Chương 30
- Ai sai khiến chúng mày?!
Kim Nam Tuấn ngồi trên ghế gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, tâm thế như một vị vua trị tội kẻ nghịch phản, dưới đất còn có ba tên nam nhân mặt mũi đã bầm dập, tay chúng bị trói ra phía sau thật khổ sở.
Trước mặt hắn xuất hiện một máy ghi âm, một máy đổi giọng và một bộ phận máy nghe lén đã tan nát. Tần sắc lạnh nhạt hiện rõ trên mặt hắn, Nam Tuấn âm trầm bật máy ghi âm lên.
" - Kim Nam Tuấn, cậu với Thạc Trân định thế nào?
- Thế nào là thế nào? Kim Thạc Trân kia cũng thú vị, nhưng rất ương bướng, không phải kiểu tôi thích!
- Vậy tại sao cậu lại kết hôn?!
- Haha! Vì Kim Vương Điền là một người có rất nhiều quan hệ, đi đâu với cái mác con rể mà làm quen với nhiều đối tác. Không chừng Nam Đại sẽ làm chủ một nửa Trung Hoa Đại Lục. Còn Kim Thạc Trân kia, chơi đến khi chán rồi bỏ cũng chưa muộn, dù sao thì...cậu ta cũng rất ngon mắt!"
- Chà, xem ra tao phải mua bản quyền cho giọng nói của mình nhỉ?
- Còn phải thanh trừng nữa, một số kẻ muốn trục lợi mà phản bội chúng ta. Cậu quyết không thể giữ lại đâu Nam Tuấn - Vương Tri đứng bên cạnh, ánh mắt găm thẳng vào nam nhân ngoài cùng mà bóc mẽ.
- Lão đại, tôi không cố ý...là tôi lỡ dại...cầu...cầu mong anh tha cho tôi! - Tên nam nhân kia dùng hai đầu gối đi lại gần hắn khẩn thiết cầu xin - Tôi...tôi xin hứa sẽ không có lần sau...hãy cho tôi cơ hội.
Kim Nam Tuấn thở dài và đứng dậy, giằng bàn tay đang nắm lấy gấu quần mình ra bằng một cú đá hất văng người. Hắn hiện tại tức giận biết nhường nào khi chuyện hợp đồng kết hôn của mình bị bại lộ, và hơn hết, tên Lục Vĩ kia còn dùng người giả giọng ghi âm làm cho Thạc Trân của hắn hiểu lầm?
- Chúng mày nghĩ chúng mày là cái thá gì? Dám đụng đến tao? Và dám đụng đến người nhà của tao?!
- Ngài...ngài Kim...xin ngài tha chết cho chúng tôi...chúng tôi vì túng quẫn quá nên mới làm thuê cho Lục Vĩ...chúng tôi xưa nay đối với ngài chưa từng có ân oán. Đích thực chúng tôi làm chỉ vì tiền! - Hai nam nhân còn lại liên tục dập đầu xin tha, gương mặt nát bầm đến cùng là khổ sở
Lúc này, ánh mắt của hắn thật sự khó đoán, nhìn như đang dịu lại, và nhìn lại như thể là bình yên trước cơn bão tố vậy
- Hmmm...cũng đúng, tên này là ở tổ chức của tôi, tội phản bội chắc chắn không thế dung thứ - Hắn nắm tóc của nam nhân ngoài cùng kéo ra một bên mà cười khẩy - Nhưng các cậu cũng đã biết những thứ không nên biết. Ba người anh em vẫn là nên đoàn tụ thì hơn!
- Không...xin ngài...ngài Kim...tôi xin ngài tha cho tôi...tôi sẽ làm tất cả!!! Không!!!!
Kim Nam Tuấn đi ra khỏi cửa hầm tối tăm ẩm thấp bỏ lại tiếng la hét thảm thiết và đau đớn phía sau, trên mặt chẳng biểu hiện ra một biểu cảm nào. Hắn lặng lẽ bước vào thang máy và toan trở về nhà mình, từng bước đi đều mang một tầng tâm sự khi nghĩ đến lời nói của Kim Vương Điền.
- Không ly hôn...cũng được! Nhưng cho đến khi cháu ngoại của tôi được sinh ra, tiểu Trân tuyệt nhiên không được ở cạnh cậu, lần bắt cóc này là quá đủ rồi
________
- Thai tượng của thiếu gia ổn định, xin lão gia cùng phu nhân không cần lo lắng!
- Vậy được rồi, ông nhớ đấy, đừng để ai biết chuyện này!
Đôi mắt Kim Thạc Trân khép hờ rồi mở dần ra, cậu có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ mình đang nói chuyện với ai đó, ánh mắt mờ mịt nhìn sang bên cạnh, là một vị bác sĩ, và mẹ cậu đang dúi vào tay ông một phong bao không ít tiền.
