Chương 26
" Kim Thạc Trân em là trẻ con sao?! Em biết bản thân đang trong thời kì nào không mà lại dám bỏ bữa?"
Kim Thạc Trân rụt đầu nghe tiếng quát mắng thậm tệ từ bên đầu dây bên kia. Thế quái nào, cậu mới không ăn đến ngày thứ hai đã bị tên đầu gấu kia túm cổ, cách nhau cả nửa vòng trái đất, Kim Thạc Trân vẫn không thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
- Anh nhất thiết phải nặng lời thế sao? Em ăn uống thế nào là việc của em, anh hiểu bản thân em hơn em sao Kim Nam Tuấn?!
Cậu cũng không vừa mà đáp lời mạnh mẽ chống trả, Thạc Trân biết Nam Tuấn đang lo cho mình, nhưng cậu chỉ nghỉ ngơi sau chuỗi thời gian ăn cả đống đồ bổ kia. Hắn sai rồi, hắn sẽ phải xin lỗi cậu!
Nhưng chỉ một giây sau, đầu dây bên kia của điện thoại đã nói một câu khiến cậu nhất thời rơi vào hoang mang
" Ồ, vậy tốt thôi, ngay lập tức anh sẽ ra lệnh cho thuộc hạ mang em sang đây, ngày ngày được nằm trên giường truyền thuốc bổ. Và tất nhiên em sẽ phải nằm một chỗ cho đến lúc sinh con, nhịn ăn thoải mái, được chứ?!"
Thạc Trân âm thầm tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân nằm liệt trên giường chờ ngày sinh con như một cái xác khô. Kim Nam Tuấn kia đích thực nói được làm được, hắn là xã hội đen kia mà, việc tàn nhẫn nào mà chưa làm nữa. Cậu trong lòng quả thực đang tự thắp cho mình một nén nhang.
- Anh là đồ quỷ dữ, em ghét anh!
Cúp máy và đặt điện thoại thật mạnh xuống bàn, Kim Thạc Trân đay răng nghiến lợi tức giận. Cậu thực ghét sự quản thúc này, điệu cười hăm doạ của hắn khiến cậu rất khó chịu. Đứa nhỏ này...rõ ràng vẫn đạp cậu rất mạnh nha.
.
Kim Nam Tuấn nhìn màn hình điện thoại của mình đã đen kịt mà trừng mắt, tên nhóc con này rốt cuộc ăn trúng thứ gì mà lại bướng bỉnh đến mức này?
Hắn nhìn lại lịch treo tường, còn hai tuần nữa là sẽ hoàn tất công việc, hắn sẽ về nhà mà đánh vào mông con chuột kia đến mức khóc chin chít mà buộc phải nghe lời.
- Phó...phó chủ tịch...
Thư kí Mạc từ bên ngoài cửa bước vào phòng làm việc, trên tay còn cầm một tập hồ sơ lớn mà ánh mắt không giấu khỏi sự bàng hoàng. Cậu ta rốt cuộc có phải nghe nhầm không?
Kim Thạc Trân...thiếu phu nhân đó mang thai???
- Chuyện gì?!
Đáy mắt Kim Nam Tuấn thêm tầng lạnh lẽo nhắm thẳng vào nam nhân đang sợ đến mức khúm núm kia. Bộ dáng này...không phải là đã nghe được cuộc nói chuyện của hắn rồi chứ?
Lãnh tĩnh quay trở lại bàn làm việc, thư kí Mạc toát một tầng mồ hôi lạnh sắp xếp hợp đồng trước mặt hắn, sợ đến mức không dám thở mạnh. Hắn để ý người trước mặt mình một lúc lâu, từ trong hộc bàn lấy ra một khẩu súng lục sáng bóng chĩa vào mi tâm cậu chàng kia.
- Sếp...anh làm gì vậy?! Đừng...nể tình tôi làm việc cho anh nhiều năm...đừng hạ thủ không lưu tình như vậy! - Thư kí Mặc thiếu chút nữa ngã ghế, hai mắt nhắm tịt trước họng súng.
