Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49

Đến khi khách đã đến đông đủ hết rồi, Phan Hồng vẫn cứ nhìn chầm chầm về hướng cổng để chờ một ai đó

- Này sắp tới giờ làm lễ rồi, bà không vào còn đứng đó nữa

Đông Sinh Quân hôm nay dĩ nhiên cũng sẽ xuất hiện thấy nàng vẫn chưa vào trong thì liền hỏi

- Kệ tôi mắc gì ông chứ. Không gặp thì thôi chứ gặp thì thấy mặt ông bắt ghét

Nàng hất mặt về hướng kia rồi đi thẳng vào trong

- Niệm Chân không về thật à?

Phan Bác Văn thấy nàng vừa yên vị mà chẳng thấy bóng dáng con rể thì liền hỏi

- Dạ em ấy nói, công việc vẫn còn nhiều nên không sắp xếp được

Nàng cười ngượng để che đi nổi thất vọng và buồn bã kia

Cũng chẳng thể để mọi người thấy mình buồn vì hôm nay là ngày vui của hai đứa nhóc kia mà

Tiếng nhạc cuối cùng cũng vang lên, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về phía cổng cưới. Nhật Hạ đang được bố của mình đưa vào lễ đường đằng sau là hai nhóc con nhà họ Nhất đang đi sau mà tung cánh hoa nhìn vô cùng dễ thương.....Nhìn khoảnh khắc con trai mình được bố vợ gã con gái khiến nàng không nhịn được mà rơi nước mắt vì hạnh phúc

Không biết đâu lại xuất hiện khăn giấy trước mặt, nàng không bận tâm mà cầm lấy rồi nói cảm ơn trong khi chẳng thèm để ý xem ai vừa đưa cho mình....

Nhìn Nhật Hạ và Thiên Vỹ sánh đôi với nhau cũng khiến nàng có chút gạnh tị. Hai đứa nó gặp thôi đã được về một nhà, trong khi nàng và tên kia trải qua bao nhiêu chuyện thì mãi cũng chưa thể được như thế. Ngay lúc này thì cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, để nàng lẻ loi một mình ở đây nhìn đâu đâu cũng là cặp đôi hạnh phúc

"Cái tên đáng ghét nhà em, thấy không ai ai cũng có cặp có đôi. Có mình tôi là lẻ loi này"

Nàng chỉ là vô thức mà nói mấy lời đó ai ngờ lại có người nghe được đâu
-------------
- Sao tự nhiên tui có cảm giác bất an quá anh sui

Hà Hoài Sơn liền chồm sang mà nói nhỏ với sui gia mình

- Tui cũng thấy lạnh lạnh sống lưng

Nhất Gia Vinh cũng gật gật đầu vì sớm muộn chuyện tốt mà ba người giấu diếm cũng loài ra thôi
-------------------
Sau khi hôn lễ được cử hành xong xuôi thì cũng đã là trời tối, ai nấy cũng đều di chuyển sang nhà hàng để dự tiệc ăn uống

Phan Hồng cũng chẳng phải lo lắng gì nhiều vì mấy đứa nhỏ kia rất ngoan, nàng chỉ bận tâm vào chiếc màn hình điện thoại để chờ tin nhắn của ai kia

"Sao cả ngày hôm nay em ấy không gọi về chứ, dù sao thì..."

Nàng cứ lo lắng bồn chồn vì sợ người kia có chuyện gì

- Mẹ phải vui lên chứ, nay anh hai lấy vợ rồi có thêm con dâu mà

Hồng Ân thấy người này từ nãy đến giờ cứ nhìn chầm chầm vào điện thoại thì biết ngay có vấn đề

- Mẹ biết mà, còn mỗi con thôi đó sang đó rồi mãi chưa chịu đem về chàng rể nào hết

Nàng biết đứa trẻ này là đang lo cho mình nên liền cười để con bé an tâm

Thế rồi cũng phải tạm quên đi việc kia mà hoà vào buổi tiệc cùng chung vui. Thấy ai cũng vui vẻ mà chơi tới bến đến nổi mặt mày đỏ bừng lên vì rượu khiến nàng tự thấy may là "đứa nhóc" của mình không về nếu không thì chắc cũng say sỉn hư hỏng rồi.

Nhưng mà sao hôm nay lại cứ luôn cảm giác ai đó đang nhìn mình, khiến Phan Hồng có chút rùng mình

Linh cảm của nàng không sai có một người từ lâu ngồi ở góc khuất theo dõi mọi nhất cử nhất động của nàng

- Archie nhìn xem bố của con hôm nay xỉn như vậy thì đường nào cũng bị mẹ Anne đuổi ra sofa ngủ cho mà xem

Đông Thiên Vỹ mặt mày cũng chẳng còn chút tỉnh táo nào nhưng vẫn buông lời ghẹo chọc

- Hoy đi anh Vỹ cũng có khác gì đâu coi chừng mẹ Nhật Hạ cũng cho anh ra ngủ cùng sofa đó

Nhất Gia Phan đang ngồi đó cũng lên tiếng mà mỉa mai chú rể hôm nay

Đúng là con trai của tên Nhất Niệm Chân mà cứ thích đâm chọc rồi ghẹo tức người khác thôi

- Này Gia Phan không được nói như thế biết chưa

Phan Hồng vội mà chấn chỉnh tên nhóc con này, dù sao cũng là người lớn cơ mà

- Thoải mái đi cô Phan ở đây toàn người quen thôi mà..

