Screen 9
Author: Douglaszure.
Park Jimin's Screen 9
Sau khi đã làm lành với anh mặc dù tôi chẳng có giận anh tí nào cả, tôi bỏ qua mấy lời mà Sarun nói vào lúc sáng hí hửng gọi video với anh tiếp. Hai chúng tôi nói chuyện -mà thật ra chỉ có mình tôi nói là phần lớn - chút xíu rồi tắt điện thoại đi ngủ sớm vì sáng mai tôi có một tiết học ca sáng.
Sáng sớm như mọi ngày, tôi cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn Namjoon rồi từ từ thay đồ đi học. Tôi ngồi đợi Sarun cỡ mười phút thì đoán chắc rằng hôm nay nó sẽ cúp tiết, đành lầm lũi đi học một mình và thế là gặp phải một chuyện thú vị.
Cái người crush Sarun hôm nay cũng đi học và đang đứng loanh quanh trước cổng trường, tôi thầm đoán rằng chắc anh ta đứng đợi để được gặp Sarun rồi. Tôi nghĩ nghĩ dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình, định đi ngang qua luôn nhưng nghĩ lại thì thật tội nghiệp, anh ấy cứ đứng đây mãi chắc chắn sẽ muộn học cho xem.
Do chẳng đánh bại được lưong tâm, tôi xoay người tiến tới chỗ anh đó đứng lấp ló, nhẹ vỗ vai anh. Cái vỗ của tôi rõ ràng là nhẹ đến mức chưa quật được trâu được bò, thế mà anh giật bắn người lên ôm hai bên vai, đầu cúi gầm xuống lí nhí hỏi.
- Xin...xin lỗi.
Ủa, tôi mới phải là người xin lỗi vì làm anh giật mình ấy chứ nhỉ?
Tôi sửa soạn lại tóc tai, cố làm một vẻ mặt thật thân thiện để tránh gây sợ hãi cho đối phương. Miệng nở một nụ cười thật tươi, dịu giọng nói.
- Nay Sarun không đi học đâu, anh đừng chờ nữa.
Khi đã nói xong rồi, tôi không nấn ná lại lâu mà bước lại vào trường. Ngay cả nhìn thật rõ anh tôi cũng không dám do sợ anh sẽ sợ hãi, có lẽ anh không muốn ai nhìn thẳng vào mình, giống như ai đó vậy. Bỗng nhiên, bên tai tôi nghe tiếng nói trầm ấm của ai đó mang lại cảm giác như có ai gảy nhẹ cọng lông vũ lên trái tim mình.
"Cảm ơn, cảm ơn".
Tôi, một con ngừoi hoà đồng thân thiện, chỉ cần thấy ai cảm ơn mình là có thể kết bạn được. Không biết phải trái gì quay phắt lại, mắt sáng rỡ hét to.
- Vậy mình có thể kết bạn không, anh tên...ơ đâu mất tiêu rồi?
Còn anh kia, một con người kì lạ, chạy cong cả mông lên chỉ vì một câu hỏi tên của tôi. Lòng tự trọng của tôi thoáng vực dậy, tôi sững ngừoi nhìn theo bóng dáng anh kia chạy biến vô trường.
Dù sao tôi cũng nể tình cảm của anh ta dành cho Sarun, nhắm thấy mình cũng là người tốt, tôi quyết định sẽ giúp anh ít nhiều trong chuyện này. Nói là làm, tôi rút điện thoại ra nhắn tin réo Sarun đi học rồi mới thật sự bước vào lớp học.
Gimeowmeoweatfishisis đã gửi cho bạn một tin nhắn.
Nhìn cái tên mới mà nó mới đặt mà khiến tôi phì cười, vội bụm miệng lại tôi nhấn vào xem tin nhắn.
Gimeowmeoweatfishisis: tao đếch đi học!
Ngắn gọn, xúc tích, đi vào lòng tôi.
Seagullayonbed: Hôm nay có kiểm tra 🤗.
Tôi thêm vào cái icon có nghĩa "bất ngờ chưa con chó" nhằm để lừa nó đi học, vậy mà nó lại bình tĩnh trả lời một câu chốt hạ.
