Mấy ngày rồi nhỉ? Jimin không rõ. Chắc cũng vài đêm rồi nhưng không còn ý thức được thời gian sau khi bắt đầu bất tỉnh trong suốt những ngày không tuân theo lịch trình ngủ mà cậu từng có. Jimin đã cố gắng quá sức. Luôn tìm đường ra khỏi đây và khi leo lên đến đỉnh đồi, trước mắt lại hiện ra một khu vực hoàn toàn mới. Ngã xuống chân đồi lần thứ hai và lúc đó đã biết rằng mình hẳn phải bị bong gân mắt cá chân rồi.
Khuôn mặt nhem nhuốc, dạ dày thì đang gào thét cầu xin chất dinh dưỡng. Jimin rất mệt mỏi. Cậu nhớ Namjoon. Muốn nhìn thấy Namjoon, ôm anh thật chặt và ngủ cùng Yong cuộn tròn bên cạnh. Ước chi có thể ngừng suy nghĩ về điều đó bởi vì khi đó cậu phải ngồi xuống và khóc cho đến khi suy nghĩ đến điều gì đó khác.
Jimin kiềm chế không ăn sô cô la mình mua cho anh, nhưng vì đói quá nên ngày hôm qua đã lỡ ăn nửa hộp mất rồi. Chính mình đã ăn món quà cảm ơn của Namjoon, điều đó lại khiến tâm can như cuộn xoáy cả lại.
Jimin quên mất cảm giác khi ở bên Namjoon. Mặc dù mọi người đang vật lộn trong thời gian này, Jimin tin rằng khi ấy vẫn còn tốt chán. Có một mái nhà trên đầu, thức ăn và những người đồng hành. Còn có một con chó, từ trước đến nay cha mẹ chẳng thích thú cưng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống hiện tại còn tốt hơn hẳn hình ảnh gia đình điển hình mà Jimin từng có.
Jimin rất biết ơn về tất cả mọi thứ mà cậu có được kể từ ngày gặp Namjoon, việc nó bị tước khỏi bàn tay yếu đuối của mình khiến cậu rất tức giận và bối rối cùng việc mất hết động lực. Jimin không hiểu tại sao lại cứ phải là mình. Thật lòng chẳng muốn ai trong nhóm xảy ra chuyện này, nhưng nếu có, họ sẽ có thể tìm đường thoát ra. Jimin là người yếu nhất, chắc chắn như thế. Ngay cả Jungkook cũng sẽ sống sót tốt hơn cậu.
Jimin khóc rất nhiều, hoảng loạn khi đi tìm thức ăn và nơi trú ẩn, trong đầu chẳng thể nghĩ được điều gì tốt đẹp nữa.
Vì vậy lần này, khi tìm thấy một con mương, Jimin bước đến và nằm ngay trong đó. Thầm cười khi nhớ Namjoon gọi đó là một ý tưởng ngu ngốc, qua những giọt nước mắt vì nhớ anh thật nhiều.
Jimin vẫn tin rằng Namjoon đã đúng, đó là một ý tưởng ngu ngốc. Những người có kế hoạch sống sót sẽ không chỉ nằm trong một con mương và mong mọi việc sẽ ổn.
Nhưng Jimin không thật sự muốn đấu tranh để sống sót nữa, không phải như thế này. Nếu ai đó tìm thấy cậu thì cậu chẳng thể chạy được. Mắt cá chân bị sưng và đau, Jimin đã dùng một cây gậy như một cái nạng để chống đỡ thân mình. Nếu ai đó đến đây, cậu sẽ không thể đánh trả. Jimin không biết phải làm thế nào. Không ai dạy cậu cách nhắm súng chính xác hay đâm vào người ai đó chỗ nào để ngăn họ lại.
Nhưng Jimin chưa sẵn sàng cho tận thế. Thời gian vừa qua cứ dựa vào may mắn mà sống. Cậu nên biết rằng may mắn sẽ không thể theo mình trên mọi nẻo đường. Lẽ ra nên tự nhắc bản thân mình rằng Namjoon và Yong cùng những người khác sẽ chẳng thể mãi sánh bước cùng mình.
