Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13: chúng ta có thể đừng cãi nhau nữa không?

có một chuyện mà bạn đã quên mất, rằng sau khi kang haewon và nam chính yêu nhau, kang haewon đã bị ngã cầu thang.

bạn đạp ga, xe lao đi.

ân hận và tự trách, nếu như bạn nhớ ra sớm, ngăn không cho haewon đi tới đó, có lẽ tai nạn này sẽ không xảy ra.

lúc bạn đến bệnh viện, bên ngoài chỉ có một mình christopher. anh ấy ngồi giữa hàng ghế chờ vắng bóng người, hoàn toàn cô quạnh. cha mẹ của bạn vẫn chưa được báo tin, có lẽ christopher sợ rằng sau khi nghe xong, họ sẽ bị sốc.

bạn đứng cách đó một khoảng xa, hai vai run rẩy.

do bạn.

tất cả đều là do bạn.

nếu như bạn đừng vướng vào những khúc mắc không đang có của chính mình

nếu như bạn nhớ ra tình tiết đó sớm hơn

nếu như tối hôm qua bạn nói với haewon rằng đừng đi một mình

"y/n", christopher vỗ nhẹ vai bạn, dìu bạn ngồi xuống ghế, "đừng lo, cô ấy sẽ ổn thôi."

bạn nhận lấy chai nước được mở sẵn từ tay christopher, khó khăn gật đầu. cả hai đều không nói gì cả.

"bác sĩ bảo sao ạ?", bạn nhìn chằm chằm vào bóng đèn phòng cấp cứu.

"chấn thương xương mắc cá và đầu gối, khớp khuỷu tay bên trái", christopher trả lời, giọng đã run lên.

đều là vì mày.

giọng nói ấy vọng đi vọng lại trong đầu.

vì kiếp trước không có người thân, nên kiếp này đối với bạn, kang haewon rất quan trọng. dù biết cô ấy là tuyến chính không thể dễ dàng chết như thế, nhưng bạn hy vọng nỗi đau cô ấy gánh chịu giảm bớt một chút, kang haewon đã chịu đủ cực khổ rồi.

"đừng lo quá, họ bảo với anh chỉ cần chỉnh hình là được, không quá nặng đâu."

"vâng ạ."

"phải rồi, em đã nói với minho chưa?"

bạn lắc đầu, "em đã cố gắng gọi cho anh ấy lúc lái xe, nhưng anh ấy không nhấc máy."

---

bạn ở bệnh viện đến ngày thứ hai, thì tình hình của haewon đỡ hơn một chút. sau khi nói chuyện với bác sĩ về chấn thương của cô ấy, thư ký park gọi điện cho bạn. bạn trả lời bằng chút sức lực cuối cùng, "xin chào, có chuyện gì không?"

"hiện giờ giám đốc đã xử lí gần như xong xuôi hoàn toàn công việc cần thiết, có lẽ anh ấy sẽ rảnh sáng nay."

thư ký park thông báo.

bạn cảm thấy rất biết ơn cô ấy, nhưng cơ thể bạn nói không, tới bước đi cũng không nổi. bạn định từ chối cô ấy thì christopher nói: "anh đưa em tới đó, thuận đường anh đi mua ít đồ ngọt cho haewon, cô ấy có vẻ thèm ăn."

"vâng... thế cũng được ạ, cảm ơn anh", bạn nói nhỏ với christopher, anh lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

"vậy tôi sẽ tới công ty trong khoảng nửa giờ. cảm ơn cô đã báo cho tôi biết", bạn nói với thư ký park.

"vâng, không có gì, vì tôi thích cô nên mới làm thế đấy nhé. sau này đừng gọi tôi là thư ký park nữa, cứ gọi tôi là eun mi", thông qua đầu dây điện thoại, bạn cảm giác cô ấy nháy mắt, "hẹn gặp cô sau."

christopher lái xe chậm hơn minho, suốt quãng đường, hai người nói chuyện rất hợp cạ, bạn cũng không thấy khó xử khi ngồi chung xe với anh như trong tưởng tượng.

"tới rồi", christopher đỗ ngay trước cổng công ty. "chúc em có một buổi phỏng vấn thuận lợi"

"vâng ạ, cảm ơn anh", bạn nhanh chóng xuống xe, vẫy vẫy tay với chris.

ở trên kia, minho rất muốn gặp bạn. nhưng anh cũng rất khó chịu vì bạn không trả lời tin nhắn của anh, cũng như không trở về nhà.

"kang y/n tới rồi ạ, cô ấy sẽ nhanh chóng lên đây. anh có cần em chuẩn bị gì không?"

"pha 2 cốc cà phê đi", minho trả lời, "một ly nhiều sữa hơn chút."

"vâng ạ?", thư ký park ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa.

"không phải con gái các cô đều thích ngọt sao?", minho bào chữa, anh không thể chính miệng nói rằng mình đã thấy bạn pha cà phê cho mình với 1/2 sữa và 1/2 cà phê.

