Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

1.

Cuối cùng, cậu được bổ nhiệm làm một Thiếu khanh ngũ phẩm trong Công bộ, cũng nhờ mối quan hệ của thân phụ trong triều mà cậu không bị điều đi nơi khác, vẫn được ở lại trong Kinh thành cùng thầy u chứ không như anh cả của mình phải bôn ba nơi xa xôi. Cậu được phân về bên Đê chính, chuyên lo đê điều, trị thủy. Công việc mới này hoàn toàn khác hẳn với tứ thư ngũ kinh mà cậu dành rất nhiều thời gian cho khoa cử. Sơn chưa bao giờ cảm thấy mình cần thêm kiến thức như vậy, cuộc sống của một tiểu thư quyền quý trong mười sáu năm đầu đời, bốn năm sau thì là sĩ tử, những thứ cậu được học, quá nhiều, quá rộng nhưng lại thiếu phần chuyên sâu. Vậy nên, vẫn với tính cách cầu toàn của mình, cậu đã đọc, nghiên cứu thêm rất nhiều tài liệu về đê điều trong văn khố.Nhưng đó chưa phải là đủ, cậu cần nhiều hơn nữa, ông chủ Thiện, người anh em trên bến dưới thuyền cũng giúp đỡ cậu gom thêm sách từ phương nam, cách người nam trị thủy. Nó hoàn toàn khác với phương bắc, nơi một bên cần phải có hệ thống đê điều phòng hộ, một bên thì dùng hệ thống kênh rạch chằng chịt như mạng nhện của mình để điều tiết.

Từ bốn năm trước, mối làm ăn tranh vẽ ở kinh thành đã đứt đoạn, do tiểu thư Hoàng San đã ra đi không lời từ biệt, đám nam nhân, văn nhân trong kinh đô cũng khóc hết nước mắt, ai ngờ đâu đóa hoa phú quý năm xưa lại cùng thân phận nam nhi với mình. Chỉ có các quý cô, thiếu nữ kinh thành vui mừng hết biết vì bớt đi một đối thủ trong trận chiến chọn lang quân, thêm một cơ hội lên làm mợ Út nhà Thái phó. Ông chủ Thiện thấy mối bán tranh vẽ ở kinh thành không ổn, tính đổi sang bán tranh chữ, nhưng hỡi ôi, chữ của cậu Sơn tuy cũng đoan chính nhưng lại không đủ giá trị để sưu tầm, đành thôi cho hàng giả lên ngôi vậy. Nhưng lần này, hàng hóa chủ yếu được tuồn vào nam theo đường thủy, tránh né mọi rủi ro thông tin món hàng này lộ ra ngoài, không cho phép có mảy may tiếng gió đến tai công tử Thái phó. Trộm vía, danh tiếng tài nữ Hoàng San ở đất phương nam cũng đình đám, nên cũng bù được khoản lợi nhuận mất đi ở kinh thành. Như một lẽ dĩ nhiên, cậu Sơn không mảy may biết gì về mối đánh bắt xa bờ này, lúc nhận được những cuốn sách từ ông anh trai hờ này cậu mừng lắm, cứ rối rít cảm ơn rồi đòi trả tiền, vì với cậu những tri thức này còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu. Tất nhiên, với tình cảm của người anh trai thân thiết, Thiện sao nỡ lòng nào lấy tiền của em, nên những cuốn sách này dành tặng cho em trai mình, việc em dùng những tri thức đó để cống hiến cho nước nhà chính là niềm vui của Thiện.

Những ngày tháng đầu tiên trong chốn quan trường của cậu Sơn cũng được coi như là yên bình, dù sao cậu cũng có người cha già cây cao bóng cả, người anh trai vững chãi như núi, cùng với những người thân thiết khác bao bọc, lại thêm tính cách cũng ngoan hiền và dung mạo đoan chính, nên đám đồng liêu cùng cấp trên ở Công bộ cũng ba phần nể mặt bảy phần yêu thương. Chẳng hiểu từ bao giờ, đâu đó trong bộ lại có dăm ba kẻ đứng trồng cây si, khi cậu tới phòng ăn thì chỗ ngồi xung quanh cậu bao giờ cũng bị giành giật kín mít. Nghe đồn, đám quan viên bên Công bộ còn chơi trò rút thăm xem ai được ngồi kế bên ngài Thiếu khanh ở nhà ăn kìa. Chuyện rồi cũng tới tai của ngài Thị lang bộ Hình nọ, cơ mà nước xa không cứu được lửa gần, hai bộ cách nhau cũng khá xa, mà tự nhiên sang nhà ăn của Công bộ mà không có lý do gì nghe có vẻ chính đáng thì nó cũng hơi gượng. Khổ nỗi, chàng không thể để bông hoa của mình bị đám ong bướm vo ve xung quanh được, mặc dù biết là đám ong ve nọ cũng khá vô hại, nhưng không thích là không thích. Phải tính phương án nào vẹn cả đôi đường, vừa có danh tiếng vừa câu riêng được người ta đến với mình mới là cao tay.

