Chap 24
Cuộc họp của những nhà ngoại giao làm Jisoo chán ngấy phát buồn ngủ, suốt hai giờ đồng hồ chỉ xoay quanh đùn đẩy trách nhiệm, người này đổ lỗi cho sơ suất hàng hải, người kia đổ lỗi cho thuỷ thủ đoàn ứng phó kém, người nọ đổ lỗi cho cơ quan thiên tai chủ quan coi thường bão nhỏ. Sau khi dùng nước bọt xé rách mặt nhau ra, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên là không thu được kết quả nào. Jisoo nhanh tay thu dọn giấy tờ rồi chuồn khỏi phòng họp, tránh bị cuốn vào thảo luận chuyện xã giao với nhóm người khách sáo kia.
Thay vào đó, phòng kỹ thuật của đội tìm kiếm cứu nạn mới là mối quan tâm chính của cô. Tuy những chuyên viên cứu hộ ở đây không còn lạ mắt với chuyện làm việc dưới sự quan sát của hàng loạt nhân vật quan chức cấp cao, nhưng viên sỹ quan không có phận sự gì mà lại quá mức quan tâm đến công tác cứu hộ này không khỏi khiến bọn họ chú ý.
– Xác định được vị trí các nạn nhân rồi sao, Đội trưởng?
– Thưa Đại tá Kim, đã khoanh vùng được khu vực có khả năng cao, còn xác định toạ độ cụ thể phải đợi cơn bão suy yếu đội cứu hộ mới tiếp cận và kết luận được.
– Các nạn nhân có khả năng không?
– Không thể... nói trước được điều gì, thưa Đại tá.
– Không cần khách sáo, dựa vào kinh nghiệm của ngài, cho tôi một lời phỏng đoán chủ quan. Tôi cần tham khảo.
– Cái này... Thông thường gặp nạn trên biển, số trường hợp thoát nạn thành công chiếm phần nhiều hơn, tuy nhiên thời tiết xấu, cho dù đã đưa hết người trên tàu xuống thuyền an toàn, bọn họ phải đối mặt với việc bão gió nhấn chìm con thuyền cứu hộ mỏng manh. Ngài... có lưu tâm đến người nào trong số các nạn nhân sao?
– Một nữ cảnh vệ. Vợ của cô ấy đang ở trong phòng sinh.
– Xin chia buồn, thưa ngài. Xin ngài cho tôi biết danh tính đồng chí đó. Tôi sẽ yêu cầu đội cứu hộ lưu tâm đến người này.
– Không cần. Cứu hộ theo đúng quy trình. Hãy cố gắng hết sức. Tôi muốn nghe kết quả tốt nhất.
– Rõ.
...
Jisoo ra vào khu vực nghiệp vụ nhiều đến mức khiến cho vài người nghĩ rằng cô là người của Cảng vụ Hàng hải chứ không phải một viên chức được phái đến làm ngoại giao.
Hôm qua Irene sinh Beer an toàn. Jisoo nhận cuộc gọi báo tin từ đất liền của Jennie, nhìn đứa bé đỏ hỏn bên đôi mắt đỏ hoe của người mẹ, cô ấy gần như muốn khóc lên.
...
Công tác cứu hộ đúng như dự kiến nhanh chóng tiến hành, cũng rất nhanh có tin báo về. Các thuyền cứu hộ trên tàu đều được thả xuống khi tàu chìm. Có thuyền trụ được, có thuyền đã bị bão biển nhấn chìm...
Jisoo nhận lệnh từ chỉ huy, im lặng quay về phòng khách sạn, cẩn thận mặc lên quân phục, nắn lại nút thắt cà vạt trinity của mình, đứng nhìn chính mình trong gương đến phát ngẩn.
Jennie nói Beer giống Seulgi như hai giọt nước. Cho nên nếu Seulgi không trở về, Irene cả đời cũng sẽ không quên được em ấy, bởi vì cứ nhìn con trai mình sẽ giống như nhìn thấy em ấy. Jisoo càng có lý do để hy vọng Seulgi bình yên trở về. Jennie đã nói cô đưa được người về liền có thưởng, cho nên...
Kang Seulgi, tôi đến đón cô, cô mau chóng cùng tôi trở về thủ đô. Con cô không thể không có mẹ, tôi cũng không thể không có thưởng...
...
Jisoo đứng hàng đầu trong hàng ngũ quan chức ở sân bay, từ đầu đến cuối chuyên nghiệp bắt tay an ủi từng nạn nhân sống sót trở về bước xuống từ trực thăng.
Chiếc trực thăng thứ 6 chuẩn bị hạ cánh. Nụ cười xã giao trên môi dường như đã có chút mỏi.
Trái tim thấp thỏm của cô ấy còn mỏi mòn hơn, bởi vì bận cầu nguyện không chỉ riêng phần mình mà còn thay cả phần người vợ trẻ và đứa con thơ ở nhà chờ tin kia.
Một người phụ nữ bước xuống với áo quân phục màu trắng bị ướt trùm trên vai, bảng tên trên ngực áo đập vào thị giác rối loạn của Jisoo. Cô ấy máy móc nói lời an ủi, giọng run lên hỏi tung tích chủ nhân chiếc áo.
– Tôi ngã xuống nước, nữ cảnh vệ này cứu tôi lên, đưa cho tôi áo khoác, rồi lập tức bơi đi cứu những người khác. Sau đó chiếc thuyền cô ấy bám vào bị cuốn vào sóng biển, không biết cô ấy có trụ được không, hình như trên cánh tay có vết thương không nhỏ. Người trên thuyền đó ở trực thăng số 3, tôi không thấy cô ấy trên chuyến số 3... huhu...
