Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Dùng Đạo Người, Trả Lại Cho Người


Con Lương hồi tưởng lại quá khứ của nó rồi lại tuổi thân, mẹ mất sớm đã đành, mà cha nó lại...nó cũng chỉ biết thở dài cho số phận cơ hàn của mà mình thôi.

Mà cũng may mắn là nó được bà Tư thương đem về hầu bên Cô Út, bà trước giờ chưa đánh nó lần nào, có cũng chỉ mắng nó nghe theo ý của Cô, mà làm trái ý bà thôi.

Cũng vì lẽ đó nên nó đã thề với lòng mình, chỉ cần là bà với Cô Út, thì cho dù bắt nó lên núi đao xuống biển lửa, nó cũng sẽ vui vẻ cam tâm tình nguyện làm, mà không một lời oán than.

" Lương...làm gì mà mày thẫn thờ vậy ? Cô đang hỏi mày sao không trả lời ? ". Cô nhíu mày nhìn nó hỏi.

" Dạ...dạ con có nghĩ gì đâu ". Con Lương nghe Cô hỏi, nó cúi đầu gãi gãi rồi cười gượng trả lời Cô.

" Ờ...mà Cô lại đói rồi, mày coi nhà còn gì lấy cho Cô ăn đi ". Thái Anh bĩu môi, sờ lấy chiếc bụng háu ăn đang trống rỗng của mình nói.

" Dạ..Cô Út chờ con chút nghen ". Con Lương nhìn Cô nó than đói mà thấy thương, nói xong nó liền chạy đi hướng nhà bếp.

Thái Anh nhìn con Lương đi mất Cô liền nằm sấp xuống nệm, hai cánh tay trắng nõn đặt song song hai bên, tấm ga trên nệm thì bị Cô nhào nặn không thương tiếc.

Giờ bà Tư không cho phép Cô ra ngoài một mình rồi, Thái Anh phải làm sao đây ? Cô càng nghĩ càng ấm ức " Mẹ thật là..lúc trước muốn mình ra ngoài lắm mà, giờ mình bị thương lại ngăn cấm, giờ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh cũng khó nữa, hazz...mẹ ơi là mẹ, không chịu, không chịu đâu...hu hu ".

Thái Anh như con lăng quăng đang múa lân ở trên giường, Cô miếu máo mà lăn tới lăn lui, cũng may vết thương của Cô nhường như cũng đã sắp lành rồi, không là Cô lăn đến vết thương lỡ loét ra cũng nên.

" Không được...không thể để như thế được, mình phải tìm cách thôi, đúng vậy ". Cô giãy nảy một hồi lại bật dậy, tự nói với chính mình phải tìm cách thoát khỏi kiểm soát của bà, còn nắm tay thành nắm đấm như rất quyết tâm vậy.

" Ục..ục ục... ".

" Lương, LƯƠNG ?...con này mày lọt mương rồi hả ? Cô đợi mày mà sụt xuống ba cân luôn rồi nè...nhanh đi ! Cô đóiii... ". Cô sờ lên chiếc bụng kiêu ục ục của mình, mếu máo hối thúc con Lương đang ở tuốt dưới bếp.

.....

" Dạ...nay tui dắt con trai mình đến đây, để xin lỗi Cô nhà chuyện hôm bữa ". Ông Xã Trưởng cúi người, kính cẩn nói với ông Phác và Cô.

Cả gia nhân nhà họ Phác ai nấy trong nhà cũng đều biết, chuyện Cô bị con trai ông Xã Trưởng làm cho bị thương, nhưng họ không nghĩ là đích thân ông Xã Trưởng dắt theo đứa con quý tử đến đây, để xin lỗi Cô Út của bọn họ.

Không ai nói ra, nhưng trong lòng ai cũng ngầm hiểu được, trong cái nhà họ Phác này, ai có thể đụng, có thể chạm, chứ đừng ngu dại mà động tới một sợi tóc của Cô Út, con gái cưng mà ông Phác thương yêu, xem trọng nhất trong cái nhà này.

Cả đám gia nhân trốn việc dưới bếp, túm tụm lại phía nhà trên lúp ló, y như hóng người ta quánh ghen giật chồng vậy, cả đám nháo nhào xì xầm to nhỏ vui như đi hội.

