11
KimNamJin9492BTS tem đây (=^.^=)
Hức hức... Họ ... Họ là đồ đáng ghét ... Đồ đáng ghét ...
Con Ca Ca liếm mặt cậu. Với tình hình này thì thấy không khả quan cho lắm. Con Ca Ca đi lại bàn ở phòng khách , cắn cái bịch khăn giấy đưa cho cậu lau lau nước mắt.
- Xin lỗi ... Tôi về hơi muộn ...
Nam Tuấn nhìn lại nhà cửa. Ủa , đâu hết trơn rồi ? Mới ngồi đây mà lại biến đâu mất rồi nhỉ ?
Con Ca Ca thấy anh , cắn cắn quần của anh.
Ca Ca : Ba à , bảo bối của ba khóc rồi kìa. Ba mau dỗ đi.
Nam Tuấn thấy quần của mình như có ai đang giật nó. Nhìn xuống.
Con Ca Ca thấy nhận được sự chú ý của anh. Đưa đầu quay sang cậu. Ớ , mới thấy đâu mất tiêu rồi ?
Nó đi vào bếp. Thấy có 1 cục đang khóc. Lập tức kéo kéo quần anh nữa. Rồi đi vào trong bếp. Lấy tay đặt lên đầu Thạc Trân.
Cậu ngước mắt lên , thấy anh đang đứng ngay bếp. Lập tức chạy đến bên anh. Nam Tuấn biết mình cần làm gì. Ngồi xuống ngang tầm nhìn của cậu. Dang tay ra để ôm chầm lấy cậu.
Thạc Trân ôm lấy anh , áp mặt vào ngực anh. Khóc lớn thật là lớn. Khóc cho thỏa lòng. Vừa khóc miệng không ngừng nói : Đồ đáng ghét.
Đôi lúc nhỏ bé như thế này ... đúng là thích thật .
Trong lòng anh khó chịu cực kì mỗi khi thấy cậu buồn , đau lòng , khóc . Nhưng có lẽ ... khóc là đặc biệt đối với anh . Mỗi lần Thạc Trân khóc . Thì Nam Tuấn biết rằng mình phải bảo vệ con người này . Giành những điều tốt đẹp nhất cho Thạc Trân . Cho dù cậu có mạnh mẽ cách mấy đi chăng nữa . Thì mỗi khi ở cạnh Nam Tuấn , bản chất mạnh mẽ đó chỉ là một cái mặt nạ để che đi bản chất thật sự của mình .
- Tại sao em lại khóc thế hả ?
- Tất cả bọn họ chẳng hiểu gì cả ...
Càng hỏi lại càng không hiểu gì . Thôi thì đợi nín khóc hỏi thì chắc sẽ trả lời thôi .
Mỗi lần con người này mà khóc một cái thôi . Thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu . Anh cho rằng mỗi khi thấy Thạc Trân khóc mà mình chẳng giúp được gì . Cảm thấy bản thân vô dụng . Đã có lần nói cho cậu nghe như thế . Nhưng cậu bảo là không sao cả . Chỉ cần anh ở bên thôi cũng được rồi .
Nói gì nói , dỗ cho nín khóc trước.
Chiều , lại tiếp xem Đời sống chợ đêm. Anh không xem cùng thì rủ Ca Ca.
- Ca Ca à , ra đây xem phim với tao nè ! Ca Ca . Ủa Ca Ca đâu rồi ?
- Nó trong nhà riêng của nó kìa. - Nam Tuấn chỉ chỉ.
Ca Ca : Èo , ta không xem phim đâu ! Phim gì đâu mà dài còn hơn cái đòn gánh nữa. Nếu mi muốn xem thì xem mình đi. Ta thà chết chứ không thèm xem đâu. Hứ. Đừng hòng lấy đồ ăn mà dụ dỗ ta nữa.
Chẳng qua là có lần , Nam Tuấn ngủ khò khò nên dậy kêu xem phim chung thì không chịu. Nên là Thạc Trân dụ con Ca Ca bằng thức ăn. Rốt cuộc không cho ăn. Bắt xem phim cùng cậu. Hết phim mới cho ăn. Từ đó , Ca Ca ghim mối hận này.
Thạc Trân chạy lại cái nhà của nó. Kêu nó không thèm phản kháng gì. Cứ tay cậu chạm đuôi nó là để sang bên khác. Giận. Không thèm xem. Thích thì cứ xem mình mình đi.
- Thạc Trân.
- Hả ?
- Sao không tắm đi ?
- Anh xong việc đi rồi hai đứa mình tắm chung.
Thích tắm cùng Nam Tuấn. Được anh kì lưng cho , gội đầu. Nói chung là được anh cưng lắm. Với lại diện tích của cậu nhỏ hơn nên là có thể tắm chung cũng được. Anh làm việc xong , cũng là lúc phim chiếu hết. Nam Tuấn bước lên phòng của cả hai. Lấy quần áo , khăn tắm , rồi khiêng cậu vào nhà tắm.
