Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8


nhìn thấy hai vợ chồng nhà này cãi nhau jimin cũng lắc đầu ngao ngán. Ngay từ lúc nó bước vào nhà cậu đã nghi ngờ, thân thể đầy dấu hôn thế kia mà ông bà già này chả nhận ra. Có nghĩ xấu sao thì nghĩ, nhưng jimin cũng biết rằng nó không phải loại ăn chơi trác táng như thế.

" nè nè, hai người im lặng chút đi ! cãi nhau lớn tiếng thế này không sợ thằng kook nó nghe thấy à !" - jimin nhăn mày, đưa cây kẹo mút ra chỉ trỏ bảo nhỏ tiếng lại.

" ai cho mày lên tiếng ở đây ?" - vợ chồng đang đấu đá nghe xong cũng bớt lớn tiếng lại, ông jeon nghiếng răng cảnh cáo cậu

" mắc gì không được ? giờ tôi nói con hai người bị cưỡng hiếp đấy thì có tin hay không ?" - đang tựa vào cửa phòng, cậu cũng phải bước ra nói chuyện đàng hoàng

" thằng mất dạy, miệng mồm mày ác độc thế à ! có ngày tao đuổi mày đi đó."

bà jeon bước lại định giơ tay táng cậu thì nhanh chóng bị jimin cầm lại. Người ta có ý tốt không cảm ơn thì thôi sao lại ra tay tàn nhẫn thế này.

" dì thôi đi ! muốn đuổi đi thì đưa hết tiền mẹ tôi để lại cho tôi ngay." - jimin giận dữ nhăn mày, hất tay người phụ nữ này ra khỏi người mình.

" mày cút vào phòng, chỗ người lớn đang nói chuyện đừng có bài đặt bon chen!" - bà xuýt xoa cổ tay mình, lực nắm của cậu dù sao cũng còn sức đàn ông bên trong khiến nó đỏ ửng một vòng.

" tôi lo cho nó nên tôi mới nói thế ! không nói được câu cảm ơn thì thôi chứ đừng dùng vũ lực với thằng này!"

" hai người cũng thật ngu khờ, bộ mấy người nghĩ những vết bầm đó là muỗi cắn hay ai đánh sao ? haha, mấy cái đó là vết hôn tình ái mà người ta vẫn thường hay nói đến.Loại trai bao hạ đẳng như tôi còn biết, mấy người đều có ăn có học mà sao ngây ngô quá vậy ? Không tin thì hỏi nó xem...à chắc nó cũng không trả lời đâu. Hai người kì này mất con rồi !" - cậu ta chốt câu cuối chắc nịch rồi vặn cửa vào phòng.

ông bà jeon nghe xong mới đầu vốn không tin lắm nhưng đã dần lay động và chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực. Cả hai lúc này chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt giận dỗi cuối cùng rồi đường ai nấy đi. Người thì lên phòng làm việc, người thì về phòng ngủ. Nhưng chung cuộc thì tối đó, vợ chồng chung chăn từ lưng đối lưng cũng phải xoay ngược vào cùng phía. Bà jeon lên tiếng trước bởi lòng đã quá bồn chồn lo lắng, càng nghĩ càng thấy jimin nói đúng. Chồng bà cũng đồng ý với điều đó nên cả hai đều thống nhất cho bác sĩ đến khám thăm thử thế nào.

hai vợ chồng nói là làm, y như rằng sáng hôm sau đã có bác sĩ đến.

* ding dong *

" để tôi ra mở cửa !" - jimin tưởng bưu kiện mà mình trông chờ bấy lâu nay giao đến nên liền hớt hãi chạy ra

" mày cút vào trong, nhà đang có khách quý cấm mày thò đầu ra bên ngoài." - bà jeon thấy cậu ta chạy ra liền nhanh chân chặn lại và đẩy ngược vô phòng.

là ai mà mấy con gà công nghiệp này tiếp đón dữ vậy, cậu ta thầm nghĩ. Jimin có lén nhìn người này từ trong phòng, ngay từ diện mạo bên ngoài đã thấy bảnh bao, thân thiện, dễ mến. Lúc nói chuyện thì càng nghe càng dễ mến, hai ông bà già miệng cười muốn kéo lên đến mang tai.

" xin chào ông bà, tôi là bác sĩ tâm lý đến khám cho con hai người ngày hôm nay."

phong cách ăn mặc đứng đắn, trưởng thành. Bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng cà vạt đen, bên ngoài khoác thêm cả áo bác sĩ, trên túi có gắng thêm vài cây bút nữa.

" chào cậu, rất vui khi được gặp. Chúng ta vào trong nói chuyện nhé!" - ông jeon bắt tay cười thân thiện, rồi cả ba cùng vào trong.

