Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Edit: Nako

Ôn Cẩn đã thức dậy từ sáng sớm, tâm tình rất tốt đang ở trong bếp nấu cháo gà. 

Hôm nay cô đã có thể tham gia đoàn phim, không cần tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập của Thẩm thị, cũng không cần phải đối mặt với Thẩm Nhượng mỗi ngày. 

Sau buổi lễ kỷ niệm đó, cô gần như có thể ly hôn Thẩm Nhượng rồi.

Sau khi nấu xong cháo, Ôn Cẩn lại hâm nóng sữa cho Thẩm Thần, rồi mới đi đánh thức cậu nhóc, giúp cậu đánh răng rửa mặt và thay quần áo.

Lúc ôm Thẩm Thần bước ra, Thẩm Nhượng đã ngồi trên bàn ăn.

"Mẹ ơi, để Thần Thần bóc vỏ trứng gà cho mẹ."

Thẩm Thần lau khô tay, đem trứng gà đặt vào trong chén của Ôn Cẩn.

Ôn Cẩn vui vẻ, sờ sờ đầu của cậu bé:

"Thần Thần thật ngoan."

Nói xong liền ôn nhu lau khóe miệng cho cậu.

Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhìn hai người, biểu tình trên mặt Ôn Cẩn lúc này, so với khi đối mặt với hắn thuận mắt hơn rất nhiều. 

Không rõ vì nguyên nhân gì, Thẩm Nhượng trong lòng đột nhiên lại khó chịu vô cùng.

Trước kia trong mắt Ôn Cẩn chỉ có hắn, bất kể khi nào cũng đều quan tâm đến hắn, thậm chí còn chưa từng để tâm đến Thẩm Thần. 

Trong khoảng thời gian này lại không biết vì sao, cô bắt đầu đối xử với Thẩm Thần rất tốt, còn thường xuyên đưa rước cậu bé đi học.

Đối với Thẩm Thần, hắn kỳ thật không có nhiều tình cảm. Năm đó Ôn Cẩn mang thai Thẩm Thần là do ngoài ý muốn. 

Hắn không thích trẻ con, là bởi vì những việc đã xảy ra trong quá khứ kia, hắn vốn chưa từng nghĩ tới việc có con, chỉ dự định sau này đến cô nhi viện tìm một đứa trẻ có năng khiếu đối với việc kinh doanh, mang theo bên người mà bồi dưỡng thật tốt.

Cho dù Thẩm Thần là con trai của hắn, nhưng nếu sau này cậu là một phế vật ở trên thương trường, hắn cũng không có ý định đem Thẩm thị giao cho cậu. 

Thẩm thị là tâm huyết của rất nhiều người, mà hắn lại là người có quyền ra quyết định lớn nhất, cần phải chịu trách nhiệm đối với sự phát triển trong tương lai phát triển của công ty.

Hắn muốn đưa Thẩm Thần ra nước ngoài mấy năm để bồi dưỡng càng sớm càng tốt, nếu đứa trẻ này không biết cố gắng cũng không có năng lực gì, hắn phải nhanh chóng cho người đi tìm hiểu và chú ý đến những đứa trẻ có tài năng khác.

Lúc trước nể mặt Ôn Cẩn, hắn dự tính vào năm Thẩm Thần được mười tuổi thì mới đưa cậu xuất ngoại. 

Hiện tại thấy mọi sự chú ý của Ôn Cẩn đều nằm ở trên người Thẩm Thần, hắn liền thay đổi chủ ý, sang năm lập tức đưa cậu bé ra nước ngoài.

"Thần Thần ngoan, trong khoảng thời gian này mẹ sẽ rất bận rộn, con phải ngoan ngoãn biết không?"

Ôn Cẩn hôn hôn Thẩm Thần rồi đặt cậu xuống.

Sắc mặt Thẩm Nhượng trong toàn bộ quá trình đều không được tốt, liếc mắt nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ rất hiểu ý, lập tức tiến lên đem Thẩm Thần ôm đi.

Vẻ mặt Ôn Cẩn quẫn bách, nghĩ đến lời nói lần trước của Thẩm Thần, nhẫn nhịn, xoay người ôm lấy cánh tay Thẩm Nhượng,

"Thẩm Nhượng, anh có nhiều thời gian thì hãy bên cạnh Thần Thần nha."

