7. Nhân duyên
Jin không hề tự mãn, anh đẹp trai, đó là sự thật. Dù không muốn tỏ ra thật khốn nạn nhưng anh biết cuộc đời của anh suôn sẻ hơn nhiều cũng nhờ cái vẻ đẹp trai này. Đã rất nhiều lần mua đồ ăn anh được cho nhiều hơn hẳn chỉ vì người bán hàng thấy anh đẹp trai. Hoặc cũng có vài lần quên mang ví mà chủ quán cũng miễn cho anh luôn chỉ vì anh đẹp trai. Anh dần cảm thấy mình không thể dung thứ được những điều không như ý. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm được, vì anh giỏi, và tất nhiên là cả đẹp trai.
Một ngày đẹp trời, khi vừa bước chân xuống khỏi chiếc xe bus thì một người đàn ông lạ chạy đến. Ông ta đưa danh thiếp rồi quảng cáo cái gì đó về công ti của mình. Lần đầu gặp phải sự việc như vậy, Jin bỗng nhớ lại bản tin thời sự sáng nay về việc một tên biến thái thích giết các cậu trai trẻ. Những hình ảnh sáng nay khiến anh rùng mình, anh nhận ra ở đây khá vắng người và sau đó thì không nghĩ ngợi gì nữa, anh phải chạy! Anh chạy thục mạng cho đến khi cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài rồi mới về đến nhà. Tắm rửa xong anh lấy điện thoại lên Kakaotalk kể ngay chuyện rùng rợn sáng nay mình gặp phải. Và thật bất ngờ, người đàn ông ấy là nhân viên công ti giải trí SM. Mấy thằng bạn than thở sao anh lại có thể lỡ cơ hội như thế chứ nhưng anh chẳng quan tâm lắm. Gương mặt người đàn ông ấy khiến anh thấy không thoải mái, hơn nữa anh muốn trở thành một diễn viên.
Jin đã thi đỗ trường đại học Konkuk với tỉ lệ 1 chọi 200, lọt top 10 người được nhập học khoa diễn xuất. Vì thế anh chẳng có lý do nào để từ bỏ cái tương lai rực rỡ của mình rồi trở thành một idol được. Anh biết idol là cái danh mà một nghệ sĩ chân chính luôn khinh thường, anh sẽ không dại dột nghe những lời tư vấn nhảm nhí đâu.
Bẵng đi một thời gian, sự việc kia lại xảy ra một lần nữa. Lần này là của công ti Bighit, cái tên lạ lẫm mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ. Dù định từ chối một cách lịch sự và bỏ đi một cách ngầu lòi nhưng anh nhận ra là anh đang chán vô cùng, anh đồng ý sẽ đến thử buổi audition. Thực tế anh đến buổi audition chỉ là giết thời gian cho vui chứ không hề có chút nghiêm túc nào.
Quả đúng như anh đoán, một công ti nhỏ vô danh thì số người đến dự buổi audition cũng rất nhỏ, chỉ lác đác tầm chục mạng người. Jin bắt đầu thấy hơi hối hận khi đã đến đây nên bắt đầu nghĩ xem mình có nên đi về không. Thế rồi một cậu trai nhỏ tuổi hơn khiến anh chú ý rất nhiều. Cậu trai trông non choẹt, cái vẻ cố tỏ ra ngầu của cậu khiến anh cảm thấy thật buồn cười. Cảm thấy khá thú vị, anh lại gần tiếp chuyện:
- Chào cậu em! Em cũng đến để tham gia buổi audition này à?
Cậu trai hơi ngẩng đầu ngượng ngùng:
- Chào anh! Em ký hợp đồng với công ti rồi ạ.
- Thế sao em lại đứng vào chỗ này?
Có chết cậu cũng không nói ra là cậu định lên tầng trên gặp chủ tịch Bang mà đứng lại vì thấy anh quá đẹp trai đâu:
- Em muốn xem thử các thí sinh lần này thôi. Em là Kim Nam Joon. Rất mong anh sẽ đậu, có thể chúng ta sẽ debut cùng nhau chưa biết chừng.
Jin lại tỏ vẻ không quá quan trọng:
- Anh thì không hi vọng thế đâu. Anh là Kim Seok Jin, rất vui vì gặp em.
Một hồi im lặng và ngượng ngùng trôi đi, Nam Joon cảm thấy mình cần làm gì đó:
- À, anh có muốn xem em thu âm không? Dù sao cũng chưa đến lượt anh mà.
Lời từ chối chạy đến miệng rồi lại bị nuốt xuống khi Jin nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ mong chờ của cậu trai nọ:
- Không phiền sao? Vậy thì anh cũng muốn xem thử một lần cho biết.
Cậu dẫn anh đi vào cầu thang máy lên tầng thu âm. Không gian chật hẹp trong thang máy càng khiến sự ngượng ngùng tăng vụt lên.
Đứng ngoài nhìn Nam Joon bước vào phòng thu âm, Jin bỗng cảm thấy mình thật rảnh rỗi khi đến đây để rồi đứng xem một cậu trai mới gặp 3 phút thu âm. Nhạc phát lên, cũng ổn đấy nhỉ, anh hơi bĩu môi gật đầu. Anh nhận ra cậu trai ngơ ngác ban nãy đã biến hình rồi, trở thành một cậu trai gai góc như một chú nhím vậy, ánh mắt cậu khiến anh thấy đặc biệt muốn chìm sâu vào nó. Rồi cậu bắt đầu rap.
