thời tới cứu học trò của mình..liệu mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chứ?

Đây là câu hỏi nan giải mà Obito sẽ mãi không thể giải đáp được.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com