Chap 41
Không khí về đông lạnh lẽo vô cùng, xen vào là những trận tuyết rơi trắng xoá cả một vùng trời
Nhìn hai đứa nhóc đang nặn hình người tuyết ở ngoài sân khéo môi cũng kéo dài.
Nhưng cũng phải nói hai đứa nhỏ này càng lớn càng giống bố của tụi nó. Nhất Gia Phan thừa hưởng hết tất thẩy, từ cái sống mũi cao tâm tấp, đến hai lúm đồng tiền xinh xinh càng khiến cậu nhóc này điển trai vô cùng. Nhất Phan Nhiên trở thành cô bé xinh xắn đáng yêu với làn da trắng hồng, cùng mái tóc nâu hạt dẻ nhìn chẳng khác gì nàng công chúa nhỏ cả
- Này anh hai đừng có phá được không? Làm hư người tuyết của em rồi này
Phan Nhiên liền cau mày nhắc nhở anh mình
- Ai phá của em đâu, nó tự ngã chứ bộ...
- Anh có tin là em méc người lớn hay không? Méc mọi người anh ăn hiếp em
- Anh thách em đấy,chơi mà méc người lớn
Cả hai cứ chí ché nhau miết thôi nhưng khi quay sang thấy người ngồi đằng kia cứ nhìn xa xăm, bất chợt nơi khoé mắt cũng đỏ lên, đôi má đã ửng hồng lên từ lúc nào, không biết vì lạnh hay là nỗi nhớ ai đó lại dâng lên...
Thấy thế cả hai anh em không cãi nhau nữa, cùng dừng luôn việc đang chơi mà chạy đến ngồi bên cạnh người kia
- Sao...Hai đứa không chơi nữa mà lại ngồi đây
Người kia có hơi bất ngờ, cũng chẳng hiểu sao hai đứa này lại mích ướt nhưng nhanh chóng ôm lấy hai đứa nhóc vào lòng để giữ ấm vừa hỏi chuyện
- Con không chơi nữa, con muốn ngồi đây
Phan Nhiên xà vào lòng mà dụi mặt vào người kia để cảm nhận hơi ấm quen thuộc
- Sa..o cô...Phan lại khóc?
Bất giác chàng trai nhỏ kia lên tiếng hỏi làm nàng chợt khựng lại
- C..ô đâu...có khóc
Nàng ấp úng mà trả lời vì lúc này không nghĩ bọn trẻ sẽ thấy
- Câu đó cô hỏi hai anh em con mới đúng đấy. Đang chơi vui vẻ sau lại chạy sang đây mà khóc
- Tụi con nhớ bố
Câu nói đó khiến Phan Hồng cũng trở nên trầm mặt không nói gì vì chính nàng cũng đang trong nổi nhớ ấy kia mà
- Cô cũng nhớ bố của mấy đứa, nhớ cái tên "không nghe lời"
- Lúc trước mỗi lần bố say lên cũng hay khóc mà nói nhớ ai đó
Gia Phan nghe thế cũng liền nói ra
- Anh hai khờ quá, bố là nhớ cô Phan chứ còn ai. Lúc nào say cũng nhìn chiếc nhẫn mà khóc
Nghe hết tất thẩy, khiến nàng ôm chặt hai đứa trẻ này vào lòng mình hơn
- Sao ba người lại ngồi ngoài này không vào nhà?
Tiếng nói của người đàn ông nào đó vang lên khiến cả ba nhìn về hướng cửa
- Á... Bố Quân. Hôm nay có bố Quân và mẹ Anne sang chơi
Hai đứa nhóc cũng nín khóc nhảy tọt xuống chạy về hướng cổng
- Sao lại khóc nhè thế này?
Anne ôm hai đứa nhỏ vào phòng liền phát hiện hai đứa nhóc này mè nheo
- Tại cô Phan ngồi khóc vì nhớ bố nên tụi con mới khóc theo
Phan Nhiên hồn nhiên mà trả lời, làm nàng đứng bên cạnh cũng đỏ mặt theo
- Gì chứ? Cô Phan lại nhớ cái thằng khùng đó nữa sao?
