chương 22.
Jeong Jihoon bế Lee Sanghyeok đang mất hồn trở về phòng thì gặp đám người Kim Geonbu, ai cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng hiếm khó này.
"Jihoon, có chuyện gì vậy?" Kim Geonbu nhìn Jeong Jihoon rồi lại nhìn Lee Sanghyeok ở trong lòng hắn, lo lắng hỏi.
Họ hiển nhiên đã nghe qua sự việc xảy ra ở tầng mười tám, vốn dĩ định chạy xuống xem thì bắt gặp Jeong Jihoon đang ôm người trở về phòng. Xem ra sự việc kia là thật rồi, có người cả gan dám đặt bom thách thức chính phủ ngân hà, không những vậy không nể mặt Jung Chovy mà trực tiếp đối đầu với đế quốc Venttopia hùng mạnh. Nhớ tới tính cách đáng sợ không coi ai ra gì của Jung Chovy, lại nghĩ tới sự bảo thủ của mấy lão già của chính phủ ngân hà, coi bộ hội nghị lần này không được suôn sẻ như mong muốn đâu. Kim Geonbu đau đầu nghĩ thầm.
Jeong Jihoon không trả lời bọn họ, hắn vòng qua người Kim Geonbu đem Lee Sanghyeok đi thẳng vào phòng mình, đặt cậu lên giường. Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, Jeong Jihoon đau lòng hôn lên đỉnh đầu Lee Sanghyeok, dịu dàng bảo.
"Đã không còn chuyện gì rồi, anh đừng sợ nữa."
Lee Sanghyeok mím môi, cả người vẫn còn run rẩy sau khi thoát chết. Bàn tay nhỏ nhắn vẫn tóm chặt lấy góc áo Jeong Jihoon không buông như thể sợ hắn sẽ đi mất.
"Sanghyeokie, có em ở đây bảo vệ anh, sẽ không sao đâu."
Jeong Jihoon ôm lấy cậu, giọng nói trầm thấp mang theo sự quả quyết không hiểu sao lại khiến Lee Sanghyeok cực kì an tâm. Cậu nằm trong vòng tay hắn thả lỏng dây thần kinh đã bị kích thích quá độ, không lâu sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy người thương trong lòng mình đã ngủ say, lúc này Jeong Jihoon mới đặt cậu xuống giường, chỉnh cho Lee Sanghyeok một tư thế thoải mái hơn, lại đặt gối ôm vào tay cậu, xong xuôi hết thảy hắn mới đi ra ngoài.
Quả nhiên bên ngoài đã có người đứng chờ hắn, Jeong Jihoon bình tĩnh đối diện với tầm mắt âm u của Jung Chovy, trong lòng âm thầm tán thưởng vị thái tử hơn mình một tuổi này. Nếu như Kim Suhwan có vài phần khí thế của y thì Lam tinh sau này không còn gì phải lo lắng nữa, nhất định sẽ trở thành một tinh cầu phồn thịnh.
"Sanghyeokie đâu, tôi muốn gặp cậu ấy." Jung Chovy lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm cao ngạo không cho phép người đối diện cự tuyệt.
Chỉ là người đang đứng trước mặt y là Jeong Jihoon cũng có tính cách ngang ngược không kém, hắn chẳng những từ chối còn không nhân nhượng mà đánh thẳng vào mặt Jung Chovy một cú đau điếng.
"Điện hạ, ngài không sao chứ?" Lee Minhyung vội vàng chạy tới đỡ y lên, tầm mắt khi chạm vào vết thương trên khóe miệng Jung Chovy liền tối đi vài phần.
"Không sao." Jung Chovy ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt điển trai của Jeong Jihoon.
"Ta không muốn gây chuyện, mau trả Sanghyeokie cho ta."
"Trả Sanghyeokie cho một kẻ ngu xuẩn không bảo vệ được anh ấy sao? Nằm mơ." Jeong Jihoon cười khẩy, đáy mắt tràn ngập châm chọc.
Những người hóng chuyện xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh sau khi nghe hắn nói. Không phải đùa nhưng mà không phải ai cũng dám đứng trước mặt Jung Chovy nói y ngu xuẩn đâu. Không hổ danh là đại tá Jeong của Lam tinh, quá uy vũ.
Ánh mắt Jung Chovy khẽ trầm xuống, y cười khẩy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Jeong Jihoon, giọng nói tràn đầy châm biếm.
"Đại tá Jeong nói người khác mà không biết xem lại mình sao? Không biết ai mới là kẻ ngu xuẩn không bảo vệ được cậu ấy đây."
Jeong Jihoon biết y đang nhắc đến điều gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, giống như hắn hoàn toàn không đem những lời Jung Chovy nói để vào trong lòng. Nhưng có lẽ chỉ có duy nhất hắn biết, sự việc ba năm trước vẫn là cái đinh ghim trong lòng Jeong Jihoon, mỗi lần hắn nhớ lại là một lần máu chảy đầm đìa, đau đớn đến không thở nổi.
