Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Kim Nam Tuấn ngồi bên phòng tiếp khách cầm ipad xem camera bên trong phòng mà không khỏi nở nụ cười thích thú.

Thạc Trân của hắn đúng thật là mạnh mẽ như vậy. Mới nói chuyện hơn mười phút đã khiến người phụ nữ không biết trời đất kia tức đến sôi máu.

Đúng lúc đang trong đầy vẻ đắc ý, hắn đột nhiên theo phản xạ đứng bật dậy và vứt ipad sang một bên, bước chân thuôn dài chạy nhanh thoăn thoắt vào căn phòng lớn đối diện.

Ipad vẫn tiếp tục chiếu đoạn băng ghi hình trực tiếp trong phòng làm việc, nơi người phụ nữ kia đang cầm chiếc bình hoa trên bàn hắn ném về phía Kim Thạc Trân.

.

* Choang*

* Rầm*

Hai tiếng động lớn đồng thời phát ra, cửa phòng làm việc mở toang trong sự ngỡ ngàng của hai con người, chỉ thấy nam nhân cao lớn chạy vào trong phòng muốn đưa tay kéo lấy Kim Thạc Trân, nhưng tất cả thực sự đã quá muộn.

- Thạc Trân!!!!

Chiếc bình hoa bay lên rất cao, và chúng hạ xuống đỉnh đầu Kim Thạc Trân một cách rất đau đớn.

- Á!!!

Một tiếng hét lớn vang lên, Kim Thạc Trân cuối cùng chỉ có thể ngã xuống vòng tay của hắn, đau đến mức không thể hét lên. Thạc Trân cảm thấy trước mắt mình chính là một mảng trắng xoá, cứ thế mờ mịt dần và ngất lịm đi.

Tiếng nam nhân vẫn gào thét bên tai cậu, nhưng cho đến ngón tay Kim Thạc Trân vẫn mãi mãi không thể nhấc lên.

- Thạc Trân...Thạc Trân! Không....KHÔNG!!!

Kim Nam Tuấn không có thời gian để nghĩ nhiều, một bước đơn giản mang Kim Thạc Trân nhẹ nhàng bế lên và chạy ra ngoài. Đến khi thư kí Mạc kịp chạy đến vì tiếng động lớn thì trong phòng đã chẳng còn một ai nữa.

Thang máy báo một tiếng * ting* và mở cửa, toàn bộ nhân viên tại sảnh công ty sửng sốt như muốn hét lên khi nhìn thấy phó chủ tịch của họ một thân máu dính đẫm áo sơ mi mà bế cậu trai ban nãy trên tay, chẳng có một người nào đi theo phía sau, hắn chính là tự mình giật lấy chìa khoá xe của tài xế để mang cậu rời đi.

_______

Biển hiệu phòng cấp cứu được bật lên với một màu đỏ chói mắt. Không khí xung quanh thật sự im lặng đến đáng sợ, dọc phía hành lang bệnh viện có đến gần mười thuộc hạ canh chừng, đảm bảo không có một kẻ khả nghi nào có thể bước vào.

- Buông tôi ra....nếu dám mạo phạm tôi, Kim Nam Tuấn sẽ móc mắt moi gan các người!!!

Tiếng người phụ nữ ai oán kêu lớn dọc hành lang bệnh viện vang đến, Kim Nam Tuấn một thân lạnh nhạt đứng lên hướng về phía tiếng hét đang ngày một đến gần.

Người phụ nữ hai tay bị giữ chặt, vừa đến trước mặt Nam Tuấn liền bị quật chân cho quỳ xuống.

- Các người làm cái gì....Nam Tuấn mau cứu em....

Đáp lại cô ta chính là ánh mắt lạnh lẽo tột cùng của hắn. Kim Nam Tuấn bước đến trước mặt, nhằm trúng mặt cô mà cho một phát tát đau điếng

* Chát*

- Á!!!

- Giỏi lắm, tôi thấy cô là một người phụ nữ rất cừ khôi, đến người cũng dám giết!

- Nam Tuấn, anh không thể nói như vậy....em chính là bị đầu óc ngu muội sai khiến....thật sự không nghĩ sẽ trúng đầu cậu ta!

* Chát* Thêm một cú tát giáng lên má còn lại của cô

- Đầu óc của cô tự suy nghĩ, hiện tại lại đổ thừa cho cái gì?!

Mỹ Lâm ngồi trên mặt đất hiện tại gương mặt đã đỏ lựng, hai mắt tèm nhèm nước, mái tóc đỏ cũng trở nên bù xù khó coi, cô ta từ biểu tình khóc lóc thảm thương liền trở thành vẻ đáng sợ rợn người. Hướng đến phía Nam Tuấn lạnh lùng nói.

- Anh nói tôi giết người? Vậy anh tự tin cho rằng mình chưa từng giết ai sao? - Mỹ Lâm nhếch miệng - Kia chẳng qua chỉ là một tên nam nhân tầm thường, cậu ta có gì hơn tôi? Anh cưới cậu ta về không sợ dòng họ Kim tuyệt tự tuyệt tôn sao?

* Bốp* Hắn giáng một cú đá vào bụng của Mỹ Lâm khiến cô ta ngã nằm xuống đất

- Cậu ấy hơn cô, vì cậu ấy không tham lam, cậu ấy hơn cô, vì cậu ấy có phẩm giá riêng của mình. Và cậu ấy hơn cô!- Kim Nam Tuấn nghiến răng - Hơn cô ở một tờ giấy đăng kí kết hôn và cả tấm chân tình của tôi!

