Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Yêu trong một ngày tồi tệ



Dịch bởi: Lishrayder

Beta: Audrey

***

"Ba ơi, con không ngủ được"

"Mm."

"Ba. Ba ơi. Con không ngủ được."

"Mm. Yoongi, đi ngủ lại đi con," Namjoon lẩm nhẩm.

Jin thở dài thật sâu rồi lăn người qua, kéo tấm chăn nặng trịch lên che người, rúc mình vào hơi ấm dễ chịu bên trong để tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Anh vừa bị đánh thức bởi giấc mơ mà trong đó có tiếng ai rất giống tiếng cậu con trai Yoongi của mình, nhưng không thể nào là Yoongi được, vì Yoongi con trai anh không bao giờ đánh thức họ vào giữa đêm cả. Trong suốt chín năm trời làm phụ huynh, Jin phần nào đó đã tự thuyết phục bản thân mình rằng Yoongi chắc chắn lai người ngoài hành tinh - kiểu mấy đứa trẻ cô độc thà tự dập đầu ngộp thở dưới gối còn hơn nhờ vả cha mẹ giúp mình làm những thứ nhỏ nhặt.

Mỗi lúc càng rõ ràng hơn chuyện đó chỉ là một giấc mơ, Jin lại dần rơi trở vào tấm màn vô thức dày đặc, suýt trôi dạt hoàn toàn đến bến bờ vô minh.

Thì đột nhiên có một tiếng sụt sịt.

Chỉ là âm thanh nhỏ nhẹ, kìm nén của một cái mũi nghẹt cứng và chiếc cổ họng nghẹn ngào, rồi theo sau là những tiếng nấc.

Anh biết giọng con trai mình rõ như lòng bàn tay. Cái này chắc chắn 100% không phải là mơ. Jin bật dậy nhanh hơn bất cứ lần nào trong đời. Cơn ngủ vẫn còn bám trên mắt làm anh rát xót khi anh tách mình khỏi cái ổ ấm áp và nói bằng giọng khàn đặc, "Yoongi? Con à? Sao vậy?"

"Con không ngủ được."

Ngay cả khi còn sơ sinh Yoongi cũng đã rất im lặng. Vô cùng bình tĩnh. Vô cùng kiên cường. Jin vẫn nhớ đến vô vàn đêm không ngủ, anh ngồi bên khung cũi của Yoongi và chờ xem con mình có khóc hay không vì anh nghe nói rằng trẻ con thường khóc mỗi khi trời tối. Con trai anh không bao giờ khóc, và Jin chỉ ngồi cúi người bên thành giường con mình, vuốt ve bờ má bầu bĩnh của nó bằng cạnh ngón tay anh cho đến khi Namjoon đến kéo anh về, bảo rằng mọi thứ vẫn ổn thôi mà. Có những em bé sẽ như thế.

Đã từ rất lâu rồi kể từ lúc anh còn lo cho Yoongi đến mức tim anh sẽ bắt đầu nhộn nhạo khó tả trong lồng ngực, với những cảnh báo liên hồi đánh động rằng lỡ nếu hóa ra đứa nhỏ này (trong tất cả những đứa con của anh) là đứa đang phải vật lộn với điều gì đó, để rồi một chuyện không thể tránh khỏi, vô phương giải quyết sẽ xảy ra.

"Joon, dậy mau," Jin cất lời khi cố chui hẳn khỏi chăn rồi bật đèn.

Yoongi trông tơi tả toàn tập. Mắt mũi thằng bé đỏ hoe như trái cherry, tóc tai bù xù và chỉa lung tung đủ hướng kỳ lạ. Thằng bé mở tung ba chiếc nút áo đầu tiên và cào loạn khắp ngực nên những đường dài giận dữ hằn đầy trên phần da thịt trắng sữa bị lộ ra, và giờ đứa nhỏ đang đứng ở cuối giường Jin, rối trí vần vò mép áo của mình. Jin thở gấp, cố để không làm loạn lên khi thấy bộ dạng con mình hiện tại nhưng anh vẫn rời khỏi giường đầy khẩn trương. Anh vươn tay ôm lấy Yoongi ngay khi chưa đi đến chỗ thằng bé, quấn chặt vòng tay quanh cơ thể con trai mình và hôn lên trán đứa nhỏ.

"Con không sao mà," Jin lẩm nhẩm, miệng dính đầy tóc trên mái đầu Yoongi.

Như thể có thêm đồng minh nên Yoongi liền vỡ òa. Cậu nhóc vùi mặt vào lớp vải trên bộ đồ bố mình rồi nấc nghẹn, vai run lên với mọi phiền muộn của mình. Giọng đứa nhỏ nghẹt đi bởi quần áo anh. Jin cảm thấy biết ơn vì nếu có thể nghe rõ hơn thì chắc tim anh đã tan nát thành nhiều mảnh.

