P. 2
Ngày thứ 25:
Tôi có lòng tin sâu sắc vào việc để mọi người một mình miễn là không hại gì. Miễn là bạn không đặt ai đó hoặc bản thân vào tình huống nguy hiểm thì bố con thằng nào để tâm làm gì, đúng chứ?
Nhưng tôi e là mình phải làm gì đó để giúp Yoongi. Trời ơi, tôi chẳng biết gì về anh chàng ấy cả - và hẳn là anh cũng chẳng còn nhớ tôi đâu. Viết ra mấy dòng này thôi là tôi đã thấy nực cười rồi.
Nhưng tôi tin rằng Yoongi là trai bao. Và một lần nữa, đấy là chuyện của người ta. Nhưng nếu anh bị bầm dập và trông như mấy tuần rồi chưa ngủ - và khóc hầu hết đêm - thế thì trời đánh thật, tôi không cứ thế sống ngay dưới nhà anh mà chẳng định giúp gì.
Tất nhiên đâu phải khi không tôi nhảy ra kết luận. Tôi nghe thấy tiếng đàn ông ra vào ở căn hộ bên trên, sức nặng của bước chân và giọng nói bọn họ đều khác nhau. Thậm chí từng có một gã hỏi tôi căn hộ ở đâu đương lúc tôi lấy thư ở sảnh. Anh ta còn tự giới thiệu bản thân - chắc anh ta tưởng tôi không định tiếp chuyện do anh ta không phải người ở đây. Byung hay gì đấy. Tuy nhiên đấy vẫn luôn là chuyện một đêm. Tôi chưa từng nghe thấy gì vào buổi sáng.
Ngày thứ 26:
Hôm nay đi cầu thang. Tôi không biết là vì điều gì
Không, thực ra tôi có biết. Tôi có thể nói dối tất cả những gì tôi muốn bên ngoài cuốn nhật ký này, vậy tại sao không tiếp tục nói sự thật ở đây. Dù sao nó cũng không dành cho ai cả.
Tôi đi cầu thang là bởi tôi muốn lấy cớ. Tôi muốn một cái cớ đủ ngu để tôi gặp Yoongi lần nữa. Tôi nhớ mình đã cố mơ mộng giữa ban ngày ban mặt khi tôi lướt qua tầng của mình và rồi giả vờ - không với ai cụ thể - rằng "Cha mẹ ơi đầu óc mình để ở trên mây nên mới bỏ qua tầng của mình. Khỉ gió, chà đằng nào cũng tới đây rồi, chắc cũng nên dành cho người mình mới gặp đây một chuyến thăm."
Tôi nhớ hai bàn tay mình dần đổ mồ hôi khi tôi gõ cánh cửa quen thuộc một lần nữa. Lần này bên ngoài mặt trời đã treo lên cao, và tôi có thể trông thấy nó tỏa sáng từ ô cửa dài ở cuối hành lang.
Tôi gõ lần nữa, và lần nữa. Chắc tôi đã đợi 5 phút ở đó và tin tôi đi, mọi chuyện cứ như dài đằng đẵng. Tôi nghĩ, 'Chắc anh ấy đang ngủ hoặc không ở có trỏng.'
Lúc tôi lùi khỏi cánh cửa thì nghe thấy tiếng lầm bầm. Nếu tôi đang không rón rén thì chắc đã hoàn toàn bỏ lỡ nó rồi. Đấy là giọng nói xuất phát từ phía bên kia cánh cửa. Nó thuộc về Yoongi - anh nói, "Xin chào?"
Nghe có vẻ yếu ớt và mệt mỏi quá, tôi buộc lòng mình phải cứng cáp kẻo lại cầu xin anh hãy để tôi giúp dù là anh có thể đang gặp phải vấn đề gì.
Tôi hắng giọng và đảm bảo nói rõ ràng nhưng không quá ồn ã, "Ừm, chào Yoongi-ssi. Là Namjoon đây, hàng xóm của anh ở lầu dưới ấy?"
