Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Những Ngày Bình Yên và Bí Mật

Những ngày sau đó, cuộc sống của Bảo và Nhã dường như bước vào một nhịp điệu mới, vừa quen thuộc vừa mang chút khác biệt. Bảo, với quyết tâm mãnh liệt, dành toàn bộ tâm trí cho việc học. Anh thường ngồi trong thư viện trường đến khuya, những cuốn sách dày cộp trải rộng trước mặt, ánh mắt tập trung tuyệt đối. Đêm dưới ánh trăng ấy như một nguồn động lực vô hình, khiến anh muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, không chỉ vì bản thân mà còn vì Nhã người con gái anh yêu hơn tất cả. Mỗi lần mệt mỏi, anh lại nghĩ đến nụ cười của cô, đến đôi mắt long lanh ánh trăng, và thế là anh lại tiếp tục viết, đọc, và giải những bài toán phức tạp.

Nhã, trái lại, vẫn giữ nhịp sống đều đặn của mình. Buổi sáng, cô thức dậy sớm, phụ mẹ chuẩn bị bữa ăn, rồi đạp xe đến trường. Những buổi chiều, cô thường ngồi bên hiên nhà, đọc sách hoặc thêu thùa, ánh mắt thỉnh thoảng lơ đãng nhìn về phía con đường làng, nơi Bảo từng nắm tay cô bước đi. Cô không nói nhiều về đêm hôm ấy, nhưng trong lòng, ký ức ấy như một viên ngọc quý, được cô cất giữ cẩn thận. Mỗi lần nghĩ đến Bảo, tim cô lại đập nhanh, một cảm giác ngọt ngào xen lẫn chút e thẹn khiến má cô ửng hồng.

Cuộc sống của cô trôi qua bình yên, cho đến một buổi trưa nọ. Trong căn bếp nhỏ, mùi canh chua mẹ nấu thoảng lên, thơm lừng với vị cá đồng và rau thơm. Nhã đang dọn bàn, nhưng khi mùi cá chạm vào mũi, dạ dày cô đột nhiên quặn thắt. Cô che miệng, cố kìm nén, nhưng một cơn buồn nôn dữ dội ập đến. Cô chạy ra sân, nôn oẹ liên tục, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mẹ cô, bà Lan, từ bếp chạy ra, lo lắng hỏi: "Nhã, con sao thế? Có phải ăn gì không hợp không?"

Nhã lắc đầu, cố nở nụ cười yếu ớt để trấn an mẹ. "Dạ, chắc con hơi mệt thôi, mẹ đừng lo." Nhưng trong lòng cô, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi. Cô cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể mình những cơn mệt mỏi bất chợt, cảm giác khó chịu khi ngửi mùi thức ăn, và cả việc trễ kinh đã hơn một tuần. Cô cố gắng xua đi ý nghĩ ấy, nhưng nó cứ bám lấy cô, như một cái bóng không thể thoát khỏi.

Chiều hôm đó, sau giờ học, Nhã đạp xe đến một tiệm thuốc nhỏ ở đầu làng. Cô đứng trước quầy, đôi tay run rẩy, ánh mắt lấp lánh lo lắng. "Chị ơi... cho em... một que thử thai," cô nói, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Người bán hàng nhìn cô, ánh mắt thoáng chút tò mò, nhưng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đưa que thử. Nhã cầm nó, cảm giác như cả thế giới đang thu hẹp lại trong lòng bàn tay cô.

Về đến nhà, cô lén vào phòng, đóng chặt cửa. Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô làm theo hướng dẫn trên bao bì, mỗi giây trôi qua dài như một thế kỷ. Khi hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng, Nhã cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cô ngồi phịch xuống giường, que thử rơi xuống sàn, đôi tay ôm mặt. Nước mắt cô lăn dài trên má, không phải vì sợ hãi, mà vì một loạt cảm xúc lẫn lộn – shock, lo lắng, và cả một chút hạnh phúc mơ hồ khi nghĩ rằng cô đang mang trong mình một phần của Bảo.