Ông Xã Trưởng hôm nay dắt theo đứa con cưng của ông ta tới để tạ lỗi với Cô, nhưng thằng Dương thì mặt nó vẫn cứ lầm lầm lì lì, nó đứng kế cha nó không nói tiếng nào, mặt cứ vênh váo không kiêng nể ai.

Nó vẫn khinh khỉnh không xem ai ra gì, mà đứng khoanh tay mặt ngước lên muốn dính luôn lên trần nhà, nó hóng hách xem thường những người có mặt ở đó.

Đến khi cha nó nói xong quay sang nhìn nó, đợi nó tạ lỗi với Cô mà nó vẫn vờ như không thấy, vẫn cứ đực mặt ra nhìn cha nó, đến khi dời đi ánh mắt nó lại vô tình, hay trùng hợp như nào lại mắt đối mắt với Thái Anh.

Nó nhìn thấy Cô thì trợn cặp mắt lên muốn lòi ra luôn hai hột nhãn, mà Thái Anh thì chỉ nhìn nó bằng nửa con mắt.

Cô nhẹ nâng chén trà của mình lên uống một ngụm, trong lúc uống trà Cô vẫn không quên híp mắt nhìn thằng Dương, Cô còn cố bài ra gương mặt điểu cán cười nửa miệng thách thức nó.

Nó thấy được thì tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó nhìn Cô chằm chằm, nó tức lắm nhưng lại chả làm gì được Cô.

Nó nhìn bộ dạng thách thức của Cô bây giờ, lại nhớ tới chuyện của hôm đấy, làm nó lại không nuốt trôi được cục tức mấy ngày trước.

.....

' Nó nhớ khi cha nó hôm đó được nhà ông Phác gọi đến, nó thì chỉ ham chơi, nào bận tâm đến làm gì, cho đến khi cha nó về, mặt ông ta đằng đằng sát khí, nó khi thấy vậy, dù không biết ai chọc giận cha nó đi nữa, thì nó cũng sợ bị vạ lây, liền đi rón rén trốn vào phòng mình.

Mà chưa đi được hai bước, đã bị ông ta gọi đến tên nó kêu lại, nó dù rất sợ tới gần cha nó mỗi khi ông ta tức giận, nhưng dù có cho nó mười cái lá gan đi nữa, nó cũng không dám trái lời ông ta.

Nó cúi mặt lại gần cha mình, nó nhìn cha nó một lúc thấy ông ta không nói gì, nó sợ sệt đành ngước mặt lên, lên tiếng hỏi ông ta.

" Cha...cha..gọi..c..on..có..chuyệ... ".

" CHÁT... ".

Trên mặt thằng Dương in lên năm dấu bàn tay đỏ chót, của cha nó vừa mới dán xuống, nhìn cái má núc ních dư mỡ của nó đỏ đến thấy rõ, ông Xã Trưởng ra tay không nương tình chút nào, dù đó là đứa con trai duy nhất của ông ta.

" Hức..hứ..c...cha..sao cha lại...hức..đ..ánh con ? ". Thằng Dương ôm má bị đánh đến muốn tứa máu, nó nhìn ông ta nức nở hỏi.

" Đồ ngu, đồ ăn hại...mày có biết mày đã gây ra quạ cho cha mày hay không...HẢ ? Cái đứa con gái mà mày đánh cũng không lại đó, nó là Cô Út của nhà họ Phác đó ". Ông ta nhìn thằng con ăn hại của mình nức nở, không những không dỗ dành mà còn tức giận hơn, chửi cho nó một tràng.

" Hức..c..on đâu biết đâu, con hức...chưa gặp nó..hức hức...lần nào mà, sao con biết được...hực nó là con của ai chứ ? ". Thằng Dương trong cơn khóc, mà hức hức giải thích.

" Ai biểu mày đã học ngu...mà còn giữa ban ngày ban mặt, lại ức hiếp một đứa con gái vì giành bài tập hả ?...mày có biết tao đã nhục nhã trước mặt lão già họ Phác đó như nào hay không ? ". Ông ta nhắc đến ông Phác là lại càng tức giận hơn, thù này ông ta mà không trả, ông ta thề sẽ đi bằng tứ chi luôn.

" Con...hức..con có muốn vậy đâu, tại thầy đưa bài khó con làm không được chứ bộ ". Thằng Dương nghe vậy, nó liền diện cớ cho sự ham chơi, lười biếng của mình.