Chỉ là cảm thấy thật tiếc, rất muốn thời gian quay trở lại. Jimin nhớ cả những điều nhỏ nhặt về những người ở cùng mình. Cậu muốn gọi họ là những người bạn tốt, ngay cả khi họ không phải và không quan tâm đến Jimin cho lắm, họ vẫn là những người bạn thân nhất của cậu.
Cậu nhớ Seokjin, giống như anh là bố của mình. Seokjin rất quan tâm đến mọi thứ và nếu có ai đó gặp vấn đề, toàn bộ sự chú ý của anh sẽ đặt vào việc giúp người đó giải quyết. Jimin hy vọng rằng Seokjin cũng dành thời gian để quan tâm đến bản thân mình, rằng khi anh ấy nhìn vào gương thấy đôi mắt buồn bã đầy mệt mỏi, anh ấy sẽ mở lòng với chính mình và cố gắng khiến bản thân tốt hơn.
Và Jungkook, em ấy rất bé nhỏ nhưng lại có tác động lớn đến cách Jimin nhìn nhận mọi người. Jimin đã bối rối trước mối quan hệ của Seokjin và Jungkook, bởi vì Seokjin chưa bao giờ đề cập đến tên gọi của mối quan hệ đó, Jimin chưa từng thấy trước đây. Lúc đầu chỉ nghĩ Jungkook là một thiếu niên trẻ, chắc là tầm mười sáu tuổi, không quen ra khỏi phòng chơi game và xem phim.
Jungkook năm nay vừa tròn mười tám. Cậu quan tâm đến Jungkook như thể em trai, chỉ khác là không có những đấu tranh ngu ngốc giữa những người anh người chị với em mình.
Cậu nhớ Hoseok, nhớ nụ cười và tiếng cười khàn khàn của anh, ước chi có thể nhớ chính xác nó nghe như thế nào vì nhờ nó mà Jimin luôn cảm thấy vui hơn. Cậu ước mình cũng có sức mạnh của Yoongi. Chỉ cần nhìn vào Yoongi, ngay lập tức phấn chấn tinh thần. Xem gã làm mọi việc giống như xem một bộ phim hành động mà Jimin muốn mình cũng là một phần trong đó. Muốn trở thành một vai phụ và muốn cảm thấy mình tuyệt vời như Yoongi trong mọi lúc.
Cậu nhớ Taehyung; Taehyung đôi khi quá sức chịu đựng và điên rồ nhưng cậu ấy luôn khiến Jimin bật cười. Cậu ấy khiến Jimin quên đi những tiêu cực xung quanh mình như bóng tối của màn đêm bao quanh các vì sao, nhưng Jimin không phải là ngôi sao nên cậu biết ơn vì Taehyung vẫn ở đó.
Rất cảm kích vì Taehyung sẽ nói chuyện với cậu khi cậu lo lắng; hoặc đuổi theo cậu khắp nhà và chơi game cùng cậu khi cậu cảm thấy chán nản.
Jimin không thể nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhưng thầm cầu nguyện rằng tàn dư của những vết màu tối mà Taehyung bôi lên đôi má sẽ không hoàn toàn bị nước mắt trôi đi, vì điều đó khiến Jimin cảm thấy mạnh mẽ. Taehyung nói rằng việc bôi những đường kẻ đó lên mặt khiến Taehyung cảm thấy sẽ kiểm soát được mọi thứ, và việc mình khóc khiến Jimin cảm thấy mình bị dồn vào đường cùng.
Những đường vẽ đó nhắc nhở cậu đây không phải là tận thế, không phải là người cô độc.
