Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Tiếng cánh quạt trên nóc trực thăng quay tạo thành một tiếng động lớn vang dội cùng khắp sân thượng trụ sở toà cao ốc tập đoàn Nam Đại. Kim Nam Tuấn cùng thư kí và mấy thuộc hạ của mình hộ tống lên máy bay. Hắn mặc lên mình bộ tây trang thật đắt tiền, mái tóc màu khói trầm được vuốt gel thẳng mượt. Bên cạnh hắn là Kim Thạc Trân đang nắm chặt lấy tay mình, mái tóc nâu hạt dẻ bay loạn dưới tầng gió mạnh do cánh quạt trực thăng kia mang đến.

- Đừng làm việc quá sức, em đợi anh trở về!

- Được, nghe lời em - Hắn gật đầu, mang tay cậu áp lên má mình - Vương Tri và toàn bộ vệ sĩ sẽ bảo vệ em, anh sẽ sớm trở về!

Hắn dưới con mắt chứng kiến của bao nhiêu con người vẫn không nhịn được hôn lên bờ môi kia một cái. Mãi cho đến khi thư kí Mạc ho khan đánh tiếng, Kim Nam Tuấn mới luyến tiếc buông cậu ra.

- E hèm...Kim thiếu phu nhân, hiện tại đã muộn giờ, tôi sẽ hộ tống phó chủ tịch đến nơi an toàn, cậu đừng lo lắng.

Kim Thạc Trân mỉm cười gật đầu, tay vẫy vẫy chào Nam Tuấn, nam nhân cao lớn trên mắt đeo kính râm nở một nụ cười yêu chiều trao cho cậu rồi cũng bước lên khoang máy bay.

______

- Này Kim Thạc Trân...hôm nay cậu đã ăn quá nhiều rồi!

Mặc Di cười khổ nhìn cậu bạn của mình hai má đang phình lên mà đánh chén chiếc bánh kem ngon mắt trước mặt. Thạc Trân bên khoé miệng dính kem mà ăn đến ngon lành, thoáng chốc đã nuốt vào bụng một phần ba chiếc bánh

- Kim Nam Tuấn nếu biết mình để cậu ăn nhiều thế này, anh ta sẽ giết mình mất thôi!

- Ăn một tí nữa thôi...là con anh ấy đói, không phải mình!

Từ lúc Kim Nam Tuấn rời đi công tác, cậu liền không ngại ngần mời Mặc Di đến nhà mình cùng hàn huyên cho bớt buồn chán. Không ngờ cô sang đây còn mang theo một đống bánh kẹo thơm ngon, làm Thạc Trân háu ăn ăn đến mức phồng mang trợn má. Không có hắn quản lý chế độ ăn, Thạc Trân đúng là ăn chẳng cần nghĩ đến bất cứ điều gì.

- Cậu không sợ mình sẽ mập ú lên sao? - Mặc Di hăm doạ - Anh ta sẽ đi theo người khác xinh đẹp hơn cho mà xem!

- Xuỳ! Cậu lừa ai vậy chứ - Kim Thạc Trân nhếch mép tự kiêu - Kim Nam Tuấn rất yêu mình, mình dám cá bằng cả tính mạng này!

Mang giấy ăn lau lấy miệng của mình. Kim Thạc Trân hẳn là tập hợp những thứ khiến hắn yêu đến chết mê chết mệt. Nói như vậy cũng không phải kiêu căng, vì hắn đối với cậu dường như là phát nghiện.

- Cứ chờ đấy - Cô bĩu môi - Đến lúc thấy anh ta đi bên người khác thì đừng có mà khóc!

.

Kim Thạc Trân có chút phát ngốc rồi.

Cậu nhìn mặt con số biểu thị trên cân điện tử. Gương mặt ngờ nghệch đến mức bàng hoàng. Cậu như vậy mà lại tăng đến bảy cân???

Nhớ lại từ lúc Kim Nam Tuấn rời đi đã tròn tuần, Kim Thạc Trân ngoài ăn uống ra chính là ngủ đến mức hai mắt sưng húp lên. Cậu thật nhớ Nam Tuấn biết bao nhiêu, số thức ăn tiêu thụ trong ngày liền tăng lên bấy nhiêu.

Đối diện với chiếc gương lớn trong phòng, Kim Thạc Trân dùng tay tự véo hai má đầy thịt của mình, ngoài gương mặt phúng phính cùng chiếc bụng nhô cao kia, tay chân cậu đúng là chẳng mấy khác biệt, vẫn luôn mảnh khảnh như vậy....

Cậu không sợ mình sẽ mập ú lên sao?

Anh ta sẽ đi theo người khác xinh đẹp hơn cho mà xem!

Cậu vốn chưa từng quan tâm cân nặng, vì dẫu sao Thạc Trân cũng là con trai, có thêm chút da thịt cũng thật bình thường. Nhưng hiện tại cậu lại nhớ đến lời nói của Mặc Di mà không khỏi hoang mang.

Kim Nam Tuấn từng nói, hắn thích đôi chân thon của cậu, cũng thật thích tấm lưng thẳng kia. Nếu như mập lên, hắn nhất định sẽ chê cười mà bỏ cậu mất.

Phải giảm cân thôi!