Thẩm Nhượng không nói chuyện, đem cô ôm vào lòng. Vốn định nói cho cô biết, sang năm liền sẽ đưa Thẩm Thần xuất ngoại. 

Nhưng lại sợ cô không vui, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói. Chờ đưa Thẩm Thần xuất ngoại, Ôn Cẩn thật sự không cao hứng, khiến cho nàng tái sinh một cái.

Không nhận được câu trả lời, Ôn Cẩn nhẹ nhàng lay động cánh tay hắn vài cái.

"Thẩm Nhượng, anh có đồng ý không?"

Thẩm Nhượng cúi đầu, khống chế không được hôn lên trán cô, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Ôn Cẩn trong lòng vui mừng, nhỏ nhẹ nói một câu:

"Thẩm Nhượng, anh thật tốt."

Đàn ông quả nhiên đều thích phụ nữ ôn nhu nghe lời. Ôn Cẩn nhớ tới trước kia cô bá đạo, còn nhiều lần vô cớ gây rối, trong lòng liền xuất hiện một loại tư vị nói không nên lời. 

Khi đó cả ngày ngóng trông Thẩm Nhượng có thể ở nhà với cô một chút, hiện tại thì sao? Cô đã chẳng còn mong đợi bất cứ điều gì, nhưng bây giờ Thẩm Nhượng lại thường xuyên trở về nhà.

"Ôn Cẩn."

Thẩm Nhượng trầm giọng nói:

"Vài ngày nữa, tôi sẽ tìm một vệ sĩ gia nhập vào đoàn phim để bảo vệ em. Em...... không có nhiều kinh nghiệm xã giao, đối với bất cứ ai cũng đừng tin tưởng."

Thẩm Nhượng đã từng tiếp xúc với những người trong đoàn phim đó, nhưng vẫn không thể yên tâm. 

Ngoại trừ vài người đặc biệt, thực sự thì cũng không có nhiều người biết đến lai lịch của Ôn Cẩn. 

Hắn đã quá rõ các quy tắc bên trong giới giải trí này. Chỉ cần có cơ hội để trèo lên cao, những loại chuyện bẩn thỉu bọn họ đều có thể làm ra được.

Vô luận là trước kia hay sau khi gả cho hắn, Ôn Cẩn đều được bảo vệ rất chu đáo. Chỉ số thông minh của cô, căn bản đấu không lại với những người đã bị giới giải trí này nhuốm bẩn, không chừng ngày nào đó cô thật sự biến thành tảng đá kê chân cho kẻ khác.

Hắn không hề muốn Ôn Cẩn ra ngoài, nhưng dường như cô lại thực sự rất thích công việc biên kịch này. 

Nếu cô đã thích đến vậy thì quên đi, hắn sẽ cho người ở bên cạnh xem chừng cô, miễn cho cô lại bị người ta lợi dụng một cách ngu ngốc.

Đối với hành vi lần này của Thẩm Nhượng thực sự khiến Ôn Cẩn cảm thất rất phản cảm. Hắn tìm người theo dõi cô, còn nói là bảo vệ, kỳ thật chỉ là nguỵ trang để theo dõi cô mà thôi. 

Không hỏi qua ý kiến của cô, mặc kệ cô có thích hay không, chỉ dựa theo ý muốn của hắn mà làm.

Có lẽ cô đối với Thẩm Nhượng mà nói, bất quá chỉ là một người phụ nữ bình thường được hắn dùng tiền cẩn thận nuôi dưỡng, tất cả mọi mong muốn hay suy nghĩ của cô đều không quan trọng.

Đè nén lửa giận trong lòng, Ôn Cẩn nhón chân hôn lên gương mặt của hắn một chút, nhẹ giọng mềm mại nói:

"Thẩm Nhượng, tất cả đều nghe theo lời anh hết."

Lực độ trong tay chậm rãi tăng lên. Thẩm Nhượng hoảng hốt, hắn luôn có một loại ảo giác rằng bản thân đã ngày càng cách xa Ôn Cẩn .