Im lặng. Song tôi nghe thấy vài tiếng chân trần di chuyển ở bên kia cánh cửa, thế nên tôi biết anh vẫn còn đó. Tôi lại nói, "Tôi đang tự hỏi liệu anh có muốn thỉnh thoảng cùng tôi uống cà phê không? Khi nào anh rảnh ấy."
Tôi biết thật khó xử khi đi nói chuyện với cánh cửa, nhưng tôi không định ép buộc Yoongi phải mở nó ra. Có thể anh không muốn bản thân bị nhìn thấy trong tình trạng dù là gì đó của mình. Vậy nên tôi sẽ không phỏng đoán và sẽ không nài nỉ.
Lại thêm im lặng, nhưng tôi kiên nhẫn. Tôi có thể cảm thấy anh đang suy nghĩ kỹ. Sau đó, tôi ngạc nhiên, tôi nghe thấy ổ khóa trên cửa bắt đầu quay. Nó hé ra một chút, hầu như không. Tôi chỉ loáng thoáng thấy con mắt khép hờ của Yoongi. Bấy nhiêu là đã đủ để anh liếc nhìn tôi mà không cho tôi thấy gì nhiều hơn ngoài một con mắt nâu. Tôi nhận ra thoạt đầu anh nao núng vì ánh nắng chói chang chiếu vào hành lang. Anh gần như đóng cửa lại nhưng anh đã không làm thế. Anh nhìn tôi bằng một mắt và tôi mỉm cười với anh. Một nụ cười mà tôi hy vọng đã mang lại cho anh một chút thoải mái và một dấu hiệu rằng tôi sẽ thực lòng tận hưởng được bầu bạn với anh.
"Cậu chắc chứ?"
Giọng anh mỏng đi. Tôi gật đầu nhanh hơn bao giờ hết. Yoongi thở dài trước khi ngoái lại căn hộ của mình rồi quay sang tôi lần nữa, "Tối nay nhé?"
Tôi đã phải ngăn mình khỏi việc tỏ vẻ phấn khích, nhưng tôi nở một nụ cười rất tươi với anh và nói, "Hoàn hảo! Mấy giờ---?"
"Bảy giờ. Gặp tôi ở sảnh chính nhé?"
Tôi gật đầu và tim tôi suýt thì tan chảy khi thấy Yoongi cố nở nụ cười với tôi trước khi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi vừa trở về từ trên lầu và bắt đầu viết. Tôi thực sự rất hào hứng khi được làm quen với Yoongi. Tôi biết mình đang hành động như một thiếu niên mới biết yêu, nhưng có lẽ chính xác là như vậy. Tôi đã phải lòng anh ấy. Chúa ơi, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Ngày thứ 27:
Đêm qua thật tuyệt. Một lần nữa tôi lại kẻ ngu ngốc đầu rỗng. Ngay sau khi tôi viết nốt mục cuối, điện thoại reo chuông. Là từ đồng nghiệp của tôi. Anh nhắc nhở rằng tôi đã đồng ý hoàn thành mười trang vẽ cùng anh hôm nay, vì ngày mai là anh đi nghỉ dưỡng rồi. Đm tim tôi rớt tõm nhưng rồi tôi cũng bảo mình sẽ tới ngay. Tôi chuẩn bị và chạy đến chỗ làm nhanh hết sức có thể, và rồi cũng phụ anh nhanh hết sức có thể luôn.
Chuyện vẽ vời qua 7 giờ 30 mới xong và tới thời điểm này thì tôi dám chắc Yoongi đã quay về căn hộ và chẳng muốn gặp tôi lần nào nữa - tôi tôn trọng và hoàn toàn hiểu cho quyết định sáng suốt ấy. Thi thoảng tôi cũng hơi đần.