Namjoon cũng lập tức trèo khỏi giường, đi vòng ra sau lưng Yoongi ngồi xuống. Bàn tay của người đó lớn hơn, ấm áp hơn, vững vàng hơn khi vuốt ve tấm lưng nhỏ của Yoongi, giọng cậu nghe như một âm trầm rung động khi cậu nói, "Nói đi con. Có chuyện gì vậy?"

Cả mấy phút sau Yoongi vẫn tiếp tục khóc ướt áo Jin, nước mũi chảy dài trên từng thớ vải đến mức Jin cảm thấy nó thấm vào cả ngực anh. Thật quen thuộc mà cũng thật lạ lùng làm sao. Jimin và Hoseok thường để mấy dấu vết lèm nhèm này trên bụng anh, những trận khóc lóc của Jungkook thường diễn ra trên vai anh, nước mắt sẽ tèm nhèm hết hõm cổ Jin khi anh bế thằng bé trên tay và đung đưa dỗ nó nín khóc. Taehyung thì lại hay khóc bằng khăn giấy và để Jin vuốt lưng cho đến khi nó thấy ổn. Yoongi.

Yoongi không hay khóc. Không bình thường chút nào.

Yoongi chỉ quay đầu qua. Thằng bé vẫn nhắm nghiền mắt và Namjoon hôn lên má nó.

"Cứ từ từ."

"Cuộc sống giờ sao khổ sở quá," Yoongi nói ngay.

Namjoon lập tức ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn Jin. Trước khi cả hai người kịp nghĩ ra phải phản ứng thế nào, Yoongi đã nói tiếp, "Hobi ghét con. Em ấy đ-đã nói ghét con cả tuần nay nên con buồn lắm. Bài kiểm tra nào con cũng không làm tốt được. Không ai muốn chung đội với con lúc làm - làm hoạt động trong lớp. Giờ con còn k-không ngủ được. Con sẽ thức trắng cho đến hết đời luôn."

"Ôi Yoongi của bố," Jin thở hắt ra. "Không. Con không thức trắng cả đời đâu. Con chỉ đang mệt quá thôi."

Đã gần năm giờ sáng. Chỉ vài giờ nữa bọn trẻ phải dậy chuẩn bị đi học rồi.

"Với lại Hobi không ghét con đâu," Namjoon khẽ nói. Những ngón tay thuôn dài của cậu bắt đầu chải lên mái tóc của Yoongi, gỡ hết mấy chỗ rối xù để thằng nhỏ có thể trông giống con người hơn. "Ghét chỉ là yêu trong một ngày tồi tệ mà thôi."

Ôi, bọn trẻ thích cái chữ đó lắm. Jungkook cũng gần đến giai đoạn đó rồi. Mọi thứ đều là "không" hoặc những từ tương tự, nhưng với thái độ tức tối tương đương. Jin không bao giờ ủng hộ con mình dùng từ ấy. Dù anh biết nó thực sự chẳng có bao nhiêu ý nghĩa khi thốt ra từ miệng một đứa con nít hay từ một cậu nhóc đang quạu quọ. Yoongi thì chưa thể hiểu được đến thế.

"Vẫn chữa được," Jin ngọt ngào nói. "Bố hứa mà."

"Con không ngủ được."

"Bố biết. Là vì con đang bức bối. Bố muốn đêm nay con ở đây với bố, được không? Bố sẽ thức cùng con. Hai ta có thể cùng khùng điên cho đến khi ngủ thiếp đi."

Làm cha mẹ luôn rất khó. Có quá nhiều biến thiên mà bạn vô phương chuẩn bị. Chín năm trước, Jin và Namjoon còn đứng trước hiên của căn nhà đầu tiên. Bàn tay Namjoon khó xử đút trong túi quần. Jin lọt thỏm trong tấm áo len bự quá khổ, hai tay khoanh trước ngực đầy phòng vệ. Cả hai không một ai nói gì, quá hoảng loạn trước chuyện sắp diễn ra nên không thể hé môi nửa lời. Nhưng chỉ hai mươi phút sau, một chiếc xe lái vào nhà, người nhân viên phụ trách xách theo một ghế nôi nhỏ từ phía sau với em bé được gói ghém an toàn bên trong. Jin chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến thế. Thật an ổn. Thật sẵn sàng. Với mọi nốt thăng trầm trong đời mình, Jin chỉ nhớ đến những thời khắc như thế. Những thời khắc khiến anh cảm thấy yêu thương hoàn toàn, trọn vẹn và không thể chối cãi: những thời khắc khiến anh cảm thấy vì chúng, bất kì điều gì mình cũng có thể sửa chữa được.

Anh là bố của Yoongi. Dẫu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, anh đều có thể lo liệu.

Namjoon quay trở về giường trước. Vài phút sau Jin và Yoongi cũng làm theo sau khi ôm ấp thêm một chút. Giường giờ đã lạnh trở lại, thế nên Jin rùng mình rồi cuộn Yoongi theo vào chăn, bật cười khi con trai khẽ kêu lên bất đồng.