– Phu nhân, xin bình tĩnh, công tác cứu hộ vẫn đang tiếp tục, chưa thể kết luận điều gì. Bộ phận y tế, mau chăm sóc y tế cho phu nhân.
Jisoo thao thao bất tuyệt an ủi động viên, đại não tê dại dường như cũng không biết chủ nhân đang nói lời gì.
Chuyến bay cuối cùng sắp hạ cánh. Chỉ huy nói với đoàn danh dự rằng hãy chuẩn bị chào điều lệnh, bởi vì chuyến bay này chở những chiến sĩ của Cảng vụ Hải quan và Uỷ ban Cứu hộ trở về sau khi lập công.
Không phải chở nạn nhân...
Tiếng trực thăng át đi mọi âm thanh xung quanh, nhưng át không nổi hy vọng tột cùng của Jisoo rằng sẽ nhìn thấy hình bóng của cô ấy. Cô cố giữ lý trí, bình tĩnh sắp xếp câu chữ trong đầu, rằng lời đầu tiên sẽ báo tin với cô ấy con trai đã chào đời, lời thứ hai sẽ nói vợ cô ấy khoẻ mạnh bình an, lời thứ ba sẽ nói cô ấy không cần lo lắng vợ phải đơn độc vượt cạn bởi vì Jennie đã ở bên cạnh hai mẹ con trong khoảnh khắc trọng đại, lời thứ tư...
– Trên trực thăng của các chiến sĩ vẫn còn hai nạn nhân cùng trở về! Đội Y tế, mau chuẩn bị!
Jisoo cảm thấy quả tim mình có thể nhảy ra khỏi lồng ngực ngay bây giờ.
Cô quên mất lời thứ tư định nói với Seulgi là gì.
Nhưng mà không còn cần thiết nữa...
Bởi vì đứng trước dáng chào điều lệnh xiêu vẹo vì bị thương trong lúc giằng co với sóng dữ làm nhiệm vụ cảnh vệ của Seulgi, Jisoo ba lời gộp còn một, dứt khoát bỏ qua động tác chào điều lệnh của mình, trực tiếp đem đôi vai ướt lạnh trước mặt ôm chầm lấy, mặc cho chỉ huy và các sỹ quan khác trong hàng ngũ hết sức nghiêm cẩn giơ tay ngang trán chào.
– Đồng chí Đại tá, tôi đã trở về. Cảm ơn đồng chí đã báo tin tốt cho tôi. Tôi không hoàn thành nhiệm vụ, sẵn sàng nhận mọi hình phạt.
Jisoo nghe giọng nói khản đặc vì chịu lạnh và khát quá lâu, chảy nước mắt.
*
Con tàu xấu số chở 55 người tất cả, trở về còn 40 người. Sự cố hàng hải đều không phải chuyện hiếm gặp, chỉ là chuyến tàu này chở toàn quan chức, liên quan tới ngoại bang, cho nên gây xôn xao dư luận một phen.
Seulgi sau khi làm sơ cứu liền được chuyển về đất liền cấp tốc để chữa trị vết thương gãy tay. Vết thương này do đỡ cú ngã cho một viên thanh tra trên boong tàu mà có. Nhớ lại lúc sóng lớn lật úp chiếc thuyền cứu hộ nhỏ nhoi, nuốt chửng mấy viên chức cấp cao vào lòng biển đen ngòm, bản thân mình không biết có bao nhiêu liều lĩnh mà không chần chừ nhảy xuống, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất là cứu người mà quên đi đứa con sắp chào đời và người vợ đang đau đớn.
Hiện giờ nghĩ lại mới thấy sợ hãi, nếu bản thân không trở về được, thì chính là vừa không hoàn thành lời hứa với Tổ quốc, lại còn phụ lời thề với nàng ấy, khiến cho nàng ấy ở lại sống cả đời đau thương...
...
Jisoo đi chuyến bay ngày hôm sau, về đến nơi liền cắm mặt vào làm báo cáo, giải quyết công tác sau cứu hộ. Bởi vì đã xảy ra thương vong, cho nên việc giải trình và xử lý hậu quả đặc biệc rắc rối. Cô ấy gặp được phần thưởng của mình đã là chuyện của hai ngày sau.
Phần thưởng này tự tay làm bữa tối cho cô, ngon miệng đến nỗi cô ăn đến đổ đầy mồ hôi, sau khi thay bộ chăn ga mới và tắm rửa sạch lại liền cùng nhau lên mạng xem mấy bài báo nói về vụ việc kia, vui vẻ xem cư dân mạng quên hết tranh cãi trước đó mà khoa trương khen ngợi bức ảnh ôm Seulgi ở sân bay.
Ngay cả dư luận khắt khe cũng đã vượt qua rồi, bọn họ cảm thấy đời này không còn gì có thể ngăn cản bọn họ hạnh phúc bên nhau nữa.
Cho nên để ăn mừng việc này, bọn họ chơi trò chơi thám hiểm hang động cả đêm, lăn lộn hết mấy vòng, nhiệm vụ sáng mai dậy sớm đến bệnh viện đón gia đình Seulgi về nhà cũng không thể cản bọn họ cùng nhau thâu đêm, cuối cùng giường ngủ cũng hỗn độn thành cái dạng gì, không thể nằm được nữa, phải ôm nhau chen chúc ngủ tạm trên chiếc giường nhỏ bên phòng Jennie.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com