Chap 4: Ta sẽ còn gặp lại chứ?
*Cốc cốc* tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không phải là từ cửa chính, mà là từ chiếc cửa sổ.
Kakashi chạy vào phòng xem thử liền giật bắn mình mà lùi lại. Trước mắt anh là Obito đang ngồi trên cửa sổ, thong thả ngắm cảnh.
"Obito?" hệt như ngày đầu, anh nghi ngờ lên tiếng gọi
"Là tớ đây!" hắn trèo vào trong, giang rộng hai tay chờ đợi anh bước tới nhạy gọn vào
Mới rời đi được có hơn một tuần mà hắn đã quay lại với anh rồi.
"Cậu không thể quay về đây được!"
"Tại sao không? Đâu ai biết đâu!" hắn bướng bỉnh trả lời
"Mau đi đi trước khi có ai đó phát hiện" anh kiên nhẫn nói tiếp
"Cậu không thích như này à?"
"Đương nhiên là không!"
Obito cụp mắt xuống, tiếng à lên của hắn đầy thất vọng vang lên. Cứ ngỡ anh sẽ rất nhớ hắn nào ngờ...Hắn kéo lại chiếc áo choàng rộng lớn của mình, chuẩn bị rời đi thì lại bị bàn tay "trắng như sứ" theo đúng nghĩa kèm theo vài ba vết sẹo lớn nhỏ mờ mờ.
"Đi cẩn thận" anh vùi vào tay hắn một tấm hình
Đôi mắt một mí của hắn mở to, đã qua lâu xém tí nữa hắn đã không nhớ tới sự tồn tại của bức hình này. Là bức hình được chụp khi Obito, Kakashi, Rin và Minato chụp cùng nhau. Trên môi hắn khẽ nở một nụ cười đau xót, quá khứ đã là quá khứ, hãy sống vì hiện tại mà hướng tới tương lai.
"Lần này là tớ đi thiệt đấy!" hắn nghiêng đầu nói với anh
"Ừ, cậu đi cẩn thận" anh nhạt nhẽo đáp lại
"Tớ đi thật đấy! Không đùa đâu! Có hối hận không?" hắn vờ giận dỗi
Kakashi thở ngắn thở dài, lấy tay kéo phần vải che nửa khuôn mặt xuống, tặng hắn một nụ hôn chớp nhoáng bên má phải, đè lên những vết sẹo trông rất đánh sợ. Obito vui vẻ lại ngay, hắn vuốt nhẹ mái tóc anh ra sau, đáp lại anh bằng cách gõ nhẹ vào chán Kakashi.
"Tớ đi, cậu nhớ ăn uống đầy đủ" Obito tươi tắn ra mặt, không để Kakashi nói gì thêm mà trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ rồi mất hút
Kakashi còn chưa kịp hỏi Obito xem tới khi nào, ở đâu mới có thể gặp lại.
Anh thất vọng cúi mặt xuống, chợt nhìn thấy bức hình anh đưa cho hắn nằm trên mặt đất. Tay anh từ từ nhặt lên: "Sớm thôi!" chỉ vỏn vẹn hai từ. Obito bắt đầu kiệm lời từ khi nào thế?
*Cốc cốc* tiếng gõ cửa lại vang lên, anh ngước về phía ô cửa sổ nhưng lần này nơi nó vang ra lại là cửa chính.
"Kakashiiiii đừng nói là cậu đột quỵ trong đó rồi đấy nhé!" giọng nói của Guy to tới nỗi anh đang trong phòng cũng còn nghe được
"Nói nhỏ thôi Guy!" tiếp đến là chất giọng ngọt ngào của Kurenai không những âm lượng lớn mà còn to tới nổi át luôn cả tiếng của Guy
"Cậu còn nói to hơn tôi nữa! Đàn bà con gái mà còn dữ hơn Sư Tử" Guy đáp
"Nói ai Sư Tử hả!" ngoài tiếng hét ra thì Kakashi trong đây còn nghe được cả tiếng bốp bốp
"Hai người ồn ào quá, Kakashi mở cửa nhanh đi" Asuma khó chịu nói
*Cạch* anh mở cửa.
"Đi ăn sáng cùng nhau nhé?" Kurenai thân thiện hỏi "Mà cậu cũng không có quyền lựa chọn đâu, đi thôi! Tôi đói meo cả rồi"
"Người ta còn chưa trả lời" Guy quát lên
"Nè!" Asuma nạt lại "Mới sáng sớm sao cứ thích kiếm truyện với nhau thế"
Họ cứ lời qua tiếng lại với nhau làm cho bầu không khí náo nhiệt không thôi. Kakashi cũng quen rồi. Có thể nói anh là đứa "nhạt" nhất trong đám, bởi vì đơn giản là chẳng có gì để nói. Họ bàn tán truyện từ trên trời cho tới dưới đất, khi nào nói trúng chủ đề anh biết thì anh mới góp lời vào thôi.