Anh thật sự bị shock, mắt trợn to. Không phải anh không biết nhạc rap, chỉ là anh vẫn đinh ninh cậu trai idol này sẽ hát hò một bài vớ vẩn nào đó cơ, nhưng sự thật chứng minh anh sai mất rồi. Nếu lúc đầu nghe beat nhạc anh chỉ cảm thấy nó ổn thì bây giờ kết hợp với tiếng rap của cậu nó lại trở thành siêu phẩm.
Lời của bài rap cũng rất thú vị, sự băn khoăn của chàng trai nhỏ về tương lai của mình và sự tự tin non nớt đến mức khiến anh thấy hơi buồn cười. Anh thừa nhận lúc đầu nhìn cậu anh thấy không đẹp trai chút nào cả, giờ thì khác hẳn, rất đẹp trai và ngầu.
Nam Joon bước ra khỏi phòng thu âm, gãi gãi đầu:
- Anh thấy thế nào ạ? Bài này em vẫn chưa hoàn thiện lắm nên có thể anh không thích đâu nhỉ.
Không hề keo kiệt một nụ cười đẹp rạng rỡ, Jin thành thật:
- Anh thật sự thích nó đấy! Anh không hề biết em lại ngầu đến thế đâu nhé.
Nụ cười dịu dàng ấy đã vô tình khiến tim cậu trai nhỏ kia khẽ chệch một nhịp. Mặt nóng bừng lên khiến cậu phải cúi đầu xuống:
- Cảm... cảm ơn anh! Có lẽ sắp đến lượt anh rồi, em đưa anh xuống.
Jin bắt được cái cặp mắt ngượng ngùng kia thì cảm thấy rất muốn trêu đùa một chút:
- Này em trai, chưa bao giờ được một anh đẹp trai khen hay sao mà ngại vậy?
Trái với suy nghĩ của Jin, Nam Joon rất thành thật:
- Vâng, em nghĩ vậy.
Im lặng một lúc, cậu lại ngập ngừng nói tiếp:
- Anh đã thích ai bao giờ chưa?
- Hmm?
- Em thì chưa. Nhưng em nghĩ em biết cái cảm giác thích một người là như thế nào rồi.
- Ồ, thế em thích ai vậy?
- Anh có thể không tin nhưng em nghĩ em thích anh rồi!
Jin cảm thấy cậu trai này thật sự rất thú vị:
- Vì anh đẹp trai à?
- Vâng, có lẽ thế!
- Sao đây, anh không thích em cơ. Anh chỉ thích mấy bạn nữ xinh đẹp thôi.
Khuôn mặt non nớt không giấu nổi sự thất vọng làm anh cảm thấy như mình hơi quá đáng rồi:
- Hình như sắp quá giờ rồi, dẫn anh xuống được không?
Giọng cậu đậm mùi tủi thân:
- Vâng.
Cảm giác tội lỗi ngay lập tức bay đi không còn lại chút gì khi anh bước vào phòng dự thi. Hát một bài hát anh thường nghe và không hề hi vọng sẽ đậu thế mà lại đậu. Cầm bản hợp đồng phác thảo trên tay mà anh cảm thấy mông lung như một trò đùa. Định bụng sẽ đi về trong yên lặng nhưng ánh mắt anh vô tình quét quanh phòng một lượt rồi dừng ở cậu trai nọ đang lén lút đứng ngoài cửa. Ánh mắt hi vọng ấy khiến trái tim anh mềm nhũn, ký tên thẳng tay.
Rồi, anh nhận ra mình đã ngu thế nào khi ký vào bản hợp đồng ấy. Nhưng phải làm sao để chống đỡ lại đôi mắt cầu xin ấy chứ? Mọi người vẫn thường nói tinh thần AQ của anh rất cao, đây chắc là một lần điển hình, anh thấy ngu ngốc nhưng lại chẳng hề rối tung lên. Chấp nhận sự thật là mình sẽ trở thành một idol một cách nhanh chóng, Jin chỉ nhún vai một cách thờ ơ.
Nam Joon từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo anh bạn trai lớn tuổi. Nhận ra vòng tay và hơi ấm quen thuộc, Jin hơi dựa sát lại đằng sau chút nữa, thoải mái tựa vào ngực cậu bạn trai nhỏ tuổi không chút kiêng dè:
- Về rồi à? Bài hát sao rồi?
Cậu hơi dụi mũi vào vai anh, trả lời bằng giọng mũi trầm trầm:
- Tạm ổn rồi. Anh đang nghĩ gì mà thần người ra thế?
Jin cầm tay cậu lên trước mặt, vừa nắm chặt vừa ngắm nghía, giọng nghịch ngợm:
- Anh á? Đang nhớ lại ngày xưa có cái thằng bé nọ tỏ tình với anh sau 10 phút gặp mặt ấy mà, em thấy thú vị không? Lúc ấy anh chỉ nghĩ trong đầu "trẻ em giờ lớn nhanh quá" mà thôi.
Nam Joon cũng chẳng phải thằng bé ngơ ngác ngày ấy nữa rồi:
- Ấy thế mà có người lại ký hợp đồng bán nghệ vì một thằng nhóc mới gặp 10 phút đấy, anh thấy nực cười không? Sợ anh cô đơn mỗi đêm nên thằng nhóc ấy mới phải lớn nhanh đấy.
Hai tên thanh niên lớn tướng cứ dúi mặt vào nhau khúc khích cười tình tứ. Ngay từ lúc anh nhìn thấy em thì cái duyên của chúng mình đã bén rồi, chạy trời chạy đất chẳng chạy nổi duyên.
Hướng Dương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com