Triệu Thiên Quân lại nốc thêm hơi rượu vào miệng rồi liền nói

Thì cũng đúng tiệc tàn rồi chỉ có người quen, thân thiết ở lại chơi tiệc thân mật thôi

- Thằng bé này giống bố nó quá... Lúc trước thấy bố nó cũng như thế mà bà có la rày gì đâu

Đông Sinh Quân cũng còn ngồi lại vợ mới của ông thì cũng đã về trước với Hồng Ân nên cũng liền tham gia góp vui chọc ghẹo

- Ông không nói, không ai nói âm câm đâu. Người vô duyên thấy sợ

Phan Hồng cũng chả nể nang gì liền nói lại làm người đàn ông kia sượng trân chẳng biết nói gì

Thế rồi ai nấy lại được trận cười hả hê. Ca hát nhảy múa thêm một lúc nữa thì liền đến màn tung hoa cưới để  xem cặp nào tiếp theo đây

Ai nấy cũng tập trung vào sân khấu, hai đứa nhỏ nhà họ Nhất cũng góp phần, còn có cả đám bạn của Nhật Hạ và Thiên Vỹ còn ngồi lại nên cũng rất nhộn nhịp mà hò hét

- Này Phan Hồng cũng lên đi chứ? Ở đây chỉ còn mỗi Phan Hồng thôi

Nhất Tân Vinh liền vội hối thúc, dù sao cũng chỉ còn chờ ngày nàng gọi bản thân tiếng "chú chồng" nữa thôi

- Tân Vinh cứ ghẹo tui suốt, lên cho tụi nhỏ nó cười à

Nàng e thẹn mà trả lời. Câu hỏi đó lại khiến nàng tuổi thân mà nhớ đứa nhóc của mình hơn

- Do cái con người kia trốn biệt tích đi đâu, về nhà tôi với anh sui phải giải quyết lấy lại công bằng cho Phan Hồng ha anh sui ha

Nhất Gia Ngôn bất chợt lên tiếng rồi cụng ly với Phan Bác Văn

- Đúng...đúng, đánh đòn cái đứa nhỏ đó mới được

Cả hai vì có chút men rồi nên cũng không ngại ngùng gì

Mặt nàng đỏ cả lên vì câu nói đó chỉ còn biết là vờ chú tâm lên đám đông kia mà che đi sự xấu hổ

- Này này lớp phó nhớ văng ở chỗ tôi đấy nhá

- Thiên Vỹ nhớ văng vào chỗ của đồng nghiệp lâu năm này

- Văng ở tôi này, chỗ này này

Trên sân khấu thôi không phải nói toàn là tiếng nói rôm rã từ bạn của hai người kia, làm không khí rộn ràng hơn hẫn

- Anh nhớ kế hoạch không đó?

Cô dâu lại quay sang thì thầm vào tai của Thiên Vỹ

- Yên tâm anh nhớ mà... Hên là "bố trẻ" của anh, nếu không anh đã ghen lồng lộn lên rồi

Đông Thiên Vỹ cũng quay sang mà gật đầu rồi nói tiếp

- Khùng quá đi ông ơi.... Đó xem như là đánh dấu chủ quyền

Nhật Hạ bật cười rồi quay sang hôn lên má chú rể của mình

- Mẹ Nhật Hạ lát rồi về hôn sau, chứ tụi con với mấy cô chú đứng mỏi chân quá à

Phan Nhiên tiểu công chúa nhà họ Nhất liền lên tiếng mà than thở khi thấy đôi uyên ương kia đang phát bánh "gato" cho mọi người

Ai nghe thấy cũng đều bật cười vì độ hồn nhiên đó, ngay cả người lịch lãm nhất trong nhóm đứng chờ cũng phải che miệng mà cười

- Đúng là gen của con người đó mạnh quá mà

Nhật Hạ liền lắc đầu toả ra bất lực

- Haha... Mình còn không mau thì lại có chuyện đó, có người nhớ hơi lắm rồi đấy vợ à...

