Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Hồi cấp hai em và Nanon học chung một lớp, nhưng lên cấp ba thì không còn như vậy nữa. Nanon nó học giỏi, vào lớp chọn, là cái lớp 11A1 với toàn những nhân vật đứng nhất trường. Em cũng lớp chọn, nhưng chỉ là 11A3 thôi, cách lớp Nanon một lớp.

Cũng vì lớp hai đứa cách nhau một lớp nên dù chung một tầng nhưng em với nó rất ít khi chạy sang lớp đối phương chơi. Mỗi khi rảnh rỗi em thường chọn cách ngồi một mình trong lớp, nghe nhạc hay làm bài tập gì đó còn Nanon sẽ cùng với mấy thằng bạn mới chạy xuống sân trường đá bóng. Trước kia em cũng từng là một cầu thủ giỏi đấy, nhưng sau hồi cấp hai ngã gãy chân, em đã chẳng thể chạy được nữa, nên mỗi khi trường có trận đấu, em sẽ chỉ lẳng lặng ngồi trên khán đài cổ vũ cho Nanon.

Giống như những hôm khác, sau khi đèo em tới trường, Nanon thả em ở cổng để em tự đi bộ vào, còn nó sẽ vòng qua nhà để xe rồi mới lên lớp. Mới đi được vài bước, em cảm thấy trên vai bỗng nằng nặng, như có thêm một bao gạo từ trên trời rơi xuống. Nhìn cánh tay đang ở trên vai, em khó chịu hất ra, quay lại càu nhàu:

- Ohm, tay mày nặng lắm đó.

Đó là Ohm, bạn cùng lớp của em kiêm luôn bạn cùng câu lạc bộ bóng đá với Nanon. Là một thằng con trai to xác, rất nhây, và lì như quỷ vậy., ngoài chọc cho em tức điên ra thì chẳng làm được gì. Nhưng mà, em nói thì nói vậy, chứ cậu bạn này thật ra rất biết quan tâm người khác đấy. Dù em thường che dấu rất kĩ cảm xúc của mình nhưng Ohm luôn dễ dàng nhận ra em nói dối. Chính tính cách đó cũng đã đem đến cho nó một tài năng, chính là an ủi người khác. Bằng một cách vô tình hay cố ý, những lời nó nói đều có thể xoa dịu được cảm xúc của em. À quên nữa, nó có bạn gái rồi.

Dù bị em hất tay ra, nó vẫn chẳng để tâm đến điều đó, vẫn vô tư mà khoác tay qua vai em:

- Gì mới sáng sớm mà mặt mày chù ụ vậy? Sáng nào cũng được crush đèo đi học sướng thế còn gì, đến tao còn chưa được bạn gái đèo bao giờ.

Ngay lập tức, em quay ngoắt sang nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn. Đại khái ý tứ trong ánh mắt đó chính là "mày mà còn nói nữa tao sẽ chém mày".

Nhưng mà nó lì lắm, vẫn làm như không hiểu, tiếp tục khoác vai em.

- Ở đây đâu có ai đâu, với lại tao nói có mình mày nghe được, sợ gì.

Nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận xung quanh ngoài em với nó thì không có ai mới yên tâm một chút. Em và Nanon thường đi học từ rất sớm, vừa để cả hai có thời gian tạt vào đâu đó ăn sáng, vừa để tránh tắc đường, vậy nên sân trường hiện tại ngoài em với Ohm cùng lác đác một vài bóng người phía xa xa thì hoàn toàn vắng vẻ.

Chuyện em thích Nanon em luôn giấu kĩ trong lòng, chưa từng kể cũng chẳng từng nói với bất kì ai, kể cả Ohm, nhưng tại sao nó lại biết thì em cũng chịu. Nhớ một sáng chủ nhật của năm lớp mười, hôm ấy em đến trường để xem Nanon đá bóng, xong thằng Ohm lôi em ra một góc khuất của sân rồi vả thẳng vào mặt em một câu: "Mày thích Nanon à?"

Câu hỏi bất ngờ của nó làm em đứng hình mất một lúc, ngoài trợn mắt nhìn nó ra thì em chẳng làm được gì. Á khẩu hoàn toàn.

Ban đầu em định chối, nói rằng nó hiểu lầm rồi, nhưng em không nói được. Em không tài nào phủ nhận tình cảm của mình, dù chỉ là một lời nói láo. Nhưng em cũng không dám gật đầu, em không có đủ dũng cảm để gật đầu, cuối cùng chỉ đành im lặng.

Nó cũng không gặng hỏi nữa, chỉ đặt tay lên vai em vỗ nhẹ vài cái:

- Mày yên tâm, tao không kì thị mấy chuyện này đâu, tao cũng sẽ giữ bí mất giúp mày.

