Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Mấy ngày đầu năm, quán xá đều đóng cửa, Jennie nhàm chán đóng tổ trên sofa xem tivi cả ngày, trên người dường như không còn sức sống. Chỉ chờ đến hôm hàng quán trên phố mở cửa trở lại, em liền lập tức cùng mấy người bạn hẹn nhau ra ngoài ăn uống, giải toả khó chịu cùng tù túng trong lòng.

Jennie chỉ có vài người bạn thân thiết từ đại học, hiện giờ mỗi người đều có sự nghiệp riêng, người trở thành nhà thiết kế, người ra trường liền làm trái ngành, em chọn tiếp tục học lên thạc sĩ, còn Hyeon làm một hoạ sĩ tự do, nay đây mai đó loay hoay tìm cảm hứng hội hoạ. Thị trường khắc nghiệt, người trẻ tuổi như bọn họ hiển nhiên tương đối chật vật.

Jennie nghĩ đến sự nghiệp thuận lợi không chút chông gai của mình, hờn giận trong lòng lại dâng lên.

Dù vậy Jennie luôn là cô bé thông minh, không vì giận hờn mà đem chuyện riêng trong nhà than thở với người khác mặc dù em đối với những người bạn này đều là chân thành, cho nên chỉ đơn giản nói mình không vui, muốn giải toả. Em bình thường không dùng đến đồ uống có cồn, tuy nhiên hôm nay cảm thấy muốn mượn say xua đi khó chịu trong người, bèn không từ chối mời mọc của bạn bè.

Cồn quả là thần dược, có thể ngay tức khắc xua đi phiền muộn. Nhưng sau khi trở về nhà, em không ngủ được, đầu quay cuồng đau. Em ngồi bên cửa sổ, để gió lạnh thổi vào mặt, trong lòng trống rỗng, lại nhớ Jisoo không thể tả.

...

Ở nơi ban công căn biệt thự hướng biển nọ, có người tâm tình cũng không khá khẩm hơn em là bao. Jisoo xoay xoay điện thoại trên tay. Rượu trong chai đã cạn. Có thông báo làm màn hình điện thoại sáng lên, ngày tháng hiển thị trên lịch rốt cuộc phá vỡ cố chấp cuối cùng của cô ấy.

Jisoo luôn theo dõi kỹ sức khoẻ của Jennie, cho nên chu kỳ con gái của em ấy cũng luôn nắm rõ, là sắp đến rồi. Bởi vì triệu chứng đau tương đối nghiêm trọng, cho nên vào những ngày này luôn thích dựa dẫm vào cô ấy, hơn nữa thực sự cần đến cô ấy chăm sóc. Jisoo nhớ đến thân thể bé nhỏ mềm yếu khi em ấy cuộn tròn trong lòng cô ngủ, cảm thấy nỗi nhớ em ấy không thể kìm nén thêm, muốn gọi điện thoại cho em ấy, cuối cùng vẫn chọn nhắn tin.

Ở nhà không có chuyện gì chứ?

Vâng, ngày mốt sẽ trở lại trường học

Em sắp tới tháng

Vâng, em sẽ chú ý

...

Jisoo quyết định trở về nhà ngay sáng hôm sau. Vốn nghĩ chỉ là có chút nhớ em ấy, muốn trở về nói rõ chuyện kia, nói một tiếng xin lỗi, như thế liền có thể vui vẻ lại như trước, nào ngờ trở về đến nơi cô mới nhận ra mình hối hận hơn chính mình tưởng tượng rất nhiều.

Jennie đã không rời khỏi đây suốt kì nghỉ lễ. Đương nhiên, bởi vì em ấy không còn gia đình. Ngôi nhà này chính là gia đình của em ấy. Vòng tay của cô chính là mái ấm của em ấy. Bờ vai của cô chính là chốn nương tựa của em ấy.

Nơi duy nhất trên đời che chở em ấy chỉ có ở bên cô...

Jisoo giễu cợt chính mình. Thì ra bản thâm cũng có lúc sống tệ đến như thế...

Khi một mình cô độc, con người ta thường có xu hướng nghĩ về những nỗi buồn, mà chuyện buồn trong quá khứ còn có cái gì em ấy chưa trải qua? Cô bé lớn lên với muôn vàn thương tổn như em ấy có biết bao nhiêu nỗi sợ? Có bao nhiêu dễ tủi thân cùng yếu lòng?

Jisoo đã hứa với em ấy nhiều điều, mà em ấy tin tưởng tất cả những gì cô nói, tin tưởng nhiều đến nỗi nghe theo cô mà rời bỏ nhà họ Park, rời bỏ ràng buộc máu mủ huyết thống mà chọn lấy thứ ràng buộc tình cảm đôi lứa mong manh vào thời điểm chính mình chưa đủ lớn để tự sống một mình. Jisoo đã hứa sẽ không bỏ rơi em ấy. Không bao giờ...