_____

Căn biệt thự vẫn rộn ràng như thường ngày, đột nhiên vang lên tiếng người làm chào cung kính đối với người nào đó vừa đến. Chẳng cần đoán cậu cũng biết, Vương Tri lại đến rồi.

- Đại tẩu, lão đại đã ra lệnh cho tôi mua chút đồ tẩm bổ cho cậu. Mau ăn đi nhân lúc còn nóng! - Vương Tri cười nói mang cặp lồng đưa cho đầu bếp- Cẩn thận một chút, chúng tôi đã xếp hàng từ tận 5 giờ sáng để mua đấy

Đầu bếp đứng tuổi trong dinh thự nhận lấy cặp lồng, vui vẻ đổ ra bát món canh gà hầm vẫn còn nghi ngút khói. Trong lòng bà thật cảm thán vô độ, thiếu gia thực sự rất sủng cậu trai này, yêu chiều đến mức người ta cảm thấy thật ghen tị

Kim Thạc Trân ngồi buồn chán ở bàn ăn, cậu nhất quyết không đụng vào món canh gà thơm lừng Vương Tri mang đến, một mực đẩy xa ra, kéo đĩa hoa quả lại gần

- Hửm?! Đại tẩu, trưa nay ăn no quá rồi sao? - Vương Tri nghiêng đầu hỏi,tầm mắt thoáng chống chuyển qua phía đầu bếp.

- Trưa nay cậu ấy cũng chưa dùng bữa, dạo này thời tiết trở lạnh, chắc có vẻ khẩu vị thiếu phu nhân liền thay đổi chăng? - Đầu bếp cung kính nói xen vào.

- Được rồi, lát nữa liền ăn, với lại - Kim Thạc Trân cười cười vui vẻ vỗ vai Vương Tri - Không cần thông báo tình hình của tôi cho Kim Nam Tuấn, tôi biết mình phải làm gì.

Kim Thạc Trân buồn chán một lúc lâu, bỗng nhiên phía ngoài liền truyền đến một tiếng cãi vã thất thanh. Cậu đích thực tò mò liền cùng Vương Tri nặng nhọc đỡ bụng đi ra ngoài.

- Mấy cái tên này bị sao vậy? Tôi là bạn của thiếu phu nhân các anh, các anh quản đến cả khách của chủ nhà sao?

Hoá ra là Mặc Di lại tới, nhớ lần trước cô đến biệt thự mấy vệ sĩ này cũng chưa biết mặt, vì bảo vệ Kim Thạc Trân, nữ nhân kia cư nhiên đến một nửa bàn chân cũng không bước được đến cổng nhà. Mang tính nóng nảy có sẵn trong người, cô liền lớn tiếng cãi nhau với đám vệ sĩ này một trận.

Vương Tri đứng từ sảnh nhà nhìn ra có hơi bất ngờ một chút, rốt cuộc cũng thấy cô ta thật ồn ào mà đi ra ngoài. Cổng nhà tự động được mở ra, anh khoanh tay trước ngực cùng gương mặt điềm tĩnh nhìn nữ nhân phát cáu kia

- Có chuyện gì?!

- Chuyện gì là chuyện gì?! Các anh thật không biết trên dưới, tôi sẽ mách Thạc Trân để Kim Nam Tuấn kia xử lý các anh!

Vương Tri nhìn nữ nhân kia chỉ tay vào mặt mình nói lẽ, trong lòng đã buồn cười muốn chết. Nữ nhân này đúng là coi trời bằng vung, chẳng ưa tẹo nào. Anh bắt lấy ngón tay đang chỉ vào mình mà giằng co

- Tiểu thư, đây toàn bộ là những vệ sĩ được huấn luyện bài bản nhất do Kim Nam Tuấn điều đến bảo vệ thiếu phu nhân. Nếu như để một kẻ ngạo mạn như cô tuỳ ý xâm phạm, vậy há chẳng phải tiền lương lão đại trả cho chúng tôi bằng thừa rồi hay sao?

- Anh...anh...Ai ui tiểu Trân, cậu mau lại đây, đám vệ sĩ đáng ghét kia bắt nạt mình...huhu!

Gần như là trố mắt khi thấy thái độ cô xoay chuyển 180 độ khi nhìn thấy Kim Thạc Trân đang khệ nệ đi ra phía sân xem xét tình hình. Mặc Di ngay lập tức bày ra bộ dáng nữ nhân bị bắt nạt, tựa vào vai Thạc Trân khóc mếu đến khó coi.

- Hửm?! Vương Tri, anh lại bắt nạt cả phụ nữ sao?

- Tôi...tôi bắt nạt cô ta lúc nào?

Tự nhiên tình thế lại đổi chiều, cô gái kia cư nhiên lại đổ tội cho anh, bộ mặt khóc mếu lâu lâu lại hé mắt ra xem biểu hiện của anh, thật là tức chết.

- Haizzzz thật đúng là, anh nên xem lại mình đi, Kim Nam Tuấn ghét những người nhân phẩm xấu làm việc cho mình lắm!

Kim Thạc Trân thở dài ngao ngán nhìn nam nhân kia đang cứng miệng không thể nói gì hơn. Cậu cùng Mặc Di tiến vào bên trong nhà, để lại Vương Tri kia mang một cái đầu sắp bốc hoả.

- Cứ chờ đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com