Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Tâm tình chưa hết bàng hoàng quay sang nhìn nam nhân cao lớn mang cậu đặt vào trong lồng ngực kia. Hắn đã đến đây từ lúc nào? Cậu chỉ vừa cúp máy mới năm phút thôi.

Nhìn thân thể mình hiện tại chẳng còn mảnh vải nào che thân, để Kim Nam Tuấn ôm như vậy cũng có chút xấu hổ, đôi má cậu đỏ ửng, gạt tay hắn ra.

- Anh...vào đây bằng cách nào?

- Thì...em cũng biết đó... - Kim Nam Tuấn chỉ tay về phía ban công bên ngoài

Thạc Trân lắc đầu thở dài, nếu cứ như thế này, có ngày cậu sẽ bị doạ chết mất. Tên nam nhân này đến cùng là rất rất bá đạo, thứ gì hắn muốn đều dùng mọi giá đạt được.

- Anh đến đúng lúc quá nhỉ? * Bép* - Hắn cười lên tràn đầy thích thú vỗ lên bờ mông cong vểnh kia

Hắn hùng hục muốn bế bổng cậu chàng lên mà ném xuống giường hành sự. Nhưng Kim Thạc Trân tuyệt nhiên không dễ dãi như vậy, cậu dùng sức mang bàn tay to lớn kia đẩy ra, đôi mắt kiêu ngạo cầm lên một chiếc khăn bông

- Hiện tại em nên đi tắm thì hơn! Chồng yêu ngồi đợi một lúc đi, đừng nóng vội.

...

Kim Thạc Trân thoải mái bước ra bên ngoài, hơi nước nóng vẫn mù mịt cộng với mùi sữa tắm thơm ngát bay ra. Trên người hiện tại chỉ mặc chiếc áo choàng tắm cùng mái đầu ướt đang nhỏ giọt. Nhưng cảnh tượng trên giường thật khiến cậu bàng hoàng.

Gã chồng của cậu đầy ai oán ngồi trên giường, mũ lưỡi trai cùng áo khoác ngoài đều được cởi ra, và đôi mắt kia chẳng biểu hiện lên chút cảm xúc nào cả, khiến cậu không khỏi nghĩ mình đã khiến cho hắn tức giận hay không.

- Anh...giận em hả?

- Không

- Thôi mà....

Kim Thạc Trân cười hì hì dỗ dành tên nhóc to xác kia, cậu sà đến mà ngồi vào lòng hắn, mặt đối mặt. Cánh tay trắng muốt kia vòng qua cổ Nam Tuấn mà thủ thỉ những lời đầy ỷ lại

- Có phải là em từ chối anh đâu?

- Nhưng anh ghét việc phải chờ đợi!

Cậu nhoài người lên, cần cổ hạ xuống mà hôn lấy con người đối diện đầy mạnh bạo, bàn tay cậu luồn vào kẽ tóc màu khói trầm khiến hắn có bao nhiêu kích thích, nhanh chóng liền nằm gục xuống giường, từng mảnh áo quần bay lượn lung tung khắp nơi. Kim Nam Tuấn cùng đối phương chính là phát tiết hết sự nhớ thương của mình lên người kia.

....

- Ông này, tôi nghe thấy tiếng khóc

Kim phu nhân đang nằm trên giường ngủ cùng bố của Thạc Trân mà im lặng nhằm nghe rõ tiếng động loáng thoáng đang phát ra mà bà nghe được. Tiếng nức nở của ai đó quen thuộc như con trai của bà vậy.

- Haizzz, chắc lại nhớ thằng nhóc Nam Tuấn đến không ngủ được đây mà. Đúng là dại dột!

- Tôi thấy tội nghiệp chúng nó quá...hay ông suy nghĩ lại đi

- Không là không, con trai tôi ở bên tên nhóc ấy mới nửa năm đã gặp hoạ suýt chết. Tôi còn phải bảo vệ cháu mình nữa!

....

- Aaa...Nam Tuấn....anh là đồ khốn! Nếu ngày mai em không thể đi được nhất định sẽ giết chết anh! Huhu

Kim Thạc Trân bấu lấy vai hắn mà khóc lãng khổ sở trong tình hình thế trận đang căng thẳng cực điểm. Kim Nam Tuấn hiện tại như một kẻ cuồng nộ xâu xé con mồi của mình, dù đã tận lực để bản thân không ảnh hưởng đến đứa nhỏ kia, cậu vẫn là bị hắn làm đến phát khóc.

- Haha, không đi được cũng được, anh thật thích cảm giác kiểm soát em trong vòng tay mình- Nam Tuấn hơi thở dồn dập trong mỗi cú đưa đẩy như trời đánh của hắn, vãn không quên trêu trọc con chuột kia một trận.