- Kim...Nam Tuấn...tôi đã yêu anh đến như vậy mà....- Người phụ nữ khoé miệng đã tứa máu thở dốc nói đầy chua chát

- Tôi tự thấy cô yêu vị trí lão đại phu nhân của Bạch Hổ, yêu cả ghế phu nhân phó chủ tịch công ty tập đoàn Nam Đại thì đúng hơn

Nam Tuấn chán ghét quay lưng đi, phía sau bắt đầu truyền đến những tiếng bước chân rất đỗi vội vã, chỉ một lát sau, trước mặt hắn đã xuất hiện hai người một nam một nữ.

- Nam Tuấn....

- Kim Nam Tuấn!!!- Mặc Di bước đến túm cổ áo hắn - Anh rốt cuộc chăm sóc cậu ấy kiểu gì? Chỉ còn một tháng nữa là cậu ấy sinh rồi anh biết không?! Tại sao lại không để cậu ấy ở nhà dưỡng thai?

- Cái...cái gì sinh?

Ngay lúc hắn định gỡ tay Mặc Di ra hoà giải, đột nhiên nhận được một thanh âm ngạc nhiên từ phía sau. Cô đẩy Nam Tuấn sang một bên, nhìn thấy người phụ nữ ngồi dưới thềm đất kia lại càng điên tiết, liền lao lên tát cho cô ta một cú đau đến mức váng đầu

* Bốp*

- Con súc vật! Mày làm gì Thạc Trân?!

Nhận thấy tình hình quá đỗi nghiêm trọng, người đàn ông từ phía sau bắt lấy vai Mặc Di kéo lại, anh lắc đầu xin cô ngừng tay. Nhưng cuối cùng thứ nhận được chỉ là cái vung tay đầy khinh bỉ.

- Vương tiên sinh, tôi biết cô ta là người yêu của anh, nhưng tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải nể mặt ai cả. Ngay cả hôm nay anh có đánh chết tôi, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho Thạc Trân!

Những cú đá đấm giáng đến Mỹ Lâm đầy đau đớn, nhưng Mặc Di vẫn chẳng có ý định ngừng lại, thuộc hạ đứng canh gác trông thấy một màn này đã phải nhăn mặt nhìn nữ nhân trước mặt mà nuốt nước bọt một cái ực. Sức mạnh của phụ nữ thực sự khó có thể phủ nhận, chỉ chốc lát sau, người đã bất tỉnh mê man trong vũng máu, Mặc Di lúc này mới hả dạ ngồi xuống ghế chờ.

2 tiếng trôi qua, trời cũng đã chợp tối, Mặc Di cùng Vương Tri ngồi trên ghế chờ nhìn Kim Nam Tuấn một thân bê bết máu đi qua đi lại không ngừng lo lắng.

- Kim Nam Tuấn, về nhà tắm rửa chút, bao giờ bác sĩ ra ngoài, tôi nhất định sẽ báo cho cậu biết

- Không được - Kim Nam Tuấn quả quyết đáp lại rồi lặng lẽ nhìn Mặc Di - Bố mẹ của cậu ấy....đã biết chưa?

- Vẫn chưa...- Mặc Di thở dài - Nếu như để hai bác biết chuyện, thứ anh phải đối mặt hiện tại chính là tờ giấy ly hôn chứ không phải Thạc Trân đâu.

Cô cúi đầu đầy mệt mỏi, Thạc Trân bị thương là một chuyện quá sức kinh diễm đối với bố mẹ của cậu. Con trai của họ chính là báu vật, nếu như không phải Kim Thạc Trân và Kim Nam Tuấn quá đỗi yêu nhau, cô hà cớ gì phải vất vả giấu chuyện như vậy?

* Cạch*

Nhị vị bác sĩ cùng nhau bước ra khỏi phòng cấp cứu. Ngay lập tức Kim Nam Tuấn như ruồng bỏ tất cả để chạy đến, khẩn trương nắm lấy bắp tay bác sĩ

- Bác Lý, tình hình Thạc Trân thế nào?

- Tên hài tử con thật bướng bỉnh, Thạc Trân đã mang thai mấy tháng rồi? Sắp sinh rồi đấy con biết không?! - Bác sĩ Lý nhăn mày đem tay của hắn gạt ra đầy tức giận- Cũng may đứa nhóc nhà con mạng lớn, bằng không thai cũng sẽ chết lưu! Vào thăm cậu ấy đi, cũng may rằng bình hoa kia chất liệu mỏng, nếu không hộp sọ của cậu ấy ảnh hưởng cũng không ít đâu.

Mặc kệ lời trách mắng giáo huấn của vị bác sĩ lớn tuổi, Kim Nam Tuấn như muốn ruồng bỏ cả giang sơn, chỉ một mực bước vào bên trong phòng bệnh. Đập vào mắt hắn, chính là Thạc Trân đang nằm trên giường, đầu quấn băng trắng muốt, trên mũi còn đang thở oxi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh giường của cậu, mang bàn tay kia nắm lấy, tự trách vô biên.

- Anh xin lỗi...đáng lý ra nên để em bên cạnh mình, là anh không tốt, lại không ngờ tới nữ nhân kia dám làm bậy.

-...

- Em muốn anh làm gì với người phụ nữ kia? Anh sẽ tặng em bộ trăng sức làm từ 32 chiếc răng của cô ta nhé? Anh sẽ cho em hết....tỉnh lại đi Thạc Trân.

-....

- Anh không thể sống thiếu em....

- Mẹ nó anh ồn quá! Để tôi ngủ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com