Những giọt mưa lạnh lẽo rỉ ra từ những đám mây trêu chọc Jimin cả buổi sáng, đánh thẳng vào thân thể mệt mỏi. Cơn mưa cứ như đang muốn nói rằng cậu cứ để tôi làm điều này phải không? Không định đứng dậy sao? Và có lẽ thật điên rồ khi Jimin cảm thấy như mưa đang nói chuyện với mình, cậu tức giận. Tức giận vì cảm giác vô hồn giữa những loài thực vật và cây cối cùng những loài động vật nhỏ. Thực vật và động vật thích nghi với đường cao tốc và khu vực lân cận nhưng cậu thì không thể thích nghi với thiên nhiên.
Kêu rên một tiếng qua hàm răng nghiến chặt, tiếng khóc bật ngược vào cổ họng như thể cậu đã hét lên hàng giờ liền. Lại khóc một lần nữa, phát ra một tiếng "chết tiệt" trước khi bám chặt vào cỏ và lôi cả rễ của nó lên như thể nó sẽ cứu lấy cậu
Vẫn không biết phải làm gì. Đã nằm ở đây được một lúc và chẳng hề có một tia hy vọng.
Nhắm mắt lại, giả vờ rằng mọi thứ xung quanh không có thật.
Không có chuyện này xảy ra.
Không có gì ở đây cả.
__
Thứ đánh thức Jimin ra khỏi giấc ngủ là một cơn mưa. Nó đập vào mặt cậu mạnh hơn nhiều. Jimin nheo mắt, đưa tay lên mặt để che chắn. Quần áo đã ướt sũng rồi. Cậu run rẩy, thật sự rất lạnh. Nhưng cũng chẳng còn gì để ngạc nhiên nữa.
Cảm xúc trống rỗng cho đến khi nghe tiếng động của một con vật nào đó. Nghe có vẻ như một con chó hoang vì gầm gừ và sủa ầm ĩ. Jimin bĩu môi khi nghĩ về Yong. Cậu cũng nhớ Yong.
Tiếng gầm gừ và sủa trở nên to hơn, vì nó đang đến đây. Con chó vừa sủa vừa gầm gừ cùng một lúc và Jimin tự hỏi liệu có phải nó cũng bị nhiễm bệnh rồi hay không.
Quá mệt mỏi để di chuyển, và nếu mình nhúc nhích thì nó sẽ đến đây mất. Jimin không muốn, cậu sẽ không thể chết vì bị một con vật điên loạn cắn xé.
Jimin thở ra một hơi, hy vọng nó sẽ đi qua khỏi đây.
Nhưng không, nó tiến gần hơn, cành cây dưới chân nó kêu răng rắc. Tiếng gầm gừ rất lớn và âm thanh đánh hơi khiến Jimin nổi da gà vì nó đang rất gần
Jimin cắn môi, đưa tay ra khỏi mặt, sợ rằng nó sẽ nhìn thấy khuỷu tay cậu đang nhô lên. Nghiêng đầu sang một bên để mưa không rơi thẳng vào mắt và chờ đợi để được bình yên trở lại.
Nó bắt đầu sủa điên cuồng, Jimin nhắm chặt mắt, hy vọng nó sẽ không ngửi được mùi của cậu.
Ngay trước khi nghe thấy một tiếng hét từ xa, cậu thề rằng mình đã nghe được.
"Shh"
Jimin lập tức nhớ về lần mà có người tìm thấy cậu, cũng ở trong một con mương. Nhưng lần này không có Yong ở bên cạnh để ôm lấy. Cậu đang ở một mình, không có mặt trời hay bóng đổ xuống nên không thể biết được con vật này ở gần đến mức nào và cái quái gì khác sẽ xảy ra. Có một tiếng hét khác từ xa và người đó bắt đầu cười.
Trái tim đập mãnh liệt; chưa bao giờ nghe ai cười như thế này trước đây. Cười như đang đau đớn nhưng cũng như đang tận hưởng cuộc đời và Jimin không hiểu làm thế nào một con người có thể tạo ra âm thanh như vậy. Làm sao mà có thể cười qua tiếng hét dựng hết tóc gáy như thế, Jimin muốn bệnh.
Điều khiến cậu sợ hãi hơn bất cứ thứ gì là khi mở mắt ra,thấy một người nhìn trộm mình. Đôi mắt đen của người nọ mở to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com