"Kakashi?"
Mãi ngẩn ngơ mà Kakashi quên mất rằng mình đã an vị tại một quán đồ ngọt mới mở.
"Chuyện...ngài đệ Tứ và vợ ngài ấy..qua đời..cậu sốc lắm đúng không?" Kurenai ngại ngùng mở lời "Bọn tôi hôm nay bao cậu ăn, đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn! Đừng ngại nhé"
"Cảm ơn cậu, Kurenai" anh mỉm cưởi
Chà, nhìn kĩ thì Kakashi cũng đẹp trai ấy nhỉ! Dáng vẻ mảnh khảnh, cao ráo sáng lạng y hệt chàng thư sinh ít nói chỉ có là mấy vết sẹo trên người anh đã làm giảm đi chất thư sinh đấy.
Khuôn mặt Kurenai có chút ửng hồng, bẽn lẽn vén lọn tóc nhỏ bị rời ra sau vành tai.
Asuma thấy thế thì cũng chỉ biết hừ lạnh.
"Hình như là cậu vừa mua quyển tiểu thuyết tình....gì đấy đúng không?" Guy hỏi Kurenai
"Ừ ừ đúng rồi, là một bộ truyện buồn mà nó...nó buồn tới nỗi tôi không dám đọc hết luôn ấy" Kurenai luyên thuyên
Ly kem trước mặt anh khá ngon, nói chung là không quá ngọt, vừa miệng. Obito có thích kem không nhỉ? Nếu có thì hắn thích vị nào? Khi nào hắn sẽ về để anh biết đường đi mua cho hắn nếm thử đây?
"Cậu sao đấy?" Asuma huých vai Kakashi "Cứ ngồi thẫn thờ như thế mãi"
"Tớ bình thường mà...chắc tại kem ngon quá nên.." anh gãi gãi đầu
"Đó! Thấy chưa! Kakashi thích ăn kem mà hai cậu cứ cãi tôi" Kurenai bật dậy
"Này Kakashi! Khai lẹ mau cậu có thích kem không?" Guy hỏi
"C-có"
"Đó! Cãi đi! Cãi nữa đi"
"..."
Sau khi trải qua phong ba bão táp, cuối cùng anh cũng đã tới được văn phòng của ngài đệ Tam.
"Ngồi đi" ngài đệ Tam vùi đầu vào đống giấy tờ xếp cao hơn núi kia, ngài còn chẳng buồn ngước lên "Obito chắc rời đi lâu rồi nhỉ?"
Kakashi giật mình, theo phản xạ liền giật mắt chối "Dạ? Obito...Obito.."
"Chuyện này bây giờ đang khá nhạy cảm, nếu cháu có gặp lại thằng nhóc đó...hãy khuyên nó đi theo con đường đàng hoàng, mọi người vẫn sẽ luôn chấp nhận tha thứ cho nó" ngài lấy con dấu đóng vào xấp giấy
Phải làm sao đây, anh còn chẳng biết khi nào hắn quay lại. Biết thế hồi sáng níu lại hỏi thêm.
"Đây là tiền thưởng của ta giành cho cháu! Gần đây chắc công việc của Anbu bận rộn lắm, cháu gầy hơn nhiều rồi đấy" ngài nói
"Cháu cảm ơn, Hatake xin phép về trước ạ" anh lễ phép nhận lấy, cúi đầu rồi ra về
[...]
Không biết Obito thích ăn vị gì ta?
Kakashi nhìn qua nhìn lại cái menu quán kem, đắng đo lựa đại vị dâu. Lấy số tiền ngài đệ Tam vừa cho để trả.
"Ăn một cái trước chắc không sao đâu ha, vẫn còn nhiều mà" anh lấy ra một que ăn trước
Tiếng à đầy thoả mãn của Kakashi vang lên nhỏ xíu giữa chốn đông người. Vừa chua vừa ngọt, quá đã. Trong nhân cây kem còn có mứt dâu chua, khẽ rùng người một cái anh lại cắn thêm một miếng nữa. Chắc chắn Obito sẽ thích! Hắn thích ngọt, đúng rồi ha! Hắn thích ngọt!
Kakashi ba chân bốn cẳng chạy đi kiếm quán đồ ngọt hồi sáng hội Guy, Kurenai, Asuma dẫn đi.
Anh vui vẻ chọn một chiếc bánh kem vị dâu ngọt ngào.
Bây giờ chỉ còn chờ hắn quay về là xong!
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com