Chap 11
Sân bóng ngày chủ nhật trường em luôn đông đúc như thế, dạo này thậm chí còn nhộn nhịp hơn bởi chỉ còn hai tuần nữa thôi ngày thi đấu sẽ chính thức diễn ra. Thân là một thành viên trong câu lạc bộ bóng đá, đương nhiên Nanon không thể vắng mặt. Mà một khi đã có Nanon, người ta ắt sẽ thấy một bóng dáng nhỏ bé, thấp hơn cậu ta chừng một cái đầu ngồi ở một góc sân cỏ với thùng nước ngay bên cạnh - Chimon.
Sự kiện Nanon chia tay bạn gái chớp mắt cũng đã qua một tháng. Dường như mọi thứ xung quanh cũng đã đi dần vào quỹ đạo vốn có của nó. Em cũng cảm nhận được, rằng nỗi buồn tận sâu trong tâm can của thằng bạn em cũng đã vơi bớt đi phần nào. Dù thi thoảng em vẫn thấy nó nhìn chăm chăm tấm ảnh nào đó trong điện thoại, chắc là cô bé ấy, nhưng ánh mắt nó chẳng còn ưu tư như những ngày đầu. Có lẽ nó đã chấp nhận được sự thật rằng, nó bị đá.
Và có lẽ em cũng đã hiểu tại sao vào đêm hôm ấy em lại bình tĩnh đến lạ lùng như vậy. Có lẽ bởi người em thương giờ chẳng còn là của riêng ai hết, rằng em có thể đường đường chính chính mà theo đuổi người ta.
Với thân phận là một người bạn, em cảm thấy bản thân chẳng phải một người bạn tốt. Chẳng có người bạn nào lại cảm thấy có chút vui vẻ khi bạn thân mình chia tay. Nhưng với thân phận là một người thích cậu ấy, em chấp nhận dung túng cho thứ cảm xúc sai trái đó.
Ohm từng nói với em, rằng nó đã rất bất ngờ vì một đứa sợ đông sợ tây sợ đủ thứ trên trời dưới biển nguyện ôm mối tình đơn phương đến chết chỉ sau một đêm lại có dũng khí gạt bỏ mọi thứ xung quanh để theo đuổi tình yêu. Thật ra không phải sau một đêm em mới thế, mà chính thứ cảm xúc dằn vặt em suốt hai năm trời, thứ cảm xúc mà chỉ có ai đơn phương mới thấu đã thay đổi em. Nhưng em không hối hận.
Một tiếng tuýt còi vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của em, đồng thời cũng là hiệu lệnh, thông báo rằng đội bóng đã có thể nghỉ ngơi. Trời mùa hè nóng nực oi ả, cộng thêm phải chạy trên sân suốt một thời gian dài khiến ai cũng vừa mệt vừa khát. Được nghỉ ngơi một cái là bọn họ chạy ngay về phía Chimon, lấy thùng nước bên cạnh em làm trung tâm, tu lấy tu để.
Ohm là đứa đầu tiên "về đích". Nó lục trong thùng nước, tìm lấy chai mát nhất, vừa uống vừa dội lên người hòng giảm bớt lượng nhiệt đang tỏa ra từ cơ thể nó. Nanon cũng đi ngay phía sau, đón lấy chai nước từ tay em, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Sao? Thấy cú ghi bàn vừa nãy của tao đẹp không?
Nanon nhìn em hỏi, lại bắt đầu giở cái giọng khoe khoang, nhìn cái mũi nó kìa, phồng lên chẳng khác gì quả bong bóng cả.
- Ừ ừ thì đẹp. Mày cứ đá đẹp như thế đi, đến lúc thi đấu sẽ chẳng vào được quả nào đâu.
Em đáp lại, không quên tặng kèm một cái lườm nguýt.
- Chimon nói đúng đấy, anh trình độ mấy đứa còn non quá, cứ cái đà này có ngày bét bảng cho coi.
P'Off từ xa đi tới, vừa hay nghe được cuộc đối thoại của hai người, bèn chen vào một câu. Đoạn P'Off quay sang em, nói tiếp:
- Anh thấy em ngày nào cũng đến đây coi tụi nó luyện tập, chắc chắn em cũng quan sát được gì đó, hơn nữa hình như hồi cấp hai em cũng đã từng tham gia đội bóng, vậy em có ý kiến gì không? Về trình độ của bọn nó, và cả khả năng giành chiến thắng nữa.
Em ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo em thấy khả năng giành chiến thắng rất thấp. Lúc chạy trên sân, em có thể nhìn thấy rất nhiều khoảng trống, thủ môn lại đứng quá xa khung cầu, sẽ không bắt được bóng. Hơn nữa lúc chạy không hề có trật tự, hoàn toàn là làm theo cảm tính. Cách sút bóng cũng không ổn, theo những gì em thấy, đội mình hầu như toàn sút vào chính giữa, như vậy rất dễ bắt, hoàn toàn không ổn. Em cũng tìm hiểu được, rằng đối sắp tới đá với đội chúng ta năm ngoái đã được vào tận bán kết, chắc chắn không thể coi thường.