*

Sau khi Thẩm Nhượng trở lại công ty, Ôn Cẩn thu dọn vài bộ quần áo, lấy thêm một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, tức tốc chạy đến khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Ôn Cẩn chưa từng nghĩ cũng không thể tin được, cô lại gặp được Từ Khả ở chỗ này .

"Đi uống một ly không?"

Từ Khả cười nhạt mở miệng. Mới vừa quay phim xong trở lại khách sạn, nhìn thấy Ôn Cẩn cô ấy cũng rất bất ngờ.

Nhắc đến mới nhớ, hai người đã mấy năm không gặp, số điện thoại của Ôn Cẩn cũng thay đổi. Mấy năm nay không biết cô có ổn không. 

Từ Khả cẩn thận đánh giá Ôn Cẩn một phen, thấy sắc mặt cô hồng nhuận, từ tinh thần đến diện mạo cũng rất tốt, trong lòng liền cảm thấy kinh ngạc.

Có một lần cô ấy tham gia một bữa tiệc rượu, từng bắt gặp được Ôn Cẩn từ xa, khi đó cô đang cố gắng lôi kéo Thẩm Nhượng mà khóc lóc, sắc mặt thập phần tiều tụy.

Ôn Cẩn hốc mắt nóng lên, nghĩ đến kết cục của Từ Khả ở đời trước, lại nhìn thoáng qua người quản lý bên cạnh cô ấy luôn trầm mặc không nói lời nào, gật gật đầu.

"Từ Khả, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Hai người tìm một phòng riêng trong quán cà phê gần khách sạn.

Không khí có chút an tĩnh, Ôn Cẩn ủ rũ, thật lâu sau đó mới mở lời:

"Từ Khả, thực xin lỗi, trước kia là tớ không đúng."

Từ Khả tay hơi dừng lại, nhìn chằm chằm Ôn Cẩn một hồi, đột nhiên nở nụ cười, nhàn nhạt nói:

"Ôn Cẩn, tôi còn cho rằng cậu ghét bỏ xuất thân của tôi chứ, cho nên mấy năm qua cũng không muốn gặp tôi."

"Không phải!"

Sắc mặt Ôn Cẩn lập tức nóng nảy.

"Trước kia là tớ không tốt, đi tin vào lời xúi giục của người khác, cho rằng cậu thích Thẩm Nhượng, xin lỗi cậu rất nhiều!"

Cũng do cô mù quáng mới có thể coi Thẩm Nhượng như bảo vật, cho rằng ai cũng thích hắn, thèm muốn hắn.

Đôi mắt Từ Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ấy biết Ôn Cẩn đối với Thẩm Nhượng có bao nhiêu mê luyến, không chấp nhận được bất cứ người phụ nữ nào khác nói một lời nào với hắn. 

Hiện tại Ôn Cẩn lại nhận lỗi với cô ấy, điều này cho thấy Thẩm Nhượng ở trong lòng cô đã không còn quan trọng như vậy nữa.

Từ Khả muốn hỏi thăm Ôn Cẩn một chút, có phải Thẩm Nhượng đã làm ra chuyện gì quá đáng hay không. 

Nhưng lại sợ hai người lại một lần nữa rơi vào tình thế khó xử. Quan hệ của họ chỉ vừa mới hòa hoãn, cô ấy không thể giống như trước kia lỗ mãng khuyên Ôn Cẩn từ bỏ Thẩm Nhượng được.

Trong lòng cô ấy vẫn luôn xem Ôn Cẩn là bạn tốt, vừa rồi còn muốn xin số điện thoại của Ôn Cẩn từ Tô Yến , chuẩn bị lì lợm la liếm để một lần nữa làm bạn với cô. Hiện tại thì xem ra là không cần cần nữa.

Từ Khả chớp chớp mắt.

"Ôn Cẩn, chúng ta là bạn bè, không cần nói xin lỗi."

Ôn Cẩn trong lòng vui mừng, cô biết Từ Khả không trách cô, hưng phấn nói:

"Từ Khả, kịch bản tớ viết sắp được dựng thành phim truyền hình rồi."

