4
nó chỉ ngồi đó nghe hắn luyên thuyên và tiếp tục ăn trong yên lặng, cắn được vài miếng nữa thì tự dưng ruột bên trong thắt dựng lên. Nó gục xuống ôm lấy bụng, đau đến điếng người. Từ từ cái đau đó lan toả ra khắp bụng, thằng bé một nhăn nhó hơn. Nó đau nhưng bản thân lại không biết làm gì cả. Người đàn ông kế bên mình chắc là đang bàn công việc nên nó không muốn phiền tới. Nhưng đau quá, tay quơ quào qua lại nên thằng bé vô tình đụng trúng tay hắn. Có cảm giác chạm trúng ở bàn tay, hắn liền cuối xuống nhìn thì chứng kiến cảnh bé con vàng ngọc của mình đã tái nhợt, xanh cả mặt mày. Hắn hơi bất ngờ, ôm lấy eo nó kéo sát lại để nó dễ dựa vào người mình hơn. Lau đi mồ hôi chảy dọc theo hai bên thái dương, hắn ôn nhu đưa tay đến xoa nhẹ bụng cho nó.
" cậu ta chắc là thích thằng chủ tịch ở bển chứ công ty thá gì ? Để đó đi, anh mày xem sau! Cúp đây !" - hắn chốt đại vài câu, quăng điện thoại lên bàn rồi bế bé cưng ngồi lên đùi mình
" em bị làm sao thế ? Đau bụng lắm sao ?" - hắn ôm bên cánh tay nó, tay còn lại mò đến eo nhỏ ôm lấy.
" con...đau lắm, hình như là ruột...aa!" - nó thì thầm đuối sức, gục đầu vào hõm cổ hắn.
" em đúng là thuỷ tinh mà! Yếu ớt như thế này..., để tôi đi lấy đồ chườm cho em. "
hắn sau khi nghe nó nói liền nghĩ đến hôm qua hình như mình có hơi nặng tay với nó. Với tầm tuổi này chỗ đó chưa phát triển đủ để vật to lớn của hắn vào quậy phá. Có lẽ trong lúc làm đã gấy tác động đến ruột bên trong. Hiện tại hắn chỉ có thể làm giảm đau thôi, trước tiên cứ chườm túi cho ấm đỡ đã. Sau đó mới có thể nhờ người mua thuốc cho bé con.
hắn sốc người nó lên, vịnh chắc bên eo và ẩm ra sofa ngồi cho rộng rãi. Để nó ngồi dựa vào người mình, vén áo lên và đặt túi nóng vào. Nó rên la, bảo đau và rát. Thấy thế hắn cũng chỉ biết dỗ dành, dịu dàng xoa lưng. Chả hiểu sao hắn lại sót ruột sót dạ thế này, mỗi lần đau đớn như thế nó đều khóc đến sưng mắt.
" người đâu ?" - hắn lớn tiếng cho gọi người khi thấy nó một khóc lớn hơn.
" vâng, thưa ông chủ !"
" mau chạy sang khu bên kia, kêu bác sĩ kim lấy thuốc về đây !" - hắn tiếp tục vỗ vỗ mông và chùi đi hàng nước mắt kia, bộ dạng rất gắp rút
" dạ cha hay con ạ ?"
" ngươi dám gọi kim cha soạn thuốc thì ta sẽ chặt đầu ngươi ra làm đôi đó, biết chưa ?"
tên lính đó không hỏi hắn cũng quên mất, cái ông già kia tuy lớn tuổi nhưng lại rất nhiều chuyện. Nếu để ông ta biết thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rối tung lên mất.
" dạ...dạ tôi không dám! Tôi đi ngay đây !" - bộ dạng tên này sau khi nghe lời đe doạ xong thì một lúng túng hơn, gương mặt sợ sệt, trắng bệt ra.
nghe tiếng bước chân chạy đi rồi hắn cũng đỡ lo lắng phần nào, tiếp tục dỗ nín bé con của mình. Thằng bé hết la đau rồi khóc, cứ thế lặp đi lặp lại làm hắn lo chết đi được. Nó nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
" ừ, ừ, tôi nghe rồi, đừng khóc...ngoan, bác sĩ đang tới!" - tự nhiên vừa nói xong thì nghe bước chân, sao hôm nay cái tên đó lại nhanh nhẹn hơn mọi hôm vậy.
" dạ,...dạ, thưa..th...thưa ông chủ !" -không phải bác sĩ mà là cậu ta quay về, rồi tự nhiên lại lắp bắp không nói nên câu.
" chuyện gì ! Nói !" - hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy tên vô dụng đó vẫn đứng đây, người đàn ông này không nhịn nổi mà lớn tiếng hơn, gân xanh một hiện rõ trên trán chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
" ông chủ...chủ..ch...chủ/"- cậu ta cũng sợ run hết người, liên tục móc tay qua lại như một thói quen.