" Tao không cần biết...mày phải theo cha đến nhà họ Phác mà xin lỗi con Thái Anh...có biết chưa ? ". Ông ta nhìn nó nói, thật ra đánh thằng Dương như vậy ông ta cũng rất xót con mình, nên cũng đã nguôi phần nào cơn giận.

" Nhưng..con... ".

" Không có nhưng nhị gì hết tao đã nói rồi...mày mà còn dây vô nó một lần nào nữa, là mày không xong với cha đâu ". Ông ta nói xong thì đứng dậy hậm hực đi về phòng mình.

" Cha, con...CHA...chết tiệt mà...con khốn, mày khiến cha tao đánh tao, mày đợi đó, tao sẽ không tha cho mày đâu ". Ánh mắt thằng Dương dữ tợn như một con thú lên cơn điên, nó nghiến răng ken két mà tự nói với chính mình. '

.....

" Dương...mày còn đứng đực mặt ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi Cô Thái Anh đi ". Ông ta nhìn thằng con mình mặt nó cứ trơ trơ ra, mà huýt vào người nó nói.

Thằng Dương khó chịu ra mặt, mà nó vẫn sợ cha nó hơn, nên miệng vẫn nói " Tui xin lỗi ". Với Cô một cách dửng dưng.

" Ha...bắt người chưa nhận ra lỗi của mình mà nói xin lỗi tui, tui không dám nhận đâu ". Cô chễm chệ ngồi khoang tay trước ngực trên ghế gỗ, Cô nhìn thằng Dương đang đứng khoanh tay xin lỗi mình, mà nó lại khó chịu ra mặt, Cô cũng khinh khỉnh mà nói móc nó.

" Anh à...chuyện này liên quan đến con, cha để con toàn quyền quyết định...cha sẽ chỉ ở một bên xem thôi ". Ông Phác nhìn cha con ông Xã Trưởng, rồi quay sang Cô nói, ông cũng không muốn xen vào chuyện của con nít làm gì.

" Dạ cha...tui thấy thế này, đánh thì cũng đã đánh, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, tui không ít kỷ đến mức không thể cho qua chuyện này đâu...nhưng... ".

Cô nói chuyện này có thể bỏ qua, rồi lại nói " Nhưng... ". Khiến sắc mặt cha con ông Xã Trưởng cũng chuyển thành nhiều sắc thái, từ xanh sang đỏ rồi lại chuyển thành đen.

" Cô nhà cứ nói, dù là tốn bao nhiêu, hay bắt thằng Dương phải quỳ xuống đây xin lỗi, Cô Út đây mới nguôi giận, tui cũng bắt nó phải làm ". Ông xã Trưởng nhìn sắc mặt Cô dửng dưng, nên cũng ra sức nói lấy lòng.

" Chaaa... ". Thằng Dương nghe cha nó nói thế, thì bất đầu giãy nảy không chịu.

" Im đi...tao nói mà mày dám không nghe à ? ". Ông ta nhìn nó, rồi dở giọng đe dọa.

Thái Anh nhìn một màng cha con tình thâm này, mà thật muốn đi ngủ cho khỏe, Cô cười cười nhìn ông Xã Trưởng nói.

" Hưm...tui còn chưa nói hết mà, ông Xã Trưởng đâu cần làm vậy, chuyện con nhà ông làm tui bị thương tui có thể bỏ qua, với điều kiện...nhà ông phải xin lỗi cả cô gái mà con ông đã bắt nạt, với đền bù cho nhà cô gái đó một ít quà cáp, coi như thiệt hại tinh thần... ".

" Và phải hứa sẽ không lập lại chuyện này một lần nào nữa...thì tui sẽ coi như chưa có gì xảy ra, không biết là..ông Xã Trưởng đây có làm được không ? ". Nói xong Thái Anh nhìn ông ta cười nhạt.

Muốn Cô bỏ qua cũng được thôi, nhưng phải cho nhà ông ta một bài học thích đáng mới được, cha con ông ta ỷ vào gia thế mà ức hiếp người khác.

Vậy thì Cô, dùng đạo của người trả lại cho người mà thôi.

" Được..chỉ cần Cô nhà bỏ qua chuyện này, thì tui sẽ làm ". Dù bên trong có tức giận đi nữa, ông ta vẫn phải tỏa ra vui vẻ mà đồng ý với điều kiện của Cô, dẫu sao chuyện mần ăn của ông ta vẫn quan trọng hơn.