Từ Khả nhìn Ôn Cẩn với vẻ mặt hưng phấn nói với mình về chuyện kịch bản, thể xác và tinh thần chưa bao giờ thoải mái như bây giờ.

Không lâu sau, Từ Khả nhận được một cuộc gọi, tiếc nuối nói:

"Ôn Cẩn, lần sau chúng ta lại tìm thời gian gặp nhau nhé."

"À, đúng rồi."

Từ Khả nhìn Ôn Cẩn.

"Tô Yến cũng ở cùng một khách sạn với chúng ta. Bộ phim mà tớ đang quay bây giờ, anh ấy là nhà đầu tư lớn nhất đấy."

Cho tới bây giờ, Từ Khả vẫn như cũ cảm thấy Tô Yến mới là người xứng đôi với Ôn Cẩn.

Sau khi Từ Khả rời đi, Ôn Cẩn một mình trở lại khách sạn. Đêm nay đoàn phim có một buổi liên hoan mừng ngày khởi động máy quay, cô còn phải đi giao lưu với bọn họ một chút.

Lấy điện thoại ra bấm vào phần danh bạ, cứ lặp đi lặp lại vài lần, Ôn Cẩn vẫn từ bỏ việc gọi cho Tô Yến Chờ thêm một chút nữa thôi, cô sẽ có thể ly hôn với Thẩm Nhượng sớm thôi.

Bộ phim mà Từ Khả đang thực hiện, sẽ mang về cho cô chiếc cúp của nữ diễn viên đứng đầu trên cả nước đầu tiên trong sự nghiệp của mình. 

Bộ phim này ban đầu cũng không có ai nào xem trọng. Bởi vì cả diễn viên lẫn đội ngũ sản xuất cũng đều không có tiếng tăm gì lớn. 

Huống chi cũng trong thời gian này, còn có một tổ chế tác đứng đầu khác cùng các ảnh đế ảnh hậu đi trước đã từng đoạt cúp cạnh tranh.

Ôn Cẩn sắc mặt nhu hòa, Tô Yến ánh mắt thực tốt. Bộ phim do Từ Khả thực hiện lần này, sau đó lại vượt ngoài dự kiến của mọi người, không chỉ càn quét phòng vé trong nước, còn trở thành tác phẩm kinh điển, ở nước ngoài cũng bùng nổ, nổi tiếng ngoài sức tưởng tượng.

Cửa phòng bị gõ vang, Ôn Cẩn tưởng là người của đoàn phim, vừa mở cửa, đứng ở bên ngoài lại chính là Tô Yến.

Tô Yến trong lòng khẩn trương, anh nhìn Ôn Cẩn.

"A Cẩn, thật trùng hợp."

Kỳ thật không phải là trùng hợp. Anh vì biết Ôn Cẩn sẽ tham gia vào đoàn phim làm biên kịch, mới cố ý tới đây rồi tham gia bữa tiệc rượu ngày hôm nay.

*

Thẩm Nhượng hôm nay luôn có chút đứng ngồi không yên. Chỉ cần nghĩ đến Ôn Cẩn trong khoảng thời gian này đều ở bên ngoài, hắn liền ngăn không được lo lắng. 

Ôn Cẩn ngốc như vậy, không biết đã bị người ta tính kế rồi hay chưa?

Hắn nhìn thoáng qua thời gian, Ôn Cẩn chắc chắn đang cùng với những người trong đoàn phim người liên hoan. 

Thẩm Nhượng chau mày, cũng không biết có kẻ nào không có mắt chuốc rượu Ôn Cẩn hay không. Tửu lượng của cô rất kém, chỉ cần uống vài ngụm liền say, sau khi say rượu còn thích ôm lấy người khác làm nũng. 

Ôn Cẩn trước kia đã từng thừa dịp hắn về nhà, cố ý uống say để câu dẫn hắn.

Thẩm Nhượng càng nghĩ trong lòng lại càng lo lắng, lập tức nhịn không được vươn tay cầm lấy áo khoác rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~*******~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quà của các nàng đây! Hãy luôn động viên và tiếp thêm nguồn động lực cho Nako nhé!

Yêu nhiều lắm đó, đừng bỏ rơi tui nha~ <3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com