Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Cô trấn an lại cảm xúc của mình rồi mới xách chiếc balo bước ra khỏi lớp

- Này mày lâu quá đấy nhá

Triệu Thiên Quân đi từng đằng sau vỗ vai cô

-À xin lỗi nha tại phải nói với cô Phan một tiếng để khỏi chờ cơm ấy mà

-Làm như hai người sống chung vậy? Mà dạo này mày với cô sao rồi hả?

Triệu Thiên Quân tò mò

- Mày khùng à chỉ là cô sang giúp tao nấu ăn mấy hôm bố mẹ công tác không có nhà thôi

- Vậy hả? Hèn chi cả tuần nay mày cứ ở nhà ăn cơm mà không sang nhà tao ăn trực, cứ tới tiết cô là cười miết

Mặc cho Triệu Thiên Quân cứ lải nhải bên tai cô nhớ đến những ngày mà nàng chăm sóc cho cô, từng hành động vô cùng dễ thương lại dịu dàng...còn có cả lúc phải dạy cả buổi nhưng nàng vẫn tới kèm cho cô để theo kịp với chương trình mà thấm mệt mà ngủ gục lên vai cô lúc nào không hay. Lần đó cô vẫn nhớ như in cái cảm giác người gã vào vai cô tim cô đã đập lên từng hồi, cảm giác ngại ngùng len lên qua từng nét mặt. Cô rất muốn đưa tay chạm vào gương mặt kia ,người mà cho cô cảm giác nôn nao mỗi lần gặp mặt, cảm giác vui vẻ trong những lần cùng nhau làm việc, cảm giác lo lắng khi người kia chẳng thấy mặt mũi, cảm giác hạnh phúc khi tự tay mình làm đồ ăn cho họ....và hơn hết là cảm giác....

- Này mày nghĩ gì vậy hả? Nghe tao nói không hả

Triệu Thiên Quân đi bên cạnh vơ tay múa chân vì bạn mình nãy giờ cứ thẫn thờ

- À tao nghe mà, thôi nay tao ké xe mày về nhá

------------------------
Về nhà cô cũng vội thay đồ, chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác ngoài, thêm quần tây đen cùng một đôi giày để dự buổi sinh nhật. Thay đồ xong xuôi cô nhắn cho thằng bạn trời đánh của mình để qua rước cô cùng nhau đi vì tay vẫn còn hơi đau nên chẳng tự lái xe được...

- Mày chờ tao chút nha tại tạo đang kẹt chút ấy qua ngay giờ ấy mà

Đọc tin nhắn ấy khiến cô nheo mắt nhưng cũng vui vẻ nhắn lại

- Ờ vậy tao ra cửa hàng tiện lợi mua nước lát mày kêu xe qua đó luôn nhá

- Ok bạn tôi

Thả cảm xúc với tin nhắn ấy xong, cô cũng đi ra ngoài cho tâm trạng thoải mái hơn để không nhớ về người kia

Mua cho mình món nước yêu thích rồi thả hồn mình theo đường xá tấp nập ngoài kia đang phiêu thì bỗng cô nghe tiếng la lớn

- Cướp...cướp...cướp

Nhìn lại thì là một ông cụ bị ngã xuống đường do đôi co với tên cướp, thấy thế cô không ngần ngại mà chạy đên giúp đỡ.
Cũng may là có học võ thêm phần có những người xung quanh đi tới nên hai tên kia cũng bầm dập hết cả người

- Cái này của ông đúng không ạ

Nhất Niệm Chân đưa chiếc ví cho ông cụ

- Đúng rồi, cảm ơn cháu may mà có cháu với mọi người nếu không ông cũng chẳng biết làm sao nữa...

- Dạ không có gì đâu, gặp người khác cũng làm thế thôi

Vẻ mặt ấy có chút ngãi ngùng đưa tay gãi đầu mà cười

- Mà hình như tay cháu bị thương rồi kìa

Ông cụ liền hốt hoảng khi thấy vết thương trên tay

- À dạ không đây là cháu bị trước rồi ông ạ

- Ta phải làm sao mới cảm ơn được hết tấm lòng của ta dành cho cháu đây, đang bị thương vẫn cố giúp ta

- Dạ không có gì đâu ông đừng nói vậy ạ...

Người đàn ông kia liên tục cuối đầu cảm ơn làm Nhất Niệm Chân phải cuối đầu theo liên tục để trả lễ vì dù sao người ta cũng lớn hơn cô làm vậy không được chút nào. Trong khi cả hai đang đôi co thì xe của Thiên Quân cũng đến nơi

- Có việc gì sao Niệm Chân?

Triệu Thiên Quân mở cửa mà bước xuống thấy hoàn cảnh như thế liền hỏi

- Là do ông đây bị cướp giật đồ nên tao mới giúp ấy mà

- Gì chứ? Mày lại đánh nhau à? Vết thương mày mới bớt thôi đấy, cô Phan mà biết thì mày toai đời..

