Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Bông hoa xấu xí





Thỉnh thoảng những khung cảnh mơ mộng giữa Obito và một người con trai cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu hắn.

"Muốn có được sức mạnh, ngươi buộc phải buông bỏ những gì ngươi hối tiếc, phải thật sự đơn độc mà đứng trên cao, phải một mình tự bảo vệ bản thân mình" suốt ngày Madara cứ lẩm bẩm mấy câu nói đó

"Tôi biết rồi!" Obito khó chịu, hắn không hẳn là đã buông bỏ hết kí ức, hắn vẫn còn nhớ mục đích Obito trở thành kẻ đồ phản làng Konoha là vì Rin, ngoài ra thì tất cả bọn người kia đều là kẻ thù hết

"Nhớ những gì ta đã dặn ngươi chứ?" Madara thều thào

"Nhớ.." hắn đáp "Ông cứ yên tâm ngủ một giấc đi, khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ đúng như ý ông"

Một thân xác của một ông lão già nua, tóc đã bạc cả đầu dần trở thành cái xác lạnh ngắt. Obito đứng dậy, đeo găng tay vào, nhấc cái xác lên rồi bỏ vào trong một quan tài gỗ đơn giản.

"Ah!" hắn rít lên, đầu hắn lại đau, lại xuất hiện những mảng kí ức kì lạ đến khó chịu

Sao cái tên nhãi ranh ấy cứ mãi lảng vảng trong đầu Obito thế chứ! Bực cả mình. Hắn cộc cằn vác cả nguyên cái quan tài ấy lên trên lưng. Cứ đang muốn thư giản đầu óc thì tên nhãi ranh ấy lại muốn hắn bức rức trong người vì chẳng nhớ rõ tên đó là ai.

Thân hình hắn chảy mồ hôi như mưa, hai bên tay cơ bắp rắn chắc hì hục đào một cái hố giữa trời nắng gắt.

Đảo mắt vòng xung quanh, ánh nhìn hắn dừng lại tại một con đường mòn từ dưới chân núi lên đỉnh núi, cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ. Tựa như có một thân ảnh trong hư vô nắm lấy tay Obito dẫn hắn đi theo con đường mòn ấy.

"Rin?" Obito khẽ gọi

Chung quanh hắn chỉ toàn là cây với cây, chẳng lấy một bóng người.

Nhìn xuống dưới chân đồi núi bên phải, hắn có cảm giác mình hình như đã từng gặp một tai nạn gì đó hay chăng? Chiếc xe đạp nằm lăng lóc dưới đấy, Obito không thể nào nhớ nổi bản thân hắn đã từng gặp tai nạn chấn thương nào khi lao xuống dưới đấy hay không.

Mãi mê đứng nghĩ tới lúc gần chiều, Obito mới vội vàng chạy đi làm tiếp việc của mình.







***






"Nhìn cậu hồng hào hơn rồi đấy Kakashi" Guy nói "Chứ lúc trước cậu người không ra người, ma không ra ma"

"Ghê đến thế à?" Kakashi đáp

"Ừ, à ăn kem không?"

"Thôi hôm nay tớ có chuyện cần làm rồi" Kakashi nói rồi quay đi

Chính hôm nay, anh sẽ xin phép ngài Đệ Tam rời đội Anbu.

Guy biết anh định làm gì và cậu hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Kakashi, anh đã phải chịu rất nhiều đau khổ dồn dập chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, đến lúc Kakashi nên nghĩ cho bản thân anh rồi.

Tiếng bước chân của anh vang vọng khắp hành lang vắng tanh, chỉ có duy nhất một cách cửa trước mắt kia. Hít một hơi thật sâu, Kakashi lấy hết dũng khi của mình chầm chậm mở hé cánh cửa to tướng. Từ bên ngoài anh nhận được sự đồng ý cho vào của ngài Đệ Tam thì mới bước vào.

"Có chuyện gì à?" Kakashi thường rất ít khi chủ động gặp nói chuyện ngoài những giờ làm việc cần phải đi nhận nhiệm vụ ra, hẳn đây là một câu chuyện quan trọng anh muốn báo cáo

"Tôi biết là có hơi đột ngột và có chút thô lỗ, nhưng tôi muốn xin phép Ngài rời đội Anbu ạ" Kakashi nói xong liền cúi gập người

"Ngay ngày hôm nay luôn sao?" ngài Đệ Tam đáp

"Vâng" anh trả lời

"Được" một tiếng thả ra nhẹ nhàng, nó đơn giản, dễ thở hơn anh tưởng tượng, cứ nghĩ rằng ngài sẽ rất khó tính chứ đâu biết chỉ cần một tiếng xin phép lại có thể dễ dàng rời đi "Ta biết suốt quãng thời gian vừa rồi cậu rất mệt mỏi, hãy cứ nghỉ ngơi theo ý cậu đi"

"Vâng ạ, tôi xin phép" đợi khi ngài Đệp Tam đóng con dấu lên tờ đơn xin rời Anbu của anh, Kakashi mời từ từ rời đi

Sắp tới đây, Kakashi sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, anh đang không biết phải làm gì đây. Kakashi vừa đi vừa suy nghĩ.

