Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Đúng là thời gian, trôi qua thật nhanh, nhắm mắt một cái mà ánh dương ban chiều đã được thay thế bởi màn đêm lạnh giá. Hôm nay ngoài năm mươi đơn đặt sẵn trước đó, tiệm bọn em còn phải hoàn thêm hai mươi đơn mới trong ngày. Hại em với P'Gun tăng ca đến mười giờ tối mới xong việc. 

Chẳng ngại bẩn quần áo, em nhoài người nằm dài trên chiếc bàn mấy phút trước còn bày một đống hoa, thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hôm nay quả là một ngày làm việc đầy vất vả.

- Sao cậu bé, làm việc thấy thế nào? - Chế Jennie đang ở quầy thu ngân sắp xếp lại mấy bó hoa trên đó thấy em nằm dài ra bàn liền vui vẻ hỏi thăm.

- Mệt chị ạ, nhưng vui lắm - Em hớn hở, ngồi thẳng dậy đón lấy chai nước P'Gun vừa đưa.

- Vui là tốt rồi - Chị Jennie đáp - Để khen thưởng hai đứa vì đã làm việc chăm chỉ, hôm nay chị khao nhá.

Chimon hào hứng gật đầu đồng ý, dù sao giờ cũng mười giờ rồi, về nhà em cũng không tiện nấu ăn, hơn nữa em mới đi làm, đi ăn chung với mọi người sẽ gia tăng tình đồng nghiệp, nói chung là chẳng có gì không tốt cả. 

- Xin lỗi, nhưng hôm nay em không đi được với hai người - P'Gun gãi gãi đầu, ngại ngùng từ chối.

Vừa dứt lời, từ ngoài cửa tiệm cũng truyền đến tiếng động cơ xe máy. Em với chế Jennie quay sang nhìn nhau, rồi lại quay lại nhìn con người bỏ bạn theo bồ đang đứng đằng kia. Thì ra là có hẹn với anh người yêu nên mới bỏ rơi họ, được rồi được rồi, túm cái váy lại họ cũng chỉ là cẩu độc thân, hai con cẩu độc thân đi ăn với nhau cũng được.

Đợi chàng trai mét sáu tám, à nhầm, mét bảy nào đó cùng với người yêu của cậu ta phóng đi mất hút, em với chị Jennie mới khoá cửa tiệm đi kiếm gì đó bỏ bụng. Trong hẻm này khá vắng nên chẳng có quán ăn, muốn ngon phải ra ngoài đầu hẻm, ở đó là đường lớn, cái gì cũng có.

Thảo luận bàn bạc một hồi, cả hai nhất trí tối nay sẽ ăn lẩu, dù thời tiết mùa hè khá nóng nhưng lâu rồi em chưa ăn, và trùng hợp thay ngay phía bên kia đường vẫn còn một quán đang mở.

Rảo bước tiến về phía đó, nhưng bước chân đã chợt khựng lại khi em lại gần hơn một chút. Trước cửa quán kia là chiếc xe máy mà em vô cùng quen thuộc, nó quen thuộc đến nỗi nếu nó có lẫn trong một dàn xe giống nó y như đúc thì em vẫn sẽ tìm thấy nó không sai đi đâu được. Lúc đầu em cũng nghĩ là xe giống xe thôi, cho đến khi em di chuyển mắt xuống một chút và nhìn thấy biển số xe của nó. Biển số xe là duy nhất, là riêng biệt, giống như dấu vân tay ở con người vậy đấy, nó là xe của em và Nanon, cũng có nghĩa là Nanon hôm nay cũng đi ăn ở quán lẩu này.

Phải làm sao bây giờ, bây giờ vào đó em có nên đến ngồi chung bàn với Nanon không? Có phải hôm nay em bảo không về ăn cơm nên Nanon mới đi ăn ngoài không? Rồi lỡ em vào Nanon có thấy được em không?

Nhưng câu trả lời tiếp theo mà em có được cho loạt câu hỏi vừa rồi chính là em không nên vào đó. Tại một góc của quán, qua tấm cửa sổ bằng kính, em thấy Nanon đang ngồi cùng bàn với một cô gái. Cô bé quay lưng về phía em, nên em không thấy mặt nhưng Nanon lại ngồi đối diện nên em nhìn rất rõ. Em thấy Nanon vừa rướn lên phía trước hôn cô bé đó, qua ánh mắt ngọt ngào nó trao cho người kia, em dường như đã hiểu tất cả.

