Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 2

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, dù đây là nơi ở dành cho người hầu, nhưng nó có vẻ đầy đủ tiện nghi và lộng lẫy hơn tôi nghĩ. Tôi bước đến cạnh bàn, ngắm mình trong gương, với một diện mạo hoàn toàn mới. Khác với dáng vẻ kiêu ngạo trước đây của tôi, giờ đây da tôi có chút nâu sẫm, mái tóc không còn xoăn nữa, thêm cả chiếc váy này, tôi nhìn có vẻ...hơi hèn hạ.

Đang ngắm mình trong gương thì có một vật thể lạ không biết từ đâu xuất hiện sau lưng tôi. Nó có một màu vàng cam, là một con chim, nhưng nó biết nói và hơi ú một tí.

      -    "Ngươi là cái quái gì vậy ? Sao lại biết nói ?" - Tôi hét lên và quay người lại.
      -   "Ta sẽ đóng vai trò là người giúp đỡ ngươi trong cuốn tiểu thuyết này." - Nó nói với vẻ mặt khá tự hào.
     -    "Tiểu thuyết ? Ý ngươi là sao, và tại sao tôi lại ở đây, đây là cái nơi quái quỷ nào vậy ?" - Tôi hỏi nó dồn dập.
     -    "Từ từ thôi, ta sẽ trả lời từng câu một. Người còn nhớ tiểu thuyết "Nàng hầu" mà ngươi đã từng đọc chứ ?
     -    "À, cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi, thì sao chứ ?" - Tôi cau mày thắc mắc.
    -    "Chúc mừng, cô là một trong hai người cuối cùng đã mua cuốn tiểu thuyết này, vừa kịp lúc nó ngưng xuất bản." - Nó vỗ tay.
     -    "Vỗ tay cái gì chứ ? Nó thì liên quan gì đến việc tôi phải lạc vào nơi quái quỷ này ?"
     -    "Tác giả của cuốn tiểu thuyết này là một phù thuỷ, sau khi hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết này đã qua đời. Nên cô ấy đã gieo lên hai người mua cuối cùng một lời nguyền."
   -    "Lời nguyền ?"
    -    "Đúng vậy, khi còn sống, cô ấy là một con người tiêu cực và luôn tìm mọi cách để tự sát. Vì thế, hình ảnh cô con gái trưởng trong toà lâu đài này chết đi trong cô độc và đau đớn cũng là hiện thân cho tâm hồn đã héo tàn của tác giả."
    -   "Nhiều lời quá, thế bây giờ ta phải làm gì để trở về thực tại ?" - Tôi xua tay.
    -   "Làm cô con gái trưởng của toà lâu đài này yêu ngươi và thay đổi cái kết của tiểu thuyết này."
    -   "Không đời nào, tôi còn nhớ hình tượng trong tiểu thuyết này của ấy tàn bạo lắm, không thể được." - Tôi lắc đầu.
    -   "Ngươi dễ bỏ cuộc thật, yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi." - Nó đến gần, vỗ vai tôi.
    -   "Tại sao phải là tôi chứ ?" - Tôi thở dài.
    -   "Làm đi và đừng thắc mắc nữa, cũng không quay lại thế giới thực được đâu."
   -   "Thôi được rồi, cảm ơn nhé, con chim...?" - Tôi đang bối rối, không biết phải xưng hô với sinh vật này như thế nào.
    -   "Cứ gọi tôi là Nongchok là được."
    -   "Ừm, à mà nè-"

Tôi đang muốn xin thêm thông tin từ nó thì lại nghe tiếng gõ cửa, Nongchok cũng nhanh chóng biến đi mất. Tôi có chút sợ hãi tiến về phía cửa. Tôi mở ra, đó là Namtan, tại sao chị ấy lại ở đây, và là chủ nhân của tôi. Nhưng ở thế giới này, chị ấy có vẻ điềm tĩnh và xinh đẹp hơn rất nhiều lần.

     "Chị..." - Tôi lẩm bẩm.
      -  "Hỗn xược, ai là chị của nhà ngươi ?" - Chị ấy vung tay, tát tôi một cái rõ đau.
      -   "Xin người thứ tội, tôi có mắt như mù." - Tôi cúi gằm người xuống.
      -   "Hôm nay em dám xưng "tôi" với ta cơ đấy à ? Có phải là đã chán sống rồi không ?" - Chị ấy bóp chặt mặt tôi.
      -   "Em...em xin người thứ tội, do em vừa thức giấc nên..."
      -   "Ta không muốn nghe lời bao biện của em, mau chóng làm việc đi." - Chị hất mạnh, làm tôi ngã ra sàn.
      -  "À, còn nữa, hôm nay em trễ năm phút, dọn hết tất cả hành lang và khu bếp đi, khi ta ra quân trở về vẫn chưa thấy sạch thì em tự xem lại cái mạng nhỏ của mình đi."- Chị ấy đi ra và đóng sầm cửa lại.

Mẹ nó, cho dù là ở thế giới này hay ở thực tại, chị đều bạo lực như vậy. Nhưng tại sao...lại là chị chứ. Hành lang của cái lâu đài này dài không thể tả nỗi, trễ năm phút mà chị ta buộc tôi phải làm xong đống công việc này trong một ngày, đồ ác độc, tôi thực sự muốn giết chị.