- Nếu cậu dám nói điều này cho ai, tôi sẽ xử lý cậu không để lại dấu vết đâu!
- Vâng...vâng thưa anh, tôi cược bằng cả tính mạng mình...
Thư kí Mạc mặt cắt không còn một giọt máu giơ hai tay, chỉ thấy sau cơn thở dài của hắn liền ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng làm việc. Kim Nam Tuấn nhìn theo bóng dáng ấy mà lắc đầu ngán ngầm. Hắn lại bất cẩn rồi!
_________
Từ trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Bắc Kinh, cửa ra vào được mở rộng cùng với đó là nhân viên đứng hai bên cúi chào, đám người áo đen hơn mười người, hơn nữa hai tay họ đều xách những túi đồ lớn khiến bao khách hàng một phen trầm trồ. Chắc hẳn phải là nhân vật nào đó giàu có lắm mới phô trương đến mức này.
Đi phía trước là một người con gái xinh đẹp đang đi cùng cậu trai mang dáng người thư sinh, cả hai đều mặc quần áo trẻ trung đi bên cạnh nhau, ngưỡng tưởng như một đôi tình nhân vậy.
- Tiểu Trân, cậu không sợ Kim Nam Tuấn sạt nghiệp sao?
Mặc Di nuốt nước bọt một cái ực nhìn đám vệ sĩ kia đang chất một đống đồ hiệu vào bên trong cốp xe, tên bạn thân của cô đi đâu cũng phung phí tiền, thẻ đen sẵn trên tay, Kim Thạc Trân thích mỗi món đồ hiệu nào liền mua, hoàn toàn không cần nhìn giá.
- Nếu muốn Nam Tuấn sạt nghiệp, chắc có lẽ mình phải trùng sinh lại bảy tám lần gì đó - Cậu tháo mắt kính râm xuống mà nói thầm - Anh ta giàu đến mức mình không thể tưởng tượng nổi.
Cậu thật nhớ lại có một lần cùng hắn hẹn hò tại Macau vài ngày, Kim Nam Tuấn liền mang cậu ra tận bãi đỗ trong sân bay để cậu chọn một trong ba chiếc máy bay trực thăng mà khơi hành.
Cho đến tận lúc đến khách sạn, bản thân cậu vui tính vốn chỉ tay vu vơ về một sòng bạc trong tầm nhìn từ ban công khách sạn hướng xuống. Kim Thạc Trân vừa nói cậu muốn, hắn chỉ lặng lẽ đi gọi một cuộc điện thoại, ngay sau đó sẽ có người gõ cửa phòng mà xin chữ kí đứng tên của cậu.
Kim Nam Tuấn không những giàu, hắn còn rất bá đạo nữa.
- Thiếu phu nhân, Mặc tiểu thư, mời hai người lên xe! - Vệ sĩ cung kính mở cửa xe ô tô
Ngay lúc này, Kim Thạc Trân trước khi vào xe còn lục soát trong túi của mình một hồi. Cậu là có món quà muốn tặng Nam Tuấn nhân lúc hắn xong chuyến công tác này, hiện tại lại không thấy đâu.
- Cậu tìm gì vậy?! - Mặc Di thắc mắc
- Ừm...một món đồ khá quan trọng, có lẽ nó đã ở quầy thanh toán mất rồi! - Thạc Trân nhíu mày suy nghĩ rồi nói với vệ sĩ trước mặt - Các anh đợi một phút, tôi sẽ vào trong lấy đồ.
- Vậy...để tôi đi cùng cậu!
- Không cần, các anh nghĩ xem ai có thể làm gì tôi trong một phút chứ?!
