Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

- Oẹ....

Căn hộ cao cấp rộng lớn chẳng có lấy một ánh đèn, chỉ còn ánh sáng le lói của đèn đường, xen lẫn vào đó quả thực là vài âm thanh nôn mửa rợn người.

Kim Thạc Trân hứng lấy một vốc nước tạt lên mặt mình, cậu hiện tại đầu óc sớm đã quay cuồng, cơn buồn nôn cứ hơi tí là lên bất chợt chẳng thể lí giải. Hiện tượng kì lạ này diễn ra đã tròn một tuần, cậu thực sự khó mà tin được, bản thân khi không lại có thể ốm nặng đến như vậy.

Hiện tại bố và mẹ đã sang nước ngoài làm việc từ lâu, cậu thiết nghĩ nếu như gọi cho ông bà cũng chẳng phải cách, ngược lại càng khiến sự việc thêm rối ren. Kim Thạc Trân rót một cốc nước ấm để uống cho dịu cổ họng đau rát của mình xuống một chút

Đưa tay sờ lên trán, không nóng

Kẹp nhiệt độ vẫn ở mức bình thường

Đối với một kẻ xem trọng sức khoẻ như cậu, bệnh dạ dày lại càng không thể xảy ra. Vậy còn có khả năng gì nữa đây?

Thạc Trân nhìn lên cuốn lịch treo trên tường, vừa hay là ngày 4/12- sinh nhật của cậu. Những tiếng ting ting chúc mừng sinh nhật của bạn bè, họ sôi nổi nhắn tin trong nhóm chat để đề xuất một buổi tiệc xa hoa đắt tiền cho sinh nhật của cậu. Nhưng nất quá hiện tại, Kim Thạc Trân làm sao còn tâm trí mà vui vẻ?

- Mệt quá...không lẽ mình cứ như vậy mà chết hay sao?!

Biết bản thân phải tự lực cánh sinh, cậu nhịn nhục cầm điện thoại lên, lướt trong danh bạ điện thoại một chút, rốt cuộc cũng dừng lại trước một cái tên " Bác sĩ Tần"

______

- Thạc Trân, cậu hiện tại cảm thấy thế nào?!

Nam nhân bộ dáng thư sinh đặt bát cháo đã hết sạch ở bên tủ đầu giường, Kim Thạc Trân hiện tại sắc mặt nhợt nhạt không thể tả, bất quá sau khi ăn xong cũng là bớt xanh xao đi đôi phần.

- Cảm ơn cậu Tần Lập, thật tốt quá, Gọi chưa đầy 10 phút đã có mặt. Có phải số tôi quá may không? - Cậu cười cợt nhìn nam nhân trước mặt

- Vì tôi biết bệnh nhân quen của tôi khi ra ở riêng sẽ rất xem nhẹ bản thân, ông bà Kim đã căn dặn tôi đến tận kẽ tai. Tôi phải chăm sóc cậu cho ra nhẽ thôi!

Tần Lập là bác sĩ riêng chăm sóc đặc biệt cho gia đình cậu suốt những năm gần đây, là bố cậu Kim Vương Điền nhìn xa trông rộng, biết là Kim Thạc Trân hay nổi bệnh bất thường, hơn nữa cậu cùng Tần Lập vừa gặp đã thân, ông đặc biệt tìm một căn hộ gần bệnh viện của Tần Lập để thúc ép cậu vào ở. Cũng nhờ vậy mà chỉ một cuộc điện thoại, anh ta cứ như thế liền chạy đến như một cơn gió vậy.

- Tôi rốt cuộc là bị sao vậy? - Thạc Trân sốt ruột- Triệu chứng này xảy ra cũng quá bất thường đi

- Hiện tại...tôi chỉ có thể nghĩ rằng cậu bị suy nhược cơ thể, muốn chắc chắn e rằng...phải đến bệnh viện một chuyến.

.

Kim Thạc Trân hiện tại hai tay đan vào nhau, trong lòng sớm đã như lửa đốt nhìn Tần Lập đang từng bước hoàn thành hồ só bệnh án mà chờ kết quả kiểm tra tổng quát. Cậu quả thực vẫn là mệt muốn chết, nhưng bản thân còn nhiều việc phải làm, vậy nên cậu chàng hảo hảo muốn nhanh chóng chữa bệnh, bản thân liền có thể trở lại làm việc.

- Thạc Trân, hiện tại đã có kết quả rồi, bất quá thân thể cậu...có chút lạ.