- Hở tí là cô Phan mày nói chuyện khác được không hả

Nhất Niệm Chân khi vừa nghe thấy tên Phan Hồng liền có chút chột dạ, gương mặt có chút dè chừng

- Cô của hai đứa là cô Phan..

Người còn lại lên tiếng hỏi

- Dạ đúng rồi, cô Phan Hồng là giáo viên của bọn con

Triệu Thiên Quân nhanh chóng trả lời

- Ông quen cô ấy sao ạ?

Nhất Niệm Chân liền tò mò hỏi

- À...à có chút quen

Người kia cười mà đáp

- À mà lúc nãy ông bắt xe để về đúng không ạ? Nếu vậy ông lên xe đi cùng tụi con cho an toàn chứ ngoài đường nguy hiểm lắm

Cô liền nhớ đến mà hỏi thăm ông cụ vì sợ ông sẽ gặp lại mấy tên cướp

-Thôi ta bắt xe về được phiền hai đứa lắm

Ông ấy liền từ chối

- Dạ không sao đâu ạ, để cháu đưa ông về

Nói rồi Nhất Niệm Chân không ngần ngại mà đỡ ông cụ lên xe

---------------------
- Ta vẫn chưa biết tên cháu đấy nhóc con

Khi chiếc xe đến nhà cô vẫn rất chu đáo xuống xe trước mà đỡ ông vào nhà

- Dạ cháu tên Nhất Niệm Chân, còn tên kia là Triệu Thiên Quân ạ

- Cái tên rất hay đấy nhóc con, nhưng mà hình như tay của con...đang chảy máu kia

Ông cụ giật mình lo lắng mà nắm lấy cánh tay của Niệm Chân

-Chết rồi hình như là động vết thương, mày vẫn chưa cắt chỉ mà đúng không

Gương mặt của Triệu Thiên Quân cũng tái đi khi thấy vết thương kia ứa máu

-Thôi vào nhà đi, ta sẽ nhờ vợ băng vết thương lại cho cháu

Thế là chưa kịp trả lời cô đã bị kéo vào nhà.

Vừa bước vào đập vào mắt cô là một ngôi nhà rộng lớn và đầy sang trọng, rất nhanh đã có người phụ nữ chạc tuổi ông cụ bước tới đến bên sofa băng bó lại vết thương cho cô

- Cháu cảm ơn nhiều ạ, phiền hai người quá rồi

-Đứa nhóc này chẳng phải vì con giúp ta nên mới bị thương sao mà còn khách sáo

- Đúng rồi ta cảm ơn cháu đã giúp ông chồng già của bà nha

Người phụ nữ kia cười mà xoa đầu cô

- Dạ mà con chưa biết tên của hai người để xưng hộ đấy ạ

- À tên ta là Phan Bác Văn, còn người này là vợ ta Hồng Mỹ Lâm. Con cứ xưng là ông Văn, bà Lâm là được rồi

-Dạ vâng ạ

- Uấy chết mất trễ rồi Niệm Chân hai đứa mình phải đi mau cho kịp giờ

Triệu Thiên Quân nhìn đồng hồ mà vội quay sang thúc giục

-Vậy cho tụi con xin phép được rời đi ạ

Cô lễ phép cuối đầu thưa hai người lớn ra về

- À vậy con đi cho kịp nếu có rảnh thì hôm nào ta mời con bữa cơm xem như lời cảm ơn nhá

Cô chỉ kịp vòng tay gật đầu rồi lên xe rời đi

- Cái ông này sao không xin phương thức liên lạc thì làm sao mà đền ơn tụi nhỏ đây

Hồng Mỹ Lâm liền đánh vào vai mà trách móc, nhưng mặc kệ ông Phan vẫn ung dung mà uống tách trà, đọc bài báo dang dở

-------------------
Sau khi tới buổi tiệc, Nhật Hạ vừa thấy Niệm Chân đã rất vui liền bước tới mà ôm lấy tay cô

- Cậu tới rồi tớ cứ tưởng cậu không tham gia...Hôm nay là sinh nhật vui nhất của tớ đấy

- À...nhưng mà cậu buông tôi ra được không, tay tôi đang bị thương ấy

Vừa nghe dứt câu Nhật Hạ liên buông tay mà ríu rít xin lỗi

- Tớ quên mất, xin lỗi cậu. Thôi cậu và Thiên Quân vào trong đi mọi người đang chờ ấy

Cô nàng kéo Niệm Chân vào trong để nhập cuộc

Suốt bữa tiệc cô nàng cứ kè kè bên cạnh Niệm Chân không rời, đôi lúc còn nắm lấy tay cô nhưng nhanh chóng bị cô rút tay ra... Còn cô thì cười cười nói nói nhưng trong lòng thì không an tâm cho người kia đang ở nhà, có ăn cơm chưa hay lại bỏ bữa rồi đây.