Mỉm cười trấn an vệ sĩ trước mặt, Kim Thạc Trân nhanh chóng chạy lại vào trong trung tâm thương mại. Món quà này thực sự rất quan trọng, cậu muốn chính tay mình bảo quản, cũng muốn chính tay mình tặng cho hắn. Vì cậu muốn làm lành với con người kia một chút....đã một ngày chiến tranh lạnh rồi
Bóng dáng cậu chàng nhỏ dần rồi khuất khỏi tầm mắt của Mặc Di, nhưng có lẽ cô không ngờ tới, vệ sĩ vẫn là duy trì một khoảng cách xa mà theo cậu đi vào trong trung tâm thương mại. Động tác nghiệp vụ rất cẩn trọng.
Kim Thạc Trân đi được vào đến quầy thanh toán, phát hiện túi đồ của mình vẫn đặt trên đó mà chỉ biết cười khổ với nhân viên. Quả thực từ lúc mang thai cậu lại thấy mình có chứng não cá vàng rồi đi.
Cầm túi quà mà vui vẻ đi ra khỏi store, thật không ngờ rằng, bé con nhà ai hiếu động đi ngược hướng cậu, trên tay còn cầm một cây kem đang chảy lõng bõng, cứ như thế đâm sầm vào Thạc Trân.
* Bụp*
Bé con kia ngay lập tức lảo đảo, kem trên tay cứ như vậy rơi hết trên áo cậu, đứa nhỏ ngước lên nhìn Kim Thạc Trân, ánh mắt hối lỗi cực điểm nhưng bối rối không biết làm gì, chỉ có thể lí nhí xin lỗi
- Xin lỗi...con xin lỗi chú!
Kim Thạc Trân đối diện với trẻ con như thể có hảo cảm, suy cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ không biết gì. Chắc có lẽ cậu sắp trở thành ba trẻ con chăng? Nhìn đứa trẻ trước mặt lại khiến cậu có thêm hi vọng về tương lai sau này.
- Chú không sao, hài tử ngoan, đi đứng cẩn thận, đừng để bị ngã - Cậu mỉm cười cúi thấp người nhìn bé con đang ngơ ngác kia
Chỉ một lúc sau, đứa nhỏ kia đã chạy đi, Kim Thạc Trân liếc mắt sang liền thấy nhà vệ sinh mà bước vào.
Rửa tay một chút, rút tờ giấy ra mà lau vết bẩn trên áo, từ trong buồng vệ sinh một người đàn ông bước ra ngoài bình thản rửa tay, anh ta khẽ liếc nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh trên tay cậu.
- Ồ, chiếc vòng của cậu thật đẹp, tôi rất thích thiết kế của nó!
- Cảm ơn anh, nó là món quà chồng tôi tặng! - Cậu cười nhẹ đáp lời, tay sờ vào mặt vòng mà vuốt ve
- Vậy chắc anh ta rất yêu cậu! - Người đàn ông mang nét mặt lương thiện nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng chẳng bao lâu, ánh mắt lương thiện ngưỡng mộ kia liền chuyển thành ánh mắt đầy nguy hiểm, nam nhân kia vẫn giữ nét cười mà đi ra phía sau lưng cậu, nhân lúc Thạc Trân mất cảnh giác, một chiếc khăn mùi soa ở đâu đó áp lên mặt cậu
Thạc Trân trợn tròn mắt và giãy dụa, nhưng thật đáng tiếc, hai tay cậu đã bị giữ chặt, với sức lực hiện tại, cậu thật sự không thể chống trả lại bất cứ ai cả. Mùi nồng hắc từ chiếc khăn kia xộc thẳng vào mũi cậu, đôi mắt trở nên hoa dần. Kim Thạc Trân cứ như vậy ngất lịm.
- Thế thì tôi thật muốn biết, nếu như cậu bị bắt cóc, tên chồng cậu sẽ phản ứng thế nào!- Tên đàn ông nở một nụ cười quỷ dị, mang cả người Kim Thạc Trân vác lên vai
* Leng keng* nhẫn cưới trên tay cậu bất cẩn rơi xuống, cậu mất tích theo bóng dáng của người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com