Đến tối về, Thiên ngay lập tức viết thư cho ba Đạt, nói chung thì gia đình của của chàng cũng là thương nhân giàu nứt đố đổ vách ở phương nam, nói rằng mình không quen đồ bắc, nhờ ba cho mượn mấy đầu bếp giỏi để thay đổi khẩu vị. Người ba phương nam nhận được thư của cậu ấm nhà mình chắc chỉ biết cười khẩy, bao năm ăn theo vị phương bắc không sao, tự nhiên một ngày kêu không hợp khẩu vị, chắc chắn là có biến rồi, khả năng cao là có người thương, muốn mang món ăn quê mình ra để đưa đẩy làm quen rồi rước người ta về dinh cũng nên. Phận làm ba thương con, cực chẳng đã, cũng không nên chọc thủng manh giấy gió, bao giờ muốn thì nó ắt lại câu thưa bẩm, còn giờ thì ba Đạt chọn ra bốn chủ trù, năm đứa học việc, cùng một tay quản sự đi theo để ra bắc, vừa giúp cậu con trai, vừa tranh thủ thăm dò thị trường ngoài đó để tiện đường sau này mở thêm quán ăn phát triển thương nghiệp đất kinh đô.

Trong lúc chờ tin từ người cha già vất vả của mình, chàng đành phải tự thân vận động, Thi thoảng mời em qua thử nhà ăn bên Hình bộ để thử thay đổi so với nhà ăn bên Công bộ (nhưng mà kết luận cuối cùng lại là bên Công bộ ngon hơn, ngài Thị lang từ đó chuyển hẳn hộ khẩu cơm trưa sang Công bộ, cũng coi như là đạt được mục đích), hay thi thoảng có những thức quà bánh nhỏ xinh ngon nghẻ san sẻ cho em. Sau cùng, đám đồng liêu của cậu Sơn ở Công bộ cũng phải nóng mắt la ó khi bên cạnh bông hoa nhỏ mới về này có thêm một con sói quyền cao chức trọng hộ tống, muốn chen chân vào mà bít cửa.

2.

Sau vài tháng trời ròng rã, đội hỗ trợ khẩn cấp của ba Đạt cũng tới được phủ Thị lang, sau một ngày để ổn định nơi ở mới, nhóm người chuyên bếp núc này ngay lập tức bắt tay vào công việc hỗ trợ đại thiếu gia. Thực đơn được dâng lên ùn ùn, những thức quà ăn vặt ngập tràn, trước kia trong phủ thoang thoảng nhè nhẹ hương thơm của cỏ cây hoa lá, nay cũng có hương thơm, nhưng mà ngào ngạt hơn, quyến rũ hơn, dễ dàng câu lên cái bụng đói của bao người. Khách thập phương mới tới kinh thành, nếu không biết đi ngang qua phủ của chàng, sẽ nhầm lẫn đây là một quán ăn cao cấp sắp khai trương mà không thể nào ngờ được đây là nơi ở của một vị quan đức cao vọng trọng.

Chớm đông, trời không còn cái nắng tươi rói dát vàng lên khung cảnh của mùa thu mà chuyển dần sang lạnh lẽo, chàng cầm trong tay chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có lót lá chuối, đựng món bánh đậu xanh trái cây mà đầu bếp nhà chàng dày công chuẩn bị. Những chiếc bánh bằng khoảng hai ba đầu ngón tay, làm từ đậu xanh, mang hương vị ngọt ngào được tỉ mỉ nhào nặn, tạo hình thành những loại quả quen thuộc rồi tô nước màu lên để giống hệt như nguyên mẫu. Món ăn làm từ nguyên liệu dân dã, mang hương lá nếp của quê hương, nhưng thắng ở sự tỉ mỉ, kỳ công của người làm, đó cũng chính là tư tâm mà chàng gửi vào trong món bánh xuất thân từ Phú Xuân này để tặng cho em.

