Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Đến khi Chimon bước ra từ nhà vệ sinh đã là mười phút sau đó, nhưng Nanon vẫn chưa chịu rời đi, Ohm cũng vậy.

Em biết bây giờ Nanon đang rất lo lắng cho em, cũng mong em cho một lời giải thích, nhưng nếu sự thật dễ nói như thế thì em làm gì phải khổ như vậy. Chỉ có thể thay đổi biểu cảm thật nhanh, giấu tâm sự xuống tận đáy lòng.

Nở một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra vài phút trước, em làm ra vẻ ngạc nhiên khi thấy Nanon vẫn đang chờ mình:

- Sao mày chưa về lớp đi. Mày muốn vào nhà vệ sinh à?

Nanon lắc đầu:

- Không, tại tao thấy tâm trạng mày không tốt, tao chỉ muốn xem mày có ổn không thôi.

Em xua tay:

- Tao có làm sao đâu, tại nãy có ăn cái bánh mỳ, mà hình như đồ bẩn, nên bụng khó chịu. Tao đi nôn ra ấy mà.

- Thật không đấy? - Nanon dường như vẫn nghi ngờ - Mày chắc không cần đi xuống phòng y tế không đấy? Mày thật sự không giận tao, đúng không?

- Không, không, không. Tao không sao và cũng không giận mày. Chỉ là đồ ăn thôi mà, nôn ra hết là được.

- Uh, nếu vậy thì tốt rồi, thôi tao về lớp trước đây.

Nói rồi Nanon vẫy tay mỉm cười chào tạm biệt hai người bạn của mình rồi đi về lớp. Chimon nói dối, cậu biết. Vì từ lúc Chimon chạy vào nhà vệ sinh, vì lo lắng cậu vẫn luôn đứng bên ngoài, sát cánh cửa, bên trong có tiếng động gì chẳng nhẽ cậu không biết. Hơn nữa mắt cậu ấy đỏ như vậy, dù có nôn chảy cả nước mắt, thì cũng sẽ không đỏ như thế, rõ ràng là cậu ấy đang khóc. Nhưng tại sao Chimon không nói cho cậu? Cậu không biết. Cậu đã làm gì tổn thương người bạn thân nhất của mình? Cậu cũng không biết. Đến người bên ngoài như Ohm còn nhìn ra cậu sai chỗ nào, chỉ có mình cậu không biết. Cuối cùng cậu chẳng biết gì cả. Tự nhiên cậu lại cảm thấy có chút tủi thân lẫn mất mát mà trước giờ chưa từng có. Là vì sự xa cách của Chimon sao?

Những ngày sau đó vẫn diễn ra bình thường, nhưng có thật sự bình thường không thì người trong cuộc mới có thể hiểu rõ nhất. Người ta vẫn thấy Nanon và Chimon cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau xuống căng tin, cùng nhau nói chuyện. Nhưng chỉ có Nanon và Chimon mới biết đó chỉ là sự giao tiếp cho có lệ mà thôi, giống như một con robot được lập trình sẵn vậy, không có cảm xúc. Nói không có cảm xúc thì thật ra cũng không đúng, chỉ là nó không còn mang đúng cảm xúc mà nó phải mang. Giọng nói vẫn đều đều đấy, vẫn là những câu chuyện quen thuộc đấy, nhưng vì ai cũng giấu trong lòng tâm sự không thể nói, nên những gì họ cảm nhận được từ đối phương chỉ là sự ảm đạm, lạnh nhạt thậm chí có chút buồn buồn.

- Tao đi làm đây, tối tao không về.

- Ừ, đi cẩn thận.

Chimon cầm chùm chìa khoá trên bàn rồi đi ra ngoài. Lại là một câu đáp cho có lệ nữa. Mấy ngày nay vẫn luôn thế, riết em chẳng biết bản thân nên cảm thấy như thế nào khi Nanon xa cách như thế. Có lẽ đây là một điều tốt nhỉ?

Khi em đến tiệm hoa, ngoài chế Jennie và P'Gun ra còn có thêm một người nữa. Đó là chàng trai mặc áo khoác da màu đen, đầu vẫn đội một chiếc mũ bảo hiểm fullface Royal M136 che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt qua phần kính đã được kéo lên. Nhìn dáng người này, chắc là người hôm nọ đến đón P'Gun.

Vừa thấy em, chế Jennie lập tức mừng rỡ ra mặt, chắc do cô nàng vừa tìm thấy đồng bọn để san sẻ đống cơm chó mà mình vừa bị tống vào mồm

- Ây, Chimon đến rồi à? Đoán xem đây là ai nào?

- Chế khỏi phải đố em, nhìn qua là biết người yêu P'Gun rồi.

Dường như để chức thực cho điều Chimon vừa nói, người kia còn quay sang xoa đầy P'Gun, làm anh ấy cười một cách ngại ngùng. Nhìn xem, hai người họ hạnh phúc chưa kìa, ước gì em cũng như vậy. Ước gì người em yêu và em cũng như thế. 