Triệu Thiên Quân liền quay sang ghẹo, khiến cái tên đi cùng hai vợ chồng cậu không nhịn được cười
- Tôi mới đi mua đồ tí thôi mà cả ba người ngồi ngoài này khốc lốc như thế hả
Nhất Niệm Chân ngồi trên xe lăn, tay đang cầm món bánh yêu thích của nàng và hai đứa nhóc kia. Miệng thì cuời toe toét
- Kh...ông có, ai thèm nhớ em ngày nào cũng đụng mặt phát ngán lên rồi
Phan Hồng không biết giấu mặt đi đâu nên liền giả vờ giận
- Haha nhìn kia cái này là bị nói trúng rồi... Mà em nhớ ngày nào hai người cũng ngủ chung phòng mà sao lại nhớ nhung chứ?
Triệu Thiên Quân được nước mà lấn tới liền chọc người kia đến đỏ mặt
- Thôi...thôi được rồi, vào nhà thôi đứng ngoài đây một hồi là bệnh đó
Nhất Niệm Chân liền lên tiếng giải nguy cho người mình yêu
- Cần gì lo chứ dù sao bố cũng là bác sĩ mà
Phan Nhiên đang được Anne bế trên tay, lỡ miệng mà nói ra khiến không khí trở nên trầm hẫn xuống...
Nhất Niệm Chân đang cười vui vẻ nghe câu nói đó nét mặt cũng có chút trở nên khó coi
- Thôi mình vào nhà thôi, cô Phan, Niệm Chân vào nhà nào
Anne thấy như thế thì cũng đành lên tiếng mà phá vỡ không khí này
Nghe thế ai nấy cũng đều nhanh chóng hưởng ứng mà nhanh chóng vào nhà
- Để tôi giúp em
Phan Hồng nhẹ nhàng nói rồi liền đi ra đằng sau đẩy chiếc xe lăn cùng Nhất Niệm Chân vào bên trong nhà
---------------------------
Thế là cả nhà được dịp quây quần cùng nhau bên bữa cơm. Từ khi sang Anh trở lại căn nhà này cũng trở nên đông đúc hơn hẫn lúc trước.
Đang cùng nhau dùng cơm, thì có tiếng gõ cữa thế là thanh niên trẻ tuổi nhất xung phong ra mở cửa xem thử là vị khách nào...
- Á là ông cố, lâu lắm rồi con mới gặp ông
Nhất Gia Phan nhảy cẩng lên mà ôm Hà Hoài Sơn
- Lão già này cũng rất nhớ con
Nghe thấy tiếng của ông ngoại Nhất Niệm Chân cũng liền vui vẻ mà buông đũa di chuyển xe để ra đón ông mình
- Hôm nay ngoại không đến công ty sao? Lại đến đây thăm còn lại mua nhiều đồ thế
Thấy ông mình tay xách nách mang đủ đổ cậu liền đưa tay mà nhận lấy rồi đặt chúng lên chân mình để đem vào
- Hôm nay xong việc sớm nên mua ít đồ đem qua cho Phan Hồng với hai đứa nhỏ. Cũng nhờ ơn con không chịu về phụ ông quản lí công ty nên giờ mới khổ thân già này
Hà Hoài Sơn bế Gia Phan trên tay mà cùng cháu mình đi vào trong nhà
- Chà hôm nay đến đúng giờ cơm nhỉ? Có thể cho thân già này ăn chung không?
Liếc mắt thấy mọi người hội tụ đông đủ, một bàn thức ăn ngon mắt nên khiến ông liền hào hứng tham gia
- Dĩ nhiên là được rồi ngoại nuôi của con
Triệu Thiên Quân vui vẻ mà đứng dậy nịnh nọt người kia
- Haha đúng là chỉ có con là xem được ai như Niệm Chân nhà ta chứ
Ông được dịp cười lớn mà trêu người kia mặt từ lâu đã đen xì
- À mà Phan Hồng này ta có mua ít đồ cho con. Xem thử có vừa ý con không nhá
Hà Hoài Sơn vui vẻ đưa gói quà cho cháu dâu mình