Cởi đồ ra xong , anh ẵm cậu và anh cũng bước vào nhà tắm. Nước trong bồn hôm nay quá chừng là bọt luôn. Cậu lấy tay , đặt lên mặt anh. Nhắm mắt lại. Sợ bọt xà phòng dính mắt. Lắc lắc đầu. Lấy vòi sen rửa phần bọt ngay mặt của mình.
- Sao lại rửa ? Nhìn dễ thương mà ?
- Anh sợ ngay mắt. Em muốn bôi xà phòng lên mặt anh sao ?
Cậu gật đầu. Tại nhìn mặt anh dính bọt xà phòng nhìn trông đánh yêu mà. Cúi mặt xuống ngang tầm Thạc Trân. Đưa mặt áp sát gần cậu. Hôn lên môi Thạc Trân một cái. Lấy tay bôi xà phòng lên mặt anh. Sau đó cười cười , hôn lên môi anh một cái.
- Thạc Trân nè .
- Sao hả anh ?
- Sao sáng lại khóc thế hả ?
Cậu im lặng. Ngước lên , nhìn anh , rồi nở một nụ cười. Lấy tay anh đặt lên mặt mình. Anh thấy nụ cười đó như có gì đó bất ổn. Không như thường ngày. Tuy nhìn nụ cười giống thương ngày. Nhưng ánh mắt đã nói rõ lên. Nó chắc hẳn là có chứa gì đó phiền muộn. Tuy có thể vụng về , hậu đậu trong mấy thứ. Nhưng lại rất tinh tế về mặt tâm lí. Nên là dù có cố giấu cái gì đi chăng nữa , cũng không thoát khỏi anh.
- Không nói anh nghe là tối anh ra sofa ngủ đó ! Nói mau đi !
- Mấy người hồi sáng khiến em phát cáu. Họ dám nói anh là đồ ngu ngốc , bệnh hoạn. Bảo em là tham phú phụ bần , thấy người khác giàu hơn anh nên em trở mặt. Mấy người đó chả hiểu gì thì cam miệng đi ! Không hiểu chuyện mà chỉa chỉa vô. Ghét nên lấy chổi chà đánh. Con Ca Ca nó định cắn người đó. Nhưng mà sợ bị mắng này nọ nên nó không dám. Mấy người đó còn tệ hơn chữ tệ nữa. Dù gì đi chăng nữa thì em vẫn mãi yêu anh. Dù có đánh chết , hay dâng hiến cả ngàn lạng vàng , em vẫn chọn anh.
- Sao lại chọn anh chứ ?
- Anh tuy không có múi bụng hay bắp tay , nhưng được cái anh giống cái bao cát để em xả stress , là bác sĩ khi em bị bệnh , là anh hùng đỡ đạn cho em khi em bị ai đó phản đối về ý tưởng của mình. Nói chung anh là tuyệt nhất. Dù người khác có chê bai anh , nói anh như thế nào , em mặc kệ. Họ càng phản đối thì em càng đến với anh.
- Em nói thiếu rồi. Anh tuy không có múi bụng hay bắp tay , không đẹp như bao người khác nữa.
- Anh đang nói mình xầu hả ? Tin em đạp anh không ? Anh mà xấu hả ? Cha mẹ ơi , lần đầu gặp anh là em đã muốn xỉu rồi. Mỗi lần anh mà cười là da em muốn cháy nắng luôn đây này. Mỗi lần anh tập trung , cằm anh nhô ra , chu cha mẹ ơi , em cảm giác như mình u mê anh nặng luôn. Những lúc anh đeo kính và đọc sách , thề là tại sao lại có thể đẹp đến mức như thế chứ. Mỗi lần anh mà mặc vest , má ơi , sao lại có thế ngầu quá mức như thế chứ hả ? Ai nói anh xấu hả ? Anh cứ thẳng tay chỉ thẳng mặt người nói anh xấu đi , em cào cho nát mặt luôn. Đẹp trai thế mà xấu gì chứ ? Chỉ có những người có mắt như mù mới không cảm nhận được vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước của anh thôi. Nhiều lúc anh ra đường một mình , em còn lo canh cánh trong lòng là bị cô nào đó hốt về nữa. Nói chung , anh là nhất.
Thạc Trân nói một hơi , mặt lập tức đỏ hoe. Cũng có thể là hết hơi , cũng có thể là ngại. Không phải là cậu nịnh hót đâu. Mà đó là tất cả những gì cậu cảm nhận được từ anh thôi.
- Cám ơn em nhé , Thạc Trân.
Anh cúi người xuống. Cậu lập tức nhắm mắt lại , anh tiến lại gần cậu. Cả hai trao nhau một nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com