Sao tự nhiên mũi em cay cay, mắt em đo đỏ, mặt em ươn ướt, lòng em nằng nặng như vầy? Chắc do thời tiết hôm nay thật xấu, không khí hôm nay thật tệ, trăng hôm nay chẳng tròn, mà em cảm thấy mình bây giờ dường như chẳng thể nuốt được gì cả. Em bỏ chạy trong cơn hoảng loạn của cảm xúc, em chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn chạy thật nhanh để mình biến mất khỏi nơi này, biến mất để Nanon không thấy em. Hay để em không phải thấy Nanon bên người ấy? Đôi khi em thấy em giống như một đứa bạn tồi, vì người bạn thân thiết nhất của em có bạn gái em lại chẳng thể thật lòng chúc phúc, em thấy mình thật ích kỷ và nhỏ nhen, nhưng em lại không thể ngăn bản thân mình làm thế.

Em lao về phía trước như một mũi tên muốn xé tan đêm tối. Cứ chạy, chạy, chạy mãi cho đến khi em thấy mình không thể chạy được nữa rồi ngồi bệt xuống một góc ít người để ý bên vệ đường và ngửa lên nhìn ngắm ánh sao trời. Em có thật sự đang ngắm sao không? Hay đó chỉ là cái cớ để em ngửa mặt lên, ngăn cho hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

Bỗng một chiếc khăn tay màu hồng phấn đưa tới ngay trước mặt em. Nhìn theo cánh tay ấy, thì ra đó là chị Jennie. Từ nãy đến giờ cô thấy em hết đứng chôn chân nhìn đăm đăm một phía rồi lại bỏ chạy như bị rượt, có lẽ cô cũng hiểu được chút ít.

Đợi em cầm lấy chiếc khăn, chế Jennie liền ngồi xuống bên cạnh, cô cũng bắt chước em ngửa mặt lên nhìn trời.

- Thích người ta bao lâu rồi?

Em có hơi chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu được vì sao. Em đứng nhìn Nanon lâu như thế, có ngốc mới không nhìn ra.

Ậm ừ một lúc, em trả lời.

- Cũng được năm năm rồi ạ.

- Thế sao không nói.

Em lắc đầu.

Có lẽ chị Jennie cũng hiểu vì sao nên không gặng hỏi thêm nữa. Chị nhẹ nhàng đặt tay lên vai em vỗ nhẹ

- Muốn khóc thì cứ khóc đi, nó sẽ giúp nỗi buồn trong em vơi bớt đi phần nào.

Dường như cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ người chị mới quen, em bỗng cảm thấy yên tâm đến lạ. Cởi bỏ lớp áo giáp cứng rắn, em như một đứa trẻ ngồi bó gối úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc nức nở. Trên vỉa hè, chẳng có quán quen ấm cúng cũng chẳng có nồi lẩu nào, chỉ có hai bóng người, một đang nức nở mãi không ngừng, một đang đặt tay lên vai người kia vỗ về an ủi.

Đến cuối cùng bữa tối tưởng chừng tịnh soạn kia lại kết thúc ở tiệm hoa nhỏ quen thuộc với hộp bánh pizza giao tận nhà. Chimon một tay cầm chiếc khăn tay mà chế Jennie đưa cho ban nãy cố gắng lau cho gương mặt đỡ nhem nhuốc, tay còn lại thì cầm miếng pizza nhai ngấu nghiến vì đói.

Chế Jennie cũng ăn, nhưng người ta là con gái, làm gì cũng từ tốn hơn hẳn.

- Sao? Ngon không?

Vì miệng vẫn đang bận nhai nên em trả lời bằng cách gật đầu lia lịa.

- Ngon là đúng rồi, tại cưng đang đói mà. À mà thằng nhóc crush của cưng trông đẹp giai phết đấy. Mắt nhìn người không tệ nha

Em chớp chớp mắt, hỏi:

- Sao chị biết em thích người nào?

- Cậu nhóc có cái má lúm kia chứ còn ai nữa. Quán thì đông, nhưng hướng cưng nhìn lại chỉ có một, mà hơn nữa cái góc cưng nhìn chăm chăm vào ý chỉ có một cái bàn thôi.

- Lỡ em thích bạn nữ kia thì sao?

- Không thể nào, cưng bảo cưng thích người ta năm năm lận, tức là thích từ cấp hai. Mà cấp hai cưng học trường nam sinh còn gì. Nên chỉ có cậu bạn má lúm kia thôi.

Kha Nguyệt

8/6/2022

___(◍•ᴗ•◍)❤___

Thật ra tui chả biết gì về hệ thống phân chia lớp cũng như cấp học bên Thái Lan cả. Cho nên hệ thống chia cấp học ở đây tui viết theo Việt Nam đó nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com