Gimeowmeoweatfishisis: nghỉ, đi làm trai bao đóng tiền học lại.
Seagullayonbed: 🙇🏻♀️.
Sau khi lạy lục nó xong, tôi chính thức thoát ra khỏi cuộc trò chuyện để đầu óc thả lỏng một chút. Tay lần mò bấm vô khung chat của tôi với anh Namjoon, trùng hợp làm sao anh cũng gửi tin nhắn tới tôi.
Canuseemymonstersface: Chào em, anh vừa mới tới trường.
Seagullayonbed: Em cũng vậy!
Canuseemymonstersface: Hôm nay anh gặp một người tốt.
Đã gửi lúc 09:30.
Seagullayonbed: Hôm nay em gặp một người rất kì lạ.
Đã gửi lúc 09:30.
Tôi sững người ra một lúc lâu, thật sự trùng hợp, phải chăng những người yêu nhau thường trùng hợp vậy không?
Tôi ngại ngùng ôm mặt rồi xua đi cái ý nghĩa đáng xấu hổ đấy, định nhắn tiếp thì Sarun gọi.
Sarun: Tao tới trường rồi nè, xuống thỉnh tao lên.
- Tưởng đếch đi học đi làm trai bao mà?
Sarun: Câm mẹ mồm, xuống nhanh nào, ngại quá!
Buông một câu chửi nó để hả dạ, tôi luýnh quýnh chạy xuống cổng trường hộ tống nó lên đi học. Cái thằng ngổ ngáo rõ ràng rất là sợ kiểm tra, thế mà cái miệng lại cứ thích chém gió. Tôi vừa đi vừa kể với Sarun rằng hôm nay có fan hâm mộ muốn nhìn mặt nó, đúng như dự đoán, nó hất mặt tuốt luốt lên trời cười ha hả.
- Mày đã thấy sự cuốn hút của tao chưa?
Tôi, lau mồ hôi không kịp.
Đang đi giữa chừng tôi bỗng nhiên khựng lại bởi bắt gặp bóng dáng quen thuộc, là anh crush Jimin ngồi ngoài sân trường một mình, đang tưới nước cho dàn hoa lá sặc sỡ.
- Mày nhìn gì vậy?
Nhắm thấy thời cơ này thật tốt để se duyên cho đôi uyên ương, tôi vỗ vỗ vai nó và đẩy nó ra ra ngoài vườn cây.
- Fan hâm mộ hôm nay của mày đó, mau ra bắt chuyện cho người ta vui đi.
- Không thích.
Sarun cố vẫy vùng ra khỏi tay tôi nhưng đã bị tôi ghìm lại như kiềm kẹp, tôi dùng tất cả sức mạnh mà mình có để áp tải nó ra ngồi với anh. Do nghe có động tĩnh, anh ta quay đầu lại trông thấy Sarun thì giật bắn mình, nhất thời không biết làm gì mà bứt hẳn một đống bông hoa trước mắt che mặt mình lại. Tôi chứng kiến hết hành động đấy của anh thì không khỏi ôm bụng cười, tay rút điện thoại ra liền để nhắn cho anh Namjoon.
Seagullayonbed: Em chứng kiến được chuyện này vui lắm anh ơi!
Sau đấy, tôi cất điện thoại vào và tiếp tục quan sát.
Sarun ngồi nói gì đấy với anh kia, lâu lâu còn trợn mắt quay sang nhìn tôi rồi lại cười vui vẻ như chưa có gì hết. Cậu ta thay đổi sắc mặt liên tục, đoạn lấy giấy bút ra viết gì đó đưa cho anh. Hành động đấy khiến tôi tò mò khủng khiếp, nhưng vẫn cố nén lại chờ Yoongi xong chuyện rồi mới hỏi.
- Mày đưa gì cho anh ấy vậy?
- Không cần biết.
Yoongi cong môi lên cười một điệu cười không thể nào đáng ghét hơn, không nói chẳng rằng kéo tôi lên lớp học để lại anh ta và một mớ câu hỏi.
Canuseemymonstersface: Chắc hôm nay là ngày vui của hai anh em mình đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com