"nhưng hình như em thấy bạn trai cô ấy đã mua cà phê và đồ ăn sáng cho cô ấy rồi thì phải", thư ký park lần nữa nói, "lúc nãy em tới đây thì cô ấy cũng vừa tới, đi với một người đàn ông, tầm tuổi anh."

thấy minho không nói gì, cô ấy tiếp tục: "thích thật, tầm tuổi y/n người ta đều có đôi có cặp cả, chỉ mỗi em với anh là độc thân thôi ha ha."

"thư ký park, đó không phải là chuyện công việc."

minho chau mày nhắc nhở.

"cô có thể đi ra được rồi. đừng quên pha cà phê."

"v-vâng ạ."

lòng hắn chùng xuống.

bạn trai?

anh tin rằng bạn không ngoại tình, nhưng nếu vậy, thì người đàn ông kia là ai?

christopher.

minho phì cười, anh cảm giác ghen tỵ, anh hy vọng giữa hai người có thể vui vẻ như lúc bạn trò chuyện với christopher. nhưng anh chỉ làm cho mối quan hệ của hai người càng lúc càng bế tắc.

thang máy mở ra, tầng 20, tòa nhà lee.cor.

"xin chào, thư- eun mi", bạn vẫy tay với thư ký park, nhưng cô ấy có vẻ không chú ý.

"oh, hi-", park eun mi đáp lại, vẻ mặt hơi thẫn thờ. bạn có thể cảm nhận được tầm mắt của cô ấy dán khắp nơi trên người mình, nhưng hình như không được thân thiện như mọi lần.

"cà phê của giám đốc sao?"

"vâng-" thư ký park định trả lời, thì có người đi qua va phải lưng cô ấy. bạn nhanh chóng nắm lấy vai đỡ người đối diện khỏi ngã, nhưng cô ấy - không biết vô tình hay cố ý, hắt toàn bộ cà phê nóng lên người bạn.

một cảm giác bỏng rát trên vai khiến bạn nhăn mặt.

"xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình", park eun mi dùng tay phủi phủi vai áo bạn, xin lỗi tới tấp.

cơn nóng tuy rất mãnh liệt, nhưng lại tan biến nhanh. bạn lùi lại, lắc đầu: "không sao cả, cô đừng lo."

"hay là tôi đưa cô đi thay đồ? tôi không biết làm sao để cô đỡ giận cả"

"thư ký park, tôi không giận." bạn kiên nhẫn nói và lấy áo khoác choàng ra ngoài, che đi vết cà phê màu nâu sậm. "cô đi đi, đừng lỡ thời gian cho công việc."

...

"mr.lee, tôi là kang y/n, tôi có thể vào không?"

"được", minho đáp, nhanh chóng kết thúc chữ ký của mình và đặt tài liệu sang một bên. cánh cửa được mở ra, một kang y/n xanh xao, tái nhợt xuất hiện.

"đồ ăn sáng và cà phê, tôi đoán là anh bỏ bữa", bạn đặt lên bàn làm việc. minho không thèm liếc nhìn lấy một cái, anh đứng dậy, áp sát bạn.

"mấy hôm nay cô ở đâu? cái này là christopher mua cho cô đúng không?", minho chỉ ngón tay về phía đó, giọng lớn hơn thông thường.

anh bất ngờ thô bạo như vậy làm bạn giật mình.

"minho, tôi gọi cho anh nhưng anh không bắt máy, lúc nào tôi gọi anh cũng đều bận."

"tôi không rảnh để trực điện thoại cô 24/24, y/n, ai cũng có việc riêng của mình", minho nói xong, không ngờ được chính mình lại nặng lời như vậy.

"ai biết được anh bận cái gì?", bạn muốn hét lên, nhưng lại cố gằn giọng, "anh ở đây với park eun mi à? hai người hạnh phúc quá nhỉ? nhìn vào ai cũng tưởng hai người đã kết hôn đấy."

"tôi chưa từng để mắt tới bất kỳ cô gái nào", ngoài em, "vì vậy đừng làm quá lên nữa. ngược lại là cô, mấy hôm nay ở cùng với christopher sao? đêm đó anh ta gọi tới, cô liền như người mất hồn"

"minho..."

bạn gần như không thể nói được gì.

"cô có thể gọi tên tôi một cách thân mật như vậy khi đang yêu một người khác à?" minho cười khổ.

"anh là đồ không có trái tim."

bạn run rẩy nói, "đêm đó tôi gọi cho anh mấy cuộc anh đều không bắt máy. anh còn nghĩ tôi ngoại tình?

haewon bị ngã cầu thang, là ngã cầu thang đó anh hiểu không!? chan gọi tôi bảo tôi tới bệnh viện ngay lập tức, còn anh thì ở nhà tự bày ra viễn cảnh bọn tôi đi cùng nhau."

trước mắt bạn dần mờ đi, mọi thứ trở nên tối tăm khi bạn ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com