Nhã quyết định giữ bí mật này trong lòng. Cô không muốn làm xáo trộn cuộc sống của Bảo, nhất là khi anh đang tập trung cho kỳ thi quan trọng. Cô cũng không dám nói với mẹ, sợ ánh mắt thất vọng của bà. Cô tự nhủ phải bình tĩnh, phải tìm một người để chia sẻ, và người duy nhất cô nghĩ đến là Triệu Thanh Chi cô bạn thân từ thuở nhỏ, người luôn lắng nghe cô mà không phán xét.

Chiều hôm ấy, khi mẹ vừa đi chợ về, Nhã lấy cớ: "Mẹ, tối nay con qua nhà Chi để học nhóm, chắc khuya mới về." Bà Lan gật đầu, dặn dò cô cẩn thận trên đường. Nhã đạp xe qua những con đường làng quen thuộc, ánh hoàng hôn đỏ rực như thiêu đốt bầu trời, nhưng lòng cô lại lạnh giá, nặng trĩu. Cô dừng lại bên bờ sông, nơi cô và Chi từng ngồi hàng giờ nói đủ thứ chuyện, để lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô tự nhủ: "Mình phải mạnh mẽ, Nhã. Mình không thể để mọi thứ sụp đổ."

Nhà Thanh Chi nằm ở cuối làng, căn nhà gỗ nhỏ với hàng rào hoa giấy tím ngát. Chi mở cửa, nụ cười rạng rỡ như thường lệ. "Nhã! Lâu lắm mới thấy bà ghé, nhớ bà quá!" Chi kéo Nhã vào nhà, đặt trước mặt cô một đĩa xoài chín vàng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt bất thường của Nhã, nụ cười của Chi tắt dần. "Nhã, có chuyện gì hả? Trông bà lạ lắm."

Nhã ngồi xuống ghế, đôi tay đan chặt, ánh mắt nhìn xuống sàn. Cô hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy: "Chi... tui... tui có chuyện lớn rồi." Chi ngồi xuống bên cạnh, nắm tay cô, ánh mắt đầy lo lắng. "Chuyện gì? Nói đi, tui nghe mà."

Nhã kể lại mọi thứ, từ khoảnh khắc dưới ánh trăng với Bảo, đến cơn buồn nôn bất thường, và cuối cùng là kết quả thử thai. Giọng cô lạc đi, nước mắt rơi lặng lẽ, nhưng cô cố kìm nén. "Tui không biết phải làm sao, Chi... Tui sợ, sợ mẹ biết, sợ Bảo sẽ thay đổi... Nhưng tui cũng không muốn mất đứa bé này." Chi lắng nghe, không ngắt lời, chỉ siết chặt tay cô để cô biết mình không đơn độc.

Chi thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn ấm áp. "Nhã, chuyện này không dễ, nhưng bà không được tự mình gánh hết. Tui biết bà yêu Bảo, và tui tin anh ấy cũng yêu bà. Nhưng bà phải nói với anh ấy, ít nhất để hai người cùng nhau quyết định." Nhã lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không được, Chi. Anh ấy đang tập trung học, tui không muốn làm anh ấy phân tâm. Tui... tui cần thời gian."

Chi không ép buộc, chỉ ôm lấy Nhã, để cô khóc trong lòng mình. "Được rồi, tui sẽ ở đây với bà. Nhưng hứa không được giấu mãi, nghe chưa? Bây giờ cứ bình tĩnh, tụi mình sẽ tìm cách." Nhã gật đầu, cảm giác như một phần gánh nặng trong lòng đã được sẻ chia. Đêm ấy, cô ngủ lại nhà Chi, nằm trên chiếc giường thân quen, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn khiến cô nhớ đến Bảo, đến những lời hứa của anh, và đến cả đứa bé đang lớn lên trong cô.

Những ngày tiếp theo, Nhã cố gắng sống như không có gì xảy ra. Cô vẫn đi học, vẫn cười nói với bạn bè, nhưng ánh mắt cô giờ đây mang một nỗi buồn khó giấu. Cô tránh những món ăn nặng mùi, viện cớ kén ăn để mẹ không nghi ngờ. Nhưng mỗi lần nhìn vào gương, cô thấy mình đang thay đổi – làn da trắng hơn, đôi mắt sâu hơn, và cả cơ thể dường như nặng nề hơn mỗi ngày.