" mời cậu ngồi, quả là vinh hạnh cho con trai tôi khi được chính viện trưởng Dalwon đến điều trị. "

"không không, đó là công việc của tôi thôi ngài đừng khách sáo. Chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé ! tôi có thể hỏi về tình trạng và biểu hiện của đứa bé dạo gần đây chứ ?" anh ta bắt đầu lấy bút sổ ra ghi chú từng thứ một, tập trung lắng nghe. Bà jeon sốt ruột kể lể nên trong câu nói có phần lộn xộn nhưng cũng chỉ nói được những thứ mà mình thấy chiều ngày hôm qua.Những thứ mà bà thấy đều chung chung và xơ xài. Buổi tối có lén dùng chìa khoá mở cửa phòng nhưng cũng chỉ thấy nó trùm đầu trong chăn nằm ngủ, không có biểu hiện gì đặc biệt. Bà nghĩ đơn giản thế và chỉ đứng nhìn từ cửa, không dám lại gần nên không biết rằng đêm qua thằng bé đã ngất và sốt rất cao...

________________

quay lại với người đàn ông đó, buổi sáng nay hắn đi làm tâm trạng cảm thấy không vui vẻ mấy khi nghĩ về việc xảy ra ngày hôm qua. Namjoon ngồi gác chân lên thành cửa sổ, nhìn xuống thành phố đang tràn ngập dòng người vội vã, bon chen nhau như lũ kiến nghèo hèn. Hắn bật cười khinh rẻ rồi tay lấy ra điện thoại nhìn hình ảnh một người con trai xinh đẹp mà mình đang lưu trong máy. Từng bức, từng bức một hắn đều phóng lên soi kĩ từng nét dung nhan mĩ miều ấy.

sự việc sau khi điều tra kĩ ,hắn mới biết tên đó là do một người đã từng đêm chung chăn của mình sai biểu. Vợ mình khi ghen thật đáng yêu quá đi, người đàn ông này thầm nghĩ. Ghen dễ thương đến mức muốn hại chết luôn chồng mình. Tiếng bấm phím * tít tít * từ điện thoại vang ra, hắn chính xác là đang gọi điện làm rõ mọi chuyện với người vợ xinh đẹp của mình.

[ alo cưng à ! em đang làm gì thế ? ] - hắn nhẹ giọng dịu dàng với đối phương.

[ woa, hôm nay em trúng thưởng lớn thật rồi, lâu lâu mới được ông xã gọi hỏi thăm thế này! Em nhớ ông xã quá đi~~~] - vợ hắn nhõng nhẽo, nói chuyện giọng điệu chảy nước khiến hắn có chút khó chịu.

[ ừm anh cũng thế ! nhưng mà có lẽ em hơi quá trớn nhỉ ? vượt xa tầm tay của anh luôn rồi...]

[sao ? ông xã nói gì em không hiểu lắm ]

ở phía đối phương cũng đã vào đêm khuya, trên bàn tay thon dài thanh tao ấy là một ly rượu vang đỏ, thơm nồng mùi cồn. Cậu ta lắc lắc ly rượu rồi đưa lên miệng mình nhấp một miếng, ngây thơ đáp trả lại như bản thân chưa từng làm chuyện gì tội lỗi cả.

[ em cứ giả bộ nai tơ thế thì anh biết phải làm sao đây ? ] - hắn nhếch môi, làm sao một người gây tội lại thừa nhận tội của mình chứ.

[ em sai người quẹt xe anh thế là hay à ? bà xã của anh đừng đi quá giới hạn thế chứ ! ]

[ nếu anh biết rồi thì em cũng không chối ! Em làm thế xem như phạt anh vì tội ngoại tình thôi...] - giọng điệu cậu ta có vẻ không vui vẻ lắm khi nhắc đến chuyện này.

[ em có quyền phạt tôi sao ? ] - hắn nhả khói cay từ cây thuốc lá điện tử.

[ anh nói thế là sao ? dù sao anh cũng là chồng em, em không có quyền quản à ?] - cậu ta một lúc nâng cao giọng, không khác gì đang tức giận với hắn.

[ hôm nay em ăn gan hùm? lại dám mạnh miệng với tôi thế? ]

[ đúng ! việc gì em cũng có thể bỏ qua cho anh nhưng ngoại tình thì không và xin trân trọng thông báo với ông xã là mai em sẽ bay về nước! ]

[ không được ! em không được về, chuyện ở bển em giải quyết cho xong đi rồi anh tính sau.]

[ còn việc gì nữa đâu mà không cho em về? anh định cho thằng nhóc con đó làm vợ bé thay em sao ! Em đi cả 6 tháng nay rồi đó ! ] - cậu ta bực tức giậm chân

[ cục cưng của anh muốn vậy sao ? Nếu muốn vậy thì anh làm theo ý em ! ]

[ anh đừng có quá đáng ! Thằng đó có gì hơn em chứ ?! ]

[ không nói nhiều! Anh sẽ sắp xếp thời gian về nước cho em, cũng đừng thấy tôi cưng chiều mà quậy phá ! Anh chính thức cảnh cáo em đó!]

hắn không nhiều lời, hạ chốt câu cuối rồi tắt may. Namjoon quay lại làm việc như thường ngày nhưng chỉ có điều là hắn đang thực sự nhớ bé con của mình. Còn chưa đầy 24 tiếng rời xa nữa mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com