Tuy là thế nhưng lúc tôi chạy về nhà và xông vào sảnh chính tòa chung cư, hổn hển tưởng chừng buồng phổi sắp kiệt quệ, tôi đã vừa ngạc nhiên vừa biết ơn khi trông thấy một hình dáng nhỏ nhắn đứng bên tủ hòm thư, tựa vai lên đó. Sự xuất hiện của tôi khá ồn ào khiến Yoongi ngẩng mặt khỏi cuốn sách anh đang đọc. Tôi thở dài nhẹ nhõm trong đương lúc bước về phía anh, anh trông xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đầu tiên, tôi xin lỗi, "Tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn, Yoongi. Trước đó tôi quên mất là mình còn phải làm việc vài tiếng nữa."
Người nhỏ hơn nhún vai, anh gập sách và mỉm cười, "Không sao. Tôi đã đợi ở đây nhưng khi không thấy cậu xuất hiện, tôi lên tầng phòng cậu và gõ cửa. Tôi chờ vài phút rồi quyết định sẽ đợi ở dưới đây thêm một chút phòng hờ cậu có chuyện đột xuất."
Anh nói vậy càng khiến tôi thấy tệ hơn. Nhưng tôi rất mừng vì anh ở đây, nên tôi nói, "À, cảm ơn vì đã đợi tôi nhé."
Yoongi gật đầu trước khi ngước nhìn tôi, lên rồi xuống. Cái đầu tự cao tự đại của tôi còn tưởng anh đang tăm tia tôi, cho đến khi anh bình luận, "Cậu có muốn thay đồ trước không hay là tụi mình đi luôn?"
Tôi nhìn xuống bộ quần áo bình thường của mình và nhận thấy rằng bản thân có vẻ hơi lôi thôi. Vì vậy, tôi phải ra quyết định: hoặc tôi không thay đồ và chúng tôi sẽ đi, nhưng chúng tôi sẽ nhớ chuyến đi chơi đầu tiên cùng nhau là khi tôi mặc quần áo bẩn. Hoặc tôi lên lầu và thay đồ, và bắt Yoongi phải đợi tôi lâu hơn.
Tôi thở dài trước khi trao anh một cái nhìn hối lỗi, "Tôi xin lỗi Yoongi, nhưng tôi nghĩ mình sẽ thay đồ trước? Tôi đã đổ mồ hôi lúc chạy về đây."
Người nhỏ hơn mỉm cười với tôi trước khi lướt qua tôi và đi về phía các cánh cửa dẫn ra bên ngoài, cho thấy lúc này đã tối. Tôi nhìn anh quay lại và nhún vai, "Cậu vẫn thơm mà."
Không khéo tôi lại tan chảy liền ngay lập tức thật. Thế nên tôi xem bình luận của anh là dấu hiệu rời đi mà khỏi thay đồ, và tiến thẳng vào buổi chơi đêm của chúng tôi.
Đêm nay lạnh lẽo và nhiều tuyết, nhưng tôi không phiền. Và Yoongi cũng tương tự. Trời ạ, trông anh có vẻ thoải mái là đằng khác - thậm chí còn chẳng rùng mình chút nào.
Chúng tôi quyết định ghé vào một quán café nhỏ cạnh rạp phim địa phương. Mùi của hạt cà phê và bánh sô-cô-la thật tuyệt diệu. Yoongi và tôi ngồi vào bàn ở phía sau cửa hàng, nơi có ít người ngồi xung quanh hơn. Thu vào tầm mắt dáng vẻ của Yoongi, tôi thấy anh trông khá hơn một chút. Ít nhất là so với lần cuối tôi nhìn thấy anh. Tôi đã có ý định - ngay cả trước khi chúng tôi đi chơi - hỏi anh một vài câu hỏi về cuộc sống của anh. Tôi biết nó hơi tọc mạch, nhưng tôi sẽ không đi sâu hơn những gì anh muốn trả lời. Tôi chỉ hy vọng anh sẽ trả lời toàn bộ.
Sau khi gọi hai đĩa bánh nhỏ và hai ly đồ uống nóng, Yoongi quay sang tôi với một nụ cười nhỏ, "Tôi luôn thích nơi này. Nó thực sự rất thoải mái."
Tôi mỉm cười đáp lại, "Tôi mừng là anh thích ở đây."
"Nhân tiện thì cậu sống ở căn hộ đó bao lâu rồi?"