P'Off gật gù, ngầm tán đồng. Thú thật những gì Chimon nói hoàn toàn là những gì anh muốn nói. Kĩ năng phối hợp và làm việc nhóm của bọn này thật sự quá yếu, chủ yếu là chạy loạn trên sân, thấy bóng ở đâu là dồn hết về chỗ ấy, để trống sân rất nhiều. Anh lại mới về đây làm huấn luyện viên năm nay, điểm mạnh điểm yếu từng người hoàn toàn không nắm rõ, không thể bày trận được.
Ấy, nhưng Chimon lại khác à nha. Đúng rồi, sao anh không nghĩ tới thằng nhóc đó sớm hơn nhỉ? Anh nhớ Nanon từng kể hồi cấp hai Chimon đã từng giúp đội bóng trường dành được cúp vô địch, nhưng vì chấn thương ở chân nên không thể đá bóng được nữa. Tuy không thể đá bóng, nhưng chắc chắn kĩ năng vẫn còn đó, cậu nhóc có thể dùng kinh nghiệm của mình mà rèn luyện cho mấy tên kia. Hơn nữa gần như ngày nào tập cậu nhóc đó cũng đến đây, chắc chắn những năm trước cũng thế, kiểu gì cũng biết điểm mạnh điểm yếu của từng người rõ hơn anh.
- Ừm được rồi, mấy đứa nghỉ ngơi từng ấy là đủ rồi. Ra sân tập tiếp đi. Chimon, sau buổi tập ở lại anh nói chút chuyện.
Vậy là buổi chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn đã nhuộm lên sân bóng một màu cam rực rỡ, lúc ấy Chimon mới có thể trở về. Em bỏ tay vào túi quần, thong thả bước từng bước về phía cổng trường, nơi đó có người vẫn đang đợi em.
- Mày chưa về hả?
Chimon từ đằng xa đã thấy thấp thoáng bóng dáng Nanon đứng đó, bên cạnh là con xe chung của cả hai. Em thừa biết rằng nó sẽ đợi em cùng về, nhưng khi được tận mắt thấy, trong lòng liền không kìm được mà có chút ngọt ngào.
- Ừ, đợi mày rồi cùng về. Chẳng nhẽ bỏ mày đi bộ. Mà P'Off nói gì với mày mà lâu thế?
Vì chiều hôm nay khá đẹp, màu vàng cam của mặt trời trước khi xuống núi mang đến cho con người một cảm giác bình yên khó tả, nên thay vì phóng xe về nhà, em và nó quyết định cả hai sẽ cùng đi bộ một đoạn. Nó giắt xe, còn em đi bên cạnh nó.
Rặng cây bên đường xào xạc theo từng lọn gió, và chúng cũng khiến một vài sợi tóc mai bay vào mắt của em. Nhưng nó không làm em khó chịu gì cả, em nhẹ nhàng đưa tay vén chúng sang một bên:
- Nói chuyện yêu đương - Em bình thản đáp lại Nanon.
- Mày nói cái gì vậy? Thằng điên này P'Off có người yêu rồi mà, đâu phải mày không biết? Sao lại làm trò đó hả?!
Nanon dừng bước chân, nó trợn mắt nhìn em rồi gắt lên đầy giận dữ. Nhưng chúng chẳng đủ làm em sợ, ngược lại em còn cảm thấy buồn cười nhiều hơn.
Thấy em đột nhiên phá lên cười, Nanon lại càng giận dữ. Nó nghiêm mặt, kéo tay em lại:
- Mày cười cái gì? Tao nói nghiêm túc đấy, không đùa đâu.
Nhưng một lần nữa, nó lại phản tác dụng. Cái biểu cảm đó của cậu chỉ khiến em cười to hơn mà thôi.
Đưa tay quẹt đi chút nước nơi khóe mắt đã chảy ra trong lúc em bận ôm bụng cười.
- Đùa đấy, chuyện bóng bánh. P'Off bảo tao muốn tao vào đội với vai trò huấn luyện viên. Tao sẽ giúp ảnh phụ trách phần đội hình với chiến thuật, còn phần kĩ năng anh ấy sẽ tự lo liệu.
Bấy giờ cơ mặt Nanon mới chịu dãn ra đôi chút, tiếp tục bước đi:
- Rồi mày nói thế nào? - Nó hỏi.
- Đương nhiên là tao đồng ý rồi. Được trên cơ chúng mày, cơ hội hiếm lắm đó.
- Mày chỉ thể là giỏi, tao sẽ không để mày lạm dụng chức quyền đâu, thôi lên xe đi tao đèo về, trời sắp tối rồi đó.
Vậy là em ngoan ngoãn lên xe. Con ngựa sắt hí lên một tiếng, rồi lao băng băng trên con đường quen thuộc.
Kha Nguyệt
5/8/2022
___ლ(' ❥ 'ლ)___
Chuyện là chỉ còn vài ngày nữa là tui, có lẽ là cả các cô nữa sẽ phải quay lại trường học rồi (thú thật là tôi không thích đi học chút nào)
Vì là lớp mười hai rồi, rất quan trọng, nên tui sẽ chẳng còn nhiều thời gian rảnh nữa, vid vậy thời gian ra chap sẽ thưa hơn rất nhiều, thậm chí là hai ba tháng mới ra một chap.
Nên là nếu thấy tôi lâu quá không đăng chap mới thì các cô đừng lo lắng quá nha, tui không có drop đâu. Mong là đến lúc đó các cô vẫn sẽ ủng hộ tôi - con tác giả tay nghề non nớt này.
Cảm mơn các cô rứt nhìu 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com