Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Khách sạn Irene, Macau

- Thưa anh, hiện tại còn 1 tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn với bên đại diện hai doanh nghiệp bất động sản Phong Hào và Phan Lâm ạ - Thư kí Mạc cầm lấy quyển sổ ghi trên tay ghi ghi chép chép

- Ừm, biết rồi.

Kim Nam Tuấn thanh thanh lãnh lãnh khoác áo vest lên người, bản thân cũng tự mình chỉnh lại chiếc cà vạt lệch. Gương mặt bảnh bao của hắn như sáng bừng lên cùng mái tóc được vuốt lên gọn gàng. Cậu chàng thư kí hiện tại cũng là phải thầm tặc lưỡi, hắn ta quả thực nam tính đến doạ người.
Trừ mỗi cái tật chẳng biết nghiêm túc với ai, Kim Nam Tuấn đúng là miễn chê, gia đình có quyền thế, học hành cũng rất khá.

- Sếp, tôi vẫn luôn thắc mắc...

- Chuyện gì? - Hắn nhướn mày

- Sao anh chưa nghĩ đến việc mình sẽ nghiêm túc với một người nào đó vậy?

- Nghiêm túc? - Nam Tuấn lắc đầu cười giễu cợt- Như thế không phải là quá tẻ nhạt sao?

Kim Nam Tuấn chính là như thế, hắn xưa nay chưa từng thích sự ràng buộc, thích thú với ai liền đem về ngủ một đêm là xong. Chỉ là bên cạnh đó cũng quá nhiều người nhiệt liệt lấy lòng chỉ để được hắn nhìn một cái. Để được người đời nói rằng bản thân là " con hàng" của Kim Nam Tuấn.

Nhưng có lẽ ông trời không để yên cho sự vui vẻ ngả ngớn của hắn diễn ra quá lâu, có vẻ như quả báo đã đến. Kim Thạc Trân xuất hiện, cuộc sống của hắn phần nào đã bị đảo lộn đôi chút. Và nó có thể là rất nhiều chút ở sau này.

Thời gian hiện tại còn không ít, có lẽ hắn phải hỏi thăm cậu đôi chút, thật sự không thể tự biến mình thành một tên khốn nạn được, cũng đã tròn tuần không gặp rồi. Nằm ngoài dự đoán, điện thoại mới vang một hồi chuông mà phía bên kia đã nghe máy rồi.

" Alo?"

- Thạc Trân...

" Gọi có chuyện gì?"- Dường như nhận ra giọng nói của hắn, Kim Thạc Trân bên đầu dây bên kia liền thay đổi tông giọng

- Ít nhất thì tôi cũng cần biết hiện tại cậu khoẻ hay không chứ nhỉ? Ba nhỏ của con tôi?

" Ồ, thế mà tôi tưởng ba lớn của con tôi lên cơn rồi chứ. Tròn tuần không liên lạc, hiện tại thật khiến tôi bất ngờ"

- Con tôi thế nào? Khoẻ chứ?

" Đúng, khoẻ lắm, khoẻ hết phần tôi rồi!"

- Thế....

Lời nói còn chưa thốt ra, phía bên Thạc Trán liền đột ngột cúp máy, làm cho bên này Nam Tuấn nửa ngày vẫn chả hiểu chuyện gì. Có phải chăng Kim Thạc Trân coi hắn như khắc tinh rồi?

Nhưng có lẽ hắn hoàn toàn khó phát hiện ra được Kim Thạc Trân bên này đã chật vật đến như thế nào. Cơn nghén như một thai phụ bình thường kéo đến, thật sự như muốn dày vò cậu chết đi, phải, con của hắn khoẻ đến mức 10 phút cậu phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa một lần, quá là muốn lấy mạng người rồi.

_______

Sau hai tuần liên lạc chỉ qua điện thoại, Kim Nam Tuấn rốt cuộc cũng được đặt chân về Bắc Kinh. Nơi còn bao điều dang dở chờ hắn thực hiện, nơi ấy còn mang theo cả một trách nhiệm lớn lao dành cho hắn nữa. Không biết từ bao giờ, hắn chủ động gọi cho một người nhiều đến vậy, vì đang tỏ ra mình là một người có trách nhiệm, hay là có điều gì thôi thúc hắn làm điều ấy?

- Tối nay mở cửa nhà đi, một vị thần đẹp trai sẽ đến ăn tối cùng Kim Thạc Trân cùng nhóc con kia đấy!- Hắn trầm giọng trêu cợt

" Nếu anh không phải bố của con tôi, đừng hòng"

.

* Cạch*

Trời đã chợp tối, Kim Nam Tuấn vẫn giữ nguyên trên mình tây trang đầy đủ đứng trước cửa căn hộ của Thạc Trân, hắn khẽ nới lỏng cà vạt, vừa lúc ấy Kim Thạc Trân cũng ra mở cửa.

- Ai....

Chạm mặt lần đầu tiên sau hai tuần gặp gỡ, ánh mắt Kim Nam Tuấn dấy lên một biểu cảm khó tả, hắn nhăn mặt nhìn cậu trai trước mặt mình. Kim Thạc Trân coi bộ đã bị đứa nhỏ trong bụng hành đến mức không ngóc nổi đầu, hai má cậu hóp lại cùng đôi môi nhợt nhạt khô khốc, và cả đôi mắt đỏ ngầu thiếu ngủ, hiện tại mới mang thai gần hai tháng đã đáng sợ như vậy, sau này làm sao đủ sức sinh con đây?