Hai người đã hẹn nhau từ trước, nên chàng cũng chỉ đến trước một chút để chờ người thương. Em cũng vừa được nghỉ ngơi buổi trưa, nên tới nơi có chút hấp tấp, nhìn người kia chạy về phía mình, chàng chỉ biết lắc đầu cười cười, lát nữa kiểu gì đứa nhỏ này cũng kêu bị đau xóc hong. Y như rằng, chạy được tới nơi thì cậu Sơn cũng thở phì phò, cúi khom người xuống, một tay bấu vào eo kêu rên là đau xóc cả bụng. Vẫn với vẻ cưng chiều thường thấy, Thiên nhẹ giọng:

- Thở nhẹ nhàng nào, càng thở gấp càng đau. Sao mãi không học được cách tự chăm sóc mình vậy.

Người kia hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp liếc ngang xéo xắt, nhưng vì đang bận thở nên không thốt ra được câu nào, chỉ đành dùng ánh mắt bổ cau của mình để kháng nghị, dù hơi yếu ớt.

- Anh có món này từ Phú Xuân tặng em nè, mở ra xem có thích hay không?

Cậu hớn hở mở cái hộp gỗ ra, mắt sáng như sao nhìn những chiếc bánh đậu xanh xinh xẻo được tạo hình trái cây màu sắc sặc sỡ với lớp phủ bóng loáng bên ngoài. Lấy một chiếc bánh mà cậu cho là đáng yêu nhất, cầm lên trên đầu ngón tay, híp mắt lại ngắm nhìn:

- Ôi xinh quá, có hình con khỉ nè, cảm ơn anh nha. Nhưng nhìn xinh thế này chắc mắc tiền lắm phải không ạ? Em...

Chàng vội vàng ngắt lời, cứ như sợ em sẽ ngại không dám nhận vì sợ món quà này quá đắt đỏ vậy:

- Bánh này làm từ đậu xanh thôi, không mắc đâu. Đầu bếp mới trong phủ của anh làm, anh tặng em một ít để nếm thử nếu thích thì lần sau anh lại để người làm.

Yên lòng lòng nhận món quà từ chàng, cậu rối rít cảm ơn, hứa sẽ tìm món gì để đáp lễ. Chàng cũng chỉ xua tay bảo không cần, cậu nhận là chàng vui rồi, còn nói về đáp lễ, chàng tự nhận mình là một người đam mê âm luật, nên muốn hẹn cậu một buổi trà chiều đối ẩm thi ca. Tất nhiên, âm nhạc là sở trường cũng như đam mê của cậu Sơn, nên cậu rất vui lòng. Tạm biệt nhau quay lại công sở, ai cũng mang trong mình niềm vui riêng, với Sơn là có một hộp bánh xinh xắn và lời hẹn về âm luật, còn với chàng, thì đó là món quà của mình được người kia yêu thích cũng như lời hẹn ước giao thoa về nhạc lý.

3.

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, em cũng rất mê mẩn những món bánh trái nho nhỏ xinh xinh ăn vặt mà chàng hay tặng. Khi cái gì xảy ra lặp lại liên tục, nó dần dần hình thành một thói quen đáng sợ. Không rõ từ lúc nào cậu Út có thói quen ỷ lại vào chàng, tự nhiên nhận những món quà đáng yêu của ít lòng nhiều, hay mang về nhà chia sẻ với thầy u mình những món ăn vặt tỉ mỉ như tác phẩm nghệ thuật được đặt trong chiếc hộp gỗ đơn sơ. Thói quen tham khảo ý kiến của chàng cho những vấn đề còn đang phân vân, hay thói quen luôn có một người thân thuộc ngồi bên cạnh khi ăn trưa. Từ từ từng chút một, Thiên rót từng giọt từng giọt bản thân mình vào cuộc sống của cậu, vẽ thêm những nét nhỏ mơ màng trong cuộc sống vốn rực rỡ và nhiều màu sắc của Sơn, tới khi cậu nhận ra, thì trong bức tranh của mình đã đầy ắp hình ảnh của người thanh niên ấm áp kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #fanfiction