Chap 4
Hôm nay với em là đủ tồi tệ rồi, thật sự đấy.
Ngồi lại tiệm hoa với chế Jennie một lúc, sau khi em thấy cảm xúc mình đã ổn hơn em mới xin phép ra về. Bây giờ trời cũng đã trở về khuya, xung quanh em không còn một chiếc xe ôm nào cả, mà em lại chẳng đủ tiền để bắt một chiếc taxi, cuối cùng đành phải đi bộ về nhà.
Gió hiu hiu của một đêm hè khẽ nhảy nhót trên vai em làm tung bay một vài sợi tóc, em lại ngước lên nhìn bầu trời đêm nay, lần này em đơn thuần chỉ muốn nhìn ngắm ánh trăng đêm nay. Giữa màn đêm tĩnh lặng ấy, có lẽ ánh trăng là thứ đẹp đẽ nhất, bởi nó ánh sáng của nó không lộng lẫy như những ánh đèn neon, không yếu ớt như những vì sao xa xôi, mà là một thứ ánh sáng dịu dàng và mềm mại giúp xoa dịu tâm hồn con người. Nhưng đẹp đẽ thì làm sao, nó vẫn đơn độc. Một mình nằm trên cao không ai bầu bạn, những ngôi sao tưởng chừng như rất gần với nó, thực tế lại cách nó cả tỷ kilomet. Giống em với Nanon vậy, tưởng chừng rất gần, rất gần rồi, nhưng chính thứ tình cảm mà em đang giữ trong lòng đã đẩy hai đứa ra xa, xa đến bao nhiều em không rõ nữa.
Em lại bước đi, tiếp tục bước đi trên con đường lớn giờ đã vắng thưa người, bỗng tiếng điện thoại từ trong túi quần vang lên. Đưa nó lên bên tai, là giọng nói quen thuộc của người con trai em thầm thích:
- Alo! Mon, mày đang ở đâu đấy, mười một giờ rồi sao chưa về. Tao gọi mày sao mày không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn của tao.
Lúc này em mới để ý Nanon đã gọi cho em hơn chục cuộc trước đó, đi kèm theo là cả đống tin nhắn chưa đọc trong SMS, Line và cả Messenger. Em mỉm cười có chút chua xót, thà nó đừng quan tâm em như thế có lẽ em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
- Tao đang trên đường về đây, mày gọi gì mà lắm thế? - Em giả vờ trách móc.
- Mày còn trách tao? Tao lo cho mày mà mày còn trách tao? Mười một giờ rồi đấy, mày có định về để mai còn đi học không? À mà mày đi về bằng gì đấy, sao tao không nghe thấy tiếng gió? Đừng nói đi bộ nhá?
Qua giọng nói của nó em biết chắc nó đang giận lắm. Em cũng không cố tình nói như thế, chẳng qua cảm xúc bây giờ của em thật sự không ổn, đặc biệt là khi nói chuyện với nó, cảm xúc em lại càng không ổn.
- Tao đi taxi.
Lời nói dối vô lý như thế đương nhiên vừa nghe qua là Nanon biết em đang nói dối, nhưng cậu cũng chẳng nói gì.
Thấy đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau chỉ còn lại tiếng tút tút, chẳng hiểu sao lòng em lại có chút mất mát. Em tưởng rằng nó sẽ biết em đang nói dối, tưởng rằng nó sẽ giống như mọi khi, sẽ mắng em một trận. Nhưng chẳng phải mới vài phút trước em còn hi vọng Nanon cứ thế bỏ mặc em đi hay sao? Em chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Rốt cuộc giờ em muốn gì đây, muốn Nanon bỏ mặc em như bây giờ, hay quan tâm em như vừa nãy. Nhớ ngày xưa khi ngồi xem phim chung với cô em gái, thấy nữ chính trên phim đau khổ ôm trong lòng mối tình đơn phương với nam chính, em đã nghĩ tại sao cô ấy lại làm khổ bản thân mình đến như vậy, lại ngu ngốc đến như vậy, cứ thế bỏ quách đi cho xong rồi cô ấy sẽ kiếm được một người yêu thương cô ấy. Nhưng giờ em hiểu rồi, cô ấy không buông bỏ được. Thứ gọi là tình cảm không dễ dàng buông bỏ chút nào, so với trên phim nó còn đau đớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Em lững thững tiếp tục bước đi, nhưng trông em hoàn toàn không có chút sức sống, giống như một con bút bê bị sợi dây vô hình nào đó điều khiển mà bước về phía trước vậy, và nếu như có ai nhìn thấy em bây giờ, họ chắc chắn sẽ bị dọa đến hét lên kêu cứu vì lầm tưởng em là một hồn ma nào đó.
