Chương 8 Tháng 3 - Câu hỏi dũng cảm
Những ngày đầu tháng 3, không còn cái lạnh thấu xương của mùa xuân, cũng chưa nóng gắt của mùa hè, Linh cảm nhận một không gian vừa dịu dàng vừa man mác buồn. Sân trường phủ đầy ánh nắng nhạt, gió thổi qua mái tóc, khiến cô nhớ về những khoảnh khắc bên Minh.
Trong lòng Linh, những tháng ngày qua như một dòng nước chảy ngầm, âm thầm, không ngừng, mà cô không thể dừng lại. Mỗi tin nhắn, mỗi câu hỏi quan tâm, khiến trái tim cô lại rung lên. Nhưng dẫu có hạnh phúc nhỏ nhoi, Linh vẫn còn một nỗi lo thầm kín: liệu Minh có thực sự còn tình cảm với cô không?
Một buổi chiều, sau khi tan học, Linh bước ra sân trường, tay cầm điện thoại, lòng run rẩy. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống bậc thang, và gõ từng chữ một, chậm rãi:
"Minh… cậu còn tình cảm với mình không?"
Nhấn gửi, cô ôm điện thoại, tim đập mạnh, mắt nhìn xuống đất. Cảm giác vừa sợ vừa hy vọng khiến cô nghẹn ngào. Linh tự nhủ: Chỉ một câu trả lời thôi, tất cả sẽ rõ ràng. Dù có đau, mình cũng phải biết.
Điện thoại rung lên. Linh hít một hơi thật sâu, tay run khi đọc:
"Còn…"
Linh không kìm được, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một nụ cười bừng sáng trên môi cô, mắt long lanh, trái tim tràn đầy hy vọng: Minh vẫn còn tình cảm với mình… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc… chúng mình còn cơ hội.
Nhưng chỉ vài giờ sau, một tin tức làm tim cô như đóng băng: Mai – bạn thân nhất, lại nhận được lời tỏ tình từ Minh. Câu chuyện xảy ra ngay trong lớp, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bạn bè. Linh đứng đó, nhìn mà tim như chết lặng.
Không… không phải… Minh… cậu ấy… Linh lẩm bẩm, cảm giác cả thế giới sụp đổ. Tất cả niềm hy vọng, tất cả ảo tưởng vừa được chắp vá, bỗng chốc tan thành mây khói.
Cô không biết phải làm gì, nước mắt trào ra, lòng đau nhói. Trong đầu cô vang lên câu trả lời “Còn…” của Minh – giờ đây, câu nói ấy trở thành mỉa mai, thành nhát dao đâm vào trái tim Linh.
Chiều hôm đó, Linh đi về nhà trong trạng thái lặng thinh. Trên đường, cô nhớ lại từng tin nhắn, từng câu trả lời lịch sự của Minh, từng hy vọng mơ hồ mà cô đã tự tạo ra. Tất cả đều trở nên giả tạo, tất cả đều như trò đùa tinh vi mà Minh đang diễn ra.
Về đến nhà, Linh ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài sân vắng. Cô cầm điện thoại trong tay, nhưng không dám nhắn tin, không dám mở bất kỳ mạng xã hội nào. Trái tim cô vừa đau đớn vừa trống rỗng.
"Tất cả… chỉ là ảo tưởng… sao mình lại ngu ngốc đến vậy?" Linh thầm nhủ, nước mắt rơi lặng lẽ.
Trong đêm, Linh quyết định một điều: chặn mọi liên lạc với Minh, dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn quên. Cô tự nhủ: Mình cần bảo vệ trái tim mình. Dù đau, dù nhớ, mình sẽ không để bị chơi đùa thêm nữa.
Thế nhưng, ngay cả khi chặn hết mọi tin nhắn, trong lòng Linh vẫn vang lên câu trả lời ngắn ngủi của Minh: “Còn…” – một từ tưởng chừng mang hy vọng, giờ lại trở thành nhát dao âm thầm, nhắc cô về sự thật phũ phàng của thanh xuân: không phải tất cả những gì trái tim mong muốn đều trở thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com