- Kệ chứ bỏ đi biệt tích cả năm trời

- Áo sơ mi màu trắng, vest màu be đó

Dù vợ mình đang cằn nhằn nhưng biết là sẽ giúp nên Đông Thiên Vỹ cũng chỉ cười cho qua rồi nhắc nhở trang phục của người "được chọn"

MỘT...HAI..BAAAAA

Tiếng đếm được vang lên thu hút mọi ánh mắt nhìn về, nhưng mà lạ thiệt hoa cưới trên tay của cả hai người kia đang được chú rể cầm trên tay mà chạy về hướng của con người cao ráo nào đó đang ẩn trong đám đông

- Mọi việc còn lại là tự lực đấy nhá

Đông Thiên Vỹ trao hoa cưới cho người kia xong thì cũng liền nháy mắt mà chạy về chỗ của cô dâu mình

Mọi người đều thắc mắc có việc gì đang xảy ra thì tiếng "ồ" từ đám thanh niên trẻ vang lên, thêm vào đó là cả tiếng vỗ tay và nhạc du dương

Đang nghĩ lại là trò gì nữa đây, thì mọi ánh nhìn đều đổ về nàng

Thân ảnh cao ráo kia trên tay là đoá hoa cưới vừa nhận được đang đi vội về hướng của nàng

Không tin vào mắt mình, nàng phải vội xoa xoa ở mắt vài cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Cái con người đang hiện hữu kia chẳng phải là Nhất Niệm Chân của nàng sao? Người mà nàng ngày nhớ đêm mong cả một năm qua... Khoé mắt lại cay lên rồi, ươn ướt của nước mắt thấm đẫm .....nàng lại khóc rồi

- Xin lỗi vì đã để cô chờ lâu đến thế, lúc nào cũng phải là người chịu thiệt thòi, là người khóc nhiều nhất vì Nhất Niệm Chân này... Nhưng cũng may là ông trời vẫn còn để Phan Hồng bên cạnh em, đáng lẽ là phải nói lời này từ mười mấy năm về trước rồi nhưng thà muộn còn hơn không. Bây giờ em không còn là bác sĩ nữa rồi, thì Phan Hồng có chịu thiệt thòi mà trở thành  mẹ của Gia Phan và Phan Nhiên, là phu nhân của nhà họ Nhất, là vợ của Nhất Niệm Chân em hay không?

Nhất Niệm Chân bây giờ là đang quỳ gối tay đưa ra hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước cùng đoá hoa cưới kia

- Nhẫn lần trước xem như không tính, chiếc nhẫn này cả đời em chỉ mua được một chiếc thôi, một chiếc cho người phụ nữ đời em

Bây giờ chính Nhất Niệm Chân cũng chẳng còn dữ nổi nước mắt và cảm xúc nữa rồi, chính cậu cũng đang khóc, đang hồi hộp chờ cái gật đầu từ người mình yêu

- Đồng ý đi chứ... Đồng ý đi

- Lớp trưởng đúng là ngầu thật đó! Cô Phan mau đồng ý đi chứ

- Đồng ý... Đồng ý....

Tiếng ho reo vang lên ở mọi nơi khiến nơi này chẳng còn phải là lễ cưới của cặp Vỹ&Hạ mà là tiệc cầu hôn của Nhất Niệm Chân

- Em thấy mình có quá đáng lắm không? Đang là đám cưới của người ta đó... Là đám cưới của bạn gái cũ em với con trai tôi đó

Dù đang khóc nhưng nàng cũng chẳng quên mà chọc ghẹo ngược lại con người đang trước măt

- Kệ đi... Bây giờ em chỉ quan tâm tới việc của tụi mình thôi

Cậu bật cười mà đáp lại

- Đúng là....có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về việc này đấy Niệm Chân à

Không nói nổi cái tên này nữa rồi đúng là ngang ngược quá mà

- Suy nghĩ hơn mười năm rồi mà cô vẫn chưa chắc ư?

Cậu nghiêng đầu mà hỏi vì biết rõ là người này đang chọc ghẹo

- Đúng rồi, hơn mười năm rồi...
Quan trọng là bao nhiêu năm ấy tôi sớm đã bị em trói lại bên mình rồi đồ ngốc à.... Được thôi tôi đồng ý, để xem mười năm nữa em còn trói được nữa hay không

Nàng bật cười mà gật đầu đồng ý, đưa bàn tay kia ra để nhận lấy chiếc nhẫn

Nhất Niệm Chân chẳng chậm trễ mà đứng bật lên đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn này, rồi hôn lên môi nàng giữ biết bao lời chúc phúc ở đó

Bao năm rồi, từng chia xa với lòng thù hẫn bên trong. Nhưng vốn đã yêu rồi, đã động lòng rồi thì cả đời này chẳng thể quên được. Có lẽ ông Tơ bà Nguyệt đã se cho Nhất Niệm Chân và Phan Hồng cọng chỉ đỏ ấy, dù có đến muộn hơn người khác, dù có khác biệt, dù có khó khăn, dù có xa cách thì cũng sẽ về lại với nhau. Vì cả hai là một nửa của nhau, là định mệnh là cả cuộc đời.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com