chương 24.
Lúc Lee Sanghyeok tỉnh lại thì đã là buổi chiều hôm sau. Nhìn căn phòng với cách bày trí vừa xa lạ vừa thân thuộc, cậu mới nhận ra mình đang ở trong phòng Jeong Jihoon. Lee Sanghyeok hơi cau mày nhớ lại, ngày hôm qua sau khi về phòng thì Jeong Jihoon tới, hắn tìm thấy bom trong phòng nên kéo cậu ra ngoài. Lúc căn phòng nổ tung, Lee Sanghyeok vì quá sợ hãi nên được hắn bế về đây, sau đó được một lúc thì ngủ mất.
Lee Sanghyeok ngồi dựa vào thành giường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu là đang nghĩ về sự việc vừa rồi, rốt cuộc là ai lại đặt bom trong phòng một kẻ vô danh như cậu chứ? Là kẻ thù của Lee gia sao, chẳng lẽ bọn chúng phát giác ra sự tồn tại của Lee Sanghyeok nên muốn dồn cậu vào chỗ chết để trả thù Lee Faker à? Nhưng mà cũng không đúng nếu quả thực là kẻ thù Lee gia thì ám sát mới là phương thức chúng hay dùng, ít ra nó còn tránh được nhiều rủi ro hơn cách đặt bom truyền thống kia.Huống chi, loại bom này chỉ có phạm vi ảnh hưởng là phòng cậu, thời gian phát nổ lâu, thanh âm phát ra còn lớn nên mới để Jeong Jihoon phát giác rồi cứu cậu thoát chết. Hình như kẻ kia không thực sự muốn giết cậu, chỉ đơn thuần mà muốn đe dọa Lee Sanghyeok thôi?
Lee Sanghyeok lâm vào trầm tư, cậu mải mê đeo đuổi những suy nghĩ của mình đến nỗi không phát giác Jeong Jihoon đã trở về phòng từ lúc nào. Hắn bưng trên tay một tô cháo cùng một ly sữa nóng hổi, từng bước đi về phía cậu.
"Anh tỉnh rồi sao? Có còn đau ở đâu không?" Nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Jeong Jihoon ôn nhu vuốt ve chỏm tóc đang dựng đứng trên mái đầu tròn vo của Lee Sanghyeok .
Có chút giật mình vì sự xuất hiện của hắn nhưng Lee Sanghyeok cũng không tỏ thái độ né tránh như mấy ngày trước. Dù sao cũng là Jeong Jihoon cứu cậu một mạng, cậu không thể tỏ ra quá đỗi lạnh nhạt với ân nhân của mình được.
"Đã không sao nữa rồi. Chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu, đại tá Jeong." Lee Sanghyeok nở một nụ cười cảm kích từ tận đáy lòng.
"Sanghyeokie, gọi em là Jihoonie, còn nữa chúng ta là chồng chồng anh không nên khách khí với em như thế." Jeong Jihoon không vui nhìn cậu.
Lee Sanghyeok không đáp lại. Cậu yên lặng cúi đầu vò vò góc chăn.
Chồng chồng sao? Có lẽ Jeong Jihoon đã quên là mối quan hệ trên giấy tờ đó giữa hai người đã kết thúc từ ba năm trước rồi. Huống chi hắn cũng sắp kết hôn với Lee Yojin, vấn đề này càng không nên được nhắc tới kẻo người kia sẽ lại buồn phiền.
Jeong Jihoon nhìn vẻ mặt không để tâm của Lee Sanghyeok, trong lòng khẽ trùng xuống. Hắn biết vết thương năm xưa hắn để lại cho cậu không dễ gì có thể lành lại nên bây giờ Lee Sanghyeok còn chưa tin vào những gì hắn nói, chưa tin Jeong Jihoon yêu mình. Nhưng không sao cả, tương lai của hai người còn rất dài, hắn sẽ chứng minh cho cậu thấy những gì hắn nói đều là thật. Jeong Jihoon sẽ làm Lee Sanghyeok yêu mình thêm một lần nữa.
"Ngủ một giấc dài như vậy chắc anh cũng đói rồi, ăn chút cháo đi."
Jeong Jihoon không tiếp tục nói đến vấn đề kia nữa, hắn bưng cháo đưa đến trước mặt cậu.
"Tôi có thể tự ăn được."
Nhìn động tác khuấy cháo thuần thục của hắn, Lee Sanghyeok cảm thấy không quen. Vươn tay ra với ý đồ cướp lại bát cháo nhưng không được. Jeong Jihoon tránh tay cậu, hắn rất cố chấp với ý định đút Lee Sanghyeok ăn của mình.
"Ngoan mau ăn một chút nếu không sẽ nguội mất."
Ánh mắt ôn nhu cùng lời nói dịu dàng không hiểu vì sao khiến trong lòng Lee Sanghyeok khẽ động một tiếng. Cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng nên định từ chối nhưng cái đói lại khiến bụng cậu cồn cào, cuối cùng, sau một hồi đắn đo do dự, cậu cũng há miệng nuốt lấy thìa cháo kia.
Cảm thấy rất vui vẻ vì Lee Sanghyeok tiếp nhận sự chăm sóc của mình, Jeong Jihoon cao hứng tiếp tục đút cho cậu ăn từng thìa cháo một. Cứ như vậy, một người đút một người ăn, tuy không ai lên tiếng nhưng khung cảnh lại hết sức hòa hợp tràn đầy yên bình.
