chương 21.
"Anh và tên thái tử kia rốt cuộc là như thế nào?"
Sửng sốt đến quên giãy giụa, Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn vào ánh mắt có chút tức giận của Jeong Jihoon. Mấy ngày nay tiếp xúc cậu đã quen với thái độ dịu dàng, nhún nhường của hắn nên cũng quên béng đi Jeong Jihoon cũng có một bộ dạng dọa người như vậy. Trông thấy ánh mắt của hắn, cậu không tự chủ mà lùi về phía sau một bước.
"Anh lùi cái gì." Jeong Jihoon kéo cậu lại, bộ dạng rất hung dữ mà trừng mắt nhìn Lee Sanghyeok .
Mấy ngày hôm nay cậu cứ trốn tránh hắn khiến đại tá Jeong vô cùng phiền lòng. Trong lúc hắn đang nghĩ làm thế nào mới có thể tiếp cận được Lee Sanghyeok thì tiểu vô lương tâm này lại làm như không có chuyện gì, vui vẻ chạy đi chơi cùng người đàn ông khác. Đúng là tức chết Jeong Jihoon hắn mà.
Nhớ đến bộ dạng thân mật của Lee Sanghyeok cùng Jung Chovy lúc trở về khách sạn trong lòng đại tá Jeong bừng bừng lửa giận, ánh mắt nhìn cậu vô thức mà thêm hai ba phần giận dữ.
"Tôi, tôi cứ thích lùi đấy. Cậu cấm được tôi sao?" Lee Sanghyeok ấm ức đáp lại.
Người đàn ông này cũng thật kì lạ, đang yên lành tự dưng chạy tới chỗ cậu phát điên gì không biết. Đã vậy còn tự dưng nói mấy câu hết sức điên khùng rồi còn bắt ép cậu trả lời với thái độ lồi lõm. Đúng là đáng ghét mà, Jeong Jihoon nghĩ hắn là ai cơ chứ. Lee Sanghyeok càng nghĩ càng tức, cậu đưa mắt lên trừng hắn, tỏ vẻ bản thân cũng đang rất tức giận.
Jeong Jihoon trông thấy đôi mắt tràn ngập ủy khuất của cậu tức giận trong lòng đã tiêu tan phân nửa. Lúc này, hắn mới nhận ra tay mình siết hơn chặt, dường như đã làm đau bé con trong ngực rồi. Hắn vội vã nới lỏng tay, cúi xuống nhìn cậu đầy hối lỗi.
"Sanghyeokie, em xin lỗi, em không cố ý làm đau anh đâu."
Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon đang xoa xoa tay mình, rất bất đắc dĩ mà nói với hắn.
"Tôi không sao cả, cậu không cần phải làm như thế."
Jeong Jihoon mặc kệ lời cậu nói, vẫn giữ cậu trong vòng tay mình, chuyên tâm xoa xoa cổ tay đã bị hắn siết tới ửng đỏ. Lee Sanghyeok thấy hắn làm như vậy, biết cậu không thể lay chuyển được sự cố chấp của Jeong Jihoon nên cũng mặc kệ, không thèm nói với hắn nữa.
Hai người cứ duy trì bộ dạng đó một lúc thật lâu, lâu đến mức Lee Sanghyeok cảm thấy chân mình tê rần thì Jeong Jihoon mới kéo cậu đi về phía giường, ấn cậu ngồi xuống rồi đứng ở phía đối diện nhìn câu chăm chăm. Lee Sanghyeok trông một loạt hành động kì quái của Jeong Jihoon cũng nhíu mày nhưng hắn không lên tiếng cậu cũng chỉ im lặng.
"Sanghyeokie." Qua một lúc thật lâu, Jeong Jihoon mới lên tiếng. Giọng hắn tràn đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ.
"Em ghen."
"Hả?" Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Jeong Jihoon nhất thời không biết phải làm sao.
Jeong Jihoon ghen? Nhưng với ai cơ chứ? Lee Sanghyeok nhíu mày nghĩ ngợi, mấy ngày nay cậu không hề đụng mặt Lee Yojin vì sao Jeong Jihoon lại chạy tới 'đánh ghen' cậu? Chắc là có nhầm lẫn gì ở đây rồi.
Lee Sanghyeok bày ra vẻ mặt nghiêm túc muốn nói gì đó thì Jeong Jihoon nghiêm túc bảo.
"Sau này anh đừng thân thiết với Jung Chovy như thế nữa, em sẽ ghen."
Lần này Lee Sanghyeok phát ngốc luôn, cậu trưng bản mặt ngơ ngác giống như không hiểu chuyện gì xảy ra mà nhìn Jeong Jihoon đến ngẩn người. Bị vẻ mặt của cậu chọc cho lòng ngứa ngáy, Jeong Jihoon cuối cùng cũng không khống chế nổi tâm tư xấu xa muốn khi dễ cậu. Nhanh chóng vươn tay bóp lấy má Lee Sanghyeok nhéo nhẹ, ánh mắt Jeong Jihoon nhìn cậu tràn ngập sủng nịnh cùng cưng chiều.
