Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Kim Thạc Trân nhìn cơ thể của mình rốt cuộc cũng có chút chuyển biến. Bụng của cậu nhô ra rồi thì phải.

- Trông kì dị quá...

Việc bản thân là con trai mà lại mang thai hoàn toàn không nằm trong dự toán của cậu, hơn nữa lại còn đến với cậu từ khi còn trẻ như vậy.

Nhìn lên cuốn lịch trên bàn, thai nhi đến tháng thứ 5 rồi. May thay, dù bụng có nhô ra cũng không bị quá lớn, mặc áo rộng vẫn là không thể thấy được. Quãng thời gian này đúng là hạnh phúc nhất trên đời, cậu thực sự đã thoát khỏi cơn nghén kia rồi.

- Nhóc con, mau mau ra đời đi, nhất định sẽ giống tên gấu đần kia cho mà xem!

Nhìn lại ảnh chụp siêu âm trong tập hồ sơ khám bệnh, khoé môi cậu không khỏi tươi cười. Đứa bé ẩn hiện đường nét đẹp đẽ của cậu và Kim Nam Tuấn, nghĩ lại thì cũng thấy sẽ thật đáng tiếc nếu như lúc đó quyết định phá thai.

Nhưng điều hạnh phúc nhất với cậu hiện tại, chính là ngày trước không gặp mặt với Kim Nam Tuấn. Vì anh ta mà cậu mới ra mức này. Hắn là một tên phúc hắc đến mức phát cáu, lại khó đoán khi mà đêm qua hôn cậu đến mất hết dưỡng khí, hiện tại lại đi làm đến tối muộn mà chưa về nhà.

* Rengggg* Tiếng chuông điện thoại vang lên

Thạc Trân thoáng chút thở dài, tên đần kia lại báo không về nhà chứ gì? Không về thì không về đi, báo cho tôi làm gì? Tôi quản anh chắc?

Đảo mắt một hồi, cậu mang điện thoại lên, chẳng thèm nhìn vào tên lưu trên danh bạ, cứ như vậy mà nghe máy.

- Alo? Tôi khoá cửa rồi đấy nhé...

" Thạc Trân..."

Giọng nói khác lạ vang lên khiến cậu phải giật mình, Kim Thạc Trân nhanh chóng hạ điện thoại xuống nhìn lại tên, quả nhiên...là một số lạ

- Ai...ai vậy?!

" Ha! Quả nhiên là cậu, là tôi An Vũ Phong, bạn nhỏ quên tôi nhanh vậy sao?"

- Hả?! Là cậu sao tiểu Phong?! - Hai mắt Thạc Trân sáng rực - Cậu mất tích ở đâu mấy năm nay vậy?

Trên gương mặt Thạc Trân biểu lộ niềm vui không ngớt. An Vũ Phong là người bạn thân nhất từ thời học cao trung của cậu, Thạc Trân cùng anh ta chơi bóng rổ mà thành thân. Nhớ lại chàng trai suốt ngày xoa đầu mình ngày xưa mà cậu không khỏi bật cười.

" Mình sang Pháp cùng gia đình và thành lập một công ty nhỏ. Hiện tại không có công việc mới trở về Bắc Kinh - Bên đầu dây bên kia vang lên tiếng cười- Cậu rảnh chứ? Cũng lâu rồi chưa gặp..."

.

Kim Thạc Trân đan hai tay vào nhau, thời tiết buổi tối đã dần se lạnh rồi. Việc cậu cùng Kim Nam Tuấn kết hôn, ngàn vạn lần không thể để cho ai biết cậu là vợ của hắn. Hắn từ trước đến nay vẫn chưa từng tiết lộ thân phận cậu trước công chúng. Vậy nên để An Vũ Phong đến đón, cậu phải đi bộ cả một quãng dài.

- Tiểu Trân! Ở đây!

Một cánh tay giơ lên và gọi cậu khiến Kim Thạc Trân quay ngoắt người, cậu trông thấy một chàng trai trẻ vô cùng đang vẫy gọi mình, nét mặt vô cùng quen thuộc khiến khoé môi cậu ngay lập tức nở nụ cười chạy đến.