Thế mà rốt cuộc cũng có ngày Jisoo quên mất dáng vẻ cô độc nhất thế gian của em ấy, quên mất lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em.

Chuyện này rõ ràng không giống như những lần xa nhau trước đây của hai người, khi cô phải đi công tác, hay là khi em phải đi trao đổi sinh viên,... So với khoảng cách địa lý, xa cách trong trái tim tựa như một liều thuốc độc cho tình yêu...

Jisoo lôi vali ra khỏi cốp xe. Ngoài sân vườn và trên những bậc cửa sổ xếp đầy người tuyết tí hon. Có cái đã cũ, sắp bị tuyết mới rơi chôn vùi, có cái còn nguyên hình thù, dường như vừa mới nặn. Jennie đã lớn lên, nhưng có những điều chưa từng thay đổi. Em ấy thích nghịch tuyết, giống hệt như cô bé 5 năm trước trong bệnh viện nghịch tuyết trên bậc cửa sổ đến lạnh cóng tay, cầm chiếc túi sưởi cô ấy đưa cho đến khi nguội ngắt vẫn không vứt đi.

...

Jennie dường như đang dắt Kuma Dalgom ra ngoài đi dạo. Jisoo kiểm tra tủ lạnh trong nhà. Vẫn có một ít thực phẩm và bánh ngọt giống như mọi khi. Em ấy vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, không tự ngược bản thân để cầu xin cô động lòng. Em ấy không có khiến cô bận tâm nhọc lòng như vậy.

Thật ra, Jennie luôn nhớ rõ mình là ai, những gì trong tay mình là nhờ đâu mà có. Jisoo luôn nói em nên tự tin vào chính mình, cô ấy rất may mắn và vinh hạnh được gặp em trong đời. Nhưng Jennie biết mình không nên đòi hỏi. Nếu gia đình cô ấy không cưu mang em, em làm gì còn cơ hội tiếp tục cuộc đời. Jisoo ngàn vạn lần kêu em bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nhưng em không cách nào bỏ được.

Nếu một ngày Jisoo không cần em nữa, em sẽ trở về nhà ba mẹ Kim, chăm sóc bọn họ đến cuối đời, kể cả đến khi bọn họ mất đi, cũng sẽ hằng ngày hương khói thờ phụng. Em nghĩ mình nên làm vậy.

Jisoo chưa bao giờ ghét suy nghĩ đó như lúc này, thứ suy nghĩ trói buộc trái tim của Jennie, khiến cho em ấy không cách nào vì tình yêu đơn thuần mà ở bên cô. Jisoo ghét nhất trên đời là hai người yêu nhau mà không bình đẳng. Em ấy đang nhẫn nhịn cô, đang một mình gặm nhấm uỷ khuất trong lòng, cũng đang giấu đi những tủi thân ấm ức, lặng lẽ chịu đựng thất vọng và đau lòng.

Nghĩ đến bộ dáng này của em ấy, Jisoo cảm thấy thật ra ai đúng ai sai cũng không có gì quan trọng nữa.

Em ấy đã từng yêu cô bằng cả tâm can, thậm chí ngay cả sơ ý cũng không dám. Jisoo rất vất vả mới gỡ bỏ được đoạn mặc cảm này của em, rốt cuộc vì cái gì liền quên đi mất em ấy chán ghét nhất trên đời là cảm thấy bản thân vô dụng, liều mạng học hành tập luyện cũng chỉ vì muốn chính mình trở thành người có giá trị. Jisoo vậy mà không xem đến cảm giác của em ấy, tuỳ tiện nâng đỡ, để chính bản thân mình thoả mãn mong muốn được nhìn em ấy vui vẻ. Jisoo cảm thấy mình giống như tên ngốc trong chuyện hai người, vô tư tận hưởng nụ cười của em ấy mà đạp đổ mọi nỗ lực và lý tưởng đẹp đẽ em ấy ngày đêm theo đuổi.

Jennie từ siêu thị trở về. Hai con vật nhanh chóng đánh hơi thấy sự có mặt của Jisoo, rối rít chạy đến quấn quýt. Jennie ngẩn người một chút, sau đó như bình thường dùng ánh mắt chào cô ấy, gượng gạo mỉm cười, rối rắm nghĩ xem mình có nên đến ôm cô ấy một cái không.

– Nini, không lại đây ôm chị sao?

Chỉ nghe có vậy, em liền vùi mặt vào lòng cô ấy, trái tim em run rẩy, sống mũi chua xót phát đau. Jisoo ôm em chặt, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng, chỉ sợ mở miệng liền vỡ tan...