- Em...em ghét anh!!!

_______

Ban công phòng ngủ mang từng đợt gió phấp phới bay vào trong phòng, thổi mái tóc nâu của ai đó đang nằm trên giường, điểm tô trên làn da trắng ấy, ánh sáng bên ngoài chiếu vào những dấu hôn ngân đỏ đậm trên từng tấc da thịt kia một cách rõ ràng.

* Cộc cộc cộc*

- Tiểu Trân, mau dậy ăn sáng nào!

Tiếng người phụ nữ hiền hậu từ bên ngoài cửa gõ vào cửa phòng cậu ba cái trước khi dùng chìa khoá phòng mở cửa. Cửa gỗ được gõ vào tạo nên những tiếng động khá lớn, cũng vì thế mà nó thành công khiến Kim Thạc Trân bừng tỉnh.

- Ưm....

Vặn vẹo người một cái, quay qua quay lại, Thạc Trân phát hiện người đàn ông bên cạnh mình vẫn đang ngủ say, và đợt gõ cửa tiếp theo đã giúp cho Kim Thạc Trân phải tỉnh ngủ hoàn toàn.

* Cộc Cộc Cộc*

- Tiểu Trân, con chưa dậy sao?

Hai mắt cậu trừng lớn và nhanh chóng rời giường đứng dậy, không được, không thể được. Kim Nam Tuấn không thể bị phát hiện ở đây được, cậu đưa bàn tay lay lay người đàn ông kia nhanh chóng thức dậy.

- Mau mau Nam Tuấn! Mẹ...là mẹ em!

- Ưm....Hửm?! Mẹ em thì sao....

- Con mẹ nó anh mau dậy đi, muốn để bị phát hiện rồi ly hôn sao? * Bốp* - Kim Thạc Trân tức giận mà tát vào mặt Nam Tuấn một cái đến tỉnh ngủ.

- Cái gì ly hôn? Chết tiệt....

Đợi Kim Nam Tuấn hoàn hồn cũng nửa phút, hắn bật dậy đầy chuyên nghiệp, mang theo tất cả quần áo của mình mà chạy như bay vào phòng tắm. Thạc Trân cũng đồng thời lấp liếm nói vọng ra ngoài khi bắt đầu nghe tiếng mở khoá cửa phòng xoành xoạch, ngay sau đó, cậu cũng trốn thật nhanh vào phòng tắm.

- Con đang tắm, lát nữa sẽ ăn!

- Được rồi, vậy thì mẹ sẽ đặt đồ ăn ở trong phòng cho con, mau ăn khi còn nóng nhé nhóc con!

- Dạ được! Cảm ơn mẹ đã làm đồ ăn sáng cho con....

Mẹ Thạc Trân vui vẻ đặt khay đồ ăn xuống bàn, khẽ lắc đầu vài cái lo lắng khi giọng nói của cậu đã khàn đi một nửa, chắc là đêm qua con của bà đã khóc quá nhiều. Yêu một người đúng thực là quá khổ sở.

Trước khi bước ra khỏi phòng, tầm mắt bà bỗng chợt chú ý qua một thứ kì lạ đang vắt vẻo ở trên ghế sofa kia. Con trai bà rốt cuộc từ lúc nào lại mặc chiếc quần lớn như thế? Lại còn hoạ tiết da báo....

- Tiểu Trân này....- Bà ngờ vực hỏi qua lớp cửa phòng tắm

- Vâng?

Kim Thạc Trân bên trong chậm rãi mở nước xả vào bồn, thế nhưng tên gấu đần kia nhất quyết không tha cho cậu, lợi dụng lúc cậu đang trả lời mẹ mình mà lặng lẽ chiếm tiện nghi của cậu. Hắn như một con mãng xà liên tục sàm sỡ khiến Thạc Trân đỏ bừng mặt, trong lòng ngàn vạn lần muốn đá văng tên điên kia ra ngoài.

- Con chắc là đêm qua con ở một mình chứ?

- Dạ...v....vâng! Cửa phòng con bị khoá mà...a...ai có thể ra vào ngoài bố mẹ chứ?

Chết tiệt, câu hỏi này trúng tim đen của cậu rồi, Thạc Trân đầu óc xoay mòng mòng mà run rẩy, không phải mẹ của cậu phát giác ra điều gì chứ?

- Này....- Đột nhiên tên đàn ông đang trêu trọc cậu ngừng lại trong một tâm thế sững sờ

- Sao vậy?

- Hình như...anh quên chiếc boxer của mình ở bên ngoài....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com