- A tiểu Phong! Tên nhóc thối, từ lúc tốt nghiệp cao trung xong liền biến mất - Kim Thạc Trân phấn khích mà đá nhẹ vào chân anh một cái.

- Ai ui!! - An Vũ Phong kêu lên một tiếng - Người ta là có lí do mà.

Thạc Trân bĩu môi một cái không có chút biểu tình nào. Làm cho tên nam nhân kia sợ cậu dỗi muốn chết, tay anh ta đưa lên đầu cậu xoa xoa.

- Thế nào? Cậu hiện tại đã tiếp quản công ty rồi chứ? Đến nhà cũng chuyển rồi?!

Nghe câu thắc mắc của Vũ Phong khiến cậu có chút chột dạ, muốn tìm một lí do nào đó để lấp liếm. Thật sự không thể nói bản thân là vợ của Kim Nam Tuấn được

- Tôi đang ở ngoài đường đi dạo thôi, vừa hay cậu lại gọi đến - cậu nặn ra một nụ cười méo mó- Trùng hợp thật

- Ừm...thôi được rồi, cũng đã lâu không gặp, đi uống chút chứ?

.

An Vũ Phong thoắt cái đã đưa cậu đến một vũ trường cực kì sôi động. Nếu là Kim Thạc Trân của trước kia, chắc có lẽ cậu chàng đã xả thân mà chơi hết mình. Nhưng bất quá hiện tại, cậu đến một nụ cười cũng chẳng nặn ra nổi.

Hiện tại không phải thời gian thích hợp để uống rượu và nhảy nhót đâu!

Thạc Trân gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu ra, gương mặt cậu sượng trân nói lớn giữa không khí sôi động cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc

- Tiểu Phong! Hôm nay chúng ta gặp nhau đến đây thôi...tôi không tiện uống rượu

- Ai chà! Tiểu Trân cũng có lúc không uống được rượu sao? Năm đó tốt nghiệp cậu đã từng uống hết ba chai rượu lớn, hiện tại nói như đùa vậy bạn nhỏ?

- Tôi...tôi hơi mệt...lần sau hãy gặp...A

Khóe miệng cậu giật giật, khó khăn từ chối cậu bạn của mình, cậu thật không muốn anh ta bị mất lòng chút nào, nhưng Vũ Phong vẫn là ghì chặt cậu lại, một tay anh đặt lên vai cậu mà kéo đi thân thân mật mật.

- Ôi trời, cậu giả vờ gì chứ ? Bố mẹ cậu sẽ không tìm được đến đây đâu!

An Vũ Phong kéo cậu đi về phía một bàn lớn cùng dãy ghế ngồi đủ sức chưa đến hơn mười người. Những con người đang ngồi xung quanh nhìn thấy cậu chàng trẻ tuổi bằng ánh mắt thích thú vô cùng. Kim Thạc Trân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đều trắng trẻo sạch sẽ, địa phận được chú ý nhiều nhất...có lẽ là bờ mông cong vểnh sau chiếc quần jeans kia.

Nhận lấy ly rượu từ phục vụ, Vũ Phong liền không ngại ngần huých vai cậu một cái

- Nào, uống đi! Chỉ một ly thôi, không say đâu.

- Tôi..tôi uống nước hoa quả thôi...

- Tên nhóc này thật là! - Anh ta chép miệng khó chịu- Bảo cậu uống thì uống đi, làm trò gì chứ?! Hay...đây là thói quen của cậu?

Đáy mắt anh ta thoáng chốc hiện lên ánh nhìn kì dị, bàn tay cũng chẳng an phận mà đặt lên đùi Thạc Trân. Cậu nhìn thấy biểu tình này nhanh chóng bị dọa sợ, ngay lập tức đứng bật dậy mà đẩy con người kia ra

- An Vũ Phong! Cậu hơi quá phận rồi, tôi và cậu bất quá mới gặp lại nhau, nếu còn muốn giữ mối quan hệ giữa chúng ta, cậu tốt nhất đừng làm hành động như vậy nữa!!