Lúc nàng và Niệm Chân cùng nhau quay lại Anh, Hà Hoài Sơn cũng nghịch liệt phản đối vì dù sau chuyện năm đó ông cũng góp tay vào. Nhất Niệm Chân cũng biết rõ sự tình nên thời gian đầu cũng giận mà không chịu gặp mặt còn cấm hai đứa nhỏ sang thăm ông
May mà có Phan Hồng khuyên ngăn khiến tên cứng đầu kia nguôi giận mà làm lành với ông mình. Lại thêm phần nhìn nàng cật lực một mình chăm sóc Niệm Chân từng chút một dù bản thân cũng chỉ vừa mới hồi phục, làm một người hậu phương vững chắc vực dậy tinh thần cho cháu cưng của mình khiến ông có cái nhìn khác. Rồi dần dần cũng chấp thuận mà yêu quý nàng hơn, xem nàng như cháu dâu của mình
- Con cảm ơn bác ạ
Phan Hồng lễ phép cuối đầu mà nhận món quà rồi nói lời cảm ơn với vị trưởng bối
- Đã nói bao lần rồi, gọi là ông như Niệm Chân đi
Hà Hoài Sơn hơi cau mày vì chỉnh mãi mà người này vẫn thế
Cả nhà được trận cười to, rồi cùng nhau vui vẻ dùng cơm
Suốt buổi ăn ai nấy cũng nói cười vui vẻ, Phan Hồng và Niệm Chân thì cứ gắp thứ ăn cho nhau. Cứ như thói quen vậy Nhất Niệm Chân sẽ là người bóc vỏ tôm cho nàng, còn nàng sẽ tự tay gắp những món người này không thích ra một bên rồi đưa phần thức ăn khác vào chén người kia
Ăn uống xong xuôi mấy người đàn ông liền ở ngoài phòng khách nói chuyện với nhau
- Này Niệm Chân hay con và Phan Hồng cùng mấy đứa nhỏ chuyển sang nhà ta sống đi, chứ ở đây nhỏ xíu lại xa trung tâm như thế. Rất bất tiện
Hà Hoài Sơn vừa uống ly rượu trên tay vừa cằn nhằn
Triệu Thiên Quân ngồi bên cạnh nghe thế thì liền bị sặc rượu, mắt trợn lên
- Nhỏ gì chứ, nhà có bốn người mà bốn lầu lại còn có thang máy nữa mà
- Đúng rồi đó ngoại, tụi con ở bên đây rất rộng rãi
Nhất Niệm Chân cũng lên tiếng
- Haizz đúng là nói không nổi con mà, rồi sao đây chừng nào mới chịu về giúp ta quản lí công ty đây
- Con cũng không biết, bây giờ chỉ muốn dành thời gian cho cô ấy và hai đứa nhỏ. Thêm phần người tàn tật như con thì làm được gì nữa đâu
Cậu buồn bã mà cuối mặt, vì quả thật bây giờ cậu chỉ là kẻ vô tích sự mà thôi
- Lại nữa rồi, con cứ mãi như vậy thì làm sao làm chỗ dựa vững chắc cho Phan Hồng và tụi nhỏ hả
Cả năm nay thấy đứa trẻ này cứ buồn bã khiến người làm ông như Hà Hoài Sơn cũng buồn lòng
- Đúng đó dù gì mọi chuyện cũng qua rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Cứ mở lòng đi dù sao cũng qua hết rồi
Triệu Thiên Quân cũng vỗ vai bạn chí cốt mình mà an ủi
Cả ba người cứ ngồi đó mà han huyên chuyện trên trời dưới đất cho tới khi khuya mới chịu ngừng để hai người kia ra về
Tiễn mọi người ra về xong xuôi, kiểm tra cửa nẻo đang hoàng cậu cũng di chuyển về phía căn bếp lấy tách trà ấm đem lên trên tầng cho nàng đang dỗ hai đứa nhóc kia đi ngủ
Đẩy xe vào thang máy, bấm nút lên trên tầng vừa tới nơi cũng thấy người kia nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rón rén rời đi tránh hai người trẻ tuổi kia thức giấc
- Con ngủ rồi sao?