- Lạ? Lạ là lạ thế nào? - Cậu nhíu chặt đôi mày, bàn tay siết lấy nhau ngày càng chặt- Không phải tôi...sắp chết đấy chứ?

- Ha! - Tần Lập cười khẩy- Cái mạng cậu...vẫn còn dai như quỷ!

- Cậu... - Thạc Trân bị chọc cho câm nín, rốt cuộc chỉ còn biết cười khổ nhìn anh- Hiện tại tôi thế nào, là đang mang bệnh gì vậy?

- Tôi không biết...

- ....

Thạc Trân hiện tại đúng là muốn đánh cho tên Tần Lập trước mặt mình cả ngàn cú. Nói chuyện có chút lí lẽ được không vậy bác sĩ Tần? Mang cậu đi xét nghiệm trên dưới cả một ngày trời, cuối cùng rốt cuộc lại nói rằng bản thân không biết.

- Cậu đùa tôi à?

- Không phải, chỉ là qua kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu, cả hai đều mang hormone hCG. - Tần Lập ôn tồn đan tay lại rồi nói tiếp- Hormone này chỉ có thể tồn tại trong cơ thể nữ giới khi mà họ...mang thai

- Khụ khụ!!!

Kim Thạc Trân rốt cuộc không uống một ngụm nước nào cũng tự phát sặc một trận. Cậu chàng thực sự nghĩ mình đã nghe nhầm rồi, cái gì mà mang thai? Cậu chính xác là nam nhi đại trượng phu. Tên Tần Lập này muốn giết thời gian của cậu hay gì?

- Tên lang băm! Có phải cậu lấy nhầm mẫu xét nghiệm của bệnh nhân khác hay không? Tôi là nam nhân bình thường, cậu nói có thai cái đếch gì?!

- Mẫu xét nghiệm của cậu do riêng tôi nhận và đảm nhiệm, còn có thể nhầm với ai khác sao? - Tần Lập tháo kính trên mắt xuống mà xoa xoa mi tâm mình- Muốn chắc chắn nhất, có lẽ chúng ta phải đi siêu âm mới được.

_______

...

- Thạc Trân, cậu ổn chứ?

- ...

Tần Lập suốt quãng đường lái xe trở về căn hộ của Thạc Trân mà toát mồ hôi hột, kể từ lúc có tất cả kết quả xét nghiệm, cậu hệt như cái xác không hồn, không nói không rằng. Kim Thạc Trân nắm chặt đống giấy khám bệnh mình trên nay, cậu đè nén cảm xúc bùng nổ của mình, hạ giọng nói với Tần Lập

- Đừng về đường đấy, cậu đưa mình đến trụ sở chính của công ty Nam Đại đi.

Xe chuyển bánh rẽ sang hướng khác, chỉ ngang qua hai con phố không lâu đã dừng lại trước đại sảnh cơ quan trực thuộc tập đoàn Nam Đại. Kim Thạc Trân mặt vẫn chẳng thổ lộ chút cảm xúc nào, hiện tại cậu chỉ muốn gặp người đó, càng sớm càng tốt.

"Ít nhiều gì đây cũng chỉ có thể là con của Kim Nam Tuấn, cũng phải xem hắn muốn bỏ hay giữ chứ?" Cậu cầm hình ảnh siêu âm trên tay mà nghĩ thầm

- Trớ trêu thật, nam nhân như mình mang thai sao? Chuyện này thật khó để mà tin được.

Cậu thực sự đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, chưa nói đến chuyện thoả hiệp bỏ hay giữ, hiện tại việc cậu mang thai thôi cũng đã khiến người ta nghĩ cậu bị điên, bị thần kinh rồi.

Dõng dạc đi qua cửa vào đại sảnh mà tiến thẳng đến quầy tiếp tân trước mặt, Kim Thạc Trân nhìn qua ánh mắt hoang mang ngờ vực của lễ tân mà lãnh tĩnh nói.

- Phiền cô báo cho thư kí Mạc, tôi Kim Thạc Trân đến tìm gặp phó chủ tịch Kim Nam Tuấn!

Khí chất phi phàm nói không vấp lấy một chữ, đủ để cậu cho hai cô gái lễ tân ở đây thấy được bản thân há chẳng phải một nhân vật bình thường, Thạc Trân nhướn mày nhìn hai cô nàng ấy cứ nghệt mặt ra nhìn mình đầy khó hiểu mà tiếp lời

- Nhân sự của tập đoàn Nam Đại là người chậm chạp như vậy sao?!

- Dạ...dạ...phiền anh đợi một lát!