- Anh về rồi à? Vào đi! - Thạc Trân ngáp một cái thật dài, buông tay khỏi tay nắm cửa mà đi vào bên trong nhà.

Nam Tuấn thu đi ánh mắt của mình bước vào bên trong nhà liền thấy Thạc Trân nằm lên sofa ở phòng khách, cậu trùm chăn hết người mình và toan đi vào giấc ngủ thêm một lần nữa. Rèm cửa xung quanh đã bị đóng hết lại, căn hộ càng lúc lại càng thêm một màu u tối. Hắn nhất mực không thể chịu nổi nữa, đi về phía Thạc Trân mà vỗ vai cậu.

- Hiện tại đã mang thai rồi còn ngược đãi bản thân như vậy sao? Vào trong phòng ngủ đi chứ?! - Hắn lật chăn khỏi người cậu.

- Chính vì nằm ở đây tôi mới thoải mái....anh hiểu thế nào được chứ?- Thạc Trân giật lấy chăn trùm kín mặt

Chẳng biết từ lúc nào, Kim Thạc Trân vốn dễ ngủ lại chẳng thể ngủ trên chính chiếc giường của mình được nữa, thật ngứa ngáy khó chịu, mùi nến thơm ấm áp dễ chịu khi trước cũng thật chóng mặt buồn nôn. Ăn cũng chẳng thể ăn gì, cậu thực sự áp lực đến mức không thể đi làm suốt hai tuần nay rồi.

- Muốn về nhà không? Tôi đưa cậu quay về nhà bố mẹ.

- Anh điên à?!-Thạc Trân ngồi bật dậy sửng sốt- Nếu như họ biết tôi đang có con với anh, nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, vả lại...họ cũng dần có ý định sang nước ngoài định cư rồi...

- Cậu nghĩ cậu giấu được cả đời à?

- Không...- Thạc Trân thở dài- Nhưng hiện tại chưa phải lúc!

- Không lúc nào phù hợp hơn lúc này cả! - Hắn lớn giọng

Nói rồi Nam Tuấn từ trong túi áo của mình lấy ra một hộp trang sức làm bằng nhung cực kì tinh xảo mang cầm lên. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, bàn tay to lớn lật mở chiếc hộp ấy lên, một cặp nhẫn kim cương đập vào mắt cậu như một lẽ bắt buộc, và nó cùng là bước cuối cùng để ràng buộc hai con người lại với nhau.

- Anh...làm gì vậy?

- Cầu hôn?

- Sau khi đứa nhỏ được 1 tuổi thì sẽ ly hôn, cậu nếu muốn có thể nuôi con, tất nhiên, tôi đồng ý với bất cứ số tiền chu cấp nào để nuôi con.

Kim Thạc Trân nhìn đôi nhẫn hắn cầm trên tay, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang tỏ ra đầy trách nhiệm, nếu như cậu đồng ý, có lẽ sau này phải cố mà sống trong sự ràng buộc của một cuộc hôn nhân chẳng tình yêu. Nhưng có lẽ đã đến lúc cậu phải nghĩ nhiều hơn quyền lợi của bản thân rồi. Kim Thạc Trân thực chưa đủ tự tin để có thể một mình nuôi con.

- Soạn hợp đồng đi, tôi muốn có một số quyền lợi.

.

Máy in trên bàn làm việc của cậu từng chút từng chút nhả ra những tờ giấy a4. Kim Nam Tuấn xắn tay áo của mình lên mà cầm lấy, chia thành hai tệp, hắn và cậu cùng ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt kiên định nhìn tờ giấy trên tay. Nam Tuấn đọc một hồi rồi cười khẩy

- Bên A không được quan tâm đến việc đi đâu, với ai, làm gì của bên B?!- Hắn nhìn cậu cười cợt- Điều này mà cũng phải thêm vào hợp đồng sao?

- Đương nhiên, tôi phải hưởng quyền của tôi chứ!

- Ái chà- Nam Tuấn xoa nhẹ cái bụng phẳng lì của cậu - Con của bố ở đây mà mẹ vẫn muốn đi với ai khác kìa!

* Bốp* Cậu đánh vào tay của hắn một cái đau điếng

- Này! Cái tay đi hơi xa rồi đấy- Cậu lườm nguýt- Tôi là con trai, cũng là ba nó!

Nhìn xuống hợp đồng, Thạc Trân đọc một lúc xong cũng nham nhở nhìn hắn, lại nhếch mép một cái đầy khinh bỉ

- Anh khác gì tôi không? Điều khoản này đến mỗi chứ cũng đều giống của tôi nữa kìa.

- Nhưng tôi đâu có thai? - Hắn nhún vai- Tôi có quyền vui vẻ với cuộc sống của mình!

- Được, vậy thì kí đi, đương nhiên, điều khoản của hợp đồng toàn bộ đều được chấp nhận!

Hai bên cầm lấy bút kí xuống không lưu tình, bắt đầu chuỗi ngày hôn nhân có quyền lợi của họ, ai cũng đều tỏ ra bản thân vô cùng thách thức với đối phương. Hiệu lực của bản hợp đồng này diễn ra trong hai năm, rốt cuộc cũng biến họ từ thanh niên trẻ nông nổi trở thành và có trách nhiệm hơn, nhưng cho đến cuối cùng, liệu hai trái tim kề nhau, có lẽ nào sẽ chung nhịp đập?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com