"Tắt đèn đi Joon à."

Namjoon vươn qua cả hai để tắt đèn, sau đó hôn lên trán từng người một khi rúc về chỗ của mình.

Jin có một chiêu mà anh hy vọng sẽ hiệu quả. Anh ngâm nga một bài hát ru cũ mà đến anh cũng không còn nhớ nổi tên rồi vòng một tay quanh Yoongi dưới lớp chăn và vuốt lưng thằng bé. Yoongi im lặng. Đứa nhỏ nhìn bờ môi Jin mấp máy khi anh hát, kiên nhẫn đợi chờ từng phút trôi qua cho đến khi mắt mình nặng trĩu. Chúng cứ dần chớp chớp gần nhau hơn, mỗi lúc một gần, và chỉ vài phút sau, tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ của thằng bé đã bình ổn và sâu hẳn.

Giải quyết được. Mọi thứ đều giải quyết được hết.


***


Jin nghỉ dạy ngày hôm đó để dẫn Yoongi ra ngoài chơi.

Cậu bé chạy bình bịch vào bếp khi sắp trưa trời trưa trật ngày hôm sau, hét lớn "BỐ? Con trễ xe buýt rồi!"

"Yup. Vì bố đã tắt báo thức của con. Hôm nay bố ở với con," Jin bình thản đáp lời.

Vẻ mặt Yoongi lúc này là sự kết hợp hỗn mang của không-thể-tin-nổi cùng thích thú. Thằng bé lắp bắp nói vài câu gì đó trước khi lê thân ngang qua căn bếp rồi yên vị vào một trong những ghế trống trên bàn ăn. Cái mũi tròn nhỏ của nó đã hết ửng đỏ sau tối hôm trước, nhưng bộ đồ ngủ vẫn còn bị mở bung. Thật tốt làm sao khi thấy mái tóc của đứa nhỏ giờ lộn xộn bù xù một cách đáng yêu toàn tập. Cũng giống như tóc Namjoon mỗi buổi sáng. Một quả đầu ngủ ngon. Nó khiến tim Jin nhức nhối.

"Con không cần đi học ạ?"

"Không. Hôm nay thì không."

"Nhưng hôm nay là ngày đi học mà."

"Không, nếu con không đi học thì không tính," Jin bật cười. "Đôi khi có những điều quan trọng hơn để lo liệu. Như ăn trưa và xem phim chẳng hạn?"

Yoongi hết nhìn Jin lại nhìn cốc nước cam đã cạn queo. Mấy quyển sách bày bừa trên bàn. Cậu nhóc gãi mũi rồi lại ngồi dựa xuống ghế. Hiển nhiên con anh đang khó hiểu. Chuyện đó không sao hết, vì nếu lũ trẻ của anh có thể nắm thóp hết những chiêu trò mà anh sẽ làm để xử lý một ngày tồi tệ, thì lúc đó chúng ắt hẳn chẳng cần anh nữa rồi, và như vậy thì thật không chấp nhận được.

"Coi phim gì ạ? Với trưa nay ăn gì?" Yoongi hỏi.

"Cái nào con thích."

"Cả hai luôn?"

"Cả hai luôn," Jin xác nhận. "Con đang thèm gì nào? Pizza? Tteok-Bokki?"

Yoongi há hốc. Đoạn thằng bé mỉm cười. Đứa nhỏ không nói gì nhiều, nhưng vẻ mặt nó rạng ngời ngay trước viễn cảnh về một ngày tuyệt vời. Không đi học, chỉ ăn uống và xem phim. Cậu nhóc kêu một tiếng thích thú khi trượt khỏi ghế rồi chạy khỏi bếp, tiếng chân dậm ồn ào khi trở về phòng. Jin có thể nghe rõ tiếng con mình cười khúc khích và cười nói vang vọng qua những bức tường. Mười phút sau, cậu nhóc đã đội một cái mũ beanie màu đỏ, một tấm áo len bự và cả một chiếc quần bò xé. Jin nhướn một bên mày thấu hiểu khi nhìn thấy con mình trở lại. Ngoài cái nón đỏ, hai bố con giờ đang mặc đồ đôi. Yoongi chạy đến chỗ Jin và chụp lấy tay anh, chèo kéo anh khỏi bàn với tiếng nài nỉ, "Coi nào! Đi thôi bố! Con đã chờ được coi phim Người Nhện mới lâu rồi! Sẽ đỉnh lắm đó. Kiểu, siêu siêu đỉnh luôn!"

Yoongi níu anh thật chặt. Bàn tay đứa nhỏ thật ấm áp. Giọng cười thật ngọt ngào biết bao.

Thật đấy, mọi thứ đều giải quyết được hết.

 - HẾT CHƯƠNG 3 -





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com