Tin nhắn đã được gửi đi nhưng cô Phan vẫn chưa trả lời khiến Nhất Niệm Chân có chút bồn chồn lo lắng vì lúc chiều nét mắt người kia có chút không ổn

Tất cả những điều này đều bị Triệu Thiên Quân và Nhật Hạ thu vào tầm mắt. Gương mặt của Nhật Hạ cứ nhăn nhó khó chịu khi thấy cô cứ chú tâm vào điện thoại chờ tin nhắn của ai kia mà giật lấy điện thoại

- Này cậu trả điện thoại cho tôi đi làm gì vậy hả?

- Sao cậu cứ nhìn chầm vào tin nhắn thế hả? Hôm nay là sinh nhật tớ đấy, không phải của cô Phan

Hai người có chút ồn ào nên Triệu Thiên Quân đành ra mặt mà giải quyết

- Thôi nào, Niệm Chân tài xế tới rồi về thôi

Cô liền gật đầu rồi đưa tay muốn lấy lại điện thoại từ người kia

- Nhật Hạ cậu mà trả điện thoại cho Niệm Chân đi, tôi với cậu ấy còn có việc

Nói rồi cậu dứt khoát bước đến lấy điện thoại đặt vào tay đứa bạn thân của mình rồi kéo cô đi ra khỏi buổi tiệc

- Cảm ơn vì buổi tiệc nhá Nhật Hạ, chúc mừng sinh nhật

Triệu Thiên Quân vừa lôi đứa bạn mình ra ngoài vừa nói lớn

- Từ từ người ta rep chứ gì đâu mà xem hoài vậy

Triệu Thiên Quân đi bên cạnh mà nói

- Tại tao có chút bồn chồn, lúc chiều cô ấy có vẻ hơi mệt

Nhất Niệm Chân cũng thôi nhìn mà bỏ điện thoại vào túi quần. Nghe câu nói ấy khiến cho lòng nghi ngờ mối quan hệ mập mờ này của hai người nên Triệu Thiên Quân lên tiếng hỏi

- Này...mày thích cô Phan thật rồi à?

-Không...không có

- Từ nhỏ tới lớn cái gì tao cũng thua mày nhưng cái nói láo thì không nha

- Không có thật mà

- Vậy tao nói chuyện mày thích con gái với chú Nhất

-Thôi...mà...thì...tao

Vì bị ép cung nên cô cũng đành khai nhưng khi vừa định nói thì ánh mắt cô lại va phải một bóng người đang ngồi ở ghế gần đó dưới đất là vài lon bia bị vứt lăn lóc

- Hình như là cô Phan...

Nhất Niệm Chân thốt lên vì bóng của người thương cơ mà

-Mày nhớ người ta rồi hoá rồ à giờ này làm sao cô Phan ở đây được

- Không lầm được là cô ấy, mày mau hối tài xế đến nhanh đi

Nói rồi Nhất Niệm Chân đi những bước nhanh tiến tới chỗ của người kia

- Chờ chờ tao với Niệm Chân...thiệt là ...mày không khai thì tao cũng biết là mày thích cô ấy rồi...

Triệu Thiên Quân đi đằng sau vừa gọi điện vừa cằn nhằn

-Cô Phan sao cô lại ở đây giờ này? Còn uống bia nữa

Nhất Niệm Chân lập tức cởi áo khoác ngoài của mình khoác cho người kia

-Niệm...Chân là em sao?

Mặt nàng đã ửng hồng do hơi men thấy cô liền cười mà đưa tay trêu khuôn mặt kia

- Là em đây nhưng mà sao cô lại ở đây giờ này? Còn uống nhiều bia nữa

Vì lo lắng nên giọng cô có chút lớn hơn bình thường

- Em la tôi à? Em biết tôi đang buồn không em còn la tôi

Vì say nên người kia mếu máo nhìn cô, thật là giờ này ai mà còn nhìn ra vẻ uy nghiêm của cô Phan này nữa

- Được rồi, em sai em không nên lớn tiếng với cô nhưng mà ai làm cô buồn...

Niệm Chân thấy thế thì quýnh quáng mà ôm người kia mà dỗ ngọt, nhìn nàng bây giờ khiến cô xót vô cùng

- Anh ta là đồ tồi, chẳng thương tôi...

Những lời nói đó nàng nói ra nhưng cô lại là người đau nhất

-Chỉ có em... Niệm Chân là người ngoan nhất, chỉ có Niệm Chân...mới tốt với Phan Hồng thôi

Chưa để cô kịp phản ứng với câu nói trước, nàng đã rời khỏi cái ôm đó đưa tay ôm lấy mặt cô mà nói những lời khiến tiếng cô đập nhanh hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com