Bảo, trong khi đó, vẫn chìm đắm trong sách vở. Anh thường xuyên gửi tin nhắn cho Nhã, những dòng chữ giản dị nhưng đầy yêu thương: "Hôm nay anh giải xong một bài toán khó, nhớ em nên làm được đó!" Nhã đọc tin nhắn, nụ cười thoáng qua, nhưng cô không dám trả lời ngay, sợ rằng giọng mình sẽ lộ ra sự bất an. Cô muốn gặp anh, muốn kể hết mọi chuyện, nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt quyết tâm của anh, cô lại chùn bước.

Một buổi chiều, Nhã ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước lấp lánh ánh nắng. Cô đặt tay lên bụng, cảm nhận sự sống nhỏ bé đang lớn lên trong mình. "Con ơi... mẹ phải làm sao đây?" Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. Cô nghĩ đến tương lai – một tương lai với Bảo, với đứa bé, nhưng cũng đầy những thử thách. Cô biết mình không thể giấu mãi, nhưng cô cần thời gian để chuẩn bị tinh thần, để đối mặt với mọi thứ.

Trong khi đó, Chi vẫn là người duy nhất biết bí mật của Nhã. Cô bạn ấy luôn tìm cách động viên Nhã, lúc thì mang đến một đĩa trái cây, lúc thì kéo cô đi dạo để khuây khỏa. "Bà phải ăn nhiều vào, không là con bé trong bụng nó giận đó," Chi nói, cố pha trò để Nhã cười. Nhã cảm kích, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với sự thật.

Những ngày trôi qua, Nhã sống trong một trạng thái lơ lửng giữa niềm vui và nỗi lo. Bí mật về đứa bé trong bụng cô như một viên đá nặng trĩu, đè nén tâm hồn cô mỗi ngày. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi khi gặp bạn bè, vẫn phụ giúp mẹ việc nhà, nhưng ánh mắt cô thường lơ đãng, như đang lạc vào một thế giới riêng. Cô quyết định không nói với Bảo ngay, không muốn làm xáo trộn tâm trí anh khi kỳ thi đại học đang đến gần. Mỗi lần nhận được tin nhắn từ anh, những dòng chữ giản dị như "Hôm nay anh học đến khuya, nhớ em nhiều," cô chỉ trả lời ngắn gọn, sợ rằng nếu nói quá nhiều, cô sẽ không kìm được mà bật khóc.

Nhã đếm từng ngày, chờ đến khi Bảo hoàn thành môn thi cuối cùng. Cô biết rằng giây phút ấy sẽ là thời điểm cô phải đối mặt với sự thật, dù nó có khó khăn đến đâu. Trong lòng cô, tình yêu dành cho Bảo vẫn cháy bỏng, nhưng nỗi sợ hãi về phản ứng của anh cũng lớn dần. Cô tự nhủ phải mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì đứa bé là một phần của cả hai người.

Ngày Bảo thi môn cuối cùng cuối cùng cũng đến. Nhã đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài xõa tự nhiên, nhưng đôi tay cô run rẩy khi buộc dây giày. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt mình trong gương, tự nhủ: "Mình phải làm được. Dù anh ấy phản ứng thế nào, mình cũng phải nói ra." Cô đạp xe đến cánh đồng cỏ lau – nơi mà mọi thứ đã bắt đầu, nơi ánh trăng từng chứng kiến tình yêu mãnh liệt của họ. Ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời, như thiêu đốt cả không gian, nhưng lòng Nhã lại lạnh giá, đầy lo âu.

Bảo xuất hiện từ xa, dáng cao gầy trong chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, nụ cười rạng rỡ nở trên môi khi thấy cô. Anh chạy đến, kéo cô vào lòng, mùi hương gỗ và mồ hôi nhẹ nhàng từ anh khiến Nhã suýt khóc. "Nhã, anh thi xong rồi! Làm bài tốt lắm, chắc chắn đỗ!" Anh nói, giọng phấn khởi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nhã mỉm cười yếu ớt, cố gắng che giấu sự bất an. "Em... em mừng cho anh," cô đáp, giọng nhỏ, ánh mắt né tránh.