Chúng tôi tiếp tục nói về cuộc đời tôi, hành trình của tôi. Tất nhiên tôi đã bỏ qua - hoặc rút gọn - những chi tiết đẫm máu về cuộc sống gia đình đáng yêu của tôi. Yoongi có vẻ không bận tâm lắm, anh đủ vui vẻ khi lắng nghe những gì tôi muốn nói.
Nhưng thật khác biệt. Dĩ nhiên tôi có nói chuyện với người khác, nhưng khi tôi nói chuyện với Yoongi, cảm giác thật khác biệt. Như thể thời gian vì anh mà dừng lại - cho thấy anh để ý đến những gì tôi nói đến nhường nào. Tôi đồ rằng thật khó để hiểu được mặt giấy, bây giờ, khi đang viết những dòng này, tôi thấy nó cũng không rõ ràng với mình cho lắm.
Uống được nửa cốc nước nóng thứ hai, với không còn chút vết tích bánh ngọt nào giữa hai đứa, tôi khúc khích trước mặt Yoongi, "Tôi nghĩ mình nói về bản thân đủ rồi. Còn anh thì sao?"
"Còn tôi thì sao?" Yoongi nhiêng người về phía trước, khủy tay chống trên bề mặt bàn và cằm gác lên tay. Tôi vẫn không thể vượt qua việc anh xinh đẹp đến độ nào. Tôi suýt nữa thì quên mình đang nghĩ gì, nhưng rồi tôi khẽ lắc đầu, "À tôi muốn được biết về anh. Anh sống một mình trong căn hộ ấy sao?"
Có lẽ đấy là một câu hỏi đầy hàm ý. Nhưng dù sao nó cũng không nên dấy lên nghi ngờ nào từ người nhỏ hơn.
Tuy nhiên, Yoongi nhún vai, nhìn xuống chiếc cốc của mình. Có một khoảng lặng nhỏ trước khi anh thở dài, "Phải, tôi sống một mình."
"Ồ..."
Tôi gật đầu, không định hỏi sâu xa hơn. Nhưng rồi Yoongi ngước lên nhìn tôi và mỉm cười, "Cậu không tin tôi."
Tôi bất chợt trao anh cái nhìn ngạc nhiên và bắt đầu phủ nhận, "Không, không! Không phải đâu. Tôi---"
"Đấy không phải là câu hỏi, Namjoon à. Tôi biết cậu không tin tôi."
Yoongi cười khúc khích khiến tim tôi loạn nhịp. Anh ngả lưng ra ghế, nghịch chiếc găng tay len màu hồng trên bàn. Tôi tiếp tục quan sát anh khi anh trông như thể sắp lên tiếng. Anh thở dài và nở một nụ cười trấn an tôi, "Tôi phải nói là tôi ngạc nhiên khi cậu chưa nghe những gì mọi người trong tòa nhà của chúng ta nói về tôi đấy."
"Họ nói gì về anh vậy?"
Thật ra tôi chưa nói chuyện với bất cứ ai kể từ lúc chuyển đến, ngoại trừ Yoongi. Thành thật mà nói tôi chưa bao giờ có ý định kết bạn, nhưng tôi đoán số phận đã có một kế hoạch khác cho tôi.
Yoongi nói, "Rằng tôi là trai bao."
Tôi không biết phản ứng ra sao. Và tôi gần như cảm thấy tội lỗi vì tôi là một trong những người nghĩ như vậy. Sự im lặng của tôi khiến chàng trai nhợt nhạt bật cười, "Tất cả họ đều nghĩ tôi là 'tên điếm sống trong một căn hộ đó'. Bởi vì họ thấy những người đàn ông khác nhau ra vào trong đấy. Điều này tôi có thể hiểu được."
Tôi nhớ mình đã im lặng một lúc, quan sát vẻ mặt bình tĩnh của anh. Và anh đang quan sát vẻ mặt khó hiểu của tôi. Cuối cùng tôi hỏi, "Họ có làm anh đau không?"