Đi ngang qua các hàng quán, mùi thơm của thức ăn bay ngang qua đầu mũi anh. Chỉ tiếc rằng Kakashi muốn về nhà ngủ chứ không phải là đi ăn no căng bụng. Trên đường về nhà, anh đi qua quán kem quen thuộc, đôi mắt anh nhắm tịt, đầu anh gục xuống, Kakashi lại nhớ tới Obito. Hắn từng khen món kem dâu anh yêu thích rất ngon, câu nói ấy cứ chạy dọc qua đầu óc anh mỗi lần đi ngang qua quán kem này.

Tiếng thở dài anh trộn lẫn với sự ồn ào náo nhiệt của khung cảnh đông đúc xung quanh, cô đơn thật. Anh thích cảm giác được ở một mình không có nghĩa anh không muốn được cùng ai đó đi dạo nơi mà cả hai lần đầu gặp nhau. Anh và hắn đã từng gặp nhau ở đâu nhờ?




[...]




"Tớ chán quá đi mất, Rin" anh đặt bó hoa Huệ được cắm tỉ mỉ vào bình xuống cạnh bên ngôi mộ vừa được lau sạch sẽ

Dẫu biết sẽ không ai trả lời lại câu nó ngớ ngẩn ấy, anh vẫn không quan tâm. Trò chuyện với Rin cũng vui, cô bé luôn lắng nghe từng lời tâm sự của Kakashi.

"Obito đã đi thực hiện ước mơ của cậu ta mà quên đi thăm cậu luôn rồi" anh tiếp tục nói "Đến bao giờ tớ mới gặp được Obito nhỉ? Một tháng? Hai tháng? Hay hơn một năm? Cậu thử nghĩ xem Rin"

Tiếng bụi cây cao gần đó cứ xào xạc bất thường dù không có gió lắm, ấy thế anh không quan tâm lắm.

"Tớ về ngủ đây, tạm biệt cậu" Kakashi đứng dậy phủi phủi bộ quần áo mình

Ngay khi Kakashi vừa rời đi, liền có thân ảnh một màu đen từ đầu xuống tới chân nhảy ra từ buii cây bất thường đó. Chẳng nói chẳng rằng người ấy thẳng tay cầm lên bó hoa còn tươi đã tỉa gọn gàng cắm vào bình mà quẳng đi thật xa.

"Cái tên phản bội" Obito nghiến chặt răng, tay hắn nắm thành nắm đấm, vai hắn run rẩy nhìn theo bóng dáng dần dần khuất kia

Trong mắt Obito hiện tại, hắn không có bất cứ tư cách gì để mang hoa đến cho Rin cả chứ đừng nói là tâm sự. Thật buồn nôn khi đã để Rin phải chịu khổ nghe những câu nói hết sức dư thừa của kẻ đã giết chết cậu ấy. Hoa Huệ thì đẹp đấy, nhưng nếu là từ tay kẻ phản bội kia thì đều sẽ trở thành những bông hoa héo úa, xấu xí.

Không còn bao lâu nữa đâu, người đầu tiên hắn tìm đến khi đã đủ mạnh chính là Kakashi, người đầu tiên hắn giết khi đến cái ngôi làng đáng ghét này cũng sẽ chính là Kakashi. Tất cả mọi chuyện dần tệ hơn cũng do chính Kakashi đã gây nên.

Cái hình ảnh cậu ta giết chết Rin bằng đôi tay trần của cậu ta đã đập vào mắt Obito đầu tiên.

Hắn lấy tay mình phủi hết toàn bộ những chỗ nào trên ngôi mộ mà anh đã chạm tới, hắn không muốn Rin bị Kakashi đụng chạm.

"Tớ sẽ cắm hoa khác cho cậu" Obito lấy ra bó hoa Ly đã được tỉa phần cành

Hắn tỉ mỉ, chăm chút từng li từng tí, làm sao để bình hoa Ly này thật xinh đẹp, xinh đẹp gấp ba gấp bốn hoa Huệ lúc nãy.

"Xong" hắn thở hắt ra

Cuối cùng thì trong tâm hắn lúc này chẳng còn để tâm đến người khác mà chỉ nhớ mỗi Rin là người đã giúp hắn rất nhiều khi Rin còn sống.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com