Nhưng rồi em vội lắc đầu thật mạnh để hất văng cái suy nghĩ em cho là vớ vẩn kia ra. Người em thích đã có bông hoa của cậu ấy, hơn nữa đây không phải là lúc để em nghĩ về mấy thứ này, vì nếu em còn nghĩ thì chắc em sẽ khóc mất, lúc đó trông em sẽ thật tệ hại.

Người kia không ở lại lâu, chỉ nói thêm một hai câu với P'Gun, dường như là dặn dò gì đó rồi cũng tạm biệt em cùng chế Jennie ra về. 

Chờ cho chiếc motor đã đi đủ xa, chế Jennie lúc này mới chịu lộ ra "vẻ mặt thật", chạy đến bên cạnh P'Gun trêu chọc:

- Ây cha, đôi chim ri mấy người suốt ngày ban cơm phát đường như thế, cái thân già cô đơn này cũng biết tủi thân đó nha.

Em ngồi bên cạnh cũng vui vẻ hùa theo:

- Đúng đó, ăn cơm cún đến phát nghẹn luôn. Mà P'Gun giấu cũng kĩ lắm cơ, chẳng nói gì cho em với chế biết rằng anh có người yêu. Đã thế người ta đến anh cũng chẳng giới thiệu. Không giới thiệu thì thôi, đến mặt cũng không cho nhìn. Giấu kĩ quá kĩ luôn.

P'Gun đứng giữa bị em với chế Jennie trêu đến đỏ mặt, chỉ ấp úng được mấy câu bé lí nhí, trông rõ đáng yêu, hại em chẳng thể làm gì ngoài ôm bụng cười cả chiều hôm ấy.

Những tia nắng vàng cùng cái nóng oi ả của một chiều hè dần được làm dịu bằng một cơn mưa khuya. Ừ thì mưa vốn là chuyện tốt, vì trời mùa hè mà không mưa thì đúng là cực hình, nhưng mưa lúc nào sao lại mưa lúc này? Giờ em phải về làm sao?

Vì hôm nay chế Jennie có việc gấp nên đã về từ lâu rồi, trong quán bây giờ chỉ còn em với P'Gun. 

- Anh sao chưa về? Hôm nay nửa kia của anh kơhông tới đón sao?

Em đi đến đây chủ yếu toàn bằng xe ôm, thi thoảng thì sẽ đi bộ bởi nhà em cách tiệm hoa này cũng không quá xa, không cần thiết phải bắt xe bus. Mà cũng vì vậy em không thể đi lại vào những lúc trời mưa, nên giờ em mới phải bám rễ ở đây chờ trời tạnh. Nhưng P'Gun thì khác, anh ấy có người đưa đón, đáng nhẽ ra tầm này đã về rồi, vậy mà giờ anh ấy vẫn ngồi đây, làm em có chút thắc mắc.

P'Gun lắc đầu, đáp:

- Hôm nay cậu ấy đi tập với bạn để chuẩn bị cho giải đá bóng sắp tới nên không đến đây được.

- À, ra là vậy. Mà hai người quen nhau thế nào vậy? Có tiện kể cho em nghe không?

- Chuyện của bọn anh á? Nó nhạt nhẽo lắm. Thì anh với cậu ấy là bạn thân từ nhỏ, đến lúc đi học thì học chung một lớp. Ừm, nói chung là lâu ngày sinh tình thôi hà. 

Vừa nói, mặt P'Gun vừa bất giác đỏ lên vì ngại, nhưng qua ánh mắt của anh ấy, em biết anh ấy đang hạnh phúc lắm, còn cả tự hào nữa. Nếu em chịu nói ra lòng mình, biết đâu em giờ cũng được hạnh phúc như thế.

Hai người ngồi thêm một chút, thì trời cũng tạnh. Khóa cửa nẻo cẩn thận, em với P'Gun bước đi dọc theo con hẻm nhỏ. Vì ngõ không có đèn đường, hơn nữa trời cũng vừa mới mưa, không có ánh trăng soi sáng nên em phải dùng đèn flash của điện thoại mới có thể bước đi. Vừa đi bọn họ vừa phải né những vũng nước to nhỏ dưới chân để tránh làm cho giày bị ướt, vậy nên cả hai chẳng ai để ý đến phía trước, cứ như vậy bước đi cho đến khi đầu Chimon đụng phải ai đó.

- Ah - Em khẽ kêu lên một tiếng rồi xoa xoa lấy chỗ vừa bị đụng, cũng không quên rối rít xin lỗi người ta - Xin lỗi, xin lỗi, mình không cố ý, bạn có sao không.

Nhưng xui cho em, hai người đụng ai không đụng, lại đụng trúng tên cầm đầu của đám côn đồ hay tụ tập trong ngõ. Tên đó đương nhiên đâu chịu thả cho em đi dễ dàng như vậy, hắn bắt lấy cổ tay em, dùng sức bóp mạnh.

- Này nhóc, xin lỗi không thôi là không được đâu. Hai đứa mày làm bẩn áo với giày tao rồi, đền đi chứ.

Kha Nguyệt

24/6/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com