Cậu lên tiếng hỏi khi nhìn thấy cảnh đáng yêu vừa rồi
- Ừm ngủ rồi, em cũng nên thay đồ đi nghỉ ngơi đi. Mặt đỏ lên vì rượu rồi kìa
Nàng vui vẻ bước đến bên cạnh Nhất Niệm Chân
- Tôi biết rồi, trà của cô này tôi vừa pha uống đi cho dễ ngủ
Cậu nở nụ cười nhẹ rồi đưa ly trà cho người đối diện
- Cảm ơn em nhiều, đây tôi thưởng cho em
Nói rồi nàng nhận lấy ly trà cuối xuống đặt nụ hôn lên má người kia
Cậu đỏ mặt lên vì nụ hôn ấy rồi ngại ngùng rời đi trước để tắm rửa thay đồ đac
Cũng may là nhờ tập vật lý trị liệu nên những việc này cậu đã có thể tự làm dù gặp khó khăn một chút nhưng vẫn hơn là để Phan Hồng một mình lo hết. Nhìn mình trước gương, đưa tay sờ lên những vết sẹo để lại sau ca phẫu thuật và đôi chân chẳng đi lại được khiến cậu thở dài mệt mỏi. Vì bây giờ bao quanh cậu là sự tự ti, nghĩ mình là gánh nặng cho nàng và gia đình
Tự mình di chuyển ra khỏi phòng tắm, thấy người kia đã yên vị trên giường. Cậu cũng nhanh chóng di chuyển đến rồi leo lên nằm bên cạnh
Cứ nghĩ người nằm bên đã ngủ từ bao giờ, nhưng bất chợt lại quay sang chui rúc vào lòng cậu. Gối đầu lên tay cậu mà nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành
- Em đừng có mà suốt ngày soi gương nhìn mấy vết sẹo trên mặt... Còn nữa là tôi đập hết gương trong nhà tắm đó
Vốn nàng vẫn chưa ngủ chỉ là nhắm mắt mà để đó. Từ lúc nào không biết, chỉ khi Nhất Niệm Chân nằm bên cạnh mới khiến Phan Hồng nàng yên giấc được. Nhưng hôm nay cậu lại quay ra trễ thì biết ngày lại ở trỏng mà suy diễn ra hàng tá điều
- Mỗi chiếc gương nhà cũng gần ngàn đô, cô mà đập thì tôi mua lại không nổi đâu
Cậu cười mà đáp lại người đang nằm trong lòng mình
- Đừng nghĩ ngợi gì nữa, em sống khoẻ mạnh như này là được rồi, đừng làm tôi sợ...
- Lúc nãy chỉ là đi mua đồ mà đã doạ sợ cô rồi sao?
- Năm đó lúc tỉnh lại chẳng thấy em đâu, khi gặp lại em thì người ngợm chỗ nào cũng là thương tích khiến tim tôi lúc đó dường như vụn ra vậy
Nàng càng dụi mặt vào trong lòng cậu, cái ôm đó càng chặt hơn bao giờ
- Xin lỗi, vì bây giờ lại là gánh nặng của cô...
- Lại nữa rồi, chỉ cần em khoẻ mạnh là đủ
Nàng bậm môi mà nói, rồi nhanh chóng ngước lên đặt một nụ hôn lên môi người kia
Cả hai cứ thế mà ôm nhau, trao nhau những điều ần cần nhất. Dù sao trải qua bao nhiêu chuyện đó là đủ để cả hai người yêu thương nhau nhiều hơn
- Tuần sau mình về nước để thăm ba tôi... Hay là...em cũng ghé về nhà thăm ông nội đi...sức khỏe của ông dạo này rất yếu
Đang vui vẻ nhưng khi nhắc đến người kia liền khiến cậu trầm mặt, trong lòng có chút không vui
- Khuya rồi, cô mau ngủ đi mai còn nhiều việc lắm
Cậu tránh đi câu hỏi đó, mà ôn nhu nói với kia
- Em đừng tránh né nữa, một năm nay sức khoẻ của ông ấy trở xấu rất nhiều
Người kia vẫn một mực yên lặng không trả lời, nhắm nghiền mắt
-Em đừng có giả vờ ngủ nữa được không. Từ bao giờ em lại trở nên ích kỷ vậy
Nàng khó chịu ngồi bật dậy mà nói với Nhất Niệm Chân
Cậu cũng thôi giả vờ nữa, gượng mà dùng sức ở hai cánh tay để kéo thân ngồi dậy
- Mười năm trời tôi và cô phải sống trong dằn vặt, xém tí nữa cô vĩnh viễn rời xa tôi cũng chỉ vì ông ấy... Ngay cả bây giờ tôi chẳng còn có thể làm bác sĩ nữa rồi trở thành một người tàn phế cả đời chỉ có thể gắn liền với xe lăn cùng là nhà ông ấy góp sức. Vậy làm sao tôi có thể đối diện với ông ấy nữa đây...
Cậu vừa nói nước mắt cũng rơi đầy trên gương mặt kia,chỉ về đôi chân chẳng còn cử động được nữa
Nàng nhẹ nhàng đưa tay lau những dòng nước mắt ấy, rồi dành cho cậu một cái ôm
Vì nàng hiểu rõ hơn ai hết Nhất Niệm Chân vẫn chưa thể bước ra nổi ám ảnh đó, trách nàng vì lúc nãy quá nóng vội mà khiến cậu phải lần nữa ám ảnh đến những câu chuyện của quá khứ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com