Em thẫn thờ như thế, chìm trong suy nghĩ của riêng mình, mải mê đến nỗi bên cạnh em xuất hiện thêm một người em cũng không nhận ra, phải đến khi cánh tay ấy nhẹ nhàng chạm vào vai em, em mới như bừng tỉnh.
- Chimon, tao biết ngay là mày nói dối mà, lên xe đi.
Em quay lại nhìn người con trai bên cạnh một lúc thật lâu nhưng vẫn chẳng thể tin vào mắt mình. Em đang mơ? Đây là ảo giác? Sao Nanon biết em đang ở đâu mà tìm đến?
Nanon bước xuống xe, cầm lấy mũ bảo hiểm đang treo trên xe đội lên đầu "bức tượng" Chimon, nhìn thẳng vào mắt em mà nói:
- Tao có cài định vị vào máy mày. Mày thấy có ai đi taxi mà vài phút mới di chuyển được một tý chưa?
Nói rồi cậu giơ bản đồ điện tử đang hiển thị trên máy cho em xem.
- Hiểu rồi chứ? Đừng đơ ra như thế, lên xe đi. Đừng nói là muốn tao bế lên nữa nhé?
Em hoảng sợ lắc đầu. Bế thì không cần đâu, em chưa đến nỗi tàn phế mà. Chỉ là khi biết nó nửa đêm vẫn chạy ra ngoài đón em em lại cảm thấy có chút vui vẻ. Dù em biết bản thân thật tồi tệ khi lại thấy hạnh phúc với chút ngọt ngào nó dành cho em trong khi biết rõ nó đã có bạn gái nhưng em không tài nào ngăn được cảm xúc của bản thân mình. Vậy thì cho em ích kỉ lần này thôi, chỉ vài phút như này thôi cũng được.
À mà, chẳng phải mới vài phút trước nó còn đi ăn với bạn gái hay sao? Em có nên hỏi nó không? Nhưng lỡ nó đi ăn không muốn để em biết thì sao?
- Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, hôm nay mày sao thế.
Cậu thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của em có chút buồn cười. Hai đứa là bạn thân chơi với nhau năm năm rồi có gì mà không thể nói chứ.
Dù vậy nhưng em vẫn đắn đo, mãi mới lên tiếng:
- Chẳng phải mày đi ăn lẩu với bạn gái sao? Sao lại đến đón tao? Không đưa ẻm về à?
Nanon có chút ngạc nhiên:
- Sao mày biết? Ừ thì ẻm bảo anh trai ẻm đến đón, thế là ăn xong em ý về trước rồi. Lúc tao về đến nhà thì chưa thấy mày về nên mới gọi điện thoại rồi phóng đến đây này.
- Vậy là làm lành với bé Moon rồi hả?
- Đúng là bạn thân của tao, sao mày cái gì cũng biết thế? Mấy hôm trước tao với em ấy có xích mích, nhưng là do t hiểu lầm em ấy nên hôm nay mời em ấy đi ăn coi như chuộc lỗi, và em ấy cũng đồng ý tha thứ cho tao rồi.
Tuy ngồi đằng sau nhưng qua tấm kính chiếu hậu em vẫn có thể thấy Nanon đang cười rất tươi, dường như cậu ấy rất hạnh phúc. Em mỉm cười, một nụ cười đó, nhưng sao trông xót xa quá. Có lẽ cậu ấy thật sự rất thương cô bé đó nên mới cười rạng rỡ đến vậy, nhìn cậu vui, em cũng vui. Nhưng ở tận đâu đó sâu thẳm trong tâm can, em vẫn không dằn được mà cảm thấy mất mát. Em biết như vậy là không tốt nhưng em thấy ghen tỵ với cô bé ấy. Chỉ qua một chuyến xe bus, mà cô bé có thể dễ dàng có được tình cảm của Nanon trong khi em học với nó từ năm cấp hai nhưng vẫn mãi chỉ là đơn phương.
Em đôi khi không hiểu, tại sao người ta vẫn có thể hạnh phúc khi nhìn người mình yêu ở bên một người khác. Là do em quá nhỏ nhen hay tình yêu của em với cậu chưa đủ lớn?
- Mày với con bé còn hôn môi nữa đúng không? - Em cũng chẳng hiểu tại sao tự dưng mình lại thốt ra câu hỏi đó. Nói ra rồi giờ hối hận cũng không kịp.
Nanon tròn mắt ngạc nhiên, nếu không phải đang lái xe em tin nó sẽ nhìn chằm chằm em như nhìn một sinh vật lạ.
- Mày theo dõi tao đúng không? Nói thật đi.
Em lắc đầu, nhưng rồi mới nhớ ra là nó không thấy, bèn đáp:
- Không, trên môi mày dính son kìa.
Rồi, em ngu chưa? Đã biết trước kết quả rồi mà vẫn hỏi. Hỏi rồi thì được gì, trái tim em lại thêm một vết thương nữa mà thôi.
Kha Nguyệt
10/6/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com