"Nghe thấy chưa? Lần sau không cho phép thân thiết với Jung Chovy nữa, cả người đàn ông hay đi cùng anh cũng không được. Không nghe lời em sẽ đánh mông anh ."
Lee Sanghyeok lần đầu tiên bị người ta nhéo má, muốn nói mà ú ớ mãi chẳng thành lời. Thế mà người đàn ông kia chẳng hiểu cho cậu, tưởng rằng cậu lại không thèm nghe lời mình liền kéo cậu đứng dậy, tét vào mông Lee Sanghyeok hai cái.
"Cậu-- cậu. Ai cho cậu làm như thế hả đồ vô liêm sỉ?" Lee Sanghyeok tức đến đỏ mặt, cậu che mông lùi về phía sau, ánh mắt phẫn nộ nhìn Jeong Jihoon như kẻ thù.
Nhìn bộ dạng uất ức nhưng không thể làm gì của cậu, trong lòng Jeong Jihoon khoái muốn chết. Có lẽ Lee Sanghyeok không hề biết rằng cậu cứ trưng ra gương mặt ấy, càng khiến tâm tư xấu xa của Jeong Jihoon trỗi dậy, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cậu thôi.
Jeong Jihoon bước về phía cậu, nén cười mà bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói với cậu.
"Lời em nói anh đã nghe rõ chưa? Từ giờ nếu anh mà còn thân mật với người đàn ông khác thì đừng có trách." Vừa nói vừa liếc về phía mông cậu, tràn đầy ý tứ đe dọa.
Lee Sanghyeok vừa giận vừa thẹn, dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Jeong Jihoon, không còn cách nào khác đành phải nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Mặc dù chỉ sống cùng hắn mấy năm nhưng cậu hiểu rất rõ cái tính dám nói dám làm của hắn. Lee Sanghyeok thề nếu như bây giờ cậu không thỏa hiệp, chắc chắn Jeong Jihoon sẽ không nhân nhượng đè cậu xuống, đánh đến khi nào cậu đồng ý cái điều kiện vô lý kia của hắn mới thôi. Đúng là đồ đáng ghét, chỉ biết ức hiếp người ta thôi.
Jeong Jihoon đạt được điều bản thân mong muốn, rất hài lòng mà xoa đầu cậu. Trong lúc hắn muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe được vài tiếng tít tít dồn dập, thanh âm đối với một quân nhân như hắn không thể nghi ngờ là tiếng báo hiệu của tử thần.
Vẻ mặt Jeong Jihoon trở nên lạnh lùng, hắn bắt đầu lật tung phòng của cậu lên, cuối cùng cũng tìm được thứ hắn muốn tìm.
Bom, không ngờ có kẻ lại đặt bom trong phòng Lee Sanghyeok !
Jeong Jihoon nhìn con số đang dần đếm ngược về không, vội vàng kéo cậu ra bên ngoài. Lee Sanghyeok nhìn hành động lạ lùng của hắn, muốn phản kháng thì phía sau vang lên một tiếng nổ ầm trời, cả người cậu lảo đảo ngã về phía sau, may là có Jeong Jihoon đỡ lấy rồi che cho cậu, nếu không thì đã bị mấy mảnh vụn làm thương rồi.
Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn Jeong Jihoon lại ngơ ngác nhìn căn phòng vài giây trước cậu vẫn còn ở giờ đã nổ tung, trong lòng hoảng sợ tột độ. Nếu mà không có Jeong Jihoon, nếu hắn không kéo cậu ra thì bây giờ cậu đã táng thân nơi biển lửa kia rồi.
"Ngoan, đừng sợ. Em ở đây." Cảm nhận người trong lòng mình khẽ run rẩy, Jeong Jihoon nhẹ nhàng vỗ về.
Quả bom này nhỏ nên phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn, hơn nữa khách sạn này cũng được thiết kế khá chắc chắn bằng loại đá chuyên dụng nên ngoài phòng Lee Sanghyeok ra thì xung quanh không bị làm sao cả. Đặt bom trong phòng cậu, hiển nhiên đối phương đang nhắm vào cậu ấy, thậm chí còn có mưu đồ muốn dồn cậu ấy vào chỗ chết.
Jeong Jihoon lạnh lùng nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, đáy lòng là một mảng lạnh lẽo.
Dù không biết Lee Sanghyeok đã đắc tội với ai nhưng dám nhắm vào cậu cũng tức là nhắm vào Jeong Jihoon, hắn không thể tha thứ cho kẻ đó được.
"Youngjae, điều tra kẻ chủ mưu của vụ này. Tôi muốn có kết quả sớm nhất."
Jeong Jihoon ôm Lee Sanghyeok đi về phía thang máy, không quên nói với thuộc hạ thân cận luôn theo sát mình.
"Vâng." Koo Youngjae gật đầu sau đó nhanh chóng rời đi.
Không biết kẻ ngu xuẩn đáng thương nào đã khiến đại tá uy vũ tức giận đến như thế này. Chắc kẻ đó không biết rằng kết cục sắp tới của bản thân, có bao nhiêu thê thảm. Koo Youngjae nghĩ không hiểu sao có chút đồng tình với kẻ đáng thương kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngu thì chết, oan ức cái gì!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com