Tôi không biết mình đã bị gì khi hỏi câu này nữa. Nhưng tôi phải hỏi, bởi vì cảm giác thật sai trái khi tránh né nó.
Tôi bồn chồn nhìn nụ cười Yoongi dần phai. Tôi nghĩ thế là hết - anh sẽ không muốn kết thúc quãng thời gian này cùng nhau, anh sẽ đẩy tôi đi. Tuy nhiên tôi bất ngờ khi anh nghiêng đầu trong thắc mắc, "Cậu không định hỏi đấy có phải thật hay không ư?"
Tôi nhún vai và trả lời thật lòng, "Tôi chỉ biết sự thật là ở đâu thôi, rằng quả thật có vài đêm đàn ông đến căn hộ của anh. Nhưng tôi không quan tâm những tin đồn về anh có đúng hay không. Miễn là anh không bị thương. "
Khuôn mặt Yoongi dịu đi từ thắc mắc trở nên bình tĩnh. Sau đó, một cảm giác minh bạch tô điểm cho biểu hiện của anh, trước khi anh lại mỉm cười, "Cậu thật khác biệt."
Trước khi tôi có thể hỏi ý anh là sao, anh nói, "Và không, để cậu khỏi lo lắng, họ không làm tổn thương tôi. Họ chưa bao giờ làm thế."
"Ồ."
Tôi nhìn xuống - bối rối hơn bao giờ hết. Tôi chắc rằng mình sẽ nhìn thấy những vết bầm trên làn da anh. Và tôi chắc rằng đôi khi tôi nghe thấy tiếng khóc trên lầu. Có lẽ lúc đó Yoongi chỉ đang nói dối, vì anh không muốn tôi làm to chuyện. Có lẽ...
Sự im lặng của tôi khiến Yoongi cười khúc khích trước khi đứng dậy, nhắc nhở tôi rằng bộ phim mà chúng tôi đang chờ đợi sẽ sớm khởi chiếu trong rạp chiếu. Con đường đi đến đó yên ắng một chút trước khi Yoongi nói, "Tôi biết cậu đang nghĩ gì."
Tôi liếc nhìn anh, "Nghĩ gì?"
"Cậu muốn hỏi tôi chính xác thì những người đàn ông lạ mặt đó làm gì với tôi trong căn hộ của tôi."
Tôi cười khó xử với anh, "Tôi không nghĩ là tôi muốn tọc mạch, chuyện đó có vẻ thân mật."
"Có thể nói thế."
Tôi mở cửa cho anh vào rạp chiếu phim và nói, "Vậy thì chúng ta sẽ không nói về nó nữa nếu anh muốn. Tuy nhiên nếu anh cần thì tôi luôn ở đây, Yoongi à."
Chúng tôi xem hết bộ phim và đơn giản là cuốc bộ về nhà vì tuyết đã ngừng rơi. Và vậy đấy. Tôi khăng khăng muốn đưa anh đến cửa căn hộ của anh nhưng Yoongi lịch sự từ chối - theo bản chất bí ẩn của anh.
Tuy nhiên, có một điều nổi bật đối với tôi. Khi tôi bước ra khỏi thang máy lên tầng của mình, tôi quay gót về phía Yoongi để nói lời tạm biệt, và rằng sẽ sớm nói chuyện với anh. Sau đó, anh nói, "Cảm ơn vì tối nay, Namjoonie. Và đừng lo lắng cho tôi. Những người đàn ông lạ mặt đó không trả tiền cho tôi nhưng họ luôn cung cấp cho tôi một thứ còn tốt hơn. Tôi hy vọng cậu có thể yên tâm khi biết điều đó. Tôi sẽ ổn thôi."
Nụ cười của anh ngay lập tức sưởi ấm trái tim tôi, và việc anh gọi tôi là Namjoonie. Nhưng khi tôi đang viết những dòng này, tôi mới nhận thấy câu nói đó... lạ lùng(?) ra sao. Những gì anh nói tôi thấy không đúng lắm, nhưng tôi sẽ tiếp tục dành thời gian cho Yoongi để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com