Sau vài tiếng đồng hồ, tôi vất vả lắm mới làm sạch được cái hành lang dài dằng dẳng này. Vẫn còn khu bếp nữa, chị đúng là không còn tình người mà. Mỗi khu vực trong toà lâu đài này đều khiến tôi bất ngờ vì sự tráng lệ và to lớn của nó, đó là một gánh nặng cho tôi. Tôi cầm cây lau nhà lên, vừa làm vừa rủa chị.

     -   "Em đang nói gì về ta vậy ?" - Chị ấy xuất hiện bất thình lình ở sau tôi.
    -   "Ơ, ừm mừng người đã trở về, sao người không nghỉ ngơi mà lại đến đây ?" - Tôi lảng tránh chị ấy.
     -   "Ta đến để kiểm tra xem em đã làm đến đâu rồi."
     -   "Em cũng đã gần xong rồi, thưa người." - Tôi cúi đầu.
    -   "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, em đã nói gì về ta vậy ?"
     -   "Hah...Em có nói gì về người đâu ạ, thôi để em tiếp tục làm việc, không làm phiền đến người nữa." - Tôi cầm cây lau nhà lên.
     -    "Ta không muốn hỏi lại nhiều lần đâu, Film yêu dấu à." - Chị ấy lấy cây lau nhà từ tay tôi rồi vứt sang một bên.
     -   "À...ừm, em chỉ nói là, trang phục của người hôm nay rất đẹp." - Tôi nghĩ đại ra một lý do nào đó.
    -   "Ô, em nghĩ như thế thật sao...Vậy thì chứng minh đi."
     -   "Chứng minh...Ý người là ?" - Tôi có chút e dè.
    -   "Hôn chân ta đi."
     -   "Dạ ?" - Tôi gần như hét toáng lên, chị ấy đang bị cái gì vậy chứ.
     -   "Em bị lãng tai sao ? Ta ra lệnh cho em, hôn chân ta đi." - Chị ấy tiến gần tôi hơn.
     -   "Hah...em nghĩ là em nên làm xong công việc này đã." - Tôi né sáng một bên và cầm cây chổi lên.
     -   "Khi nãy ta đã bảo là em cần phải xong tất cả công việc ta đã giao trước khi ta trở về, và em đã không tuân theo lệnh của ta. Giờ em muốn ta cắt lưỡi của em hay em thực hiện theo những điều ta vừa nói, chọn đi." - Chị ấy tiến đến bên một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống, lấy ra một chiếc dao găm và ngắm nghía nó.
     -   "Dạ...em.." - Tôi thực sự sợ đó, tôi chưa muốn chết đâu, tôi còn quá trẻ để nằm xuống tại cái nơi này.
    -   "Ta không có tính kiên nhẫn đâu." - Chị ấy vút ve con dao găm.

Không thể làm gì khác, tôi đành quỳ xuống, bò đến bên chân chị ấy. Tay chị ấy xoa đầu tôi, nhìn tôi chẳng khác một con thú vật là bao. Tôi nhịn nhục, từ tốn gỡ đôi buốt nâu của chị ra, đang chuẩn bị đặt môi mình lên chân chị ấy, tôi thấy có gì đó đỏ đỏ.

    -   "Chủ nhân...Người đang chảy máu." - Tôi hớt hải đứng dậy.
    -   "Em quan tâm vết thương đó làm cái mẹ gì chứ, phiền phức thật."
    -   "Em là người hầu mà, em phải chăm sóc cho người chứ." - Tôi đem băng gạt từ đầu tủ đến bên cạnh chị ấy.
    -  "Kể từ khi cha ta mất, những gánh nặng của ông ấy đều đổ dồn lên ta, những vết thương này thì nhằm nhò gì chứ."
    -  "Em biết, nhưng em không thể nhìn thấy người như vậy mà không làm gì được." - Tôi bắt đầu băng bó cho chị.
   -  "Mẹ nó, em đáng yêu thật." - Chị ấy xoa đầu tôi.
    -  "Nếu đau, hãy nói cho em biết." - Tôi ngại đỏ mặt.
    -  "Hôm nay, em ngủ với ta nhé ?" - Chị ấy nhìn tôi.
    -   "Dạ ? Em không dám, làm như thế, Nữ Hoàng chắc sẽ đánh em chết mất." - Tôi ngước nhìn chị, song lại chăm sóc cho vết thương ở chân của chị.
    -  "Hah...Em đang nghĩ gì vậy ? Ta vẫn còn hơi đau vai và chân, ta chỉ muốn em xoa bóp cho ta thôi. Còn về phần mẹ ta thì không cần lo, bà ấy cưng em còn hơn ta nữa." - Chị ấy cười khẩy.
    "Người đừng nói vậy, Nữ Hoàng thực sự rất thương người."
    -  "Sao cũng được, nhưng đây là lệnh, đừng làm trái ý ta."
    -  "Vâng, thưa người."
    -  "Ta mệt rồi, đưa ta về phòng."

Tôi đứng dậy, đỡ chị ấy về phòng. May quá trên cửa đều có tên phòng của từng người, nếu không tôi sẽ lại đi lạc mất. Và chị ấy cũng quên đi nụ hôn ban nãy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com