Bảo nhận ra sự khác lạ. Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống thảm cỏ, ánh mắt lo lắng. "Nhã, em sao thế? Dạo này em lạ lắm, anh lo." Giọng anh trầm xuống, đầy quan tâm. Nhã cắn môi, đôi tay đan chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau. Cô hít sâu, cố lấy can đảm. "Bảo... em có chuyện muốn nói," cô bắt đầu, giọng run rẩy, như thể mỗi từ đều phải dùng hết sức để thốt ra.

Cô kể lại mọi thứ, từ cơn buồn nôn bất thường, que thử thai với hai vạch đỏ, đến những ngày cô vật lộn với cảm xúc lẫn lộn. "Em... em đang mang thai, Bảo. Đứa bé là con của anh," cô nói, giọng nghẹn ngào, ánh mắt nhìn xuống thảm cỏ, không dám đối diện với anh. Không gian như ngừng trôi, chỉ còn tiếng gió thổi qua cỏ lau, xào xạc như đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Bảo sững người, ánh mắt anh mở to, như không tin vào những gì vừa nghe. Anh buông tay cô, ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạc lõng nhìn về phía chân trời. "Nhã... em nói thật chứ?" Giọng anh khô khốc, mang theo sự hoang mang. Nhã gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Em không nói dối. Em đã kiểm tra nhiều lần..."

Im lặng bao trùm. Bảo đứng dậy, bước vài bước ra xa, tay anh đưa lên vuốt tóc, như đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. "Nhã... anh... anh không nghĩ mọi chuyện lại thế này," anh nói, giọng run run, nhưng không nhìn cô. "Anh mới thi xong, còn cả tương lai phía trước... Anh chưa sẵn sàng làm cha, Nhã. Anh không muốn chịu trách nhiệm với đứa bé này."

Lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim Nhã. Cô cảm thấy cả thế giới sụp đổ, hơi thở cô nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát. "Bảo... anh nói gì vậy?" Cô thì thầm, giọng lạc đi, hy vọng mình đã nghe nhầm. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh, sự xa cách trong giọng nói, đã xác nhận rằng đó là sự thật. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy mâu thuẫn, nhưng không có sự dịu dàng mà cô từng quen thuộc. "Nhã, anh xin lỗi... nhưng anh không thể. Em... em tự quyết định đi."

Nhã đứng bật dậy, cơ thể cô run rẩy, như muốn ngã quỵ. Cô nhìn anh, ánh mắt đau đớn xen lẫn thất vọng. Không một lời nào nữa, cô quay người, chạy khỏi cánh đồng cỏ lau, bỏ lại Bảo đứng đó, một mình với những suy nghĩ hỗn loạn. Tiếng cỏ lau xào xạc dưới chân cô như đang khóc thay cho trái tim tan vỡ của cô.

Cô chạy mãi, qua những con đường làng quen thuộc, qua những hàng cây lặng lẽ dưới ánh hoàng hôn. Nước mắt cô rơi, hòa vào gió, nhưng cô không dừng lại, như muốn trốn chạy khỏi nỗi đau đang bóp nghẹt tâm hồn. Khi trời đã tối hẳn, Nhã thẫn thờ bước đi, đôi chân mỏi nhừ dẫn cô đến bờ sông. Cô ngồi xuống, ôm đầu gối, ánh trăng lại lên, nhưng lần này nó không còn lãng mạn nữa, chỉ lạnh lẽo, cô đơn.

Nhã khóc, nhưng không thành tiếng. Cô nghĩ đến đứa bé trong bụng, đến những giấc mơ cô từng vẽ ra về một gia đình nhỏ với Bảo. Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy đã tan biến, để lại một vết thương sâu hoắc. Cô tự nhủ phải mạnh mẽ, không phải vì Bảo mà vì con cô. Cô quyết định sẽ giữ bí mật này, không nói với ba mẹ, ít nhất là bây giờ. Cô không muốn gia đình mình phải gánh chịu thêm nỗi đau hay sự phán xét từ hàng xóm.

Khuya muộn, Nhã mới trở về nhà. Cô lén mở cửa, bước vào trong, cố gắng không gây tiếng động. Bà Lan, mẹ cô, đã ngủ say, nhưng ánh sáng từ ngọn đèn ngoài sân vẫn hắt vào, chiếu lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của Nhã. Cô nằm xuống giường, ôm lấy bụng mình, thì thầm: "Con ơi... mẹ sẽ không để con thiếu thốn. Mẹ hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com