Vậy là từ hôm đó, Ohm chính thức trở thành người thứ hai tính thêm cả em nữa biết về mối tình đơn phương này. Còn giờ thì là ba.

Lôi chiếc bánh mỳ từ trong cặp, em vô cảm ngoạm lấy một miếng thật to. Cái bóng của ngày hôm qua em vẫn chưa thoát ra được cho nên tâm trạng hôm nay cực kì tồi tệ. Em không có tâm trạng đôi có với Ohm, cứ một mạch đi lên lớp rồi ngồi vào bàn của mình.

Nhưng em không muốn đôi có không có nghĩa Ohm nó sẽ buông tha cho em. Nó còn chẳng thèm về chỗ cất cặp sách mà ra thẳng chỗ em ngồi.

- Hôm qua mày với Nanon cãi nhau đúng không? Hay có chuyện gì?

Em lắc đầu, bảo rằng nó đã nghĩ nhầm rồi, nhưng nó không tin, cứ nằng nặc đòi em nói ra sự thật.

- Mày biết tại sao tao lại biết mày thích Nanon không?

Em cắn một miếng bánh mỳ rồi lại tiếp tục lắc đầu.

Nó thở dài:

- Haiz, là ánh mắt mày đó. Nó rất rõ luôn. Dù biểu cảm của mày che dấu rất tốt nhưng ánh mắt thì không, tao đã để ý rất nhiều lần rồi. Lần đầu tiên, lúc đó tao còn đang ngồi cạnh mày, lúc quay sang mượn mày cục tẩy, tao gọi nát cả họng ra mày chẳng để ý, mắt cứ nhìn ra cửa sổ ý.

- Lỡ tao ngắm cây thì sao?

- Vâng, đó là một cái cây mặc áo đồng phục, biết đi và khi cười có hai cái má lúm. Đúng không? Cái cây đi đến đâu mày nhìn theo đến đấy luôn á.

Em im lặng không phản bác được gì. Nó nói tiếp.

- Sau hôm đấy tao mới để ý kĩ hơn. Nhưng công nhận mày giấu cũng giỏi, từ hôm ấy thám tử Ohm tài ba tao đây không soi thêm được dấu hiệu bất thường nào. Nhưng dưới sự quan sát của tao cuối cùng mày cũng chịu lộ ra điểm yếu chí mạng. Nhớ cái hôm Nanon nó khao cả đám đi uống nước rồi nó công bố nó có bạn gái không? Nó vừa dứt lời là tao quay sang mày ngay. Dù chỉ là một thoáng ban đầu thôi nhưng vẫn kịp để tao thấy được trong mắt mày lúc ấy toàn là đau khổ. Từ, mày định bảo lũ còn lại cũng thế chứ gì? Chúng nó là bất ngờ, còn mày là thẫn thờ. Quan trọng hơn hết là sáng hôm sau mắt mày bị sưng. Mày nói với tao là mày mất ngủ cộng chơi điện thoại nên mắt mới thế. Nhưng sưng mắt vì thức và sưng mắt vì khóc nó khác nhau. Tao là cú đêm tao biết mà.

Nó kết thúc "bài diễn văn" của mình bằng một ngụm nước thật lớn để giải tỏa cơn khát sau khi nói một tràng dài. Còn em thì như đứa trẻ con tiểu học ngoãn ngoãn nghe nó thuyết giảng. Em cứ ngỡ mình đã che giấu rất tốt, vậy mà nó lại dễ dàng nhìn ra như vậy. Một người bạn mới thân được một năm rưỡi nhìn thoáng cái là nhận ra, ấy vậy mà người bạn đồng hành với em từ những năm cấp hai đến bây giờ vẫn chẳng hề hay biết. Nanon thật ngốc ... hay là cậu ấy cố tình không biết.

Ohm dường như đọc được suy nghĩ của em vậy, tu hết một chai nước đầy, nó lại nói tiếp:

- Mày không cần nghĩ nhiều đâu. Mày nhìn xem, mày thích thằng Nanon bao lâu, và đến bây giờ có bao nhiêu người phát hiện.

Nghĩ nghĩ một chút, em đáp:

- Thích năm năm. Có ba người.

- Thấy chưa, chỉ có ba người. Nên không phải do Nanon ngốc hay nó cố tình lơ đi tình cảm của mày đâu, là do mày giấu kĩ quá đấy. Được rồi, giờ thì kể tao nghe lý do vì sao hôm nay mày vác cái mặt chù ụ này đi học đi.

Tắc lưỡi một cái, em chầm chậm vừa gặm bánh mỳ vừa ngồi kể lại toàn bộ sự việc hôm qua em gặp cho nó nghe. Dù sao bây giờ lớp cũng vắng, không có ai, với có thêm một người để em chia sẽ cũng tốt, em cũng không muốn giữ nó trong lòng mãi, biết đâu nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn.

Kha Nguyệt

12/6/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com