Jennie trông không gầy đi, cũng không có vẻ ủ rũ nhu nhược bi luỵ giống như không ít nữ giới khi chuyện tình cảm gặp trục trặc. Em ấy không bao giờ cố ý khiến Jisoo bận lòng.

Vậy mà Jisoo đã cứa rách cõi lòng của em ấy...

Em vào trong bếp, do dự kiểm tra túi thực phẩm mình vừa mua về. Tuy là có mua dư ra, thế nào vẫn còn sợ thiếu. Dì Hong nghỉ lễ. Mỗi ngày tự đi siêu thị mua đồ ăn, em đều mua đủ thực phẩm cho một bữa hai người. Em chưa từng ngừng mong cô ấy sớm về nhà.

Jisoo nhìn bình hoa trên bàn, trên cánh hoa còn đọng đầy hạt nước. Ngôi nhà rất gọn gàng, nom như tươm tất hơn cả trước khi cô rời đi. Dalgom và Kuma nhàn nhã nằm dài trên lối đi vào bếp chờ em nấu cơm. Bóng lưng em ấy nhỏ nhắn ngoan ngoãn. Có tiếng dao thái vừa nhanh vừa đều phát ra.

Trên sofa có gối ôm của em ấy. Dường như em ấy đã thức khuya để xem mấy chương trình đặc biệt trên truyền hình hay chiếu dịp đầu năm. Jisoo đi qua phòng vẽ của em ấy. Bên trong ngăn nắp, giá tranh xếp gọn trong góc. Hẳn là em ấy không sáng tác thêm gì trong suốt kì nghỉ.

Không có cảm hứng?

Jisoo thân là một nhà ngoại giao xuất chúng lúc này cũng không cách nào mở miệng xoá đi không khí gượng gạo giữa hai người. Bọn họ dường như đều không còn ý giận, nhưng không cách nào trở lại bình thường như lúc trước.

Không khí trong nhà tựa như lạnh đi mấy phần...

Tránh lên thư phòng không được mà vào bếp cùng em ấy làm cơm cũng không xong, Jisoo rốt cục quyết định đi giặt Dalgom Kuma một lượt...

Từ trong bếp Jennie còn nghe thấy tiếng rên rỉ của hai con cún tội nghiệp. Hôm nay trời âm 4 độ C!

...

– Chị... ăn cơm...

– Được...

Jisoo ngồi đối diện, sắp bát đũa, gắp thức ăn cho em ấy. Không mặn không nhạt, nhìn thoáng qua giống như đã bình thường trở lại. Nhưng rõ ràng giữa hai bọn họ đang dựng lên khoảng cách.

Trù nghệ của em ấy rất tốt, các món ăn đều hợp khẩu vị của Jisoo, dinh dưỡng cũng cân bằng. Mặc dù Jisoo nấu nướng không tệ, nhưng so với người đã từng hầu hạ cơm nước cho cả một gia đình cay nghiệt suốt nhiều năm, tay nghề của Jennie vẫn còn hơn một bậc.

Jisoo cảm thấy mở miệng khen có chút gượng gạo, nên quyết định dùng phương thức quét sạch tất cả các món trên bàn ăn để bày tỏ khen ngợi...

...

Jennie không có tinh thần vẽ tranh hay đọc sách gì cả, tắm rửa rồi lên giường nằm sớm, cuộn tròn trong chăn, mơ màng chìm vào giấc ngủ, cũng không nghe được tiếng mở cửa khe khẽ.

Phải đến khi có vòng tay quấn lấy thân mình, em mới từ trong mơ màng tỉnh dậy.

Mùi hương lạnh nhạt trên người Jisoo xông vào buồng phổi em, hơi ấm nồng nàn trong vòng tay cô ấy ôm ấp cõi lòng em, lấp đầy những vết nứt nơi trái tim em. 

Nỗi nhớ như bong bóng thổi căng trong lòng Jennie tan vỡ. Em không thể kìm lòng thêm nữa, xoay người rúc trong lòng cô ấy. Jennie muốn nói em không giận, nào ngờ cô ấy nhanh hơn một bước đã nói xin lỗi em trước, nói cô ấy rất hối hận, nói sau này sẽ không tự ý can thiệp vào công việc của em, trước khi làm gì đều sẽ hỏi em, nói sẽ không để em một mình nữa, không bao giờ bỏ lại em nữa, giọng nói thâm thuý trong đêm tối tĩnh mịch làm tâm tư em rung động.

Bọn họ như thế liền bỏ qua chuyện kia, vứt sạch vướng bận, vùi vào lòng nhau an ổn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com