" Tốt...chuyện này coi như xóa bỏ vậy, khi nào đến xin lỗi nhà cô gái đó, tui sẽ đến chứng kiến sau, còn giờ...cha..con xin phép vào phòng đọc sách trước ". Cô nói rồi quay sang ông Phác xin phép, thấy ông gật đầu, Cô mới cúi chào ông Xã Trưởng rồi liền nhanh chóng rời đi.

Khi Cô đi ngang đường hướng phòng mình, thì cả đám gia nhân cũng xô đẩy nhau mà chạy toán loạn, trong đó có cả con Lương, nó cũng nhiều chuyện muốn xem Cô Út của nó, dạy cho thằng Dương mập đó một bài học ra sao.

Nó xem xong quả là Cô nó xử lý rất hợp tình hợp lý, chứ mà gặp nó, là nó bắt thằng Dương phải dập đầu xin lỗi mấy chục cái, rồi để thằng Dương làm chó cho nó cưỡi đi từ đầu làng đến cuối làng, giúp thằng Dương mập giảm mỡ luôn, như vậy thì nó mới tha cho.

Ai mà đụng đến Cô nhà nó là nó liều mạng với người đó liền, nó chỉ tức cái mình là hôm đó nó mắc đi chợ tỉnh mua đồ cho bà Hai, không là có nó, nó sẽ đánh cho thằng Dương mập không chỉ quấn băng đầu thôi đâu, mà cho đầu nó thành con heo quay luôn rồi ' Hứ... '.

" Ui ui...Cô Út vô kìa..từ từ...đợi tao với tụi bây...Aaa...má nó, đứa nào đẩy tao vậy ? ". Con Lương nằm trên đất chửi rủa, thì có người đưa tay ra đỡ nó đứng lên, nó cũng không quan tâm mà nắm lấy.

" A...cảm ơ..n...ực...Cô Út ". Nó nhìn Cô đứng trước mặt, mà nuốt nước miếng một cái rõ kêu, rồi cúi đầu không dám nhìn Cô.

" Sao...xem có vui không ? Mày đi vô đây với Cô, Cô có trò khác còn vui hơn nữa nè ". Cô nhìn nó như con rùa rụt cổ mà cười nửa miệng, nói rồi Cô xách áo sau cổ nó kéo đi.

" Cô Út...Cô Út ơi ? Con biết lỗi rồi mà, con sẽ không nhiều chuyện nữa đâu...Cô đừng cù lét con mà, con chịu không nổi đâu, Cô tha cho con đi mà Cô Út ". Nó bị lôi đi sền sệt thì la lối um sùm lên.

" Nín...mày mà phát ra tiếng nào nữa, Cô cho người cắt cái lưỡi của mày cho con Lu ăn liền...im chưa ? ". Cô dùng chất giọng lạnh nhạt mà đe dọa nó.

Nó nghe xong sợ hãi mà lấy hai tay bịt miệng mình lại, không dám để phát ra tiếng gì nữa, mà mắt nó ngược lại mở to hết cỡ nhìn Cô, đầu nó cứ lắc lắc qua lại không ngừng.

" Ha...cũng biết sợ sao ? Ngoan nào, Cô sẽ nhẹ tay với mày mà Lương ". Cô cười khinh khỉnh nhướng một bên chân mày nhìn nó nói, rồi nhếch mép kéo nó đi, còn nó chỉ biết lắc đầu mà nhìn lấy Cô trong tuyệt vọng.

.....

" Nếu Thái Anh đã nói thế...chuyện này đến đây coi như xong, còn chuyện làm ăn của ông tui cũng sẽ không xen vào... ". Ông Phác nhàm chán nói.

" Chuyện đó ông hãy tự nói với ngài Thống Đốc, tui sẽ không giúp đỡ...cũng sẽ không can thiệp tới...Hưng ? Tiễn khách đi ". Ông Phác vuốt chòm râu lổm chổm của mình, nhìn ông ta nói rồi cũng đi về phòng.

Chuyện này coi như tới đây thôi, ông cũng đã có tuổi rồi, nếu không vì con gái cưng của mình, ông cũng không muốn xen vào chuyện thiên hạ chút nào.

Hai cha con ông Xã Trưởng dù bực bội vô cùng, nhưng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà ra về.






                                       Hết Cháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chaennie