" nói mau, ta giết ngươi đó!" - đột ngột hắn rút súng ra, gạt đạn và chĩa vào người đó.
" dạ ông chủ chưa nói thuốc gì ạ !" -cậu ta nghiêm nghị lại nói to, rõ đầy đủ cho hắn nghe.
" thằng đần độn này ! Là thuốc đau ruột, mau đi nhanh đi!" - hắn quá tức giận liền lấy cái dĩa trên bàn ném thẳng tới tên đó.
" dạ ! dạ đi liền !" - cậu ta theo phản xạ né sang một bên, cái dĩa cứ thế đập vào tường rồi vỡ tan tành.
hắn quay lại xem xét tình hình đứa trẻ của mình, sao nó nóng hổi thế này ? Mồ hồi tuôn ra nhiều lắm, ẩm hết cả người rồi. Nó dường như không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt mơ hồ, hơi thở phát ra từ miệng nhỏ cũng khó khăn hơn.
" khoan, khoan đã ông chủ ? Ruột già hay ruột non ạ ?" - tự nhiên đang lau mồ hôi cho nó thì cái tên đần đó lại quay về hỏi một câu hết sức điên máu mà.
" ta phải bắn chết ngươi mới được !" - hắn tức đến đỏ ngầu cả mắt, tên kia sợ chết ham sống nghe xong liền bắn tốc độ chạy đi mà không hỏi thêm gì nữa.
" a ! a đừng ông chủ, vui lòng đợi 1 phút ạ."
______________
" donghyuk à ! Donghyuk !!" - tên lính đó hớt hải chạy tới đập bàn rầm rầm
" gì ! gì ? Có chuyện gì ?" - từ cánh cửa nhỏ có một chàng trai vóc dáng nhỏ bé hấp tấp chạy ra, khuôn mặt tuy trong trạng thái lo lắng nhưng vẫn toả ra sự y đức của nhân phẩm.
" ôn...ông chủ, à...không ! người tình ông chủ, à không...con trai ông chủ....cũng không phải !" - cậu ta vừa nói vừa thở hồng hộc nặn ra từng chữ.
" là ai ? Anh nói rõ ràng hơn được không ?" - vị bác sĩ trẻ này bắt đầu nhăn nhó, khó chịu.
" tôi không biết, nhưng mà cậu bé đó trông trẻ tuổi lắm, cậu ta bị đau ruột ! Tôi còn không biết đau ruột gì thì đã bị doạ chết nên tức tốc chạy đến đây kêu cậu lấy thuốc !"
" có vô lý quá không ? Tôi còn không biết đứa trẻ ấy bị đau ruột chỗ nào thì làm sao mà lấy thuốc. Tôi kêu ba tôi qua khám nhé !" - donghyuk lắc đầu, bó tay với những gì tên lính vừa nói.
" không ! Không được ! Ông chủ sẽ chẻ đầu tôi ra làm đôi đó ! Tuyệt đối không được." - cậu ta hét lên, lắc tay liên hồi phủ bỏ ý định đó.
" làm sao không được ?" - màng trên giường bệnh phía bên phải vạch ra bất thình lình, người đàn ông trung niên bước ra với chiếc kính cận này là bác sĩ kim-hay còn gọi là kim cha
" d..dạ...dạ...ông chủ sẽ giết tôi thưa ngài !" - cậu ta chụm hai tay ra phía trước người, cúi đầu trả lời trong run rẩy.
" đứa trẻ đó bị gì ? Phải nói rõ ràng, con trai ta mới có thể lấy thuốc được chứ !" - ông ta mang theo gương mặt chuẩn mẫu bác sĩ phúc hậu nhưng cách nói thì không, có vẻ rất nghiêm khắc
" dạ tôi thật tình không biết ạ, chưa kịp hỏi đã bị doạ quá trời nên chỉ có thể kể lại cho cậu ấy những gì mình đã nghe thôi."
" có nghiêm trọng lắm không ?" - ông lại gần lấy một số dụng cụ cần thiết bỏ vào hộp sơ cứu, con trai của ông cũng phụ giúp.
" theo những gì tôi thấy thì cậu bé đó khóc lóc, la đau rất nhiều,có mồ hôi lạnh chảy ra và mặt thì cũng tái xanh đi."
" vậy để đích thân ta tới khám, ngươi không cần sợ chết đâu, ta bảo kê."
bác sĩ kim xách hộp sơ cứu cùng với con trai của mình đi đến khu nhà bên cạnh. Tên lính đó nghe xong cũng nhẹ nhõm phần nào, nói gì nói chứ cậu ta thừa biết ông chủ rất sợ bác sĩ kim nha. Đơn giản thôi, nếu là cuộc chiến võ mồm giữa giang hồ và bác sĩ xảy ra thì dĩ nhiên là người có y đức sẽ thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com