Hiện tại hắn đã tìm được Lee Sanghyeok, nỗi nhớ trong lòng cũng vơi bớt được phần nào. Lần này Jeong Jihoon sẽ không để mất cậu vì bất cứ một lý do nào nữa, cũng sẽ không cho bất kì một ai có thể chia cắt hai người. Không biết đang nghĩ cái gì mà ánh mắt Jeong Jihoon thoáng trầm xuống, hơi thở cũng thêm vài phần nặng nề.
Kim Geonbu đứng một bên nhìn hai người họ Jeong - Jung không ngừng đấu khẩu mà lạnh hết sống lưng. Nếu phải chọn một trong hai người đương nhiên Kim Geonbu sẽ không do dự mà đứng vế phe bạn tốt là Jeong Jihoon, do đó sau khi nghe giọng nói tràn ngập chế giễu của Jung Chovy không do dự liền lên tiếng.
"Thái tử Jung, xin hãy cẩn trọng lời nói của mình."
"Cẩn trọng? Bổn thái tử chỉ cẩn trọng với những người xứng đáng." Jung Chovy phách lối bảo.
"Lee Minhyung vào trong đó mang Sanghyeokie đi." Y nói tiếp.
Lee Minhyung gật đầu, nó muốn vòng qua đám người Jeong Jihoon đi vào bên trong nhưng hắn đã đứng chắn trước cửa phòng. Bóng dáng cao lớn của hắn như một tòa núi cao đứng sừng sững ở đó, ngang nhiên chắn đường không cho ai đi qua, càng không cho phép bất kì kẻ nào xâm phạm đến địa bàn của mình.
"Đại tá Jeong, xin hãy tránh đường." Lee Minhyung nhíu mày, lạnh giọng nói với hắn.
Jeong Jihoon không thèm đáp lại nhưng thái độ thản nhiên cùng vẻ mặt dửng dưng của hắn đã cho Lee Minhyung câu trả lời. Hắn không tránh đường, không cho phép nó mang Lee Sanghyeok rời khỏi hắn.
"Trực tiếp động thủ đi Lee Minhyung. Dù thế nào cũng phải mang Sanghyeokie ra khỏi đây." Jung Chovy lạnh lùng bảo.
"Jung Chovy cậu đừng có mà quá đáng." Kim Geonbu giận dữ ngăn chặn Lee Minhyung đang lao vào Jeong Jihoon.
Ban đầu Kim Geonbu chỉ tùy tiện đối phó qua loa với nó, nhưng dần dần phát hiện Lee Minhyung không hề đơn giản, mỗi đòn ra tay đều rất hiểm khiến Kim Geonbu không thể không nghiêm túc đối phó với chàng thiếu niên bí ẩn.
Hai người Kim Geonbu và Lee Minhyung bên này đang đánh nhau ầm ầm thì bên này, hai nhân vật chính của cuộc tranh cãi giữ hình tượng hơn, đơn giản đứng đối diện nhau đấu mắt. Sự ầm ĩ kinh động đến chính phủ ngân hà, rất nhanh Hong Kyungchae cùng một đám người đi đến. Khi thấy người gây chuyện là ai thì sợ mất mật, ông trời ơi, sao mới có mấy ngày mà hai vị tổ tông này đã gây chuyện rồi.
"Thái tử Jung, đại tá Jeong, hai người dừng lại đi." Hong Kyungchae đổ mồ hôi hột, không thể không chạy tới ngăn cản.
"Có chuyện gì từ từ nói đừng có mà động tay động chân."
Gã khổ sở nhìn Kim Geonbu cùng Lee Minhyung đang đánh nhau bên kia. Venttopia cùng Lam tinh đều không thể đắc tội nhưng gã cũng đâu thể trơ mắt nhìn hai người làm loạn được chứ.
"Được rồi Geonbu, dừng lại đi." Jeong Jihoon lên tiếng, ngay lập tức nhận được ánh nhìn đầy cảm kích của Hong Kyungchae. Phía bên này, Lee Minhyung cũng được Jung Chovy gọi lại, hai bên tạm thời ngưng chiến nhưng không khí vẫn chẳng bớt căng thẳng chút nào.
"Sanghyeokie anh ấy đang ngủ, thái tử Jung không muốn dọa sợ anh ấy chứ?" Jeong Jihoon nhếch môi.
Jung Chovy hơi nhíu mày suy nghĩ gì đó vài ba giây cuối cùng cũng đành thỏa hiệp. Y hiểu Lee Sanghyeok sau sự việc vừa rồi đã rất hoảng sợ, nếu y hùng hổ đi vào kéo cậu ấy đi thì chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi. Đã vậy thì tạm thời gửi Lee Sanghyeok ở chỗ hắn, sau khi cậu ổn hơn thì sẽ mang cậu trở về.
"Được, vậy nhờ đại tá Jeong chăm sóc Sanghyeok nhà tôi. Còn ngài Hong, tôi muốn có câu trả lời về sự việc ngày hôm nay."
"Vâng, vâng vâng, chúng tôi sẽ dốc hết sức tìm ra chân tướng sự việc. Nhất định sẽ không để mọi người thất vọng đâu." Hong Kyungchae hướng y cười nịnh nọt.
Jung Chovy nhận được câu trả lời mà mình muốn thì khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo người rời đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com