- Mẹ...mẹ
- Ôi trời tiểu Trân, con tỉnh rồi!
Mẹ của cậu chạy nhanh đến bên giường, hoảng hốt gọi tên cậu, bà nắm lấy tay Thạc Trân, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
- Con từ lúc Kim Nam Tuấn mang về đã ngất đi, thật may quá, con không sao.
- Mẹ...mẹ biết...đã biết rồi sao? - Kim Thạc Trân nhìn lên vùng bụng của mình
- Ừm...mẹ biết, tiểu Trân con phải giữ sức khoẻ cho tốt, thật may rằng nó không ảnh hưởng đến sức khoẻ của con....
Kim Thạc Trân hiện tại mới nhận ra, cậu nhìn xung quanh mới phát hiện ra bản thân đang ở nhà của mình. Đáy mắt có chút lay động, cậu đạp chăn ra mà ngồi dậy.
- Con mới tỉnh dậy còn muốn đi đâu? - Kim Vương Điền bước vào bên trong phòng mang bộ dáng lãnh tĩnh hỏi
- Bố...Nam Tuấn đâu rồi ạ? Con...con phải về nhà
- Con rốt cuộc ở bên cậu ta nguy hiểm đến như vậy còn muốn quay lại? - Bố cậu lớn tiếng - Cho đến khi sinh đứa nhỏ này ra con tuyệt nhiên không thể quay trở lại đó nữa!
- Nhưng...
- Con nên nghe lời bố đi, bố mẹ không thể để con gặp nguy hiểm được.
Nói rồi hai người cùng nhau rời khỏi phòng cậu, trước khi đi cũng không quên khoá cửa phòng lại thật chặt. Kim Thạc Trân vùng lên đuổi theo cuối cùng lại bị chặn lại trước cửa. Không biết làm gì rốt cuộc chỉ có thể đập cửa trong vô vọng.
- Bố! Mẹ! Hai người không thể làm thế! Con là vợ của Nam Tuấn...người không thể vô lý như vậy được!
.
Buổi tối hôm ấy, dù đồng hồ đã điểm muộn, vẫn có đến hai con người trằn trọc không thể ngủ nổi.
Kim Nam Tuấn cầm máy ghi âm trên tay, hắn thật tò mò biết nhường nào. Không biết Thạc Trân có hiểu lầm hắn không, cũng không biết hiện tại cậu có nhớ mình không nữa. Cho đến cuối cùng vẫn là không thể ngủ được, Kim Nam Tuấn liền muốn gọi cho Kim Thạc Trân
* Tút...Tút*
" Nam Tuấn...."
- Anh đây, thế nào rồi nhóc con? Còn mệt không
Vừa nghe giọng Thạc Trân, tâm tình hắn liền trở nên vui vẻ tột độ, dùng giọng điệu yêu chiều mà hỏi cậu
" Em nhớ anh!"
- Anh cũng nhớ em, trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đứa nhóc kia không quấy rầy em chứ?
"Không có...em một chút cũng không sao...nhưng chúng ta đã gần tháng không gặp rồi...em thật muốn ôm anh...cũng thật muốn anh hôn em!"
Giọng nói buồn bã vang lên bên đầu dây bên kia khiến hắn chất chứa đầy nỗi đau lòng, nhưng hắn không thể làm trái lời của bố mẹ vợ được. Phải giữ chứ tín, có như vậy thì mới có được sự tin tưởng của ông bà. Bất quá hiện tại nghe thấy giọng nói của Kim Thạc Trân, hắn vẫn là có chút...không kìm được.
...
Kim Thạc Trân thở dài, cậu có lẽ nên chờ vài ngày cho bố mẹ nguôi giận, nhất định họ sẽ mủi lòng mà cho cậu trở về nhà Kim Nam Tuấn. Hiện tại từ lúc trở về đến giờ cũng chưa có tắm rửa gì khiến cậu ngứa ngáy không chịu được, từng kiện trang phục ly khai. Kim Thạc Trân tự chọn được một bộ đồ thoải mái cho mình.
Ngay giây phút tủ được đóng lại, Kim Thạc Trân nhìn qua tấm gương lớn trong phòng mà có chút hoảng hốt. Thế quái nào lại có người đột nhập vào phòng cậu?
Chỉ với một giây ngắn ngủi, tên đàn ông kia một bước khoá chặt cậu trong lòng. Thạc Trân trừng lớn mắt, là một nam nhân cao lớn, trên người mặc đồ đen, ngay cả mũ lưỡi trai cũng đội, khẩu trang cũng đeo khiến cậu không thể nhận ra.
- Ai?! Ưmmmmmm... - Cậu định hét lên, nhưng nhanh chóng bị tên đàn ông kia bịt miệng.
- Đừng hét lớn, là người chồng đẹp trai của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com