Ánh mắt của Thạc Trân đanh lại, cậu không muốn ở đây nữa, bản thân tức giận muốn đứng lên đi về nhà. Ai ngờ lại nghe được một giọng nói phía sau lưng

- Thạc Trân, chúng ta là bạn suốt thời gian học cao trung rồi, cậu ngại cái gì chứ?! Bất quá hiện tại thay đổi mối quan hệ một chút, hẹn hò chẳng hạn.

Cậu có chút ngạc nhiên, cái loại chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Nếu nói đây là một cách tỏ tình thì thật sự bản thân đã đánh giá ngôn từ của An Vũ Phong quá cao rồi. Chúng giống như một con quái vật động đực, không hơn không kém!

Rốt cuộc còn bao nhiêu kẻ muốn chạm vào cậu nữa vậy?

- Ha - Cậu cười khẩy- Xin lỗi, tôi không có nhu cầu đó với cậu, và tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa.

Cậu lạnh lùng đứng lên toan rời khỏi nơi nhức đầu kia, nhưng ai mà ngờ được, tên nam nhân đó ngang bướng nhất thời ngáng chân cậu.

* Uỵch*

Thạc Trân ngã xuống nền gạch một cách đau điếng khi hông của cậu đập mạnh vào cạnh bàn. Cậu ai oán nhìn gã đàn ông kia, anh ta mảy may chẳng có chút thương cảm nào

- Cậu điên à?!

- Haizzz Kim Thạc Trân, tôi coi như đã tỏ tình rồi, không uống rượu, không đồng ý cũng đừng bỏ đi giữa chừng như thế, như vậy là không lịch sự đâu!

- Cậu ta không có nghĩa vụ phải tiếp chuyện với mày, thằng nhóc con!

Từ trong đám đông một bóng dáng của người đàn ông cao lớn xuất hiện. Trước mặt hai người họ hiện tại là nam nhân cao tám thước, trên người mặc chiếc áo polo cùng quần tây phẳng phiu, đôi chân thuôn dài hắn bước tới cùng lời nói thốt ra đầy lạnh lùng.

- Kim Nam Tuấn...

- Hửm?! - An Vũ Phong hai tay chống nạnh ngông cuồng đứng lên - Mày là ai?

Người đàn ông hai tay đút vào túi quần, đôi mắt hắn ánh lên vài tia giận dữ đến mức hằn cả tia máu. Kim Nam Tuấn lôi trong ví cầm tay của mình ra một sấp tiền đô đưa cho nhân viên bên cạnh.

- Tôi bao toàn bộ vũ trường này trong đêm nay!

Trong lúc An Vũ Phong cùng Kim Thạc Trân còn chưa hiểu gì, phía sau anh ta đột nhiên liền xuất hiện vài tên áo đen lực lưỡng

.

* Vúttt* * Bụp*

Trên sàn nhảy rực rỡ ánh đèn của vũ trường vốn nhộn nhịp nay lại ngột ngạt lạ thường, từ quản lý đến nhân viên đều im thin thít, đến thở cũng không dám.

- Arggg!!! - Tiếng kêu khản đục thất thanh vang lên - Thả tao ra!!!

Hiện tại trước mắt mọi người đều là một cảnh kì dị. Kim Nam Tuấn cầm lên gậy đánh golf cùng thuộc hạ đặt sẵn bóng bên dưới, mỗi cú đánh của hắn không trúng mặt thì cũng trúng bụng tên An Vũ Phong kia đang bị trói ngồi trên ghế, chẳng mấy chốc, gương mặt anh ta đã tím bầm đến mức khó coi

- Mày...mày là ai?!

- Tao? Tao là sự trừng phạt cho mày khi đụng vào Kim Thạc Trân.

- Ha! - Vũ Phong nhếch lên khoé miệng sưng húp của mình - Hoá ra là được đại gia bao nuôi, tôi nhớ nhà cậu giàu lắm mà Kim Thạc Trân? Chấp nhận nằm dưới thân một tên đàn ông sao?

* BỤP*

Kim Nam Tuấn làm một cú swing tuyệt đẹp, quả bóng trúng ngang miệng của An Vũ Phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com