Lee Sanghyeok ăn uống xong xuôi cũng là nửa tiếng sau. Cậu muốn ngồi dậy dọn dẹp đống chén đũa bẩn thì Jeong Jihoon đã ấn cậu xuống, còn bản thân thì mang khay đồ ăn đã trống rỗng đi ra ngoài. Một lát sau trở lại, trên tay hắn là một túi đồ lớn nhìn qua cũng ngửi thấy mùi tiền. Lee Sanghyeok chớp mắt nhìn Jeong Jihoon đặt xuống trước mặt mình, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.
Jeong Jihoon bật cười, vươn tay xoa đầu cậu rồi nhanh chóng nói, "Đây là đồ của anh."
Ồ ra thế. Lee Sanghyeok gật đầu, nhẹ nhàng nói cảm ơn với hắn sau đó cầm một bộ đi vào nhà tắm. Ngủ một giấc dài cả người cậu toàn mùi mồ hôi, nếu còn không đi tắm thì chắc cậu sẽ ngất xỉu vì bốc mùi quá.
Trong lúc đợi Lee Sanghyeok tắm xong, Jeong Jihoon tranh thủ xem qua một số tài liệu cho cuộc họp ngày mai. Bởi vì sự việc ngày hôm qua ở phòng Lee Sanghyeok , hội nghị thượng đỉnh vốn được tổ chức ngày hôm nay bị lùi một ngày. Dù sao mấy lão già đó cũng phải thu dọn chiến trường rồi điều tra nguyên nhân các kiểu để cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không thì sẽ không yên ổn với Venttopia cùng Lam tinh đâu.
"Đại tá Jeong."
Jeong Jihoon không ngẩng mặt lên nhưng hắn biết người tới là ai. Là Park Jiwoo, cái gã đàn ông quái đản được Jeong Jihoon phái đi theo dõi Lee Yojin. Sớm như vậy đã trở về có lẽ đã tra ra được manh mối gì rồi đây.
"Ừ, báo cáo nhanh đi."
Jeong Jihoon biết Lee Sanghyeok luôn có một sự tôn trọng nhất định đối với Lee Yojin, thậm chí trước đây cậu đã từng đem y trở thành hình mẫu lý tưởng nên hắn cũng không muốn cậu nghe được những tin tức tồi tệ về người anh trai này. Nhưng dù là thế đi chăng nữa nếu thật sự Lee Yojin có liên quan đến sự việc xảy ra gần đây, Jeong Jihoon sẽ không nể mặt Lee Sanghyeok mà buông tha cho người nọ.
Có gan dám đụng tới người của hắn thì cũng phải chấp nhận đón lấy hậu quả tương đương. Vẻ mặt Jeong Jihoon vẫn bình thản nhưng đáy mắt thì tràn ngập u ám. Hắn nhận lấy tập tài liệu mà Park Jiwoo đưa cho, chậm rãi lật từng trang một, vẻ mặt cũng theo đó ngày một kém đi.
"Đây là sự thật?"
"Ngài còn nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?" Park Jiwoo cười lạnh hỏi ngược lại.
Jeong Jihoon trầm mặc một lúc thật lâu. Đến lúc cảm thấy Lee Sanghyeok sắp bước ra ngoài mới nói với gã.
"Tiếp tục theo dõi cậu ta, đừng quên thu thập bằng chứng."
Park Jiwoo nhận lệnh sau đó đi thẳng ra khỏi phòng. Jeong Jihoon nhìn vào tập tài liệu hơi ngẩn người, đến tận khi Lee Sanghyeok bước ra, hắn mới hồi thần quay lại nhìn cậu.
"Sao thế?"
"Tôi phải về phòng, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã chăm sóc tôi." Lee Sanghyeok nói.
Jeong Jihoon lập tức nhíu mày, hắn đương nhiên không thể đồng ý với những lời này của Lee Sanghyeok . Khó khăn lắm mới có cơ hội để gần cậu hơn, làm sao có thể dễ dàng để cậu đi như thế.
"Phòng anh đã trở thành một bãi phế liệu, anh vẫn muốn trở về sao?"
"Không-- không. Chovy nói cậu ấy sẽ nhờ khách sạn chuẩn bị phòng khác cho tôi. Nếu không còn thì tôi có thể ở chung với cậu ấy."
"Không cho phép, anh hãy ngoan ngoãn ở đây với em đi." Nhắc đến Jung Chovy, vẻ mặt Jeong Jihoon tràn ngập chán ghét. Hắn không những không cho cậu đi mà còn bá đạo nói, vẻ mặt ngang ngược không cho phép cậu từ chối khiến những lời Lee Sanghyeok muốn thốt ra trôi tận vào cuống họng.
"Nhưng mà tôi không muốn làm phiền cậu."
Jeong Jihoon càng lúc càng không hài lòng với thái độ xa lạ này của cậu, muốn nói cái gì đó để răn đe thì chuông cửa vang lên. Lee Sanghyeok cũng nhận ra ý định này vì muốn trốn tránh nói liền lăng xăng chạy ra mở cửa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Lee Sanghyeok sau khi nhìn thấy người ở bên ngoài thì vô cùng sửng sốt.
"Anh hai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com