Kim Thạc Trân rủa thầm trong lòng, đôi co với hai người này ngốn mất năm phút của cậu rồi. Đã một tháng hơn kể từ lúc cậu tuyên bố cùng Kim Nam Tuấn kia trở thành người dưng, hiện tại liền xuống nước đi gặp hắn như vậy, há cũng không phải là tên nam nhân kia chơi bời để lại hậu quả, không những thế, hậu quả còn để lại trên người một nam nhân. Kim Thạc Trân rốt cuộc cũng nghĩ đến trường hợp nhà họ Kim kia vì thể diện mà không muốn có đứa con này, hiện tại cậu đến cũng là chỉ để thông báo mà thôi.

Ngồi đợi nửa ngày rốt cuộc cũng thấy thư kí Mạc từ trong thang máy bước ra,ánh mắt cậu ta bình đạm, còn có chút hiếu kì, bất quá hiện tại đang tiếp khách, vậy nên cậu chàng không khỏi phải nở ra nụ cười niềm nở.

- Anh Kim, hiện tại phó chủ tịch đang đợi anh sẵn trên phòng!

Không đợi nam thư kí kia nói hết, Kim Thạc Trân kéo phẳng cổ áo măng tô của mình xuống, một bước lại một bước đi vào trong thang máy chuyên biệt

.

* cộc cộc cộc*

- Mời vào.

Tiếng nói suốt một tháng trời không được nghe, hiện tại thế nào cậu vẫn thấy nó thật ngạo nghễ và thật đáng ghét là sao nhỉ?

Kim Thạc Trân chẳng chần chừ mở cửa phòng liền nhìn thấy tên nam nhân cao lớn đang ngồi trên ghế làm việc xem xét văn kiện, ánh mắt không biểu thị ra chút cảm xúc gì, bởi vì hắn cũng đâu biết được làm thế nào cậu đột nhiên lại đến tìm hắn chứ? Thạc Trân ghét hắn như thế, muốn nói về hợp đồng dự án chung của hai công ty, cũng là chủ tịch Kim Vương Điền tự thân đến.

- Tôi...muốn nói chuyện với anh!

Hiện tại biểu tình của Thạc Trân thật khác so với những gì cậu mong đợi, có chút hồi hộp, cũng có chút sợ sệt.

Nếu như Kim Nam Tuấn nghĩ cậu phát điên mà đi bêu rếu cậu thì sao? 

Có lẽ hắn ta không trẻ con đến thế.

- Ngồi đi.

Kim Thạc Trân vừa đặt mông xuống dưới sofa, bản thân liền bắt gặp ánh mắt như dao phóng đến người mình, Kim Nam Tuấn xắn tay áo sơ mi của mình, bản thân bĩnh tĩnh nhấp ngụm trà

- Cậu Kim trước kia là không muốn cùng tôi có quan hệ, hiện tại lại đến tìm tôi, cậu khó hiểu ngang những cô gái ngoài kia rồi đó.

- Ông trời bắt tôi và anh phát sinh mối quan hệ, bản thân tôi đây cũng đâu cần cái đồ của nợ như anh?

Cậu đảo mắt chán nản, tay cầm lấy tập kết quả xét nghiệm cùng giấy siêu âm của mình đặt lên bàn

.

Kim Nam Tuấn cùng Kim Thạc Trân xác nhận qua xác nhận lại cũng tròn hai tiếng trôi qua, rốt cuộc hắn cũng phải gật gù mà tin lấy thông tin kì lạ này. 

- Cậu...có bao lâu rồi?

- 5 tuần.

5 tuần, vừa lúc cậu và anh phát sinh quan hệ, vì không có đặc điểm sinh học như phụ nữ, phía bên khoa sản chỉ có thể suy ra thời gian từ lần cuối cùng quan hệ, bất quá lần đầu của cậu cũng là gần đây nhất- cùng với hắn.

- Chuyện này làm sao có khả năng chứ...

- Đến chính tôi còn chẳng tin nổi, hơn nữa tôi chỉ đến đây thông báo, tôi sẽ chịu trách nhiệm vì đứa nhỏ này. Vả lại tôi sẽ còn tái khám lần nữa, nếu như không phải mang thai mà là đang bị bệnh gì đó, vậy thì ngày hôm nay, coi như là tôi đang làm phiền anh vậy.

Trông thấy đoạn Thạc Trân chuẩn bị đứng lên đi về, Kim Nam Tuấn liền bất giác níu tay

- Để tôi đi cùng cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com